Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 218-219


2 năm

trướctiếp

Chương 218

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

“Cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng không viết!” Cố Ngọc Bảo kiên trì không viết.

Nó không ngu ngốc, tự nhiên biết nếu thật mình viết như vậy, về sau sẽ có một mớ nhược điểm trên tay Ngôn Cảnh Tắc.

Đầu năm nay, rất nhiều thứ không thể viết lung tung.

Cứ nói chỗ bọn họ đi, chữ "vạn phát" tiếng địa phương giống như "phạm pháp" vậy, trước kia có người viết “Mỗ mỗ* vạn tuế” mà viết sai, không cẩn thận viết thành “Mỗ mỗ vạn phát”, cũng bị chộp tới phê đấu.

(*ở đây kiểu từ ngữ bị cấm thay thành chữ Mỗ Mỗ, như xx vậy, thay bằng tên chính quyền, tên Đảng này nọ á)

Cố Ngọc Bảo chú ý tới Ngôn Cảnh Tắc không mang theo hung khí, biết Ngôn Cảnh Tắc muốn giết mình không dễ dàng như vậy, trong lúc nhất thời tròng mắt loạn chuyển, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn tìm cơ hội đào tẩu.

Nhưng mà nó mới vừa cân nhắc chuyện muốn chạy trốn, đã bị Ngôn Cảnh Tắc đánh một quyền vào mũi.

Mũi là bộ phận cực kỳ yếu ớt trên cơ thể con người, bị đánh một quyền như vậy, máu mũi nó lập tức trào ra, tí tách chảy xuống. 

Cố Ngọc Bảo đã bị người ta đánh như vậy bao giờ đâu, trong lúc nhất thời cũng ngốc ra.

Ngôn Cảnh Tắc liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái, cười nói: “Tốt nhất mày nên ngoan một chút, nếu không tao thật sự sẽ đánh người đó.”

“Anh…” Cố Ngọc Bảo cảm thấy cái mũi của mình đau nhức thật sự, nước mắt lập tức bừng lên.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn nó hình dáng thê thảm, cảm thấy có điểm thống khoái: “Mày không viết cũng đúng, tao cầm vở của mày, viết lên vở mày, người khác cũng sẽ không hoài ghi……”

Nói rồi hắn liền mở vở của Cố Ngọc Bảo ra.

Chữ Cố Ngọc Bảo thật sự rất xấu, mà chữ xấu như vậy… Còn khá dễ học.

Ngôn Cảnh Tắc lật từ trước ra sau, định timg mấy chữ của Cố Ngọc Bảo, đối chiếu bắt chước theo… Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc thuận tay học chữ của Cố Ngọc Bảo, luyện một chút trên vở.

Vừa luyện, Ngôn Cảnh Tắc đã bị chấn kinh rồi.

Hắn thế mà có thể viết đến giống chữ của Cố Ngọc Bảo như đúc!

Hắn thật sự rất lợi hại!

Âm thầm tự khen mình vài câu, Ngôn Cảnh Tắc còn phát hiện, mình bất quá tùy tay lật lật, tất cả mọi thứ trên vở Cố Ngọc Bảo đều ghi tạc vào đầu hắn.

Đây…… Hắn là một thiên tài?

Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng hưng phấn, trong lúc nhất thời mặt mày hớn hở.

Cố Ngọc Bảo nhìn thấy bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc, lại nhịn không được rụt rụt cổ, có điểm sợ hãi.

Ngôn Cảnh Tắc này rốt cuộc muốn làm gì?

Ngôn Cảnh Tắc không muốn làm gì, hắn xem qua xong, xoạch xoạch xoạch, ở phía sau vở viết lên “mỗ mỗ không phải thứ tốt”, “Đả đảo mỗ mỗ”, “Ủng hộ chủ nghĩa đế quốc” linh tinh.

Hắn trước đó nói với Cố Ngọc Bảo chuyện đồng tính luyến ái linh tinh, chủ yếu là nghĩ tới chuyện trong trí nhớ nguyên chủ, cố ý ghê tởm Cố Ngọc Bảo.

Hắn cũng không phải thật sự muốn Cố Ngọc Bảo viết thư tình, so với một phong thư tình cho đàn ông, chắc chắn là ngôn ngữ phản động càng thêm “kích thích”.

Đầu năm nay, rất nhiều người đều sẽ viết trên vở mình một vài thứ như là “Đả đảo chủ nghĩa đế quốc” linh tinh, Cố Ngọc Bảo phía trước cũng viết qua, hắn chiếu theo chữ Cố Ngọc Bảo viết này nọ, tách nội dung bên trong ra thành các loại ngôn ngữ phản động…

Ngôn Cảnh Tắc viết vài câu, liền đưa cho Cố Ngọc Bảo xem: “Cố Ngọc Bảo a, không nghĩ tới mày cũng dám viết mấy thứ này! Mày chắc chắn phải bị chộp tới phê đấu, từ từ, nói không chừng mày là đặc vụ quân địch trộm phát triển, mày chắc chắn phải bị bắn chết.”

Cố Ngọc Bảo nhìn thấy những chữ đó, cả người như gặp sét đánh, đột nhiên giãy giụa lên: “Anh……”

Nó muốn chửi ầm lên, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc bịt kín miệng: “Mày muốn gọi người tới coi mày viết cái gì sao?”

Cố Ngọc Bảo không hé răng.

Ngôn Cảnh Tắc lại viết vài thứ lên vở, sau đó buông Cố Ngọc Bảo ra: “Cố Ngọc Bảo, về sau mày tốt nhất nghe lời tao, du sao… mạng nhỏ mày đang nằm trong tay tao mà.”

Cố Ngọc Bảo bị thương ở mũi, máu mũi còn đang rơi xuống, trong mắt càng không ngừng trào ra nước mắt, nó lau máu mũi một phen, lại chùi chùi nước mắt, kết quả làm trên mặt mình tất cả đều là máu loãng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì, tao thiếu người hầu hạ tao thôi.” Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên lấy trong bao của Cố Ngọc Bảo ra một cái hộp cơm bằng nhôm.

Hộp cơm nhôm này vốn là của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ tới bên này không bao lâu đã bán nó đi, bán cho Cố Minh Tu —— lúc ấy Cố Ngọc Bảo coi trọng hộp cơm này, bắt Cố Minh Tu mua.

Mở hộp cơm ra, Ngôn Cảnh Tắc đã thấy được một hộp cơm tràn đầy, một bên còn để một ít dưa muối, cùng với đậu tằm hầm.

Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng.

Nguyên chủ đã cạn lương thực, sau khi hắn xuyên qua tới càng chỉ ăn hai đốt đầu cành mía tối qua Cố Minh Tu cho kia, sớm đã đói đến không chịu được.

Hiện tại cơm này…

Ngôn Cảnh Tắc lại đi lục cặp sách, vừa lục, hắn đã tìm được một đôi đũa, còn có một quả trứng gà.

Cố Ngọc Bảo thế mà còn có trứng gà ăn…… Ngôn Cảnh Tắc nhét trứng gà vào trong lồng ngực, cầm đũa bắt đầu ăn cơm hộp kia.

Lúc ăn, nhìn thấy Cố Ngọc Bảo nhìn chằm chằm quyển vở bị hắn kẹp dưới cánh tay, Ngôn Cảnh Tắc còn nói: “Mấy thứ này tao có thể viết một lần thì có thể viết hai lần ba lần bốn lần, tao còn có thể viết tới cửa trường của mày nữa kìa…… Mày nói xem có ai khác có thể nhận ra đây là chữ của mày không?”

Mặt Cố Ngọc Bảo đều đen.

Nguyên chủ đã thật lâu không có ăn cơm ăn đến no rồi, Ngôn Cảnh Tắc cả dưa muối và đậu tằm hầm cũng ăn sạch bách, đưa hộp không lại cho Cố Ngọc Bảo, lại nói với nó: "Mày theo tao về."

Cố Ngọc Bảo che mũi lại, đi theo Ngôn Cảnh Tắc trở về.

Ngôn Cảnh Tắc mang người về trong thôn, lại gặp gỡ mấy người trong thôn. Những người này nhìn thấy hắn cũng không chào hỏi, nhưng rất quan tâm Cố Ngọc Bảo: “Ngọc Bảo cháu làm sao vậy?”

“Nó không cẩn thận té ngã một cái.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Người trong thôn đồng tình mà nhìn Cố Ngọc Bảo —— thế mà ngã đến đổ máu, chắc là nghiêm trọng lắm!

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đưa Cố Ngọc Bảo tới nhà mình đang ở, sau đó nói: “Cố Ngọc Bảo, hôm nay mày phụ trách thu dọn sạch sẽ phòng tao. Bồn cầu phải đổ rửa sạch sẽ, khăn trải giường và chăn trên giường cũng phải giặt…… Mày đừng hòng tìm người khác hỗ trợ, phải tự làm, mày cũng đừng hòng chơi đa dạng, nếu không làm xong là tao đánh mày đấy.”

“Anh…” Cố Ngọc Bảo phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nó đã lớn như vậy còn chưa đổ bồn cầu bao giờ! 

“Còn không mau đi!” Ngôn Cảnh Tắc lạnh lùng mà nhìn về phía Cố Ngọc Bảo.

Nguyên chủ đến từ thành phố lớn, người trong thôn vốn e ngại thân phận này của hắn, hắn ban nãy xác thực cũng một tay dọa sợ cậu Cố Ngọc Bảo.

Cố Ngọc Bảo là thiếu niên nông thôn chưa được mười lăm, ủy ủy khuất khuất mà đi đổ bồn cầu cho Ngôn Cảnh Tắc.

Nhà cũ Cố gia Ngôn Cảnh Tắc ở là trung tâm của toàn bộ thôn,có người trong thôn nhìn thấy Cố Ngọc Bảo xách theo bồn cầu từ trong phòng Ngôn Cảnh Tắc ra tới, kinh ngạc cực kỳ: “Cố Ngọc Bảo, cháu làm gì đó?"

Cố Ngọc Bảo xách theo bồn cầu còn chưa nói lời nào, Ngôn Cảnh Tắc đã nói: “Gần đây sơ trung trấn trên nghỉ học, Cố Ngọc Bảo định đi theo tôi học hành, thuận tiện giúp tôi làm việc nhà.”

“Đi theo cậu học hành?” Người trong thôn có điểm ngốc ra.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi là học sinh cao trung, dạy nó cũng dư dả.”

Đầu năm nay, tốt nghiệp cao trung tuyệt đối là bằng cấp cao, trong lúc nhất thời người trong thôn lau mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật có điểm bất đắc dĩ.

Rốt cuộc chẳng sợ hắn tốt nghiệp cao trung, cũng hoàn toàn không thể thay đổi hiện trạng của mình.

Giáo viên tiểu học ở thôn Thượng Mộc là người địa phương, có chút văn hóa, cũng làm việc tốt giúp mọi người, thôn này phê đấu cũng không làm đến mức nghiêm trọng. Nhưng đã như vậy, đám tiểu học trong thôn còn cả ngày chạy theo sau mông lão sư như đồ trang sức mà kêu "lão cửu xấu xí".

Kỳ thật đám học sinh này không nhất định biết bọn chúng đang làm cái gì, nhưng như vậy thật sự rất đả thương người, cũng thuyết minh, đầu năm nay người đọc sách thật không đáng tiền.

Còn Cố Ngọc Bảo…… Lúc này nó đã bị tức điên.

Ngôn Cảnh Tắc này cũng quá biên*!

(*dựng chuyện, biên trong biên soạn, biên kịch… chữ này hồi năm 2000 mình thấy mọi người ở vn cũng hay dùng lắm nhưng hiện tại không thấy ai nói "mày biên quá", bản QT cũng ghi vậy nên mình giữ luôn)

Sao hắn lại hư như vậy!

Bất kể Cố Ngọc Bảo nghĩ như thế nào, nó vẫn chỉ có thể xách bồn cầu đến ao chuyên môn dùng để chồng chất phân bón trong thôn đổ đi, lại đi sang bên bờ sông lớn đổ ra biển để cọ bồn cầu. 

Người Thôn Thượng Mộc uống nước hoặc rửa đồ đều đi đến bên bờ sông nhỏ, còn giặt tã rửa bồn cầu vân vân thì đi sang bờ sông lớn.

Ngôn Cảnh Tắc lại uy hiếp Cố Ngọc Bảo vài câu, bắt Cố Ngọc Bảo nhất định phải quét tước sạch sẽ nhà mình, liền đi bắt đầu làm việc.

Thời điểm hắn đi đã có rất nhiều người làm việc từ sớm, hắn là tới muộn nhất.

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng tới, không phải sao?

Ngôn Cảnh Tắc không đi làm việc xới đất của nam, mà hắn tìm được Cố Minh Tu, đi theo phía sau Cố Minh Tu, cùng các bà các chị nhặt khoai lang.

Người trong thôn: “……”

Công việc chủng loại bất đồng, công điểm cũng không giống nhau.

Một vài phụ nữ vì muốn kiếm nhiều công điểm còn riêng đi xới đất, hắn thì ngược lại, thế mà đi nhặt khoai lang……

Ngôn Cảnh Tắc cũng biết mình làm như vậy không quá thích hợp, nhưng hắn thật sự sẽ không xới đất.

Hơn nữa trước kia nguyên chủ cũng rất nhiều lần nghĩ tới muốn làm việc, nhưng mỗi lần làm nửa ngày thì đã không được, sau đó cả người còn nhức mỏi vài ngày… Hắn cảm thấy mình vẫn là chậm rãi thích ứng tương đối tốt hơn.

Huống chi đi theo phía sau Cố Minh Tu, nhìn bóng dáng thon dài của Cố Minh Tu… Thật sự làm người tâm động.

Cố Minh Tu: “……” mỗi lần y quay đầu lại, Ngôn Cảnh Tắc đều đang nhìn chằm chằm y, ánh mắt kia nhìn còn rất không thích hợp, thật sự làm y cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng y cũng không biết nên nói cái gì mới ổn.

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới Cố Minh Tu không được tự nhiên, nhưng một chút cũng không thu liễm ánh mắt mình. 

Nguyên chủ không thích Cố Minh Tu, hắn thích!

Vừa lúc Cố Minh Tu cũng thích hắn, hắn muốn cùng Cố Minh Tu phát triển ổn thỏa một chút.

Mọi người làm việc đến nửa buổi sáng là có thể nghỉ ngơi một chút.

Mọi người đều đi sang dưới bóng cây bên cạnh uống nước.

Cố Ngọc Tiên thừa dịp tan học nắm Cố Ngọc Khang tới, đưa nước cho Cố Minh Tu.

Nước đựng trong một cái trong hồ lô, Cố Minh Tu cầm hồ lô uống nước, Cố Ngọc Tiên lại mang theo Cố Ngọc Khang xuống ruộng nhặt rễ khoai lang.

Cố Ngọc Khang cả người ngơ ngác mộc mộc, chỉ nhìn ánh mắt đã biết bé có điểm không đúng lắm.

Cố Ngọc Tiên nhặt rễ khoai lang trong chốc lát, không ở bên bé, bé liền không vui: “Chị! Chị!”

Cố Ngọc Tiên chỉ có thể quay đầu lại đi dỗ bé.

Đáng tiếc ngốc tử không dễ dỗ như vậy, thậm chí có đôi khi càng khó dỗ hơn người bình thường……

Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài, Cố gia này, thật khó.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đi đến bên cạnh Cố Minh Tu đang ngồi một mình, lấy ra trứng gà buổi sáng vừa đoạt được từ chỗ Cố Ngọc Bảo, trộm nhét vào tay Cố Minh Tu: "Cho cậu."

Cố Minh Tu ngẩn người: “Trứng gà?”

“Đừng lên tiếng.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Cho cậu ăn.”

“Không được, tôi không thể lấy trứng gà của anh.” Cố Minh Tu vội vàng đem trứng gà trả lại.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Nguyên chủ đã cầm của Cố Minh Tu bao nhiêu là thứ, Cố Minh Tu cả quả trứng gà cũng không nhận...

Trộm lột vỏ, Ngôn Cảnh Tắc lại nói với Cố Minh Tu: “Minh Tu, cậu mở miệng ra cho tôi xem, hàm răng cậu hình như có cái gì đó.”

Trên răng mình có cái gì? Cố Minh Tu ngượng ngùng mà hé miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền nhét trứng gà đã lột vào trong miệng y: “Ăn đi! Cậu cũng đừng nhổ ra, dính nước miếng cậu rồi, tôi không ăn đâu.”

Cố Minh Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc, ngậm miệng lại ăn trứng gà, miệng đều phồng lên.

Y không nghĩ tới Ngôn thanh niên trí thức thế mà sẽ cho y ăn trứng gà.

Sao y có thể ăn trứng gà của người ta không trả tiền? Chờ lần tới y về nhà sờ sờ mông gà, xem ba con gà giữ nhà kia có thể sinh nhiều thêm một trứng hay không, để trả lại Ngôn thanh niên trí thức nữa…

Cố Minh Tu trong lòng nhớ thương chuyện này, cùng lúc đó, cũng không biết có phải do ăn một quả trứng gà hay không, y cảm thấy toàn thân mình tràn ngập sức lực.

“Ăn ngon không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ăn ngon.” Cố Minh Tu nói.

“Lần trước cậu ăn trứng gà là khi nào?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm hỏi, hắn muốn biết một chút tình huống ở nhà của Cố Minh Tu.

“Lúc ăn tết.” Cố Minh Tu nghĩ nghĩ, nói.

“Vậy thật sự rất lâu.” Ngôn Cảnh Tắc biểu cảm không thay đổi, mang theo nụ cười như cũ, trong lòng lại đang bốc hỏa.

Cố gia này, trên cơ bản toàn dựa Cố Minh Tu chống đỡ.

Ở nhà người khác, thứ như trứng gà này sẽ cho trẻ con trong nhà ăn, nhưng cũng sẽ không quên lao động khỏe mạnh trong nhà, loại ngày mùa này, lao động khỏe mạnh ăn một quả trứng gà cũng không hiếm lạ.

Cố Minh Tu thì? Ăn tết đến bây giờ đã hơn nửa năm, y thế mà không được ăn trứng gà!

Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn lại cùng Cố Minh Tu hàn huyên vài câu, liền từ trong đất rời đi.

Hắn trước tiên về nhà mình nhìn xem.

Bồn cầu đã rửa sạch sẽ phơi khô, nhưng trong phòng căn bản chưa được quét tước sạch sẽ, Cố Ngọc Bảo thế mà còn nằm trên giường hắn…

Ha hả!

Ngôn Cảnh Tắc đi lên liền bắt lấy Cố Ngọc Bảo ném xuống mặt đất, bắt đầu đánh người.

Nguyên chủ trước khi xuống quẻ có học qua một chút y thuật.

Cha mẹ nguyên chủ có dự cảm, biết nhà mình sợ là sẽ xảy ra chuyện, nên riêng để nguyên chủ đi học y.

Bọn họ tính toán sau khi nguyên chủ đến khe suối nghèo làm xích cước đại phu, làm ra chút thành tích, sau đó bọn họ tìm nhân mạch giúp một chút, thao tác một chút là có thể đề cử nguyên chủ đi học đại học.

Nhưng nguyên chủ không thích đi khe suối nghèo, lúc học y cũng không học đàng hoàng, căn bản không có bản lĩnh làm xích cước đại phu.

Nhưng dù vậy, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã biết làm sao đánh người mà không đánh không ra chuyện.

Cố Ngọc Bảo đã mười lăm, Cố Minh Tu tuổi này sớm đã khiêng lên gánh nặng một nhà, nó thì ngược lại, cả ngày ăn không ngồi rồi không nói, thế mà còn dám yêu cầu ăn ngon uống tốt…… Thật là đáng đánh đòn!

Cố Ngọc Bảo trước kia đã không sống siêng năng, cho nên mới lười biếng không giúp Ngôn Cảnh Tắc dọn dẹp lại nhà ở, nhưng nó không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên trở lại, còn bắt lấy nó liền đánh ngay.

Nó đều bị đánh choáng váng, liên tục xin tha, sau đó liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đi giặt sạch chăn nệm toàn bộ cho tao, bằng không tao tiếp tục đánh mày.”

Loại người như Cố Ngọc Bảo này cũng chỉ hoành hành trong nhà, ở bên ngoài kỳ thật chỉ là con tôm chân mềm.

Bị Ngôn Cảnh Tắc đánh một trận xong… Nó lập tức liền thành thật hơn, trước lấy xuống chăn của Ngôn Cảnh Tắc, lại cầm ra bờ sông giặt.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới trở lại nơi làm việc, tiếp tục làm việc.

Giữa trưa, trong thôn có chuẩn bị đồ ăn cho người làm việc, chính là những củ khoai lang lúc đào bị hỏng. 

Những khoai lang này nướng một mớ, người làm việc đều có thể ăn, Ngôn Cảnh Tắc cũng ăn không ít.

Nguyên chủ trước kia ở kinh thành, tới mùa đông rất thích ăn khoai lang nướng.

Nhưng thứ này làm đồ ăn vặt ăn không tồi, nhưng nếu thật muốn dựa vào nó lấp đầy bụng, chung quy làm người ta cảm thấy không dễ chịu.

Ngôn Cảnh Tắc một bên gặm khoai lang, một bên đi vào trốn trong góc phòng, trộm đến gần Cố Ngọc Lan đang giấu khoai lang. 

Cố Ngọc Lan nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra một chút không yên.

Cố Ngọc Lan còn nhỏ hơn Cố Ngọc Bảo, mới mười ba tuổi.

Cố Minh Tu từ rất nhỏ đã bắt đầu đi theo cha kế kiếm công điểm, nhưng nói thật, trong thôn mấy cô bé mười hai mười ba tuổi như Cố Ngọc Lan đã bắt đầu việc không nhiều lắm.

Mấy cô bé tuổi này phổ biến đều là ở nhà làm việc nhà, chăm em, không bắt đầu làm việc, nguyên nhân chính là vì như vậy nên trong thôn có rất nhiều người cảm thấy Cố Ngọc Lan thật hiểu chuyện.

Nhưng mà cũng không phải.

Cố Ngọc Lan này… Thích trộm đồ.

“Hôm qua em trộm bút máy của anh.” Ngôn Cảnh Tắc thấp giọng nói.

“Anh đừng nói bậy!” trong mắt Cố Ngọc Lan lộ ra hoảng sợ, nàng tuy thích trộm đồ, nhưng nếu thật bị người phát hiện, vẫn sẽ sợ hãi.

“Trước kia anh còn thấy em trộm bút chì của người khác, trộm lương thực trong thôn…” Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi nói tiếp.

Thân thể gầy nhỏ của Cố Ngọc Lan run rẩy lên.

“Tay chân em không sạch sẽ, người trong thôn kỳ thật cũng nhiều ít nhìn ra được một chút, nếu anh nói ra chuyện em trộm bút máy, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ tin.” Ngôn Cảnh Tắc nói một kết luận trước, lại nói: “Bút máy là mẹ tặng cho anh, đặc biệt đắt, phải hơn một trăm đồng tiền, trộm đồ quý trọng như vậy là phải ngồi tù.”

Người thôn Thượng Mộc đều nhát gan, nói với bọn họ chuyện báo nguy là bọn họ có thể bị dọa rồi, nghe được phải ngồi tù, Cố Ngọc Lan run rẩy càng lợi hại hơn: “Em không trộm……”

“Bây giờ anh ồn ào lên, làm người ta tới lục soát em?” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Cố Ngọc Lan vẫn luôn chướng mắt Ngôn Cảnh Tắc lười biếng, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc người này không có bản lĩnh, nhưng giờ này khắc này…… Nàng thật sự bị người này dọa sợ.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trả anh bút máy.” thứ quý trọng như vậy, Cố Ngọc Lan chắc chắn mang theo trên người.

Dù sao đầu năm nay, trên cơ bản từng nhà cũng không có khóa, buổi tối mọi người thường dựa vào cây chặn cửa, ban ngày trực tiếp để cửa mở.

Cố Ngọc Lan vội vàng lấy ra bút máy trả cho Ngôn Cảnh Tắc: “Anh đừng nói ra ngoài……”

Ngôn Cảnh Tắc cũng không đáp ứng, ngược lại nói: “Anh cho em xem một thứ.”

Ngôn Cảnh Tắc lấy ra quyển vở của Cố Ngọc Bảo kia cho Cố Ngọc Lan xem: “Em nhìn xem anh của em viết cái gì.”

Người cỡ tuổi Cố Ngọc Lan đều học tiểu học, hoặc nhiều hoặc ít nhận biết mấy chữ, vở Cố Ngọc Bảo viết lại là chữ hay xuất hiện trên khẩu hiệu trong thôn.

Chỉ là khẩu hiệu trong thôn là “Đả đảo chủ nghĩa đế quốc”, nhưng Cố Ngọc Bảo viết chính là “Ủng hộ chủ nghĩa đế quốc”.

Trong lúc nhất thời, Cố Ngọc Lan ba hồn bị dọa rớt hai hồn.

“Nếu anh cầm thứ này cho người khác xem, nhị ca em sẽ không có kết cục tốt, cả nhà đều phải bị liên lụy, về sau em khẳng định không được gả cho người trong sạch.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Theo hắn biết, Cố Ngọc Lan ngoại trừ thích trộm đồ ra, còn là một người vô cùng ích kỷ, rất biết tính toán cho bản thân mình. 

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, chuyện nàng trộm bút máy bị nguyên chủ dùng để uy hiếp Cố Minh Tu, ngay từ đầu nàng cũng rất áy náy, nỗ lực làm việc giúp Cố Minh Tu giảm bớt gánh nặng.

Nhưng sau đó lúc nguyên chủ lại nói Cố Minh Tu đồng tính luyến ái, nàng sợ nguyên chủ nói ra chuyện nàng trộm đồ, ảnh hưởng nàng tương lai gả chồng, lại bị nguyên chủ uy hiếp vài câu, trái lại vu hãm Cố Minh Tu.

Dù sao cũng không phải cái thứ tốt gì.

Giờ phút này, Cố Ngọc Lan đều bị dọa khóc, nàng ra sao cũng chưa nghĩ đến, Cố Ngọc Bảo cũng dám làm ra loại chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn bộ dáng nàng hoang mang lo sợ, một lát sau mới nói: “Con người anh rất lười, chắc là em biết?”

Cố Ngọc Lan gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bắt Cố Ngọc Bảo bắt đầu làm việc, em cứ nhìn chằm chằm nó cho anh, bảo nó làm việc cho tốt, tương lai kiếm lời cho anh.”

Cố Ngọc Lan e sợ Ngôn Cảnh Tắc đưa ra yêu cầu gì đáng sợ, không nghĩ tới thế mà là yêu cầu như vậy, suýt nữa cực mừng mà khóc.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi, về sau tốt nhất em đừng có trộm đồ nữa, con người anh ghét nhất mấy kẻ ăn trộm ăn cắp, nếu lại bị anh bắt được…… Ha hả!”

Cố Ngọc Lan vội vàng nói: “Em không bao giờ trộm đồ nữa đâu.”

Ngôn Cảnh Tắc không trông cậy vào việc Cố Ngọc Lan sẽ sửa, hắn cũng không ngại Cố Ngọc Lan không thay đổi, chỉ cần Cố Ngọc Lan chớ chọc ra chuyện lớn liên lụy Cố Minh Tu, có thể nhìn Cố Ngọc Bảo làm việc giúp Cố Minh Tu giảm bớt gánh nặng, hắn đã vừa lòng.

Ngôn Cảnh Tắc cầm khoai lang, lại tránh ra.

Ăn cơm là ngồi dưới đất ăn, mọi người tốp năm tốp ba tản ra, nhưng cũng cách không xa, có không ít người thấy được Ngôn Cảnh Tắc và Cố Ngọc Lan nói chuyện, cũng thấy được sắc mặt khó coi của Cố Ngọc Lan, Ngôn Cảnh Tắc vừa đi, đã có người đi hỏi Cố Ngọc Lan: “Cố Ngọc Lan, Ngôn thanh niên trí thức nói cái gì với con vậy?”

Cố Ngọc Lan nói: “Chưa nói gì cả……”

Nàng hiện tại cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn một mình lẳng lặng thôi.

Cố Minh Tu kỳ thật cũng thấy được một màn này, y muốn đi hỏi một chút, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.

Y ngượng ngùng đi hỏi Ngôn thanh niên trí thức, Cố Ngọc Lan thì… Em gái vẫn luôn không thích người làm đại ca như y quản chuyện của mình.

Đang rối rắm, Cố Minh Tu đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đi về phía mình. 

“Ngôn thanh niên trí thức……”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút?”

Cố Minh Tu đứng lên, đi theo Ngôn Cảnh Tắc ra chỗ xa xa.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Cố Minh Tu tới trên bờ ruộng, nói với Cố Minh Tu: “Hôm qua, em gái cậu Cố Ngọc Lan trộm bút máy của tôi.”

Cố Minh Tu bị Ngôn Cảnh Tắc kêu ra, nguyên bản trong lòng đang cao hứng, còn ngượng ngùng, không nghĩ tới đột nhiên nghe một câu như thế…

Y nhớ lại một chút biểu cảm ban nãy của Cố Ngọc Lan lúc Cố Ngọc Lan và Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện, đã biết đây là sự thật, trong lúc nhất thời hổ thẹn vạn phần, mặt đỏ lên: “Thật xin lỗi……”

“Không sao, nó đã trả lại tôi rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ giáo huấn nó lại.” Cố Minh Tu lại nói, em gái y thế nhưng trộm đồ của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn sẽ chán ghét y…… Trong lúc nhất thời, Cố Minh Tu càng nghĩ càng khó chịu.

“Thật sự không sao, nhưng cậu xác thật hẳn nên giáo huấn lại nó một chút, còn có em trai cậu nữa, cậu cũng phải giáo huấn một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“A?” Cố Minh Tu sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại đem vở Cố Ngọc Bảo ra lần nữa. 

Hắn vốn là không muốn nói cái này với Cố Minh Tu, nhưng Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan giải quyết vấn đề không được có khả năng sẽ tìm Cố Minh Tu, không bằng hắn cứ…… Ác nhân cáo trạng trước đi.

Cố Minh Tu cũng biết chữ, nhìn thấy những chữ đó cả người đều choáng váng, chân nhũn ra từng đợt.

Em trai y vậy mà viết mấy thứ này.

"Chắc là nó viết chơi, nhưng viết mấy thứ này, thật sự quá cả gan làm loạn.” Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng vô cùng đau đớn.

“Tôi…” tim Cố Minh Tu đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, này cũng không phải là chuyện cả gan làm loạn, đây là chuyện muốn mạng đó!

Ngôn Cảnh Tắc trấn an nói: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ lập tức xé nó.” Nói xong, hắn làm trò trước mặt Cố Minh Tu, liền xé xuống trang giấy này, xé thành mảnh nhỏ ném vào cái mương bên cạnh.

Thứ này nếu thật để người khác thấy được sẽ liên lụy Cố Minh Tu, hắn chắc chắn phải xé xuống.

“Ngôn thanh niên trí thức……” Cố Minh Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc hào phóng không so đo như vậy, trong lúc nhất thời cảm động không chịu được.

Ngôn thanh niên trí thức thật là một người tốt!

Người tốt Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Nhưng mà bộ dáng này của em cậu thật sự cần phải quản giáo một chút… Cậu phải làm việc rất bận rộn, tôi giúp cậu quản giáo nhé?”

"Chuyện này, sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy được? Tôi sẽ đánh bọn nó một trận!” Cố Minh Tu nói.

"Cậu là bạn bè của tôi, tôi giúp cậu là tất nhiên thôi, hơn nữa chỉ đánh thôi cũng vô ích."

"Bạn… bạn bè?” trong đầu Cố Minh Tu trống rỗng, không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Đúng vậy, cậu là bạn bè của tôi, tôi rất thích cậu, cho nên muốn giúp cậu." Ngôn Cảnh Tắc nói, nói xong cảm thấy mình có hơi mặt dày vô sỉ.

Nhưng mấy đứa em của Cố Minh Tu, thật sự thiếu thu thập!

Thích? Trong đầu Cố Minh Tu càng trống rỗng hơn.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Về sau cậu cứ nói với người bên ngoài là mấy đứa em cậu muốn đi theo tôi học tập…… Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ quản bọn họ thật tốt.”

Hai người Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan này, về sau liền mỗi ngày chăm chỉ làm việc, kiếm công điểm nhiều hơn là được!

“Tôi đây cho anh lương thực.” Cố Minh Tu cúi đầu nói.

“Không cần. Chúng ta là bạn bè, cậu và tôi tính rõ ràng như vậy, tôi sẽ không vui đâu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hắn nào có không biết xấu hổ đi ăn số thức ăn không nhiều lắm trong nhà Cố Minh Tu?

Hắn đã quyết định nghĩ biện pháp đi đem bán bút máy trên tay đi.

Nguyên chủ không bán là ghét bỏ người ta đưa tiền ít, nhưng ít thì ít, tốt xấu cũng có thể lấy chút tiền trở về ăn cơm.

Hết chương 218.

__________∆∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 219 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

“Cảm ơn.” Cố Minh Tu nói, cảm giác cái mũi của mình như đang bị nghẽn, giọng nói ra cũng đều không quá thích hợp.

Trong lòng y thật sự rất loạn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, y đã trải qua một hồi tâm linh động đất, đều sắp bị chấn choáng váng.

Y vẫn luôn biết, bé hai mình thích chiếm tiện nghi của nhà nước.

Y cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng những người khác trong thôn cũng sẽ làm như vậy, y cũng không biết nên làm sao dạy dỗ Nhị muội.

Nhưng y thật không nghĩ tới, bé hai thế mà còn trộm đồ.

Đương nhiên, đáng sợ nhất là em trai lớn của y —— em trai lớn của y, thế mà dám viết ra mấy câu phản động như vậy!

May mắn Ngôn thanh niên trí thức là người tốt, không nói ra ngoài.

Thậm chí, Ngôn thanh niên trí thức còn nguyện ý làm bạn bè với y.

Em trai em gái không hiểu chuyện và Ngôn Cảnh Tắc nói muốn làm bạn với mình cùng quay cuồng trong đầu Cố Minh Tu, làm cả người y đều có điểm hỗn loạn. 

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng này của Cố Minh Tu, không khỏi lo lắng.

Hắn muốn Cố Minh Tu cách xa mấy đứa em của y một chút, đừng lại đối xử tốt với bọn chúng như vậy, mới hạ thuốc nặng như vậy, nhưng chuyện này với Cố Minh Tu mà nói, sợ là đả kích có hơi lớn.

Cũng phải, hắn là xuyên qua tới, bản thân nguyên chủ lại là kẻ không thèm để ý quy củ, cho nên viết những câu phản động cũng không để trong lòng, nhưng mà người lúc này, đừng nói viết, có vài người có khả năng chỉ là nhìn thấy thôi đã bị dọa rồi.

“Đừng lo lắng, không sao đâu, bọn họ còn nhỏ, dạy là được.” Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu an ủi Cố Minh Tu.

“Tôi không biết phải dạy như thế nào, tôi đã đáp ứng mẹ tôi chiếu cố tốt cho bọn nó, tôi…” giọng Cố Minh Tu mang theo điểm nghẹn ngào, lại bỗng nhiên dừng lại.

Cố Minh Tu cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng được.

Trước kia, y có khổ có mệt cũng sẽ kiên cường chống đỡ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc an ủi y, lại làm y có hơi muốn khóc.

Y thật là điên rồi!

“Còn có tôi mà.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bất quá có một việc cậu cần thiết phải biết, chiều con như giết con.”

“Cái gì?” Cố Minh Tu hơi ngốc ra.

“Ý chính là, cưng chiều con tương đương với hại nó.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cậu xem, Cố Ngọc Bảo muốn cái gì cậu đều cho nó, trong nhà nghèo như vậy, thành tích nó cũng không tốt, còn cho nó đi học, làm nó chẳng sợ nghỉ rồi cũng đều không muốn làm việc mà sống, này không phải hại nó hay sao?”

“Đều là tôi sai……”

“Này không phải cậu sai, là nó không biết cảm ơn, có vài người không phải có được cưng chiều cũng không xấu sao?” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nhưng về sau, trong nhà có chút ăn ngon, cậu nhất định không thể tăng cường cho nó ăn, lại không thể chiều nó nữa.”

“Được.” Cố Minh Tu gật gật đầu, trứng gà ngày mai y lưu trữ lại cho Ngôn thanh niên trí thức ăn.

“Kỳ thật, em trai nhỏ nhất của cậu, cậu cũng không thể chiều.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Minh Tu sửng sốt.

“Có phải nó có hơi ngốc không? Trẻ con càng như vậy càng phải cho nó học được kĩ năng mưu sinh." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Ngọc Khang có hơi ngốc, đây là công nhận, nhưng không có ngốc hẳn, trên cơ bản, người như vậy nếu huấn luyện kĩ lưỡng, làm bé có được năng lực tự gánh vác, học được trồng trọt vẫn là có thể.

Dù sao cũng không thể nuông chiều.

“Nó còn nhỏ……”

“Không nhỏ, đã sáu tuổi rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hiện tại có cậu chiều nó, về sau thì sao? Người nhà các cậu tất cả đều theo nó, người khác thì không."

Ngôn Cảnh Tắc tẩy não Cố Minh Tu, nói đến nói đi —— Cố Minh Tu nhất định phải chiếu cố chính mình trước.

Đáng tiếc, hắn nói được trong chốc lát đã phải tiếp tục làm việc.

Cố Minh Tu nghe xong lời Ngôn Cảnh Tắc nói một phen, càng ngày càng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có bản lĩnh —— người thành phố lớn tới chính là không giống bình thường, cái gì cũng hiểu, nói làm y lập tức thanh tỉnh.

Y có điểm sùng bái mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Sau đó liền thấy Ngôn Cảnh Tắc dây dưa dây cà mà tiếp tục nhặt khoai lang, tốc độ còn chậm hơn người khác rất nhiều……

Cố Minh Tu: “……”

Mọi người làm một ngày, rốt cuộc lúc tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc đã eo đau lưng đau.

Nhặt khoai lang phải cong eo, mệt thật sự, đương nhiên, hắn như vậy chủ yếu là bởi vì nguyên chủ trước kia làm việc nhà nông quá ít.

Nguyên chủ thân thể rất tốt, sức lực cũng không nhỏ, bằng không hắn cũng không thể đánh Cố Ngọc Bảo thành như vậy, nhưng người mà, thích ứng hoặc là vận động cần phải có thời gian. 

Cõng khoai lang vào trong miếu, Ngôn Cảnh Tắc lại về nhà mình lần nữa. 

Thời điểm hắn về đến nhà, Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Bảo đều ở.

Nhà hắn đã được thu dọn sạch sẽ, chăn nệm cũng giặt sạch sẽ phơi nắng xong, toàn bộ nhà ở và lúc hắn vừa tới hoàn toàn bất đồng.

“Ngôn thanh niên trí thức, em đã giúp anh quét dọn sạch sẽ rồi.” Cố Ngọc Lan lấy lòng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, còn Cố Ngọc Bảo…… Cố Ngọc Bảo tuy thái độ khiêm tốn, nhưng nhìn vẫn có chỗ bất mãn.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không tồi, hôm nay mấy đứa có thể đi về, còn ngày mai…… Cố Ngọc Bảo, em gái mày nói với mày rồi đúng không? Từ ngày mai, mày phải bắt đầu làm việc chăm chỉ, kiếm công điểm cho anh đây.”

“Dựa vào cái gì……” Cố Ngọc Bảo còn chưa nói xong, Ngôn Cảnh Tắc đã nói: “Chỉ bằng mày viết mấy thứ như vậy, còn bị anh thấy được.”

“Đó là anh viết!” Cố Ngọc Bảo cắn răng nói.

“Cố Ngọc Bảo, mày muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không phải trốn tránh như vậy, chữ anh sao có thể xấu như vậy chứ?” Ngôn Cảnh Tắc mang theo điểm bất đắc dĩ mà nhìn Cố Ngọc Bảo, giống như đang xem một đứa trẻ vô cớ gây rối.

Cố Ngọc Bảo cảm thấy người trước mắt quá vô sỉ!

Nhưng nó còn chưa phản bác đã bị Cố Ngọc Lan kéo lại: “Cố Ngọc Bảo, về nhà!”

Cố Ngọc Bảo không muốn đi, nhưng nó vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt lạnh như băng của Ngôn Cảnh Tắc.

Run run một cái, nó không dám tranh luận với Ngôn Cảnh Tắc, đi theo Cố Ngọc Lan về nhà.

Nhưng nó phát hỏa lên người Cố Ngọc Lan, tức giận mà nói: “Cố Ngọc Lan, mày phải gọi anh là ca ca!”

“Dựa vào cái gì?” Cố Ngọc Lan cũng sẽ không cho Cố Ngọc Bảo mặt mũi, nàng vẫn luôn rất chán ghét Cố Ngọc Bảo.

Dựa vào cái gì, ở nhà, Cố Ngọc Bảo đãi ngộ luôn tốt như vậy?

Hiện tại Cố Ngọc Bảo còn hại nàng…… Nàng trộm đồ là không đúng, nhưng hiện tại bút máy đều đã trả lại, nàng không thừa nhận Ngôn Cảnh Tắc cũng không có biện pháp làm gì nàng, cố tình Cố Ngọc Bảo viết mấy thứ như vậy, còn dừng trên tay Ngôn Cảnh Tắc.

Cố Ngọc Bảo hại nàng!

Cố Ngọc Lan đều muốn cào mặt Cố Ngọc Bảo.

“Anh thật sự không có viết!” Cố Ngọc Bảo ý đồ giải thích, chỉ là Cố Ngọc Lan không tin.

Ngôn thanh niên trí thức theo chân bọn họ không oán không thù, vì sao muốn hãm hại bọn họ?

Thậm chí Ngôn thanh niên trí thức cũng không buộc bọn họ đương trường đưa tiền đưa lương thực gì đó, chỉ bắt Cố Ngọc Bảo đi làm việc kiếm công điểm Thập Thất, cuối năm đổi lương thực và tiền cho hắn……

Ngôn thanh niên trí thức người đã đủ tốt,  còn muốn lương thực đòi tiền, ai không biết Ngôn thanh niên trí thức quá lười, thiếu một đống nợ? Hắn hẳn là muốn tiền để trả nợ?

Hai người lôi lôi kéo kéo, chỉ chốc lát đã tới nhà.

Mùi khoai lang nướng tràn ngập ở nhà, Cố Ngọc Lan còn ổn, giữa trưa nàng lại ăn lại lấy ăn để, buổi chiều còn trộm ăn qua nên cũng không đói, nhưng hôm nay Cố Ngọc Bảo bị Ngôn Cảnh Tắc đoạt cơm hộp, cũng chưa ăn qua thứ gì……

Lần đầu tiên nó biết, hóa ra khoai lang nướng thơm như vậy!

Cố Ngọc Bảo lập tức chạy vào trong bếp.

Nhưng nó còn chưa chạy tới, đã bị Cố Minh Tu cầm cây gài cửa chặn lại: “Cố Ngọc Bảo, em đã làm cái gì?!”

Cố Ngọc Bảo: “……”

Chiều nay biết được Ngôn Cảnh Tắc đưa vở cho Cố Ngọc Lan xem, Cố Ngọc Bảo đã rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới ca ca nó vậy mà cũng biết. 

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc cùng có thù oán gì với nó, muốn hại nó như vậy?

Còn có, ca ca đang cầm cái gì? Đây là cây gài cửa đó! Ca ca đây là muốn đánh gãy chân nó luôn sao?

Cố Minh Tu không muốn đánh gãy chân em mình, y ném gài cửa, đi lên liền đánh.

Cố Ngọc Bảo ban ngày ăn hai trận đòn của Ngôn Cảnh Tắc, giờ lại ăn một trận của ca ca mình. 

“Ca, đó không phải em viết, là Ngôn Cảnh Tắc viết, hắn bắt chước chữ em viết đó!”

“Nói hươu nói vượn!” Cố Minh Tu nói: “Ngôn thanh niên trí thức sao phải làm như vậy?”

“Hắn chắc chắn là muốn người nhà của chúng ta làm trâu làm ngựa cho hắn!” Cố Ngọc Bảo nói.

“Ngôn thanh niên trí thức thật có bản lĩnh bắt chước chữ người khác giống y như đúc, anh ta đi xảo trá thôn trưởng, đại đội trưởng là được, tìm tới chúng ta làm cái gì? Nhà của chúng ta nghèo như vậy!” Cố Minh Tu nói, thất vọng mà nhìn em trai mình. 

Em trai y thật sự cần phải giáo dục. 

Bằng không…… Bộ dáng này của nó sớm hay muộn cũng gây chuyện.

“Em nói đều là sự thật, cơm trưa của em còn bị hắn đoạt đi rồi.” Cố Ngọc Bảo nói.

“Chuyện này Ngôn thanh niên trí thức đã nói với anh, anh ta nói là em không muốn anh ta nói ra chuyện này, mới đem cơm cho anh ta.” Cố Minh Tu nói, chuyện này Ngôn Cảnh Tắc cũng có nói với y, quả trứng gà kia Ngôn Cảnh Tắc còn cho y ăn.

Cố Ngọc Bảo: “……” nó chưa từng nghĩ tới, có một ngày thế mà sẽ bị oan uổng thành như vậy, không cửa khẩn cầu.

Nó quá thảm!

Cố Ngọc Bảo bị đánh, Cố Ngọc Lan cũng không tránh được, bị Cố Minh Tu cầm trúc bản đánh vài cái.

Tương đối với Cố Ngọc Bảo chết không nhận sai, Cố Ngọc Lan thật ra lại ngoan ngoãn nhận sai, cho nên bị đánh ít đi rất nhiều.

Bốn đứa em của mình rốt cuộc không phải cùng cha với mình, trước kia Cố Minh Tu chưa từng đánh qua các em.

Nhưng hôm nay, y rốt cuộc vẫn tàn nhẫn hạ tâm.

Đánh xong, Cố Minh Tu mới để bọn họ đi ăn cơm ngủ, lại bảo Cố Ngọc Bảo ngày mai đi theo mình làm việc.

Cố Ngọc Bảo: “……” Nó thật sự không muốn đi làm việc!

Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc muốn làm gì?

Trước kia nó chưa từng trải qua việc nhà nông, cho dù xuống đất thì đến cuối năm cũng chỉ có hơn ba tháng, căn bản kiếm không đến bao nhiêu công điểm……

Ngôn Cảnh Tắc làm gì không đi vu hãm người khác, cố tình tìm tới nó?

Chuyện Cố gia tuy Ngôn Cảnh Tắc không biết, nhưng có thể đoán được.

Chăn nệm hắn vẫn chưa khô hẳn, nhưng trên giường hắn có trải rơm rạ, ruột chăn cũng còn, cũng không phải không thể ngủ.

Miễn cưỡng ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đã xuất phát lên trấn trên.

Các thôn dân thôn Thượng Mộc bất đắc dĩ phát hiện, Ngôn thanh niên trí thức làm việc một ngày xong, lại biến mất……

Không hổ là Ngôn thanh niên trí thức!

Bất quá, hôm nay mọi người không rảnh đi quản Ngôn thanh niên trí thức, bọn họ nói nhiều nhất, vẫn là Cố Ngọc Bảo.

Cục cưng này của Cố gia, thế mà xuống đất.

“Ngọc Bảo, sao nhóc tới làm việc vậy?”

“Nhóc cũng nên tới làm việc rồi, lại qua mấy năm nhóc phải cưới vợ, chắc chắn phải vì chính mình tích cóp chút tiền, không thể toàn chỉ nhờ vào anh nhóc được.”

“Minh Tu, con sớm nên để em con xuống làm việc, con nhà người ta nghỉ trở về đều xuống đất, Ngọc Bảo thì sao? Trước kia bác chưa thấy qua nó xuống đất bao giờ!”

……

Người trong thôn ngươi một lời ta một ngữ mà nói.

Bọn họ đều cảm thấy Cố Ngọc Bảo nên xuống đất làm việc.

Học hành xác thật là chuyện tốt, nhưng có học cũng vô dụng.

Nhà máy phân hóa học, xưởng giấy, xưởng nhuộm vải gì đó trên trấn trên, công nhân đã sớm tuyển đầy, hiếm khi muốn chiêu công cũng cho người có hộ khẩu trấn trên, căn bản không tới phiên bọn họ, Cố Ngọc Bảo dù có học được cao trung cũng vẫn là phải về trồng trọt.

Hơn nữa, bọn họ đều nhìn ra được, Cố Ngọc Bảo kiên trì đi học không xuống đất là vì muốn lười biếng.

Cố Minh Tu sớm nên buộc nó xuống đất.

Cố Minh Tu còn tưởng rằng, mình không cho em trai đi học, bắt nó xuống đất, người trong thôn sẽ cảm thấy mình quá mức bạc đãi em trai khác cha, không nghĩ tới tình huống hoàn toàn tương phản so với y nghĩ.

Đồng thời, trạng thái Cố Ngọc Bảo cũng vượt qua dự kiến của y.

Trẻ em Thập Thất chính là từ nhỏ lớn lên trên đồng ruộng.

Lúc cha mẹ xới đất, bọn nó ở bên cạnh đào cá chạch. Lúc cha mẹ cấy mạ, bọn nó ngồi mò ốc đồng. Lúc cha mẹ cắt lúa, bọn nó đi phía sau nhặt bông lúa.

Cho dù là trẻ em chưa xuống ruộng bao giờ cũng biết việc nhà nông làm như thế nào.

Kết quả…… Cố Ngọc Bảo thế mà hoàn toàn không biết, giống một cái cọc gỗ dựng trên mặt đất vậy.

Mặt Cố Minh Tu lạnh xuống. 

Cố Ngọc Bảo lại còn ủy khuất, trước kia mỗi buổi sáng, trong nhà có nấu cháo đều sẽ chưng miếng cơm cho nó, nhưng hôm nay không có!

Còn có gà trong nhà tối qua trên dưới đẻ trứng, nó cho rằng Cố Minh Tu sẽ cho nó tẩm bổ thân thể đang bị đả thương của nó, kết quả Cố Minh Tu tự mình lấy luôn!

Tài cán một giờ, Cố Ngọc Bảo đã mệt mỏi, nhịn không được nói với Cố Minh Tu: “Ca, em muốn ăn trứng gà.” nó chú ý tới, Cố Minh Tu vẫn luôn không ăn trứng gà.

“Không được, đây là phải để cho Ngôn thanh niên trí thức.” Cố Minh Tu không chút do dự cự tuyệt nó.

Cố Ngọc Bảo: “……” Ngôn Cảnh Tắc này, chắc chắn là vì lương thực trứng gà nhà nó mới hại nó đây mà! 

Thật sự quá đáng giận!

Nhưng hiện tại nó thật sự không có biện pháp nào.

Nó có nhược điểm nằm trong tay Ngôn Cảnh Tắc, ca ca muội muội nó còn đều không tin nó, nó lại không dám xin giúp đỡ người ngoài, nó chỉ có thể làm việc.

Cố Ngọc Bảo làm việc làm đến rối tinh rối mù, là người liền nhìn không vừa mắt, Cố Ngọc Lan không thiếu được rống nó: “Cố Ngọc Bảo, nhanh làm việc đi!”

Cố Ngọc Bảo: “……”

Thời điểm Cố Ngọc Bảo bị Cố Ngọc Lan nhìn chằm chằm đến chết bắt làm việc, Ngôn Cảnh Tắc đã đi tới trấn trên.

Nơi này là kinh tế có kế hoạch, ngẫu nhiên mới có mấy hàng đắt đỏ, chỉ có đồ vật bản địa không cần phiếu là có thể mua, tỷ như nói cây mía mới vừa đưa ra thị trường gần đây.

Nơi này vật tư phi thường khuyết thiếu, trong lén lút mua bán thứ gì cũng là trái pháp luật.

Nhưng giao dịch ngầm vẫn tồn tại như cũ.

Tỷ như nông dân sẽ bện chổi, dùng trúc đan rổ gì đó tới trấn trên, đổi các loại phiếu chứng với người trấn trên.

Có vài người còn sẽ cầm loại rau củ gì đó trong đất, lên trấn trên đổi muối đổi đường.

Đương nhiên, không đổi đồ mà đòi tiền cũng có, thôn bọn họ gần trấn trên, theo hắn biết, có người sẽ tích cóp trứng gà đến trấn trên trộm bán lấy tiền.

Loại này thường là bán cho người quen, tỷ như bán cho thân thích ở trấn trên, thời điểm bị hỏi thì nói thẳng là thân thích lui tới, không ai sẽ tra xét.

Nguyên chủ trước đó cũng tới trấn trên bán qua mấy thứ mang theo từ kinh thành, nhưng nguyên chủ không mặc cả, kỳ thật đều bán rất tiện nghi.

Ngoài ra, lúc nguyên chủ tới mang theo không ít tiền, hắn cũng không thiếu dùng tiền mua phiếu của người trấn trên, để đi mua đồ ngon ăn.

Nguyên chủ là có “người quen” ở trấn trên, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không có đi tìm mấy “người quen” kia, hắn trực tiếp đi đến ký túc xá công nhân của nhà máy phân hóa học trấn trên. 

Công nhân ở nhà máy phân hóa học trên cơ bản đều rất giàu có.

Bọn họ tiền lương không thấp, còn có thể kiếm một khoản thu nhập thêm —— công nhân nhà xưởng sau khi làm xong công việc, thường có thể lấy đi một ít dung dịch amoniac từ nhà máy phân hóa học. 

Đây chính là phân bón đỉnh nhất, có một số người ở nông thôn sẽ lấy rau dưa gì đó đổi với bọn họ, sau khi đổi về dùng để tưới đất phần trăm nhà mình. 

Lúc này, trước nhà sau nhà đều là đất phần trăm của bọn họ, người thôn Thượng Mộc thường sẽ lấy trồng các loại rau củ…  Đương nhiên, đồ ăn trồng nhiều, vừa lúc trong thôn lại đột nhiên muốn cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, như vậy cũng có thể sẽ có người lại đây, xới hết.

Ngôn Cảnh Tắc đi đến gần ký túc xá, lập tức đưa tới rất nhiều người chú ý.

Bộ dáng hắn thật sự tốt, vóc dáng cũng cao, lúc mọi người nhìn hắn đa số là thiện ý.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn một vòng, cuối cùng đi về phía một người phụ nữ tầm bốn mươi, ngọt ngào cười: “Chào chị.”

Cao Tiểu Tiên đã sớm chú ý tới người trẻ tuổi thân cao chân dài kia.

Con gái lớn cô đã tới tuổi tìm đối tượng, bây giờ cô mà nhìn thấy một thằng nhóc nào là sẽ chú ý nhiều hơn một chút. 

Người thanh niên này cô vừa thấy đã thích, bất quá người này Cao Tiểu Tiên chưa gặp qua ở trấn trên, hơn phân nửa không phải người trấn trên… Cô âm thầm có chút thất vọng.

Con gái cô chắc chắn phải gả ở trấn trên. 

Đang nghĩ như vậy, Cao Tiểu Tiên liền thấy người nọ đi tới, hướng tới mình kêu một tiếng chị.

Mình đã lớn tuổi như vậy rồi, thế mà còn có thể bị một thằng nhóc như vậy kêu là chị! Cao Tiểu Tiên có hơi giật mình, nhưng lại nhịn không được cao hứng.

Ngôn Cảnh Tắc một ngụm một tiếng chị, bắt đầu tám với nữ công nhân nhà máy phân hóa học Cao Tiểu Tiên này, nói mình định bán đi một cây bút máy.

Cao Tiểu Tiên có con nhỏ đang đi học, nguyên bản định tự mình mua, sau khi biết được bút Ngôn Cảnh Tắc bán giá gốc thì không mua, nhưng giới thiệu Ngôn Cảnh Tắc đến một nhà khác.

Người địa phương như Cao Tiểu Tiên sinh trưởng ở trấn trên, cực hiểu biết tình huống trấn trên, giới thiệu cho Ngôn Cảnh Tắc chính là một kẻ có tiền còn biết hàng.

Lúc này, mấy loại đồ như bút máy đồng hồ đều không tiện nghi, mà bút máy Ngôn Cảnh Tắc là nhập khẩu từ nước ngoài không nói, còn bằng vàng, bên này đó là muốn mua cũng mua không được.

Có một cây bút máy không giống người thường gài trước ngực, tuyệt đối rất có mặt mũi.

Ngôn Cảnh Tắc khen lại khen bút máy của mình, cuối cùng không chỉ có dùng bút này đổi được một trăm nguyên tiền, còn đổi được phiếu thịt năm cân cùng với một vài phiếu định mức khác.

Vừa xoay đầu, Ngôn Cảnh Tắc liền đi đến chỗ bán thịt ở trấn trên.

Trấn trên có một quầy thịt, cần có phiếu thịt mới có thể mua thịt.

Chủ quẩy thịt sẽ lấy xương đầu trước, sau đó bất kể là thịt gì cũng bán cùng một giá, bạn có thể mua được thịt gì toàn xem tâm tình của ông ta.

Người thôn Thượng Mộc không thích người trấn trên, có rất nhiều nguyên nhân.

Trong đó có một cái chính là, heo trong thôn bọn họ cực cực khổ cho ăn tới lớn, cuối cùng toàn bộ thành "heo nhiệm vụ", sẽ bị lôi đi.

Bọn họ ngoại trừ cuối năm trong thôn giết heo phân chia thịt heo ra, bình thường căn bản ăn không được thịt heo, thật ra thì người trấn trên mỗi tháng đều có phiếu thịt, còn có tiền lương, một tháng chung quy có thể ăn vài lần thịt.

Này còn chưa tính, người nông thôn hiếm khi có cơ hội lên trấn trên mua thịt, người bán thịt còn sẽ cho bọn họ phần thịt không ngon rìa rìa xương xẩu.

Đến phiên Ngôn Cảnh Tắc, còn không đợi người bán thịt hỏi, Ngôn Cảnh Tắc đã dùng tiếng địa phương nói: “Đại ca, tôi mua năm cân thịt, muốn chiêu đãi lãnh đạo.”

Hắn nói tiếng địa phương là vì tránh để người bán thịt khi dễ thanh niên trí thức nơi khác. 

Đặc biệt nhấc lên lãnh đạo không tồn tại lại là vì để người ta cảm thấy hắn không dễ chọc.

Quả nhiên, Ngôn Cảnh Tắc vừa nói như vậy, người bán thịt liền hỏi: “Cậu muốn thịt ở đâu?”

Ngôn Cảnh Tắc muốn giò trước và phần thịt tới gần cổ heo bên này, còn tỏ vẻ lãnh đạo muốn ăn xương cốt, thuận tiện mua chút xương cốt —— mua xương cốt không cần phiếu thịt!

Phần giò trước và thịt gần cổ heo rất nạc, thịt như vậy, đầu năm nay dù là người trấn trên hay người trong thôn đều thích cả.

Người bán thịt thấy hắn muốn thịt này, cũng rất lý giải. Thịt nạc như vậy, lãnh đạo chắc chắn thích,  còn có thể dùng một bộ phận thịt mỡ trong đó thắng mỡ heo xào rau!

Ngôn Cảnh Tắc xách theo năm cân thịt và một ít xương cốt trở lại thôn, lập tức đưa tới người vây xem.

Đầu năm nay, trừ ngày lễ ngày tết có thể ăn thịt được bao nhiêu người? Ngôn Cảnh Tắc thế mà mang về nhiều thịt như vậy…

Chẳng sợ là thịt sống, người trong thôn cũng nhịn không được bắt đầu nuốt nước miếng.

Ngôn Cảnh Tắc cầm thịt quơ quơ trong thôn, chỉ trong chốc lát, đã có người tới tìm hắn: “Ngôn thanh niên trí thức, tôi có thể đổi chút thịt với cậu được không?”

Đương nhiên có thể!

Chỉ trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc đã đổi bốn năm cân thịt trên tay ra ngoài, đổi thành lương thực.

Nhà hắn một tẹo lương thực cũng không có!

Lại nói tiếp, thịt heo ở trong thôn có thể đổi đến viễn siêu thị trường lương thực, hắn kiếm lời được một bút tiền.

Còn một cân thịt heo còn lại, Ngôn Cảnh Tắc cắt mỡ thành khối, ném vào nồi mà thôn dân cho thanh niên trí thức như hắn, thắng mỡ heo.

Mùi mỡ thật nhanh đã bốc lên, Ngôn Cảnh Tắc bỏ mỡ heo đã thắng vào một cái chén, lại trực tiếp bỏ gạo vào nồi vẫn còn váng mỡ, cho vào thịt nạc và tóp mỡ còn lại, thêm nước, nấu một nồi cơm thơm ngào ngạt.

Trong nồi nhiều ít sót lại chút mỡ heo, còn có tóp mỡ, cơm này có thể nói là cơm mỡ heo!

Ngôn Cảnh Tắc để riêng một nửa, một nửa còn lại hắn đang muốn ăn thì Cố Minh Tu tới.

Nhìn thấy Cố Minh Tu, ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc sáng lên.

Hắn để lại một nửa cơm, vốn chính là muốn cho Cố Minh Tu ăn, hiện tại Cố Minh Tu chủ động tới, kia thật sự không thể tốt hơn.

“Ngôn thanh niên trí thức, cho anh trứng gà nè.” Cố Minh Tu vào phòng, liền lấy ra một quả trứng gà.

Kết quả Ngôn Cảnh Tắc không nhận quả trứng không nói, thế mà còn lấy một cái chén chứa đầy cơm, nhét vào tay y: “Minh Tu, lại đây, cùng ta cùng nhau ăn cơm.”

Cố Minh Tu đều ngốc ra.

Cơm này là cơm tẻ còn chưa tính, còn ánh dầu tỏa sáng, bên trong còn có thịt……

Một chén cơm thơm ngào ngạt như vậy, chắc chắn không ít tiền, Ngôn Cảnh Tắc vậy mà cho y ăn?

Ngôn Cảnh Tắc có phải nghĩ sai rồi không?

“Tôi không thể nhận.” Cố Minh Tu vội vàng nói, có chút vô thố.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cơm này cậu cần phải ăn, nếu cậu không ăn, tôi sẽ nói với người khác em gái cậu trộm bút của tôi bây giờ."

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện cười tủm tỉm, rõ ràng không phải thật sự uy hiếp mình, hơn nữa nào có người uy hiếp người khác để buộc người ta ăn thứ tốt như vậy?

Cố Minh Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, tim không hiểu sao đập nhanh hơn.

Hết chương 219.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp