Chương 222
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Trong lòng Cố Ngọc Bảo nhớ thương chuyện này chuyện kia, phân tâm một cái đã không cẩn thận bị lại trúc đâm bị thương tay mình.
Nó đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không để trong lòng.
Như Cố Minh Tu đi làm kiếm sống, trên tay đều là vết chai, căn bản sẽ không bị trúc đâm bị thương được, Cố Ngọc Bảo cũng là trước đây làm việc quá ít mới có thể bị dằm trúc đâm bị thương.
Xứng đáng lắm!
Càng quan trọng là, Ngôn Cảnh Tắc lúc này thật sự rất hưng phấn, không rảnh đi quản người khác.
Sáng hôm sau khi xuyên đến đây, lúc đi tìm Cố Ngọc Bảo thuận tay lật sách của Cố Ngọc Bảo, hắn cũng đã phát hiện, phàm là thứ sau khi hắn xem qua, hắn đều có thể nhớ kĩ.
Nhưng hắn lúc ấy cả cơm cũng ăn không đủ no, cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, mãi cho đến lúc này, suy nghĩ cẩn thận chuyện sau này mình phải làm, hắn mới nghiên cứu.
Sau đó hắn đã phát hiện…… Hắn có bản lĩnh xem qua là nhớ!
Không đơn giản là đã gặp qua là không quên được, năng lực lý giải của hắn cũng đặc biệt kinh người, kỳ thật nguyên chủ rất nhiều thứ học qua đều đã quên, nhưng hắn vừa lật sách toán của Cố Ngọc Bảo, đã suy một ra ba tất cả đều hiểu.
Hắn tuyệt đối là một thiên tài!
Có bản lĩnh như vậy, chính hắn thi đại học thật sự không cần lo lắng, duy nhất cần lo lắng chính là Cố Minh Tu thi đại học.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn sách giáo khoa trên tay, càng nhìn càng kích động, kết quả chỉ trong chớp mắt, đã thấy Cố Ngọc Bảo đang lười biếng.
“Đi học thì học không xong, làm việc cũng không ra gì, Cố Ngọc Bảo mày còn có thể làm cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy, dùng côn trúc quất vào đùi Cố Ngọc Bảo.
Kỳ thật hắn đánh Cố Ngọc Bảo vẫn luôn chưa quá dùng sức, hơn nữa đều là đánh mấy chỗ nhiều thịt, dù sao hắn không tính toán thật sự đả thương người.
Còn việc trên đùi bị đánh quá nhiều lằn roi gì đó… Người trong thôn nhà ai không đánh con cái, Cố Ngọc Bảo đi ra ngoài kêu oan cũng không có chỗ nói, nó cũng không dám kêu.
Cố Ngọc Bảo lại ăn đánh, nhịn không được nói: “Tôi học hành học không xong hồi nào!"
Tuy nó không thích học hành, nhưng trong trường học cũng không tính là kém cỏi nhất!
“Chúng ta đây tới trả bài?” Ngôn Cảnh Tắc há mồm đọc chính là bài học trong sách giáo khoa Ngữ Văn của Cố Ngọc Bảo, sau khi đọc hai đoạn, hắn liền hỏi Cố Ngọc Bảo: “Đoạn sau, đọc đi?”
Cố Ngọc Bảo ngốc ra, bài này lại không cần học thuộc!
Ngôn Cảnh Tắc lại đánh một gậy trúc vào đùi nó: “Bình thường mày nói là đi học, thật ra là đi lười biếng chứ gì? Bằng không sao không trả bài được?"
“Cầm tiền trong nhà, ăn ngon uống tốt đi học, mày học cái trò trống gì!"
"Còn dám viết mấy thứ lung tung rối loạn đó!"
“Cố Ngọc Bảo mày thiếu đánh!”
……
Cố Ngọc Bảo: “……”
Cố Minh Tu vốn đang cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể nào đánh Cố Ngọc Bảo quá nhiều rồi không, nhưng nghe Ngôn Cảnh Tắc nói…… Em trai y nên đánh.
Cố Ngọc Lan càng vui sướng khi người gặp họa, nàng đã sớm nhìn ca ca này không vừa mắt.
Còn Cố Ngọc Tiên, nàng co rúm ở bên cạnh không dám nói lời nào, Cố Ngọc Khang thì…… Cố Ngọc Khang dĩ vãng hơi không thuận liền la to, giờ cũng không dám hô một tiếng.
Người trong thôn thường ăn xong cơm chiều, trời tối liền đi ngủ.
Nhưng người Cố gia… Mãi cho đến khoảng chín giờ tối, Ngôn Cảnh Tắc mới để bọn họ đi ngủ.
Cố Ngọc Bảo làm việc một ngày, lại bổ trúc hai tiếng, lúc đi ngủ cả người đều là ngây ngốc, chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn chưa từng quá mệt như vậy, mà bên kia……
Ngôn Cảnh Tắc thật sự ở lại nhà Cố gia.
Hắn ở nhà cũ Cố gia kia ở vào vị trí trung tâm trong thôn, mấy đứa nhỏ trong thôn đều đến tòa nhà đó học tiểu học, bên trong còn có thầy lang phòng khám, ngay cả phòng làm việc trong thôn cũng đều ở bên trong.
Rốt cuộc nhà cũ Cố gia kia là ngôi nhà tốt nhất thôn.
Hắn ở bên kia ở chỉ là một gian phòng hạ nhân, chỗ nhỏ xíu không nói, còn bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, rất không thoải mái! Cố gia bên này thì không giống vậy, nhà Cố gia này là sau khi mẹ Cố Minh Tu gả cho cha kế y mới xây dựng, tuy không nhiều phòng lắm, mười mấy năm nay không tu sửa nên nhìn cũng cũ, nhưng tốt xấu không gió lùa không mưa dột, còn ở vào bên cạnh thôn, địa phương rất hẻo lánh, không ai nhìn chằm chằm suốt ngày.
Quan trọng nhất chính là, nơi này có Cố Minh Tu.
Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc liền ngủ cùng với Cố Minh Tu, ngủ trên chiếc giường trước đó Cố Ngọc Bảo ngủ.
Đây là một chiếc giường gỗ khắc hoa, phía trước có trụ giường, phía bên giường dựa vào vách có một hàng ngăn tủ có thể để một ít đồ vật.
Bên trong có không ít đồ chơi Cố Ngọc Bảo tích cóp, tỷ như cục đá xinh đẹp, tỷ như bình thuốc nhỏ bằng thủy tinh chỗ thầy lang bên kia, linh tinh.
Mấy thứ này Ngôn Cảnh Tắc không có hứng thú, vốn định trả cho Cố Ngọc Bảo, không nghĩ tới sau khi Cố Minh Tu phát hiện, thế mà lại nhìn một hồi lâu.
Ngôn Cảnh Tắc quyết định, về sau mấy thứ này chính là của Cố Minh Tu!
Đương nhiên, hiện tại không thể để Cố Minh Tu chơi, bọn họ có chuyện khác cần làm: “Minh Tu, tới đây, anh kể chuyện xưa cho em nghe.”
Ngôn Cảnh Tắc không ôm Cố Minh Tu trả bài, hắn nằm trên giường, ôm Cố Minh Tu giảng chuyện trong kinh thành cho y.
Cha mẹ nguyên chủ đều bị đưa đi cải tạo, nguyên chủ cảm thấy chuyện này mất mặt, cũng sợ người khác bởi vì chuyện này mà khi dễ mình, bởi vậy chưa bao giờ nói chuyện này với người ta, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy hắn có thể nói nói với Cố Minh Tu, cũng làm Cố Minh Tu biết được tình huống trong thành, được thêm kiến thức.
Rốt cuộc thế giới này, trong thành và nông thôn khác nhau quá lớn.
Thành phố lớn như kinh thành vào thời điểm quốc gia mới còn chưa thành lập cũng đã có rất nhiều người dùng tới đèn điện bồn cầu tự hoại, nguyên chủ từ nhỏ đã có nước máy bồn cầu tự hoại đèn điện vân vân, để dùng.
Trước khi xuống nông thôn, trong nhà nguyên chủ còn có tivi trắng đen, radio gì đó.
Nhưng lúc này ở nông thôn thì sao? Rất nhiều địa phương cũng chưa mở điện, nước máy thì càng không cần phải nói.
Thôn Thượng Mộc dựa gần thị trấn ở bờ sông giao thông thuận lợi, trước khi quốc gia mới thành lập đã có người ở bên này xây dựng nhà xưởng, trấn trên người nhiều nhà xưởng nhiều, không khác gì mấy chỗ huyện thành nhỏ, thôn Thượng Mộc cũng là dính ánh sáng thị trấn này mới có thể mở điện.
Ngôn Cảnh Tắc giảng giải cho Cố Minh Tu tivi trong nhà mình, kể mình mỗi tối cuối tuần đi xem phim điện ảnh, kể chuyện radio, còn kể một vài chuyện xưa mình đã xem qua.
Nói đại khái nửa giờ, hắn mới vỗ vỗ Cố Minh Tu: “Nên ngủ rồi.”
Cố Minh Tu trước kia đều là vừa dính gối đầu liền ngủ mất, nhưng hôm nay…… Y có điểm ngủ không được.
Chuyện hôm nay phát sinh với y mà nói quả thật không giống thật.
Y sao cũng không nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc thế mà sẽ thích y, hiện tại còn cùng y nằm trên một cái giường.
Hai người vừa mới nói đối tượng liền nằm trên một cái giường, có thể nào không tốt lắm không?
Nhưng bọn y đều là nam, nam nam ngủ cùng nhau cũng rất bình thường?
Cố Minh Tu đang rối rắm, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên lật người qua, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên lưng y, còn ca hát: “Ngủ đi bảo bối thân ái của ta……”
Đôi mắt Cố Minh Tu đột nhiên đau xót, không nhịn xuống được lại khóc —— người thành phố đều dỗ người ngủ như vậy sao? Người thành phố thật hạnh phúc.
Khóc lóc khóc lóc, y rốt cuộc ngủ mất.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Cố Minh Tu, có điểm dở khóc dở cười.
Lúc này gia đình nông thôn phổ biến cảm thấy cho con cái một ngụm cơm ăn, cũng đã là đối xử với con cái rất tốt rồi, bọn họ sẽ không ôn nhu mà đối đãi con cái mình, các bà các cô cũng không có nhàn rỗi kia.
Các cô phải xuống đất làm việc, còn đều sinh vài đứa con, lúc chiếu cố con cái cũng tự nhiên không có khả năng quá tỉ mỉ.
Cha ruột Cố Minh Tu sau khi y sinh ra không lâu đã tự sát, mẹ y lại tái giá, y càng không được bao nhiêu yêu thương.
Về sau, hắn muốn lấy những gì Cố Minh Tu nên có đều bồi thường cho Cố Minh Tu.
Nguyên chủ ở nhà chịu sủng ái, hắn liền ấn theo thái độ người trong nhà đối xử với nguyên chủ để đối xử với Cố Minh Tu.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nhắm mắt lại, cũng ngủ.
Hắn kỳ thật rất muốn làm chút chuyện thiếu nhi không nên làm, nhưng Cố Minh Tu ngây thơ mờ mịt, nếu hắn thật muốn làm cái gì, chính là khi dễ người.
Hơn nữa ngày mai Cố Minh Tu còn phải xuống đất làm việc.
Còn hắn…… Ngay từ đầu hắn tính toán xuống đất làm việc, sau lại ngẫm lại… Vẫn là thôi đi.
Cố Minh Tu sáng sớm dậy đã phát hiện mình đang ôm một người.
Y dựa vào người nọ ngủ, một cánh tay đặt lên ngực người ta, lại có một chân gác lên trên người người ta.
Cố Minh Tu ngẩn người mới ý thức được tình huống của mình, khuôn mặt tức khắc phình đến đỏ bừng, lại có chút cảm xúc sung sướng không rõ, nói không nên lời lan tràn trong lòng.
Y thật sự cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau!
Cố Minh Tu rất cao hứng, đều có hơi luyến tiếc ngồi dậy.
“Nên dậy rồi.” Ngôn Cảnh Tắc mở mắt ra, hôn Cố Minh Tu một ngụm.
"Anh… sao anh cứ luôn thơm người ta vậy?" Cố Minh Tu nói.
“Bởi vì anh thích em mà.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Thời điểm Cố Minh Tu xuống giường, cả người đều bay bổng.
Lúc này ngày mới tờ mờ sáng, nhưng Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan đã đang làm bữa sáng, Cố Ngọc Bảo lại không dậy.
Cố Minh Tu đối với việc này tập mãi thành thói quen, cõng quang gánh định đi gánh nước.
“Từ từ.” Ngôn Cảnh Tắc kéo y lại, sau đó gõ vang cửa phòng Cố Ngọc Bảo.
Ha hả, dựa vào cái gì bắt Cố Minh Tu gánh nước? Nên để Cố Ngọc Bảo đi!
Đừng nói Cố Ngọc Bảo còn nhỏ, lúc trước Cố Minh Tu so với Cố Ngọc Bảo còn nhỏ hơn, cũng đã gánh nặng toàn bộ gia đình!
Mặt khác…… Cố Minh Tu thiếu ăn thiếu mặc, Cố Ngọc Bảo lại ăn ngon uống tốt, hiện tại dáng người Cố Ngọc Bảo còn cao lớn hơn Cố Minh Tu một chút, mấy việc này nọ nên Cố Ngọc Bảo làm.
Ngôn Cảnh Tắc bảo Cố Ngọc Bảo đi gánh nước, còn Cố Minh Tu…… Hắn nhìn chằm chằm Cố Minh Tu học biết chữ, bắt Cố Minh Tu cầm một cành trúc, khoa tay múa chân viết chữ trên mặt đất, lại băt y đọc thơ.
Thừa dịp cơ hội này, hắn còn lấy một mảnh trúc, viết một bài thơ trên đó, sau đó để Cố Minh Tu mang theo mảnh trúc này đi làm việc, lúc nghỉ ngơi lấy ra nhìn để học thuộc.
Lúc này tiểu học trong thôn người dạy học tiếng phổ thông cũng nói không lưu loát, tiếng phổ thông của người Cố gia cũng chỉ có Cố Ngọc Bảo hơi tốt hơn một chút. Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đang dạy Cố Minh Tu dùng tiếng phổ thông để đọc thơ, Cố Ngọc Bảo cuối cùng đã gánh được nước về sau ba chuyến đi gánh, mà trước đây Cố Minh Tu chỉ cần đi một chuyến.
"Bả vai tôi muốn rớt luôn rồi…" Cố Ngọc Bảo ồn ào.
“Không rớt được.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm, ngồi ở bên cạnh bàn ăn khoai lang.
“Anh vậy mà ăn lương thực nhà tôi!” Cố Ngọc Bảo lại nổi giận.
“Đúng vậy, thì làm sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.
“Đây là nhà tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
“Ai nói, đây là nhà của anh mày, anh mày nguyện ý cho anh ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cố Ngọc Bảo nhìn về phía Cố Minh Tu, Cố Minh Tu nói: “Đúng vậy, anh nguyện ý.” đàn ông kết hôn, để vợ được ăn cơm no là chuyện tất nhiên, nếu lương thực không đủ, cùng lắm thì về sau y ăn ít đi một chút……
Cố Ngọc Bảo tức điên, nhưng chú ý tới đôi mắt ca ca mình hồng hồng, lại sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc này sao lại hư như vậy? Buổi tối có phải khi dễ anh nó nữa không?
Mặc kệ Cố Ngọc Bảo tức giận cỡ nào, chờ ăn xong khoai lang đỏ, nó vẫn không thể không đi bắt đầu làm việc.
Người trong nhà làm việc thì làm việc, đi học thì đi học, Ngôn Cảnh Tắc lấy cây trúc Cố Ngọc Bảo hôm qua đã chẻ nhỏ ra, bắt đầu làm cái giỏ tre nhỏ.
Lần đầu tiên hắn làm có hơi xấu, nhưng nếm thử hai lần, lần thứ ba đã làm giỏ tre nhỏ nhất này ra hình ra dạng tựa như giỏ ở Cố gia.
Nghĩ nghĩ, Ngôn Cảnh Tắc lại làm nhiều hơn mấy cái giỏ tre nhỏ.
Sau khi làm thành công một cái, tốc độ hắn làm thật sự đặc biệt nhanh, chỉ một lát đã có thể làm xong một cái, mà lúc này cũng đã giữa trưa.
Hắn đi một chuyến đến chỗ trước đây mình ở, lấy mỡ heo mình thắng, còn có gạo, đều đưa sang Cố gia.
Lúc này, Cố Ngọc Tiên đã trở lại, đang chuẩn bị lấy cơm buổi sáng chưng riêng cho Cố Ngọc Khang ăn.
Ngôn Cảnh Tắc đoạt lấy cơm đó, nhìn về phía Cố Ngọc Khang: “Không thể kén ăn, biết không? Khoai lang đỏ cũng phải ăn!”
Nếu Cố gia gia cảnh tốt, Cố Ngọc Khang mỗi ngày ăn cơm hắn một chút ý kiến cũng không có.
Nhưng Cố gia gia cảnh không tốt, Cố Ngọc Khang không thể quá nuông chiều.
Trước kia, Cố Ngọc Khang tuyệt đối không chịu ăn khoai lang đỏ, nhưng hiện tại bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm…… Bé lấy khoai lang đỏ, rưng rưng ăn lên.
Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ đầu bé, múc ra một muỗng mỡ heo, lấy hai quả trứng mà tối qua ba con gà Cố gia hiếm khi sinh được tất cả đều bỏ vào trong nồi xào, lại lấy chén cơm tối hôm qua mình nấu cơm nhiều bỏ vào, làm cơm chiên trứng.
Cơm chiên mỡ heo thật sự quá thơm!
Hai người Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Khang mắt thèm mà không được, nhưng Cố Ngọc Tiên căn bản không dám đòi ăn, còn Cố Ngọc Khang…… Ngôn Cảnh Tắc đánh Cố Ngọc Bảo ra sao bé đều thấy cả, lúc này nào dám nháo loạn!
Ngôn Cảnh Tắc xào cơm xong, phân cho Cố Ngọc Khang một muỗng đầy, lại cho Cố Ngọc Tiên hai muỗng đầy.
Cố Ngọc Khang mấy ngụm tự mình ăn hết, sau đó theo dõi Cố Ngọc Tiên: “Chị!”
Cố Ngọc Tiên lập tức định đưa cơm chiên trứng cho em trai ăn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nếu em đem cơm cho nó ăn, về sau anh không bao giờ cho mấy đứa nữa! Tự mình ăn đi!”
Cố Ngọc Tiên bị hoảng sợ, yên lặng mà ăn cơm.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc mới vừa lòng: “Em quá gầy, hẳn là ăn nhiều một chút… Chờ em ăn xong rồi, anh có việc cho em đi làm.”
Tiểu học sinh như Cố Ngọc Tiên vậy, đi học chỉ cần đi nửa ngày, buổi chiều Cố Ngọc Tiên đều ở làm việc nhà chăm em, cũng có nhàn rỗi.
Cố Ngọc Tiên tò mò mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một cái rổ nhỏ cho Cố Ngọc Tiên: “Em xách theo rổ này đi ra ngoài chơi, nếu người khác muốn, bảo bọn họ cầm thức ăn tới đổi với anh…… Có thể là cá nhỏ tôm nhỏ này nọ, cũng có thể là cái khác.”
Lúc này hài tử trong thôn không có đồ chơi gì có thể chơi, Ngôn Cảnh Tắc tin tưởng rổ nhỏ như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ thích.
Còn tôm nhỏ cá nhỏ gì đó… Chỗ ngồi này khắp nơi đều là nước, còn vì trồng lúa nước nên có rất nhiều mương, những đứa trẻ đó chính là lớn lên trong nước, bắt mấy thứ đó đặc biệt lành nghề, chắc chắn có thể bắt được.
Cái khác không nói, ống trúc cột một sợi dây thừng, bỏ vào ống mấy hạt cơm một khối gạch, trầm ống vào nước, chỉ trong chốc lát xách lên, bên trong sẽ có một vài con cá nhỏ.
Cố Ngọc Tiên ăn xong liền đi bận việc, Ngôn Cảnh Tắc ăn một nửa cơm chiên trứng còn lại, một nửa kia bỏ vào ống trúc, bởi vì không quá đủ no, hắn còn ăn củ khoai lang đỏ.
Hắn lại làm mấy cái giỏ tre, lát sau có mấy đứa bé tới cửa, muốn giỏ tre nhỏ.
Trẻ em luôn tràn ngập nhiệt tình yêu thương với những sản phẩm giống người lớn nhưng cỡ nhỏ, tỷ như cái ghế be bé, cái chén nhỏ xíu hay chiếc đũa bé tí.
Nhưng lúc này vật tư khuyết thiếu, căn bản không có người trưởng thành nào sẽ chuẩn bị cho con cái nhà mình những thứ nhỏ bé đó.
Hôm nay bọn nó nhìn thấy Cố Ngọc Tiên cầm rổ, đó là thích chịu không nổi, sau khi biết được có thể đổi ở chỗ Ngôn thanh niên trí thức, lập tức chạy sang.
Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một cái chén lớn: “Một chén tôm nhỏ hoặc cá nhỏ cỡ này đều có thể tới chỗ anh đổi rổ nhỏ."
Giá này của hắn tuyệt đối là cực kỳ tiện nghi, dù sao ở thôn Thượng Mộc, tôm cá nhỏ không đáng tiền.
Nhưng những rổ nhỏ này là hắn đầu tiên làm, chất lượng bình thường, hơn nữa hắn muốn mở ra nguồn tiêu thụ…… Tiện nghi thì tiện nghi thôi.
Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện xong với mấy đứa nhỏ, liền đi sang chỗ làm việc tìm Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu ăn trưa ở chỗ làm, ăn chính là khoai lang đỏ, món này đương trường ăn lại no, làm hai giờ việc nhà nông chắc chắn sẽ đói bụng…… Ngôn Cảnh Tắc qua đó chính là cho y ăn phần cơm chiên trứng còn lại.
Ăn không ngon còn phải lao động chân tay cường độ cao, sẽ làm thân thể Cố Minh Tu hỏng mất.
Còn Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan…… Bọn họ làm việc là nhẹ nhàng nhất, lấy công điểm không đến một phần ba của Cố Minh Tu, nào cần phải bổ thân thể?
“Anh đã ăn rồi, cũng cho Ngọc Khang Ngọc Tiên ăn rồi, đây là cho em.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Giữa trưa em cũng ăn rồi, chúng ta cùng nhau ăn?” Cố Minh Tu nói.
“A Tu, anh còn muốn dựa vào em nuôi đó, em ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể khỏe được.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tiểu tâm can của anh, nhanh ăn đi.”
Cả người Cố Minh Tu đỏ như một con tôm luộc.
Bất kể là sáng hay chiều, người làm việc đều sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Ngôn Cảnh Tắc để Cố Minh Tu ăn cơm trong thời gian này, còn bảo Cố Minh Tu viết mấy chữ.
Đối với Cố Ngọc Bảo mà nói, học hành rất phiền rất mệt, nhưng với Cố Minh Tu thì không phải, Cố Minh Tu thích học, Ngôn Cảnh Tắc dạy y, với y mà nói là để y nghỉ ngơi, y rất vui.
Hơn nữa, y luôn không biết nên cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện gì mới tốt, nếu học hành, bọn họ ở bên nhau cũng có chuyện để làm.
Càng tuyệt chính là, mỗi lần y học tốt, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ khen y: “Minh Tu nhà anh giỏi quá!”
“Cục cưng em quá lợi hại.”
“Em thật thông minh!”
……
Trước kia Cố Minh Tu chưa từng được ai khen như vậy, cả người đều lâng lâng.
Nghỉ ngơi xong lại đi làm việc, y sức mạnh đầy đủ, làm người cùng y làm việc đều ngốc ra —— Cố Minh Tu đây là ăn nhầm thuốc gì vậy?
Ngôn Cảnh Tắc lúc này cũng đã đổi tới hai chén cá nhỏ, còn có một thằng bé không bắt được cá, lôi kéo bà nội nó lại đây, sau đó dùng một chén gạo nhỏ đổi lấy một cái rổ nhỏ với Ngôn Cảnh Tắc.
Thôn Thượng Mộc có vài gia đình lao động khỏe mạnh nhiều, trẻ em ít, kỳ thật sống rất không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc đưa chén gạo kia cho Cố Ngọc Tiên, để buổi tối nàng không cần chỉ nấu khoai lang, đổi thành nấu cháo khoai lang, lại bảo Cố Ngọc Tiên giúp mình giết mấy con cá nhỏ.
Cố Ngọc Tiên được gạo, giết cá đặc biệt nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã giúp Ngôn Cảnh Tắc giết cá xong.
Nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc giữa trưa cho mình ăn cơm chiên trứng, buổi tối còn cho mình gạo, nàng cũng không chán ghét Ngôn Cảnh Tắc.
Chị nàng đi trộm bút của Ngôn thanh niên trí thức, anh nàng viết mấy lời phản động như vậy, Ngôn thanh niên trí thức cũng chưa nói ra ngoài!
Nghĩ như vậy, Cố Ngọc Tiên liền lấy rổ nhỏ của mình trả lại cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Rổ này cho em đấy.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, trong mấy đứa em Cố gia, hắn thích nhất chính là Cố Ngọc Tiên ngày sau đã báo thù cho Cố Minh Tu này.
Cố Ngọc Tiên kinh hỉ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên cảm thấy Ngôn thanh niên trí thức là một người tốt.
Cá tôm nhỏ này Ngôn Cảnh Tắc cho vào một chút mỡ heo và muối, bảo Cố Ngọc Tiên lúc nấu cháo thì đặt trên giá chưng cho chín.
Hai chén cá to giết đi cắt đầu rồi chưng chín thì không còn nhiều như vậy nữa, nhưng cũng còn có thể, tốt xấu cũng là món ăn mặn.
Thời điểm Cố Minh Tu mang theo Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan trở về, Cố Ngọc Bảo ngửi được mùi vị liền cao hứng: “Hôm nay có cá!”
“Là có cá, nhưng không có phần của mày.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Từ hôm nay trở đi, đồ ăn trong nhà anh tới chia, anh nhìn biểu hiện của mấy đứa rồi chia cho mấy đứa!”
"Anh lại không phải người nhà bọn tôi! Dựa vào cái gì a!” Cố Ngọc Bảo lại buồn bực.
“Dựa vào ca ca mày nguyện ý.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nói xong nhìn về phía Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu như cũ nói: “Anh nguyện ý.” loại tình huống nhà bọn họ này, đương gia* thường đều là trưởng tẩu.
(*Đương gia có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng. Ở đây là chủ trì sự vụ trong nhà)
Hơn nữa Cố Ngọc Tiên đã nói với y chuyện Ngôn Cảnh Tắc đổi được gạo và cá, Ngôn Cảnh Tắc cũng kiếm lương thực trở về kia kìa!
“Ca!” Cố Ngọc Bảo hô lớn.
“Nếu không phải tại mày, anh mày có thể để anh làm đương gia sao?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Cố Ngọc Bảo.
“Ngôn Cảnh Tắc, rốt cuộc tại sao anh muốn hại tôi!” Cố Ngọc Bảo hò hét.
“Anh hại mày hồi nào?” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mày oan uổng anh như vậy, chờ lát nữa cháo khoai lang chỉ cho mày ăn khoai lang thôi.”
Cố Ngọc Bảo: “……”
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc chia cháo cho bọn họ, đã rói riêng, gạo này là hắn kiếm về, cá cũng vậy.
Cho nên hắn chỉ chia cho Cố Ngọc Bảo khoai lang, những người khác một chút ý kiến cũng không có.
Cá của hắn… Hắn cho Cố Ngọc Khang hai con tôm, cho Cố Ngọc Tiên ba con cá trích lớn cỡ hai ngón tay, cho Cố Ngọc Lan một con, Cố Ngọc Bảo không có, mọi người cũng đều không ý kiến.
Cá này lớn nhỏ cỡ hai ngón tay, còn lại mười mấy con, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu chia nhau.
“Cố Minh Tu cậu làm việc nhiều, ăn nhiều một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một bên uống cháo, một bên ăn cá.
Đúng rồi, trong chén hắn là nhiều gạo nhất……
Khụ khụ, gần đây hắn ăn khoai lang nhiều, thật sự không muốn ăn……
Cá trích nhỏ có rất nhiều xương, những xương đó người địa phương đều nhai nhai rồi trực tiếp ăn luôn, bong bóng da cá hoặc xương lớn mới nhổ ra.
Ngôn Cảnh Tắc không quá quen ăn cá như vậy, nhưng vẫn ăn, còn Cố Minh Tu, y ăn nhanh như bay, canh cá cũng húp cạn.
Canh cá này có mỡ heo!
Ăn cơm xong, Cố Minh Tu học bài như cũ, Cố Ngọc Bảo vót cây trúc như cũ, còn Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên, Ngôn Cảnh Tắc bảo các nàng chuyển đồ trong phòng mình ở trước kia sang đây.
Mọi người đang bận rộn thì có người trong thôn tới cửa: “Cố Minh Tu, nhà con có giỏ tre hả?”
“Có!” Ngôn Cảnh Tắc hô: “Tôi sẽ làm giỏ tre, mọi người có thể dùng lương thực đổi với tôi!”
Mối làm ăn của hắn tới cửa!
Giỏ tre của hắn giá khá tiện nghi, chắc chắn từng nhà đều sẽ nguyện ý lấy lương thực đổi mấy cái, hắn còn có thể làm mấy món chế phẩm từ trúc khác.
Loại lấy vật đổi vật nhà nông này cũng không đủ trình độ đầu cơ trục lợi, người khác muốn cử báo cũng không có lý do!
Lại qua hai năm sẽ khôi phục lại thi đại học, chung quy hắn có thể căng qua khoảng thời gian này, lại nuôi Cố Minh Tu béo hơn một chút.
Hết chương 222.
Chương 223
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Người trong thôn lại đây muốn mua giỏ tre có vài nhà.
Hiện tại trên tay Ngôn Cảnh Tắc chỉ có giỏ tre loại nhỏ nhất, không có rổ lớn như bọn họ muốn, nhưng vẫn bàn tốt việc làm ăn với bọn họ —— bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ làm giỏ tre lớn, chỉ cần là người Thượng Mộc thôn, dùng một chén gạo lớn là có thể đổi một cái giỏ tre của hắn.
Giá cả này đối với người trong thôn mà nói rất tiện nghi, đối với Ngôn Cảnh Tắc mà nói cũng không mệt.
Người khác làm rổ rất chậm, nhưng hắn làm rổ cực nhanh.
Mà một chén gạo nếu một mình hắn ăn, có thể ăn cả một ngày.
“Ngôn thanh niên trí thức, vậy cậu nhanh nhanh làm xong rổ nha.”
“Ngôn thanh niên trí thức, tụi tôi chờ rổ của cậu.”
“Ngôn thanh niên trí thức……”
……
Phát hiện có thể lấy giá thấp ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc mua rổ, thái độ của người trong thôn đối với Ngôn Cảnh Tắc đều tốt hơn rất nhiều.
Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên dọn đến Cố gia ở, người thôn Thượng Mộc rất kinh ngạc.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói là vì có người giặt quần áo nấu cơm làm việc vặt cho hắn, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Rốt cuộc…… Ngôn thanh niên trí thức lười như vậy mà!
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức thế mà còn có một tay nghề làm giỏ tre, điểm này thực sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ, lúc này liền có người hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn thanh niên trí thức, nếu cậu có tay nghề làm giỏ tre, sao lúc trước cậu không làm?"
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chặt trúc gì đó, quá mệt người.”
Người hỏi chuyện: “……” Vậy sao giờ cậu lại làm?
Ông đang nghĩ như vậy, đã thấybcnb đang ở kế bên vót trúc.
À…
Nga…… Bọn họ nghĩ tới, cây trúc này là Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cùng nhau đi chặt, người Cố gia phỏng chừng còn giúp hắn vót trúc…… Nên hắn đã nguyện ý đan rổ.
Ngôn thanh niên trí thức này, thật là lười đến tận nhà!
Người trong thôn rất nhanh rời đi, chờ bọn họ đi xa, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía Cố Ngọc Bảo: “Cây trúc của mày lại chẻ quá thô! Đúng rồi, ngày mai ban ngày lúc mày làm việc có rảnh, thuận tiện lại lấy mấy cây trúc về cho anh, thô mỏng anh đều muốn tất.”
Mình phải làm việc không nói, còn phải bị bắt chặt trúc… Cố Ngọc Bảo đáng thương vô cùng, nhưng không dám phản kháng.
Nếu nó phản kháng, Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đánh nó cho coi!
Cuộc sống Cố gia cứ như vậy khôi phục bình tĩnh.
Giá cả Ngôn Cảnh Tắc làm giỏ tre cho người trong thôn là một chén gạo một cái, hắn cũng nói thẳng là bởi vì dùng cây trúc trong thôn mới tiện nghi như vậy, chỉ thu chút ít phí thủ công.
Nhưng người ngoài thôn tới chỗ hắn làm giỏ tre, hắn phải lấy hai chén gạo một cái rổ.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, người trong thôn đều rất vừa lòng, chính là người ngoài thôn muốn giỏ tre đều sẽ nhờ người trong thôn tới mua, bọn họ cho người trong thôn nửa chén gạo, người trong thôn lại dùng một chén gạo mua rổ của Ngôn Cảnh Tắc, kiếm chênh lệch giá.
Loại tình huống này, Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không để ý, cứ bán bình thường.
Hắn muốn sống tiếp trong thôn này, nguyên chủ trước kia tiếng tăm lại quá kém… Như bây giờ hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cho người khác ấn tượng tốt hơn một chút với mình.
Ngoài ra, hắn làm người trong thôn chiếm chút tiện nghi như vậy, người trong thôn thấy hắn chặt trúc trong thôn cũng sẽ không nói gì.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc làm cũng không chỉ là giỏ tre.
Hắn sợ người khác nhìn ra mình làm chế phẩm từ trúc đặc biệt nhanh, giỏ tre thường là một ngày làm hai cái, những lúc khác hắn sẽ cân nhắc dùng trúc làm các gia cụ khác, còn dùng trúc làm mấy món đồ chơi.
Nào là dùng trúc làm súng đồ chơi, nào là dùng trúc làm ba lô nhỏ ghế nhỏ…… Trẻ em trong thôn nổi lên trào lưu đổi đồ chơi từ chỗ hắn!
Đương nhiên, bọn nhỏ có thể tới đổi, quan trọng nhất vẫn là bởi vì hắn “chào giá” tiện nghi.
Đầu năm nay đi trấn trên mua món đồ chơi, đa số trẻ con đều mua không nổi, Ngôn thanh niên trí thức nơi này không giống vậy.
Trong đất bắt được một con lươn cũng có thể đổi một cây giáo trúc với Ngôn thanh niên trí thức!
Trước đó có một đứa nhỏ bắt được một con thỏ, bắt đưa đến chỗ Ngôn thanh niên trí thức, Ngôn thanh niên trí thức lại cho nó một cái ghế nhỏ trúc, hai thanh giáo trúc, một súng bắn nước bằng trúc, còn có mũ rơm be bé trên đỉnh đầu, làm nó cực kỳ phong cảnh, thành đứa độc nhất trong thôn!
Đương nhiên, cha mẹ nhà nó không ăn được thịt, mời hắn ăn măng xào thịt, thuận tiện, lại có một vài người lớn đi tìm Ngôn thanh niên trí thức mua ghế tre.
Rổ một nhà có một hai cái cũng đủ rồi, hiện tại bọn họ không thiếu rổ, thiếu ghế dựa.
Người thôn Thượng Mộc bên này có một loại yêu thích đặc thù với ghế dựa.
Người trong thôn tuổi lớn, đều sẽ dọn một chiếc ghế tre, ngồi ở cửa nhà phơi nắng nói chuyện phiếm với người ta, mà lão nhân qua đời, trong nhà không thiêu gì khác, nhưng chắc chắn sẽ cho thiêu một chiếc ghế tre cho người đã khuất.
Cũng không biết đây là từ nào truyền xuống, nhưng tất cả mọi người đều làm theo.
Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc lại có lương thực nhập trướng.
Các gia đình trong thôn thường đối với mấy món đồ chơi đám nhỏ đổi về không thèm để ý, mọi người đều thật sự bận rộn, cá tôm nhỏ đi bắt còn phải tốn dầu muối đi làm mới ăn ngon…… Gia trưởng làm việc suốt một ngày không có thời gian rỗi kia.
Vì thế liền tiện nghi Ngôn Cảnh Tắc, mỗi ngày đều có các loại thịt cá ăn, có đôi khi những đứa trẻ đó còn đưa trái cây cho hắn, hoặc là dưa muối, củ năng, củ cải, ốc nước ngọt gì đó.
Nhờ phúc Ngôn Cảnh Tắc, bàn ăn Cố gia phong phú hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc giáo dục không biết giận.
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo mỗi ngày không cao hứng, nhưng bị đánh nhiều thành quen, sau lại…… Lúc Ngôn Cảnh Tắc không đánh nó, nó thế mà muốn mang ơn đội nghĩa luôn!
Cũng chính là lúc này, trời một ngày lạnh hơn một ngày, việc cũng ít.
Trong thôn có vài mẩu đất để không ở đó cho nó sinh ra dưỡng tức, có vài chỗ trong đất trồng lúa mạch và cây cải dầu, đất phần trăm từng nhà rau xanh có mọc mầm, củ cải cũng trưởng thành……
Mùa đông Giang Nam đã đến, Ngôn Cảnh Tắc đến Cố gia ở cũng đã được hai tháng.
Người Cố gia rốt cuộc nhàn rỗi hơn, Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu dạy bọn họ học hành.
Ai học không tốt, lúc ăn cơm sẽ ăn kém, đương nhiên, Cố Ngọc Khang bị bài trừ ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc vừa dạy đã phát hiện bốn người Cố gia cùng hắn học hành, Cố Minh Tu là học sinh làm cho người ta thích nhất, không chỉ thông minh, thái độ học tập còn tốt, cũng không cần hắn nhìn chằm chằm đã nguyện ý tự học.
Cố Ngọc Tiên xếp thứ hai.
Cố Ngọc Tiên cũng không thông minh, nhưng thái độ học tập của nàng đặc biệt tốt, không phân cao thấp với Cố Minh Tu!
Được rồi, nàng vốn đi học trong trường cũng không nghiêm túc, dù sao lúc này đừng nói là học sinh, ngay cả lão sư dạy học cũng là sống qua ngày. Nhưng khi Ngôn Cảnh Tắc khen nàng nhiều vài lần, nàng lập tức đã tràn ngập nhiệt tình yêu thương với học tập.
Không sai, dựa vào khen nhiều vài câu.
Đứa nhỏ này cũng giống Cố Minh Tu, thiếu khen!
Tiếp theo chính là Cố Ngọc Lan.
Cố Ngọc Lan đầu óc cũng thông minh, nhưng bản thân không thích học tập, nàng nguyện ý học là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc móc nối thành tích học với thức ăn.
Nàng không thể chịu đựng mình ăn kém hơn người khác, chắc chắn phải học hành đàng hoàng.
Học kém cỏi nhất, không thể nghi ngờ là Cố Ngọc Bảo.
Kỳ thật Cố Ngọc Bảo cũng không ngốc, bằng không cũng không thể thi đậu sơ trung, nhưng thái độ học tập của nó rất kém cỏi.
Đồng thời…… Ngôn Cảnh Tắc phải thừa nhận, lúc hắn dạy dỗ Cố Ngọc Bảo, yêu cầu cao hơn so với những người khác, cho nên Cố Ngọc Bảo tài học không đủ… Khụ khụ!
Nhưng người khác chắc chắn không phát hiện được điểm này.
“Cố Ngọc Bảo, mày trả bài thôi sao lại chậm như vậy?" Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đưa tay ra đây!”
Cố Ngọc Bảo: “Tui đã đọc nhanh lắm rồi…”
"Mấy thứ này anh nhìn một cái thôi là thuộc rồi, mày vậy mà cũng là khá nhanh?” Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo.
Cố Ngọc Bảo: “……” Nó thật sự quá khó khăn!
Nhưng thật sự nó đúng là không nghĩ tới, Ngôn thanh niên trí thức còn lười hơn cả nó, vậy mà có bản lĩnh xem qua là nhớ!
Chỉ là, Ngôn thanh niên trí thức đã lợi hại như vậy, hiện tại cũng có thể kiếm tiền, vì sao còn ăn vạ nhà nó?
Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo cho rằng Ngôn Cảnh Tắc đến nhà mình là vì cọ ăn cọ uống.
Nó đặc biệt không vui, bởi vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng hiện tại thời gian lâu rồi…… Sao nó cứ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc tới nhà nó qchính là vì có thể đánh nó vậy?
Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày cũng không làm gì khác, cứ thích tóm được nó rồi đánh, nga, còn có em gái nó Cố Ngọc Lan, cũng bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm.
Cố Ngọc Bảo quá ưu thương.
Cố Ngọc Lan thật ra rất nhanh liền thích ứng.
Cố Ngọc Lan thích trộm đồ chủ yếu là do luôn là chịu đói, trong nhà mình cái gì cũng đều không có, nàng liền nhịn không được mắt thèm đồ của người khác.
Nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc đến nhà bọn họ, thức ăn nhà nàng trở nên khá hơn.
Không chỉ như thế, Ngôn Cảnh Tắc cả ngày làm các loại đồ chơi, Cố Ngọc Tiên còn có nguyên bộ chế phẩm bằng trúc!
Người khác không biết nàng không có, cho rằng Cố Ngọc Tiên có, nàng khẳng định cũng có, hâm mộ mà nhìn nàng, nàng cũng liền thỏa mãn.
Càng quan trọng là, Ngôn Cảnh Tắc mỗi lần đều sẽ giảng đạo lý cho nàng, chậm rãi, nàng kỳ thật cũng biết trước kia mình làm rất nhiều chuyện là sai, là không đúng.
Hơn nữa còn có Cố Ngọc Bảo còn thảm hại hơn nàng… Tâm tình của nàng luôn rất tốt!
Còn Cố Ngọc Tiên, Cố Ngọc Tiên hiện tại đã cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một người tốt!
Ngoại trừ đại ca nàng, Ngôn Cảnh Tắc luôn tốt với nàng nhất!
Đãi ngộ như vậy, trước kia nàng chưa từng hưởng thụ qua.
Ở nhà, ngoại trừ đại ca, nhị ca là đứa con trai đầu tiên, được sủng ái nhất, chị nàng thì sao, chị sẽ khóc sẽ nháo sẽ làm nũng, hơn nữa rốt cuộc là đứa con gái đầu tiên, cũng không kém.
Cũng chỉ có nàng, là con gái thứ hai trong nhà, không ai chú ý nàng.
Đại ca đối với bọn họ rất công bằng, trước kia có cái gì ăn vặt, bọn họ mỗi người được nhiều như nhau, chỉ là nàng chung quy bị đoạt đi, thẳng đến khi Ngôn Cảnh Tắc xuất hiện.
Đừng nói người khác đoạt của nàng, cho dù là nàng chủ động cho người khác, Ngôn Cảnh Tắc cũng không đồng ý!
Học trong chốc lát, nên ăn cơm trưa.
Ngôn Cảnh Tắc kêu Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan đi nấu cơm, lý do cũng có sẵn: “Hai đứa học hành không nghiêm túc!”
Cố Ngọc Tiên sùng bái mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, tiếp tục đọc sách.
Cố Ngọc Khang muốn quấy rầy nàng để nàng chơi với mình, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc bắt một cái đã bắt được: “Cố Ngọc Khang, tới đây, theo anh học đếm đếm!”
Sau đó Cố Ngọc Tiên có thể an an tĩnh tĩnh đọc sách, đồng dạng an tĩnh đọc sách còn có Cố Minh Tu.
Mỗi tối, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ kể chuyện trong thành cho Cố Minh Tu nghe, Cố Minh Tu thế mới biết, trước kia Cố Ngọc Tiên sống ngày lành như thế nào.
Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể ở nông thôn, sống những ngày cực khổ.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, mặc kệ là tri thức gì đều vừa thấy liền hiểu, căn bản không nên bị nhốt ở nông thôn……
Cố Minh Tu không biết mình nên an ủi Ngôn Cảnh Tắc như thế nào, nếu Ngôn Cảnh Tắc thích dạy bọn họ học, y phải học cho tốt.
Lúc này, tiểu học cũng chỉ có hai môn ngữ văn và toán học, chỉ tốn hai tháng công phu, Cố Minh Tu cũng đã bổ sung xong, bắt đầu học chương trình học sơ trung.
Không chỉ như thế, y còn phát hiện, sau khi mình không hề ôm tất cả mọi việc lên người mình, thật sự sống đến càng ngày càng thoải mái.
Đặc biệt, Ngôn Cảnh Tắc còn mỗi ngày làm món ngon cho y.
Cố Minh Tu rõ ràng cảm giác được mình béo lên.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
Mùa đông, cá chạch đều sẽ chui vào ruộng lúa, trẻ em nhà nông có kinh nghiệm rất dễ dàng có thể đào được cá chạch, thật ra thì tôm cá nhỏ không dễ bắt, vì thế gần đây trẻ em tới nhà hắn đổi đồ đều cầm cá chạch tới.
Lúc này, hắn đi theo vào phòng bếp, dùng cá chạch đã giết và làm sạch, làm một nồi cá chạch kho tàu.
Cá chạch sau khi làm xong đầy hai chén lớn, Ngôn Cảnh Tắc để lại một chén, một chén khác bưng lên bàn, sau đó tự mình chia cho mấy đứa nhỏ.
Cố Ngọc Khang hai con, Cố Ngọc Tiên năm con, Cố Ngọc Lan hai con, Cố Ngọc Bảo cho một miếng nhỏ nếm thử hương vị thôi.
Cố Minh Tu được đến sáu con.
Dư lại tất cả đều là của hắn, ngay cả chén cơm để lại kia, cách nói của hắn cũng là để lại cho hắn tối ăn khuya.
Đương nhiên, trên thực tế cái gọi là ăn khuya kia đều là hắn và Cố Minh Tu hai người cùng nhau ăn.
Nguyên chủ không có trù nghệ gì, nhưng lúc này người thôn Thượng Mộc tất cả đều không có trù nghệ, Ngôn Cảnh Tắc thử xuống bếp, sau khi luyện luyện thì trù nghệ trình độ tiến bộ vượt bậc, thế mà có thể làm ra mỹ vị người Cố gia chưa bao giờ được ăn qua!
Cá chạch kho tàu này, hắn làm đặc biệt ngon.
Cố Ngọc Bảo ăn phần của mình, chưa đã thèm, nói với Cố Minh Tu: "Ca, em còn muốn ăn, anh cho em một con đi…"
Cố Minh Tu muốn chia cho Cố Ngọc Bảo hai con, lại sợ Ngôn Cảnh Tắc không cao hứng, lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, sau đó đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: "Anh đã chia cho mọi người rồi, mọi người chỉ có thể tự ăn phần của mình."
“Kia không phải người khác, đó là anh tôi!” Cố Ngọc Bảo nói.
"Anh mày thì thế nào? Anh mày lại không có nghĩa vụ nuôi mày.”
Nói như vậy, Ngôn Cảnh Tắc gần đây thường hay nói, Cố Ngọc Bảo cũng nghe nhiều, nghe nhiều liền không tránh được có hơi hoảng, lúc này nhịn không được nói: “Anh tôi phải nuôi bọn tôi, ba tôi nuôi anh ấy lớn mà!"
Nó cảm thấy ba nó đã nuôi lớn anh nó, anh nó đương nhiên hẳn phải nuôi lớn bọn họ.
Cố Minh Tu nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo nói: “Lúc ba mày xuống đất làm việc, mẹ mày không xuống đất à? Đó chính là mẹ ruột của anh mày đấy! Cho dù ba mày nuôi anh mày, ông ta chỉ nuôi một mình anh mày thôi, chỉ nuôi được mười năm, còn anh bọn bây nuôi bọn bây… đã nuôi hơn năm năm, bọn bây có bốn người, cậu ấy đã sớm trả hết gấp đôi. Đặc biệt là mày, anh mày không được đi học, mày còn đi học."
Lúc này, kẻ sững sờ chính là Cố Ngọc Bảo.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Mày coi anh mày là người ngoài, cảm thấy ba mày nuôi cậu ấy lớn, cậu ấy nuôi mấy đứa là trả ơn, vậy hiện tại ân tình trả xong, anh mày cũng nên ném mấy đứa lại rời đi! Mày thì sao, mày bây giờ tuổi cũng không nhỏ, em trai em gái nên là mày chiếu cố.”
Trong lòng Cố Ngọc Bảo đột nhiên dâng lên một cơn khủng hoảng thật lớn.
Nó không viết lung tung, nó kỳ thật là bị Ngôn Cảnh Tắc hố.
Nhưng anh nó không biết a! Nếu anh nó cho rằng nó thật sự làm sai chuyện lớn, muốn phân rõ giới hạn với nó, không nuôi bọn họ nữa, vậy nó làm sao bây giờ?
“Về sau tốt nhất mày nên ngoan một chút, bằng không anh khiến cậu ấy phân gia với mấy đứa.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Cố Minh Tu.
Hắn muốn những người này biết, Cố Minh Tu trả giá cho bọn họ cũng không phải chuyện hiển nhiên.
Cố Ngọc Bảo đột nhiên nhìn về phía đại ca mình, kết quả phát hiện Cố Minh Tu cúi đầu, không nói một lời, tựa hồ nhận đồng lời Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cố Ngọc Bảo đều choáng váng, Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan cũng sợ hãi lên, cũng chỉ có Cố Ngọc Khang cái gì cũng không biết, nhìn chằm chằm con cá chạch trong chén Cố Ngọc Tiên.
Nhưng có Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm, Cố Ngọc Tiên là vô luận như thế nào cũng sẽ không đưa cá chạch cho bé.
Ngôn Cảnh Tắc giáo huấn Cố Ngọc Bảo một trận, ăn xong cơm chiều liền lại dường như không có việc gì mà bảo người Cố gia học hành.
Đại khái là lúc ăn cơm đột nhiên ý thức được Cố Minh Tu có thể ném xuống bọn họ mà đi, Cố Ngọc Bảo lần này học đặc biệt ngoan ngoãn, học xong Ngôn Cảnh Tắc bảo nó đi chặt trúc, một câu oán hận cũng không có, cả người nhìn có hơi ngốc.
Ngôn Cảnh Tắc biết tại sao nó lại như vậy.
Trước kia không chừng nó cảm thấy ba nó nuôi lớn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu nên chịu thương chịu khó nuôi bọn nó, đột nhiên ý thức được không phải, nó đã hoảng sợ, ha.
Nhưng tính cách kia của Cố Minh Tu kỳ thật là sẽ không ném xuống bọn nó, phía trước Cố Minh Tu cái gì cũng không nói hoàn toàn là bởi vì hắn đã dặn dò qua Cố Minh Tu, thời điểm hắn giáo dục người khác nhất định không thể xen mồm, mà Cố Minh Tu nghe lời hắn nhất.
Vào lúc không ai chú ý, Ngôn Cảnh Tắc trộm nhéo Cố Minh Tu một cái.
Mặt Cố Minh Tu lại một lần nữa đỏ lên, trong lòng ngọt không thôi.
Mấy ngày nay, y cũng dần dần ý thức được, Cố Ngọc Bảo trước kia cũng không tôn trọng y, đại ca này.
Y trả giá, Cố Ngọc Bảo căn bản không để trong lòng.
Cũng may, em trai y không để trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc lại đau lòng y.
Hết chương 223.