Chương 197: Phiên ngoại thế giới thứ 9 - Hôn lễ (thượng)
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lục Kính Tu trước hai năm trạng thái tinh thần thật sự không tốt, thường xuyên tự mình ghét bỏ, thậm chí không muốn sống nữa, cũng liền không muốn tiếp xúc nhiều với người khác.
Nhưng hiện tại bất đồng, hiện giờ y đối với tương lai tràn ngập hy vọng, cũng liền rất muốn cho người khác biết……
Không, y tuyệt không chỉ là vì làm người biết y muốn kết hôn mới mời người ăn cơm.
Y là muốn mở rộng vòng giao tế của mình, thật sự!
Chỗ ăn cơm liền định ở Kim Vực, Lục Kính Tu mang theo các cổ đông trên đường đi qua, không chỉ có cùng các cổ đông trò chuyện, còn giới thiệu mấy món ăn đặc sắc của Kim Vực.
Lục đổng cả ngày âm u thế mà cũng chủ động nói chuyện phiếm với người ta… Các cổ đông đều có chút giật mình.
Kết quả, lúc ăn cơm, chuyện càng làm cho bọn họ giật mình đã xảy ra.
Lục Kính Tu luôn trầm mặc ít lời, lúc ăn cơm lại nói không ít, còn mời bọn họ tham gia hôn lễ y, còn Ngôn Cảnh Tắc luôn nói nhiều lại không nói gì, vẫn luôn lột tôm, lột xong rồi liền rất tự nhiên mà bỏ vào trong chén Lục Kính Tu.
Trường hợp này, mọi người trên cơ bản đều là uống rượu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc gọi cho Lục Kính Tu nước ép trái cây, Lục Kính Tu cũng không tức giận, thế nhưng thật sự liền cầm nước ép nho, tới theo chân bọn họ đang uống rượu nho, cụng ly.
Kỳ thật hai người Lục Kính Tu và Ngôn Cảnh Tắc cũng không có làm quá nhiều chuyện quá mức thân mật, cũng không biết vì sao…… Các cổ đông đều có cảm giác ăn cơm đồng thời ăn cẩu lương luôn.
Nhìn một cái, Ngôn Cảnh Tắc vừa mới lột con cua, Lục Kính Tu liền lập tức liền đưa khăn tay qua, này cũng quá ăn ý!
Phía trước Lục Kính Tu nói muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc kết hôn, các cổ đông kinh ngạc rất nhiều, kỳ thật đều cảm thấy hai người này kết hôn mục đích không đơn thuần.
Ngôn Cảnh Tắc trước kia có bao nhiêu thích Lục Duệ Quần bọn họ đều biết cả, hiện giờ hắn và Lục Kính Tu ở bên nhau, chỉ sợ là vì chọc tức Lục Duệ Quần đi?
Ngôn Cảnh Tắc cho dù không thích Lục Duệ Quần…… Hẳn là cũng sẽ không nhanh như vậy liền thích Lục Kính Tu?
Còn Lục Kính Tu…… Y có lẽ là vì hợp tác với Ngôn gia mới quyết định cùng Ngôn Cảnh Tắc kết hôn?
Dù sao với Lục Kính Tu mà nói, kết hôn với Ngôn Cảnh Tắc cũng không mệt —— này Ngôn nhị thiếu dù không có bản lĩnh gì, tốt xấu cũng là tuổi trẻ anh tuấn.
Tóm lại, bọn họ không cảm thấy hai người này có tình cảm.
Nhưng hiện tại…… hai người này tuyệt đối có gian tình!
Thời điểm Lục Duệ Quần ở bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, cờ đỏ nhà gã* cũng cắm đến nhà người khác rồi……
(*ý bảo lúc Lục Duệ Quần có người ngoài, họ nghĩ chắc Ngôn Cảnh Tắc cũng đã như vậy)
Những người này càng đồng tình Lục Duệ Quần.
Bất quá bọn họ cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu có cái gì không ổn…… Chính bọn họ cũng không có tiết tháo gì.
Kỳ thật Lục Duệ Quần cũng là đầu óc có hố, vị hôn phu như vậy cũng không biết phải nắm chắc kĩ càng.
“Kính Tu, uống chút trà hoa cúc đi.” Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn nhìn Lục Kính Tu, thấy Lục Kính Tu đã ăn không ít món, liền thu lại chiếc đũa trên tay y, đưa qua đi một ly trà hoa cúc.
Lục Kính Tu dạ dày không tốt lắm, không thể một lần ăn nhiều, cần ăn ít nhưng ăn nhiều bữa để dưỡng.
Ngoài ra, Lục Kính Tu giấc ngủ không tốt, lá trà và cà phê cũng bị hắn cấm.
Lục Kính Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, ôm trà hoa cúc Ngôn Cảnh Tắc đưa cho y uống một ngụm.
Cảm giác ấm dào dạt tràn ngập toàn thân, y vui sướng mà mị mị hai mắt của mình.
Quan hệ của y và Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng có thể chiêu cáo thiên hạ, y hôm nay vẫn luôn rất vui vẻ.
Lục Kính Tu vui vẻ cáo biệt các cổ đông, mang theo Ngôn Cảnh Tắc về nhà, chuyện đầu tiên y làm chính là nhìn về phía Vương a di đang ra tới hỏi bọn họ có muốn ăn cơm hay không: “Vương a di, tôi và Cảnh Tắc muốn kết hôn.”
Vương a di sửng sốt: “Gì?”
“Tôi và Kính Tu tháng sau kết hôn.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Lại nói tiếp, bảo mẫu Vương a di này thật là một người rất thành thật.
Cô là người cách bọn họ gần nhất, kết quả vẫn không nhìn ra quan hệ gì của bọn họ… Được rồi, cũng không thể trách cô, sau khi dọn đến bên này, Ngôn Cảnh Tắc liền không cho cô quét dọn phòng ngủ, đều là hắn và Lục Kính Tu hai người tự mình thuận tay thu dọn một chút.
“Ngôn thiếu không phải muốn kết hôn với Tiểu Lục tiên sinh sao?” Vương a di trợn tròn mắt.
“Ha.” Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng.
“Lục Duệ Quần ngoại tình, tôi đã giải trừ hôn ước với cậu ta, gần đây cùng Kính Tu bồi dưỡng một chút cảm tình, cảm thấy rất thích hợp, liền tính toán kết hôn luôn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Vương a di ngơ ngác gật đầu.
Dọa ngốc Vương a di rồi, Lục Kính Tu liền vừa lòng, y hướng tới Vương a di gật gật đầu, chống gậy chống đi vào phòng ngủ.
“Vương a di, đi ngủ sớm một chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Vương a di chào hỏi, đi theo.
Vương a di ngây người tại chỗ trong chốc lát, đi về phòng xem TV.
Chuyện này thật làm cô nhịn không được muốn tìm người ta nói nói, nhưng là nghĩ đến kết cục của vị quản gia trước đây…… Vẫn là nên nghẹn đi.
Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu không quá phúc hậu… Kỳ thật ba người cậu cháu Lục gia còn cơ Ngôn Cảnh Tắc, cô quen thuộc nhất chính là Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Duệ Quần kia mỗi ngày cho Ngôn Cảnh Tắc xem sắc mặt, cô cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc muốn chia tay cũng là chuyện bình thường.
Chỉ không biết Ngôn Cảnh Tắc vì sao muốn cùng Lục Kính Tu vừa nhìn đã thấy không dễ ở chung kết hôn.
Đây hẳn chính là hào môn liên hôn?
Nhìn nữ chính trong TV bị mẹ nam chính tổng tài lấy gậy đánh uyên ương, Vương a di đau lòng lên —— kẻ có tiền, cũng khó a!
Nhưng thời gian cô đau lòng không dài.
Dù sao cô cũng đâu có tiền.
Phòng ngủ chính, Lục Kính Tu liên kết điện thoại với bàn phím Bluetooth, bắt đầu gửi tin cho người mình biết: “Tôi muốn kết hôn.”
Y một tay thao tác điện thoại không quá tiện, đánh chữ cũng chậm, thật ra dùng bàn phím thì… tay phải y làm chủ lực, tay trái ngẫu nhiên cũng có thể gõ mấy cái, tốc độ đánh chữ cũng không chậm.
Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần nhìn thoáng qua, nhịn không được liền cười rộ lên, hắn lấy điện thoại ra, chụp một tấm Lục Kính Tu ngồi bên bàn làm việc nghiêm túc đánh chữ, ảnh chụp gửi đến vòng bạn bè, còn gửi kèm bốn chữ "đối tượng kết hôn".
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa gửi tin ra, liền có một đám người tới hỏi: “Ngôn Cảnh Tắc cậu làm sao vậy?”
“Cậu và Lục Duệ Quần cãi nhau cáu kỉnh à?”
“Đây không phải là Lục đổng sao? Cậu lấy Lục đổng nói giỡn không sợ Lục đổng lộng chết cậu hả?”
……
Ngôn Cảnh Tắc thống nhất trả lời: “Tháng sau ngày mười tám, tôi và Lục Kính Tu kết hôn, qua mấy ngày sẽ phát thiệp mời cho mọi người.”
Mọi người: “……”
Rốt cuộc, có người nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Lục Duệ Quần thì sao?”
"Ngoại tình bị tôi bắt, đã từ hôn.” Ngôn Cảnh Tắc trả lời.
Bạn trong giới Ngôn Cảnh Tắc đều cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc có thể là bị chuyện Lục Duệ Quần ngoại tình kích thích, mới có thể muốn gả cho ông già âm trầm như Lục Kính Tu này.
Đây là…… Không thể kết hôn với người nên làm mợ người?
Ngôn Cảnh Tắc lợi hại!
Ngôn Cảnh Tắc bên này thực náo nhiệt, Lục Kính Tu bên kia cũng giống vậy.
Tin Lục Kính Tu mới vừa phát ra, liền có người gọi điện thoại vào.
Một cú điện thoại đánh xong, lại tới cú thứ hai, cú thứ ba, gọi điện thoại rất nhiều, Lục Kính Tu còn phải trả lời các loại tin nhắn.
“Đúng vậy, tôi muốn kết hôn.”
“Thiệp mời qua mấy ngày nữa sẽ phát.”
“Đối tượng kết hôn là Ngôn Cảnh Tắc.”
“Em ấy rất tốt.”
Lúc Lục Kính Tu trả lời lời lời ít mà ý nhiều, nhưng nhìn ra được tới y thật cao hứng.
Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nhìn, thấy Lục Kính Tu cao hứng, liền cũng cảm thấy cao hứng, chỉ là thời gian dài……
Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc nhịn không được: "Chú Lục, chú tính trả lời tin nhắn cả đễm khoe chuyện mình muốn kết hôn cả đêm, để em độc thủ không giường sao?"
Lục Kính Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, xoay người lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, kết quả liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi bắt đầu cởi quần áo, còn chớp chớp mắt với y: “Chú, em hẳn là càng có lực dụ hoặc hơn máy tính đúng không? Có muốn tới không?
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc còn lôi kéo quần của mình xuống.
Thế này ai chịu nổi?
Dù sao Lục Kính Tu là chịu không nổi……
Y trầm khuôn mặt đi qua, dùng chăn đem Ngôn Cảnh Tắc bọc lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình.
Ngôn Cảnh Tắc ôm chăn cười rộ lên.
Ngày hôm sau, chuyện Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng Lục Kính Tu kết hôn liền truyền khắp toàn bộ Lục thị.
Người Lục thị: “……” Thế giới này biến hóa quá nhanh…… Hào môn thật loạn!
Thời gian luôn trôi qua thật sự nhanh, nháy mắt, liền đến ngày Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu kết hôn.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình thật sự quá mức lợi hại —— xuyên qua lại đây còn chưa đến ba tháng, hắn thế nhưng liền thu phục được chung thân đại sự của mình.
Sáng sớm hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu liền cùng nhau rời giường.
Bọn họ ăn trước bữa sáng, chờ ăn xong, để chuyên viên trang điểm và chuyên viên tạo hình cho bọn họ.
Ngôn Cảnh Tắc bị người tóm được, lăn lộn gương mặt kia hết nửa giờ, bất quá hiệu quả ra tới thật sự không tồi —— trang điểm xong ngũ quan càng thêm lập thể, làn da không tì vết, so với trước đó lên không chỉ một cấp bậc!
Ngôn Cảnh Tắc đẹp mỹ mãn mà thưởng thức một chút dung mạo của mình, đi tìm Lục Kính Tu, sau đó chính là sửng sốt.
Lục Kính Tu trước kia làn da có điểm quá mức tái nhợt, trên mặt còn có tơ máu, môi cũng không có huyết sắc gì, cũng đã bị hắn thơm nhiều cả người mới có loại đẹp hoa lệ.
Nhưng hiện tại, chuyên viên trang điểm giúp y làm kiểu tóc thích hợp, màu da sắc môi y đều có thay đổi nhất định, thoạt nhìn khỏe mạnh mà lại tràn ngập lực lượng.
Nếu y không có chịu quá nhiều trắc trở, hẳn chính là bộ dáng này.
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc nháy cũng không nháy một cái mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu rốt cuộc nhịn không được: “Em đang nhìn cái gì?”
“Nhìn anh.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, muốn đi hôn một cái.
Nhưng mà hắn còn chưa tới gần, Lục Kính Tu liền duỗi tay chặn hắn lại: “Hôm nay không thể thơm!” Chuyên viên trang điểm tô một chút son môi cho y, y hiện tại cả người không được tự nhiên, còn có…… Tuyệt đối không thể thơm!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hừ! Hắn hôm nay sớm hay muộn cũng có thể thân!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu dịu dàng thắm thiết, bên kia, Lục lão thái thái sáng sớm liền cùng Lục Duệ Quần đến Lục gia.
Sau đại hội cổ đông Lục thị, Lục lão thái thái vẫn luôn muốn liên hệ Lục Kính Tu, nhưng Lục Kính Tu không nhận điện thoại của bà, bà đi Lục thị lại bị người ngăn đón, còn được cho biết Lục Kính Tu bởi vì muốn trù bị cho hôn lễ nên không ở công ty.
Vài lần xuống dưới, Lục lão thái thái cũng phát hỏa, dứt khoát không đi tìm Lục Kính Tu nữa.
Bà là mẹ Lục Kính Tu, Lục Kính Tu kết hôn chắc chắn muốn mời bà tham dự, bà chờ Lục Kính Tu tới mời bà.
Nhưng mà, Lục lão thái thái chờ mãi chờ mãi, Lục Kính Tu chính là không tới.
Thậm chí, hôm nay là ngày Lục Kính Tu kết hôn, Lục Kính Tu cũng không tới.
Lục lão thái thái rốt cuộc cũng nóng nảy, trực tiếp đi Lục gia.
Ngay từ đầu thấy cửa lớn Lục gia đóng chặt, Lục lão thái thái chỉ cho là Lục Kính Tu không muốn gặp bà, cố ý khóa cửa, còn ở ngoài cửa kêu Lục Kính Tu, kết quả hô một hồi lâu cũng chưa thấy người, thật ra lại kêu tới bất động sản bên này: “Lục lão thái thái, Lục tiên sinh đã chuyển nhà, đã dọn đi được một tháng.”
Lục lão thái thái sửng sốt, ngay cả Lục Duệ Quần cũng có chút ngốc ra.
Nhà này lúc trước Lục lão gia tử vốn là phải cho Lục lão thái thái, kết quả Lục Kính Tu chuyện khác đều đồng ý, chỉ có này là không đồng ý —— y muốn căn nhà này.
Lục lão gia tử đã đem bất động sản khác, thêm lên giá trị gấp mười lần nhà này trở lên cho cháu trai, con trai muốn nhà này ông liền đồng ý, cho Lục lão thái thái bất động sản khác.
Cũng đúng là bởi vì như vậy, phía trước Lục Kính Tu mới có thể đuổi Lục lão thái thái đi —— đây là nhà y.
Lục Kính Tu đối với căn nhà này là có chấp niệm, kết quả hiện tại Lục Kính Tu thế mà lại dọn đi rồi?
Hết chương 197.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆___________
Chương 198: Phiên ngoại thế giới thứ 9 - Hôn lễ ( hạ )
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lục lão thái thái biết được Lục Kính Tu đã dọn đi, cả người ngơ ngẩn, Lục Duệ Quần càng là biểu cảm phức tạp.
Lục Duệ Quần phía trước từng thu thập tư liệu của Lục Kính Tu, cho người đi phân tích Lục Kính Tu.
Lúc ấy, chuyên gia gã chuyên môn tìm về tỏ vẻ, Lục Kính Tu người này kỳ thật là có chút thiếu tình thương, cho nên mới chặt chẽ bắt lấy căn nhà này không bỏ.
Cũng là những chuyên gia đó nói, Lục Kính Tu có khuynh hướng chán đời.
Nếu không phải như vậy, gã cũng không dám từng bước ép sát Lục Kính Tu.
Dựa theo chuyên gia phân tích, tình huống của Lục Kính Tu nếu lại chịu chút kích thích, nói không chừng liền trực tiếp tự sát.
Nhưng hiện tại, Lục Kính Tu không chỉ phản kích, còn từ bỏ cái nhà này phía trước y vẫn luôn tranh giành.
“Duệ Quần, cữu cữu con sẽ đi đâu?” Lục lão thái thái có chút bất an mà nhìn về phía cháu mình —— Lục Duệ Quần nói đúng ra là cháu ngoại bà, nhưng bởi vì không biết cha gã là ai, từ nhỏ ở Lục gia lớn lên, vẫn luôn là kêu bà là nãi nãi*.
(*bà nội)
“Nãi nãi, con tìm người hỏi thăm một chút.” Lục Duệ Quần nói, gọi điện thoại hỏi người.
Phía trước gã cảm thấy mất mặt chưa từng chủ động đi hỏi, người khác cũng sẽ không chủ động nói với gã về rủi ro này, cho nên gã cũng không biết Lục Kính Tu muốn tổ chức hôn lễ ở đâu.
Đương nhiên, đây cũng có quan hệ với chuyện Lục Kính Tu kết hôn, tuy mời không ít người nhưng cũng không có tuyên truyền bốn phía.
Lục Duệ Quần cười lạnh một tiếng, Lục Kính Tu cũng không mặt mũi tuyên truyền bốn phía, y thế mà lại đoạt vị hôn phu của gã!
Lục Duệ Quần rất nhanh liền nghe được tin tức —— Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu tổ chức hôn lễ ở một trang viên vùng ngoại thành.
Thời gian hôn lễ là giữa trưa, nhưng hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu sớm đã đến.
Lục Kính Tu chống gậy chống, lạnh mặt, tiếp đón những người đến tham gia hôn lễ, Ngôn Cảnh Tắc cũng cười tủm tỉm mà tiếp đón bạn tốt của mình.
“Cảnh Tắc, sao cậu đột nhiên liền phải kết hôn vậy, còn là gả cho Lục Kính Tu?” một người bạn của Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, Lục Kính Tu tính tình không được tốt lắm……” Lại có người nói.
“Hôm nay là ngày hai người kết hôn, nhưng anh ta nhìn cũng không vui vẻ cho lắm…”
Bạn bè Ngôn Cảnh Tắc đều tuổi không lớn, cũng bộ dáng hai mươi mấy tuổi, một đám còn muốn nghĩ đến chuyện chơi, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên muốn kết hôn không nói, còn là cùng một ông chú lạnh như băng kết hôn, bọn họ đều cảm thấy không thể lý giải.
Ngôn Cảnh Tắc nghe được bọn họ nói, lại nhịn không được cười: “Anh ấy không có không vui.”
Lục Kính Tu tuy rằng lạnh mặt, nhưng hắn rất rõ ràng, người này tâm tình thật sự rất tốt, bằng không, sao y có thể tự mình đi nghênh đón khách khứa?
Nhưng Lục Kính Tu có chút khẩn trương, chắc chắn là như thế.
Bởi vì khẩn trương, Lục Kính Tu tối hôm qua thậm chí cả đêm không ngủ.
“Anh ta không có không vui?” một người bạn của Ngôn Cảnh Tắc cực kì nghi hoặc.
Lục Kính Tu đứng ở cách đó không xa tuy rằng nhìn tinh thần rất tốt, nhưng khí chất kia… Thực sự làm người sợ hãi.
“Không có…… Từ từ, anh âyd hiện tại thật sự không vui rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lập tức hướng tới Lục Kính Tu đi đến —— Lục lão thái thái và Lục Duệ Quần tới.
Lục lão thái thái lại nói như thế nào cũng là mẹ Lục Kính Tu, bà tới nơi này, tự nhiên có người để bà tiến vào.
Lục lão thái thái khí chất ung dung hoa quý, còn một bộ dáng ôn nhu, thực dễ dàng làm người có hảo cảm, mà giờ phút này, bà nhìn Lục Kính Tu, mặt lộ vẻ thương tâm: “Kính Tu, con kết hôn, sao cũng không cho mẹ biết?”
"Không muốn báo cho bà." Lục Kính Tu nói thẳng, siết chặt gậy chống trên tay.
“Mẹ là mẹ con đấy!” Lục lão thái thái vừa kinh vừa giận.
“Tôi biết.” Lục Kính Tu cũng không phủ nhận điểm này, dù sao lúc trước bọn họ đã làm xét nghiệm ADN.
Chỉ là, mẹ y rõ ràng không coi y là con.
Lục Kính Tu biểu tình nhàn nhạt, mẹ Lục còn muốn nói cái gì đó, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên lại đây, liền nói: “Chúng ta đi vào trong phòng rồi nói.”
“Cảnh Tắc, Duệ Quần đối xử tốt với con như vậy, con thế mà phản bội nó, con……” Lục mẫu bất mãn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cũng không muốn đi vào trong phòng nói.
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, thấp giọng nói: “Bác gái, chỗ con có ảnh giường chiếu cậu Lục Duệ Quần đây.”
Mẹ Lục sắc mặt biến đổi, đồng ý vào trong phòng nói chuyện.
Tới trong phòng, bà lại nói: “Kính Tu, sao con có thể đối xử với Duệ Quần như vậy……”
Mẹ Lục khóc sướt mướt mà bắt đầu lên án Lục Kính Tu, cảm thấy Lục Kính Tu không thể không có lương tâm như vậy, làm chuyện có lỗi với Lục Duệ Quần như vậy: “Nếu không phải nhờ ba con, mẹ hiện tại còn không biết là bộ dáng gì……”
“Bà cũng nói, đó là ba tôi.” Lục Kính Tu nói: “Bà cảm kích ông ta, nguyện ý vì ông ta phụng hiến là chuyện của bà, tôi là con ông ta, tôi và chị tôi không có gì khác nhau.”
Mẹ Lục ngơ ngác mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu lại nói: “Bà thích Lục Duệ Quần như vậy, về sau liền sống với nó đi, dù sao bà cũng không muốn có tôi, lúc trước tôi bị lạc bà cũng chưa đi tìm tôi."
Lục Kính Tu trước kia không rõ mẹ mình vì sao lại đối xử với mình như vậy, nhưng sau khi trưởng thành, y cũng liền minh bạch.
Luôn có một vài người như vậy, thích tự mình phụng hiến, tới triển lãm sự vĩ đại của mình.
Mà mẹ y, tự mình phụng hiến không đủ, còn hy vọng y đứa con trai này đi theo phụng hiến.
Chỉ là, dựa vào cái gì?
Y cũng là con trai của cha y, y và chị y là giống nhau, dựa vào cái gì làm cho y giống như kém một bậc?
"Sao con có thể nói như vậy! Nếu không phải nhờ ba con, nếu không phải nhờ chị con, làm sao có con?" mẹ Lục nói, bà không rõ sao con trai mình lại không nghe lời như vậy.
Trước khi bà đến Lục gia là một người phụ nữ đáng thương bị chồng gia bạo, là Lục lão gia tử cứu bà, làm bà có cuộc sống hoàn toàn mới.
Khi đó bà đã thề, nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Lục tiểu thư.
Chẳng sợ sau bà lại gả cho Lục lão gia tử, sinh hạ Lục Kính Tu, bà cũng không thay đổi ý nghĩ của mình.
Chỉ là, từ khi Lục lão gia tử qua đời, con trai bà liền càng ngày càng không nghe lời.
Thân thể con trai bà không tốt, chỉ sợ không thể có con, sao lại không đưa Lục thị cho Lục Duệ Quần?
Con trai bà thậm chí còn đoạt vị hôn phu của Lục Duệ Quần, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Mẹ Lục hy vọng Lục Kính Tu có thế đối đãi tốt với Lục Duệ Quần, nhưng Lục Kính Tu không có quyết định này: “Đúng vậy, tôi không nên tồn tại, cho nên xin mời bà rời đi.”
“Kính Tu.” Ngôn Cảnh Tắc kêu Lục Kính Tu một tiếng, lại nhìn về phía mẹ Lục: “Bác gái, chờ lát nữa là hôn lễ của tôi và Kính Tu, bác hoặc là an an tĩnh tĩnh mà rời đi, hoặc là an an tĩnh tĩnh mà đợi, xin không quấy rầy đến chúng tôi.”
Nếu mẹ Lục thật sự không muốn đi, bọn họ chung quy cũng không thể đuổi mẹ Lục đi, hắn chỉ hy vọng người này có thể an tĩnh mà đợi.
Mẹ Lục căm tức nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Nếu các người muốn gây chuyện, tôi không ngại in ảnh chụp Lục Duệ Quần ra mấy trăm phần, đưa tới cho khách khứa mỗi người một phần."
“Ngôn Cảnh Tắc, cậu cứ tuyệt tình như vậy?” Vẫn luôn không nói chuyện, Lục Duệ Quần nhịn không được nói.
Ngôn Cảnh Tắc căn bản không để ý tới gã, chỉ là nhìn về phía Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta đi tiếp đón khách nha?”
Lục Kính Tu gật gật đầu, trầm khuôn mặt ra cửa.
Phía trước Lục Kính Tu tuy rằng mặt đầy nghiêm túc, nhưng kỳ thật cũng không dọa người, bất quá lần này lại đi ra ngoài, y thoạt nhìn liền phá lệ lạnh nhạt, làm khách khứa cũng không quá thích ứng.
Ngẫm lại phía trước y đối với mẹ mình cũng chưa cho sắc mặt tốt……
Lục Kính Tu này quả nhiên là kẻ lãnh tâm lãnh phổi.
Chậc chậc, Ngôn nhị thiếu kết hôn với y, về sau còn không biết sẽ thế nào……
Ngôn Cảnh Tắc bị đồng tình thừa dịp không có ai bắt lấy tay Lục Kính Tu: “Kính Tu, không cần để ý những người đó.”
Lục Kính Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, chậm rãi bình tĩnh lại.
Cũng phải…… Y không cần phải đi để ý những người đó.
Về sau nên sinh khí, nên buồn bực, cũng không phải là y.
Y chính là nghe nói, mẹ y đem tiền đều mượn cho Lục Duệ Quần làm đầu tư, cố tình gần đây hoàn cảnh đầu tư thật không tốt……
Lục Kính Tu hòa hoãn sắc mặt lại.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế liền muốn thơm thơm y, nhưng mà còn chưa đợi hắn thơm xuống, Lục Kính Tu sớm có cảm ứng liền ngăn cản hắn: “Đừng thơm!” hai người bọn họ mặt đầu có trang điểm chú rể!
Nói xong, Lục Kính Tu sợ Ngôn Cảnh Tắc không thuận theo không buông tha, còn nhanh như bay rời đi, đi chiêu đãi khách nhân.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu rời đi, nhịn không được cười rộ lên.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền lại bị người vây quanh.
“Ngôn Cảnh Tắc, Lục Kính Tu đối xử với mẹ anh ta cũng lạnh lùng, cậu cần phải cẩn thận.”
“Cậu đừng vì giận dỗi Lục Duệ Quần mà gả cho Lục Kính Tu a……”
“Ngôn Cảnh Tắc……”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Những người này cũng quá lo lắng hắn rồi!
Bọn họ lo lắng, thật sự không cần đâu.
Khi hôn lễ tiến hành đến phân đoạn hôn môi…
Rất nhiều khách khứa không hiểu biết tình huống cụ thể đã làm tốt chuẩn bị Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu thơm một cái cũng không thơm.
Nhưng mà……
Ngôn Cảnh Tắc hôm nay vẫn chưa thơm được Lục Kính Tu, bắt lấy Lục Kính Tu liền hung hăng mà hôn xuống.
Hắn thơm đến đặc biệt dùng sức, vẫn luôn không buông Lục Kính Tu ra, mà Lục Kính Tu thế mà không có né tránh.
Thậm chí bọn họ hôn nhau vài phút, còn khó xá khó phân.
Hai người này, chẳng lẽ còn là chân ái?
Khách tới tham gia yến hội đều sửng sốt.
Lục lão thái thái và Lục Duệ Quần rốt cuộc không đi, thấy một màn như vậy cũng đồng dạng sửng sốt.
Sự tình…… Giống như theo chân bọn họ tưởng tượng không giống?
Sự tình đương nhiên theo chân bọn họ tưởng tượng không giống.
Ngôn Cảnh Tắc thơm xong rồi, nhìn Lục Kính Tu trong lồng ngực mơ mơ màng màng mà nhìn chính mình, lại đi lên hôn mấy cái.
Phía trước Lục Kính Tu không cho thơm…… Hiện tại hắn muốn thơm trở về hết!
Lục Kính Tu: “……” Chuyên viên trang điểm ở ngoài miệng y có tô son môi, Ngôn Cảnh Tắc ăn thật sự không thành vấn đề chứ?
Trước kia chưa bao giờ tô qua thứ này, Lục đổng trước đó vì ở ngoài miệng có cái gì đó, cả uống nước cũng thấy không quen, hiện tại càng là rối rắm hơn, mày cũng nhíu lại.
Người xung quanh: Đây mới là phản ứng bình thường! Lục đổng bị Ngôn Cảnh Tắc ôm thơm có phải không cao hứng không?
Nhưng mà bọn họ mới vừa dâng lên cái ý niệm này, liền thấy Lục Kính Tu lại chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc —— ăn cũng ăn rồi, lại ăn thêm một chút cũng không sao!
Người xung quanh: “……” Hay Lục đổng sinh khí chỉ là bởi vì mình không chiếm quyền chủ động?
Hai người bọn họ bộ dáng này, nhìn còn rất xứng đôi.
Đôi Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu này lúc chuẩn bị kết hôn có rất nhiều người không xem trọng.
Bọn họ tuổi kém nhau rất lớn, giữa còn hỗn loạn một tên Lục Duệ Quần.
Nhưng chính là hai người này thế mà càng ngày càng tốt, càng làm cho người giật mình chính là, sau khi hai người kết hôn không lâu, Lục Kính Tu thế nhưng liền đem Lục thị cổ phần, tất cả đều chuyển cho Ngôn Cảnh Tắc.
Kia chính là toàn bộ cổ phần sở hữu mà Lục Kính Tu có được!
Lục Kính Tu đối với Ngôn Cảnh Tắc, đây là chân ái!
Biết được tin tức này, những người soan đoán cảm thấy Lục Kính Tu và Ngôn Cảnh Tắc kết hôn có khả năng chỉ là vì chọc giận mẹ mình lập tức liền biến mất, nhưng thật ra có không ít người bắt đầu ghen ghét Ngôn Cảnh Tắc.
Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất tốt, vị hôn phu trước Lục Duệ Quần của hắn rõ ràng không có thiên phú làm buôn bán, lại luôn muốn đầu tư kiếm đồng tiền lớn, cổ phần trên tay Lục thị đều bị gã bại mất không ít, Lục Kính Tu thì sao? Y ngoại trừ phát triển kinh doanh Lục thị không ngừng, trên tay còn có một công ty khác…
Ghen ghét rất nhiều, rất nhiều người cũng cũng chỉ có thể nói nói lời nói ê răng—— Ngôn Cảnh Tắc lại lợi hại thì thế nào? Hắn rốt cuộc không có bản lĩnh gì, Lục Kính Tu thân thể lại không tốt. Ngày nào đó Lục Kính Tu không còn nữa, hắn không chừng muốn bại sạch sản nghiệp!
Kết quả, Ngôn nhị thiếu được công nhận không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng lại đi học, còn ở lĩnh vực y học tỏa sáng rực rỡ.
Hắn thậm chí thành một bác sĩ trứ danh!
Này còn chưa tính, hắn còn tự mình làm vài lần giải phẫu cho Lục Kính Tu. Tuy nói không thể làm tay chân Lục Kính Tu khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng làm Lục Kính Tu không cần lại chống gậy chống đi đường.
Thân thể Lục Kính Tu một chút cũng không kém dần đi như đồn đãi, ngược lại càng ngày càng tốt.
Đến cuối cùng, hai người lại là thành một đôi phu phu mẫu mực vô số người hâm mộ.
Giờ phút này, đôi phu phu mẫu mực này đang bơi lội.
Ngôn Cảnh Tắc đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn là rất trẻ, hắn sớm đã học được cách bơi, giờ phút này đang đứng bên cạnh bể bơi, nhìn Lục Kính Tu bơi lội.
Kết hôn mười năm, hắn vẫn luôn cẩn thận chiếu cố Lục Kính Tu, thân thể y không chỉ có không tệ hơn, còn càng ngày càng tốt, hiện giờ trên người cũng có cơ bắp.
Nhìn thật sự…… Rất mê người.
Đặc biệt là Lục Kính Tu bơi lội còn không mặc quần bơi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn, cả người đột nhiên trầm vào trong nước, liền hướng tới Lục Kính Tu bơi qua……
Lục Kính Tu đang cố gắng bơi lội rèn luyện đột nhiên liền phát hiện dưới thân mình nhiều thêm một người, dán vào mình dưới nước không nói, còn ăn bớt trên người y.
Đầu gối y nói không chừng lại muốn bị thương……
Hết chương 198.
-------
Lời editor Kaorurits: mình edit truyện nguồn wikidịch, trong đó có một đoạn comment vô cùng đúng ý mình, mình xin copy vào đây cho mọi người xem luôn cho xôm :)) mình cũng cảm thấy như bạn này về bà mẹ.
Tài khoản comment tên là "Đam mỹ ngôn tình":
Kinh trước sự phụng hiến của Lục mẫu (⊙⊙) Lục mẫu có phụng hiến sao? sao ta ko thấy??... Chỉ thấy Lục mẫu an nhàn cả đời sống giàu sang cả đời, còn Kính Tu con trai của bà phụng hiến cả đời bất hạnh cả đời ( chưa nói Kính Tu ngoài là con của bà anh ấy còn là thiếu gia đâu ).Nếu Cảnh Tắc ko tỉnh lại, sự tình có thể xảy ra giống như cốt truyện dự đoán.
Tác giả dừng kết cục tại đây, Cảnh Tắc ko ra tay với Lục mẫu, TuTu đối với Lục mẫu ko hợp thì ly, chỉ vì một lý do duy nhất Lục mẫu là người sinh ra Kính Tu. Ngoài lý do đó thì ko còn lý do nào khác, theo mình Lục mẫu ko xứng, ko đủ, ko có tư cách làm mẹ!
Mình còn rất lấn cấn trước cách trả ân của bà, bà nói muốn trả ân cho chủ... nhưng chỉ thấy bà lên giường với chủ, bà nói muốn chăm sóc tiểu thư... nhưng lại chiếm địa vị của mẫu thân tiểu thư... Là ta nghĩ nhiều sao?! nếu ko... đây chẳng phải là một người bề ngoài dịu dàng ôn hòa bên trong ghê tởm giả nhân giả nghĩa sao??!! (⊙...⊙)
Nhưng có một điều là mình chắc chắn Lục mẫu là một người mẹ vô tình đến độc ác, bà ta độc ác và tàn nhẫn với Kính Tu, cái này thì ai cũng biết nhưng mình quá bức xúc! Thử hỏi một đứa trẻ bị bắt cóc dù bạn ko quen biết nó nhưng khi biết được dù là người dưng bạn cũng sẽ cảm thấy lo lắng quan tâm liệu cảnh sát có đem nó về được ko! Lục mẫu thì ko, một chút áy náy lo lắng cũng ko thậm chí là đi tìm cũng ko! Này là con trai sao hay là con kẻ thù?! Nếu trong truyện ko nói Kính Tu là con Lục phụ mình còn tưởng là con của kẻ đã ngược đãi bà ta. (Đến khi tiểu thư chết cần họ mới tìm về) khi Kính Tu trở về một thân tàn tật nếu có dù chỉ một chút tình mẹ, ai mà ko nát lòng! Nhưng bà chỉ cảm thấy đứa con đã tàn tật này càng ko xứng là con ông chủ, càng ko thể so sánh với tiểu thư, bà coi anh như công cụ một công cụ để sử dụng cho mọi người thấy bà là một người biết ơn nghĩa. Thân tàn tật anh ấy còn phải nắm giữ công ty ko một ai quan tâm đến nỗi sinh ra tâm bệnh, gặp người khác coi chừng là trả thù xã hội rồi nhưng anh ấy chỉ muốn kết thúc chính mình...
Khi Lục mẫu biết được tình trạng sức khỏe của con trai mình qua lời kể của quản gia, bà đã dửng dưng ko để trong lòng, cái mà bà luôn quan tâm là: anh có giao lại công ty cho Duệ Quần ko.Thật trái ngược với vẻ bề ngoài dịu dàng của mình bà vô tình một cách tàn nhẫn!