Chương 209
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cảm thấy mình là một người có tự chủ cao, nếu không phải có tuyệt hảo tự chủ, hắn sao có thể một nhẫn nại suốt một năm?
Nhưng hắn tự chủ có cao, người yêu đã chủ động, hắn cũng nhịn không nổi, cũng cự tuyệt không được.
Mà hắn không cự tuyệt làm Ngôn Tu vui mừng khôn xiết.
Chủ nhân mình đột nhiên “mất trí nhớ”, Ngôn Tu cũng có hoài nghi thật hay giả.
Nhưng chủ nhân không có lý do lúc này giả vờ mất trí nhớ.
Bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chủ nhân dù có muốn thăm dò bọn họ, cũng không nên là lúc này.
Hơn nữa chủ nhân nguyên bản mất đi nội lực trong cơ thể, còn xuất hiện một ít nội lực đấu đá lung tung không chịu khống chế……
Chủ nhân y hẳn là thật sự mất trí nhớ, lúc chủ nhân chui vào ổ chăn y, y cũng đã xác định.
Nhưng chủ nhân tuy mất trí nhớ, nhưng đây là do luyện sai công phu tạo thành, rất có khả năng ngày mai chủ nhân đã khôi phục ký ức rồi.
Hiện tại chủ nhân không bài xích y, y nhất định phải nắm chặt cơ hội, bằng không…… Về sau chỉ sợ không còn cơ hội nữa.
Đổi lại là trước đây, Ngôn Tu tuyệt không dám làm loại chuyện này, sợ chủ nhân ghét bỏ y, đổi một ảnh vệ khác tới giả trang giáo chủ…… Y một chút cũng không muốn chủ nhân ôm ấp hôn hít người khác.
Hiện tại thì không giống nữa.
Chờ tới phủ Lương Châu phủ, chủ nhân chắc chắn muốn khôi phục thân phận thật sự, y vốn là không có khả năng lại cùng chủ nhân thân thiết thù vinh, hiện tại tự nhiên phải đi ra ngoài.
Nếu bởi vì y làm chuyện như vậy với chủ nhân, chủ nhân muốn trừng phạt y, y cũng đều cam nguyện, chỉ cần chủ nhân không đuổi y đi là được.
Nếu là chủ nhân muốn đuổi y đi…… Y sẽ nghĩ mọi cách lưu lại.
Ngôn Tu chủ động ngồi xuống trên người Ngôn Cảnh Tắc, nhưng không được bao lâu đã bị Ngôn Cảnh Tắc xoay người áp đảo.
Ảnh vệ ở phòng cách vách, Ngôn Cảnh Tắc sợ bọn họ nghe tiếng bên này, động tác cũng không dám quá lớn, cũng là vì như vậy nên càng thêm có vẻ ôn nhu.
Nhưng, ôn nhu thì ôn nhu, người nhớ thương suốt một năm cuối cùng cũng lên giường mình… Ngôn Cảnh Tắc có hơi không dừng lại được.
Đến cuối cùng, hắn cũng cảm thấy mình có điểm thật quá đáng, lăn lộn người ta lâu như vậy thật sự không tốt lắm.
Nhưng trong đêm tối, đôi mắt Ngôn Tu sáng lấp lánh mà nhìn hắn, một chút chống đẩy cũng không có, hắn chung quy nhịn không được muốn làm gì thì làm.
Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu nhìn thấy bộ dáng này của Ngôn Tu, chỉ cảm thấy hưng phấn, nhưng chờ hết thảy kết thúc, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Hắn vẫn luôn kỳ quái, sau khi mình mất trí nhớ, Ngôn Tu lại chủ động. Ngay từ đầu hắn cho rằng Ngôn Tu muốn trả thù, nhưng rất nhanh đã biết là không phải, hắn lại nghĩ có phải là… Ngôn Tu muốn tìm người thư giải?
Nhưng bộ dáng bây giờ của Ngôn Tu, rõ ràng không phải.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến, Ngôn Tu…… có khả năng thích mình.
Ngôn Cảnh Tắc ghé vào trên người Ngôn Tu, đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, ta rất thích ngươi, ngươi thích ta không?”
Ngôn Tu ngẩn người, mới nói: “Thích.”
“Ngươi khi nào thì bắt đầu thích ta?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Ngôn Tu trầm mặc, không biết có nên nói hay không, nếu y nói, chờ chủ nhân khôi phục ký ức, có thể cảm thấy bị y nhớ thương rất ghê tởm hay không?
Nhưng chủ nhân hỏi y, y vẫn là nói: “Thật lâu thật lâu trước kia ta đã thích ngươi rồi.”
“Thật lâu thật lâu trước kia là khi nào? Một năm trước? Hai năm trước?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà thơm y.
Ngôn Tu nói: “Còn sớm hơn trước đó nữa.”
Ngôn Cảnh Tắc ghé vào trên người Ngôn Tu, đầu dựa vào bên đầu Ngôn Tu, cằm gác nhẹ trên vai Ngôn Tu, tận lực thả lỏng chính mình, nhưng trong lòng lại khó chịu nói không ra lời.
Ngôn Tu thật lâu thật lâu trước kia, cũng đã thích nguyên chủ sao?
Khi đó hắn cho rằng Ngôn Tu là không có cảm tình, hóa ra cũng không phải.
Cũng phải, mặc kệ bị tẩy não như thế nào, Ngôn Tu cũng là người, là người sẽ có cảm tình.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, y bị nguyên chủ ngược đãi, bị nguyên chủ thương tổn, toàn thân không có một khối thịt lành lặn, nhưng vẫn bồi ở bên cạnh nguyên chủ như cũ.
Khi đó, nguyên chủ mang theo ảnh vệ rời khỏi Minh Giáo, còn sẽ bảo các ảnh vệ đi làm chút chuyện, những ảnh vệ đó tiếp xúc với người ngoài, dần dần mà "thông suốt" như các ảnh vệ bây giờ cùng hắn, trong đó còn có người tự sát, nhưng Ngôn Tu vẫn luôn không rời không bỏ, y đã yêu nguyên chủ?
Đáng tiếc, nguyên chủ từ đầu tới đuôi cũng không nhìn Ngôn Tu lấy một cái.
Thời điểm hắn xuyên qua, dạy nhóm ảnh vệ học các thứ, rất nhiều người học rất chậm, nhưng Ngôn Tu lại học rất nhanh.
Hắn vẫn luôn cho rằng Ngôn Tu không hiểu cảm tình, không thích mình, kỳ thật đã nghĩ sai rồi.
Ngôn Tu vẫn luôn thích hắn, còn vì sao không biểu hiện ra ngoài…… Ngôn Cảnh Tắc đứng ở chỗ Ngôn Tu ngẫm lại, phát hiện đứng ở góc độ Ngôn Tu, xác thật sẽ không dám thổ lộ.
Hắn là giáo chủ, là chủ nhân Ngôn Tu cho tới nay luôn tán thành, dưới tình huống hắn không chủ động, Ngôn Tu nào dám thổ lộ?
Hai người bọn họ địa vị quá không bình đẳng, cho dù hắn đã không còn nội lực, vẫn không bình đẳng như cũ.
Cho nên hiện tại hắn mất trí nhớ, đã quên chuyện trước kia, Ngôn Tu mới dám yên tâm lớn mật mà nói ra cảm tình của y.
Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ cũng muốn trực tiếp nói ra chuyện mình không mất trí nhớ, nghĩ nghĩ, cuối cùng chưa nói.
Hắn mất trí nhớ liền cùng Ngôn Tu ở bên nhau, Ngôn Tu chắc chắn sẽ càng tự tại hơn một chút, bọn họ cũng có thể bồi dưỡng cảm tình trôi chảy hơn một chút.
“Thiếu gia, ngươi có bị thương không, muốn bôi thuốc không?” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại hôn Ngôn Tu một ngụm. Hắn lần này rất cẩn thận, Ngôn Tu hẳn là không bị thương, nhưng hắn sợ Ngôn Tu không thoải mái.
Ngôn Tu nói: “Không cần…… Ngươi gọi ta là A Tu.”
“A Tu.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “A Tu, ta yêu ngươi.”
Ngôn Tu ngây dại.
Chủ nhân nói yêu y?
Trong lòng y quả thực vui đến nở hoa, lập tức liền ôm lấy chủ nhân mình, nhưng rất nhanh, y lại ý thức được không đúng.
Chủ nhân mất trí nhớ, tương đương với ngày đầu tiên nhận thức y, sao có thể liền yêu y.
Y phía trước chủ động cùng chủ nhân phát sinh quan hệ, chủ nhân không cự tuyệt, hiện tại lại nói như vậy…… Là bởi vì chủ nhân muốn lấy lòng “Thiếu gia” này sao?
Tâm tình Ngôn Tu phá lệ phức tạp, đột nhiên cảm thấy mình có điểm đê tiện.
Nhưng nếu lại tới một lần, y vẫn sẽ làm như vậy.
Ngôn Tu duỗi tay ra đã dịch Ngôn Cảnh Tắc đến bên người mình, để Ngôn Cảnh Tắc gối lên cánh tay mình: “Ngươi không phải mệt mỏi sao? Đi ngủ sớm một chút.” trước đó chủ nhân có nói mệt mỏi, y thế mà còn câu dẫn chủ nhân, Ngôn Tu càng thêm phỉ nhổ chính mình.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc nhấc cổ mình ra, lại kéo Ngôn Tu ôm vào trong lồng ngực mình.
So với bị người ôm, hắn vẫn càng thích ôm người khác hơn.
Sau khi ôm rồi, Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một ngụm: “Ngủ đi.”
Ngôn Tu bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, lại một lần nữa cảm thấy mình đang nằm mơ.
Tâm tình y quá kích động, căn bản là ngủ không được.
Người bên cạnh không ngủ, Ngôn Cảnh Tắc cũng không ngủ được, cuối cùng hai người lại nằm yên một trận, nằm tới hừng đông.
Ngôn Tu sợ mình động, Ngôn Cảnh Tắc sẽ buông mình ra, vẫn không nhúc nhích, Ngôn Cảnh Tắc cũng có ý tưởng đồng dạng, vì thế…… Hai người bọn họ cả đêm không nhúc nhích.
Đến sáng hôm sau, cánh tay Ngôn Cảnh Tắc đã có điểm tê rần.
Vốn dĩ, hắn chỉ cần vận hành một chút nội lực là có thể giảm bớt không khoẻ trên tay, nhưng tối hôm qua Ngôn Tu vẫn luôn dựa gần hắn, hắn không dám vận dụng nội lực……
Sáng sớm, hai nha hoàn liền gõ vang cửa phòng.
Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu nguyên bản đang nhắm mắt cùng nhau mở mắt ra, Ngôn Tu nói với hai nha hoàn kia: "Các ngươi chờ."
Ngôn Tu nói xong, nhanh chóng ngồi dậy, trước tiên mặc vào quần áo của mình, lại lấy quần áo cho Ngôn Cảnh Tắc, còn đi thu dọn giường đệm...
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Ngôn Tu cũng quá có tinh thần, chung quy làm hắn cảm thấy chính mình không đủ nỗ lực.
Nhưng hắn bây giờ đang thiết lập chế độ mất trí nhớ, không có võ công… Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi mặc quần áo.
Chờ hắn mặc xong quần áo, Ngôn Tu đã thu hồi khăn trải giường, lúc này mới để hai nha hoàn tiến vào.
Hai nha hoàn vừa tiến đến, đã ngửi thấy trong phòng có một loại mùi vị không thích hợp.
Các nàng trước đó là hầu hạ trong gia đình giàu có, đắc tội người mới bị bán ra tới, tự nhiên biết đây là mùi gì, nhìn nhìn lại, khăn trải giường cũng bị thu đi rồi… Tối qua, thiếu gia các nàng lăn lộn Cảnh công tử?
Cảnh công tử ngày hôm qua vừa mới mất trí nhớ, thiếu gia cũng không cho người ta nghỉ ngơi một chút sao? Có thể nào quá đáng lắm không?
Ánh mắt hai nha hoàn nhìn Ngôn Tu đều thay đổi.
Ngôn Tu hoàn toàn không ý thức được điểm này, một đường này, Ngôn Cảnh Tắc tuy ngủ khách điếm nhưng dùng khăn trải giường chăn đều là tự mang, nên y thu tất cả vào rương.
Hai nha hoàn vừa cảm thấy Ngôn Tu đối với Cảnh công tử quá kém, giờ lại sửng sốt.
Vị thiếu gia này của các nàng tuy không thông cảm người, nhưng lại đối xử với Cảnh công tử khá tốt, đổi lại là nhà người khác, thiếu gia nào lại đi làm những việc này?
Ngôn Tu vẫn như cũ không biết ý tưởng của các nàng, cất đồ xong, y lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, ngươi có mệt không? Muốn nghỉ ngơi một ngày không?”
“Không cần, chúng ta tiếp tục xuất phát.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lấy nội lực hiện giờ của hắn, chẳng sợ mấy ngày không ngủ cũng sẽ không cảm thấy mệt.
Hơn nữa cho dù muốn mệt cũng không nên là hắn mệt…… Rõ ràng hẳn là Ngôn Tu mệt!
“Được.” Ngôn Tu nói, ánh mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc vô cùng ôn nhu.
Ngôn Cảnh Tắc thích được ái nhân nhìn như vậy, vừa lúc hắn đang dựng đầu tóc mình lên,, liền hỏi: “A Tu, ta đẹp hay không đẹp?”
“Đẹp.” Ngôn Tu không chút do dự —— chủ nhân y tuyệt đối là người đẹp nhất trên thế giới này!
“Cảnh công tử, ngươi là đẹp nhất!”
“Đúng vậy, đẹp nhất!”
“Đẹp nhất chốn võ lâm!”
……
Mấy ảnh vệ xếp hạng phía trên , thực lực cũng mạnh đột nhiên chen vào, sôi nổi khích lệ, bởi vì thật sự không có khiếu văn chương nên tới tới lui lui cũng chỉ biết nói “Đẹp”.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn còn định đùa giỡn Ngôn Tu một chút kia kìa, kết quả cái đám này chặn Ngôn Tu luôn!
“Cảnh công tử, ngươi nhớ ra chuyện trước kia chưa?” có ảnh vệ lại hỏi.
“Chưa.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Không sao, nghĩ không ra thì không nghĩ.”
“Cảnh công tử, bữa sáng có bánh bao và phấn ti ngươi thích đó.”
“Cảnh công tử, xe ngựa ngươi ta giúp ngươi rửa sạch sẽ rồi.”
……
Nhóm ảnh vệ lại tiếp tục vây quanh Ngôn Cảnh Tắc xum xoe.
Bọn họ trước kia chỉ biết nghe lệnh hành sự, sau khi được Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ qua đã hiểu rất nhiều chuyện, đi học sẽ ở trước mặt Ngôn Cảnh Tắc “Tranh sủng”.
Đáng tiếc, bọn họ phía trước có tranh như thế nào cũng tranh không lại Ngôn Tu, nhưng hiện tại bọn họ chủ nhân mất trí nhớ!
Có lẽ bọn họ nỗ lực hơn, chủ nhân đối xử với bọn họ cũng sẽ tốt như đối với Ngôn Tu?
Đôi mắt của nhóm ảnh vệ một đám sáng long lanh, mang Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu, đi ăn bữa sáng.
Tới dưới lầu, Ngôn Cảnh Tắc chọn vị trí ngồi xuống, Ngôn Tu lại đi lấy cho Ngôn Cảnh Tắc bánh bao, múc miếng canh.
Trước đó đó Minh Giáo, chủ nhân vẫn luôn bảo y giả làm giáo chủ, vì để y quen, chẳng sợ lúc không có người ngoài cũng muốn y giữ giá, bây giờ đã rời khỏi Minh Giáo… Y cuối cùng cũng có thể giống các ảnh vệ khác, chiếu cố chủ nhân!
Ngôn Tu có chút cao hứng.
Nhưng mà y vừa mới lấy xong bữa sáng ra tới, đã phát hiện trước mặt Ngôn Cảnh Tắc bày đầy đồ ăn, trong đó có rất nhiều món không phải do khách điếm này cung cấp.
Ngôn Tu lạnh lùng mà nhìn về phía các ảnh vệ.
Những ảnh vệ đó đối với đầu lĩnh ảnh vệ như Ngôn Tu vẫn là tương đối tôn kính, thuận tiện tiếp đón một tiếng: “Thiếu gia, mau tới ăn.”
Nhưng tiếp đón xong “Thiếu gia”, bọn họ liền lại đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh công tử, ngươi nếm thử xem, thích cái gì ăn cái đó.”
“Bánh bao này là ta mới vừa mua về, còn nóng hổi luôn.”
“Nếu ngươi muốn ăn cái khác, ta lập tức đi mua!”
……
Ngoại trừ người bên ngoài này, còn có một vài ảnh vệ giấu mình trên xà nhà khách điếm, hoặc là trong một góc, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn kỳ thật muốn ăn món Ngôn Tu lấy cho hắn.
Ngôn Cảnh Tắc phía trước không cảm thấy mấy ảnh vệ này đi theo mình có vấn đề gì, hiện tại mới ý thức được không đúng.
Các ảnh vệ này đặc biệt biết che giấu, chung quy cứ đi theo bên cạnh hắn, còn coi hắn là "cha", thật sự quá quấy rầy hắn yêu đương!
Hắn cũng hoài nghi, mình và Ngôn Tu lâu như vậy cũng không phá được quan hệ chính là do cái đám này cứ thời thời khắc khắc sát bên người.
Hết chương 209.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 210
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
May mắn mình thiết lập nhân vật bây giờ là Cảnh công tử mất trí nhớ!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Ngôn Tu: “A Tu, ngươi qua ngồi cạnh ta đi!”
Đang lạnh lùng mà nhìn các ảnh vệ khác, Ngôn Tu lập tức đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống: “Cảnh Tắc.”
“A Tu, chúng ta cùng nhau ăn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
“Ừm.” Ngôn Tu lên tiếng, đổi đồ ăn trước mặt Ngôn Cảnh Tắc thành món mình đã lấy.
Còn những món khác… Y sẽ tận lực ăn nhiều, không cho chủ nhân ăn!
Ngôn Tu nhanh như bay mà ăn, đắc ý mà nhìn quét một vòng các ảnh vệ xung quanh.
Đáng tiếc y hàng năm mặt không biểu cảm, những ảnh vệ đó lại đều rất trì độn, không một ai nhận thấy được y đắc ý, còn có người nói: “Hóa ra thiếu gia ngươi thích ăn mấy món này, về sau ta sẽ mua nhiều thêm một chút.”
Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới tình huống này, có hơi muốn cười.
Trước đó ở Minh Giáo, Ngôn Tu vẫn luôn mang mặt nạ, hắn cũng không dễ dàng nhìn ra cảm xúc của Ngôn Tu, nhưng hiện tại…… Tối hôm qua sau khi biết được Ngôn Tu đã sớm thích mình, hắn đột nhiên là có thể nhìn ra rất nhiều cảm xúc của Ngôn Tu.
Sau khi nhìn ra được rồi… thì cảm thấy rất có ý tứ.
Ngôn Tu đây là muốn ăn sạch bữa sáng người khác mua cho hắn, không cho hắn ăn? Vì tránh để Ngôn Tu ăn quá nhiều bụng không thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng ăn xong bữa sáng Ngôn Tu chuẩn bị cho hắn: “Ta ăn no rồi.”
Ngôn Tu ăn luôn nửa cái bánh bao còn lại trên tay: “Ta cũng no rồi!”
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Cảnh Tắc liền lên xe ngựa.
Những ảnh vệ đó bao gồm cả Ngôn Tu đều cưỡi ngựa, nhưng hắn vẫn luôn ngồi xe ngựa, nhóm ảnh vệ chung quy cảm thấy hắn đặc biệt yếu, cũng không dám để hắn cưỡi ngựa.
Đương nhiên hắn cũng thích ngồi xe ngựa…… Hắn không thích ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng.
Hơn nữa, thời điểm ở Minh Giáo, nhóm ảnh vệ cơ bản đều che mặt, Ngôn Tu cũng vẫn luôn mang mặt nạ, người khác cũng không quen biết bọn họ, nhưng gương mặt này của hắn rất nhiều người nhận thức, hiện giờ bọn họ cách chỗ Minh Giáo còn chưa xa, nên cẩn thận cho thỏa đáng.
Nhưng chờ đến phủ Lương Châu Giang Nam thì không cần lo lắng nữa.
Minh Giáo đều đã bị giết, nơi đó còn là Giang Nam, ai có thể nhận ra hắn được?
Ngôn Cảnh Tắc vào xe ngựa đã phát hiện trên ghế xe ngựa thế mà trải lên chăn bông.
Hai nha hoàn cùng hắn ngồi xe ngựa còn hướng hắn tranh công: “Cảnh công tử, ngươi tối qua bị mệt, ngồi chỗ mềm một chút tương đối tốt hơn.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía ngoài xe ngựa, Ngôn Tu lúc này đã lên ngựa, phấn chấn oai hùng.
“A Tu, ngươi có thể vào trong xe ngựa trò chuyện với ta được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Ngôn Tu không chút do dự vào xe ngựa: “Cảnh Tắc, ngươi muốn nói gì?”
“Tùy tiện tâm sự, nói chuyện trước kia của chúng ta.” Ngôn Cảnh Tắc tránh ra một vị trí để Ngôn Tu ngồi xuống.
Tối qua thượng Ngôn Tu bị hắn lăn lộn có gần hai canh giờ, vẫn là đừng nên cưỡi ngựa.
“Ừm.” Ngôn Tu đáp ứng, ngồi xuống bên người Ngôn Cảnh Tắc, lại căn bản không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói: “Cánh tay ngươi có mỏi không? Ta giúp ngươi xoa xoa?” hôm qua y ngủ trên cánh tay Ngôn Cảnh Tắc suốt hơn nửa buổi tối.
“Không mỏi, nhưng ta muốn ngươi xoa xoa cho ta.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Tay Ngôn Tu run lên, sau đó lập tức bắt lấy cánh tay Ngôn Cảnh Tắc.
Hai nha hoàn kia lại ngốc ra —— đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Cho dù muốn xoa, hẳn cũng là xoa eo chứ? Sao lại xoa cánh tay?
“A Tu ngươi đối với ta thật tốt.” Ngôn Cảnh Tắc dọc theo đường đi đều khen Ngôn Tu.
Ảnh vệ ở bên ngoài đánh xe và ảnh vệ tránh dưới gầm xe đều nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, không khỏi có điểm ê ẩm.
Bọn họ cũng biết xoa cánh tay mà, sao chủ nhân không tìm bọn họ xoa?
Bọn họ rất buồn bực, Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng cũng buồn bực.
Một đám ảnh vệ này hận không thể tất cả đều bò lên nóc xe hắn đúng không, hắn sắp không còn gì riêng tư đây nè.
Vốn dĩ Ngôn Cảnh Tắc tính toán chậm rãi đi, trên đường chơi chơi một chút, hiện tại lại muốn đi cho nhanh.
Chờ tới phủ Lương Châu, hắn sẽ an bài cho nhóm ảnh vệ một chút chuyện làm, để bọn họ bận rộn lên, như vậy bọn họ liền không rảnh nhìn chằm chằm hắn!
Xe ngựa có hơi chấn, nhưng do trên chỗ ngồi lót chăn nên làm người dễ chịu rất nhiều……
Ngôn Cảnh Tắc lôi kéo Ngôn Tu ở trong xe nói chuyện, nghỉ ngơi một ngày, lúc trời sắp tối, bọn họ dừng lại ở một cái thôn nọ.
Nhóm ảnh vệ tiêu tiền thuê phòng trong thôn ngủ, Ngôn Tu còn cướp việc bố trí phòng cho Ngôn Cảnh Tắc ở, sau đó y bảo Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi trong phòng, tự mình lại gánh nước, bắt đầu giặt khăn trải giường đêm qua bọn họ đã dùng.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình chỉ sợ thật sự không đủ nỗ lực, Ngôn Tu cả ngày hôm nay đều rất có tinh thần thì thôi, mới vừa dàn xếp xong lại còn chạy đi giặt khăn trải giường.
Nhưng hai nha hoàn lại rất hâm mộ Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh công tử, thiếu gia thật thương ngươi.” nam nhân bình thường làm sao làm chuyện như vậy? Vợ mình sinh con làm dơ khăn trải giường, bọn họ cũng không muốn giúp đỡ giặt một chút, muốn vợ mình mới sinh con xong tự đi giặt.
“Thiếu gia đau ta nhất.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, kết quả hắn vừa dứt lời, liền có ảnh vệ xông ra: “Cảnh công tử, ngươi có quần áo muốn giặt sao? Ta giúp ngươi giặt nha?”
“Cảnh công tử, ta có thể giúp ngươi giặt chăn.”
“Ta cũng giặt nữa!”
……
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt bọn họ.
Hai nha hoàn lúc này cũng bắt đầu mặt đầy ngạc nhiên mà đánh giá Ngôn Cảnh Tắc.
Vị Cảnh công tử này các nàng xem ra tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng cũng không tính là đứng đầu, vì sao những tiêu sư đó một đám đều chạy tới lấy lòng Cảnh công tử?
Phải biết rằng, đây là một nam nhân!
Thế đạo này thay đổi rồi sao? Nam nhân đều thích nam nhân?
Hơn nữa các tiêu sư này có phải có hơi lớn mật rồi không? Cảnh công tử là người của Ngôn thiếu, bọn họ thế nhưng còn muốn giúp hắn giặt quần áo!
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết trong mắt hai nha hoàn kia, mình đã trở thành lam nhan họa thủy mê hoặc rất nhiều người.
Tối hôm nay, hắn ôm Ngôn Tu, nỗ lực cho tốt một phen.
Sau đó sang ngày hôm sau, hắn phát hiện Ngôn Tu càng thêm tinh thần, làm cái gì cũng tràn ngập nhiệt tình.
Không hổ là người tập võ, thể lực quá xịn!
Ngôn Cảnh Tắc ôm Ngôn Tu hàng đêm sênh ca, thời gian qua nhanh như bay, không bao lâu, bọn họ đã đến phủ Lương Châu.
Phủ Lương Châu bên này cũng không có môn phái võ lâm gì, người thường chiếm đa số, cuộc sống mọi người còn phổ biến giàu có, trên đường cái cũng vô cùng náo nhiệt.
Bên này kiến trúc và phong thổ khác rất lớn với Minh Giáo ở phương bắc, từ khi vào thành, những ảnh vệ đó đã không kịp nhìn ngắm, cũng không nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc nữa.
Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này thực vừa lòng, hắn ngồi trong xe ngựa, dựa vào trên người Ngôn Tu giả vờ ngủ bù, trên thực tế lại đang trộm tu luyện.
Sau khi hắn luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, nội lực đã không thể tiến thêm được nữa, lúc này hắn liền muốn nghiên cứu ra một cái cửu trọng, tiếp tục tu luyện.
Muốn làm ra một phương pháp tu luyện nội công mới hoàn toàn cũng không dễ dàng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn có tin tưởng vào bản thân mình.
Người khác có thể làm ra nhất đến bát trọng, hắn khẳng định có thể làm ra cửu trọng, thập trọng, thậm chí thập nhất trọng thập nhị trọng.
Còn phải làm như thế nào thì… Đương nhiên chính là tiến hành thử nghiệm!
Người bình thường để nội lực trong cơ thể mình đi loạn chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không sợ.
Hắn có lực khống chế với nội lực quá mạnh, phát hiện không đúng sẽ kéo ngay nội lực lung tung rối loạn về đường chính, căn bản không cần lo lắng xảy ra chuyện.
Cho dù có bị Ngôn Tu phát hiện…… Ngôn Tu cũng chỉ sẽ coi như nội lực tán loạn trong thân thể hắn lại xảy ra vấn đề.
Ngôn Cảnh Tắc rất nhàn nhã, Ngôn Tu bị hắn dựa vào lại càng ngày càng khẩn trương, cơ bắp đều căng thẳng.
Bọn họ đã tới phủ Lương Châu, những người khác chắc chắn sẽ nói thân phận của chủ nhân cho chủ nhân nghe.
Những ngày trước đó là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời y.
Tuy luôn có các ảnh vệ khác quấy rầy, nhưng chủ nhân và y như hình với bóng, bọn họ mỗi tối đều sẽ bên nhau thân thiết, đây là cuộc sống trước kia y nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng hiện tại, hết thảy đã sắp phải kết thúc.
Chẳng sợ chủ nhân còn mất trí nhớ, sau khi biết thân phận của y, chắc chắn không muốn lại ở bên y!
Y bây giờ không chỉ không muốn để chủ nhân khôi phục ký ức, còn không muốn để chủ nhân biết hết thảy chuyện trước kia, tỷ như y và các ảnh vệ khác không có gì khác biệt, đều chỉ là người phụ trách bảo vệ chủ nhân mà thôi.
Y không nên có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng y khắc chế không được.
Cuộc sống hạnh phúc như vậy y không muốn buông tay, muốn dài hơn một chút, rồi lại càng muốn dài hơn một chút.
Y thậm chí muốn mang chủ nhân đi rời xa những người khác.
Nhưng như vậy không được.
Chủ nhân hiện tại đã không còn nội lực, chỉ có một mình y, y lo lắng mình không bảo vệ chủ nhân tốt được.
Vậy y phải làm gì bây giờ?
“Thương đội” dừng lại tại một tòa nhà, Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc đang ngủ trong lồng ngực, tựa hồ sắp tỉnh lại, y duỗi tay đi điểm huyệt ngủ của hắn.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.
Sau khi phát hiện Ngôn Tu thật ra là thích mình, càng ngày hắn càng có thể nhìn ra cảm tình của Ngôn Tu đối với mình.
Hắn tùy tiện thơm Ngôn Tu một ngụm, Ngôn Tu cũng có thể cao hứng nửa ngày, rõ ràng rễ tình đâm sâu với hắn, còn mọi chuyện lấy hắn làm đầu.
Ngôn Tu như vậy, theo lý vô luận như thế nào cũng sẽ không phản bội hắn.
Kết quả…… Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của hắn?
Ngôn Tu rốt cuộc muốn làm cái gì?
Ngôn Cảnh Tắc có chút tò mò, bắt đầu giả bộ ngủ.
Còn việc vì sao hắn phải giả bộ ngủ thì… Ngại quá, lúc Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của hắn, hắn đang khống chế nội lực trong cơ thể mình chạy lung tung, cho nên Ngôn Tu điểm huyệt hắn hoàn toàn vô dụng.
Ngôn Tu điểm huyệt ngủ của Ngôn Cảnh Tắc, ôm Ngôn Cảnh Tắc xuống xe ngựa.
Lúc ảnh vệ xung quanh nhìn qua, y làm một động tác "im lặng", ý bảo bọn họ Ngôn Cảnh Tắc ngủ rồi.
Các ảnh vệ đều không lên tiếng, mọi người đều nhịp mà đi về phía nhà đã sắp xếp cho chủ nhân ở.
Nơi đó đã được các ảnh vệ thu dọn trước tiên, Ngôn Tu đặt Ngôn Cảnh Tắc lên giường, nhìn về phía các ảnh vệ khác: “Chủ nhân mất trí nhớ, mấy ngày nay vẫn luôn bất an, buổi tối cũng ngủ không an ổn, hiện tại thật vất vả mới ngủ được, chúng ta không cần quấy rầy hắn, đi ra ngoài nói chuyện.”
Y muốn thuyết phục những người này giấu giếm thân phận của chủ nhân!
Hết chương 210.