Chương 213
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Dưới ánh trăng, người trẻ tuổi cẩm y hoa phục nhẹ nhàng bâng quơ mà một chưởng diệt tả hộ pháp Minh Giáo tiền nhiệm, sau đó liền quay đầu lại, hướng về phía mình hơi mỉm cười......
Trái tim Ngôn Tu đột nhiên đập nhanh hơn.
Chủ nhân y đương nhiên rất tuấn tú, rất đẹp.
Chỉ là, chủ nhân vô tình với tả hộ pháp như vậy, khẳng định cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với y?
Ngoài ra, Liễu Chỉ Tình đã dừng trên tay chủ nhân, vậy về sau, có phải y không cần tồn tại nữa không?
Trong nhất thời, Ngôn Tu không biết nên phản ứng như thế nào mới ổn, cứ ngơ ngác mà đứng như vậy.
Những cường giả trong nhân sĩ võ lâm đó đều đã bị Ngôn Cảnh Tắc điểm huyệt đạo, còn lại những người không đáng sợ hãi, Ngôn Cảnh Tắc nói: "Những người này không cần giết chết, điểm huyệt đạo bó lại là được."
"Vâng, chủ nhân!" nhóm ảnh vệ cùng nhau nói, âm thanh to lớn vang dội.
Chủ nhân bọn họ khôi phục thực lực, bọn họ bây giờ đều đặc biệt cao hứng!
Trong lúc nhất thời, cho dù là ảnh vệ đã quen mặt không biểu cảm, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
Các nhân sĩ võ lâm thì không giống vậy, lúc này, một đám bọn họ đã sợ hãi vạn phần, can đảm rạn nứt.
Không lâu trước đây, bọn họ còn vì có thể giết chết giáo chủ Minh Giáo, tính cả ảnh vệ bên người hắn mà cao hứng, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt, tình huống đã thay đổi.
Cao thủ như bọn họ vậy mà toàn bộ rơi xuống trên tay giáo chủ Minh Giáo!
Chúc Liên Anh càng mặt đầy không dám tin tưởng.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không có điểm á huyệt của hắn ta, hắn ta có thể nói chuyện, nhưng mãi cho đến giờ này khắc này, rốt cuộc hắn ta mới gian nan mở miệng: "Ngươi mới là giáo chủ Minh Giáo?"
"Đúng vậy." Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Chúc Liên Anh cười cười, thoạt nhìn đặc biệt vô tội.
"Chuyện này không có khả năng......" Chúc Liên Anh có chút hoảng hốt.
Bởi vì tả hộ pháp, hắn ta đối với tình huống trong Minh Giáo phi thường hiểu biết, tự nhiên cũng biết một người như "Cảnh công tử".
Phía trước hắn ta trộm lại đây điều tra, còn gặp qua "Cảnh công tử" này.
Người này rõ ràng là nam sủng của giáo chủ Minh Giáo, sao lại thành giáo chủ Minh Giáo?
Nếu hắn là giáo chủ Minh Giáo, vậy giáo chủ Minh Giáo ban nãy là ai?
Chúc Liên Anh chẳng sợ cổ không thể cử động, đôi mắt lại vẫn nhìn về phía Ngôn Tu.
"A Tu là ái nhân của ta." Ngôn Cảnh Tắc giải thích.
Chúc Liên Anh nghe được lời này, sắc mặt biến đổi.
Trước đó hắn đã thấy kỳ quái chuyện "giáo chủ Minh Giáo" kia lớn lên giống Liễu Chỉ Tình, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đột nhiên nghĩ tới một khả năng -- "A Tu" kia chẳng lẽ là thế thân do giáo chủ Minh Giáo trước mắt này tìm về, sau khi bị mất Liễu Chỉ Tình?
Người yêu mình bị người ta nhớ thương... Mặt Chúc Liên Anh xanh mét.
Hôm nay, hắn không chỉ phải chết trên tay giáo chủ Minh Giáo, thậm chí còn có khả năng bị cướp đi người thương...... Này với hắn mà nói, đả kích thật sự quá lớn.
Chúc Liên Anh thật tức giận, Ngôn Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, cả người lại run rẩy -- chủ nhân thế mà gọi y là "ái nhân"?
Có phải y nghe lầm rồi hay không?
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, trên mặt Ngôn Tu lại vẫn không có biểu cảm gì, thật ra làm người nhìn không ra y kỳ thật đang thất thần.
Các ảnh vệ xung quanh hoàn toàn không phát hiện chuyện này, bọn họ ghen ghét mà nhìn Ngôn Tu, trong lòng chua lòm.
Ngôn Tu thật sự quá đáng giận, thế mà làm chủ nhân coi y là ái nhân!
Sao bọn họ lại không có vận khí như vậy?
Ngôn Tu đột nhiên lấy lại tinh thần đã cảm giác được ánh mắt của các ảnh vệ bên cạnh, lạnh lùng mà nhìn về phía bọn họ.
Y không biết chủ nhân vì sao lại nói như vậy, nhưng mấy ngày nay y không thiếu khoe ra chủ nhân sủng ái mình bao nhiêu trước mặt những người này, giờ này khắc này, y vẫn tính toán duy trì thiết lập được sủng ái của mình như cũ.
Trong lòng y thậm chí còn dâng lên một niềm hy vọng bí ẩn.
Nói không chừng, chủ nhân thật sự đã bắt đầu thích y!
Ngôn Tu đang nghĩ như vậy, đã nghe được các nhân sĩ võ lâm cuối cùng đã phục hồi tinh thần lại, sôi nổi mắng: "Ma giáo yêu nghiệt, ngươi không chết tử tế được!"
"Ngươi làm nhiều việc ác, sớm hay muộn cũng phải xuống địa ngục!"
"Ma giáo yêu nghiệt......"
......
Ngôn Tu buồn bực đang muốn động thủ với bọn họ, liền nghe được chủ nhân nói: "Ai còn mắng ta, ta liền giết sạch thân bằng* hắn, đồ sát môn phái hắn."
(*người thân và bạn bè)
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói lời này cười tủm tỉm, nhưng giọng nói hắn truyền ra, những nhân sĩ võ lâm bị điểm huyệt đó, một đám đều bị chấn đến nội lực đại loạn.
Minh Giáo bắt được các loại bí tịch cũng bao gồm Thiếu Lâm sư tử hống, chiêu thức ấy của Ngôn Cảnh Tắc chính là thông qua sư tử hống sửa đổi lại.
Đem nội lực dung nhập vào trong âm thanh đi đả thương người, thuận miệng một câu là có thể làm người chịu nội thương...... Hắn cảm thấy bộ dáng này đặc biệt soái, nên đã nghiên cứu riêng một phen, còn dạy cho Ngôn Tu.
Phía trước Ngôn Tu dùng một hồi, hiện tại chính hắn cũng dùng một hồi, dùng qua rồi, nhìn thấy những nhân sĩ đó một đám cũng không dám nói chuyện, vừa kinh vừa giận mà nhìn mình, tâm tình Ngôn Cảnh Tắc khá tốt.
Hắn chính là lợi hại như vậy, người gặp người sợ.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại đi nhìn Ngôn Tu.
Ngôn Tu như cũ chuyên chú mà nhìn hắn, giống như hắn làm cái gì cũng đều có thể.
Thật là, trước công chúng, Ngôn Tu còn nhìn hắn như vậy, làm hắn đặc biệt muốn bắt lấy người hôn một cái.
Ban nãy bọn họ đang làm được một nửa kia kìa, bây giờ có phải hẳn là nhanh chóng giải quyết bọn người này, sau đó đi tiến hành một nửa tiếp theo không?
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng, lại đi nhìn bọn Chúc Liên Anh.
Các nhân sĩ võ lâm này vẫn rất có cốt khí, nếu Ngôn Cảnh Tắc chỉ uy hiếp muốn giết bọn họ, bọn họ còn sẽ tiếp tục mắng, nhưng hắn nói ai dám mắng hắn sẽ giết sạch thân bằng đồ sạch môn phái... Các nhân sĩ võ lâm không ai dám mắng ra miệng, một đám cũng chỉ phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Các ngươi cũng thật là...... Ta đã tính toán rời khỏi võ lâm, rửa tay chậu vàng*, làm một ông nhà giàu phổ phổ thông thông, các ngươi thế mà còn tìm tới cửa đi tìm cái chết, quấy rầy cuộc sống bình yên của ta."
(*rửa tay chậu vàng là người trong giang hồ muốn rời khỏi giang hồ, không nhúng tay vào ân oán võ lâm nữa, rửa tay vào một chậu vàng như một nghi thức, chừng nào chưa làm lễ rửa là chưa được tính)
Chúc Liên Anh sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Các ngươi có thù oán với Minh Giáo, nhưng cũng không có thù với ta, ta tiếp nhận ngôi vị giáo chủ Minh Giáo bất quá đã hơn một năm, sau khi tiếp nhận cũng luôn an an phận phận, cũng không tới tìm các ngươi phiền toái, các ngươi làm gì còn một hai phải tới tìm ta phiền toái? Các ngươi muốn chết như vậy à?"
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, thở dài.
Chúc Liên Anh cảm thấy lời này của hắn không đúng, nhưng nói không nên lời phản bác.
Vị giáo chủ Minh Giáo trước mắt này thật đúng là không có làm chuyện gì hại võ lâm cả.
Thực lực hắn mạnh như vậy, nhưng trước đó lúc bọn họ vây công Minh Giáo lại chủ động né tránh, căn bản không tới tìm bọn họ phiền toái, hình như xác thật không có ác ý với bọn họ.
Trong lúc nhất thời, Chúc Liên Anh cũng có điểm hối hận, hối hận tới vây công cái tòa nhà này.
Các nhân sĩ võ lâm càng hối hận hơn -- sớm biết người này mạnh như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không tới chịu chết.
"Ta làm người luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, kết quả các ngươi một hai phải từng bước ép sát...... Đây không phải là bức ta động thủ sao?" Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Cứ nói tả hộ pháp đi, hắn phản bội ta, ta đã sớm biết, nhưng ta vẫn buông tha hắn, nhưng hắn lặp đi lặp lại nhiều lần tìm ta phiền toái, tính tình ta lại tốt không nổi nữa. Lại nói tiếp, hắn giết nhiều người, đã làm chuyện ác có còn nhiều hơn ta."
Ngôn Cảnh Tắc lời này không sai, nhân sĩ võ lâm ở đây nghe xong không thiếu người bị ảnh hưởng, càng thêm hối hận.
Ai có thể ngờ được? Đặc biệt là làm như vậy còn có khả năng liên luỵ môn phái của mình.
"Ngươi không cần yêu ngôn hoặc chúng! Ngươi nơi nào giúp mọi người làm điều tốt? Lúc trước ngươi còn bắt trói Chỉ Tình lại......" Chúc Liên Anh cả giận nói.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ta tuy có cho người trói hắn lại, nhưng ta cũng không làm gì hắn, không phải còn tùy ý ngươi cứu hắn đi sao?"
"Lúc đó ngươi cũng trúng độc, lực bất tòng tâm......" Người này lúc ấy trúng dược, mới không thể không nhìn hắn ta mang Liễu Chỉ Tình đi.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: "Lực bất tòng tâm? Ngươi cho rằng ngươi đổi dược, ảnh vệ của ta không phát hiện ra? Hơn nữa, lúc ấy nếu ta thật muốn động thủ với ngươi, cho ảnh vệ đuổi theo, dù ngươi có thể trốn, Liễu Chỉ Tình cũng trốn không thoát, đúng không?"
Chúc Liên Anh lại sửng sốt. Thực lực các ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo thắng hơn hắn ta rất nhiều.
Lúc ấy nếu người này bảo ảnh vệ đuổi giết hắn, hắn xác thật khó mang Liễu Chỉ Tình an toàn rời đi.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Chúc Liên Anh nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Ta chộp Liễu Chỉ Tình tới là muốn A Tu nhà ta ghen. Lúc ấy ngươi hạ dược ta, ta vừa lúc có thể mượn cơ hội này cùng A Tu bồi dưỡng cảm tình, đương nhiên mặc kệ ngươi." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Ngươi......" Chúc Liên Anh mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Người trước mắt này chẳng lẽ chủ động uống thuốc kia, để cùng A Tu kia thành tựu chuyện tốt......
Chúc Liên Anh đột nhiên nghĩ đến, Cảnh công tử chính là sau khi Liễu Chỉ Tình bị hắn ta mang đi rồi mới đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều cho rằng người này là do ảnh vệ của giáo chủ chộp về giải độc cho hắn, nhưng trên thực tế, người này mới là giáo chủ Minh Giáo.
Hắn đường đường giáo chủ Minh Giáo không làm, ra vẻ nam sủng của một người khác, tuyệt đối là yêu người nọ yêu đến tận xương cốt.
Nhưng tuy là nghĩ như vậy, nhưng hắn ta chung quy cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng-- người này thật sự không thích Liễu Chỉ Tình sao?
"A Tu trước kia là ảnh vệ của ta, ta yêu y, y lại chỉ coi ta là chủ nhân, nên ta mới bắt Liễu Chỉ Tình, kích thích y một chút ." Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm.
"A di đà phật...... Thí chủ, ngươi chớ có nói bậy, ngươi sợ là lúc tu luyện xảy ra vấn đề, mới không thể không cho người giả trang ngươi đi?" phương trượng Thiếu Lâm đột nhiên nói, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: "Ta sớm luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, có thể xảy ra vấn đề gì? Bất quá ta xác thật lừa A Tu, lừa y nói ta không có nội lực, bảo y giả trang giáo chủ Minh Giáo -- ta không muốn y làm ảnh vệ, muốn bọn ta càng bình đẳng hơn một chút."
Ngôn Cảnh Tắc dăm ba câu đã tẩy trắng mình đến trong sạch vô tội.
Giờ phút này, hắn đã thành bạch liên hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, còn là một đóa bạch liên hoa vì tình yêu mà không thèm để ý đến gì khác.
Hắn đây cũng là không có biện pháp nào.
Hắn cũng không tính toán giết những người đó.
Thứ nhất là những người này bên trong có lẽ có người ra vẻ đạo mạo, nhưng nhưng đại đa số xác thật là nhân sĩ chính đạo, bình thường không trải qua chuyện xấu gì, hoàn toàn khác với đám người Minh Giáo đã quen khinh nam bá nữ kia, hắn không nên giết bọn họ.
Thứ hai...... Sau lưng những người này đều có sư huynh sư đệ còn có người nhà gì đó, hắn thật muốn giết người, về sau chỉ sợ sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ võ lâm, vẫn luôn bị người trả thù.
Nếu như vậy, hắn vẫn là không giết người cho thỏa đáng.
Nhưng nếu hắn không giết người, trực tiếp thả người, những người này nói không chừng lại muốn tới tìm hắn phiền toái.
Uy hiếp một phen rồi thả, những người này cũng có khả năng trộm tới tìm hắn phiền toái.
Người trong võ lâm đối với việc "trảm yêu trừ ma" luôn tràn ngập hứng thú.
Hắn không sợ những người này, nhưng thuộc hạ ảnh vệ của hắn thì sợ.
Hơn nữa...... Thủ hạ hắn nhiều ảnh vệ như vậy, những người này tương lai có khả năng còn thành gia lập nghiệp, hắn bảo vệ được bọn họ, cũng bảo vệ không được con cái họ, còn có hậu thế sau này.
Nếu có thể, vẫn là không nên kết thù với nhân sĩ võ lâm thì tốt hơn.
Còn làm sao để không kết thù... Hắn cái gì cũng không trải qua, những người này dựa vào cái gì tìm hắn phiền toái, đúng không?
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt đưa tình mà nhìn Ngôn Tu.
Một bộ dáng có tình uống nước cũng no như vậy, hắn cũng không cần giả vờ -- hắn xác thật yêu Ngôn Tu sâu sắc.
Trước đó phương trượng Thiếu Lâm cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể là bởi vì võ công xảy ra vấn đề mới làm Ngôn Tu giả làm giáo chủ Minh Giáo, lúc này cũng đánh mất hoài nghi, dù sao ban ngày hôm nay, người này còn đang giả làm nam sủng.
Hắn có ảnh vệ trung thành và tận tâm với hắn, có năng lực rời đi từ U Minh Sơn, còn có thể đánh bại nhiều cao thủ bọn họ như vậy, lại nguyện ý giả trang nam sủng, không phải chân ái thì là cái gì?
Phương trượng Thiếu Lâm lúc này chủ động cầu hòa: "Thí chủ trạch tâm nhân hậu, là chúng ta hiểu lầm ngươi. Về sau chúng ta nhất định không tới quấy rầy ngươi nữa...... Thí chủ có thể thả chúng ta rồi không?"
Chúc Liên Anh nghe phương trượng Thiếu Lâm nói, trong lòng cũng vừa động.
Trước mắt người này vẫn luôn không hạ sát thủ với bọn họ, hẳn là cũng không muốn giết bọn họ......
Nhưng mà không đợi Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm cúi đầu, Ngôn Cảnh Tắc đã nói: "Không được."
"Thí chủ có yêu cầu gì?" phương trượng Thiếu Lâm lại hỏi.
"Các ngươi ký kết khế ước với ta, sau này lại không tìm ta phiền toái, sau đó sai người đưa tới tiền chuộc, ta sẽ thả các ngươi ra." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Các ngươi đây đánh đánh giết giết, làm hỏng sân của ta, chung quy phải bồi thường."
Hắn không định giết những người đó, cũng chuẩn bị thả họ, nhưng không muốn nhẹ nhàng thả họ như vậy.
Những người này tấn công Minh Giáo hắn không thèm để ý, nhưng là đánh tới nơi này thì... Ha hả!
Cuộc sống tốt đẹp về đêm của hắn và Ngôn Tu đã bị bọn họ phá hủy, cần phải bồi thường!
"Thí chủ muốn bao nhiêu?" phương trượng Thiếu Lâm lại hỏi.
"Ngày mai lại nói." Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó nhìn về phía các ảnh vệ: "Ảnh Nhị Ảnh Tam, ngươi dẫn người trói những người này lại, lại đút chút nhuyễn cân tán*, nhốt vào sân bên cạnh."
(*Thập hương nhuyễn cân tán người dùng thường bị tê liệt, trở nên hoàn toàn vô lực, yếu ớt, không còn khả năng kháng cự.)
Sân bên cạnh nhà này sở dĩ trống là vì nó cũng thuộc về bọn họ.
Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc mua nhiều nhà một chút là muốn ảnh vệ thuộc hạ mình ở rộng mở hơn một chút, kết quả các ảnh vệ này đều thích chen chúc ở gần quanh hắn...
"Vâng, chủ nhân!" Ảnh Nhị Ảnh Tam nói.
"Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta Cảnh thiếu là được." Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía Ngôn Tu: "A Tu, ta mệt mỏi rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi nha?"
"Chủ nhân......" Ngôn Tu kêu một tiếng, có điểm hoảng hốt.
Vừa rồi Ngôn Cảnh Tắc nói những lời này kia, y đều nghe vào tai.
Nhưng y chung quy hoài nghi chính mình nghe lầm.
Ý của chủ nhân là, hắn cũng không thích Liễu Chỉ Tình, mà vẫn luôn thích mình?
Chủ nhân cũng không mất đi nội lực, vẫn luôn ổn, hắn bảo mình làm giáo chủ Minh Giáo cũng là vì thích mình?
Sao có thể có chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ là y đang nằm mơ?
"Gọi ta là Cảnh Tắc." Ngôn Cảnh Tắc véo mặt y một chút.
Ngôn Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: "Cảnh Tắc, ngươi không có mất đi nội lực sao?"
"Đúng vậy." Ngôn Cảnh Tắc thừa nhận, lại sợ Ngôn Tu giận nên giải thích: "Ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, ngươi thấy ta là quỳ, ta nhìn nhiều khó chịu a...... Đây không phải là chỉ có thể tìm một biện pháp để ngươi đừng làm như vậy sao?"
Ngôn Tu lại hỏi: "Ngươi thích ta?"
"Đương nhiên, ta không phải đã sớm nói qua sao? Ta thích ngươi nhất."
"Ngươi mất trí nhớ......"
"Không phải ngươi nói muốn khôi phục thân phận cho ta, tiếp tục làm chủ nhân các ngươi sao? Ta chỉ muốn làm nam nhân của ngươi, không muốn làm chủ nhân, nên dứt khoát mất trí nhớ." Ngôn Cảnh Tắc nói xong còn nói: "Ngươi không được giận ta!"
Ngôn Tu một chút cũng không tức giận, tim y đập càng lúc càng nhanh, đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Y chưa từng nghĩ tới, sự tình thế mà là cái dạng này.
Y vẫn luôn lo lắng chủ nhân sẽ không cần y, sẽ không thích y, nhưng thực tế thì sao? Chủ nhân đã sớm thích y rồi.
Giờ này khắc này, Ngôn Tu đặc biệt muốn tìm người khoe ra một chút.
Nhưng hình như y đã không cần tìm người khoe ra.
Ánh mắt ảnh vệ xung quanh nhìn y đều đã ghen ghét như là hận không thể cắn chết y vậy.
Ngôn Tu hít sâu một hơi, liền nhìn thấy Liễu Chỉ Tình bị một ảnh vệ túm lên.
Y nhịn không được nói: "Liễu Chỉ Tình kia......"
Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình nói: "Hắn lớn lên giống ngươi, ta liền nhìn nhiều hơn vài lần."
Hóa ra là vậy sao? Không phải bởi vì y lớn lên giống Liễu Chỉ Tình chủ nhân mới thích y, là bởi vì Liễu Chỉ Tình lớn lên giống y nên chủ nhân mới nhìn Liễu Chỉ Tình với con mắt khác?
Ngôn Tu suýt chút nữa đã quên hô hấp.
Cách đó không xa, những nhân sĩ võ lâm nghe Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu ở bên kia nói chuyện, cũng đã không còn lời gì để nói.
Giáo chủ Minh Giáo này, đầu óc hắn lớn lên kiểu gì vậy?
Các đời giáo chủ Minh Giáo không phải đều muốn chinh phục võ lâm sao? Thực lực hắn mạnh như vậy, sao toàn nghĩ chuyện yêu đương?
Đối tượng yêu đương hắn nhìn trúng cũng không có gì quá thần kỳ... Vậy mà chỉ là ảnh vệ bên người hắn.
Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, lúc này bọn họ tuy cảm thấy giáo chủ Minh Giáo này có bệnh, nhưng đã không còn muốn giết chết giáo chủ Minh Giáo này nữa.
Người này...... Xác thật chưa làm qua chuyện xấu gì.
Nhìn diện mạo hắn đã biết tuổi tác hắn không lớn, bọn họ không cần thiết bắt nạt một hài tử.
Được rồi, kỳ thật bọn họ cũng không có bản lĩnh "bắt nạt" người ta, người ta mạnh như vậy mà!
Đều nói Chúc Liên Anh là thiên hạ đệ nhất cao thủ, kết quả sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân*, người ta trẻ hơn Chúc Liên Anh, còn mạnh hơn Chúc Liên Anh, so với hắn, Chúc Liên Anh lại là cái gì?
(*núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn)
Các nhân sĩ võ lâm đó bị nhóm ảnh vệ chộp tới nhốt lại, những ảnh vệ đó còn đút cho bọn họ nhuyễn cân tán làm bọn họ không thể vận hành nội lực.
Thuốc này là Ngôn Cảnh Tắc lúc rời khỏi Minh Giáo riêng mang theo, số lượng không ít, đủ các nhân sĩ võ lâm này uống thật lâu.
Mà chờ các nhân sĩ võ lâm uống thuốc xòn, mười ảnh vệ phụ trách trông coi bọn họ, các ảnh vệ khác liền rời đi.
Ảnh vệ phụ trách trông coi các nhân sĩ võ lâm chính là mười ảnh vệ Ngôn Tu an bài mang Ngôn Cảnh Tắc đi bằng mật đạo kia--- bọn họ trước đó không tham gia chiến đấu, là người có tinh thần tốt nhất.
Thời điểm nhân sĩ võ lâm tới vây công đám người Ngôn Cảnh Tắc vốn đã nửa đêm, lăn lộn một phen xuống, lúc này đã ánh mặt trời sáng bừng.
Nhóm ảnh vệ cũng không ủy khuất các nhân sĩ võ lâm này, sau hừng đông đã mở cửa sổ ra.
Trong phòng rất sáng sủa, cũng làm các nhân sĩ võ lâm thấy rõ bộ dáng các ảnh vệ trông coi bọn họ.
Các ảnh vệ này tuy tướng mạo bất đồng nhưng khí chất cơ hồ giống nhau, làm người cảm thấy bọn họ rất giống, giờ phút này, bọn họ nhìn như là có điểm phát sầu.
"Trước đó tưởng chủ nhân mất trí nhớ, việc học hắn bố trí ta còn chưa có làm."
"Ta cũng vậy......"
"Hiện tại bổ sung một chút?"
"Phải bổ chứ!"
......
Những người này nói xong, cũng không biết từ nơi nào chuyển đến một ít bàn ghế, liền bắt đầu viết lên.
Nhân sĩ võ lâm: "......" Bọn họ còn tưởng rằng những người này nói "việc học" là luyện võ, kết quả...... Bọn họ đi viết chữ?
Đám người Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm nhìn các ảnh vệ này, đột nhiên liền nghĩ đến tả hộ pháp trước kia có nói qua, những chuyện có liên quan đến các ảnh vệ này.
Tả hộ pháp nói qua ảnh vệ đại khái làm sao huấn luyện ra, cũng nói qua các ảnh vệ đều không thông hiểu nhân tính.
Ngày hôm qua thấy các ảnh vệ này nhìn bình thường, bọn họ còn tưởng tả hộ pháp gạt người, hiện tại xem ra...... Tả hộ pháp hẳn là không gạt người.
Những ảnh vệ này thay đổi phỏng chừng có quan hệ với giáo chủ Minh Giáo kia.
Giáo chủ Minh Giáo kia còn chủ động giả làm nam sủng, ảnh vệ hắn thay đổi bộ dáng, có gì mà hiếm lạ?
Hiện tại...... Bọn họ chỉ muốn biết, tiền chuộc bọn họ nhiều hay ít.
Giáo chủ Minh Giáo kia rốt cuộc chừng nào mới tới tìm bọn họ, nói rõ ràng chuyện này?
Ngôn Cảnh Tắc cũng sắp quên mất những người này.
Tối qua, hắn và Ngôn Tu giải thích rõ ràng, sau khi xác định Ngôn Tu không có vì hắn gạt người mà giận, đã mang Ngôn Tu về phòng, tiếp tục làm chuyện chưa làm xong kia...
Sau đó, hắn phát hiện Ngôn Tu có chút ngượng ngùng không dứt.
Thật là có một phen tình thú khác!
Ngôn Tu: "......"
Ngôn Tu rất khó buông ra.
Chủ nhân kỳ thật thích y, ý thức được điểm này rồi y lại bắt đầu lo lắng.
Sau khi chủ nhân "mất trí nhớ", y quá lớn mật, có khi nào chủ nhân không thích không?
Y cố ý bảo người giấu giếm thân phận chủ nhân, có khi nào chủ nhân nổi giận không?
Y hiểu lầm chủ nhân như vậy, có phải quá không nên rồi không?
Ngay từ đầu, Ngôn Tu suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau thì, cái gì cũng không nghĩ được.
Y thật sự...... quá thoải mái.
Ngày hôm sau, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Ngôn Tu mới tỉnh lại.
Lúc mới tỉnh dậy, y thậm chí hoài nghi tối qua hết thảy đều là nằm mơ, thẳng đến khi nhìn thấy một vết bầm xanh trên tay mình.
Vết đó là do Chúc Liên Anh đánh, tối qua y không nằm mơ.
Chủ nhân thế mà trước khi bắt Liễu Chỉ Tình về Minh Giáo cũng đã thích y!
Lúc ấy vậy mà y hoàn toàn không có cảm giác, cũng không phát hiện......
Nhưng vậy cũng không kỳ quái.
Khi đó mỗi ngày y đều mơ màng hồ đồ, ký ức cũng không rõ ràng lắm, ngoại trừ bảo hộ chủ nhân ra, cái gì cũng không biết.
Y còn hoàn toàn không biết cái gì là thích, cái gì là yêu.
Nếu không phải nhờ chủ nhân trong một năm nay một chút một chút mà dạy y, hiện tại y chỉ sợ vẫn là tên ảnh vệ cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết kia.
Chủ nhân sao lại tốt như vậy?
Y nhất định không thể để chủ nhân bị những người khác cướp đi!
Ngôn Tu nhìn chủ nhân đang ngủ bên người, trong lòng kích động cảm xúc nồng cháy.
Đúng lúc này, y nhìn thấy chủ nhân mở mắt: "A Tu, ngươi còn nhìn ta như vậy, ta lại nhịn không được."
Ngôn Tu khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chủ nhân...... Chỗ nào nhịn không được?
Ngôn Tu một bộ dáng ngây thơ mờ mịt như vậy...... Ngôn Cảnh Tắc xoay người một cái liền đè người xuống, sau đó thơm lên cổ Ngôn Tu.
"Cảnh Tắc......" mặt Ngôn Tu trướng đến đỏ bừng.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục thơm, thơm xong rồi còn nói: "Ta thơm cho ngươi ra nhiều dấu vết, không phải ngươi thích khoe ra sao, lát nữa ngươi có thể đi khoe."
Ngôn Tu: "......"
Cho nên, phía trước y khoe với người ta chủ nhân rất sủng ái y, chủ nhân kỳ thật biết hết toàn bộ?
Mặt Ngôn Tu càng đỏ hơn.
Hết chương 213.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆_________
Chương 214: Kết thúc thế giới thứ 10
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc có hơi không muốn rời giường.
Tối qua hơn nửa đêm hắn bị đánh thức, dậy trễ chút cũng đúng thôi.
Quan trọng nhất chính là hắn đã cùng Ngôn Tu thẳng thắn thành khẩn tương đãi, lúc này muốn trò chuyện với Ngôn Tu ôn tồn một chút.
Ngôn Tu cũng đồng dạng không muốn rời giường.
Chủ nhân nằm trong ổ chăn y, y một chút cũng không muốn làm chuyện khác.
Giờ này khắc này, y chỉ lo hồi ức hết thảy những gì xảy ra.
Phía trước y chung quy cảm thấy chủ nhân sớm hay muộn cũng sẽ thu hồi sủng ái với mình, tuy đã cùng chủ nhân trải qua rất nhiều chuyện vô cùng ngọt ngào, trong lòng cũng nhịn không được hốt hoảng, nhưng hiện tại quay đầu lại suy nghĩ......
Kia đều là hồi ức tốt đẹp của y và chủ nhân!
Chủ nhân lần đầu tiên muốn y, đã bôi thuốc cho y, sau đó còn giả vờ không có nội lực, bảo y làm giáo chủ, sau đó dạy y mọi thứ, còn luôn thơm y...
Chờ sau đó chủ nhân lại mất trí nhớ, càng không ngừng nói thích y.
Nghĩ nghĩ, trái tim Ngôn Tu cũng nóng lên.
"A Tu, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Nghĩ chuyện trước kia." Ngôn Tu nói.
"Tỷ như là...?"
"Lúc chủ nhân mất trí nhớ, nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với ta..."
"Đó không phải lời ngon tiếng ngọt, đó đều là lời từ đáy lòng ta." Ngôn Cảnh Tắc hôn y một ngụm: "Đúng rồi, về sau ngươi đừng lại gọi ta là chủ nhân, ở trong lòng cũng đừng gọi như vậy, sẽ làm ta rất thương tâm."
Ngôn Tu có chút mờ mịt.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ta coi ngươi là ái nhân, trở thành người trải qua cả đời, ngươi coi ta là chủ nhân, chuyện này đối với ta không công bằng."
Ngôn Tu sửng sốt.
Như vậy sẽ...... không công bằng?
Cũng phải, Cảnh Tắc riêng bảo y giả trang giáo chủ chính là muốn bọn họ càng thêm bình đẳng hơn một chút.
Dưới tình huống như vậy, y còn gọi "Chủ nhân", vậy xác thật sẽ làm Cảnh Tắc không vui.
Cho nên, về sau y mặc kệ là ngoài miệng hay là trong lòng, cũng không nên lại gọi chủ nhân.
Cảnh Tắc...... Ngôn Tu lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng mấy lần, chỉ cảm thấy cái tên này, đều là ngọt ngào.
"Cảnh Tắc......" Ngôn Tu lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, đang muốn nói cái gì đó, bụng y đột nhiên "ọt ọt ọt" mà kêu lên.
Ngôn Tu: "......" Hiện tại đã là buổi trưa, y rất đói bụng......
"Chúng ta rời giường, đi ăn cái gì thôi." Ngôn Cảnh Tắc xoay người rời giường, nhanh chóng mặc xong quần áo của mình, lại cầm quần áo cho Ngôn Tu, cười hỏi: "Muốn ta giúp ngươi mặc không?"
"Ta tự mình làm!" Ngôn Tu tiếp nhận quần áo, lại có điểm hối hận, nếu Cảnh Tắc giúp y mặc... Khụ khụ!
Ngôn Tu tự mình mặc quần áo, Ngôn Cảnh Tắc nhân cơ hội này thu hồi khăn trải giường.
Trước đó hắn làm bộ mất võ công không có nội lực, mỗi ngày cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Ngôn Tu nhanh chóng thu thập khăn trải giường giặt khăn trải giường...... Hiện tại vẫn nên là hắn làm đi.
"Cảnh Tắc, ta làm." Ngôn Tu vội vàng ngăn cản.
"Ta làm là được, chờ lát nữa cũng là ta giặt." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Này sao được?" Ngôn Tu nói. Cảnh Tắc nhà y... Trước kia chưa từng giặt khăn trải giường mà?
"Sao lại không được?" Ngôn Cảnh Tắc nói: "Không thì chúng ta thay phiên nhau cũng có thể, ngươi một ngày ta một ngày? Được, cứ quyết định như vậy!"
Hắn và Ngôn Tu giống nhau, không muốn tìm người giúp giặt khăn trải giường, nếu như vậy...... Bọn họ liền thay phiên nhau giặt đi.
Dù sao bọn họ bình thường cũng không có chuyện khác đề làm.
Ngôn Cảnh Tắc đã quyết định, Ngôn Tu cũng không có biện pháp nào, mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã lôi kéo y ra cửa: "Đi, chúng ta trước ăn một chút gì đã."
Hai người vừa mới đi khỏi cửa phòng, đã có hai ảnh vệ từ nóc nhà phóng xuống: "Cảnh thiếu!"
"Có gì ăn không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Có! Ta đi lấy!" hai ảnh vệ này cùng nhau nói, nhưng mà còn không đợi bọn họ đi phòng bếp lấy thức ăn, đã có ảnh vệ khác cầm thức ăn đến: "Cảnh thiếu, hôm nay phòng bếp có bánh bao thịt, tào phớ* và cháo!"
(*tàu hũ nước đường, huhu ngon lắm, nhắc lại thèm)
"Ta ăn tào phớ và bánh bao." Ngôn Cảnh Tắc chọn hai món, lại nhìn về phía Ngôn Tu.
Ngôn Tu nói: "Ta ăn bánh bao và cháo."
Nhóm ảnh vệ nấu cháo có thói quen bỏ vào gà ti và một ít rau củ, ăn đặc biệt ngon!
Quan trọng nhất chính là, đây là món chủ nhân trước kia đã nấu cho bọn họ ăn qua! Ngôn Tu cũng giống các ảnh vệ khác, đối với cháo thịt gà là chân ái.
Nhóm ảnh vệ đặt cháo và bánh bao trước mặt Ngôn Tu, ghen ghét mà liếc nhìn Ngôn Tu một cái.
Ngôn Tu trước kia giống như bọn họ, là ảnh vệ, giờ lại được chủ nhân sủng ái...... Nhưng bọn họ ghen ghét thì ghen ghét, vẫn vui lòng phục tùng Ngôn Tu.
Bọn họ cũng đã quen với chuyện chủ nhân thích Ngôn Tu rồi.
Đang nghĩ như vậy, những ảnh vệ đó nhìn thấy Ngôn Tu sửa sửa cổ áo mình, lộ ra cái cổ bị in lại rất nhiều dấu vết.
Nhóm ảnh vệ: "......" Bọn họ lại không quen rồi! Bọn họ muốn đánh Ngôn Tu!
Ngôn Cảnh Tắc thấy một màn như vậy, nhịn không được liền có điểm muốn cười.
Ngôn Tu sao lại đáng yêu như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc ăn xong "bữa sáng", liền đi xem những nhân sĩ võ lâm đó.
Hiện tại kỳ thật cũng đã qua buổi trưa, một đám nhân sĩ võ lâm đó đã vừa mệt vừa đói, miệng khô lưỡi khô.
Có một số người trong bọn họ hôm qua bị thương, hiện tại nhìn trạng thái càng không tốt.
"A di đà phật." phương trượng Thiếu Lâm nói: "Thí chủ, ta chờ miệng khô bụng đói, còn muốn vào nhà xí, thí chủ có thể châm chước không?"
"Có thể." Ngôn Cảnh Tắc nói, bảo ảnh vệ giải huyệt đạo nới lỏng trói cho bọn họ, còn bảo ảnh vệ đi mua chút màn thầu tới cho bọn họ ăn, bảo bọn họ sau khi xử lý bản thân xong lại đi tìm hắn.
Còn chính hắn, hắn tính toán trước đi giặt sạch khăn trải giường.
Chúc Liên Anh sau khi được mở trói, đi nhà xí trước.
Màn thầu Ngôn Cảnh Tắc hứa hẹn còn chưa đưa tới, hắn cũng không vội mà ăn màn thầu... Sau khi cùng phương trượng Thiếu Lâm và những người đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm thương lượng qua, đã quyết định trước tiên đi tìm Ngôn Cảnh Tắc.
Bọn họ bị bắt tổng cộng có hơn hai trăm người.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc tẩy trắng chính mình, nhưng Chúc Liên Anh vẫn không có hảo cảm với Ngôn Cảnh Tắc như cũ, bất quá suy nghĩ cho tính mạng mọi người, vẫn phải nên cúi đầu.
Ngôn Cảnh Tắc có nói qua những người này có thể đi tìm hắn, ảnh vệ cũng không có ngăn cản bọn họ.
Sau đó...... Chúc Liên Anh mới vừa vào sân Ngôn Cảnh Tắc cư trú đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc xắn tay áo lên, đang ở bên cạnh giếng...... giặt khăn trải giường?
Không chỉ là khăn trải giường, hắn còn giặt sạch quần áo.
Lúc này, hắn cầm hai đầu khăn trải giường đã giặt xong dùng sức vắt một cái, khăn trải giường vắt sát lại, xả ra rất nhiều nước, theo sát hắn lại trải khăn trải giường ra, vận nội lực lên......
Sương mù bốc lên trên bề mặt khăn trải giường, hắn trực tiếp liền dùng nội lực mình hong khô khăn trải giường.
Nội lực của người này thật sự sâu không lường được.
Mà để cho người khiếp sợ là, hắn thế mà dùng nội lực để làm loại chuyện này......
Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm nhìn khăn trải giường khô mát kia, đều trầm mặc.
Bọn họ cũng không phải chưa giặt khăn trải giường quần áo qua, nhưng từ khi công thành danh toại thì lại chưa làm qua những việc này, giáo chủ Minh Giáo này thật sự không giống người thường.
"Các ngươi nhanh như vậy đã ăn xong rồi à?" Ngôn Cảnh Tắc tò mò mà nhìn những người này.
Những người này hận Minh Giáo thấu xương, người phía trước cứ hay nhằm vào tả hộ pháp mới đầu còn muốn chèn ép Ngôn Cảnh Tắc vài câu, nhưng nhìn thấy khăn trải giường đã được làm khô trên tay Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ông ta không muốn chết, càng không muốn lôi kéo những người khác chôn cùng.
"Chúng ta còn chưa ăn gì, muốn cùng giáo chủ thương lượng một chút chuyện tiền chuộc trước." Chúc Liên Anh nói.
"Cũng đúng. Tiền chuộc ta đã định rồi, ngươi vị Võ lâm minh chủ này một vạn lượng, phương trượng và cao thủ đứng đầu mỗi người năm ngàn lượng, còn lại thống nhất mỗi người hai ngàn lượng." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Này có phải quá nhiều rồi không?" Chúc Liên Anh cả kinh.
Rất nhiều nhân sĩ võ lâm kỳ thật rất nghèo, ít nhất là lấy không ra hai ngàn lượng tiền chuộc.
"Các ngươi tấn công Minh Giáo, hẳn là được không ít tiền?" Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn hắn ta.
Chúc Liên Anh và đám người phương trượng Thiếu Lâm: "......" Bọn họ trước đó đánh hạ Minh Giáo xác thật được không ít tiền, nhưng cũng không tính là nhiều.
Thứ nhất giáo chủ Minh Giáo trước mắt này đã mang theo một mớ tài bảo lớn nhất đi rồi, thứ hai...... Minh Giáo cũng có không ít cá lọt lưới mang theo tiền chạy mất.
Hơn nữa lúc ấy nhân sĩ võ lâm tiến đến tấn công Minh Giáo có thương vong, bọn họ bồi thường không ít tiền, hơn nữa đại nhóm nhân mã xuất động ăn, mặc, ở, đi lại...... Cuối cùng tiền lời ít hơn so với bọn họ nghĩ nhiều.
Không sai, tiền lời.
Nhân sĩ võ lâm tấn công Minh Giáo, ngoại trừ có thù oán với Minh Giáo ra, cũng là vì làm như vậy có thể lấy tiền...... Nếu không phải như vậy, chắc chắn không nhiều người đi liều mạng như thế.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc muốn nhiều tiền chuộc như vậy...... Bọn họ thật vất vả "kiếm" được tiền, ít nhất không đủ một nửa.
"Ai bảo các ngươi không biết rõ ràng tình huống đã tới vây công ta, chung quy phải trả giá cái giá lớn." Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên nhẹ nhàng bâng quơ, dùng nội lực hong khô quần áo Ngôn Tu: "Ta không chút nào che lấp mà tại phủ Lương Châu này mở tửu lầu, tất nhiên là vì có nắm chắc...... Các ngươi cũng không biết điều tra một chút sao?"
Chúc Liên Anh: "......" Hắn còn tưởng giáo chủ Minh Giáo này không hiểu biết thế giới bên ngoài, mới làm như vậy.
"Tóm lại, tiền chuộc một chút cũng không thể thiếu...... Trên người chư vị hẳn là có tiền đi? Ta kiến nghị các ngươi gom gom lại, chuộc vài người đi lấy tiền trước, lại đến chuộc những người còn lại." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Xác thật chỉ có thể như vậy......
Đám người Chúc Liên Anh rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại.
Bọn họ nhìn thấy ảnh vệ đã giả trang giáo chủ Minh Giáo trước đây đang ôm khăn trải giường, đang nhìn bọn họ, ánh mắt không tốt.
Vội vàng quay đầu, bọn họ không hẹn mà cùng đẩy nhanh bước chân hơn.
Ngôn Tu nhìn bọn họ rời đi mới thu hồi tầm mắt, hơi có chút buồn bực.
Cảnh Tắc thật sự quá thiện lương.
Nhưng Cảnh Tắc làm như vậy, chắc chắn có lý do, còn y...... Ngôn Tu nhìn về phía mấy ảnh vệ thò qua tới: "Chủ nhân cứ phải giặt quần áo cho ta, ta cản cũng cản không được."
Mấy ảnh vệ kia: "......" Bọn họ muốn liên hợp lại đánh Ngôn Tu quá!
Nhưng mà, trong lòng bọn họ mới vừa dâng lên cái ý niệm này, đã thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía bọn họ: "Đúng rồi...... Trước khi ta mất trí nhớ có bố trí việc học cho các ngươi, các ngươi làm xong chưa? Nội dung học trước đó không có quên đấy chứ?"
Các ảnh vệ: "......" Xong rồi!
Trong số bọn họ cũng có nhiệt tình yêu thương học tập, nhưng tuyệt đại đa số người cũng không thích học, từ khi chủ nhân mất trí nhớ cũng chưa học hành qua......
Mấy ảnh vệ thò qua tới chạy nhanh như bay.
Trong lúc nhất thời, Ngôn Tu cũng ngốc ra, y cũng đã quên việc học mất tiêu!
"Ta nhớ rõ...... Mấy ngày này ngươi hoàn toàn không đọc sách, không luyện chữ?" Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía Ngôn Tu.
Ngôn Tu: "......"
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Bộ dáng này của ngươi chính là muốn tiếp nhận trừng phạt, tối nay..."
Ngôn Cảnh Tắc vốn định nói Ngôn Tu không hoàn thành việc học, buổi tối sẽ phải bị hắn lăn lộn, nhưng hắn lâm thời sửa miệng: "Việc học không hoàn thành, ta sẽ không chạm vào ngươi."
Ngôn Tu rất nhiệt tình, phỏng chừng ước gì bị hắn lăn lộn, cho nên trừng phạt phải phản lại.
Quả nhiên, thân hình Ngôn Tu chợt lóe liền chạy mất, hẳn là đi bổ sung bài rồi.
Ngôn Cảnh Tắc lại cười rộ lên.
Trên người những nhân sĩ võ lâm đó thật đúng là có không ít tiền, không được bao lâu, đám người Chúc Liên Anh đã trở lại, giao ba vạn lượng ngân phiếu. Sau đó hắn ta và phương trượng Thiếu Lâm, còn có những người đức cao vọng trọng khác rời khỏi nơi này, đi về gom tiền.
Đi khỏi tòa nhà của Ngôn Cảnh Tắc, cả người Chúc Liên Anh đều hoảng hốt.
Hắn vẫn luôn rất tự tin, cảm thấy mình rất mạnh, nhưng hiện tại...... Hắn đột nhiên cảm thấy mình cái gì cũng không phải.
Thôi, hiện tại nghĩ này nọ cũng vô dụng, việc cấp bách vẫn là tìm biện pháp lộng tiền trở về, chuộc lại những người bị bắt đó.
Đám người Chúc Liên Anh và phương trượng Thiếu Lâm đều cực có uy vọng trong chính đạo, nhưng bọn họ nói chuyện bên này cho các nhân sĩ chính đạo bên ngoài, người bên ngoài vẫn không tin như cũ.
Thậm chí còn có người tới phủ Lương Châu, muốn tìm Ngôn Cảnh Tắc phiền toái.
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự bắt người, nhốt lại tiếp tục muốn tiền chuộc.
Hắn không chê tiền nhiều -- đám ảnh vệ thuộc hạ hắn còn đều phải thành gia lập nghiệp cưới lão bà kia kìa!
Chuyện tiền chuộc này cuối cùng lăn lộn hai tháng, Ngôn Cảnh Tắc thu đủ rồi, sau đó Chúc Liên Anh liền mang theo những nhân sĩ võ lâm đó biến mất khỏi phủ Lương Châu.
Cùng biến mất còn có Hắc Long bang.
Không, Hắc Long bang biến mất còn sớm hơn một chút, sau khi biết được người mình đắc tội là giáo chủ Minh Giáo, bang chủ Hắc Long bang mang theo đám thuộc hạ chạy giữa đêm.
Mà tửu lầu của Ngôn Cảnh Tắc thì làm ăn càng tốt...... Tửu lầu này chính là một tửu lầu sau khi đắc tội Hắc Long bang không chỉ không sao, còn làm Hắc Long bang thoái nhượng, chắc chắn là có hậu trường, bá tánh phủ Lương Châu cảm thấy ăn cơm tại một cái tửu lầu có hậu đài như vậy sẽ an tâm hơn rất nhiều!
Cuộc sống của Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu cuối cùng cũng khôi phục bình yên.
Nếu đã không mất trí nhớ, Ngôn Cảnh Tắc liền tiếp tục dạy dỗ những ảnh vệ đó học hành, còn thuận tiện dạy bọn họ tập võ.
Hắn đọc rộng bí tịch, sau khi xem qua tình trạng thân thể của các ảnh vệ, chung quy có thể tìm ra võ công thích hợp nhất để bọn họ tu luyện, ngoài trừ chuyện này ra, Ngôn Cảnh Tắc còn đặt tên cho các ảnh vệ.
Dưới sự kiên trì của các ảnh vệ, bọn họ đều lấy họ "Ngôn", kèm thêm một chữ "Ảnh", đều gọi "Ngôn Ảnh mỗ", tỷ như Ảnh Nhị, liền quyết định là Ngôn Ảnh Nhĩ, Ảnh Thập Nhị đặt tên cho mình là Ngôn Ảnh Phong.
(*mấy ảnh lấy Ngôn Ảnh dùng như họ kép luôn, kiểu họ Âu Dương thì nói chuyện với người ta thì xưng là "Âu Dương mỗ" vậy, chứ không hoàn toàn là họ Ngôn, nếu Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu xưng với người khác thì lại xưng là "Ngôn mỗ")
Cuộc sống của nhóm ảnh vệ cũng chậm rãi lên quỹ đạo.
Ngay từ đầu, cơ hồ toàn bộ ảnh vệ, mục tiêu cuối đều giống như Ngôn Tu vậy, được Ngôn Cảnh Tắc sủng ái, nhưng dưới sự dẫn đường của Ngôn Cảnh Tắc, đầu tiên là lão ảnh vệ phụ trách huấn luyện tìm một quả phụ thành thân, chậm rãi các ảnh vệ khác cũng sôi nổi tìm một nửa kia.
Bọn họ có người tìm nữ nhân thành thân sinh con, tổ kiến gia đình, cũng có ảnh vệ và ảnh vệ tiến đến cùng nhau chung sống, người sau số lượng còn không ít.
Bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, luôn không dễ dàng mở trái tim với người ngoài, tìm người một nhà cũng khá tốt.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chuyện này cũng có quan hệ với mình.
Chẳng sợ đã biết người bình thường sống như thế nào, các ảnh vệ này vẫn cực kì tôn kính hắn, cũng thích học theo hắn, hắn cùng Ngôn Tu ở bên nhau, bọn họ cũng lựa chọn nam nhân bên người.
Có đôi khi hắn và Ngôn Tu làm cái gì đó, bọn họ còn sẽ đi theo học rồi làm, thật sự làm hắn vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhưng bộ dáng này cũng không xấu, ít nhất mọi người đều sống thật sự vui vẻ.
Những năm sau đó, Ngôn Cảnh Tắc ngoại trừ mở tửu lầu ra, lại mở một vài cửa hàng khác, các cửa hàng này không cho ảnh vệ đi làm việc, mà là mướn người thường làm việc.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc còn thu lưu một ít cô nhi, giáo dưỡng lớn lên.
Thời đại này, mọi người phổ biến sinh rất nhiều hài tử, nuôi không sống được thì sẽ vứt đi.
Ngay từ đầu là Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài nhìn thấy một đứa trẻ bị vứt bỏ, cho người mang về nhà nuôi -- hắn bên này có rất nhiều ảnh vệ đều cùng ảnh vệ khác ở bên nhau, nuôi một hài tử tương lai dưỡng lão cho bọn họ, bọn họ già rồi chiếu cố bọn họ một chút cũng khá tốt.
Kết quả ảnh vệ bên người hắn đều rất thích đứa bé kia, ngay cả Ngôn Tu cũng thích, Ngôn Cảnh Tắc giật mình, liền bắt đầu nhận nuôi cô nhi, hoặc là mua một ít hài tử bị cha mẹ bán về nhà nuôi.
Những người này hắn coi như là đồ đệ mà nuôi lớn, dạy bọn họ võ nghệ hoặc là bản lĩnh mưu sinh khác, theo thời gian trôi qua, chậm rãi, bọn họ lại hình thành một... Môn phái?
Mà những ảnh vệ đó trong quá trình nuôi hài tử, càng ngày càng giống một con người, trước kia bọn họ bị thương về tâm lý, sau khi bồi những đứa trẻ chậm rãi lớn lên cũng đã chữa trị được không ít.
Trong lúc này, kỳ thật còn có một ít dư nghiệt Minh Giáo tìm tới cửa, lại hoặc là có một ít người ở trên giang hồ gặp chuyện, tưởng tượng cứ giống như trước kia, tiến đến đầu nhập vào.
Nhưng tất cả những người này đều bị Ngôn Cảnh Tắc bắt lại.
Có vài người thì giao cho quan phủ, có vài người thì bán cho nhân sĩ võ lâm muốn bắt người về báo thù, còn lại một vài kẻ tội ác tày trời bán không xong trực tiếp giết, lại có một vài người tình tiết nhỏ, liền lưu lại làm việc cho hắn chuộc tội.
Dần dần, rốt cuộc không còn ai sẽ đến đầu nhập vào bọn họ, thậm chí những nhân sĩ võ lâm gặp chuyện đều đi đường vòng qua phủ Lương Châu.
Bởi vì bọn họ quá an phận, võ lâm chính đạo lại không muốn nhắc tới bọn họ, đến sau, lại là không bao nhiêu người biết đến sự tồn tại của Ngôn Cảnh Tắc, giáo chủ Minh Giáo này.
Nhưng trên giang hồ, có một việc được công nhận -- đừng đi phủ Lương Châu!
Rất nhiều con cháu tuổi trẻ môn phái lúc xuống núi rèn luyện, trưởng bối bọn họ đều sẽ dặn đi dặn lại bọn họ, bảo bọn họ đừng đi phủ Lương Châu.
Hai mươi năm sau, phủ Lương Châu.
Cẩm Tú Trai là tửu lầu lớn nhất phủ Lương Châu, nơi này không chỉ có bán các loại đồ ngọt, còn mấy món bán gà quay vịt sốt tương móng heo linh tinh, để người ta có thể mua về nhà ăn.
Cửa hàng bọn họ cũng rất lớn, ngoại trừ hai mươi năm trước mở tửu lâu lâu đời ra, sau đó chủ nhân Cẩm Tú Trai cũng mua lại hai bên cửa hàng, chuyên môn bán ra đồ ăn vặt điểm tâm linh tinh.
Phàm là người phủ Lương Châu đi ngang gần Cẩm Tú Trai đều có thể ngửi được mùi hương mê người truyền ra từ nơi này.
Ngày này, bảy tám thiếu niên thiếu nữ mặc kính trang cõng vũ khí xuất hiện ở phủ Lương Châu.
Bọn họ tò mò mà nhìn hết thảy xung quanh, lại cùng nhau giao lưu tin tức: "Phủ Lương Châu này nhìn phổ phổ thông thông, cũng không biết sư phụ sao không cho ta tới nữa."
"Cha ta cũng không cho ta tới...... Ta còn tưởng nơi này là đầm rồng hang hổ, nhưng rõ ràng không phải mà!"
"Bá tánh ở đây an cư lạc nghiệp, đều sống khá tốt a......"
......
Trưởng bối trong nhà không cho bọn họ đến phủ Lương Châu, bọn họ còn tưởng ở đây có Ma giáo linh tinh, lúc trộm lại đây rất lo lắng, kết quả... Cả một người có võ nghệ bọn họ cũng không nhìn thấy!
Các thiếu nam thiếu nữ này đi dạo một vòng, cảm thấy phủ Lương Châu này trị an so với tưởng tượng của bọn họ tốt hơn nhiều, càng thêm nghi hoặc.
Mà lúc này, bọn họ nghe thấy được một cỗ mùi hương mê người, mùi hương kia là từ một tửu lầu tên Cẩm Tú Trai bên cạnh truyền đến.
Tửu lầu này có rất nhiều người đang ăn cơm, người đến người đi, một thiếu niên trong đó liền đề nghị: "Chúng ta đi ăn một bữa cơm?"
Những người khác sôi nổi đồng ý.
Rất nhanh bọn họ liền vào Cẩm Tú Trai này, sau đó phát hiện điếm tiểu nhị ở đây số lượng rất nhiều, còn rất khác tiểu nhị ở các tửu lầu khác.
Tiểu nhị bọn họ gặp trong quá khứ, cổ tay áo luôn dính đầy dầu mỡ, còn khom lưng uốn gối mặt đầy nịnh nọt, điếm tiểu nhị ở đây lại bất đồng.
Bọn họ không chỉ quần áo mới tinh sạch sẽ, một đám còn eo lưng thẳng thắn, trạng thái nhìn rất không giống.
Đối với người trẻ tuổi như bọn họ mà nói, điếm tiểu nhị như vậy không thể nghi ngờ càng thêm thảo hỉ, mà để cho bọn họ vừa lòng hơn là đồ ăn ở đây đặc biệt ngon!
Bọn họ đều sắp nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình, còn luôn ăn đến cái bụng tròn xoe mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm liệt tại chỗ ngồi: "Trách không được nơi này nhiều khách như vậy, hóa ra là món ăn ngon như vậy!"
"Đầu bếp kỹ thuật cắt tỉa cũng tốt, nhìn cái củ cải trang trí này xem, không thiếu công phu mới có thể điêu khắc đẹp như vậy đúng không?"
"Đồ ăn nhà thúc thúc ta cũng không ngon bằng ở đây!" một tiểu cô nương trong đó còn nói.
Tiểu cô nương này họ Liễu, thúc thúc nàng là Liễu Chỉ Tình.
Trong võ lâm, ai không biết Liễu Chỉ Tình và Chúc Liên Anh kết khế ở cùng một chỗ? Nàng nói là nhà thúc thúc, đó chính là nhà Võ lâm minh chủ Chúc Liên Anh!
Chúc Liên Anh kỳ ngộ rất nhiều, còn kinh doanh, phi thường có tiền, đồ ăn nhà hắn tất nhiên là đứng đầu, kết quả...... Vậy mà so ra kém đồ ăn ở tửu lầu này?
Các thiếu nam thiếu nữ đều có chút giật mình, đúng lúc này, đột nhiên có một thiếu niên nói: "Các ngươi mau xem hai người kia đi, thật là anh tuấn!"
Nghe được người này nói, những thiếu nam thiếu nữ này cùng nhau nhìn qua, liền thấy một nam nhân thoạt nhìn 30 tuổi đang cùng một nam tử trẻ tuổi đại khái hơn hai mươi, đang từ phòng riêng trên lầu ra ngoài.
Hai người này dung mạo và khí chất thật sự xuất chúng, các thiếu nam thiếu nữ này đều không khỏi tâm sinh hướng tới, cháu gái Liễu Chỉ Tình nhìn bọn họ, càng nhìn đến ngốc.
Trong đó cái người nhìn tuổi lớn hơn một chút kia, thế mà rất tương tự với Liễu Chỉ Tình!
"Hai người này là ai? Chúng ta theo sau nhìn xem?" một thiếu niên đề nghị.
Hai người kia thoạt nhìn cũng không có võ công, bọn họ lại đều là cao thủ trẻ tuổi, trộm theo sau nhìn xem cũng sẽ không bị người ta phát hiện.
"Được." Những người khác đều đồng ý. Bọn họ cũng không muốn làm cái gì, nhưng người dung mạo xuất chúng chỉ là nhìn xem đã khiến con người tâm tình vui sướng.
Huống chi, bọn họ vốn là không có việc gì để làm.
Hai người kia ra khỏi tửu lầu liền lên một chiếc xe ngựa, các thiếu nam thiếu nữ trộm theo phía sau, còn tìm người hỏi hỏi, hiểu rõ thân phận hai người đó.
Hóa ra bọn họ chính là lão bản tửu lầu kia, một người được gọi là Cảnh thiếu, một người được gọi là Ngôn thiếu.
Xe ngựa đi rất chậm, nửa đường, hai người này còn xuống xe ngựa mua vài thứ, tư thái thân mật......
"Bọn họ hẳn là một đôi, thật là xứng đôi."
"Như là thần tiên quyến lữ ấy."
"Ta còn tưởng rằng tướng mạo của Chúc minh chủ và Liễu tiên sinh không người nào có thể so sánh, bọn họ thật ra càng xuất sắc hơn một chút."
......
Các thiếu nam thiếu nữ này nhỏ giọng nói, đúng lúc này, xe ngựa phía trước dừng lại ở một tòa nhà.
Bọn họ xa xa nhìn thoáng qua, đang định rời đi, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên -- Chúc Liên Anh đột nhiên xuất hiện trước cửa tòa nhà đó: "Cảnh thiếu, ta mang đến vạn lượng bạc trắng, cầu chỉ giáo!"
"Ngươi lại luẩn quẩn trong lòng à?" Ngôn Cảnh Tắc cạn lời mà nhìn Chúc Liên Anh.
Mấy năm nay, Chúc Liên Anh thường sẽ đến một chuyến, tìm hắn luận bàn võ nghệ, hoặc là nói...... Bị hắn đánh.
Hắn bình thường đều đáp ứng, rốt cuộc thu thập một Chúc Liên Anh không tốn bao nhiêu công phu, hơn nữa Chúc Liên Anh mỗi lần còn đều đưa tiền.
"Cầu chỉ giáo!" Chúc Liên Anh lại lần nữa nói.
Ngôn Cảnh Tắc nghe vậy, từ trong xe ngựa phi thân mà ra, đã cùng Chúc Liên Anh chiến lên, chỉ trong chốc lát, Chúc Liên Anh đã bị hắn đánh ngã xuống đất.
Chân Ngôn Cảnh Tắc đạp lên ngực Chúc Liên Anh, hỏi Chúc Liên Anh: "Bạc đâu?"
Chúc Liên Anh ho khan vài tiếng, lấy ra ngân phiếu từ trong ngực.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận ngân phiếu, lúc này mới nâng chân lên buông Chúc Liên Anh ra, cùng lúc đó, Liễu Chỉ Tình cũng ra tới, nâng Chúc Liên Anh dậy.
Ngôn Cảnh Tắc nói với Liễu Chỉ Tình: "Tuổi tác hắn cũng không nhỏ, hàng năm tiêu tiền bị đánh cũng không thú vị, ngươi khuyên nhủ hắn đi, bảo hắn đừng tới nữa." Hôm nay phía sau xe ngựa hắn còn đi theo mấy người trẻ tuổi kia kìa... Chúc Liên Anh đây là mất mặt mất luôn trước vãn bối rồi!
"Được." Liễu Chỉ Tình có hơi bất đắc dĩ mà ứng.
Ngôn Cảnh Tắc còn định nói vài câu, Ngôn Tu đã từ trong xe ngựa ra tới: "Cảnh Tắc, nên về nhà rồi, không cần theo chân bọn họ nói nhiều." Chẳng sợ qua hai mươi năm, y vẫn không thích hai người này như cũ!
"Được, ta không nói chuyện với hắn, chỉ nói chuyện với ngươi thôi!" Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, mang theo Ngôn Tu liền đi vào sân.
Những thiếu nam thiếu nữ đó: "......" Trách không được các trưởng bối không cho bọn họ tới nơi này, bộ dáng này của minh chủ bọn họ, thật sự có hơi mất mặt......
Hết chương 214.
-------
Dạo này bận bịu (lười biếng) và 1 chương nó dài nên tui hơi nhâyಥ‿ಥ