Truyện được đăng tại https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Chương 199: Thế giới thứ 10: Giáo chủ ma giáo và Ảnh vệ

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

U Minh Sơn, tổng bộ Minh Giáo.

U Minh Sơn hùng vĩ tráng lệ, đỉnh núi hàng năm mây khói mờ mịt che phủ, trên núi lại có vô số cổ thụ tầng tầng lớp lớp, phong cảnh phá lệ xinh đẹp, cùng cái tên “U minh” của nó một chút cũng không liên quan. 

Nhưng ai bảo Minh Giáo tọa lạc ngay chân núi? Ngọn núi này trở cũng thành “U Minh Sơn”.

Minh Giáo là Ma giáo trong chốn võ lâm không người không biết không người không hiểu, người nơi này cũng xác thật đều không phải là cái thứ tốt gì.

Trong chốn võ lâm, ai không biết phàm là phạm vào sự, không có chỗ để đi thì có thể đi U Minh Sơn đầu nhập vào Minh Giáo? Dần dà, Minh Giáo liền vơ vét một đoàn yêu ma quỷ quái cung cho giáo chủ sử dụng, tai họa toàn bộ giang hồ.

Vài thập niên này, Minh Giáo càng vô cùng càn rỡ.

Trong chốn võ lâm có không ít thế gia môn phái đều bị Minh Giáo tiêu diệt, nhân sĩ chính phái vài lần đánh lên Minh Giáo lại đều bị Minh Giáo giết sạch sẽ, Minh Giáo còn ồn ào muốn “Nhất thống giang hồ”.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người võ lâm đều cảm thấy bất an, rất nhiều môn phái âm thầm kết minh, muốn diệt Minh Giáo, còn triệu mở võ lâm đại hội thương lượng việc này, kết quả trong võ lâm đại hội, một tiểu tử không biết tên đột nhiên xuất hiện, tố giác ra một chuyện nghe rợn cả người.

Hóa ra, Võ lâm minh chủ chúng môn phái mười mấy năm trước tuyển cử ra tới lại là có cấu kết với Ma giáo, trước đó có rất nhiều môn phái bị diệt môn chính là do kẻ đó diệt trừ dị kỷ.

Võ lâm minh chủ và Ma giáo âm thầm lui tới, lộng chết toàn bộ đối thủ cạnh tranh không nói, còn có được gia sản và bí tịch võ công của đối thủ cạnh tranh, mười mấy năm qua sống đến thoải mái biết bao nhiêu, mãi cho đến khi người vô danh tiểu tốt này xuất hiện mới làm gã thân bại danh liệt, cuối cùng còn chết tranh tay người vô danh tiểu tốt này.

Vô danh tiểu tốt này tên là Chúc Liên Anh, là con trai độc nhất của Chúc gia mười mấy năm trước bị Võ lâm minh chủ liên hợp với Minh Giáo "diệt môn", năm đó phụ thân hắn ta từng cứu tả hộ pháp Minh Giáo, tả hộ pháp kia mới bảo vệ hắn lại, nhờ người trộm nuôi lớn.

Mà hiện tại, Chúc Liên Anh thân là võ học kỳ tài việc học có thành tựu, ra tới báo thù!

Chỉ là, Chúc Liên Anh vừa mới trở thành Võ lâm minh chủ, đang chuẩn bị dưỡng tinh súc thuế, nỗ lực luyện công, tăng cường thực lực rồi giết lên Minh Giáo vì người nhà báo thù, giáo chủ Minh Giáo thế nhưng liền bắt đi tiểu sư đệ mà Chúc Liên Anh âu yếm - Liễu Chỉ Tình.

Biết được tin tức này, khóe mắt Chúc Liên Anh muốn nứt ra, âm thầm lẻn vào Ma giáo, lại phát hiện vị giáo chủ Minh Giáo kia hàng năm mang mặt nạ, không lấy gương mặt thật gặp người, thế mà thích Liễu Chỉ Tình, còn tính toán hạ thuốc Liễu Chỉ Tình, loại thuốc này sau khi uống xong nếu không phát tiết sẽ nổ tan xác mà chết, bức bách Liễu Chỉ Tình. 

Chúc Liên Anh dưới sự trợ giúp của tả hộ pháp và một ít giáo chúng Minh Giáo có lui tới, quan hệ không tồi, âm thầm thanh đổi thuốc, làm cho giáo chủ Minh Giáo kia tự mình ăn nhầm thuốc, lại mang Liễu Chỉ Tình rời đi, đồng thời âm thầm thề, luôn có một ngày phải san bằng Ma giáo!

——

Lúc Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại cảm thấy vô cùng nóng.

Cả người thần trí của hắn đều không thanh tỉnh, giờ này khắc này cũng chỉ là bức thiết muốn bắt lấy một người, làm cái gì đó.

Hắn cũng xác thật bắt lấy một người, đè người nọ dưới thân, hung ác mà xé rách quần áo đối phương, đang muốn làm cái gì đó.

Người trong lồng ngực thân thể lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích mà dán lấy hắn, mà trên tay hắn còn bắt lấy quần áo mới từ trên người đối phương xé xuống.

Cả người Ngôn Cảnh Tắc cứng lại rồi.

Đây là có chuyện gì? Hắn xuyên qua?

Xuyên qua còn chưa tính, hắn đây là xuyên đến…… Nguyên chủ đang định làm chuyện vô liêm sỉ với người ta?

Cảm giác trên người quá mức mãnh liệt, cơ hồ khó có thể khắc chế, thế cho nên tầm mắt Ngôn Cảnh Tắc đều mơ hồ.

Nhưng hắn chung quy không thể làm một tên cầm thú.

Ngôn Cảnh Tắc nghiêng đầu, hung hăng mà vỗ chính mình một chút, tầm mắt cuối cùng rõ ràng một chút.

Hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cổ kính, vô cùng trống trải, mà hắn giờ phút này đang áp đảo một người trên giường lớn.

Trên giường, khăn trải giường và chăn đỏ bừng một mảnh, bố trí như phòng tân hôn, mà người nằm dưới thân hắn...

Ngôn Cảnh Tắc vừa nhìn đến người này liền ngốc ra, trong mắt rốt cuộc nhìn không được thứ gì khác nữa.

Hắn nhất kiến chung tình.

Trong nháy mắt hắn xuyên qua, hắn nhất kiến chung tình với người nằm trên giường mình, sắp bị mình cưỡng bách.

Người này thật là nơi chốn hợp tâm ý của hắn, cỗ cảm giác mãnh liệt đến trong cơ thể hắn kia cơ hồ khắc chế không được.

Nhưng người dưới thân này quần áo bị hắn xé nát, giờ phút này người này mặt không biểu cảm mà nhìn hắn, bộ dáng cũng không giống như vui vẻ.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lật ra ngoài, buông người nọ ra, vì để khắc chế bản thân, hắn dùng đầu đâm về phía thân giường. 

“Răng rắc” một chút, cái giường kia trực tiếp liền sụp.

Ngôn Cảnh Tắc và người bên cạnh cùng nhau theo ván giường ngã trên mặt đất.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đầu của hắn lợi hại như vậy à?

Có lẽ vì như vậy nên hắn thật ra cũng thanh tỉnh hơn một chút, nói với người bên cạnh: “Đi ra ngoài.”

Hình như hắn xuyên qua nguyên chủ này đang trúng thuốc gì đó, nhưng dù như vậy, hắn cũng không thể thương tổn người mình thích.

Đó quả thực chính là cầm thú!

Tầm mắt Ngôn Cảnh Tắc lại trở nên mơ hồ, hai tay của hắn bắt lấy thành giường, hơi dùng lực một chút, thành giường kia liền hóa thành bột mịn trên tay hắn.

Trong thân thể hắn còn có một cỗ năng lượng đấu đá lung tung, đều sắp phá nát thân thể hắn……

Sức mạnh ý chí hắn thật tốt, nếu không phải là hắn, người thường lúc này chắc chắn đã sớm nhịn không được!

Tầm mắt lại lần nữa mơ hồ, Ngôn Cảnh Tắc há mồm phun ra một búng máu.

Sao chỉ trúng ít thuốc, sao làm cứ như muốn mất mạng vậy trời? Ngôn Cảnh Tắc rất muốn lại dùng đầu mình đập cái gì đó, nhưng mà đúng lúc này, một khối thân thể lạnh lẽo dán lên người hắn.

Đối tượng hắn nhất kiến chung tình vẫn luôn không rời đi, không chỉ như thế, còn ôm lấy hắn.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc tâm hoa nộ phóng, chỉ cảm thấy nhiều đóa pháo hoa từ trong đầu mình nổ tung ra.

Y là nguyện ý! Có phải y cũng thích ta không?

Chuyện này thật sự quá tốt đẹp!

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc áp chế không được nữa, ôm người bên cạnh, gặm lên miệng đối phương……

Cũng chính là lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mới phát hiện trên mặt mình thế mà đang mang mặt nạ.

Mặt nạ bằng sắt kia thật sự quá ảnh hưởng hắn hành động, còn đụng vào cái mũi của thân ái nhà hắn!

Kéo mặt nạ ra ném xuống một phen, Ngôn Cảnh Tắc "gràoo" một tiếng, cả người liền chôn vào trên thân thể lạnh lẽo kia.

Một đêm lửa nóng, không bao lâu, trời đã sáng.

Chờ hết thảy kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc liền hôn mê đi, nhưng cho dù ngủ rồi, hắn cũng vẫn gắt gao mà ôm người bên cạnh như cũ.

Ảnh Nhất nghiêng đầu, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Chủ nhân y hàng năm mang mặt nạ, chẳng sợ y vẫn luôn bảo hộ bên người chủ nhân cũng chỉ xa xa gặp qua bộ dáng chủ nhân không mang mặt nạ, còn không dám nhìn nhiều, hiện tại mới xem như thấy rõ bộ dáng của chủ nhân.

Bộ dáng của cha Ngôn so với y tưởng tượng hoàn toàn bất đồng.

Chủ nhân y lớn lên mang gương mặt như em bé, thoạt nhìn phi thường đáng yêu, phi thường thảo hỉ, rõ ràng đã 24-25 tuổi, nhìn lại còn giống một thiếu niên,

(*thảo hỉ: làm người ta yêu thích)

Y cảm thấy trong lòng mình có chút khác thường, nhưng rất nhanh, y liền bỏ qua điểm khác thường này.

Thật cẩn thận mà từ lồng ngực chủ nhân ra tới, Ảnh Nhất rời khỏi cái giường đã hư hỏng, chỉ còn mỗi ván giường trên mặt đất kia.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, là ảnh vệ khác hỏi y có cần hỗ trợ hay không.

Ảnh Nhất không đáp lại, tỏ vẻ mình không cần hỗ trợ.

Trước tiên y giúp chủ nhân thu thập một chút, lại bắt đầu thu thập chính mình, chờ thu thập sạch sẽ, mặc xong quần áo, y liền quỳ gối trước giường.

Chủ nhân trước đó bảo y “Đi ra ngoài”, nhưng y không đi ra ngoài, trái với mệnh lệnh của chủ nhân, phải chờ chủ nhân trừng phạt.

Nhưng mà y mới vừa quỳ xuống, đột nhiên liền nhìn thấy chủ nhân trên giường mở to mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm y.

Ngôn Cảnh Tắc vào thời điểm người bên cạnh cử động đã cảnh giác mà tỉnh lại, sau đó liền cảm giác được người từ trong lồng ngực mình bò ra ngoài, còn giúp mình thu thập một chút.

Tối qua hắn bị dược vật ảnh hưởng, kỳ thật làm có hơi quá mức, cũng may người hắn thích tựa hồ không bị thương, còn hành động tự nhiên, thậm chí nguyện ý thu thập giúp hắn……

Cho nên bọn họ là lưỡng tình tương duyệt* đúng không?

(*hai bên yêu thương lẫn nhau)

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc vui rạo rực, đang định ôm người lại ôn tồn một chút, ký ức nguyên chủ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Ngôn Cảnh Tắc, nhưng không có mấy người biết được tên hắn.

Người xung quanh nguyên chủ, hoặc gọi hắn là chủ nhân, hoặc gọi hắn là giáo chủ.

Còn người bên ngoài đều phổ biến gọi hắn là ma đầu.

Hắn là nhi tử của giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm, không lâu trước đây mới tiếp nhận ngôi vị giáo chủ Ma giáo, mà khi hắn rốt cuộc cầm quyền, chuyện thứ nhất hắn làm làm cho người đi bắt cóc Liễu Chỉ Tình.

Nguyên chủ thích Liễu Chỉ Tình.

Nguyên chủ là con trai của giáo chủ Ma giáo, từ nhỏ bị đè nặng tập võ, không một ngày nhàn rỗi, mãi cho đến 22 tuổi mới được cho phép ra cửa rèn luyện.

Kết quả, nguyên chủ mang theo ảnh vệ của mình ra cửa, thế mà gặp phải giáo chúng phản loạn công kích, ảnh vệ liều chết bảo hộ mới làm hắn chạy ra một con đường sống.

Sau đó, nguyên chủ từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tu luyện ra cái gì cũng không biết đã lạc đường giữa núi rừng, còn đói đến ngất xỉu.

Là Liễu Chỉ Tình đã phát hiện hắn, cho hắn một chén cơm ăn.

Từ đây, hắn đã nhớ mãi không quên Liễu Chỉ Tình, chỉ là khi đó phụ thân hắn còn ở, hắn mặc dù thích Liễu Chỉ Tình cũng sợ phụ thân hắn tức giận, không dám để lộ ra tới, mãi cho đến khi phụ thân hắn qua đời, hắn thành giáo chủ, rốt cuộc cũng cho người bắt Liễu Chỉ Tình về.

Chỉ là, nguyên chủ thích Liễu Chỉ Tình, Liễu Chỉ Tình lại không thích nguyên chủ, người y thích chính là Chúc Liên Anh.

Được rồi, nguyên chủ cũng chẳng có gì đáng giá để người ta thích, cái loại người coi trọng một người liền trực tiếp cướp về như hắn, một chút cũng không khiến người ta thích được.

Càng đáng sợ chính là, Liễu Chỉ Tình không thích nguyên chủ, thậm chí lấy chết tương bức không để nguyên chủ chạm vào, nguyên chủ thế mà quyết định cho Liễu Chỉ Tình uống thuốc.

May mắn không thành công!

Tình nhân của Liễu Chỉ Tình lẻn vào Minh Giáo, trộm thay đổi canh của nguyên chủ và Liễu Chỉ Tình, làm người trúng thuốc trở thành nguyên chủ, thừa dịp nguyên chủ trúng thuốc hành động không tiện, mang Liễu Chỉ Tình đi.

Nguyên chủ giận không thể át, lại ngăn không được dược tính, liền chộp ảnh vệ của mình tới chuẩn bị để mình giải dược tính...

Cũng chính là lúc này, hắn xuyên tới.

Có được ký ức này, Ngôn Cảnh Tắc tức giận đến suýt chút nữa hộc máu.

Nguyên chủ là một ma đầu thì thôi, chuyện hắn và đối tượng hắn nhất kiến chung tình là lưỡng tình tương duyệt cũng không hề tồn tại!

Người bị hắn ngủ là ảnh vệ của nguyên chủ, tên là Ảnh Nhất, mà Ảnh Nhất tối qua sở dĩ không phản kháng chỉ là bởi vì nguyên chủ là chủ tử của y!

Người hắn thích, căn bản không thích hắn!

Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc còn xuất hiện những chuyện sẽ phát sinh nếu hắn không xuyên đến đây. 

Nguyên chủ dùng Ảnh Nhất để giải dược tính, không chỉ không cảm kích Ảnh Nhất còn cảm thấy Ảnh Nhất nhân cơ hội bò lên giường làm người ghê tởm, cho người đánh Ảnh Nhất một trận.

Đánh xong, nguyên chủ mới nếm thử tư vị lại bắt đầu nhớ thương chuyện này, hắn đã bắt Ảnh Nhất trở về, lại ngủ một lần, cũng chính là lúc này, nguyên chủ phát hiện Ảnh Nhất lại có nét giống Liễu Chỉ Tình. 

Nguyên chủ dứt khoát liền lưu Ảnh Nhất lại bên người, tiếp tục ngủ.

Thời điểm hắn tâm tình tốt, coi Ảnh Nhất như Liễu Chỉ Tình, cũng có thể cho sắc mặt tốt, lúc hắn tâm tình không tốt thì sẽ quất Ảnh Nhất trút giận.

Bởi vì ở trong mắt hắn, Ảnh Nhất chính là một con chó, một con chó đánh chết cũng có thể tùy tiện vứt đi.

Nguyên chủ thật là tên cặn bã!

Ngôn Cảnh Tắc tức giận đến ngực đau, càng làm cho hắn tức giận là Ảnh Nhất mặc kệ bị ngược như thế nào không rời không bỏ nguyên chủ.

Không rời không bỏ này không phải bởi vì cảm tình, mà là bởi vì Ảnh Nhất y không có tự chủ.

Ảnh Nhất căn bản không biết làm sao để yêu một người, y ngay cả bản thân mình cũng không yêu.

Sau đó, nguyên chủ mang y rời khỏi Minh Giáo tìm Liễu Chỉ Tình, Ảnh Nhất cả đêm trước mới vừa bị nguyên chủ lăn lộn, ngày hôm sau lại nghe theo mệnh lệnh nguyên chủ, đi bắt Liễu Chỉ Tình.

Bởi vì Liễu Chỉ Tình có người bảo hộ nên bắt không được, y lại bị nguyên chủ đánh.

Nguyên chủ rước lấy bất mãn của nhân sĩ võ lâm, y lại liều chết che chở nguyên chủ……

Y chính là vào lúc bảo hộ nguyên chủ mà chết, bị một vài nhân sĩ võ lâm giết chết.

Mãi cho đến chết, y đều vì nguyên chủ mà tồn tại, không có vì bản thân sống qua một ngày. Thời điểm y chết, bởi vì nguyên chủ tra tấn lặp đi lặp lại, kỳ thật sớm đã mình đầy thương tích, không sống được bao lâu.

Cố tình, y cũng đã chết, nguyên chủ cũng không có liếc y nhiều hơn một cái.

Chuyện này thật sự quá làm người khó chịu.

Chuyện duy nhất làm Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy an ủi là Ảnh Nhất trung thành và tận tâm, còn có ảnh vệ khác đều vì nguyên chủ mà chết, sau đó nguyên chủ cũng không có kết cục tốt, đồng dạng bị những nhân sĩ võ lâm “trảm yêu trừ ma” mà giết chết. 

Chết rất hay!

Ngôn Cảnh Tắc tiếp thu xong ký ức nguyên chủ, trong lòng khó chịu đến không chịu được. Kết quả mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy người mình thích quỳ xuống với mình.

Biểu cảm Ảnh Nhất rất bình tĩnh, trong mắt không có một tia gợn sóng, phảng phất cục diện đáng buồn.

Hết chương 199.

____∆∆∆∆____

Chương 200

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Ảnh Nhất, trái tim đau đớn nhói lên từng hồi, Ảnh Nhất lại nói: “Thỉnh chủ nhân trách phạt.”

Phía trước lúc không có ký ức nguyên chủ, Ngôn Cảnh Tắc cho rằng người này mới vừa bị hắn lăn lộn cả đêm có thể dường như không có việc gì mà dậy bận việc là bởi vì không bị thương, còn nghĩ bản thân mình có phải không đủ nỗ lực hay không, hiện tại thì không giống vậy.

Người này chỉ sợ không phải không bị thương, mà là không coi chút thương tích này ra gì.

Không nói ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, kế tiếp người này sẽ chịu bao nhiêu vết thương, gặp bao nhiêu chuyện, chỉ nói trước hôm nay thôi, người này cũng đã chịu qua vô số vết thương, mà cho dù y sắp chết, cổ họng y cũng không kêu rên một tiếng. 

“Ngươi lên, nằm bên canh ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó liền nhìn thấy Ảnh Nhất đang quỳ đứng lên, đi đến bên cạnh hắn nằm xuống, như một cây cọc gỗ, vẫn không nhúc nhích. 

Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy y, thân thể ngăn không được mà phát run.

Hắn nhớ tới phương pháp Minh Giáo huấn luyện ảnh vệ.

Tất cả ảnh vệ đều được giáo chúng Minh Giáo bắt cướp hài tử căn cốt không tồi chưa đầy năm tuổi từ các nơi về, tiến hành huấn luyện. 

Những đứa trẻ này sau khi được đưa tới Minh Giáo sẽ có chuyên gia huấn luyện bọn họ, mà chuyện đầu tiên những người này làm chính là làm cho bọn trẻ hoàn toàn nô lệ hoá.

Ăn cơm phải quỳ ăn, trước khi ăn phải nói một câu “Tạ chủ nhân ban ân”.

Ngủ phải nằm trong lồng, nhúc nhích cũng không thể, tư thế thay đổi cũng có khả năng bị đánh, trước khi ngủ cũng đồng dạng phải nói “Tạ chủ nhân ban ân”.

Đi vệ sinh cần phải đúng giờ, xác định địa điểm, tắm rửa cái gì thì càng không cần suy nghĩ, căn bản sẽ không có điều kiện tốt như vậy.

Mà trừ cái này ra, giữa bọn trẻ lẫn nhau không được cho phép có bất luận giao lưu gì, cũng không ai nói chuyện với bọn trẻ.

Bọn trẻ mỗi ngày ngoại trừ tập võ, thời gian còn lại đều sẽ bị nhốt vào lồng sắt, một mình chờ đợi.

Cũng chỉ có lúc chủ nhân đi xem bọn trẻ, bọn trẻ mới có thể từ lồng sắt ra ngoài, có được một chút ăn ngon.

Chủ nhân này đương nhiên chính là giáo chủ Minh Giáo.

Tỷ như, bọn trẻ Ảnh Nhất chính là sau khi nguyên chủ sinh ra, giáo chủ tiền nhiệm bồi dưỡng cho nguyên chủ. Nguyên chủ từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu thường đi xem bọn trẻ, sau đó đàn tiểu hài tử tuổi không sai biệt nguyên chủ là bao này sẽ quỳ gối trước mặt nguyên chủ, gọi nguyên chủ là chủ nhân, nguyên chủ lại cho bọn trẻ một chút thức ăn ngon……

Minh Giáo nuôi mấy đứa bé này không khác gì nuôi dưỡng súc vật, mà những đứa trẻ bị nuôi lớn này, tự nhiên mà vậy, cũng cảm thấy chính mình giống như súc vật. 

Đối bọn họ mà nói, nhân sinh của bọn họ cũng chỉ có “Chủ nhân”, bọn họ là vì chủ nhân mà sinh ra, cũng vì chủ nhân mà chết đi.

Tỷ như sau khi ảnh vệ của giáo chủ đời trước, sau khi giáo chủ đời trước chết đi, trên cơ bản đều tự sát.

Đối tượng hắn nhất kiến chung tình là một ảnh vệ.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc chỉ muốn huỷ hoại Minh Giáo chết tiệt này.

Khi Ảnh Nhất còn nhỏ, chắc chắn cũng là một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, kết quả thì sao? Minh Giáo đã cướp y khỏi cha mẹ y, huấn luyện y thành như vậy...

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất cả người căng chặt, sau khi nằm xuống thì chưa hề nhúc nhích qua.

Y thật sự rất nghe lời nguyên chủ nói, nguyên chủ bảo y làm cái gì, y liền làm cái đó, chưa bao giờ biết phản kháng, nguyên chủ lại hoàn toàn không coi y ra gì…

Chuyện khác không nói, chỉ nói nguyên chủ bởi vì Liễu Chỉ Tình cho hắn ăn một chén cơm, cảm thấy Liễu Chỉ Tình cứu mình, thậm chí bởi vậy mà yêu Liễu Chỉ Tình…… Nguyên chủ sao lại không nghĩ, trước khi hắn nhìn thấy Liễu Chỉ Tình, là Ảnh Nhất đã mang theo năm ảnh vệ, liều chết cản lại những kẻ đã đuổi giết hắn?

Còn sau đó nữa...

Sau khi Liễu Chỉ Tình cho nguyên chủ ăn cơm không bao lâu, Ảnh Nhất vết thương chồng chất đã mang hai ảnh vệ còn sót lại tìm được nguyên chủ, bởi vì bị thương nặng, hai ảnh vệ kia một người còn chết trước mặt nguyên chủ.

Khi đó, nguyên chủ sao một chút cũng không cảm thấy những người này cứu hắn? Nguyên chủ thậm chí đánh Ảnh Nhất một trận, ghét bỏ Ảnh Nhất tới tìm hắn quá muộn, làm cho hắn đói.

Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng sinh khí, nguyên chủ cái thân thể này quả thực chính là tên súc sinh!

Mà chính hắn cũng không tốt.

Hắn vừa tới đã thương tổn Ảnh Nhất.

Hoãn một hơi, Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo.

Ảnh Nhất thấy thế, đứng dậy thuần thục mà quỳ gối bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nằm xuống, đừng nhúc nhích.”

Nghe được lời Ngôn Cảnh Tắc nói, Ảnh Nhất lại nhanh như bay mà nằm về lại.

Ngôn Cảnh Tắc mặc xong quần áo, lúc này mới lên tiếng: “Ảnh Nhị.”

Cửa phòng mở ra, một người che mặt từ bên ngoài bay vào, liền quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không thoải mái một trận.

Hắn không có ký ức trước khi xuyên qua, chỉ có ký ức nguyên chủ, nhưng hắn thật sự không quá quen bị người ta quỳ như vậy.

“Đi lấy chút kim sang dược tới.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ảnh Nhị quỳ gối trước mặt Ngôn Cảnh Tắc lại nhanh chóng đứng lên, lại rời đi, không bao lâu lại trở về, quỳ trên mặt đất đưa cho Ngôn Cảnh Tắc một lọ kim sang dược.

“Cho người chuẩn bị chút thức ăn, đặt ở bên ngoài trước, được ta phân phó lại đưa vào.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Ảnh Nhị cứ như vậy lại lần nữa bay đi.

Phụ thân nguyên chủ đã bồi dưỡng cho nguyên chủ hai nhóm công việc có thể sử dụng, tổng cộng 42 người.

Ở Minh Giáo, vì giáo chủ làm việc là giáo chúng Minh Giáo, hầu hạ giáo chủ, còn lại là nha hoàn sai vặt. Mà ảnh vệ ngoại trừ bảo hộ giáo chủ, nghe giáo chủ phân phó bàn bạc việc nhỏ, trên cơ bản không làm chuyện khác, cũng làm không được.

Ảnh vệ ngoại trừ tập võ ra không học những thứ khác, bọn họ đừng nói biết chữ, cả lời nói cũng nói không được đầy đủ —— cũng chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm bọn họ tuyệt đối trung thành.

Giáo chúng Minh Giáo đều là người tay nhiễm huyết tinh, một chút cũng không an phận, nhiều lần giáo chủ đảm nhiệm có thể ngăn chặn bọn họ, ngoại trừ bản thân giáo chủ thực lực cường đại ra, có quan hệ rất lớn với việc bên người giáo chủ đi theo rất nhiều ảnh vệ, những ảnh vệ này không chỉ thực lực mạnh còn trung thành và tận tâm dũng mãnh không sợ chết.

42 ảnh vệ, đã đủ để nguyên chủ đi ngang* trong chốn võ lâm.

(*đi ngang, ngang ngược, không coi ai ra gì, thích làm gì thì làm không ai quản được)

Đáng tiếc, nguyên chủ người này cũng không đáng tin cậy.

Muốn nói giáo chủ Minh Giáo thì phải nói một chút độc môn võ công thuộc về giáo chủ Minh Giáo, U Minh Thần Công.

U Minh Thần Công tổng cộng có cửu trọng, lúc trước, người sáng lập Minh Giáo, cũng chính là gia gia gia gia của nguyên chủ, trong lúc vô ý có được môn thần công này, một hơi luyện đến bát trọng, thiên hạ vô địch, lúc này mới có thể che chở một đám đồ đệ cùng hung cực ác, sáng lập Minh Giáo.

Đáng tiếc, hậu đại ông là một thế hệ không bằng một thế hệ.

U Minh Thần Công uy lực cực mạnh, nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là vô cùng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.

Ngoại trừ vị giáo chủ sáng lập Minh Giáo này luyện U Minh Thần Công đến bát trọng, các giáo chủ Minh Giáo còn lại nhiều nhất cũng cũng chỉ luyện đến thất trọng, còn thường bởi vì tẩu hỏa nhập ma, 5-60 tuổi liền sớm qua đời.

Phụ thân nguyên chủ vẫn luôn không có con, lúc nguyên chủ sinh ra ông đã gần 40, ông e sợ mình chết thì nguyên chủ không áp được giáo chúng Minh Giáo, hoặc là bị người trong võ lâm đuổi giết, từ nhỏ đã bắt nguyên chủ chuyên cần luyện võ công, nhưng nguyên chủ không phải kẻ cuồng luyện võ, luyện đến hiện tại cũng cũng chỉ luyện được U Minh Thần Công đến tứ trọng.

Phụ thân nguyên chủ cũng chỉ có thể bồi dưỡng thêm cho nguyên chủ nhiều ảnh vệ, giáo chủ trước kia nhiều nhất là mười mấy ảnh vệ, tới đời nguyên chủ này đã bốn mươi mấy người.

Nhưng nguyên chủ thực lực thấp còn chưa tính, hắn còn thích gây chuyện, cho tới bây giờ, 42 ảnh vệ ở trong chốn giang hồ có thể được xưng là cao thủ hạng nhất, thế nhưng đã hao tổn tám người, chỉ còn lại có 34 người.

Nếu Ngôn Cảnh Tắc không tới, nguyên chủ còn sẽ mang theo 34 ảnh vệ này rời khỏi Minh Giáo, gây chuyện khắp nơi.

Võ lâm chính đạo hận chết Minh Giáo, đối với nguyên chủ giáo chủ Minh Giáo này là diệt trừ cho sảng khoái, giáo chúng Minh Giáo thì sao? Bọn họ đều là đồ đệ hung ác, giáo chủ nếu thực lực đủ mạnh, bọn họ tự nhiên bái phục, nhưng nếu giáo chủ thực lực không đủ…… Bọn họ cũng muốn lộng chết giáo chủ, thay thế vị trí của hắn.

Cho nên, không quá hai năm sau, một đám ảnh vệ bên người nguyên chủ đều đã chết, chờ khi bọn họ đều chết đi, nguyên chủ cũng đã kết cục thê thảm.

Ngôn Cảnh Tắc cầm kim sang dược trở lại bên người Ảnh Nhất, ngồi xuống.

Giường đã hoàn toàn sụp, hiện giờ chính là một tấm ván giường trải trên mặt đất, cũng may phía trên mặt có chăn đệm giường rất dày, thật ra nằm còn tính là thoải mái.

Giường màu đỏ này là nguyên chủ chuẩn bị cho hắn và Liễu Chỉ Tình, hiện tại không còn cũng không tệ……

Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay đi cởi quần Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất một chút cũng không phản kháng.

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc càng khó chịu, chờ hắn nhìn thấy vết thương phía sau Ảnh Nhất, càng nói không nên lời.

“Ngươi nằm sấp lại, ta bôi thuốc cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, mà hắn mới vừa nói xong, Ảnh Nhất liền lập tức xoay người, nằm sấp xuống.

Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi bôi thuốc cho y.

Ảnh Nhất không nói một lời, tùy ý Ngôn Cảnh Tắc làm.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy, mình chẳng sợ không phải bôi thuốc cho Ảnh Nhất, mà là đút thuốc độc cho y, Ảnh Nhất cũng có thể giữ bộ dáng như thế này.

Thật là…… Làm hắn muốn mắng chửi người!

Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi cho bôi thuốc cho y, lúc bôi còn chú ý tới trên người Ảnh Nhất có vô số vết sẹo, tầng tầng lớp lớp.

Một đám ảnh vệ, lúc ban đầu có một hai trăm đứa nhỏ, huấn luyện đến cuối cùng lại chỉ còn lại có khoảng hai mươi đứa, có thể nghĩ được huấn luyện này có bao nhiêu tàn khốc, Ảnh Nhất có thể sống sót, thật sự không dễ dàng.

Giáo chủ Minh Giáo đáng chết này, Minh Giáo đáng giết này!

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc hận không thể bế Ảnh Nhất lên, trước tiên đạp đổ nơi huấn luyện trẻ em ảnh vệ, lại mang theo các ảnh vệ này rời khỏi Minh Giáo, hoàn toàn thoát khỏi nơi này.

Nhưng hắn rất nhanh thì bình tĩnh lại.

Chuyện nguyên chủ thực lực không mạnh, rất nhiều người trong Minh Giáo đều biết, người trong võ lâm cũng đều biết, mà hai bên nhân mã này đều muốn giết nguyên chủ, cho nên hắn hiện tại là trước có sói sau có hổ.

Nếu hắn không quan tâm trực tiếp đi, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt.

Cho nên, hắn vẫn nên từ từ mưu tính, trước tiên tăng lên một chút thực lực, nghĩ cách dời đi một ít tài sản, lại đi nghĩ chuyện đạp cái Minh Giáo đáng chết này.

Ngôn Cảnh Tắc giúp Ảnh Nhất bôi thuốc xong, liền nghe được tiếng của gã sai vặt bên ngoài —— thức ăn hắn muốn đã tới.

Ngôn Cảnh Tắc vốn định trực tiếp gọi người tiến vào, lại nghĩ tới cái gì, tìm ra mặt nạ nguyên chủ, mang lên.

Mặt nạ này của nguyên chủ là phụ thân hắn bắt hắn mang.

Phụ thân nguyên chủ đối với nguyên chủ coi như là một mảnh khổ tâm, ông bắt nguyên chủ hàng năm mang mặt nạ, không được lộ ra dung mạo trước mặt người khác, kỳ thật có suy tính trên hai phương diện.

Một phương diện là nguyên chủ người này trời sinh mặt non, hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn lại vẫn là bộ dáng thiếu niên, nếu lộ mặt trước mặt người khác, dễ dàng áp không được người ta.

Về phương diện khác…… Nếu không ai gặp qua bộ dáng nguyên chủ, về sau nếu thật xảy ra chuyện gì, nguyên chủ một khi tháo mặt nạ ra thì cũng có thể trở thành người thường mà sinh sống.

Đáng tiếc nguyên chủ không có lý giải khổ tâm của phụ thân, sau đó lại lộ chân dung trước mặt Liễu Chỉ Tình… 

Đổi lại là hắn…… Hắn hiện tại thực lực không mạnh, nên hắn tính toán cất kĩ gương mặt này, tóm lại không thể để ai ngoài ảnh vệ bên cạnh nhìn thấy được.

Mang mặt nạ xong, Ngôn Cảnh Tắc mới cho người mang đồ ăn vào.

Bốn năm người hầu bưng thức ăn thơm ngào ngạt tiến vào, bọn họ một đám nơm nớp lo sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên một cái, đặt đồ ăn lên bàn xong lại cung cung kính kính mà lui xuống.

Thức ăn ở Minh Giáo thực không tồi, đồ ăn đưa tới cbo hắn có ảnh vệ nhìn chằm chằm, còn tuyệt đối an toàn.

Ngôn Cảnh Tắc đang muốn kêu Ảnh Nhất lại ăn cùng mình, lại phát hiện đã không thấy y đâu.

Hết chương 200.

-------

Yên tâm thụ vẫn là Ảnh Nhất, kiếp này không tên Tu, chỉ là chưa mà thôi :)) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play