Chương 207
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc đã phát sầu thật lâu, phát sầu tiến triển tình cảm của mình và Ngôn Tu.
Lúc hắn mới xuyên đến đây, Ngôn Tu tử khí trầm trầm ta cần ta cứ lấy, mặc kệ hắn làm cái gì cũng sẽ không cự tuyệt, ngược lại làm hắn cái gì cũng ngại làm.
Cho nên chẳng sợ hắn mỗi ngày cùng chung chăn gối với Ngôn Tu, hai người cũng là đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm, hắn tuy rằng nương theo thân phận “Cảnh công tử”, trước mặt người khác thân cận Ngôn Tu đủ kiểu, nhưng ngầm lại không dám thông báo.
Hắn sợ Ngôn Tu cùng hắn ở bên nhau cũng không phải xuất từ bản tâm, mà là bởi vì “mệnh lệnh” của hắn.
Đáng tiếc, bởi vậy nên sau đó, cảm tình của hắn và Ngôn Tu đã cứng lại, vẫn luôn không tiến triển, đặc biệt là…… Tuy hiện tại Ngôn Tu học xong rất nhiều thứ, nhưng vẫn như cũ coi hắn là chủ tử.
Hắn tin tưởng, hắn hiện tại nếu đưa ra yêu cầu không an phận gì vố Ngôn Tu, y vẫn sẽ đáp ứng như cũ.
Nếu hắn thông báo, Ngôn Tu càng sẽ không do dự mà cùng hắn ở bên nhau.
Các ảnh vệ này đều bị tẩy não quá nghiêm trọng, võ công hắn đã hoàn toàn biến mất, bọn họ cũng biết mình trước kia bị đãi ngộ không công chính, vậy mà cũng không có một chút ý định phản kháng, vẫn nghe lời hắn như cũ, thậm chí còn có một số ảnh vệ trong đó… Sao hắn cứ cảm thấy bọn họ coi hắn như cha vậy?
Hiện tại tình huống này, hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn muốn làm nam nhân của Ngôn Tu, không muốn làm cha Ngôn Tu đâu!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, giật mình, đột nhiên liền có một chủ ý.
Nhưng mà chuyện này phải đợi hắn an bài tất cả mọi việc đã, bọn họ sau khi rời khỏi Minh Giáo mới có thể tiến hành.
Người tụ lại chuẩn bị thảo phạt Minh Giáo càng ngày càng nhiều, còn từng bước ép sát, đến gần Minh Giáo.
Hữu hộ pháp mới đầu còn nghĩ ra công không ra lực, nhưng nhân sĩ chính đạo thế tới rào rạt, trong đó không ít người còn có thâm cừu đại hận với ả, đuổi theo ả, làm ả không thể không đối thượng với các nhân sĩ chính phái. Cuối cùng, thuộc hạ ả đã chết không ít người.
Ngày này, hữu hộ pháp Mộc Dung Dung hốt hoảng trốn về tổng bộ Minh Giáo, lại thấy tả hộ pháp Giang Dương đã hủy dung đang nhàn nhã uống trà.
“Giang Dương, loại thời điểm này ngươi còn có tâm tình uống trà!” Mộc Dung Dung nhíu mày nhìn về phía Giang Dương.
Ả đối với vị tiểu giáo chủ kia cũng không trung thành, nhưng đối với Minh Giáo vẫn rất có đồng cảm, cũng không có khả năng từ bỏ sản nghiệp Minh Giáo, tự nhiên sẽ liều chết bảo hộ Minh Giáo.
Nếu không có Minh Giáo, ả và thủ hạ của ả biết đi đâu?
Bọn họ đều quậy không nổi trong chốn giang hồ nữa mới đến Minh Giáo!
“Chẳng lẽ Minh Giáo gặp nguy hiểm thì ta không thể uống trà sao?” Giang Dương nhìn về phía Mộc Dung Dung.
Mộc Dung Dung nhíu mày.
Lời này không coi là sai, nhưng Giang Dương tại loại thời điểm này nói như vậy, chung quy làm ả cảm thấy không thích hợp.
Đúng lúc vào lúc này, một đám người đột nhiên xuất hiện, bao vây ả lại, người cầm đầu thế nhưng là người lúc trước đã từng đả thương ả - võ lâm minh chủ Chúc Liên Anh, phía sau Chúc Liên Anh còn có rất nhiều cao thủ võ lâm.
“Chúc Liên Anh!” Mộc Dung Dung sắc mặt đại biến: “Giang Dương, ngươi phản bội Minh Giáo!”
Nơi này là tổng bộ Minh Giáo, Chúc Liên Anh võ nghệ cao cường, một mình lẻn vào còn chưa tính, sao có thể mang nhiều người như vậy tiến vào?
Đây chỉ sợ là có bút tích của tả hộ pháp!
Tả hộ pháp Giang Dương không nói một lời, trực tiếp tấn công Mộc Dung Dung.
Tả hộ pháp đã sớm hạ dược một số người trong giáo, lại có Chúc Liên Anh võ nghệ cao cường hỗ trợ, hữu hộ pháp và thủ hạ cuối cùng đều bị trảm dưới kiếm.
Giờ phút này, dư nghiệt Minh Giáo cũng chỉ còn lại giáo chủ Minh Giáo, và rất nhiều ảnh vệ bên người hắn!
Chúc Liên Anh chỉ cần nghĩ đến ái nhân của mình Liễu Chỉ Tình từng bị giáo chủ Minh Giáo chộp tới cầm tù, thậm chí suýt nữa cưỡng bách, đã hận thấu xương vị giáo chủ Minh Giáo kia, hận không thể lập tức giết người.
“Giáo chủ luôn tiếc mạng, mấy ngày trước đã trốn lên núi.” Giang Dương hủy dung thoạt nhìn phi thường đáng sợ, nhưng lúc ông nhìn về phía Chúc Liên Anh, ánh mắt lại rất ôn hòa.
“Chúng ta lập tức liền tấn công lên núi, giết giáo chủ Ma giáo kia!” Chúc Liên Anh nói.
Các đạo nhân mã võ lâm chính đạo lớn tiếng vâng dạ, cùng nhau phóng lên núi.
Người trong võ lâm đều có khinh công, tốc độ lên núi cực nhanh, không bao lâu, liền vây quanh huyệt động trên đỉnh núi dùng để huấn luyện ảnh vệ kia.
“Ma giáo yêu nghiệt, tốc tới nhận lấy cái chết!” Chúc Liên Anh và một chúng nhân sĩ võ lâm không dám dễ dàng đi vào, lớn tiếng kêu to, đáng tiếc mặc kệ bọn họ kêu như thế nào cũng không hề có động tĩnh!
Tả hộ pháp đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, một chưởng mở cửa huyệt động ra, lại phát hiện bên trong sớm đã người đi nhà trống.
Giáo chủ Minh Giáo thế mà chạy?
Hắn thế mà không chống cự, trực tiếp ném xuống gia nghiệp Minh Giáo mà chạy?
Tả hộ pháp có chút không dám tin tưởng, Chúc Liên Anh cùng với đông đảo nhân sĩ võ lâm cũng đồng dạng buồn bực, có loại cảm giác vô lực nặng nề khi một quyền đánh ra, kết quả đánh vào trên bông.
Nghe nói giáo chủ Ma giáo thực lực cường hãn, bên người còn có vô số ảnh vệ bảo hộ, hắn thế mà không chống cự…… Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Chúc Liên Anh sau khi ngốc qua, đột nhiên lại có một suy đoán đáng sợ —— giáo chủ Ma giáo này không phải là thừa dịp bọn họ tấn công Minh Giáo, đi công kích môn phái bọn họ đấy chứ?
Lần này, các cao thủ đại môn phái bọn họ dốc toàn bộ lực lượng, bên trong môn phái nhà mình cũng chỉ còn lại một ít người già phụ nữ và trẻ em, nếu giáo chủ Ma giáo kia mang theo nhiều ảnh vệ đến đó, hoàn toàn có thể một lưới bắt hết toàn bộ người sót lại.
Chúc Liên Anh nghĩ tới khả năng này, những người khác cũng đồng dạng nghĩ tới.
Tất cả đều sắc mặt đại biến, người các đại môn phái vừa mới công tiến Minh Giáo còn chưa kịp chúc mừng vui vẻ đã phải lui lại, chạy về môn phái nhà mình.
Tất cả mọi người rất lo lắng, sợ trở về thì môn phái nhà mình đã bị tắm máu, nhưng mà môn phái bọn họ ổn thỏa, không chỉ môn phái bọn họ ổn, các môn phái khác cũng ổn.
Giáo chủ Minh Giáo kia, tính cả các ảnh vệ của hắn thế mà đều mất tích, hoàn toàn không có tung tích.
Chúc Liên Anh diệt trừ Minh Giáo, trong lúc nhất thời uy vọng tăng nhiều, nhưng trong lòng chung quy cảm thấy không thoải mái, các nhân sĩ võ lâm khác trong lòng cũng khó chịu cực kì—— giáo chủ Ma giáo kia rốt cuộc đã đi đâu?
Giang Nam, phủ Lương Châu.
Gần đây, có một hộ gia đình giàu có chuyển đến phủ Lương Châu.
Gia chủ kia họ Ngôn, mua một đại tửu lâu ở phủ Lương Châu, mở một quán ăn. Ngoài ra, hắn còn mua một tòa nhà lớn ở phủ Lương Châu, lại mua mấy trăm mẫu đồng ruộng ở ngoài thành.
Rất nhiều người tò mò người nhà này, nhưng người nhà này lại ru rú trong nhà, còn tửu lầu kia lại hấp tấp mà khai trương.
Chạy vặt cho tửu lầu là mấy sai vặt mười hai mười ba tuổi, một đám làm việc đặc biệt lưu loát, chỉ là không nói nhiều lời.
Đầu bếp tửu lầu là mấy tiểu tử hơn hai mươi tuổi, tuy trầm mặc ít lời, nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, trù nghệ và kỹ thuật xắt rau càng là nhất tuyệt.
Mỗi người đều thích ăn chút mới mẻ, tửu lầu này mới vừa mở đã có không ít người lại đây nếm thức ăn tươi, thời gian dài, cảm thấy ăn ngon, sau đó tới người càng nhiều……
Ngôn Cảnh Tắc sớm tại hơn nửa tháng trước nhận được tin tức các môn phái võ lâm vây công Minh Giáo, hắn cũng đã bảo một bộ phận ảnh vệ đi phủ Lương Châu mở tửu lầu.
Hắn kỳ thật không cần mở tửu lầu, cũng có thể làm các ảnh vệ này cả đời ăn mặc không lo, nhưng tìm chút chuyện cho các ảnh vệ làm cũng không tồi, còn có thể để bọn họ dung nhập xã hội càng nhanh, tửu lầu này đã được mở ra.
Những ảnh vệ tuổi nhỏ được dẫn đầu an bài qua trước, còn chính hắn lại chậm một bước mới đi.
Mới đầu là Ngôn Tu cõng hắn, dùng khinh công tránh người lên đường, nhưng sau khi rời khỏi phạm vi Minh Giáo, hắn bảo Ngôn Tu và các ảnh vệ khác thay thường phục, tính toán lại đi mua vài hạ nhân và hàng hóa, giả vờ là một thương đội, chậm rãi đi về phía phủ Lương Châu.
Những ảnh vệ đó một đám dáng người thật tốt, tuy nói phần lớn dung mạo bình thường, nhưng so với những bá tánh quen khom lưng lưng còng bình thường khác, một đám đều cực kỳ có tinh thần, bọn họ thay đổi trang phục người thường nhìn còn không khác gì người thường, nhiều nhất chỉ là nhìn lãnh đạm hơn một chút.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn bọn họ, trong lòng đột nhiên sinh ra một nỗi vui mừng.
Những người này đều là hắn một chút một chút dưỡng ra được!
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn ảnh vệ khác, trong lòng Ngôn Tu không khoẻ một trận, lại cảm thấy mình thật sự rất quá mức.
Chủ nhân đối tốt với y một chút y đã đắc ý vong hình, thế mà cả chuyện của chủ nhân cũng dám quản.
Ngoài ra, trong lòng y còn dâng lên một trận bàng hoàng.
Trước đó lúc còn ở lại Minh Giáo, chủ nhân suy nghĩ đến an nguy, bảo y giả trang thành giáo chủ, thậm chí vô cùng thân mật với y, nhưng hiện giờ đã rời khỏi Minh Giáo, thân phận bọn họ có phải mỗi người nên về lại vị trí của mình không?
Nếu thật như thế, sau này chủ nhân chắc chắn sẽ không lại thơm y, những chuyện làm y mặt đỏ tim đập cũng không phát sinh nữa.
Nhưng đây cũng là bình thường.
Y chỉ là một ảnh vệ, sao có thể làm chủ nhân nhìn với con mắt khác? Suốt một năm qua, chủ nhân và y cùng chung chăn gối, rốt cuộc không chạm vào y nữa, đủ có thể thấy chủ nhân cũng không thích y.
Chủ nhân thiện tâm mới dạy bảo bọn họ nhiều thứ như vậy, làm cho bọn họ sống giống một con người, y lại nổi lên tâm tư không nên có, mơ ước chủ nhân, thật sự rất đáng chết.
“Cảnh Tắc, chúng ta đã rời khỏi Minh Giáo, sau này ta không cần giả làm giáo chủ nữa, ngươi……” Ngôn Tu nhìn về phía chủ nhân: “Chủ nhân, ngươi vĩnh viễn đều là chủ nhân của ta.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đây là cái quỷ gì? Hắn một chút cũng không muốn làm chủ nhân Ngôn Tu!
“Đúng vậy, chủ nhân, về sau ngươi có thể không cần giả trang Cảnh công tử nữa.”
“Chủ nhân, chúng ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt.”
“Chủ nhân……”
……
Các ảnh vệ khác cũng sôi nổi nói.
Một năm nay, chủ nhân bọn họ không thể không giả vờ làm “Cảnh công tử”, không biết chịu bao nhiêu ủy khuất, bọn họ đều rất tức giận.
Bất quá lúc ấy tình huống nguy cấp, suy nghĩ cho an toàn của chủ nhân, cũng chỉ có thể như thế.
Nhưng hiện tại không giống nữa, bọn họ đã rời khỏi Minh Giáo, tính toán mai danh ẩn tích sống cuộc sống mới, chủ nhân có phải có thể lần nữa là chủ nhân của bọn họ không?
"Người bên ngoài người ta không gọi chủ nhân đâu, người ta kêu 'thiếu gia' đó." Ảnh Thập Nhị nói: “Chủ nhân, về sau ngươi chính là thiếu gia của chúng ta.”
Ngôn Cảnh Tắc chặn lại, nói: “Đừng.”
Những ảnh vệ đó đều khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trên đường đến phủ Lương Châu còn khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên Ngôn Tu bây giờ không phải giáo chủ cũng phải tiếp tục làm thiếu gia, còn ta là Cảnh công tử bên cạnh Ngôn Tu."
“Chủ nhân……”
“Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi ta Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc nói, thầm thở dài một hơi.
Ngôn Tu và các ảnh vệ, thật sự quá trung tâm, quá thật lòng.
Tuy nói một năm nay hắn đối với bọn họ cũng coi như không tồi, nhưng nói thật, bọn họ phía trước chịu khổ đều là bởi vì hắn, còn từng có ảnh vệ bỏ mạng vì hắn.
Hắn đã một lần lo lắng sau khi các ảnh vệ này biết bọn họ đã từng tao ngộ cái gì sẽ liên hợp lại, lộng chết "chủ nhân" đã hoàn toàn mất hết nội lực như hắn, kết quả… Những người này vậy mà không động ý niệm như thế.
Trước mắt hắn không nghĩ một lần nữa lại làm chủ nhân, lại muốn phá quan hệ với Ngôn Tu… Chuyện hắn tính toán đến lúc phải tiến hành rồi!
Hôm nay, ảnh vệ tạo thành thương đội, đi về hướng phủ Lương Châu.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục làm “Cảnh công tử” của hắn, để Ngôn Tu làm thiếu gia, bất quá hắn cũng không có bạc đãi chính mình…… Hắn mua hai nha hoàn hầu hạ mình, lại nói với hai nha hoàn mình là tình nhân của Ngôn Tu.
Hai nha hoàn này đều xuất thân nghèo khổ, đối với chuyện nam nhân làm tình nhân cho nam nhân không thể lý giải, nhưng vẫn cung cung kính kính với Ngôn Cảnh Tắc như cũ.
Ngày này, thương đội dừng lại ở một khách điếm.
Ngôn Cảnh Tắc sớm trở về phòng nghỉ ngơi, còn sai khiến Ngôn Tu đi ra ngoài, bảo y đi mua đồ cho mình.
Chờ Ngôn Tu đi rồi, hắn nhắm mắt lại đả tọa ở trên giường, sau đó không lâu, đột nhiên ngã xuống.
“Cảnh công tử, Cảnh công tử, ngài làm sao vậy?” Hai nha hoàn bị hoảng sợ, vội vàng đi lên xem hắn.
Ngôn Cảnh Tắc từ từ tỉnh lại, khó hiểu mà nhìn về phía các nàng: “Ta là ai? Nơi này là chỗ nào?”
Hết chương 207.
_________∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 208
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Nếu nội lực hoàn toàn biến mất không đủ, không bằng lại thêm mất trí nhớ.
Trước đó vì phải nuôi dạy một đám "trẻ em", hắn mỗi ngày lao tâm lao lực cũng rất mệt, mất trí nhớ rồi thả bay một chút, không phải khá tốt sao?
Còn có thể bò lên giường gì đó.
Ngôn Cảnh Tắc an bài riêng hai nha hoàn không thông minh cho lắm bên người, hiện giờ nghe hắn hỏi “Ta là ai”, hai nha hoàn này đã nói ra tất cả thân phận của hắn một năm một mười: “Cảnh công tử, ngươi là người bên cạnh Ngôn thiếu, Ngôn thiếu đặc biệt thương ngươi.”
Ngôn Cảnh Tắc cực kì vừa lòng các nàng, hai nha hoàn này thật sự quá cấp lực, hoàn toàn theo tâm tư của hắn mà đi.
Nhưng mà đang nói, Ngôn Tu đã trở lại: “Cảnh Tắc, ngươi muốn vịt quay và rượu gạo, ta mua được r……”
“Thiếu gia!” Hai nha hoàn kinh hỉ mà nhìn về phía Ngôn Tu.
“Ngươi là Ngôn thiếu gia?” Ngôn Cảnh Tắc tiến về phía Ngôn Tu: “Thiếu gia ngươi cuối cùng đã trở lại! Ta sợ lắm!”
Ngôn Tu sửng sốt: “Làm sao vậy?” Tuy y không ở, nhưng toàn bộ khách điếm đều bị bao xuống, xung quanh đầy ảnh vệ và người trong thương đội, chủ nhân hẳn sẽ không gặp nguy hiểm mới đúng!
“Ngôn thiếu, Cảnh công tử hắn quên chuyện trước kia rồi!” Một nha hoàn nói.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Ngôn Tu, cũng nói: “Thiếu gia, ta mất trí nhớ, ta cái gì cũng không nhớ rõ, ta còn có hơi khó chịu……”
Chủ nhân mất trí nhớ? Ngôn Tu còn không rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói hắn không thoải mái, lập tức điều tra lên, kết quả phát hiện trong cơ thể Ngôn Cảnh Tắc có một cỗ nội lực đang không chịu khống chế mà đấu đá lung tung.
Ngôn Tu lập tức nhìn về phía hai nha hoàn, lạnh mặt hỏi: "Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi nói rõ ràng!”
Hai nha hoàn vội vàng lại nói tiếp, nói Ngôn Cảnh Tắc ban nãy đang đả tọa, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền không biết chính mình là ai.
Chủ nhân đây là muốn khôi phục nội lực, dụng tâm tu luyện, kết quả xảy ra sai lầm nên mất trí nhớ? Ngôn Tu phỏng đoán như vậy.
“Thiếu gia, ta rốt cuộc làm sao vậy? Ta cái gì cũng nhớ không nổi.” Ngôn Cảnh Tắc hiện tại sợ Ngôn Tu nói thẳng thân phận của hắn ra…… Nhưng hắn không sợ, hắn cùng lắm thì lại mất trí nhớ một lần nữa thôi.
Còn không phải là diễn kịch sao, cũng không uổng công phu gì.
“Các ngươi đi ra ngoài.” Ngôn Tu nhìn về phía hai nha hoàn.
Hai nha hoàn kia lập tức đi ra ngoài, Ngôn Tu lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ta giúp ngươi chải vuốt nội lực trong cơ thể.”
“Nội lực? Là cái gì?”
Ngôn Tu cũng không nói thêm cái gì, mang Ngôn Cảnh Tắc đi vào giường, dùng nội lực mình giúp Ngôn Cảnh Tắc áp chế nội lực trong cơ thể.
Nội lực tán loạn trong cơ thể Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng dưới sự áp chế của y trở nên vững vàng.
“Ta thoải mái hơn nhiều, cảm ơn thiếu gia.” Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía Ngôn Tu.
“Ngươi thật sự nghĩ không ra?” Ngôn Tu hỏi.
“Vâng, nhưng ta vừa nhìn thấy thiếu gia liền cảm thấy thân cận.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trái tim Ngôn Tu “thình thịch thình thịch" mà nhảy dựng lên.
“Thiếu gia, ngươi thật là oai hùng bất phàm, ta đặc biệt thích ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
“Ngươi……” Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, đang muốn nói cái gì đó, liền nghe được ảnh vệ ám hiệu.
Các ảnh vệ khác cũng đã từ miệng hai nha hoàn kia hiểu rõ ràng tình huống, lại đây thám thính tin tức.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Ngôn Tu nói.
“Thiếu gia, ngươi nhanh trở về nha, ta cái gì cũng không nhớ rõ, có hơi sợ hãi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Một năm này hắn giả làm Cảnh công tử, thường xuyên làm nũng trước mặt người khác, hiện tại nói nói như vậy cũng là hạ bút thành văn, nhu nhược đáng thương.
Ngôn Tu đau lòng không chịu được.
Chủ nhân y chẳng sợ không có nội lực cũng chưa nói qua một câu sợ hãi, hiện tại nói như vậy……
Y phải làm sao để chủ nhân không sợ hãi đây?
Y lại nên làm như thế nào?
Trong lúc nhất thời, Ngôn Tu cũng rối loạn một tấc vuông, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước đó tuy y phải giả làm giáo chủ, nhưng chủ nhân vẫn luôn ở bên cạnh y, y cũng hoàn toàn không sợ hãi gì, nhưng hiện tại chủ nhân mất trí nhớ……
Ngôn Tu đi ra ngoài, đã thấy được các ảnh vệ khác ngoài mình ra.
“Chủ nhân làm sao vậy?” Những ảnh vệ đó hỏi.
"Lúc chủ nhân tu luyện xảy ra sai lầm, mất trí nhớ.” Ngôn Tu nói.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Những ảnh vệ đó đều ngốc ra.
Trước kia Ngôn Cảnh Tắc kể chuyện xưa cho bọn họ, đọc thoại bản gì đó, cũng có giảng đến chuyện mất trí nhớ, nên bọn họ đối với chuyện mất trí nhớ này cũng không xa lạ. Nhưng bọn họ kiểu gì cũng không nghĩ đến chủ nhân mình thế mà lại mất trí nhớ.
Ngôn Tu cũng không biết phải làm sao bây giờ, giờ phút này bình tĩnh lại, y còn nghĩ đến, nếu chủ nhân mất trí nhớ, y có khả năng cùng chủ nhân ở bên nhau không?
Nghĩ đến khả năng này, tim Ngôn Tu nhanh chóng mà nhảy lên.
“Bằng không chúng ta nói toàn bộ sự tình cho chủ nhân, để chủ nhân định đoạt?” Ảnh Thập Nhị đề nghị.
“Không.” Ngôn Tu không chút do dự cự tuyệt.
Những ảnh vệ đó đều khó hiểu mà nhìn về phía Ngôn Tu.
Ngôn Tu trước kia là Ảnh Nhất, bọn họ khi đó đã nghe Ngôn Tu nói, một năm này chủ nhân chung quy bắt bọn họ nghe Ngôn Tu, bọn họ càng coi Ngôn Tu trở thành người đứng đầu ảnh vệ bọn họ.
“Chủ nhân mất trí nhớ, hiện tại rất sợ hãi, nếu nói với hắn toàn bộ, có khả năng sẽ dọa đến hắn.” Ngôn Tu nói.
Người học võ tuy rằng tai thính mắt tinh, nhưng nếu không vận khởi nội lực cẩn thận đi nghe, nhĩ lực cũng chỉ so với người thường tốt hơn một chút mà thôi.
Cho nên lời Ngôn Cảnh Tắc vừa mới “mất trí nhớ” nói với hai nha hoàn kia, bọn họ cũng không nghe được.
Nhưng từ miệng hai nha hoàn biết được chuyện mất trí nhớ, ban nãy bọn họ ngoài cửa cố tình đi nghe, có nghe được Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu đối thoại, cũng nghe thấy Ngôn Cảnh Tắc nói “Sợ hãi”.
Minh Giáo đã bị giết, bọn họ hiện tại kỳ thật còn đang chạy trốn, nếu chủ nhân biết chuyện này, khẳng định càng thêm sợ hãi, cho nên chuyện này tốt nhất vẫn là không cần nói cho chủ nhân.
“Vậy chờ chúng ta tới phủ Lương Châu lại nói chuyện này với chủ nhân?” Ảnh Nhị hỏi.
“Có thể.” Ngôn Tu gật đầu.
“Chúng ta muốn gặp chủ nhân một chút.” Những ảnh vệ đó nói.
Ngôn Tu không thể cự tuyệt, mang theo những người đó vào phòng.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bọn họ, lập tức hướng chạy tới chỗ Ngôn Tu, ôm chặt Ngôn Tu: “Thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại…… Bọn họ là ai?”
“Bọn họ là người bảo hộ chúng ta.” Ngôn Tu nói.
Nhóm ảnh vệ sôi nổi tiến lên: “Cảnh công tử, ta là Ảnh Nhị……”
“Ta là Ảnh Thập Nhị!”
“Ta là……”
Đám ảnh vệ này số lượng quá nhiều, một đám giới thiệu không biết muốn nói bao lâu…… Ngôn Cảnh Tắc súc ở bên người Ngôn Tu, ngáp một cái: “Thiếu gia, ta muốn ngủ.”
Nhóm ảnh vệ vốn dĩ đang muốn tự giới thiệu thấy thế, chỉ có thể rời đi: “Cảnh công tử ngươi đi ngủ sớm một chút.”
“Ngươi nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
“Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta sẽ bảo vệ tốt ngươi!”
……
Ngôn Cảnh Tắc: “……” nhóm ảnh vệ cũng quá dễ lừa gạt, hắn tùy tùy tiện tiện nói mình mất trí nhớ như vậy, bọn họ thế mà tin ngay?
Hắn cảm thấy Ngôn Tu rất thông minh, kết quả, Ngôn Tu cũng tin?
Nhóm ảnh vệ rất nhanh đã đi mất, Ngôn Tu lúc này vội vàng đi trải giường chiếu: “Cảnh Tắc, ngươi lên ngủ đi.”
Một năm nay Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu ở cùng nhau, mà chuyện trải giường gấp chăn này ngay từ đầu là hắn làm, nhưng sau lại bị Ngôn Tu cướp đi làm.
Lúc này Ngôn Tu trải giường chiếu liền đặc biệt nhanh nhẹn, còn giống như trước đây lấy ra hai cái chăn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
“Cảnh Tắc, ngươi ngủ bên trong.” Ngôn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ngủ vào ổ chăn bên trong, Ngôn Tu thấy vậy thì nằm ổ chăn bên ngoài, lại tắt ánh nến --- lúc bọn họ dàn xếp khách điếm này xong trời đã sắp tối, bây giờ ngoài trời đã sớm đen nhánh một mảnh.
Xung quanh đen như mực, Ngôn Tu nằm ở trên giường, trong lòng lại hiện lên rất nhiều ý niệm.
Ban nãy Ảnh Thập Nhị đề nghị muốn nói tất cả mọi chuyện cho chủ nhân biết, nhưng y cự tuyệt, đây là tư tâm của y.
Chủ nhân mất trí nhớ, y rất lo lắng, nhưng lo lắng rất nhiều lại có một ít ý niệm khác —— y có khả năng làm chủ nhân mất trí nhớ thích y không?
Ngôn Tu đang nghĩ như vậy thì cảm giác được người bên cạnh động đậy, chui vào ổ chăn của y: “Thiếu gia, ta có hơi sợ.”
Ngôn Tu chỉ cảm thấy trong đầu mình có thứ gì bỗng nhiên nổ tung, cả người đều luống cuống.
Ngôn Cảnh Tắc cùng người mình thích thịt dán thịt, lại cảm thấy mỹ mãn.
Trước đó hắn không có “mất trí nhớ”, nhiều ít cũng làm giá, cũng không nên làm chuyện chui vào ổ chăn Ngôn Tu vậy, cũng sợ nếu mình thật làm như vậy, Ngôn Tu sẽ cho rằng hắn muốn, tự động hiến thân.
Hiện tại thì không giống vậy, hắn hiện tại mất trí nhớ, bởi vì sợ hãi mới chui vào ổ chăn, Ngôn Tu chắc chắn sẽ không hiểu lầm.
Chỉ là…… Hắn như vậy có phải hơi đê tiện không? Cũng không xác định Ngôn Tu có phải thích mình hay không, hắn đã động tay động chân với Ngôn Tu……
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được Ngôn Tu bên cạnh ôm lấy chính mình: “Ngươi có muốn không?”
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Ngôn Tu đột nhiên hỏi cái này là có ý gì? Chẳng lẽ Ngôn Tu vẫn luôn ghi hận hắn lúc trước cường bách, muốn trả thù lại?
Lúc Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, Ngôn Tu cũng đã bất chấp bất cứ giá nào.
Trước kia y sợ chủ nhân ghét bỏ mình, cái gì cũng không dám làm, nhưng hiện tại……
Chủ nhân mất trí nhớ, nếu y hầu hạ chủ nhân tốt, chủ nhân có khả năng sẽ thích y chứ?
Kỳ thật y không biết làm sao lấy lòng chủ nhân, nhưng y nhớ rõ chủ nhân cũng là có ý về phương diện này, chỉ là trước kia chủ nhân tình nguyện dùng tay cũng không cần y……
“Thiếu gia……” Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng, bắt đầu cân nhắc Ngôn Tu vì sao lại làm như vậy.
Ngôn Tu trước đó căn bản không phải như vậy, hắn vừa mất trí nhớ, Ngôn Tu cứ vậy mà chủ động……
“Có muốn ta không?” Ngôn Tu lại hỏi, bò lên người Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên là muốn, hắn cũng hưng phấn lên.
Ngôn Tu cảm giác được thân thể Ngôn Cảnh Tắc biến hóa, hạ quyết tâm, thơm lên miệng Ngôn Cảnh Tắc.
Y đã sớm muốn làm như vậy, đáng tiếc trước kia không dám, hiện tại…… Có lẽ qua hôm nay, y sẽ mất đi cơ hội.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng ngốc ra.
Sau đó hắn đã gặp chuyện càng hạnh phúc hơn.
Ngôn Tu cũng không phải muốn trả thù lại, mà là chủ động lên giường hầu hạ hắn……
Hết chương 208.