Chương 211
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Một đám ảnh vệ tụ tập trước cửa chủ viện, chờ Ngôn Tu nói chuyện.
Ngôn Tu nhìn bọn họ, mặt không biểu cảm mà nói: “Các ngươi hẳn đã biết, chủ nhân mất trí nhớ.”
“Có biện pháp nào chữa khỏi cho chủ nhân không?” Có một ảnh vệ hỏi.
"Đại phu bình thường trị không hết cho chủ nhân, đại phu có thể trị được… Y thánh cốc trước đó cũng phái người tấn công Minh Giáo.” Ngôn Tu nói, Minh Giáo bọn họ kẻ thù khắp thiên hạ, còn vị độc y thích tùy tiện hạ độc người khác của Minh Giáo kia, cũng không biết bây giờ đã chết chưa.
“Bọn họ hẳn là…… Không biết thân phận chủ nhân?”
“Chủ nhân nói, Minh Giáo có phản đồ. Những phản đồ đó biết Cảnh công tử.” Ngôn Tu lại nói, người trong võ lâm không biết chủ nhân là giáo chủ Minh Giáo, nhưng “biết” chủ nhân là Cảnh công tử bên người giáo chủ Minh Giáo.
Một đám ảnh vệ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trước kia đều là chủ nhân phân phó bọn họ làm cái này làm cái kia, nhưng hiện tại chủ nhân đã mất trí nhớ!
Ngôn Tu nhìn bọn họ, hít sâu một hơi: “Ta tìm các ngươi kỳ thật là có chuyện khác muốn nói với mọi người."
“Ngươi muốn nói gì?” Ảnh Nhị hỏi.
Ngôn Tu mặt không biểu cảm: “Chủ nhân không có nội lực, lại mất trí nhớ, trên đường vẫn luôn rất sợ hãi, nếu hắn biết mình là giáo chủ Minh Giáo, còn bị võ lâm chính đạo đuổi giết, chắc chắn sẽ càng sợ hãi hơn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” các ảnh vệ sôi nổi hỏi.
“Chúng ta tạm thời không cần nói với chủ nhân chuyện này.” Ngôn Tu nói: “Chúng ta có thể nói với chủ nhân, hắn cũng là thiếu gia trong nhà, là chủ tử trong nhà, nhưng đừng nói cho hắn về Minh Giáo, như vậy hắn sẽ cho rằng mình chỉ là một người thường, sẽ không sợ hãi như vậy nữa.”
Ngôn Tu chưa từng nghĩ tới, mình thế mà lại có một ngày sẽ gạt người khác.
Y còn lừa gạt cả những ảnh vệ xuất thân giống mình trước mặt đây.
Ngôn Tu bên ngoài ảnh vệ thương lượng một phen, ảnh vệ đi theo Ngôn Cảnh Tắc một đường từ Minh Giáo đi vào nơi này còn nhắc tới chuyện trên đường Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy sợ hãi.
“Chúng ta lừa gạt chủ nhân, có thể nào không tốt lắm không?” Có một ảnh vệ hỏi.
“Chúng ta chỉ là không nói về chuyện Minh Giáo, cũng không phải lừa gạt chủ nhân.” Ngôn Tu nói: “Đây là vì tốt cho chủ nhân.”
Lời này của Ngôn Tu không sai.
Nhóm ảnh vệ chỉ được Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ một năm, một đám đều còn rất đơn thuần, Ngôn Tu lại nói có sách mách có chứng, bọn họ cảm thấy Ngôn Tu rất đúng, cũng đã đồng ý điểm này.
Nhưng bọn họ cũng có yêu cầu khác: “Ngôn Tu, hiện tại không cần ngươi giả trang giáo chủ, chuyện bảo vệ bên người chủ nhân hẳn là chúng ta luân phiên tới."
Mỗi tối, chuyện Ngôn Tu và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ngủ, trước đó Ngôn Cảnh Tắc đặt tên đẹp đẽ là "bảo vệ bên người".
“Các ngươi đánh thắng được ta?” Ngôn Tu nhìn về phía những người này, nội kình ngoại phóng.
Các ảnh vệ khác đều trầm mặc.
Bọn họ xác thật đánh không lại Ngôn Tu.
Trước kia Ngôn Tu chính là người mạnh nhất trong số bọn họ, một năm này chủ nhân chỉ điểm bọn họ luyện võ nghệ khác, Ngôn Tu cũng là người luyện được tốt nhất, bọn họ đều đánh không lại Ngôn Tu.
Lúc này, Ngôn Tu lại nói: “Hơn nữa, chủ nhân chỉ thích ta hầu hạ hắn.”
“Ngươi nói bậy! Chủ nhân rõ ràng cũng rất thích ta hầu hạ hắn.” Có một ảnh vệ nói.
Ngôn Tu nói: “Ta nói hầu hạ không phải cái loại hầu hạ như ngươi. Lúc trước chủ nhân trúng độc, là ta giúp chủ nhân giải độc, chủ nhân thích ta nhất, cũng chỉ thích ta.”
Thời điểm Ngôn Tu nói như vậy, bộ dáng cực tự tin.
Các ảnh vệ khác đều trầm mặc.
Đặc biệt là người một đường đi theo Ngôn Cảnh Tắc từ Minh Giáo tới nơi này, càng là ghen ghét, càng là buồn bực mà nhìn Ngôn Tu.
Trước kia ở Minh Giáo, buổi tối chủ nhân đều bảo người gác đêm rời xa phòng chủ nhân, bọn họ cũng không phát hiện chủ nhân và Ngôn Tu có cái gì, nhưng dọc theo đường đi này……
Có vài khách điếm cách âm cũng không tốt, bọn họ ít nhiều cũng nghe được một vài động tĩnh, thế mới biết, Ngôn Tu và chủ nhân hóa ra là cái dạng quan hệ này.
Nhóm ảnh vệ đang giao lưu tin tức với nhau, Ngôn Tu lại nói: “Chủ nhân nói, ta là anh tuấn nhất, hắn thích ta.”
Y nói, còn kéo một chút cổ áo ra.
Y chỉ thoáng kéo ra một chút, nhưng nhóm ảnh vệ đã có thể thấy rõ dấu vết trên đó, ánh mắt nhìn Ngôn Tu càng thêm ghen ghét.
Nhưng mà, bọn họ xác thật so ra kém Ngôn Tu.
Chủ nhân không chỉ một lần khen Ngôn Tu anh tuấn, Ngôn Tu cũng xác thật là người anh tuấn nhất trong số bọn họ, hơn nữa…… Người vẫn luôn đi theo chủ nhân đều có thể nhìn ra được, Ngôn Tu lớn lên giống Liễu Chỉ Tình.
So với bọn họ, chủ nhân chắc chắn càng thích Ngôn Tu.
Nhóm ảnh vệ tán thành Ngôn Tu lời nói.
Ngôn Tu thấy thế, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dấu vết trên cổ y là tối qua y chủ động làm chủ nhân để lại, để làm những người này biết chuyện là của y… Quả nhiên hữu dụng.
Nhưng y có thể làm những người này không nói chuyện Minh Giáo với chủ nhân, lại không thể ngăn cản những người này tiếp cận chủ nhân…… Ánh mắt Ngôn Tu lạnh lùng mà đảo qua trên người các ảnh vệ.
Y biểu hiện thật sự rất tự tin, kỳ thật trong lòng đặc biệt không chắc, sợ có người thừa dịp chủ nhân mất trí nhớ, giống y vậy, câu dẫn chủ nhân.
Y nhất định phải chiếu cố chủ nhân cho tốt, không thể để chủ nhân bị những người này cướp đi!
Buổi tối cũng có thể chủ động hơn một chút.
Trước kia y từng nghe hai nữ nhân ngầm nói chuyện, nói buổi tối phải quấn lấy nam nhân nhà mình, làm hắn không còn sức lực nhớ thương nam nhân khác.
Ngôn Tu nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm ám trầm một chút.
Mọi người thương lượng chuyện xong, Ngôn Tu liền về phòng.
Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, “ngủ” thật sự sâu, Ngôn Tu nhìn hắn, cúi đầu thơm hắn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Trước đó bị Ngôn Tu điểm huyệt ngủ, Ngôn Cảnh Tắc thật ra thấy rất kỳ quái.
Hắn biết Ngôn Tu thích hắn, sẽ không thương tổn hắn, cũng không rõ Ngôn Tu vì sao lại làm như vậy.
Hóa ra là bởi vì lo hắn sợ hãi, muốn công đạo một chút những ảnh vệ khác.
Ngôn Cảnh Tắc nghe Ngôn Tu tự tin tràn đầy mà nói “Chủ nhân thích ta”, cảm thấy Ngôn Tu thật sự quá mức đáng yêu.
Hiện tại Ngôn Tu còn thừa dịp hắn “ngủ”, trộm thơm hắn.
Ngôn Cảnh Tắc nằm yên để được thơm.
Ngôn Tu thật đúng là hôn hắn thật lâu, một hồi lâu sau mới dừng lại, giải huyệt ngủ cho hắn.
Ngôn Cảnh Tắc một lát sau mới “tỉnh” lại, sau đó đã nhìn đến Ngôn Tu đang ngồi bên mép giường nhìn mình.
Ngôn Tu nói: “Cảnh Tắc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Ngôn Tu nói: “Ngươi không phải là nam sủng của ta, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ngươi cũng là đại gia thiếu gia, vì cùng ta ở bên nhau nên rời khỏi gia tộc của ngươi……”
Ngôn Tu nói nghiêm trang, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cốt truyện y nói có hơi quen quen.
Hắn trước kia lúc ở Minh Giáo đã từng giảng qua với Ngôn Tu một câu chuyện tình yêu nam nam yêu nhau, cảm động đất trời, cốt truyện trong đó chính là như vậy……
"Hóa ra là vậy, trách không được ngươi lại tốt với ta như vậy." Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp “tin”.
Kỹ thuật diễn của hắn thật sự rất vụng về, đáng tiếc Ngôn Tu một chút cũng không hoài nghi.
Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài một hơi.
Hắn cảm thấy mình là một người đơn thuần, nhưng cùng các ảnh vệ này ở bên nhau thời gian dài…… Hắn đột nhiên phát hiện mình một chút cũng không đơn thuần.
Bọn người kia sao lại dễ lừa như vậy!
Thôi, hắn vẫn nên trông coi bọn họ nhiều hơn đi…
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp tiếp nhận thân phận mới của mình.
Mà hai nha hoàn Ngôn Cảnh Tắc trên đường mua về kia, càng ngày càng cảm thấy toàn cái nhà này rất quỷ dị.
Ờ thì, hai người Ngôn Tu và Cảnh thiếu không quỷ dị, sau khi biết được hóa ra bọn họ là thanh mai trúc mã, hai nha hoàn bừng tỉnh đại ngộ —— trách không được Ngôn Tu thiếu gia không chỉ có múc nước đưa cơm cho Cảnh thiếu, còn mỗi ngày tự mình động thủ giặt khăn trải giường, hóa ra bọn họ là người yêu thanh mai trúc mã!
Các nàng cảm thấy quỷ dị kỳ thật là những người đi theo kia.
Những người này lớn lên đều có hơi giống nhau, một đám lạnh như băng thì thôi, các nàng chung quy hay cảm thấy bên người sẽ đột nhiên thiếu đi vài người, lại đột nhiên nhiều thêm vài người.
Có đôi khi các nàng và những người này cùng nhau làm việc, còn sẽ phát hiện…… Những người này giống như đổi một khuôn mặt mới vậy.
Các nàng không phải gặp được cái gì không sạch sẽ chứ?
Hai nha hoàn bị dọa đến run bần bật.
Trong lúc vô ý nghe được hai nha hoàn cứ nhắc mãi “Quỷ gia gia đừng tới tìm ta”, Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Nhóm ảnh vệ thường thích giấu mình trong chỗ tối, nhưng đôi khi sẽ ra tới, còn sẽ không tiếng động đổi ca với nhau, hai nha hoàn này chắc chắn là bị dọa tới rồi.
Xuất phát từ đồng tình, Ngôn Cảnh Tắc cho người tiễn đi hai nha hoàn này.
Đến lúc này, hắn đã không dùng họ được —— từ khi tới Lương Châu phủ dàn xếp xuống xong, giặt quần áo chuẩn bị mọi việc cho hắn đã bị Ngôn Tu một tay bao hết, căn bản không cho người khác làm. Trước đó có một ảnh vệ cướp làm việc, còn bị Ngôn Tu đánh một trận.
Còn chuyện thứ hai… Không có hai nha hoàn này ở, những ảnh vệ đó cũng có thể tự tại hơn một chút.
Trong nhà ngoại trừ nhóm ảnh vệ ra đều rời khỏi hết, nhóm ảnh vệ xác thật tự tại hơn nhiều.
Ngôn Cảnh Tắc thường nhìn thấy bọn họ đổi chiều trên xà nhà, vui vui vẻ vẻ mà nói chuyện phiếm, còn có người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, trộm tặng đồ cho hắn.
Nói thật, nếu hắn thật sự mất trí nhớ, có khả năng sẽ bị bọn họ hù chết.
Nhưng cuộc sống như vậy còn rất không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc ở nhà làm đại gia một tháng, sáng hôm nay, liền nói với Ngôn Tu đang hưng phấn thu dọn khăn trải giường: “A Tu, chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi?”
“Được.” Ngôn Tu đáp ứng, chủ nhân muốn cái làm gì y sẽ để chủ nhân làm cái đó!
Nếu chủ nhân trong khoảng thời gian này sống vui vẻ, có khả năng tương lai khôi phục ký ức cũng không đuổi y đi không?
Ngôn Tu bồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc, đi dạo phủ thành phủ Lương Châu, cuối cùng lại vào tửu lầu nhà bọn họ mở.
Tửu lầu do nhóm ảnh vệ mở, khách đến đầy nhà.
Tuy điếm tiểu nhị của tửu lầu nhà này có hơi lãnh đạm, không quá tiếp đón người, nhưng động tác hầu hạ người đặc biệt lưu loát, hơn nữa khách nhân có yêu cầu gì cũng nhớ rõ rành mạch, tuyệt không tính sai.
Trên đời này, có người yêu thích lúc ăn cơm bị người nịnh bợ xu nịnh, nghe người ta nói lời hay, lại cũng có yêu thích an an tĩnh tĩnh ăn cơm, các điếm tiểu nhị không giống người thường này lại được rất nhiều người hảo cảm.
Thêm nữa chính là thức ăn ở tửu lầu này.
Đầu bếp tửu lầu mày thật sự rất lợi hại, kỹ thuật xắt rau kia không có vài thập niên thì luyện không ra đâu!
Hơn nữa, rất nhiều đầu bếp tửu lầu một khi vội lên thì hương vị thức ăn không còn tốt nữa, nhưng đầu bếp ở đây thì không giống vậy.
Bọn họ không chỉ có lên món nhanh, hương vị còn ngon vô cùng.
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa tiến vào tửu lầu đã nghe được có người đang đàm luận về tửu lầu của mình, khích lệ những đầu bếp đó.
Những ảnh vệ đó của hắn đương nhiên rất xuất sắc, rất lợi hại, cao thủ võ lâm như vậy làm đầu bếp chắc chắn là nhẹ nhàng rồi!
“Cảnh Tắc, ngươi muốn ăn cái gì?”
"Bảo bọn họ mang món chiêu bài lên mười món đi, khẩu phần mỗi món ít lại một chút." Ngôn Cảnh Tắc nói. Tửu lầu nhà mình có chỗ tốt như vậy đó, ăn cái gì cũng được.
“Cảnh công tử ngươi chờ nha, rất nhanh sẽ xong!" một điểm tiểu nhị, tức tiểu ảnh vệ trước đó Ngôn Cảnh Tắc cứu ra nói. Cậu nhóc chạy nhanh như bay, không bao lâu lại trở về, hai mắt sáng quắc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc còn cảm giác được, phía trên phòng riêng mình ngồi ẩn giấu hai ảnh vệ, phòng riêng cách vách có bảy tám ảnh vệ, còn có các ảnh vệ khác đang lại tình
Bọn người kia, có thể nói là vô khổng bất nhập*……
(*chỗ nào cũng có)
Ngôn Cảnh Tắc cảm giác được, Ngôn Tu cũng đồng dạng phát hiện.
Y không nên mang chủ nhân tới nơi này!
Bọn họ rõ ràng hẳn nên đi chỗ khác ăn cơm mới đúng!
Bất quá, vì bảo hộ chủ nhân, bọn họ bất kể đi nơi nào cũng đều sẽ mang theo mấy ảnh vệ, kỳ thật cũng không khác là bao……
Ngôn Tu có chút buồn bực.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn bộ dáng Ngôn Tu buồn bực, bắt đầu cân nhắc muốn mang Ngôn Tu ra ngoài đi dạo.
Kỳ thật hắn vẫn luôn cùng các ảnh vệ này ở bên nhau, bất lợi cho sự trưởng thành của các ảnh vệ, không phải sao?
Được rồi, hắn muốn đi cũng không phải vì muốn các ảnh vệ này trưởng thành lên, mà là muốn cùng Ngôn Tu trải qua thế giới hai người.
Nhưng hắn cũng không thể trực tiếp liền ném bọn họ xuống, cứ hướng về phía sau khi hắn không có nội lực lại còn mất trí nhớ, bọn họ còn không rời không bỏ, hắn vẫn sẽ dàn xếp ổn thỏa cho bọn họ.
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi tới tâm sự, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
"Chỗ các ngươi đồ ăn không sạch sẽ!"
"Thức ăn này có ruồi bọ!”
"Gọi ông chủ các ngươi ra đây!"
……
Bảy tám đại hán vừa nhìn đã thấy không dễ chọc đang ở dưới lầu ầm ĩ không thôi.
Cái gì đồ ăn có ruồi bọ, hẳn là bọn họ tùy tiện tìm lý do, tình huống hiện tại…… Phỏng chừng là một vài thế lực bản địa tới tìm phiền toái.
Tửu lầu này ăn nên làm ra, chắc chắn cản đường của người khác.
Còn có khả năng, chính là bang phái bản địa muốn đoạt tửu lầu này.
Ngôn Cảnh Tắc sẽ nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân, mấy đại hán dưới lầu này rõ ràng đều hiểu một chút công phu quyền cước.
Tiểu ảnh vệ làm tiểu nhị có rất nhiều. Bọn họ vốn dĩ cảm xúc đã không nùng liệt, còn bị Ngôn Cảnh Tắc huấn luyện qua, không dễ dàng phát hỏa. Lúc này, một tiểu ảnh vệ mở to một đôi mắt đen kịt nhìn mấy đại hán: “Thức ăn trong tiệm chúng ta tuyệt đối sạch sẽ, sẽ không có ruồi bọ.”
“Vậy đây là cái gì?” Một đại hán chỉ vào đồ ăn tẩm nước canh ruồi bọ, nói.
“Đây là ruồi bọ chết ngươi mang đến, lại bỏ vào đồ ăn.” tiểu ảnh vệ nói: “Ta thấy được.”
Những đại hán đó sửng sốt, ngay sau đó nói: “Nói hươu nói vượn, ta sao có thể để ruồi bọ vào đồ ăn của mình? Hơn nữa nếu ngươi thấy được, sao ngươi không nói?”
“Ta cho rằng các ngươi muốn ăn ruồi bọ.” Tiểu ảnh vệ mặt đầy nghiêm túc.
“Con mẹ ngươi!” Những đại hán đó phát hỏa, hùng hùng hổ hổ, cuối cùng lại nói: “Ta ở trong tiệm các ngươi ăn phải ruồi bọ! Các ngươi tính toán làm gì bây giờ?”
Tiểu ảnh vệ hồi ức một chút lời Ngôn Cảnh Tắc nói trước kia: “Ta bảo phòng bếp lại lên thêm một phần cho ngươi?” Chủ nhân bảo bọn họ chịu đựng một chút khách nhân vô cớ gây rối.
"Lên thêm một phần nữa mà coi là xong à? Không có cửa đâu!" một người trong các đại hán này đột nhiên ra một quyền đánh vào cái bàn, nội lực tung ra, trực tiếp liền đánh ra một cái lỗ lớn trên bàn, đồng thời, thức ăn trên bàn cũng rơi hết xuống đất.
Đập xong cái bàn, người này còn nói: "Hắc Long Bang bọn tao cũng không phải dễ chọc đâu!"
Tiểu ảnh vệ kia nãy giờ vẫn luôn không có biểu cảm gì, thoạt nhìn đặc biệt bình tĩnh, nhưng lúc này, trong ánh mắt đen kịt của cậu hiện lên lửa giận: “Ngươi đập hư bàn của bọn ta, phải bồi thường tiền!”
“Bồi thường? Ha! Tiểu tử, gọi ông chủ các ngươi tới đây, bảo hắn bồi thường ta năm ngàn lượng, chuyện hôm nay coi như cho qua.” đại hán cầm đầu nói.
Hắc long bang là môn phái bản địa phủ Lương Châu, thương nhân phủ Lương Châu đều sẽ hiếu kính cho bọn họ, nhưng cố tình cái tửu lầu này lại không cho.
Hắc Long bang bọn họ quan sát tửu lầu này một đoạn thời gian rồi, phát hiện tửu lầu này hẳn là không có hậu trường, lúc này mới ra tay.
Bọn họ kỳ thật cũng không nhất định phải lấy năm ngàn lượng, nhưng tửu lầu này nếu làm ăn không tồi, hiếu kính chắc chắn phải lấy nhiều!
“Chủ nhân nói, làm hỏng đồ đạc phải bồi thường.” tiểu ảnh vệ kia nghiêm túc mà nói.
“Gì?” người Hắc long bang có điểm không nghe rõ, đúng lúc này, tiểu nhị không quá mười hai tuổi trước mắt bọn họ đột nhiên xông tới, tốc độ kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Từ từ, tốc độ của tiểu nhị này sao lại nhanh đến như vậy? Cậu ta biết khinh công?
Người Hắc long bang đều ngốc ra, lúc bọn họ đang ngốc, một đám đã bị điểm huyệt toàn bộ.
Tiểu ảnh vệ điểm huyệt đạo của bọn họ, nghiêm túc nói: “Các ngươi cần phải bồi thường tiền, không bồi thường thì phải làm việc.”
Người Hắc Long Bang bị điểm huyệt vẫn không nhúc nhích, cũng không động đậy.
Các khách nhân vốn dĩ nhìn thấy người Hắc Long bang tới kiếm chuyện đã tính trộm rời đi, lúc này lại dừng bước chân.
Bọn họ nhìn thấy cái gì? Bọn họ thế nhưng nhìn đến một hài tử choai choai, định trụ tất cả bảy tám người của Hắc Long bang!
Tiểu ảnh vệ nhìn về phía những khách nhân đó: “Ngại quá, quấy rầy mọi người dùng cơm, các ngươi yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ xử lý tốt.”
Cậu nói xong, kéo hai tráng hán đi mất.
Tửu lầu này tiểu nhị rất nhiều, rất nhanh lại ra tới ba người, kéo toàn bộ các tráng háng đi mất, bọn họ còn nhanh chóng mang cái bàn đi, còn thu thập sạch sẽ những mảnh hỗn độn trên đất.
Khách nhân vốn dĩ tính toán trộm rời đi: “……” Bọn họ không dám trộm rời đi!
Từ từ, tửu lầu này thoạt nhìn địa vị rất lớn a, những điếm tiểu nhị đó thế nhưng cũng là người giang hồ trong truyền thuyết…… Bọn họ đột nhiên cảm thấy ăn cơm ở chỗ này đặc biệt có mặt mũi.
Chuyện dưới lầu Ngôn Cảnh Tắc đều nghe được toàn bộ.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Các ảnh vệ này, có hơi phô trương rồi…
Bọn họ không sợ những người trong võ lâm chính đạo tìm tới cửa sao?
Nhưng hình như tìm tới cửa cũng chả sao.
Bọn họ cùng lắm thì ném nơi này xuống rồi đi chỗ khác, hoặc là trực tiếp đánh một trận.
Hắn hiện tại thực lực rất mạnh, căn bản không sợ những người trong võ lâm chính đạo đó, trước kia lựa chọn rời khỏi Minh Giáo cũng không phải bởi vì sợ họ, thuần túy là không muốn theo chân họ đánh nhau.
Dù sao…… Hắn tự nhận mình cũng là một nhân sĩ chính đạo.
Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, tiếp tục ăn uống.
Ngôn Tu và Ngôn Cảnh Tắc giống nhau, cảm giác được có điểm không thích hợp.
Nhưng y dù có học một năm, đối với toàn bộ võ lâm cũng không hiểu biết quá rõ, hơn nữa y cảm thấy mở tửu lầu là chủ ý của Ngôn Cảnh Tắc, khẳng định không sai, cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Thẳng đến buổi tối nửa tháng sau, ảnh vệ gác đêm thổi lên một tiếng còi.
Tiếng còi sắc nhọn vang vọng bầu trời đêm, toàn bộ ảnh vệ đều nháy mắt tỉnh táo lại.
Ngôn Cảnh Tắc đang đè nặng Ngôn Tu gần đây vẫn luôn rất nhiệt tình, tiến hành vận động ban đêm thì đột nhiên nghe được tiếng còi, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Âm thanh này… Dựa theo ký ức nguyên chủ, đây là địch tập?
Có kẻ địch đến?
Ngôn Cảnh Tắc dừng động tác, Ngôn Tu nguyên bản dây dưa hắn càng dứt khoát hơn —— Ngôn Tu đẩy hắn ra, ngồi lên mặc quần áo: “Cảnh Tắc, ngươi chờ ở chỗ này, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài.”
Nói xong, y lại không yên tâm mà hô: “Ảnh Nhị Ảnh Tam, các ngươi bảo vệ Cảnh Tắc!”
Ảnh Nhị Ảnh Tam là ảnh vệ thực lực mạnh nhất ngoài y ra, có bọn họ bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, y cũng có thể yên tâm hơn một chút, còn chính y… Y muốn ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Ngôn Tu nhanh chóng xông ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn hiện tại không biết mình nên nói cái gì, nhưng làm được một nửa đột nhiên bị người quấy rầy, hắn thật sự muốn nổi điên.
Đồng thời, hắn lại một lần nữa cảm thấy chính mình có phải nỗ lực không đủ hay không —— Ngôn Tu chạy trốn thật nhanh!
Bất quá, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều, Ngôn Cảnh Tắc cũng đồng thời mặc xong quần áo, lúc Ảnh Nhị Ảnh Tam tiến vào, hắn đã thắt xong đai lưng, thành Cảnh công tử phong độ nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, bên ngoài rốt cuộc là chuyện như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc cũng coi như hiểu rõ —— hắn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu: “Ma giáo yêu nghiệt, ra đây nhận lấy cái chết!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn trước kia vì tránh cho giống nguyên chủ bị võ lâm chính đạo vây ở U Minh Sơn, trước tiên rời đi, nhưng hiện tại…… Hắn lại bị vây quanh.
Âm thanh bên ngoài vô cùng ồn ào, Ngôn Cảnh Tắc có thể chắc chắn, người tới vây công bọn họ hẳn là rất nhiều.
Người tới xác thật rất nhiều, mà chuyện này còn phải nói từ lúc người võ lâm chính đạo vội vàng rời khỏi U Minh Sơn, chạy về môn phái nhà mình.
Những người này trở lại môn phái nhà mình, phát hiện môn phái bình yên, cũng không có bị giáo chủ Minh Giáo mất tích kia tập kích, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, đã lại tụ lại cùng nhau, muốn tìm ra giáo chủ Minh Giáo.
Mặc kệ thế nào, giáo chủ Minh Giáo không tìm được, bọn họ liền rất khó yên lòng, chung quy sợ người này mang theo các ảnh vệ của hắn, đột nhiên xuất hiện.
Chúc Liên Anh Võ lâm minh chủ này còn hận thấu xương giáo chủ Minh Giáo, vì thế, võ lâm đại hội lại lần nữa được triệu khai, thương lượng chuyện tìm kiếm giáo chủ Minh Giáo.
Bộ dáng giáo chủ Minh Giáo chưa ai gặp qua, kỳ thật không dễ tìm, nhưng vận khí Chúc Liên Anh từ trước đến nay rất tốt.
Cả nhà hắn bị giết hắn có thể được tả hộ pháp cứu, rớt xuống vách núi có thể nhặt được bí tịch võ công, tùy tiện cứu một người chính là cao thủ từ lâu đã biến mất trong chốn võ lâm…
Trên cơ bản hắn muốn làm chuyện gì thì chắc chắn có thể thành công.
Lúc này hắn đang muốn tìm môn chủ võ lâm, đột nhiên liền nghe người ta nghị luận, nói thấy được một thương đội đi về phía nam, có người lớn lên rất giống Liễu Chỉ Tình.
Liễu Chỉ Tình là tình nhân của hắn, hắn liền hỏi nhiều vài câu, kết quả còn biết được, nhóm người này có “Cảnh công tử”.
Nghe được ba chữ “Cảnh công tử”, hắn tức khắc có hoài nghi, cũng chính là lúc này, đột nhiên thu được bồ câu đưa thư của Hắc Long bang.
Trước kia, trong lúc vô ý hắn đi ngang qua Hắc Long bang, từng được bang chủ Hắc Long bang khoản đãi, mà hiện tại, bang chủ Hắc Long bang nói với hắn rằng phủ Lương Châu vừa tới một đám cao thủ, mở một tửu lầu, đám người này ban ngày đánh người Hắc Long bang bọn họ thì thôi, tối còn tìm tới cửa, đoạt đi rất nhiều tiền của Hắc Long bang...
Bang chủ Hắc Long bang biết hắn đã là Võ lâm minh chủ, cầu hắn làm chủ.
Không biết vì sao, vừa thấy bồ câu đưa thư này, Chúc Liên Anh đã cảm thấy không thích hợp.
Nơi triệu tập đại hội võ lâm cách phủ Lương Châu không xa, Chúc Liên Anh lập tức phái người đến điều tra, chờ kết quả điều tra ra tới…… trong giây lát, hắn ý thức được, mở tửu lầu ở phủ Lương Châu, có khả năng chính là giáo chủ Minh Giáo.
Giáo chủ Minh Giáo đi mở tửu lầu? Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Chúc Liên Anh cũng ngốc ra, nhưng vẫn mang theo cao thủ tham gia đại hội võ lâm, cùng nhau đi tới phủ Lương Châu.
Ngay từ đầu đại bộ đội bọn họ không vào thành, cũng chỉ hai người Chúc Liên Anh và tả hộ pháp tiến vào thành, âm thầm điều tra, vừa điều tra…… Tả hộ pháp xa xa mà thấy Cảnh công tử kia, liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra đối phương.
Cảnh công tử ở phủ Lương Châu này chính là Cảnh công tử Minh Giáo!
Nếu như thế, Ngôn thiếu gia bên người hắn hẳn chính là giáo chủ Minh Giáo, mà những hạ nhân bên người bọn họ kia… là ảnh vệ Minh Giáo?
Hết chương 211.
___________∆∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 212
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Chúc Liên Anh cảm thấy phỏng đoán của mình có điểm không thể tưởng tượng được, nhưng hiện thực lại bày ra trước mắt hắn.
Hắn suy xét qua, tối hôm nay, mang theo trong cao thủ trong chốn võ lâm, lặng lẽ tới gần, vây quanh tòa nhà Ngôn gia.
Tòa nhà này rất lớn, nhìn im ắng nhưng bọn hắn vừa mới tới gần, trong nhà liền vang lên một loại âm thanh bọn họ chưa bao giờ nghe qua, sợ là tiếng cảnh báo đặc thù.
Cùng lúc đó, mười mấy người mặc hắc y, che mặt đột nhiên xuất hiện trên tường vây tòa nhà này —— Ngôn Cảnh Tắc không yêu cầu nhóm ảnh vệ mặc hắc y, nhưng mấy ảnh vệ thích mặc, lúc gác đêm còn che mặt giống như trước đây.
Hơn mười người này hành động lặng yên không một tiếng động đều nhịp, thực lực rõ ràng không kém, nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên của Chúc Liên Anh chính là những người này là ảnh vệ Minh Giáo.
“Bọn họ chính là ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo.” Tả hộ pháp nói.
Tả hộ pháp thời trẻ bị hại, dung mạo bị hủy, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn hơn rất nhiều, giờ phút này gã nhìn người đối diện, trong mắt hiện lên hàn quang: “Ảnh vệ Minh Giáo là hộ vệ độc hữu của các đời giáo chủ, dùng phương pháp tàn nhẫn huấn luyện mà thành. Bọn họ mất nhân tính, không thông ngôn ngữ, dũng mãnh không sợ chết, không khác gì chó dữ… Không, bọn họ cả chó cũng không bằng, bọn họ chính là một đám xác không hồn.”
Lời này của tả hộ pháp là nói cho các nhân sĩ võ lâm ở đây nghe, giọng nói cũng không nhẹ, các ảnh vệ đó tất nhiên cũng có thể nghe được.
Bởi vậy gã vừa dứt lời, một ảnh vệ trên tường vậy đã nói: “Lão già đáng chết, ngươi mới cả chó cũng không bằng, ngươi mới là xác không hồn ấy!”
Đại bộ phận ảnh vệ đều không thích nói chuyện, nhưng trùng hợp, ảnh vệ hôm nay gác đêm có người đặc biệt thích nói chuyện.
Mà hắn ta vừa nói như vậy, các ảnh vệ khác cũng căm tức nhìn tả hộ pháp: “Phản đồ!”
“Chó săn!”
“Súc sinh!”
……
Người trong võ lâm: “……” Những người này chỗ nào giống xác không hồn? Rồi chỗ nào mất nhân tính không thông ngôn ngữ? Không phải rất nhanh mồm dẻo miệng sao?
Tả hộ pháp nghe thấy mấy ảnh vệ nói, cũng là sửng sốt.
Gã ở Minh Giáo che giấu nhiều năm, trộm tiếp xúc qua những ảnh vệ đó, thậm chí thời trẻ còn bắt về một ảnh vệ nghiêm khảo vấn…… Ảnh vệ không nên là cái dạng này!
Những người này thật là ảnh vệ?
Chúc Liên Anh liếc mắt nhìn tả hộ pháp, một cái, vận khởi nội lực lớn tiếng nói: “Ma giáo yêu nghiệt, ra đây nhận lấy cái chết!”
Giáo chủ Minh Giáo này mua tòa nhà vị trí tương đối hẻo lánh, bên cạnh không có nhà nào… Hắn nhẹ nhàng nhảy đã lên tới nóc nhà, chính khí lẫm nhiên mà nhìn những ảnh vệ đó.
Cùng lúc đó, vài tiền bối đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, còn có tả hộ pháp và Liễu Chỉ Tình, đồng dạng vận khởi khinh công đi lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống mười mấy ảnh vệ kia, còn có mấy trăm vị cao thủ võ lâm đã vây kín tòa nhà.
Tả hộ pháp lấy lại bình tĩnh, lại nói: “Bồi dưỡng ảnh vệ tốn thời gian hao sức lực, mỗi một đời giáo chủ Minh Giáo, bên cạnh đều có khoảng hai ba mươi ảnh vệ…"
Nhưng mà gã vừa dứt lời, từ trong nhà trước mặt đột nhiên nhảy ra sáu bảy chục cá nhân, tất cả đều nhảy lên nóc tòa nhà chính này.
Võ lâm nhân sĩ: “……” Không phải nói chỉ có hai ba mươi ảnh vệ sao? Nơi này ít nhất cũng có 80 người á!
Tả hộ pháp: “…… Đây là do giáo chủ thực lực thấp kém, cho nên số lượng ảnh vệ bên người hơn xa các giáo chủ tiền nhiệm!"
Đúng lúc vào lúc này, một người nam nhân đi ra từ nhà chính.
Người này cũng không nhảy lên nóc nhà, y chỉ chuẩn xác mà nhìn về phía tả hộ pháp: “Tả hộ pháp? Ta có lòng tha cho ngươi một mạng, không nghĩ tới ngươi thế mà còn dám tìm tới cửa.”
Người này nói chuyện giọng nói cũng không vang dội, nhưng âm thanh kia vững vàng mà tản khai ra, lại nổ vang bên tai mỗi một người.
Không ít nhân sĩ võ lâm ở đây đều cảm giác được nội lực trong cơ thể vì âm thanh này mà rối loạn, số ít mấy người theo tới trải nghiệm, thực lực thấp kém, nghe âm thanh này càng run hết cả người, lại còn bị chút nội thương.
Chiêu thức ấy có thể so với Thiếu Lâm thần công sư tử hống.
Không, này so sư tử hống còn lợi hại hơn một chút, sư tử hống kia phải vận khí trước rồi mới hô ra tiếng, giáo chủ Minh Giáo trước mắt này lại chỉ bình bình đạm đạm, tùy ý nói một câu.
Mặc kệ thế nào, y có thể làm được đến nông nỗi này, đủ để chứng minh y nội lực hùng hậu.
Nhân sĩ võ lâm đều nhìn về phía tả hộ pháp —— tả hộ pháp Minh Giáo tiền nhiệm này vậy mà nói giáo chủ Minh Giáo thực lực thấp kém, nội lực này…… Cái này gọi là thực lực thấp kém à?
Nếu đây đều là thực lực thấp kém, vậy bọn họ là cái gì?
Các nhân sĩ võ lâm đều hết chỗ nói rồi.
Tả hộ pháp nếu không phải bị hủy dung, thay đổi sắc mặt không được, lúc này sắc mặt nhất định sẽ rất khó coi.
Một năm trước đó, gã và hữu hộ pháp đều có rất nhiều động tác nhỏ, theo lý giáo chủ có ảnh vệ thì không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng người này lại cái gì cũng không làm, cả ngày cùng một đoàn ảnh vệ bên nhau, biểu hiện ra đặc biệt nhát gan.
Lúc ấy gã đã cảm thấy người này thực lực chắc chắn không mạnh.
Nhưng hiện tại…… Người này nội lực cao cường, lại không phân cao thấp với gã.
Thực lực hiện nay của Ngôn Tu xác thật không phân cao thấp với tả hộ pháp.
Hơn một năm trước, thực lực y tuy không kém nhưng cũng không thể so với tả hộ pháp, nếu lúc ấy nhóm ảnh vệ muốn đánh bại tả hộ pháp, ngoại trừ Ngôn Tu ra, ít nhất lại phải thêm năm người.
Nhưng hơn một năm nay, dưới tình huống chủ nhân bọn họ không còn nội lực, còn kiên trì chỉ điểm võ nghệ cho bọn họ, lại làm cho thực lực mọi người đều tăng cường.
Mà thực lực tăng trưởng nhanh nhất không thể nghi ngờ chính là Ngôn Tu —— Ngôn Cảnh Tắc cả ngày cùng y ở bên nhau, chỉ điểm cho y nhiều nhất, y cũng đủ nỗ lực.
“Ma giáo yêu nghiệt, ngươi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn! Hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo giết ngươi!” Chúc Liên Anh lớn tiếng nói.
Ánh mắt Ngôn Tu dời khỏi người tả hộ pháp, dừng trên ngườ Chúc Liên Anh, cũng thấy được Liễu Chỉ Tình bên cạnh Chúc Liên Anh.
Đôi mắt y hơi nheo lại, trong lòng toát ra lửa giận.
Có đôi khi, y cảm thấy hẳn là nên cảm kích hai người kia, nếu không phải nhờ hai người này, chủ nhân cũng sẽ không đột nhiên trở nên tốt như vậy.
Nhưng y lại chán ghét Liễu Chỉ Tình.
Dựa vào cái gì người này có thể được chủ nhân yêu thích, mà y cái gì cũng không chiếm được?
Y có thể được chủ nhân nhìn với con mắt khác, thậm chí là bởi vì…… Y lớn lên giống Liễu Chỉ Tình.
Nếu Liễu Chỉ Tình chết, chủ nhân có phải chỉ thuộc về một mình y không?
Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất không phải hận Liễu Chỉ Tình hoặc là giết Liễu Chỉ Tình, mà là…… Y muốn kéo dài thời gian để chủ nhân có thể chạy đi.
Ngôn Tu cười lạnh một tiếng: “Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!”
Một bên nói chuyện với Chúc Liên Anh, Ngôn Tu một bên quan sát người xung quanh.
Thời điểm mới vừa biết được tòa nhà này bị vây quanh, y không muốn chạy trốn, thật ra còn nghĩ muốn giết sạch tất cả những kẻ tìm tới cửa, quấy rầy cuộc sống bình thản của y và chủ nhân đó.
Nhưng rất nhanh, y đã ý thức được y giết không được những người này.
Tới người quá nhiều, còn rất mạnh, bọn họ không phải là đối thủ của những người này.
Cũng may tòa nhà này cũng giống U Minh Sơn, có mật đạo.
Y đã tiện đà thương lượng với các ảnh vệ bên dưới, kế tiếp y phụ trách giữ chân những người này, mà Ảnh Nhị Ảnh Tam lưu lại bên người chủ nhân và tám ảnh vệ khác sẽ mang chủ nhân đào tẩu qua mật đạo.
Chờ chủ nhân đi rồi, bọn họ cũng có thể chạy thoát!
Thời điểm Ngôn Tu nhìn đám người Chúc Liên Anh, đám người Chúc Liên Anh cũng đang nhìn y.
Ánh trăng đêm nay không tồi, người tập võ bọn họ lại tai thính mắt tinh, cũng có thể thấy rõ bộ dáng Ngôn Tu.
Vừa nhìn thấy, mọi người đều sửng sốt.
Dung mạo của giáo chủ Minh Giáo này lại có năm phần tương tự như Liễu Chỉ Tình.
“Hắn thật là giáo chủ Minh Giáo sao?” Có người hỏi.
Tả hộ pháp nói: “Tuy hắn không mang mặt nạ, nhưng giọng nói này…… Hắn là giáo chủ Minh Giáo không sai.”
Chúc Liên Anh cũng nói: “Hắn chính là giáo chủ Minh Giáo, Nhóm người này vẫn luôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó theo lệnh hắn, Cảnh công tử kia cũng phi thường thân mật với hắn.”
Trước đó lúc Chúc Liên Anh hỏi thăm tin tức cũng đã nghe được, cầm đầu đám người này lớn lên có nét tương tự Liễu Chỉ Tình.
Chỉ là, giáo chủ Minh Giáo vậy mà lại giống Liễu Chỉ Tình, chuyện này có hơi nằm ngoài dự kiến của hắn ta —— lúc trước, giáo chủ Minh Giáo này chính là trói Liễu Chỉ Tình lại, mưu đồ gây rối.
Hắn (giáo chủ) lớn lên giống Liễu Chỉ Tình như vậy, cuối cùng vì sao lại muốn bắt trói Liễu Chỉ Tình? Hắn đây là… thích diện mạo của mình? Tự luyến?
Chúc Liên Anh chỉ cần nghĩ vậy một chút, đã thấy lạnh người một trận.
Có tả hộ pháp và Chúc Liên Anh nói, lại nhìn giữa một đám ảnh vệ hắc y chỉ có Ngôn Tu cẩm y hoa phục, nên không ai hoài nghi thân phận Ngôn Tu.
Nghĩ cũng phải, người trước mắt cường đại như vậy, nếu không phải giáo chủ Minh Giáo thì là ai?
Mà lúc này, từ giữa những nhân sĩ võ lâm đó đột nhiên có một người trẻ tuổi hai mươi mấy lao tới, múa may đại đao một phen rồi phóng về phía Ngôn Tu: “Ma giáo yêu nghiệt, trả mạng lại cho phụ thân ta!”
Đao của hắn ta múa may, cuốn lên từng trận kình phong, có thể thấy được tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực không tầm thường.
Chỉ là không đợi hắn tới gần Ngôn Tu, đã có một ảnh vệ lặng yên không một tiếng động tiến lên giao chiến với hắn ta, hơn nữa không bao lâu, hắn ta đã rơi xuống hạ phong.
Một vài ảnh vệ lớn tuổi bên người Ngôn Cảnh Tắc có thể so với cao thủ hàng đầu giang hồ!
Mắt thấy người trẻ tuổi dùng đao kia sẽ chết dưới kiếm ảnh vệ, trưởng bối của người này theo sát tiến lên cứu lấy người trẻ tuổi, đồng thời, chiến đấu hai bên cũng chạm vào là nổ ngay.
“Giết bọn Ma giáo yêu nghiệt!”
“Vì võ lâm trừ hại!”
“Ma giáo yêu nghiệt, để mạng lại đây!”
……
Người trong võ lâm kêu gọi, cùng nhau tiến công, Chúc Liên Anh cũng không trì hoãn, phóng thẳng đến Ngôn Tu.
Chúc Liên Anh tuổi tác bất quá đầu hai mươi, nhưng hắn ta không chỉ là kỳ tài võ học, còn từng có rất nhiều kỳ ngộ, võ nghệ cao hơn rất nhiều võ lâm cao thủ, cũng hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất trong chính đạo.
Tất nhiên cũng mạnh hơn Ngôn Tu.
Nhưng hắn ta và Ngôn Tu giao thủ, trong lúc nhất thời cũng không thể thủ thắng.
Ngôn Tu rất rõ ràng, y ngăn cản những người này nhiều thêm một đoạn thời gian, chủ nhân y sẽ càng an toàn hơn một chút, nghĩ đến chủ nhân ở ngay phía sau y… Y phát huy ra toàn bộ thực lực của mình.
Hơn nữa y đối Chúc Liên Anh vẫn luôn có một cỗ cảm xúc nói không rõ tồn tại… Lúc y ra tay, tất cả đều là sát chiêu.
Công kích của y phi thường quỷ dị, còn có ảnh vệ ở bên cạnh hỗ trợ, trong lúc nhất thời, lại là đánh thành ngang tay với Chúc Liên Anh.
Cách đó không xa, trên nóc nhà, tả hộ pháp và một ít cao thủ võ lâm lớn tuổi đang nhìn chiến trường.
Phương trượng Thiếu Lâm niệm một tiếng Phật: “Giáo chủ Minh Giáo thực lực rất mạnh, hôm nay nhất định không thể buông tha hắn, bằng không thời gian dài, tất thành họa lớn.”
“Xác thật là vậy,” một người khác nói, “Ảnh vệ bên người giáo chủ Minh Giáo này cũng không dung khinh thường, hôm nay, chúng ta phải một lưới bắt hết bọn họ!"
Giáo chủ Minh Giáo kia thực lực tuy nói so ra kém Chúc Liên Anh, cũng đã không kém mấy lão già như bọn họ là bao, nhưng hắn còn trẻ tuổi như vậy.
Nếu bọn họ buông tha hắn, lại qua mấy năm, thực lực của hắn sợ là sẽ vượt qua bọn họ, đến lúc đó ngoại trừ Chúc Liên Anh, tất nhiên không người nào có thể giết chết hắn, nhưng Chúc Liên Anh không có ba đầu sáu tay, nếu Ma giáo yêu nghiệt này che giấu, Chúc Liên Anh cũng không nhất định có thể tìm được hắn, đến lúc đó…… Võ lâm nguy rồi!
“Tả hộ pháp vậy mà nói hắn thực lực thấp kém…… Ha!” Lại có người cười lạnh nói, người này hận Minh Giáo thấu xương, đối với tả hộ pháp bỏ gian tà theo chính nghĩa cũng không có hảo cảm, thường xuyên đối nghịch với gã, lúc này liền mặt đầy trào phúng.
Ánh mắt tả hộ pháp trở nên lạnh lùng, nhưng cuối cùng không nói gì cả, lại đi nhìn chiến trường.
Mà lúc này, người trong võ lâm và những ảnh vệ đó chiến đấu đã càng ngày càng kịch liệt.
Mặc kệ là ảnh vệ hay là võ lâm nhân sĩ, nhân số đều rất nhiều, giữa lẫn nhau cũng có thể hỗ trợ, bởi vậy trong thời gian ngắn chưa từng xuất hiện thương vong, nhưng lại như vậy đi xuống thì nói không chắc.
Bọn họ nhân số so với các ảnh vệ kia nhiều hơn, còn có các cao thủ bên phe bọn họ chưa ra tay, cuối cùng khẳng định có thể giết sạch các ảnh vệ đó.
Nhưng nếu những ảnh vệ đó liều chết phản kích, bọn họ chỉ sợ cũng sẽ có thương vong.
“A di đà phật. Các vị thí chủ, chúng ta cũng nên động thủ.” phương trượng Thiếu Lâm nói.
Phương trượng lời nói mới ra khỏi miệng đã muốn động thủ, nhưng mà lúc này, từ nhà chính lại ra tới một người.
Đó là một thiếu niên mặc cẩm y tinh mỹ, nhìn tuổi không lớn, lớn lên phi thường thảo hỉ.
Thiếu niên này đột nhiên xuất hiện, làm động tác của phương trượng Thiếu Lâm khựng lại: “Đó là người nào?”
"Nam sủng của giáo chủ Minh Giáo, Ngôn Cảnh Tắc đại danh đỉnh đỉnh kia." tả hộ pháp nói.
Bộ dáng giáo chủ gã cũng hôm nay mới nhìn thấy, nhưng Cảnh công tử này gã đã sớm biết.
Không nghĩ tới bên ngoài đang đánh đánh giết giết, Cảnh công tử này thế mà còn dám ra tới……
“Ngươi ra làm gì? Còn không mau đi!” Ngôn Tu hô to một tiếng, tiếng lòng rối loạn.
Sau khi phát hiện võ lâm nhân sĩ tới rất nhiều, bọn họ không nhất định có thể địch nổi, y đã công đạo mấy ảnh vệ, bảo bọn họ mang chủ nhân rời đi bằng mật đạo.
Nhưng chủ nhân không đi, thế mà còn ra tới!
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Chẳng lẽ mấy ảnh vệ kia phản bội chủ nhân?
Ngôn Tu lúc này đã không thể chuyên tâm ngăn địch, lo lắng trên mặt rõ ràng, người ở nơi xa nhìn một màn này lập tức liền ý thức được, thiếu niên kia với y mà nói rất quan trọng.
“Giáo chủ phi thường sủng ái Cảnh công tử.” Tả hộ pháp lại nói.
Trước đó tả hộ pháp mỗi lần nói câu gì ra là rất nhanh ngược lại, cũng bị vả mặt, nhưng giờ phút này bất đồng —— cách làm kế tiếp của giáo chủ Minh Giáo kia, có thể cảm thấy được y xác thật rất sủng ái Cảnh công tử.
Ngôn Tu đánh Chúc Liên Anh một chưởng, liền lui về phía sau vài bước, hô lớn: “Thập Nhị, mau mang Cảnh Tắc rời đi!”
Y vừa dứt lời đã có một ảnh vệ thoát ly khỏi chiến đoàn, đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, muốn mang Ngôn Cảnh Tắc đi, mà Ngôn Tu phân tâm, mắt thấy sắp phải bị Chúc Liên Anh đánh trúng.
“Không nghĩ tới giáo chủ Minh Giáo kia lại là kẻ si tình." Phương trượng nói.
Liễu Chỉ Tình đứn trên nóc nhà, thấy một màn như vậy cũng có chút giật mình.
Lúc trước cậu ta đã từng bị giáo chủ Minh Giáo chộp tới, lúc ấy giáo chủ kia một bộ dáng rễ tình đâm sâu với cậu, kết quả chỉ chớp mắt đã ra tới một Cảnh công tử.
Người trong ma giáo quả nhiên không thể tin tưởng.
Thời điểm Liễu Chỉ Tình nghĩ như vậy, tình huống trong sân đột nhiên thay đổi.
Chúc Liên Anh thừa dịp Ngôn Tu phân tâm, mắt thấy liền phải đánh Ngôn Tu bị thương, đúng lúc này, Cảnh công tử kia đột nhiên vươn một bàn tay, chưởng về phía Chúc Liên Anh……
Bàn tay cũng không chưởng trúng Chúc Liên Anh, nhưng Chúc Liên Anh thế mà vẫn lui về phía sau vài bước.
Đây là…… Nội kình ngoại phóng*, đánh lui Chúc Liên Anh?
(*nội lực đánh ra ngoài)
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mấy cao thủ võ lâm trên nóc nhà khiếp sợ mà nhìn một màn này, đều trợn tròn mắt —— không phải nói Cảnh công tử kia chỉ là nam sủng của giáo chủ Minh Giáo sao? Sao nhìn hắn còn mạnh hơn giáo chủ Minh Giáo vậy?
Giờ phút này, Chúc Liên Anh càng cảm thấy không dám tin tưởng.
Đã hơn một năm trước kia, lúc hắn ta mới vừa có được chức vị Võ Lâm minh chủ, thực lực so với hiện nay yếu hơn rất nhiều, cũng hoàn toàn không cảm thấy mình cường đại cỡ nào, nhưng hơn một năm nay, hắn đã gặp rất nhiều chuyện, thực lực của hắn so với phía trước đã mạnh hơn không chỉ gấp đôi.
Mặc dù là người thành danh mấy chục năm như phương trượng Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ của hắn, hiện giờ hắn đối với bản thân mình tràn ngập tự tin, vẫn luôn cảm thấy mình đã là cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Nhưng hiện tại, hắn đang gặp tình huống gì đây?
Một người trẻ tuổi, tuổi không lớn, tùy tùy tiện tiện chưởng một chưởng, vậy mà khiến hắn liên tục lui về phía sau?
Người này rốt cuộc là ai?
Ở đây có rất nhiều người đều có nghi hoặc như Chúc Liên Anh, lúc này, thiếu niên kia lại ra tay lần nữa.
Hắn giống như quỷ mị, thân hình chợt lóe đã xuất hiện bên cạnh Chúc Liên Anh, lại tung ra một chưởng, Chúc Liên Anh lại phải lui về phía sau vài bước, còn phun ra một ngụm máu.
Mà lúc này, người này lại duỗi ra một ngón tay, trực tiếp liền điểm huyệt đạo của Chúc Liên Anh.
Cả người Chúc Liên Anh bị định ở nơi đó, cả động cũng không thể động.
Hết thảy đều phát sinh trong chớp nhoáng, chờ hết thảy phát sinh xong mới có người kinh hô ra tiếng: “Minh chủ!”
Kết quả, bọn họ còn chưa dứt lời, người nọ đã lại động thủ.
Hắn nhanh như bay mà du tẩu giữa các nhân sĩ Võ Lâm, nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều bị điểm huyệt đạo.
Các ảnh vệ hoan hô một tiếng, thật ra không đấu với những người bị điểm huyệt mà bắt đầu công kích những người chưa bị điểm huyệt —— chủ nhân đã công đạo qua, không cần giết người mất đi khả năng hành động.
Bất quá tình huống hiện tại này…… Chủ nhân khôi phục được thực lực rồi?
Không, chủ nhân như vậy đã không đơn giản là khôi phục thực lực, chủ nhân còn trở nên mạnh hơn rất nhiều!
Nhóm ảnh vệ kinh hỉ vạn phần.
Lúc này, cũng chỉ có Ngôn Tu cả người như rơi xuống động băng.
Y đã làm tốt chuẩn bị liều mạng chết, cũng muốn chuẩn bị tiễn chủ nhân đi, kết quả lúc này, chủ nhân đột nhiên động thủ.
Chúc Liên Anh y căn bản đánh không lại còn bị chủ nhân nhẹ nhàng chế phục.
Chủ nhân so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, việc này cũng không kỳ quái, chủ nhân vốn dĩ chính là không có gì không làm được.
Bây giờ y chỉ sợ một chuyện.
Nếu chủ nhân đã khôi phục thực lực, có phải ký ức cũng khôi phục rồi hay không?
Chuyện mấy ngày nay y làm, chủ nhân có phải rõ ràng cả rồi hay không?
Y làm chuyện như vậy với chủ nhân, còn không cho các ảnh vệ khác nói chuyện thân phận cho chủ nhân… Chủ nhân có trừng phạt y hay không?
Thậm chí cả trước đây nữa…
Trước đây chủ nhân bảo y làm giáo chủ là bởi vì nội lực bản thân xảy ra vấn đề, không thể không làm như vậy.
Đối với chủ nhân mà nói, để một ảnh vệ đê tiện giả trang hắn, còn bản thân chỉ có thể làm "Cảnh công tử" chắc chắn không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ gì, chủ nhân bây giờ đã khôi phục thực lực, chỉ sợ y không còn mạng mà sống.
Kỳ thật, không còn mạng sống còn tính là tốt.
Có thể chết trong tay chủ nhân cũng là một chuyện tốt.
Ngôn Tu đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mà lúc này, Ảnh Nhị Ảnh Tam và các ảnh vệ khác trước đó đi cùng Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tới, nói với Ngôn Tu: “Ngôn Tu, chủ nhân khôi phục rồi!”
Ảnh Nhị Ảnh Tam ngay từ đầu ấn theo mệnh lệnh của Ngôn Tu, ở trong phòng bảo hộ Ngôn Cảnh Tắc, kết quả không được bao lâu đã có một vài ảnh vệ tiến vào, mang theo mệnh lệnh thứ hai của Ngôn Tu, bảo bọn họ mang Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi qua mật đạo.
Nghe thấy mệnh lệnh này, bọn họ đã biết tình huống bên ngoài tương đối nguy cấp, lập tức phải mang chủ nhân bọn họ chạy trốn, nhưng chủ nhân cũng không nguyện ý chạy trốn, ngăn động tác của bọn họ lại, nói muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Bọn họ không thể để chủ nhân dấn thân nguy hiểm, đã tính toán cưỡng chế mang chủ nhân rời đi, kết quả……
Bọn họ đang chuẩn bị điểm huyệt chủ nhân, trái lại đã bị chủ nhân điểm huyệt.
Lúc chủ nhân điểm huyệt bọn họ, bạn không hề có sức phản kháng, mà khi tất cả mọi người đều bị điểm huyệt, đã nghe được chủ nhân nói: "Thực lực và ký ức của ta đều đã khôi phục."
Chủ nhân nói xong đã đi ra ngoài, bọn họ vừa mừng vừa sợ, còn rất lo lắng, sau đó lại phát hiện huyệt đạo đột nhiên được giải, chờ khi bọn họ đi ra ngoài…… Những nhân sĩ võ lâm bên ngoài đó vậy mà đã bị chủ nhân thu thập hơn một nửa.
Ảnh Nhị Ảnh Tam quá mức cao hứng, thẳng hô chủ nhân.
Ngôn Tu nghe được bọn họ nói, trong lòng lại trầm xuống.
Mấy ngày nay, mỗi tối đều là y chủ động, muốn "áp bức" chủ nhân sạch sẽ, để chủ nhân không rãnh tìm người khác, hiện tại chủ nhân đã khôi phục, ngẫm lại hành động của y, nhất định sẽ vô cùng chán ghét y.
Y một chút cũng không muốn bị chủ nhân chán ghét.
Nhưng việc đã đến nước này……
Ngôn Tu không nói một lời, nhìn Ngôn Cảnh Tắc cách đó không xa.
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú của Ngôn Tu, trong nhất thời tâm tình rất tốt.
Đôi mắt Ngôn Tu chớp cũng không chớp mà nhìn hắn như vậy là cảm thấy hắn đặc biệt soái đúng không? Nếu như vậy, hắn có phải hẳn nên biểu hiện càng soái hơn một chút?
Động tác Ngôn Cảnh Tắc điểm huyệt càng nhanh.
Mà lúc này, những tiền bối võ lâm trước đó không động thủ đã vọt tới trước mặt Ngôn Cảnh Tắc —— nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đánh lui Chúc Liên Anh, bọn người phương trượng Thiếu Lâm trên nóc nhà cả kinh, sau đó không chút do dự nhảy khỏi nóc nhà, vây quanh lại đây.
Nhưng mà…… Một đám bọn họ thực lực còn không bằng Chúc Liên Anh.
Các đời giáo chủ Minh Giáo trước đây, trên cơ bản chỉ cần luyện U Minh Thần Công đến thất trọng (tầng 7) đã hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đệ nhất võ lâm, thực lực hiện giờ của Chúc Liên Anh gần ngang hàng với người tu luyện U Minh Thần Công thất trọng.
Mà đám người tả hộ pháp, Ngôn Tu, phương trượng Thiếu Lâm không sai biệt lắm đều là lục trọng.
Kể cả phụ thân Ngôn Cảnh Tắc, giáo chủ Minh Giáo đời trước, thậm chí giáo chủ đời trước nữa, bọn họ cũng chỉ luyện U Minh Thần Công đến lục trọng, thực lực không khác Ngôn Tu là bao.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, không chỉ luyện đến bát trọng, hắn còn đã nghiên cứu ra được cửu trọng.
Ngoài ra, hắn khống chế nội lực vô cùng mạnh, người bình thường căn bản so ra kém hắn.
Đám người phương trượng Thiếu Lâm Liễu Chỉ Tình tất nhiên không phải đối thủ của hắn.
“Bọn họ gọi ngươi là chủ nhân, ngươi……” Tả hộ pháp bị điểm huyệt đạo nhưng còn có thể nói chuyện, lúc này khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Đúng vậy, ta mới là giáo chủ Minh Giáo.”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc hướng sang tả hộ pháp hơi hơi mỉm cười, sau đó trong ánh mắt không dám tin tưởng của tả hộ pháp, một tát chụp xuống đỉnh đầu gã, trực tiếp chưởng chết tả hộ pháp.
Tả hộ pháp ở Minh Giáo cũng làm không ít chuyện xấu.
Trước đó hắn cảm thấy Minh Giáo nhiều ác nhân như vậy, giết cũng không hết, lại nghĩ dù sao mình cũng là giáo chủ bọn chúng, không tiện đi giết bọn chúng, nên một kẻ cũng chưa động thủ, tùy ý những người bên chính đạo xử lý hết nguyên ổ Minh Giáo.
Nhưng hiện tại tả hộ pháp tự mình đụng vào tay hắn…… Hắn đương nhiên muốn giết.p
Giết xong, Ngôn Cảnh Tắc cười quay đầu đi, nhìn về phía Ngôn Tu: “A Tu, ta có soái không?”
Hết chương 212.
----
Ôi 2 chương 211 và 212 toàn gấp 2 mấy chương trước ;-;
Lúc edit mấy chương trước tui còn nói sao thế giới này tác giả viết 1 chương có hơn 2000 từ vậy, xong 2 chương này dồn ná thở (╥﹏╥)