Chương 215: Phiên ngoại thế giới thứ 10 - Đại hội võ lâm.
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Ngôn Tu vào tòa nhà của mình, bên ngoài, Chúc Liên Anh bị nội thương nhe răng trợn mắt mà thở dốc: “Đau quá đi! Chỉ Tình, lúc hắn đá ta cũng quá dùng sức!”
Hắn cần ái nhân an ủi!
Chúc Liên Anh tuy nói thời trẻ bởi vì Minh Giáo mà cửa nát nhà tan, nhưng sau đó vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, chỉ cần là chuyện mình muốn làm, chung quy có thể làm thành công.
Thẳng đến khi gặp được Ngôn Cảnh Tắc.
Ban đầu hắn té ngã dưới vị giáo chủ Minh Giáo này, sau vẫn luôn muốn đòi lại, nhưng mà… Mỗi lần hắn cảm giác được võ công mình có tiến bộ, tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, đều sẽ phát hiện Ngôn Cảnh Tắc tiến bộ còn lớn hơn nữa.
Nhưng hắn vẫn kiên trì tới tìm Ngôn Cảnh Tắc!
Nếu không, hắn cũng không có mục tiêu phấn đấu.
Hơn nữa, bất kể tả hộ pháp có làm chuyện xấu hay không, tóm lại vẫn là ân nhân cứu mạng hắn, tả hộ pháp chết trên tay Ngôn Cảnh Tắc, hắn ít nhất cũng nên đánh Ngôn Cảnh Tắc một trận, báo thù.
“Ngươi coi ngươi xem…… Biết rõ đánh không lại, sao còn muốn tới?” Liễu Chỉ Tình bất đắc dĩ mà thở dài.
“Ta cũng không tin ta cả đời đánh không lại hắn!” Chúc Liên Anh nói.
Liễu Chỉ Tình: “……” Ngươi không tin, ta tin á!
Liễu Chỉ Tình năm đó bị trói cho rằng giáo chủ Minh Giáo thật sự thích mình, từng làm ra bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, sau mới biết được người ta không thích y.
Chuyện này lúc y mới vừa biết đến cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sau lại cẩn thận hồi tưởng lại, lại cảm thấy thật đúng là chính là vậy thật.
Cái khác không nói, năm đó sau khi giáo chủ Minh Giáo trói y đi, lại nói một vài lời nghe mà thấy thẹn, cái gì mà “Ngươi thành công khiến cho ta chú ý”, “Cho dù ngươi kêu rách cổ họng cũng sẽ không ai tới cứu ngươi” linh tinh, tóm lại, giáo chủ Minh Giáo ngay lúc đó và giáo chủ Minh Giáo mấy năm nay y tiếp xúc hoàn toàn bất đồng.
Cho nên… Lúc trước, người này hẳn là diễn kịch.
Ý thức được điểm này, y đã không muốn gặp lại người này, cố tình khế huynh của y Chúc Liên Anh, luôn chủ động tìm Ngôn Cảnh Tắc cầu bị đánh.
Y sợ Chúc Liên Anh bị thương xảy ra chuyện, lại chỉ có thể đi theo.
Thật sự quá xấu hổ!
“Ta cũng không tin ta cả đời đánh không lại hắn, ta muốn lại đi ra ngoài đi dạo, lần trước ta không cẩn thận rớt vào trong biển, lạc lên một cái đảo nhỏ được một quyển bí tịch, lần sau nói không chừng lại có thể ở chỗ khác lộng tới bí tịch ấy.” Chúc Liên Anh nói.
Liễu Chỉ Tình: “……” vận khí Chúc Liên Anh thật sự tốt quá, lúc này…… Y thế mà có hơi muốn đánh Chúc Liên Anh.
Kỳ thật cũng không cần thiết đánh, Chúc Liên Anh vận khí tuy tốt, nhưng vẫn đánh không lại Ngôn Cảnh Tắc, không phải sao?
“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.” Chúc Liên Anh lại nói, nói xong, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, sau đó nhìn về một góc cách đó không xa: “Ai ở đó?”
Chỗ ngoặt gần đây vậy mà có người!
Liễu Chỉ Tình phía trước tất cả tâm tư đều chú ý lên người Chúc Liên Anh, không chú ý xung quanh, hiện tại Chúc Liên Anh nói như vậy, y mới phát hiện bên cạnh có người ẩn nấp, lập tức phóng đến đó, muốn bắt người.
Những người này lén lút tránh ở chỗ tối, muốn làm gì?
Kết quả, Liễu Chỉ Tình đi đến trước mặt những người đó, đã nhìn thấy một tiểu cô nương lớn lên rất giống mình ngẩng đầu lên, ngượng ngùng mà nhìn về phía mình: “Thúc thúc……”
Tiểu cô nương là cháu gái y, ngoại trừ tiểu cô nương này, nơi này còn có vài người trẻ tuổi xuất sắc trong võ lâm, đang mặt đầy ngượng ngùng mà nhìn y.
Liễu Chỉ Tình: “……”
Chúc Liên Anh theo sau lại đây: “……”
Hết sức mất mặt!
Ngôn Cảnh Tắc lúc này cũng đang nói với Ngôn Tu chuyện này: “A Tu, ngươi nói Chúc Liên Anh khi nào mới có thể phát hiện ra những người đó? Ha ha ha ha! Nghe nói người trẻ tuổi trong chính đạo võ lâm đều đặc biệt sùng bái hắn, không biết nhìn thấy hắn bị ta đạp dưới chân sẽ có cảm giác gì.”
“Hẳn rất nhanh là có thể phát hiện.” Ngôn Tu nói, cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc hết sức vui mừng.
Những thiếu nam thiếu nữ đó võ công lơ lỏng bình thường, vừa ra khỏi tửu lầu bọn họ đã phát hiện, vì để những người này không bị mất dấu, Ngôn Cảnh Tắc còn làm xe ngựa thả chậm tốc độ.
Ngoài ra, chuyện Chúc Liên Anh tới, Ngôn Cảnh Tắc sớm đã biết trước.
Ngôn Cảnh Tắc cố ý để những người trẻ tuổi đó nhìn thấy Chúc Liên Anh mất mặt.
“Chúc Liên Anh chắc chắn sẽ bị đả kích lớn… Đúng rồi, Chúc Liên Anh lần này dùng chiêu thức cứ cảm thấy rất quen mắt, có phải lần trước chúng ta ra biển chơi, ta đột nhiên nghĩ ra mấy chiêu rồi khắc vào trên đảo không?”
Ngôn Tu không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúc Liên Anh này vận khí thật tốt…… Ta còn tưởng rằng bí tịch kia phải vài thập niên mới có thể bị người ta phát hiện, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã luyện được rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, có điểm đồng tình Chúc Liên Anh.
Hắn hiện tại đã bắt đầu tự mình sáng tác võ công, kết quả Chúc Liên Anh còn muốn dựa vào “kỳ ngộ”, có kỳ ngộ rồi thế mà còn muốn dùng kỳ ngộ này tới đánh bại người sáng tạo kỳ ngộ...
Chúc Liên Anh đây là luẩn quẩn cỡ nào a!
Ngôn Tu cũng nghĩ đến điểm này, nhịn không được cười rộ lên.
“Cảnh thiếu, buổi tối muốn ăn cái gì?” Đúng lúc này, hai ảnh vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi đã báo mấy món Ngôn Tu thích.
Ảnh vệ kia lập tức lại không thấy đâu.
Ảnh vệ thọ mệnh thường không dài, dù sao bọn họ thời niên thiếu chịu quá nhiều đau khổ, thân thể đều thiếu hụt.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc mấy năm nay vẫn luôn điều dưỡng thân thể cho bọn họ, thật ra làm bọn họ chậm rãi dưỡng trở về, hiện giờ thọ mệnh cũng có thể giống người bình thường.
Hiện giờ những ảnh vệ hơn bốn mươi tuổi có rất nhiều người nhìn thậm chí chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi như Ngôn Tu vậy.
Đương nhiên, lợi hại nhất chính là hắn, hắn có một gương mặt em bé, bây giờ đi ra ngoài, tất cả mọi người tưởng hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Sờ sờ mặt mình, Ngôn Cảnh Tắc đi giặt khăn trải giường.
Hôm nay lại đến phiên hắn giặt.
Hầy, ở nhà bọn họ, khăn trải giường thật sự tiêu hao rất lớn —— không sai biệt lắm mỗi ngày đều phải tẩy khăn trải giường, luôn là hư lên đặc biệt mau.
Ngôn Tu bồi Ngôn Cảnh Tắc đi giặt khăn trải giường, sau đó liền nhìn đến bên giếng có mấy ảnh vệ đồng dạng đang giặt khăn trải giường.
Ngôn Tu: “……”
Vì để các ảnh vệ này không quấn lấy Ngôn Cảnh Tắc, y tốn không ít công phu mới làm cho đại đa số người trong bọn họ tìm được đối tượng, kết quả những người này đã có đối tượng rồi, vậy mà còn chạy đoạt sự chú ý của Ngôn Cảnh Tắc với y nữa!
“Cảnh thiếu, ta sẽ không dùng nội lực hong khô khăn trải giường……” Một ảnh vệ nhảy tới bên người Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc giảng giải bí quyết cho người này: “Nội lực cần phải đa dụng, như vậy mới có thể càng dễ khống chế……”
Mà giờ phút này, một ảnh vệ khác kéo kéo cổ áo, nói với Ngôn Tu: “Ngôn Tu, gần đây vị kia nhà ta đặc biệt nhiệt tình……”
Ngôn Tu: Ha hả! Ngươi làm như nhà ta không có ấy!
Bất quá, thật sự không thể ở trong cái nhà này nữa!
Vào ban đêm, Ngôn Tu liền thừa dịp làm dơ khăn trải giường, châm ngòi thổi gió bên tai Ngôn Cảnh Tắc, đưa ra ý muốn đi ra ngoài chơi một chút.
“Chúng ta hai ngày nữa xuất phát.” Ngôn Cảnh Tắc nói, cho dù Ngôn Tu không nói, hắn cũng định rời khỏi nơi này…… Những ảnh vệ đó thật sự quá quấy rầy người khác yêu đương.
Nhưng lần này bọn họ ngoại trừ đi ra ngoài đi một chút, còn có việc khác cần hoàn thành.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hai người chúng ta đi khắp nơi chơi chơi trước, chờ mấy tháng sau lại đi tham gia đại hội võ lâm."
Đại hội võ lâm cách năm năm lại tổ chức một lần, lại sắp tổ chức tiếp.
Vài lần đại hội võ lâm trước đó Ngôn Cảnh Tắc cũng chưa tham gia, nhưng lần này hắn quyết định đi xem.
Mà này chủ yếu là vì những cô nhi hắn nhận nuôi đó.
Những người đó hắn đều coi là đồ đệ mà nuôi, dạy bọn họ một thân võ nghệ, hiện giờ những người này có vài người ở Cẩm Tú Trai làm điếm tiểu nhị, có vài người giúp hắn kinh doanh cửa hàng xử lý tạp vụ, nhưng bọn nó không có khả năng vẫn cứ luôn như vậy.
Người trẻ tuổi, hay là nên rời khỏi phủ Lương Châu đi khắp nơi một chút.
Mà bọn họ đi ra ngoài hành tẩu giang hồ thời điểm muốn an toàn một ít, tốt nhất chính là có cái hậu trường, có cái môn phái.
Ngôn Cảnh Tắc đã sớm muốn thành lập một môn phái, mà muốn thành lập môn phái, khai hỏa danh hào môn phái nhà mình, tốt nhất vẫn là đi đại hội võ lâm một chuyến.
Ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đã kêu những ảnh vệ đó, còn có các đồ đệ của mình tới, nói với bọn họ chuyện mình phải rời khỏi, cũng không quên nói chuyện đại hội võ lâm, bảo bọn họ trước tiên an bài mọi việc, qua một thời gian lại đi tham gia đại hội võ lâm.
Cảnh thiếu của bọn họ lại phải đi!
Chắc chắn là tại vì tiểu yêu tinh Ngôn Tu kia!
Nhóm ảnh vệ chua lè mà nhìn Ngôn Tu, sau đó liền thấy Ngôn Tu cười tủm tỉm mà nhìn về phía bọn họ: “Ta và Cảnh Tắc đi trước một chút, gặp ở đại hội võ lâm.”
Nhóm ảnh vệ: “……” Bọn họ cũng muốn đi theo! Đáng tiếc Ngôn Tu tiểu yêu tinh này chắc chắn không muốn!
Ngôn Cảnh Tắc công đạo xong, đã mang theo Ngôn Tu rời khỏi phủ Lương Châu, du ngoạn xung quanh.
Bọn họ giả dạng thành hai cậu ấm nhà giàu, hoàn toàn không ai hoài nghi, trên đường gặp được một đám người đọc sách, còn bội phục không thôi học vấn của Ngôn Cảnh Tắc, hẹn Ngôn Cảnh Tắc cùng đi tham gia khoa khảo.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” cái này chắc thôi, hắn vẫn nên cho người khác một chút đường sống thì hơn.
Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu chơi thật sự vui vẻ, thế cho nên lúc đi tham gia đại hội võ lâm, cũng đi chậm.
Ngày này là ngày mở đại hội võ lâm.
Những đại môn phái trong chốn võ lâm đều tới trước tiên, được Chúc Liên Anh dàn xếp ở thôn trang của mình, những môn phái nhỏ không chiếm được ưu đãi như vậy, chỉ có thể tự tiêu tiền ở khách điếm gần đó, thậm chí có người dứt khoát vào nông gia bình thường ở, hoặc là dứt khoát vào ở miếu hoang.
Cũng không phải tất cả nhân sĩ võ lâm đều có tiền, rất nhiều nhân sĩ kỳ thật phi thường nghèo.
Sáng sớm hôm nay, Chúc Liên Anh đã vội vàng lên, cùng hắn bận rộn còn có những thiếu nam thiếu nữ được hắn mang về từ phủ Lương Châu.
Mấy ngày nay, Chúc Liên Anh vẫn luôn lưu bọn họ lại bên người, chỉ điểm bọn họ võ nghệ. Trưởng bối bọn họ mang ơn đội nghĩa, bọn họ lại một đám kêu khổ thấu trời.
Minh chủ thật sự quá tàn nhẫn, thế mà một chút thời gian nhàn rỗi cũng không cho bọn họ, bọn họ muốn chạy trốn đến nơi rồi! Sau khi chạy còn muốn đem chuyện Chúc Liên Anh bị người đánh bại, tất cả đều tuyên dương ra ngoài nữa!
Nhưng mà, bọn họ đang oán giận, đang trộm thương lượng kia, Chúc Liên Anh liền nói: “Chuyện ngày đó nhìn thấy, các ngươi tốt nhất không nên nói ra ngoài.”
“Vì sao ạ?” một người gan lớn hỏi: “Minh chủ sợ người khác biết chuyện này sao?”
Chúc Liên Anh nói: “Ta đương nhiên sợ, nhưng sợ không chỉ mình ta…… Năm đó, người nọ từng tận diệt cao thủ trong chốn võ lâm, trong đó có cả cha ngươi. Cha ngươi đặc biệt nghèo, còn là ta lấy tiền đi chuộc hắn ra kìa, nếu hắn biết ngươi nơi nơi tuyên dương chuyện người nọ…… Ha hả!”
Thiếu niên chất vấn Chúc Liên Anh: “……”
Thiếu nam thiếu nữ khác: “……” Người nọ lại lợi hại như vậy?
Chúc Liên Anh mỗi ngày chỉ để những người này nghỉ ngơi bốn canh giờ, thời gian khác đều bắt bọn họ tu luyện, mà làm như vậy, hiệu quả cũng lộ rõ.
Ngắn ngủn thời gian mấy tháng, võ nghệ của những người này đã tăng trưởng không ít.
Mấy hôm trước, trưởng bối bọn họ đã đến, sôi nổi cảm kích Chúc Liên Anh, còn tỏ vẻ hài tử nhà mình tùy ý Chúc Liên Anh dạy dỗ.
Nhóm thiếu nam thiếu nữ: Bọn họ thật sự quá khó sống!
Các trưởng bối này dám nói, Chúc Liên Anh liền dám ứng, mãi cho đến một ngày trước đại hội võ lâm cũng chưa để những người này nghỉ ngơi.
Thẳng đến hôm nay mới cuối cùng không bắt họ tiếp tục tu luyện nữa, mà bảo bọn họ đi ra ngoài tiếp khách, khụ khụ, tiếp đãi khách nhân.
Mắt nhìn những thiếu niên thiếu nữ đó đi tiếp đón võ lâm tiền bối, Liễu Chỉ Tình nói: “Sao ngươi lại nghiêm khắc với bọn chúng như vậy?"
Chúc Liên Anh nói: “Ta đây không phải cảm thấy ta không trông cậy vượt qua Ngôn Cảnh Tắc được, liền nghĩ bồi dưỡng đời sau của võ lâm, để bọn chúng vượt qua đồ đệ Ngôn Cảnh Tắc sao!" hắn rất chú ý Ngôn Cảnh Tắc, biết Ngôn Cảnh Tắc có thu đồ đệ.
Liễu Chỉ Tình nói: “Biện pháp này không tồi.” Chính mình bay không nhanh bằng người khác, liền bồi dưỡng mấy con chim nhỏ cho bọn nó bay, ha hả!
Ngay từ đầu, đại hội võ lâm rất thuận lợi, toàn bộ lưu trình cũng giống các lần trước, chính là mọi người tâm sự thương lượng gì đó, nhưng thời điểm giữa chừng… Đột nhiên xảy ra vấn đề.
Mỗi một lần đại hội võ lâm đều phải quyết định một sự kiện, đó chính là Võ Lâm minh chủ đời kế tiếp là ai, mà việc này xem uy vọng, cũng xem võ nghệ.
Chúc Liên Anh võ nghệ cao cường, trong chốn võ lâm còn rất có uy vọng, đã liên nhiệm rất nhiều lần Võ lâm minh chủ, lần này hẳn cũng không ngoại lệ.
Dù sao hắn mới hơn bốn mươi tuổi, chính là đang ở trạng thái đỉnh cao, võ nghệ so với phía trước là không lùi mà tiến, căn bản sẽ không ai đi khiêu chiến hắn!
Nhưng mà hôm nay không quá giống bình thường.
Bởi vì vẫn luôn không ai khiêu chiến, Chúc Liên Anh đang định nói mấy lời cảm tạ, tỏ vẻ mình muốn tiếp tục làm Võ lâm minh chủ, đúng vào lúc này, một đám người đột nhiên vọt vào, muốn tỷ thí với Chúc Liên Anh.
Này còn chưa tính, sau khi nhóm người tiến vào, bọn Chúc Liên Anh còn phát hiện mình tay chân bủn rủn, lại là trúng độc.
“Chúng ta đến từ Tây Vực, Bái Hỏa Giáo! Chức Võ lâm minh chủ này cũng nên đổi người rồi!” cầm đầu những người này là một tráng háng mặt đầy dữ tợn, giọng hắn như sấm sét vang dội, trung khí mười phần.
Chúc Liên Anh và đông đảo nhân sĩ võ lâm: “……” Bọn họ thật sự quá lơ là!
Từ khi Minh Giáo bị giết, giáo chủ Minh Giáo rửa tay chậu vàng đi mở tửu lầu, dư nghiệt Minh Giáo còn bị giáo chủ Minh Giáo kia giết không ít, bọn họ liền có loại cảm giác thiên hạ thái bình, không nghĩ tới lúc này thế mà toát ra một Bái Hỏa Giáo, bọn họ còn mắc mưu.
Chúc Liên Anh đang một bên vận công khử độc, một bên suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, đã thấy này trong đàn Bái Hỏa Giáo lại đi ra một người: “Chúc Liên Anh, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Chúc Liên Anh không nhớ rõ.
Cũng may người này tự giới thiệu. Tỏ vẻ mình từng là một đường chủ của Minh Giáo, nhưng bởi vì Chúc Liên Anh nên bị hại đến không còn nhà để về, vẫn luôn hận Chúc Liên Anh.
Gã đầu phục Tây Vực Bái Hỏa Giáo, rốt cuộc sau nhiều năm đã trở về, chuẩn bị báo thù.
Mấy trò giang hồ này, chính là ân oán tình thù như vậy, tới tới lui lui.
Nhưng những người này quá coi thường mình rồi!
Chúc Liên Anh mấy năm nay kỳ ngộ liên tục, căn bản là không sợ loại độc này, nhân sĩ võ lâm khác cũng có người trúng độc người không, bọn họ liều chết phản kháng nói không chừng có thể chuyển nguy thành an, lộng chết bọn Bái Hỏa Giáo này!
Chúc Liên Anh nghĩ như vậy, sắp động thủ.
Kết quả vào đúng lúc này, đột nhiên có hao người từ bên ngoài vào: “Hôm nay không phải ngày đại hội võ lâm sao? Sao an an tĩnh tĩnh vậy?”
Hai người tiến vào này, đúng là Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu.
Chúc Liên Anh vốn tính toán làm lớn một hồi nhìn thấy hai người này, đã có loại dự cảm bất tường.
Hắn còn tưởng rằng trường hợp hôm nay sẽ là lúc hắn chuyển bại thành thắng vạn chúng chú mục, nhưng cũng có khi…… Không phải như thế?
Chúc Liên Anh đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy dư nghiệt Minh Giáo kia có chút giật mình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh công tử?”
Ngôn Cảnh Tắc cũng nhận ra người kia: “Trương đường chủ?” Người nọ là Trương đường chủ của Minh Giáo, đặc biệt am hiểu dùng độc, nguyên chủ lúc trước chuẩn bị hạ dược Liễu Chỉ Tình, cái loại độc dược không phát tiết liền phải nổ tan xác mà chết, chính là tìm Trương đường chủ lấy.
Sau hắn lại dùng nhuyễn cân tán, cũng là do Trương đường chủ này làm.
Không nghĩ tới vị này thế mà vẫn còn sống……
Trương đường chủ lúc trước mang theo người chạy trốn tới Tây Vực, cũng không biết chuyện ở phủ Lương Châu, lúc này rất giật mình: “Ngươi thế mà không chết? Ngươi là do chính đạo phái tới ẩn núp bên người giáo chủ sao?”
Bất kể Minh Giáo có vấn đề cỡ nào, vẫn có rất nhiều giáo chúng vô cùng để ý Minh Giáo, rất có lòng trung thành với Minh Giáo, Trương đường chủ này chính là một trong số đó.
Giờ phút này cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là phản đồ, gã lập tức giận dữ mà ra tay.
Nhưng mà gã mới vừa động thủ đã bị Ngôn Tu chặn lại, cùng lúc đó, hội trường gần đại hội võ lâm đột nhiên chui ra rất nhiều người: “Cảnh thiếu, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi!”
“Chúng ta đã đợi thật nhiều ngày!”
“Cảnh thiếu, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Những người này có từ trên cây nhảy xuống, có từ trong phòng bên cạnh bay ra, thậm chí có từ dưới nền đất chui ra, cộng lại ước chừng có 50-60 cá nhân.
Nhiều người như vậy giấu ở gần hội trường, bọn họ thế mà hoàn toàn không phát hiện…… Những nhân sĩ võ lâm đó đều ngốc ra.
Những người Bái Hỏa Giáo muốn một lưới bắt hết võ lâm Trung Nguyên, cũng ngốc.
Cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không ngoài ý muốn.
Các ảnh vệ này vốn dĩ đã đặc biệt am hiểu ẩn nấp hành tung, hai mươi năm nay hắn vẫn luôn dạy dỗ bọn họ, công phu ẩn nấp của bọn họ liền lợi hại hơn…… Cho dù là hắn, có đôi khi một cái không chú ý cũng phát hiện không ra bọn họ, những người khác càng không phát hiện được.
Thực lực của bọn họ đã có thể so sánh với cao thủ đứng đầu trong chốn giang hồ!
"Thu thập những người này trước, để đại hội võ lâm có thể mở ổn thỏa đã." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Các ngươi cẩn thận độc dược!" Tuy mấy năm nay hắn cũng nghiên cứu một chút độc dược gì đó, nhưng lỡ có độc gì hắn giải không được thì sao?
Nhóm ảnh vệ lên tiếng, vây quanh lại đã bắt được người Bái Hỏa Giáo, lúc bắt người còn giải thích cho Ngôn Cảnh Tắc một chút: "Giáo chủ, độc dược trên người bọn chúng bọn ta đã sớm đổi đi, ngươi yên tâm, bọn chúng không gây thương tổn chúng ta được.”
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy ảnh vệ nhà mình quá lợi hại.
Chúc Liên Anh lại buồn bực: “Các ngươi nếu đã đổi độc dược rồi, vì sao bọn ta còn trúng độc?”
“Nga, độc dược các ngươi ăn bọn ta không có đổi.” nhóm ảnh vệ nói, chủ nhân bọn họ tới tham gia đại hội võ lâm, nói không chừng là muốn làm Võ lâm minh chủ, nếu như vậy…… Mấy nhân sĩ võ lâm này trúng độc thì cứ trúng độc đi!
Dù sao dược độc kia không gây chết người.
Chúc Liên Anh suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Cũng may, lần này có người thảm hại hơn hắn, những người Bái Hỏa Giáo đang thỏa thuê đắc ý kìa, chưa gì đã bị bắt sống……
Những nhân sĩ võ lâm đó, tuổi lớn đều biết Ngôn Cảnh Tắc, này nhìn nhóm ảnh vệ phát uy, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc.
Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Những người này đã bị ta bắt, các ngươi muốn sao? Nếu muốn ta bán rẻ cho, một ngàn lượng một tên.”
Nhân sĩ võ lâm: “……” Càng quen hơn!
Chúc Liên Anh đã giải gấp độc trong cơ thể, cắn răng nói: “Muốn!” Hắn muốn biết rõ ràng Bái Hỏa Giáo này rốt cuộc là chuyện như thế nào, sớm làm phòng bị!
Ngôn Cảnh Tắc phi thường sảng khoái mà một tay giao tiền một tay giao “hàng” cho hắn ta.
Sau khi mua người, Chúc Liên Anh hỏi: “Cảnh thiếu tới tham gia đại hội võ lâm là muốn làm Võ lâm minh chủ?”
Võ lâm minh chủ là nhìn thực lực, nếu Ngôn Cảnh Tắc muốn cướp…… Hắn ta đoạt không lại!
Chúc Liên Anh tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy có điểm bi thương.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không, ta không có hứng thú, ta chính là dẫn người ra ngoài đi dạo…… Đúng rồi, ta có thành lập một môn phái, tên là Thiên Cơ Các, ngươi đăng ký cho ta một chút, về sau cũng chớ chọc người Thiên Cơ Các.”
Chúc Liên Anh: “……Được.”
Chuyện gặp được người Bái Hỏa Giáo này Ngôn Cảnh Tắc căn bản không để bụng, hắn tham gia đại hội võ lâm xong liền lại rời đi.
Thời gian kế tiếp, hắn vẫn luôn mang Ngôn Tu đi khắp nơi, chơi khắp nơi, thậm chí rất ít về phủ Lương Châu.
Sau đó…… Người Thiên Cơ Các vì tìm bọn họ, mở càng ngày càng nhiều tửu lầu, nơi nơi tìm hiểu tin tức…… Đến cuối cùng, Thiên Cơ Các lại thành môn phái linh thông tin tức nhất trong chốn giang hồ, người trong giang hồ đều biết, muốn có tin tức gì đều có thể đến Thiên Cơ Các mua.
Một vài người tội ác tày trời cũng có thể tiêu tiền ủy thác người Thiên Cơ Các hỗ trợ diệt trừ.
50 năm sau, Thiên Cơ Các lại thành môn phái thần bí nhất khó lường nhất trong chốn giang hồ, mà các chủ Thiên Cơ Các Cảnh lão, càng được công nhận là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nghe nói Chúc Liên Anh thanh danh hiển hách ở trên tay hắn cũng tiếp không được ba chiêu.
Chúc Liên Anh hơn chín mươi tuổi nằm trên giường, đặc biệt không cam lòng.
Cả đời hắn cũng chưa vượt qua được Ngôn Cảnh Tắc!
Hắn vốn đang định đua một phen, sống được lâu hơn Ngôn Cảnh Tắc, kết quả đêm qua, Ngôn Cảnh Tắc đi ngang qua nhà hắn, tới nhìn hắn……
Hắn đã tuổi già sức yếu, không sống được bao lâu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn nhiều nhất chỉ có sáu bảy chục tuổi, ngay cả Ngôn Tu bên người Ngôn Cảnh Tắc, nhìn cũng đều trẻ hơn hắn rất nhiều, thân thể cứng rắn.
Thế giới này sao lại không công bằng như vậy?
Chúc Liên Anh rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn nhắm hai mắt lại.
Hắn không được……
Trong hoảng hốt, Chúc Liên Anh thấy được một vài thứ khác nhau.
Hắn nhìn thấy mình diệt Minh Giáo, nhưng nhân sĩ võ lâm đi theo bị cơ quan cạm bẫy của các đời giáo chủ tr giết chết rất nhiều, trong mật đạo lửa lớn một phen, cả phương trượng Thiếu Lâm cũng chết bên trong.
Hắn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc mang theo ảnh vệ chạy trốn bằng mật đạo, nhưng cuối cùng vẫn chết trên tay hắn, đồng thời, người bên cạnh hắn cũng bởi vì những ảnh vệ đó liều chết chiến đấu mà chết rất nhiều. Minh Giáo không còn, nhưng cao thủ trong chốn võ lâm cũng đã chết hơn phân nửa.
Hắn nhìn thấy mình làm võ lâm minh chủ hai mươi năm, kết quả lần đại hội võ lâm đó, Bái Hỏa Giáo đột nhiên xuất hiện, hắn tuy rằng chạy ra một con đường sống nhưng cao thủ tham gia đại hội võ lâm lại chết không ít.
Hắn nhìn thấy mình tốn rất nhiều công phu mới đuổi Bái Hỏa Giáo ra khỏi võ lâm Trung Nguyên, thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng khi đó, Liễu Chỉ Tình cũng đã chết.
Cuối cùng, hắn chỉ có hơn 60 tuổi, vốn vì vết thương cũ không trị mà chết.
……
Hắn sắp phải chết rồi, thế mà còn gặp ác mộng!
Kỳ thật…… Vẫn luôn không được làm cao thủ đệ nhất thiên hạ hình như cũng không sao?
Hết chương 215.