Chương 195
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc vừa nằm bên người Lục Kính Tu liền nhịn không được muốn ôm ấp hôn hít Lục Kính Tu, lúc này liền bắt lấy tay trái Lục Kính Tu mà thơm.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, lần đầu hắn ngủ lại phòng Lục Kính Tu, nhìn thấy trên tay trái chân trái Lục Kính Tu chằng chịt đầy những vết thương y tự mình gây ra.
Không hề nghi ngờ, Lục Kính Tu không thích tay trái và chân trái tàn tật của mình.
Lục Kính Tu như vậy làm hắn đau lòng, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lục Kính Tu có chướng ngại tâm lý với tay chân trái y, cho nên lúc cùng y bên nhau, hắn thường sẽ đi thơm tay trái Lục Kính Tu, biểu đạt niềm yêu thích của mình.
Mấy ngày nay, tay trái và chân trái Lục Kính Tu quả nhiên cũng không còn vết thương, Lục Kính Tu cũng không giống như ban đầu, luôn không muốn lộ ra tay trái mình trước mặt người khác.
Lục Kính Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc nằm bên người mình, thò lại gần, hôn hôn mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Y thích Ngôn Cảnh Tắc, càng thích cùng Ngôn Cảnh Tắc thân cận.
Từ tối hôm qua cho tới hôm nay, y vẫn luôn rất vui vẻ.
"Em đã sớm nói với ba mẹ em là thích anh sao?" Lục Kính Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Chung quy cũng phải cho bọn họ cái châm dự phòng trước chứ."
Lục Kính Tu lại hôn Ngôn Cảnh Tắc một chút.
Ngôn Cảnh Tắc có đôi khi có vẻ thực hoạt bát, nhưng hắn suy xét mọi chuyện thật sự rất thành thục, cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, y có loại cảm chính mình được che chở.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh đừng hôn em, cẩn thận hôn em rồi miệng càng sưng hơn đấy."
Khóe miệng Lục Kính Tu nhịn không được mà nhoẻn lên một cái.
Ngôn Cảnh Tắc kinh hỉ cực kỳ: “Anh cười?”
“Anh cười sao?” Lục Kính Tu sửng sốt.
“Đúng vậy, anh cười, cười rộ lên đặc biệt đẹp.” Ngôn Cảnh Tắc hôn hôn khóe miệng Lục Kính Tu: “Về sau anh cười nhiều lên.”
Lục Kính Tu xụ mặt, bất mãn mà trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Anh sẽ không cười.” y soi gương rồi, chính mình cười rộ lên cũng không đẹp, cứ thấy quái quái.
“Không cười thì không cười, anh không cười cũng đẹp, là người đẹp nhất mà em đã thấy.”
Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá biết nói lời ngon tiếng ngọt…… Lục Kính Tu quay đầu: “Anh phải về nhà.”
Phòng bệnh tư nhân kỳ thật ở rất thoải mái, nhưng y không thích nơi này, y muốn về nhà.
Đó là nhà y, nhưng y mới ở một buổi tối thôi.
Thân thể Lục Kính Tu không có vấn đề gì lớn, về nhà cũng được, Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Được, chúng ta về nhà.”
Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy, đang chuẩn bị giúp Lục Kính Tu thu dọn đồ đạc, di động liền vang lên.
Là Lục Duệ Quần gọi điện thoại tới.
Ngôn Cảnh Tắc cho Lục Kính Tu xem màn hình điện thoại: “Lục Duệ Quần điện thoại.”
Lục Kính Tu nói: “Nói với nó anh bệnh thật sự nghiêm trọng.”
Lục Kính Tu ngồi trên giường bệnh, vài sợi tóc rũ xuống, che đậy một chút khóe mắt, cả người thoạt nhìn nhu hòa không ít, nhưng lời này của y…… Rõ ràng là tính toán hố Lục Duệ Quần.
Ngôn Cảnh Tắc rất vui lòng.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Lục Kính Tu là chết trên tay nguyên chủ, mà nguyên chủ, là chết trên tay Lục Duệ Quần.
Hắn tuy cảm thấy nguyên chủ chết là đáng lắm, nhưng cũng không thích Lục Duệ Quần.
Dù sao nguyên chủ đối với người khác thế nào không biết, nhưng đối với Lục Duệ Quần thật sự rất tốt.
Những năm trước kia, Lục Duệ Quần đều là tùy tiện gọi một cú điện thoại là có thể gọi nguyên chủ đi. Mà nguyên chủ đi, vừa giúp Lục Duệ Quần đài thọ vừa chiếu cố Lục Duệ Quần, kia đúng là tận tâm tận lực.
Lục Duệ Quần lại cùng "bạn tốt" của nguyên chủ giảo hợp bên nhau.
Chỉ là hiện tại, chuyện trên quỹ đạo lịch sử nguyên bản chắc chắn sẽ không xảy ra —— Lục Duệ Quần kỳ thật lá gan không lớn, bản lĩnh cũng bình thường, gã thương tổn không được Lục Kính Tu.
Dưới tình huống như thế, hắn không có khả năng trái pháp luật phạm tội làm gì Lục Duệ Quần…… Cũng chỉ có thể hố Lục Duệ Quần một chút.
Ngôn Cảnh Tắc nhận điện thoại, ấn loa, sau đó lúc Lục Duệ Quần hỏi tình trạng thân thể Lục Kính Tu, hắn nói Lục Kính Tu làm kiểm tra không cho mình đi theo, mình cũng không biết tình hình cụ thể.
Muốn hắn nói Lục Kính Tu bệnh thật sự nghiêm trọng? Đó là không có khả năng!
Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, lại làm Lục Duệ Quần càng thêm khẳng định Lục Kính Tu tình huống không tốt. Gã vô cùng cao hứng, lại đề ra muốn vay tiền Ngôn Cảnh Tắc đi mua cổ phần của Vương Định Đào.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ba tôi nguyện ý cho tôi tiền mua cổ phần, nhưng ông ấy yêu cầu cổ phần kia cho tôi.”
Lục Duệ Quần là hy vọng Ngôn gia có thể cho gã vay tiền mua cổ phần, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cắn chết muốn cổ phần thuộc về danh nghĩa hắn, Lục Duệ Quần cũng không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý.
Dù sao trong lúc nhất thời, gã căn bản lấy không ra nhiều tiền tới như vậy.
Cũng may Ngôn Cảnh Tắc sớm hay muộn cũng kết hôn với gã, cổ phần ở trên tay Ngôn Cảnh Tắc liền tương đương với ở trên tay gã.
Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với Lục Duệ Quần xong, liền cúp điện thoại, nói với Lục Kính Tu: "Kính Tu, danh nghĩa em có 5% cổ phần trong công ty ba em, em chuyển cho anh coi như của hồi môn của em, anh ra tiền, mua cổ phần trên tay Vương Định Đào về cho em làm sính lễ đi!”
Đây là hắn đã sớm nghĩ tốt, hắn gấp không chờ nổi mà muốn “gả” cho Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói “của hồi môn”, cạn lời mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nghĩ nghĩ lại nói: “Không cần… của hồi môn đâu, cổ phần trên tay Vương Định Đào coi như là anh tặng cho em.”
“Này sao được? Chắc chắn là phải có qua có lại." Ngôn Cảnh Tắc nói. Tuy hắn nói ngoài miệng phải gả cho Lục Kính Tu, nhưng trên thực tế Lục Kính Tu là vợ hắn á!
Hắn chung quy không thể toàn bộ dựa vào vợ nuôi, đúng không?
"Anh muốn đưa cho em."
"Em đây cũng muốn đưa cho anh." Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh nghe lời đi, nếu anh không nghe lời, cẩn thận em đánh anh."
Lục Kính Tu ngây ra một lúc, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng uy hiếp muốn “đánh” y?
Ngôn Cảnh Tắc bổ sung một câu: “Đánh bên trong cơ thể ấy!"
Lục Kính Tu: “……” Lưu manh!
Lục Kính Tu tuy ở trong lòng kêu lưu manh, nhưng vẫn là vui vui vẻ vẻ mà đi theo lưu manh nào đó về nhà, còn cân nhắc có nên không nghe lời một chút, để bị đánh hay không…
Thời điểm Lục Kính Tu và Ngôn Cảnh Tắc về đến nhà, Vương a di mới vừa làm xong cơm chiều.
Nhìn thấy Lục Kính Tu, Vương a di sợ ngây người: “Tiên sinh, cậu dị ứng có phải quá nghiêm trọng rồi không? Trên cổ cũng đỏ.”
Lục Kính Tu rụt rè mà nói: “Đúng là hơi nghiêm trọng.”
Vương a di nhắc mãi: “Kia về sau nhất định phải cẩn thận một chút, tôi không bao giờ mua ớt cay.”
Không biết vì cái gì, Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt muốn cười.
Ngày hôm sau Lục Kính Tu không đi làm.
Thứ nhất y còn cần nghỉ ngơi, thứ hai thì…… Y phải lừa Lục Duệ Quần, đương nhiên phải gạt đến cùng.
Trước kia dù có không thoải mái, Lục Kính Tu cũng kiên trì đi xử lý sự vụ công ty, nay y quyết định cho bản thân mình nghỉ ngơi một tuần, thả lỏng một chút.
Nhưng Lục Kính Tu không ra cửa, Ngôn Cảnh Tắc lại ra cửa, hắn mang theo tiền Lục Kính Tu cho, đi cùng cha Ngôn, mua cổ phần trên tay vị Vương cổ đông kia.
Cha Ngôn nhìn thấy trên tài khoản Ngôn Cảnh Tắc được Lục Kính Tu gửi đến đây một chuỗi số không, chung quy cảm thấy Lục Kính Tu có tiềm năng làm hôn quân, nhịn không được nói với thằng con: "Con đó tiểu tử, về sau cũng không nên di tình biệt luyến, đối xử với người ta cho tốt vào.”
Lục Kính Tu đối với con ông, thật sự không còn lời gì để nói.
“Ba ba yên tâm, con đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều sẽ không di tình biệt luyến, con chỉ thích một mình anh ấy thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên anh ấy cũng chỉ thích con…… Ba, con muốn sớm một chút trở về, bằng không thời gian dài anh ấy nhìn không thấy con, sẽ lo âu.”
“Cút đi!” thằng con này của ông đúng là chén nước hắt ra ngoài mà!
Ngôn Cảnh Tắc nhanh như bay mà về nhà.
Lục Kính Tu nằm hai ngày trên giường, thân thể liền hoàn toàn khỏe lại, cũng chính là lúc này, Ngôn Cảnh Tắc quyết định cùng y đi giải khóa bể bơi ở tầng cao nhất.
Bể bơi tầng cao nhất nhà bọn họ rất lớn, nhưng không sâu, Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này rất vừa lòng.
Hắn kỳ thật vẫn luôn có bóng ma tâm lý với bể bơi.
Lên lầu, hắn liền bắt đầu dặn dò Lục Kính Tu: “Kính Tu, về sau anh muốn bơi lội nhất định phải mang em theo, biết không? Không thể một mình tới.”
Ngôn Cảnh Tắc đây là sợ y chết đuối? Lục Kính Tu trong lòng ấm áp, lại có điểm bất đắc dĩ.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Anh cũng biết đó, nếu là vận khí không tốt gặp phải chân rút gân gì đó……”
Lục Kính Tu nghe được lời này, biểu tình trở nên ngưng trọng: “Anh nhất định không đơn độc lại đây.” y xác thật sẽ bị rút gân, về sau thật sự phải cẩn thận.
“Kính Tu anh thật ngoan, giỏi quá.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Lục Kính Tu một ngụm.
Khi Lục Kính Tu còn nhỏ, trước nay đều là không ai khen, không nghĩ tới hiện tại tuổi lớn, thế mà gặp phải một Ngôn Cảnh Tắc, sau đó luôn được khen...
Chỉ là… Ngôn Cảnh Tắc vậy mà khen y ngoan?
Lục Kính Tu cởi quần áo, liền vào bể bơi.
Y đã thật lâu không bơi lội, mới vừa tiến vào bể bơi, chỉ hai giây đều chìm cả người xuống.
Nhưng người học bơi lội là không sợ nước, y một chút cũng không sợ, rất nhanh liền một chân chống đất, đứng lên từ trong nước.
Kết quả y mới vừa đứng dậy, liền nhìn thấy có người “Bùm” một cái nhảy vào trong nước —— quần áo Ngôn Cảnh Tắc mới chỉ cởi một nửa, còn cầm điện thoại, thế mà lại nhảy hẳn vào trong nước!
“Em làm gì vậy?” Lục Kính Tu nhíu mày lại.
Ngôn Cảnh Tắc từ trong nước đứng dậy, trên mặt còn nét kinh hoảng chưa rút đi: “Em nhìn thấy anh chìm xuống.”
Nguyên chủ không biết bơi, Ngôn Cảnh Tắc cũng liền không vội mà xuống nước, nguyên bản là ở bên cạnh nhìn, còn ở cân nhắc làm sao dụ Lục Kính Tu cởi quần bơi ra.
Không nghĩ tới Lục Kính Tu vừa mới bắt đầu bơi, thế nhưng liền chìm xuống.
Hắn vừa sốt ruột, liền trực tiếp nhảy xuống nước, hiện tại trong lòng còn sợ hãi, trái tim đập đến phá lệ nhanh.
Lục Kính Tu ngơ ngác nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ôm lấy người một phen: “Em yên tâm, anh sẽ không sao.”
Y càng ngày càng rõ ràng mà nhận thức đến, Ngôn Cảnh Tắc có bao nhiêu coi trọng y.
Y có một người yêu y, ý thức được điểm này, Lục Kính Tu đột nhiên cảm thấy, tất cả những gì mình tao ngộ trong dĩ vãng đều không đáng là gì.
“Em rất lo lắng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Đừng lo lắng, anh không sao mà.” Lục Kính Tu vụng về mà an ủi hắn.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật còn có điểm bất an, nhưng việc này không cần thiết để Lục Kính Tu nhìn ra tới…… Hắn hì hì cười: “Vậy vì trấn an tâm linh bị thương của em, lúc anh bơi có thể không mặc quần bơi không?”
Lục Kính Tu: “……”
Tiểu chó săn mình coi trọng còn có thể thế nào chứ? Chỉ có thể sủng!
Lục Kính Tu cũng chưa nghĩ đến, mình thế nhưng còn sẽ làm ra một chuyện làm người thấy thẹn như vậy.
Nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc cũng làm như vậy…
Phong cảnh bể bơi thật sự không tồi.
Lục Kính Tu dạy Ngôn Cảnh Tắc bơi lội, Ngôn Cảnh Tắc không học được.
Sau đó lão sư nào đó kỹ thuật dạy học sinh không tốt, đã bị học sinh "đánh".
Hôm nay thật là một ngày làm người vui sướng.
Cơ hồ trong chớp mắt, liền đến ngày mở đại hội cổ đông Lục thị.
Trước mấy ngày đại hội cổ đông mở ra, Lương Khải Hải liên hệ Lục Kính Tu, lo lắng Lục Kính Tu áp không được Lục Duệ Quần.
Lục Kính Tu bảo anh yên tâm.
Nhưng Lương Khải Hải vẫn khó có thể yên tâm, buổi sáng đại hội cổ đông hôm nay, lại liên hệ Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu nói: “Anh không cần lo lắng. Thời gian còn sớm, anh muốn tới chỗ tôi ăn bữa sáng không?"
Lương Khải Hải hỏi: “Lục gia? Tôi lập tức lại đó.”
Lục Kính Tu nói: “Không phải Lục gia.”
Lục Kính Tu cho Lương Khải Hải một cái địa chỉ, bảo Lương Khải Hải lại đây.
Sau khi Lương Khải Hải tới tiểu khu, là Vương a di đi đón.
“Lục đổng sao lại dọn đến đây ở vậy?” Lương Khải Hải hỏi.
“Tôi không biết.”
“Lục đổng gần đây còn khỏe chứ?”
“Tôi không biết.”
“Lục đổng……”
“Mặc kệ cậu hỏi gì, tôi cũng không biết.” Vương a di mặt đầy nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc bỏ thêm tiền lương cho cô, bảo cô quyết không thể đem chuyện trong nhà nói ra ngoài.
Sợ rơi xuống kết cục như quản gia trước kia, Vương a di đã hạ quyết tâm, cái gì cũng không nói với người ta.
Lương Khải Hải cái gì cũng không hỏi được từ Vương a di, cuối cùng liền đi theo Vương a di, tới nhà mới của Lục Kính Tu.
“Nhà này của Lục đổng rất không tồi.” Lương Khải Hải có chút giật mình mà nhìn căn hộ này, phong cách nhà này thật sự hoàn toàn không giống bản nhân Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu thế mà không bố trí căn nhà này thành kiểu âm u...
“Đúng là không tồi, ở rất thoải mái.” Vương a di lần này thật ra lại nói chuyện —— khen nhà tóm lại là không sao.
Nhưng Lương Khải Hải không chú ý nghe, bởi vì hắn thấy được Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó anh bảo Lục Kính Tu nhất định phải cẩn thận thế mà giờ đang mặc áo ngủ, cùng với Lục Kính Tu cũng mặc áo ngủ giống vậy, cùng nhau ngồi bên bàn ăn.
“Lương đổng, chúng tôi đang đợi anh đấy.” Ngôn Cảnh Tắc cười tiếp đón Lương Khải Hải ăn bữa sáng, mà Lục Kính Tu ngồi ở bên cạnh hắn, cả người thoạt nhìn thực thả lỏng.
Lương Khải Hải chung quy cảm thấy có điểm không thích hợp, lại có chút bội phục —— trách không được Lục Kính Tu một chút cũng không nóng nảy, hóa ra đã sớm đã mượn sức Ngôn gia!
Chỉ là, Ngôn Cảnh Tắc không phải vị hôn phu của Lục Duệ Quần sao? Lục Kính Tu là làm sao mượn sức?
Lương Khải Hải đầy mình nghi hoặc mà ăn, còn càng ăn càng nghi hoặc.
Hắn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc gắp đồ ăn cho Lục Kính Tu còn chưa tính, thế nhưng còn nhìn thấy Lục Kính Tu sau khi ăn hai cái tiểu bao tử, liền đem ba cái tiểu bao tử còn lại trong đĩa cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc ăn luôn.
Hai người này quan hệ có phải thật quá tốt rồi hay không?
Sao anh nhớ rõ Lục Kính Tu không thích tiếp xúc với người khác, đi ra ngoài liên hoan mà có nhiều người, đồ ăn trên bàn thậm chí một chiếc đũa cũng không động vào?
Lương Khải Hải đầy mình nghi hoặc, ăn xong bữa sáng trước mặt, cùng Lục Kính Tu sang phòng tiếp khách nói chuyện.
Sau khi hai người ngồi xuống, Ngôn Cảnh Tắc một bộ chủ nhà pha trà cho bọn họ, này còn chưa tính, Lục Kính Tu nói chuyện với anh còn không có ý định tránh đi Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu nhìn Lương Khải Hải đang nghi hoặc, nghiêm túc mà nói: “Ngôn Cảnh Tắc là bạn trai tôi.”
Lương Khải Hải đều ngốc ra, Ngôn Cảnh Tắc không phải vị hôn phu của Lục Duệ Quần sao? Sao lại thành bạn trai Lục Kính Tu?
Trách không được Lục Kính Tu một chút cũng không nóng nảy, hóa ra là đã bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc!
Mặc kệ thế nào, Lương Khải Hải không lo lắng nữa.
Đặc biệt là sau khi nhìn đến hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu cùng vào một phòng ngủ thay quần áo.
Anh vẫn luôn cho rằng Lục Kính Tu sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không nghĩ tới Lục Kính Tu lợi hại như vậy, thế mà đoạt được vị hôn phu của cháu ngoại trai.
Đại hội cổ đông mở vào mười giờ sáng.
Lục Duệ Quần đã sớm tới, sau khi tới liền có hơi sốt ruột --- Ngôn Cảnh Tắc thế mà vẫn luôn không tới.
Trong lòng gã bất an, cố tình liên hệ không được Ngôn Cảnh Tắc —— mấy ngày nay gã liên hệ Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng không tiếp điện thoại.
Từ khi Ngôn Cảnh Tắc mua được cổ phần Vương Định Đào, liền không để ý tới gã nữa!
Ngôn Cảnh Tắc gia hỏa này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Gã thậm chí hoài nghi Ngôn Cảnh Tắc di tình biệt luyến, nhưng gã tìm người đi hỏi thăm, lại cái gì cũng hỏi thăm không đến.
Ngôn Cảnh Tắc có một đám hồ bằng cẩu hữu, hắn trước kia hay cùng những người đó cùng nhau đi ra ngoài chơi, nhưng gần đây không ra, mỗi ngày đều an an phận phận đi theo Lục Kính Tu đi làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Duệ Quần vẫn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc sẽ không di tình biệt luyến.
Ngôn Cảnh Tắc mười hai mười ba tuổi liền chuyển động vây quanh gã, đến bây giờ đều đã mười năm…… Người này thích gã mười năm, chung quy không có khả năng đột nhiên liền không thích nữa.
Lục Duệ Quần đang nghĩ ngợi, một đám cổ đông Lục thị đều đã tới.
Cổ đông Lục thị không tính là nhiều, nhưng cũng không phải ít, mười mấy vẫn phải có.
Lục Duệ Quần cười cùng những người này nói chuyện, chờ gã đều chào hỏi qua, thời gian cũng không sai biệt lắm, lúc này, Lục Kính Tu và Lương Khải Hải, còn có Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau từ bên ngoài tiến vào.
“Lục đổng.” Những đổng sự đó nhìn đến Lục Kính Tu, đều chủ động chào hỏi.
Lục Duệ Quần ban nãy phải chủ động chào hỏi những người này chung quy cảm thấy có chút nghẹn khuất, nhìn Lục Kính Tu lại có chút giật mình.
Lục Kính Tu trước đây cả người nhìn là có điểm âm trầm, lúc y nhìn người thậm chí làm người ta theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.
Lục Kính Tu bây giờ thì không giống thế. Y nhìn lại có hơi… ôn hòa?
Còn có sắc mặt hồng nhuận kia của y… Lục Kính Tu trang điểm sao?
Lục Duệ Quần cứ như vậy trơ mắt mà nhìn Lục Kính Tu tiến vào ngồi xuống.
Đại hội cổ đông cần thương lượng rất nhiều chuyện, trước hết phải làm chính là Lục Kính Tu hội báo tình huống Lục thị trong khoảng thời gian này.
Thời điểm Lục Kính Tu nói chuyện không nhanh không chậm, đặc biệt bình tĩnh, Lục Duệ Quần nhìn y, chung quy cảm thấy sự tình giống như thoát ly khỏi khống chế của mình.
Sự tình quả nhiên không đúng.
Khi Lục Duệ Quần đưa ra ý muốn đổi chủ tịch… Cổ đông đang ngồi thế nhưng không có một ai tán đồng, tất cả mọi người đều ủng hộ Lục Kính Tu.
"Tình trạng thân thể Lục Kính Tu căn bản không thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch!" Lục Duệ Quần nhịn không được nói.
Lương Khải Hải đồng tình mà nhìn Lục Duệ Quần: “Lục đổng thân thể không có vấn đề, chúng tôi đều đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục đổng.”
Các cổ đông khá cũng sôi nổi tán đồng.
Mấy ngày nay Lục Duệ Quần đưa chỗ tốt cho bọn họ, liên lạc bọn họ các thứ, bên trong bọn họ có một số người kỳ thật là nghĩ tới muốn ủng hộ Lục Duệ Quần.
Thứ nhất là trạng thái tinh thần Lục Kính Tu gì đó, nếu như thật sự giống Lục Duệ Quần nói, kém như vậy… Bọn họ sợ y quyết sách sai lầm.
Thứ hai là…… Lục Duệ Quần và Lục Kính Tu rốt cuộc là cậu cháu, bọn họ cảm thấy hai người này không có khác biệt.
Nhưng vào ngày hôm qua, Lục Kính Tu gửi cho bọn họ báo cáo kiểm tra sức khỏe của y, còn tỏ vẻ, y là y, Lục Duệ Quần là Lục Duệ Quần, bọn họ không có quan hệ gì.
Lục Kính Tu đây là muốn cùng Lục Duệ Quần phân rõ giới hạn, làm cho bọn họ đứng thành hàng?
Xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ kia, tình trạng thân thể Lục Kính Tu xác thật không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém, ít nhất bọn họ có rất nhiều người có bệnh tiểu đường cao huyết áp linh tinh, Lục Kính Tu cũng đều không có.
Còn trạng thái tinh thần Lục Kính Tu… Hôm nay vừa thấy đến Lục Kính Tu, bọn họ liền cảm thấy trạng thái Lục Kính Tu không thành vấn đề.
Lại nói tiếp, Lục Duệ Quần nơi nơi nói Lục Kính Tu thân thể không tốt, tin tức là từ đâu ra?
Lục Kính Tu nếu thật thân thể không tốt, có thể để gã biết?
Gã có thể “biết”…… Nói không chừng là Lục Kính Tu hố gã!
Mấy ngày nay Lục Duệ Quần nhảy nhót khắp nơi, chỉ sợ Lục Kính Tu xem diễn xem đến vui vẻ lắm.
Những cổ đông này đều thông minh thật sự, không ai ủng hộ Lục Duệ Quần.
Phải biết rằng, Lục Duệ Quần mới 22 tuổi, chưa bao giờ quản lý công ty, bọn họ trừ phi đầu óc có vấn đề mới có thể không cần Lục Kính Tu ngược lại ủng hộ một người như vậy.
Phải biết rằng, lúc trước Lục Kính Tu có kinh nghiệm tương quan đã 26 tuổi, lúc vừa tới công ty bọn họ cũng đều chướng mắt.
Nghĩ như vậy, còn có người khuyên Lục Duệ Quần: “Duệ Quần a…… Cậu còn trẻ, vẫn nên lại rèn luyện mấy năm tương đối tốt hơn.”
Người này nói như vậy rồi, những người khác cũng đều một bộ trưởng bối miệng lưỡi, khuyên Lục Duệ Quần.
Bọn họ đều cảm thấy Lục Duệ Quần có điểm ngốc, ngoan ngoãn lấy tiền chia hoa hồng không tốt sao? Làm gì phải đối nghịch với Lục Kính Tu?
Nhưng mà, Lục Duệ Quần ghét nhất chính là người khác một bộ trưởng bối tới áp gã.
Gã nguyên bản thỏa thuê đắc ý, kết quả nghĩ tốt làm Lục Kính Tu mất mặt, cốt truyện làm Lục Kính Tu xuống đài hoàn toàn không có phát sinh, thật ra chính gã bị người chế giễu, thành một vai hề nhảy nhót……
Đại hội cổ đông vẫn tương đối nghiêm túc, thời điểm mở họp Lục Duệ Quần không dám làm cái gì, nhưng là chờ hội nghị kết thúc, gã lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, cậu phản bội tôi!”
Lương Khải Hải gì đó, phản bội gã còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại phản bội gã!
“Là cậ phản bội tôi trước.” Ngôn Cảnh Tắc nói, có chút nóng lòng muốn thử.
Hắn hôm nay là riêng đem theo ảnh chụp Lục Duệ Quần ngoại tình!
"Tôi phản bội cậu bao giờ?" Lục Duệ Quần nghiến răng nghiến lợi.
“Rất nhiều lần.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức đem những ảnh chụp đó ra, vung tay ném cho Lục Duệ Quần.
Động tác Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn có điểm gấp không chờ nổi, hắn vung lên còn làm ảnh chụp rơi rụng trên bàn hội nghị thật lớn.
Lục Duệ Quần liếc mắt một cái liền thấy được những ảnh chụp đó, nhìn đến rồi liền ngốc ra.
Ngôn Cảnh Tắc vậy mà đã biết…… Hiện tại gã phải làm sao bây giờ?
Những cổ đông đó vốn dĩ phải đi, nhưng nhìn thấy Lục Duệ Quần làm khó dễ Ngôn Cảnh Tắc liền ở lại, hiện tại nhìn thấy mấy ảnh chụp này còn quay ngược về.
Không nghĩ tới tới tham gia một đại hội cổ đông mà còn có thể xem bát quái!
Lại nói tiếp…… Bọn họ phía trước cũng thấy kỳ quái, Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại ủng hộ Lục Kính Tu, bất quá hiện tại nhìn đến ảnh chụp, cũng liền hiểu được.
Lúc trước lão Lục đổng để Lục Duệ Quần cùng Ngôn nhị thiếu đính hôn, khẳng định là nghĩ một ngày nào đó để Lục Duệ Quần lấy được Lục thị, đáng tiếc Lục Duệ Quần không nắm chắc được.
Bọn họ đồng tình mà nhìn về phía Lục Duệ Quần, lại đồng tình mà đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn nhị thiếu rất thảm, bị người ta đội nón xanh.
Từ từ, sao Ngôn nhị thiếu thoạt nhìn có điểm vui vẻ vậy?
Các cổ đông đang kỳ quái, liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lục Duệ Quần, nếu cậu đã cùng người khác ở bên nhau, hôn ước của hai người chúng ta cũng liền không tính, về sau hai chúng ta cũng không liên quan nhau nữa.”
Hết chương 195.
__________∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 196: Kết thúc thế giới thứ 9
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lục Duệ Quần vẫn luôn có ý kiến với Ngôn Cảnh Tắc.
Lúc ông ngoại gã còn sống Ngôn Cảnh Tắc luôn chạy theo gã khắp nơi, gã kỳ thật không có ác cảm, cũng chỉ coi như chính mình nhiều thêm một thằng đàn em.
Nhưng khi ông ngoại gã bệnh nặng, bắt gã và Ngôn Cảnh Tắc đính hôn, gã liền cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc giậu đổ bìm leo.
Mấy năm nay gã đối với Ngôn Cảnh Tắc vô cùng lãnh đạm, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không rời không bỏ, chuyện này càng làm gã không có sợ hãi.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc nói muốn từ hôn, gã giật mình ở đương trường, hoài nghi bản thân mình nghe lầm: “Cậu muốn từ hôn?”
“Đúng vậy, tôi muốn từ hôn, luật sư ở bên ngoài, hiệp nghị cũng đã định ra rồi.” Ngôn Cảnh Tắc vui sướng mà nói. Năm đó nguyên chủ và Lục Duệ Quần đính hôn là ký hiệp nghị, nếu không phải như vậy, từ hôn cũng không đến mức phiền toái như thế.
Các cổ đông: “……” nhìn bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc tươi cười đầy mặt, còn có ngữ khí nhẹ nhàng này, không hề nghi ngờ, hắn là thật sự thật cao hứng.
Vậy người cần bọn họ đồng tình một chút cũng chỉ có Lục Duệ Quần.
Gần đây trong khoảng thời gian này Lục Duệ Quần vẫn luôn rất tích cực, liên hệ bọn họ đủ loại, kết quả bọn họ không một người đứng về phía gã thì thôi, Ngôn Cảnh Tắc thông qua gã chiêu số mua cổ phần Vương Định Đào, thế mà cũng không đứng về phía gã……
Nhưng đây cũng là Lục Duệ Quần chính mình ngu xuẩn.
Gã ngoại tình thì thôi, sao lại không cẩn thận một chút, để người ta bắt được nhược điểm?
Các cổ đông tiếp tục chế giễu, Lục Kính Tu ngồi ở chủ vị, lạnh mặt đùa nghịch dy trên tay.
Chờ y buông xuống điện thoại, luật sư cũng liền cầm hiệp nghị vào.
Lục Duệ Quần nhìn thoáng qua luật sư, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc mấy năm nay ồn ào nhốn nháo với gã rất nhiều lần, nhưng chưa từng đề qua “từ hôn”, còn có một tháng qua Ngôn Cảnh Tắc lãnh đạm, mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc không tiếp điện thoại…
Lục Duệ Quần đột nhiên ý thức được, Ngôn Cảnh Tắc là thật sự muốn từ hôn, thậm chí có khả năng đã làm chuẩn bị thật lâu rồi.
Gã đột nhiên đứng lên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu chơi tôi?”
Ngôn Cảnh Tắc đã sớm muốn từ hôn, lại cái gì cũng không biểu lộ ra, còn thông qua gã mua cổ phần trên tay Vương Định Đào……
“Tôi chơi cậu cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc dựa vào ghế trên, cười nhìn về phía Lục Duệ Quần: “Cậu tức giận cái gì? Cậu ngoại tình ngủ với bạn thân của tôi, tôi cũng còn chưa giận đây này."
Lục Duệ Quần có chút nan kham, nhưng vẫn là nói: “Tôi sẽ không từ hôn!”
"Vậy mấy ảnh chụp đó, tôi in nhiều thêm mấy phần, đi tặng người ta." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Duệ Quần không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc bình tĩnh mà nhìn lại gã.
Phía trước Ngôn Cảnh Tắc đầu đầy tóc bạc, cả người nhìn liền cho người ta một loại cảm giác cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, hiện tại hắn lại bất đồng.
Tóc của hắn đã nhuộm đen lại, hôm nay còn mặc vào tây trang màu đen, cả người nhìn ổn trọng hơn rất nhiều, giờ phút này bị hắn nhìn, Lục Duệ Quần thậm chí không tự giác mà có điểm chột dạ.
“Ký đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Duệ Quần lấy hiệp nghị sang, lúc này mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc đã ký tên bên trên.
Những cổ đông đó đang xem trò hay, Ngôn Cảnh Tắc đang ép bách gã, giờ khắc này, Lục Duệ Quần theo bản năng mà nhìn về phía Lục Kính Tu: “Cữu cữu…”
Lục Kính Tu lạnh lùng mà nhìn gã: “Ký đi.”
Lục Duệ Quần giật mình một cái.
Phía trước Lục Kính Tu vẫn luôn rất chịu đựng gã, nhưng giờ phút này, gã rõ ràng cảm giác được Lục Kính Tu nhìn gã, trong mắt mang theo bài xích nồng đậm.
Gã cúi đầu, cầm bút ký tên.
Lại ở chỗ này đi xuống chỉ có mất mặt thêm, gã hiện tại bức thiết muốn rời đi.
Lục Duệ Quần ký tên xong, liền đem hiệp nghị ném lên bàn, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu sẽ hối hận!”
Nói xong, gã đi nhanh ra ngoài.
"Cậu bỏ ảnh chụp luôn à?" Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên hỏi —— hắn không muốn lại mang về mấy cái ảnh này của Lục Duệ Quần.
Lục Duệ Quần bước chân khựng lại, quay đầu lại, thu hồi ảnh trên bàn hội nghị.
Lục Duệ Quần cứ như vậy đi mất, gã đi rồi, các cổ đông liền cũng tính toán rời đi.
Nhưng mà lúc này, Lục Kính Tu đột nhiên nói: “Chư vị…… Buổi tối tôi mời khách, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Một người không thích tiếp xúc với người khác như Lục Kính Tu thế mà chủ động đưa ra, muốn mời bọn họ ăn cơm?
Các cổ đông trong lòng kỳ quái, nhưng đều đáp ứng, còn có người cười hỏi: “Lục tổng, là có chuyện vui gì sao?” Hôm nay Lục Kính Tu hình như thật cao hứng?
“Là có chuyện vui.” khóe miệng Lục Kính Tu hơi hơi nhoẻn một cái.
“Chúc mừng chúc mừng! Không biết là chuyện vui gì?” cổ đông kia lại hỏi.
Biểu cảm Lục Kính Tu đột nhiên liền nhu hòa xuống: “Tôi muốn kết hôn.”
Cổ đông Lục thị: “!!!”
Lục Kính Tu thế mà muốn kết hôn?
Nếu nói Ngôn Cảnh Tắc và Lục Duệ Quần muốn từ hôn chỉ là làm cho bọn họ kinh ngạc, Lục Kính Tu muốn kết hôn khiến cho bọn họ chấn kinh rồi.
“Là tiểu thư nhà ai có vinh hạnh này?” Có người hỏi.
Đã biết tình huống cụ thể, Lương Khải Hải theo bản năng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, sau đó liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cầm phần hiệp nghị kia đứng lên, cười tủm tỉm mà nói: “Không phải tiểu thư nhà nào, là tôi.”
Các cổ đông: “……” Hôm nay ăn dưa ăn đến có hơi no.
Hèn gì Ngôn thiếu cậu vui vẻ như vậy, gấp không chờ nổi như vậy, có phải đã sớm nhớ thương muốn đổi đối tượng kết hôn rồi không?
Nhưng mà…… Lục Kính Tu xác thật so với Lục Duệ Quần đúng là tốt hơn.
Bên kia, rời khỏi phòng họp, biểu cảm Lục Duệ Quần liền âm trầm xuống.
Đại hội cổ đông là mở tại Lục thị, giờ phút này bên ngoài người đến người đi không ít, chú ý tới những người đó đều đang nhìn mình, Lục Duệ Quần nhanh bước chân hơn, nhanh chóng rời khỏi Lục thị.
Bên ngoài Lục thị, Ôn Hà Nghiên đang chờ Lục Duệ Quần, nhìn thấy Lục Duệ Quần ra tới, cậu ta cười lên: “Duệ Quần……”
Lục Duệ Quần căn bản không để ý tới Ôn Hà Nghiên, trực tiếp đi ra ngoài.
Ôn Hà Nghiên trong lòng “lộp bộp” một chút, nhận thức đến tình huống không đúng rồi, cậu ta thu thập một chút tâm tình, lập tức đuổi theo: “Duệ Quần, từ từ……”
Lục Duệ Quần vào xe mình, Ôn Hà Nghiên theo sát chui vào chỗ ghế phụ: “Duệ Quần, làm sao vậy?”
Lục Duệ Quần vung tay ném ảnh chụp lên người Ôn Hà Nghiên: “Tự em xem đi!”
Lục Duệ Quần phía trước rất thích Ôn Hà Nghiên, nhưng giờ này khắc này, gã nhìn Ôn Hà Nghiên, trong mắt lại không tự giác mà mang theo một chút chán ghét.
Nếu không phải tại Ôn Hà Nghiên, gã cũng sẽ không mất mặt đến chừng ấy!
“Đây là…… Đây là từ đâu tới?” Ôn Hà Nghiên nhìn đến những ảnh chụp đó, tim đập nhanh hơn, có chút lo lắng, lại có chút hưng phấn.
Cậu ta biết hôm nay mở đại hội cổ đông, Ngôn Cảnh Tắc cũng sẽ ở đó.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc là biểu cảm gì? Có phải thực thương tâm không?
“Ngôn Cảnh Tắc lấy ra tới, hắn hôm nay không ủng hội anh.” Lục Duệ Quần nói.
Ôn Hà Nghiên thấy bộ dáng này của Lục Duệ Quần liền biết là Lục Duệ Quần tính toán thất bại.
Cậu ta kỳ thật cũng không thấy kỳ quái, dù sao Lục Duệ Quần quá trẻ tuổi.
Bất quá giờ phút này, cậu ta vẫn phải an ủi Lục Duệ Quần: “Duệ Quần, hắn sẽ hối hận, anh có thế nào cũng là đại cổ đông của Lục thị, hắn không hôn ước với anh, cái gì cũng không có.”
Ai không biết người thừa kế Ngôn gia sẽ là đại ca của Ngôn Cảnh Tắc? Dù Ngôn gia không thể kém Lục thị bao nhiêu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc sao cũng không thể lấy được cổ phần công ty Ngôn gia nhiều như Lục Duệ Quần có cổ phần Lục thị cả!
Ôn Hà Nghiên an ủi Lục Duệ Quần, Lục Duệ Quần vừa nghe cậu ta nói vậy, đảo cũng bình tĩnh lại không ít.
Không có gã, Ngôn Cảnh Tắc còn có thể tìm ai?
Chỉ với bộ dáng không học vấn không nghề nghiệp kia của Ngôn Cảnh Tắc, chắc chắn không tìm được ai tốt hơn gã!
Lục Duệ Quần trở về thành phố này, lập tức liền có cùng gã giao hảo hẹn gã đi ra ngoài uống rượu chơi bời, nguyên bản Lục Duệ Quần cũng không muốn đi, nhưng sau lại nghĩ nghĩ, rồi lại đi.
Hội sở kim bích huy hoàng, Lục Duệ Quần uống không ít rượu, mà bên người gã là một đám phú nhị đại cỡ tuổi gã.
Người tuổi này của bọn họ phần lớn còn dựa vào trưởng bối trong nhà đưa tiền sinh hoạt, Lục Duệ Quần có tài sản có cổ phần, là một đầu lĩnh trong đám, tự nhiên tất cả mọi người cũng tâng Lục Duệ Quần lên.
Chuyện ở đại hội cổ đông Lục thị đã có một ít tin tức lộ ra tới, lúc này bọn họ liền an ủi Lục Duệ Quần: “Lục ca anh còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội.”
“Lục Kính Tu không kết hôn lại không con cái, dù hắn hiện tại nắm chặt Lục thị thì thế nào? Về sau chắc chắn vẫn là của anh.”
“Lục ca, Ngôn Cảnh Tắc kia cũng rất phiền, trước kia có cậu ta ở, chúng ta cũng không thể chơi vui gì… Hôm nay Lục ca hưởng thụ một chút nha?”
……
Lục Duệ Quần nghe những người này nói, trong lòng càng thoải mái.
Gã đảo muốn nhìn, Ngôn Cảnh Tắc từ hôn về sau có thể tìm được người nào!
Từ hôn là Ngôn Cảnh Tắc nói ra thì thế nào? Bị vứt bỏ kỳ thật là Ngôn Cảnh Tắc, là gã chướng mắt Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Duệ Quần biểu tình hòa hoãn xuống, lấy ra chén rượu liền uống lên một chén.
Kết quả gã mới vừa uống xong, một người bạn của gã đột nhiên cầm di động hít hà một hơi: “Lục ca…… Có một tin tức không tốt lắm……”
“Tin tức gì?” Lục Duệ Quần theo bản năng hỏi.
“Lục ca, Ngôn Cảnh Tắc muốn kết hôn với cậu của anh…” Người nọ đồng tình mà nhìn Lục Duệ Quần.
Lục Duệ Quần nhẹ buông tay, chén rượu đã bị rơi xuống mặt đất.
Chuyện hôm nay trên đại hội cổ đông Lục thị rất nhanh liền thông qua một vài công nhân, truyền ra trong phạm vi nhỏ.
Ngay từ đầu, mọi người nghe qua rồi thôi, dù sao chuyện cháu ngoại và cậu tranh quyền này cũng không hiếm thấy, không có gì hiếm lạ.
Nhưng thật ra chuyện Ngôn Cảnh Tắc từ hôn Lục Duệ Quần này, mọi người còn rất kinh ngạc.
Tuy nói Lục Duệ Quần ngoại tình, nhưng loại hôn ước này vốn là có ý thương nghiệp liên hôn, Ngôn Cảnh Tắc sao lại từ hôn?
Đại bộ phận người còn có điểm đồng tình Ngôn Cảnh Tắc.
Ai không biết Ngôn Cảnh Tắc yêu Lục Duệ Quần đến không chịu được? Hiện tại từ hôn, chỉ sợ hắn không dễ chịu.
Hơn nữa, Ngôn Cảnh Tắc về sau chỉ sợ tìm không thấy đối tượng giống Lục Duệ Quần được.
Nhưng mà… Vào thời điểm mọi người nghĩ như vậy, đột nhiên liền nhận được điện thoại của cha Ngôn —— Ngôn gia cùng Lục gia liên hôn còn sẽ tiếp tục, tháng sau, hôn lễ của Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu, hoan nghênh bọn họ tới tham gia.
Người nhận được tin: “???”
Việc này trở mặt cũng quá nhanh.
Người bên ngoài kinh ngạc cỡ nào Ngôn Cảnh Tắc có thể đoán được, nhưng không để ý tới.
Hắn đang vội vàng trù bị cho hôn lễ của mình.
Hắn và Lục Kính Tu nhất định phải có một hôn lễ đặc biệt long trọng.
Hắn phải cho Lục Kính Tu hết thảy những gì tốt đẹp nhất.
Hết chương 196.