Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 193-194


2 năm

trướctiếp

Chương 193

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Cha Ngôn tìm Lục Kính Tu là muốn nói chuyện với Lục Kính Tu về con trai nhỏ của mình.

Con trai ông coi trọng Lục Kính Tu, ông trước tiên bên Lục Kính Tu đánh một châm dự phòng, cũng có thể nếu tương lai Lục Kính Tu bị con trai mình mạo phạm, cũng không đến mức quá tức giận.

Mặt khác, Ngôn gia và Lục gia có hợp tác, con ông lại tính toán từ hôn Lục Duệ Quần...... Chuyện này cũng muốn nói với Lục Kính Tu.

Cha Ngôn có chút chột dạ, cho nên lúc cùng Lục Kính Tu nói chuyện, khẩu khí đặc biệt ôn hòa: "Kính Tu, cậu có rảnh không? Chúng ta hảo đã một thời gian không gặp mặt, tôi muốn hẹn cậu ăn một bữa cơm."

"Tôi đều rãnh cả, ngài hẹn khi nào cũng có thể." Lục Kính Tu lập tức nói.

'Ngài'? Cha Ngôn hoài nghi chính mình nghe lầm.

Ông cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Hôm nay, giữa trưa có thể chứ? Địa điểm cậu định."

"Ngài định là được." Lục Kính Tu nói.

Mới vừa nói xong, Lục Kính Tu liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc thức dậy.

Ngôn Cảnh Tắc thức rồi duỗi tay lại đây ôm eo y, còn cọ cọ trên người y: "Ai vậy?"

Ngôn Cảnh Tắc nói mới ra miệng, Lục Kính Tu vội đến mức dùng tay trái ngăn chặn miệng hắn.

Ngôn Cảnh Tắc: "???"

Bên kia, cha Ngôn xác định chính mình nghe được chính là "Ngài", trong lòng nhảy dựng.

Trong việc làm ăn này, có vài người đặc biệt khách khí, gặp người liền nói "Ngài", nhưng Lục Kính Tu tuyệt không phải loại người này.

Lục Kính Tu thời trẻ lớn lên ở cô nhi viện, tính cách quái gở lạnh nhạt, cũng không phải một người rất có lễ phép.

Như bây giờ một người đột nhiên khách khí với mình như vậy, cha Ngôn có điểm bất an.

Bất quá cha Ngôn cái gì cũng không biểu lộ ra tới: "Vậy đi Kim Vực?" Kim Vực là một nhà hàng rất nổi danh của bọn họ bên này.

"Được." Lục Kính Tu đáp ứng.

Cha Ngôn vốn đang muốn nhiều lời vài câu, cảm ơn Lục Kính Tu nguyện ý mang theo con trai mình gì đó, nhưng Lục Kính Tu thái độ kỳ kỳ quái quái, nên ông cũng chưa nói, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Chờ cha Ngôn cúp điện thoại rồi, Lục Kính Tu mới buông di động ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng buông Ngôn Cảnh Tắc ra.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói: "Chú Lục, anh đang nói chuyện với ai? Sao không cho em lên tiếng? Anh có người mới quên người xưa phải không?"

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không cảm thấy ủy khuất, rốt cuộc nhìn thái độ kia của Lục Kính Tu liền biết y chắc chắn là nói chuyện điện thoại với trưởng bối, nhưng làm nũng vẫn là có thể mà!

Còn gọi "chú Lục"... Tối qua hắn ôm Lục Kính Tu, một bên gọi "chú Lục", một bên...... Khụ khụ, Lục Kính Tu rất hưng phấn.

Cái gì người mới người xưa*...... Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, mặt không biểu cảm: "Vừa rồi gọi điện thoại cho anh là cha em đấy."

(*hình như bài Uyên ương hồ điệp mộng, lời có câu "Chỉ có thể nghe thấy tiếng người nay cười chứ ai có nghe thấy tiếng người xưa khóc.")

Ngôn Cảnh Tắc: "......"

Lục Kính Tu lại nói: "Ông ấy hẹn anh trưa nay ăn một bữa cơm, gặp mặt một cái."

Ngôn Cảnh Tắc kinh ngạc: "Anh đáp ứng rồi?"

"Ừm." Lục Kính Tu gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc có điểm sốt ruột: "Sao anh lại đáp ứng? Hiện tại từ chối kịp không?"

Thái độ này của Ngôn Cảnh Tắc làm Lục Kính Tu có điểm không cao hứng, y nhíu mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc -- Ngôn Cảnh Tắc không muốn để y đi gặp cha Ngôn?

Ngôn Cảnh Tắc còn vội vã: "Tối qua anh đã mệt lắm rồi, trưa nay đi gặp người anh chịu được sao? Hơn nữa......"

Nghe được Ngôn Cảnh Tắc là lo lắng cho thân thể mình, Lục Kính Tu liền thả lỏng lại, lại khó hiểu: "Hơn nữa cái gì?"

Ngôn Cảnh Tắc muốn nói lại thôi.

Lục Kính Tu hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Anh đi...... soi gương một chút thử đi?"

Lục Kính Tu ý thức được có điểm không đúng, lập tức liền đứng dậy, kết quả Ngôn Cảnh Tắc tốc độ càng nhanh, một phen ôm y lên: "Em ôm anh qua."

Nhà bọn họ chỉ có hai người đàn ông, không có gương nhỏ có thể di động, nhưng khu rửa mặt và phòng để quần áo vẫn có gương, phòng để quần áo còn là gương lớn to đến chạm đất.

Ngôn Cảnh Tắc ôm Lục Kính Tu liền tới phòng để quần áo.

Lục Kính Tu nhìn chính mình trong gương, trầm mặc.

Y trước mười lăm tuổi thực sự chịu không ít khổ, làn da cũng thô ráp, nhưng từ khi trở lại Lục gia, y liền không chịu khổ thân thể nữa.

Mười mấy năm nay y ru rú trong nhà, hiếm thấy ánh mặt trời, vì thế làn da càng ngày càng tái nhợt......

Hiện tại, trên làn da trắng đến có vẻ bệnh trạng kia của y đang tràn đầy dấu vết.

Trên người trên cổ dấu vết không đi nói làm gì, mặt y cũng...

Lục Kính Tu phát hiện miệng mình còn sưng lên.

Lục Kính Tu: "......"

Ngôn Cảnh Tắc thật cẩn thận: "Như vậy đi gặp người có phải không tốt lắm không?"

Lục Kính Tu một phen đẩy hắn ra.

Y còn từ trong gường nhìn thấy thân thể Ngôn Cảnh Tắc lại hưng phấn lên kìa!

Cái tên cầm thú này!

Lục Kính Tu dùng tay chống tủ quần áo, tìm ra quần áo mặc vào.

Y riêng mặc một cái áo sơmi cao cổ che khuất cổ mình, cuối cùng không đến mức không thể nhìn, còn miệng...

Lục Kính Tu đi ra phòng ngủ chính, lướt qua phòng khách, Vương a di ngồi ở nhà ăn xem video trên điện thoại liền nhìn thấy y.

"Tiên sinh cậu dậy rồi? Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu! Tiên sinh, miệng cậu làm sao vậy?" Vương a di lo lắng mà nhìn Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu mặt đầy bình tĩnh: "Ăn thứ không nên ăn, bị dị ứng."

Lục Kính Tu đặc biệt bình tĩnh, Vương a di một chút cũng không hoài nghi: "Tiên sinh cậu là ăn cái gì dị ứng? Nói tôi nghe một tiếng, về sau tôi nhất định không làm."

"Ớt cay." Lục Kính Tu mặt không đổi sắc.

"Trách không được tiên sinh cậu không cho tôi làm đồ cay." Vương a di đồng tình mà nhìn Lục Kính Tu một cái, đi làm bữa sáng.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này cũng ra tới: "Kính Tu, anh thật sự muốn đi gặp ba em à?"

"Ừ." Lục Kính Tu nói, y cũng đã hẹn với cha Ngôn Cảnh Tắc rồi, sao có thể không đi gặp được? Lỡ hẹn sẽ làm người ấn tượng không tốt.

"Em đưa anh đi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Được... Em đi cùng anh luôn à?"

"Em không đi, em ở trong xe chờ anh... Chú Lục, lúc anh nói chuyện phiếm nhất định phải cẩn thận một chút, đừng nói với với ba em chuyện tụi mình, ba còn chưa biết đâu." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Nhớ kỹ, nhất định không thể nói!"

"Anh biết rồi." Lục Kính Tu đáp ứng, lại có điểm không cao hứng cho lắm.

Y biết, chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc tốt nhất tạm thời bảo mật, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không muốn để cha Ngôn mẹ Ngôn biết, chuyện này vẫn làm y có chút buồn bực.

Bất quá cẩn thận ngẫm lại, Ngôn Cảnh Tắc còn nhỏ, sợ cha mẹ là bình thường, càng đừng nói hắn còn chưa có từ hôn.

Y cũng đã có được Ngôn Cảnh Tắc, hà tất bởi vì loại chuyện này mà không cao hứng?

Tưởng tượng như vậy, Lục Kính Tu liền thoải mái.

Ăn qua bữa sáng, Lục Kính Tu soi soi gương, lại thay đổi một bộ tây trang càng tốt hơn một chút, cuối cùng ăn mặc chỉnh tề rồi liền thúc giục Ngôn Cảnh Tắc ra cửa.

"Hiện tại mới 10 giờ rưỡi." Ngôn Cảnh Tắc nói. Kim Vực cách bọn họ không xa, đi qua chỉ cần mười phút.

"Sớm một chút đi không phải chuyện xấu gì." Lục Kính Tu lạnh mặt.

Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể lái xe đưa Lục Kính Tu qua đó.

Tới nơi, Ngôn Cảnh Tắc lần nữa dặn dò: "Anh đi chậm một chút, lát nữa đừng uống rượu, nếu không thoải mái liền gọi điện thoại cho em ngay nhé..." Kỳ thật hắn cũng muốn bồi đi theo, nhưng hắn sợ mình khống chế không được, ba hắn lại nhìn ra cái gì, vậy đối Lục Kính Tu không tốt.

Cùng vị hôn phu của cháu ngoại trai giảo hợp bên nhau, thanh danh này cũng không dễ nghe.

Hơn nữa cha hắn nếu biết hắn cùng Lục Kính Tu đã ở bên nhau, nói không chừng còn muốn hoài nghi Lục Kính Tu có rắp tâm khác.

"Anh biết rồi." Lục Kính Tu ứng.

Y hiện tại kỳ thật không quá thoải mái, nhưng tâm tình rất tốt, cái gì cũng đều không sợ.

Trước kia y so với lúc này càng không thoải mái hơn nhiều, không phải cũng không có việc gì sao?

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt Ngôn Cảnh Tắc là tương đối ôn hòa, nhưng xuống xe, trên người y liền tự nhiên mà bao phủ một cỗ lạnh lẽo.

Năm nay y 32 tuổi, kỳ thật khuôn mặt cũng không hiện vẻ già, nhưng khí chất y lại làm người cảm thấy phát lạnh từ đáy lòng, không dám xem thường y.

Vào Kim Vực, người phụ vụ lại đây dẫn đường cũng không dám nhìn y nhiều, biết được là y có hẹn với cha Ngôn, liền vội vàng đưa y tới phòng riêng cha Ngôn đã đặt.

Chờ dàn xếp xong Lục Kính Tu, người phục vụ đuổi kịp báo cáo cho sếp, lại lập tức có người nói chuyện Lục Kính Tu đã tới cho cha Ngôn biết.

Cha Ngôn còn ở nhà kia kìa, biết được Lục Kính Tu đã tới Kim Vực rồi, đều ngốc ra -- Lục Kính Tu sao lại đến sớm như vậy?

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Lục Kính Tu đã tới Kim Vực rồi, kia ông cũng nên nhanh chóng qua đó......

Cha Ngôn vội vàng ra cửa.

Lục Kính Tu đợi hai mươi phút, cha Ngôn liền tới, vừa tiến đến liền cười nói: "Ngượng ngùng, ta đến muộn."

Cha Ngôn một bên nói chuyện một bên đánh giá Lục Kính Tu, phát hiện Lục Kính Tu khí sắc rất tốt, so sánh với trước đó nhìn béo hơn một chút, sắc mặt còn đặc biệt hồng nhuận.

Chỉ là miệng Lục Kính Tu không biết sao lại sưng lên như vậy... Cha Ngôn nhìn nhiều hai mắt, nhưng cảm thấy không tiện hỏi nhiều, liền không hỏi.

"Chú Ngôn, là con tới sớm." Lục Kính Tu nói, y cũng muốn cười cười, nhưng cười không nổi, dứt khoát liền không cười.

Cha Ngôn bị một tiếng "chú Ngôn" này của Lục Kính Tu kinh tới rồi.

Con trai lớn của ông và Lục Kính Tu không sai biệt tuổi cho lắm, kỳ thật Lục Kính Tu gọi ông là chú cũng bình thường, nhưng khi Lục Kính Tu còn nhỏ, Ngôn gia và Lục gia không có tiếp xúc gì, nên ban đầu ông gặp Lục Kính Tu là lúc Lục Kính Tu về nước, đã 26 tuổi. Lúc ấy con trai nhỏ của ông đính hôn với Lục Duệ Quần, ông và Lục Duệ Quần liền thành cùng thế hệ.

Mấy năm nay Lục Kính Tu nhìn thấy ông đều là lạnh lùng mà kêu một tiếng "Ngôn tổng", nơi nào hô qua tiếng 'chú'?

Nhưng cha Ngôn vẫn là rất nhanh phản ứng lại đây: "Luận tuổi, chú cũng xác thật có thể làm chú của con... Ha ha, hôn sự này của Cảnh Tắc và Duệ Quần không tính, chú còn có thể không duyên không cớ đồng lứa với con." Phỏng chừng con ông đã sớm nói qua với Lục Kính Tu muốn từ hôn Lục Duệ Quần, Lục Kính Tu đây là nhắc nhở ông.

Nghĩ cũng phải, Lục Kính Tu hẳn là hy vọng Lục Duệ Quần và con trai nhỏ ông từ hôn.

Không có Ngôn gia ủng hộ Lục Duệ Quần, Lục Kính Tu muốn thu thập Lục Duệ Quần liền rất đơn giản.

Lục Kính Tu kêu "chú Ngôn", nhìn thấy cha Ngôn chinh lăng, liền ý thức được mình nói lỡ.

Y đang nghĩ ngợi tới muốn cứu vãn lại, không nghĩ tới cha Ngôn liền nói chuyện từ hôn, lập tức trong lòng y buông lỏng: "Đúng vậy ạ, con vốn chính là vãn bối."

Lục Kính Tu thái độ rất tốt, thậm chí tốt đến quá mức...... cha Ngôn nghĩ nghĩ, cảm thấy khẳng định là bởi vì chuyện từ hôn, liền trước nói nói về chuyện này, còn biểu đạt bất mãn với Lục Duệ Quần.

Lục Kính Tu theo ý tứ cha Ngôn, đồng dạng biểu đạt bất mãn với Lục Duệ Quần.

Cha Ngôn thấy thái độ của Lục Kính Tu nhất trí với mình, vô cùng cao hứng, liền lại nố chuyện hợp tác, hy vọng hai nhà hợp tác không đổi.

Lục Kính Tu lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề.

Hai người còn nói lên hạng mục hợp tác gần đây của hai nhà... Cha Ngôn tỏ vẻ có thể nhường lợi ích cho Lục thị.

Lục Kính Tu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, còn tỏ vẻ có thể nhường lợi cho Ngôn gia.

Cha Ngôn cũng sửng sốt -- Lục Kính Tu chán ghét Lục Duệ Quần như vậy sao? Biết được Ngôn Cảnh Tắc muốn chia tay Lục Duệ Quần, thế mà cao hứng đến gọi ông là chú, còn nguyện ý nhường lợi?

Nhưng ông chuyên môn đề cập đến chuyện này cũng không phải vì chuyện từ hôn.

Cha Ngôn nói: "Kính Tu, chú nguyện ý nhường lợi, kỳ thật cũng có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ."

"Chú Ngôn chú cứ việc nói." Lục Kính Tu nói.

Cha Ngôn nói: "Chính là đứa con trai nhỏ không nên thân kia của chú, muốn phiền con coi chừng một chút."

Lục Kính Tu nói: "Chú Ngôn yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố em ấy thật tốt." Lúc nói như vậy, Lục Kính Tu hơi có điểm ngượng ngùng.

Y và Ngôn Cảnh Tắc, kỳ thật không phải y chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc, thật ra là Ngôn Cảnh Tắc chiếu cố y càng nhiều hơn một chút.

Lục Kính Tu nói được rất nghiêm túc, cha Ngôn thấy y như vậy, càng cảm thấy đến ngượng ngùng.

Thái độ Lục Kính Tu rất tốt, nguyện ý chiếu cố con của ông, con của ông thì ngược lại, thế nhưng đối với Lục Kính Tu có ý niệm như vậy...

Cha Ngôn nói: "Kính Tu, kỳ thật chú còn có chuyện muốn nói...... Là chuyện của đứa thằng nhỏ kia, chú nói con đừng nóng giận."

Lục Kính Tu hỏi: "Chuyện gì ạ?" cha Ngôn muốn nói một kiện y có khả năng sẽ tức giận, về Ngôn Cảnh Tắc sao?

Sẽ là chuyện gì?

Lục Kính Tu hiện tại xác định Ngôn Cảnh Tắc là yêu mình, nhưng đại khái là trước đây chưa bao giờ có được những thứ tốt đẹp nên y luôn theo bản năng mà cảm thấy bất an.

Có lẽ là cổ áo sơmi cao cổ thật chặt, y còn có điểm hô hấp không thuận.

Lúc này Lục Kính Tu nhíu mày lại, nhìn giống như là không rất cao hứng, cha Ngôn ho nhẹ một tiếng nói: "Thằng lỏi này ở nhà nói nó di tình biệt luyến thích con, muốn theo đuổi con... Nếu nó có làm gì khiến con không cao hứng, con đảm đương nhiều chút nhé."

Cha Ngôn cảm thấy, việc này vẫn là nói cho Lục Kính Tu biết tương đối tốt hơn.

Nếu Lục Kính Tu thật không cao hứng, cũng có thể sớm một chút tránh khỏi con ông.

Còn chuyện này có khả năng làm con ông không theo đuổi được người ta... Ngay từ đầu ông đã không cảm thấy con ông có thể theo đuổi được người ta rồi!

Cha Ngôn nói ra miệng rồi, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lục Kính Tu lại sửng sốt: "Em ấy nói muốn theo đuổi con?"

"Đúng vậy, nó đột nhiên bảo anh nó đi tra xét Lục Duệ Quần, nói muốn từ hôn, lại bảo chú chào hỏi con, muốn tới bên cạnh con làm việc, sau lại còn nói muốn theo đuổi con nữa...... Con người nó tính tình thẳng, cũng đơn thuần, thật sự không có ý xấu đâu..."

"Con biết." Lục Kính Tu nói.

Phía trước Ngôn Cảnh Tắc bảo y đừng nói chuyện bọn họ đã kết giao ra ngoài, y còn có điểm không cao hứng, cho rằng Ngôn Cảnh Tắc là không muốn nói cho người nhà hắn, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng đã sớm nói với người nhà rồi.

Lục Kính Tu cẩn thận cân nhắc, liền biết Ngôn Cảnh Tắc vì sao muốn làm như vậy.

Nếu người nhà Ngôn Cảnh Tắc biết bọn họ đã sớm cùng nhau, chắc chắn sẽ cảm thấy ông già như y không có hảo tâm với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy...... cha Ngôn thậm chí trái lại nhờ y nhiều đảm đương hơn.

Tay trái Lục Kính Tu có hơi run, đầu cũng có chút choáng.

Y lại một lần nữa ý thức được, Ngôn Cảnh Tắc là thật sự rất yêu y, vô cùng yêu y.

Hơn nữa, Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vì y suy xét rất nhiều, vẫn luôn chiếu cố y.

Ngôn Cảnh Tắc có khả năng cũng nghĩ đến tình huống như vậy, mới riêng dặn dò y, không cho phép y nói ra.

Y hiện tại cái gì cũng không nói, đáp ứng cha Ngôn không trách tội Ngôn Cảnh Tắc, cha Ngôn nói không chừng sẽ thực cảm kích y, chờ về sau y cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, người Ngôn gia cũng chỉ sẽ cảm thấy là Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc cũng theo đuổi được y, mà sẽ không nghĩ nhiều.

Đây sẽ là một kết cục rất tốt.

"Nếu con không thích nó, điều nó đi cũng có thể..."

"Chú Ngôn, con sẽ không điều em ấy đi." Lục Kính Tu kéo kéo cổ áo sơ mi của mình mới cảm thấy hô hấp thông thuận một chút.

Giờ phút này, dường như có một cỗ nhiệt khí từ sâu trong nội tâm tỏa khắp, tràn ngập toàn thân y, cũng làm y tràn ngập sức mạnh.

Y không nên để tất cả mọi chuyện đều là Ngôn Cảnh Tắc gánh vác.

Y cũng không phải một người cần Ngôn Cảnh Tắc bảo vệ.

Lừa gạt cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc như vậy cũng không tốt.

Lục Kính Tu chống gậy chống đứng lên, hướng tới cha Ngôn cúi người sâu: "Chú Ngôn, con hướng ngài xin lỗi."

Cha Ngôn nóng nảy, Lục Kính Tu đang bình thường mà đột nhiên xin lỗi...... Y là không muốn đảm đương nhiều cho hành vi của Ngôn Cảnh Tắc sao?

Cha Ngôn đang nghĩ như vậy, Lục Kính Tu nói: "Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc...... Đã cùng con ở bên nhau."

Cha Ngôn sửng sốt.

Lục Kính Tu lại nói: "Thật sự thực xin lỗi, trước đó không nói cho mọi người biết."

"Con và con trai chú, mấy đứa..." cha Ngôn khiếp sợ mà nhìn Lục Kính Tu.

"Chúng con ở bên nhau." Lục Kính Tu nói: "Con rất yêu em ấy, con muốn cùng em ấy kết hôn."

Thời điểm Lục Kính Tu nói rất nghiêm túc, nói xong có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tối qua biết được Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật yêu mình, y liền có loại cảm giác tảng đá lớn trong lòng bị dọn đi, cả người nhẹ nhàng. Nhưng sáng hôm nay, nhận được điện thoại của cha Ngôn, cả người y liền lại căng chặt.

Nhưng bây giờ, sau khi thẳng thắn với ông, y lại thả lỏng lại.

Cha Ngôn lại trầm mặc, nhíu mày nhìn Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu cảm thấy cả người mình đều có hơi choáng váng, y thậm chí không tự giác mà lộ ra một nụ cười, nói với cha Ngôn: "Chú Ngôn, ngoại trừ Lục thị, công ty nhà ở thông minh cũng là là con mười năm trước sáng lập, trên tay con còn có một ít cổ phần......"

Lục Kính Tu đem tài sản mình nói rồi lại nói: "Con có tàn tật, nhưng con đối với em ấy là thật lòng, con nhất định sẽ chiếu cố tốt em ấy."

"Mấy đứa ở bên nhau đã bao lâu? Sao mà lại ở bên nhau?" cha Ngôn chất vấn nói.

Phía trước ông cảm thấy thẹn với Lục Kính Tu, nhưng nếu Lục Kính Tu đã sớm cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau...... Lục Kính Tu so với con trai ông lớn hơn mười tuổi, này......

Hơn nữa...... Lục Kính Tu đang êm đẹp lại cùng con ông ở bên nhau, có thể là vì trả thù Lục Duệ Quần không?

Lục Kính Tu nói: "Bọn con......"

Y quơ quơ, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen.

Trước mắt là tảng lớn bóng tối có điểm xuyến màu trắng nhập nhòe, cảnh tượng này cực kỳ giống ti vi trắng đen có cái đài cũ xưa sớm nên đào thải ở cô nhi viện trước kia, thu không được tín hiệu.

Trong lúc nhất thời, Lục Kính Tu nói không ra lời, gậy chống y buông lỏng, cả người liền ngã ngồi trên sô pha phía sau, còn hít thở không được -- cổ áo và quần áo y, thật chặt.

Kỳ thật lời Lục Duệ Quần nói với những cổ đông đó là không sai, nếu Lục Kính Tu nếu còn giống như trước, luôn cả đêm không ngủ, không chịu ăn cơm, tự mình hại mình, y sợ là lại qua thêm mấy năm liền phải mất mạng.

Trước đó vài ngày Ngôn Cảnh Tắc chiếu cố y chiếu cố cực kỳ cẩn thận, mới làm y tốt hơn một chút, nhưng thời gian rốt cuộc cũng ngắn, cộng lại không đến hai tháng.

Hiện giờ, khí sắc Lục Kính Tu tuy rằng nhìn tốt hơn rất nhiều, nhưng nội bộ thiếu hụt lại là trong thời gian ngắn bổ không lại.

Hai ngày này lại xảy ra quá nhiều chuyện.

Ban ngày hôm qua Lục Kính Tu quá khó chịu, cơm trưa và cơm chiều cũng chưa ăn, sau đó Ngôn Cảnh Tắc đã trở lại, đại hỉ đại bi rồi lại cùng Ngôn Cảnh Tắc làm hai lần......

Thật lâu không rèn luyện, lúc ấy y kỳ thật đã mệt nằm sấp xuống, cho nên người vẫn luôn mất ngủ mới có thể mất cảm giác ngủ đến hừng đông.

Sau khi tỉnh, nếu y yên ổn nằm ở nhà một ngày cũng có thể hoãn lại được, nhưng mới sáng sớm, y lại nhận được điện thoại của cha Ngôn, tinh thần liền lại căng chặt.

Tinh thần căng chặt còn chưa tính, nhìn thấy cha Ngôn, cùng cha Ngôn nói nói, thẳng thắn chuyện y cùng Ngôn Cảnh Tắc, y còn lơi lỏng những chuyện trong lòng ra.

Người luôn căng chặt một khi lơi lỏng ra rất dễ dàng sinh bệnh, y vốn thể chất không tốt, hiện tại càng là trực tiếp hôn mê.

Mà cha Ngôn thấy một mà như vậy lại bị hoảng sợ, ông còn muốn chất vấn Lục Kính Tu một chút, sao Lục Kính Tu lại hôn mê?

Cha Ngôn lập tức kêu người phục vụ tiến vào, an bài một chiếc xe đưa Lục Kính Tu đến bệnh viện, nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho con mình.

Sau đó...... cha Ngôn mới vừa cùng phục vụ viên cùng nhau đỡ Lục Kính Tu đi ra khỏi phòng riêng, liền nhìn thấy con ông tới.

"Kính Tu anh không sao chứ?" Ngôn Cảnh Tắc sốt ruột cực kì, thấy Lục Kính Tu không phản ứng, cõng Lục Kính Tu lên liền chạy.

Cha Ngôn: "......" hóa ra con ông ở ngay bên này!

Hiện tại...... cha Ngôn lau mồ hôi, vội vàng đi theo.

Giờ này khắc này, Ngôn Cảnh Tắc vô cùng ảo não.

Hắn đã sớm biết Lục Kính Tu thân thể không tốt, tối hôm qua sao không có chút không đành lòng nào?

Hắn đã sớm biết Lục Kính Tu thân thể không tốt, hôm nay Lục Kính Tu muốn gặp cha hắn, sao hắn không ngăn cản?

Hắn ít nhất cũng nên đi theo!

Không, hắn hẳn là sớm một chút hiểu biết tình huống Lục Kính Tu, mang Lục Kính Tu đi làm kiểm tra sức khoẻ kỹ càng tỉ mỉ mới đúng.

Chính hắn có đọc nhiều sách y cũng là lý luận suông, thứ Lục Kính Tu yêu cầu là nghỉ ngơi, là trị liệu.

Ngôn Cảnh Tắc bỏ Lục Kính Tu vào ghế sau xe, chính mình vội vàng ngồi vào ghế điều khiển, sắp phải lái xe.

May mắn cha Ngôn chạy nhanh cùng đi lên theo, mới cuối cùng cũng vào kịp ghế sau.

Chỉ là, ông mới vừa ngồi xuống, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã chạy xe luôn rồi.

Cha Ngôn: "......" Con ông đây cũng quá sốt ruột!

Nhưng tình huống này của Lục Kính Tu, cũng xác thật hẳn là sốt ruột một chút.

"Lục Kính Tu đây là làm sao vậy?"

"Thân thể anh ấy không tốt." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Ba, ba chiếu cố anh ấy một chút."

Ngôn Cảnh Tắc chuyên tâm lái xe, cha Ngôn nhìn về phía Lục Kính Tu ngồi ở bên cạnh mình, thở dài.

Tuổi tác, thân thể vân vân của Lục Kính Tu nhìn như thế nào cũng không lương xứng.

Nếu Lục Kính Tu tuổi trẻ một chút, không có tàn tật thì tốt rồi, ông thậm chí cũng không yêu cầu y xuất sắc cỡ nào.

Nghĩ như vậy, cha Ngôn đột nhiên chú ý tới, cổ áo sơmi của Lục Kính Tu rất cao, còn gắt gao quấn chặt cổ Lục Kính Tu.

Trời gần đây đã nóng, ông chỉ mặc một cái áo sơmi hưu nhàn không nói, còn xăn cả tay áo lên, Lục Kính Tu thì ngược lại, ngoài áo sơ mi còn có bộ tây trang, ăn mặc kín mít.

Nút thắt áo sơ mi này còn cài đến kín mít như vậy... Bộ dáng này cả hít thở cũng không xong ấy chứ, cũng khó trách sẽ ngất!

Cha Ngôn duỗi tay liền đi cởi nút thắt trên cổ cho Lục Kính Tu, muốn y dễ thở hơn.

Ngôn Cảnh Tắc đang lái xe, lại có ghế che mên hắn căn bản không chú ý đến động tác của cha Ngôn, Lục Kính Tu lúc này thì... còn đang ngất.

Cha Ngôn thuận lợi mở nút thắt cho Lục Kính Tu, sau đó......

Dấu vết trên cổ Lục Kính Tu, ông là một người từng trải vừa thấy liền biết là chuyện như thế nào.

Cha Ngôn lại nhìn về phía môi Lục Kính Tu.

Phía trước ông không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, miệng này sao cứ như là... bị chà đạp?

Cha Ngôn: "......"

Hết chương 193.

___________∆∆∆∆∆∆∆∆___________

Chương 194

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Tâm tình cha Ngôn phá lệ phức tạp.

Lục Kính Tu tuy rằng thân có tàn tật nhưng không dung khinh thường, thậm chí tuyệt đại đa số người đều cảm thấy y lạnh nhạt đa nghi không dễ chọc.

Cha Ngôn cũng không dám đắc tội y.

Cho nên phía trước Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ồn ào nói hắn là thân ở "thượng vị", cha Ngôn mới có thể lo lắng hắn đắc tội Lục Kính Tu -- Lục Kính Tu nếu phát hiện bản thân mình bị con ông nhớ thương, chỉ sợ muốn nổi giận!

Chờ hôm nay định ngày hẹn Lục Kính Tu, nghe Lục Kính Tu thẳng thắn nói đã cùng con ông ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của ông chính là con trai bị Lục Kính Tu lừa gạt, thậm chí có khả năng đã bị Lục Kính Tu ăn sạch sẽ.

Thằng con trai ngốc của ông sợ là bị Lục Kính Tu ăn gắt gao, cho nên mới giúp đỡ Lục Kính Tu, ở trước mặt người nhà đem chuyện này toàn bộ ôm trên người mình, nói là mình muốn theo đuổi Lục Kính Tu.

Làm cha mẹ gặp được loại tình huống này là tuyệt đối không thể thoải mái, cho nên lúc ấy ông liền có điểm sinh khí.

Chỉ là ông mới vừa sinh khí, Lục Kính Tu liền hôn mê.

Hiện tại......

Cha Ngôn đã bị chấn kinh rồi.

Cho nên không phải Lục Kính Tu ăn sạch sẽ con ông, mà là con ông ăn sạch sẽ Lục Kính Tu?

Nói thật, chỉ cần hai người là yêu đương bình đẳng, con ông có thể tìm được bạn trai như Lục Kính Tu, ông liền cảm thấy con ông hẳn là đốt nhang đi đại vận rồi.

Trước đó ông tức giận chủ yếu vì con ông hướng về phía Lục Kính Tu, trái lại còn lừa bọn ông, lại lo lắng Lục Kính Tu là vì muốn được Ngôn gia ủng hộ, lừa gạt con ông.

Bất quá giờ phút này, ông đã một chút cũng không tức giận.

Ban nãy Lục Kính Tu đã thẳng thắn tài sản với ông, căn bản không kém Ngôn gia là bao, nói cách khác Ngôn gia với y mà nói, căn bản không quan trọng đến như vậy.

Còn có bộ dáng này của Lục Kính Tu...

Cha Ngôn nhịn không được ở trong lòng "Đờ mờ" một chút.

Con ông cũng quá lợi hại, thế mà bắt lấy được Lục Kính Tu.

Nhìn Lục Kính Tu như vậy, còn đối với con ông rễ tình đâm sâu.

Cha Ngôn ngồi thẳng thân thể, kính nể mà nhìn thoáng qua thằng con đang lái xe.

Con ông mặt đầy sốt ruột, nhìn cũng bình thường cực kỳ, đứa nhỏ này còn rất ngốc, có hơi ngu ngu.

Lục Kính Tu sao lại coi trọng nó nhỉ?

Bởi vì con ông ngốc sao?

Nghe nói có vài người thông minh thích tìm đối tượng ngốc ấy.

Cha Ngôn vẫn luôn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn thằng con mình, lúc ngẫu nhiên đi nhìn Lục Kính Tu, ánh mắt tràn ngập từ ái.

Nói thật, con dâu như vậy, ông quá vừa lòng......

Ngôn Cảnh Tắc đưa Lục Kính Tu đi bệnh viện tư nhân Ngôn gia thường đi.

Lúc đến bệnh viện, Lục Kính Tu đã khá hơn nhiều, mơ mơ màng màng mà mở mắt, nhưng cả người nhìn vẫn là không thanh tỉnh bao nhiêu.

"Kính Tu, đến bệnh viện rồi, chúng ta đi xem." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu mờ mịt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, không nói chuyện.

Trong đầu y một mảnh hỗn độn, lúc này cái gì cũng nhớ không nổi, cũng chỉ là theo bản năng mà vươn tay về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc bế y lên một phen.

Cha Ngôn cười tủm tỉm mà theo phía sau, nói với con mình: "Con cẩn thận một chút, đừng làm Kính Tu ngã đấy."

Ông thật là càng nhìn Lục Kính Tu càng vừa lòng.

Năng lực cá nhân mạnh còn chưa tính, sinh hoạt cá nhân cũng sạch sẽ, tuổi lớn hơn chút thì lớn hơn chút đi, sẽ biết đau lòng hơn.

Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, con ông từ nhỏ liền không phải biết hại người, nhưng tính tình cũng không tốt, cho nên cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, chắc chắn cũng không thiệt thòi được.

Cha Ngôn chậm rì rì mà đi theo phía sau con trai, nhìn con trai mang Lục Kính Tu đi làm kiểm tra, thuận tiện còn gọi điện thoại cho vợ mình, bảo vợ mang chút thức ăn đến bệnh viện, cần thích hợp cho người bệnh ăn.

Trên đường kiểm tra, Lục Kính Tu thanh tỉnh lại.

Sau khi y tỉnh lại, thực sự có chút ảo não, chờ phát hiện mình ở bệnh viện, đầu tiên là ngốc ra, tiếp theo lại lo lắng lên.

Mấy tháng trước y đã làm kiểm tra sức khoẻ, lúc ấy điều tra ra tình huống thân thể y rất kém cỏi, tình huống hiện tại có thể càng kém không? Đột nhiên té xỉu có thể là bị bệnh không?

Y là không thích bệnh viện, nhưng giờ phút này y muốn sống tiếp, đối với bệnh viện cũng không bài xích nữa, liền lo lắng mình sẽ bị kiểm tra ra cái tật xấu gì.

Còn cha Ngôn ......

Lục Kính Tu gậy chống dừng ở tiệm cơm, y được Ngôn Cảnh Tắc đỡ, làm mấy hạng kiểm tra, sau đó liền vào phòng bệnh nằm.

Cũng chính là lúc này, mẹ Ngôn mang theo đồ ăn tới, cha Ngôn đi đón.

Nhìn thấy cha Ngôn, mẹ Ngôn khó hiểu hỏi: "Lục Kính Tu sao lại bệnh viện? Còn muốn tôi lại đây đưa cơm vậy?"

Lục Kính Tu nằm viện, cha Ngôn ở bên này nhìn còn chưa tính, kiểu gì cũng không đến phiên bà đến đây đưa cơm đi?

Cha Ngôn nói: "Là con trai bà lộng con người ta vào nằm viện đấy!"

Kiểm tra này còn rất kỹ càng tỉ mỉ, siêu B gì đó đều làm hết.

Cha Ngôn chú ý tới, Lục Kính Tu một thân "thương tích".

Còn con ông thật ra lại tung tăng nhảy nhót, phía trước ôm Lục Kính Tu còn có thể chạy nhanh như bay.

Vợ ông đúng là nuôi con ông đến chắc nịch luôn.

"Cảnh Tắc đánh Lục Kính Tu à?" mẹ Ngôn bị hoảng sợ: "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Cha Ngôn : "...... Không phải đánh."

"Vậy làm gì mà người ta nhập viện?" mẹ Ngôn hỏi.

Cha Ngôn nói: "Bà nhìn là biết."

Cha Ngôn mang theo mẹ Ngôn vào phòng bệnh.

Mẹ Ngôn nhìn Lục Kính Tu nằm ở trên giường, mới đầu không nhìn ra cái gì, sau lại......

Lục Kính Tu miệng kia, cổ kia......

Mẹ Ngôn: "!!!" con trai bà không phải là cưỡng bách Lục Kính Tu đấy chứ?

Còn làm người ta nhập viện luôn!

Nhưng này cũng không đúng, phía trước Lục Kính Tu không phải còn hẹn gặp chồng bà sao? Nếu thật là bị con bà gì gì đó, Lục Kính Tu kiểu gì cũng sẽ không chịu hẹn gặp mới đúng?

Mẹ Ngôn nỗ lực duy trì biểu cảm ôn hòa của mình: "Kính Tu, nghe nói con bị bệnh, cô liền tới nhìn con xem, cô có mang theo chút thức ăn, có muốn ăn chút không?"

Lục Kính Tu nói: "Cô..."

"Muốn." lời Lục Kính Tu nói còn chưa nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền đứng lên, tiếp nhận đồ ăn trên tay mẹ Ngôn, sau khi phát hiện đồ ăn có cháo, càng cao hứng hơn: "Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt quá!"

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng lấy cháo ra, dùng cái muỗng múc một muỗng liền đút đến bên miệng Lục Kính Tu: "Kính Tu, giữa trưa anh còn chưa có ăn gì, ăn chút đi."

Lục Kính Tu mặt không biểu cảm mà nằm ở nơi đó, nhưng lúc Ngôn Cảnh Tắc đưa cháo đến bên miệng y, y mở miệng ra.

Mẹ Ngôn: "......" Xem ra con trai bà không có cưỡng bách người ta.

Cha Ngôn liếc mắt nhìn vợ mình một cái, trong lòng thoải mái hơn nhiều -- cuối cùng cũng có người chịu đủ kinh hách như ông rồi.

Lục Kính Tu ăn hai miếng, liền nói: "Cảnh Tắc, em và chú Ngôn cũng không ăn cơm, cũng ăn một chút đi."

Cha Ngôn bảo riêng mẹ Ngôn mang theo nhiều thức ăn một chút, ngoại trừ cháo sườn thích hợp cho người bệnh ăn ra còn có mấy món khác.

Phòng bệnh này là phòng bệnh tư nhân, bên trong còn có cái bàn, cha Ngôn liền đem đồ ăn ra hết, nói với Lục Kính Tu: "Chú ăn trước, chờ con ăn xong rồi, Cảnh Tắc lại ăn."

Lục Kính Tu nói: "Con tự mình ăn là được."

"Cứ để nó chiếu cố con, con nghỉ ngơi cho tốt đi." cha Ngôn cười đến ôn hòa.

Cháo của Ngôn Cảnh Tắc lại đút tới bên miệng Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu yên lặng mà mở ra miệng.

Y đã phát hiện thái độ cha Ngôn có biến hóa, ngay từ đầu có chút nghi hoặc, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại.

Suy nghĩ cẩn thận rồi, y liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sớm biết rằng đơn giản như vậy liền có thể làm thái độ cha Ngôn trở nên tốt hơn, phía trước y đã không cần khẩn trương.

Còn chuyện y nằm dưới này, y cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Y cứ thích như vậy, cũng không có gì không thể nói với người ngoài, càng không cảm thấy như vậy là mình mất mặt.

Mẹ Ngôn mang một phần cháo, Lục Kính Tu chỉ ăn một nửa là đủ rồi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn y nằm yên, liền bưng cháo còn lại đi đến bên cạnh cha Ngôn mẹ Ngôn, mồm to ăn lên.

Mẹ Ngôn rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Con và Kính Tu......"

"Anh ấy bị con theo đuổi được rồi!" Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, có phải con đặc biệt lợi hại không?"

Mẹ Ngôn: "......" con trai bà đúng là rất lợi hại.

Cha Ngôn gõ cái bàn một chút: "Sao hôm qua mày không nói hả con?"

Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình: "Ngày hôm qua ban ngày còn chưa có theo đuổi được mà."

Cha Ngôn : "......"

Cha Ngôn cũng không biết con trai mình nói là thật hay là giả, nhưng này cũng không có gì để so đo.

Hơn nữa...... Thực sự có có thể là ngày hôm qua con ông mới theo đuổi được người này.

Dù sao con ông mới bắt đầu truy người chưa được bao lâu, hơn nữa bộ dạng thê thảm của Lục Kính Tu hôm nay kia, phỏng chừng chính là trước kia không có kinh nghiệm.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Ba, mẹ, nếu ba mẹ đã biết...... Con muốn nhanh kết hôn! Lại qua nửa tháng chính là đại hội cổ đông Lục thị, chờ họp xong, con liền cùng Lục Kính Tu kết hôn, thế nào?"

"Gấp như vậy à?"

"Miễn cho đêm dài lắm mộng." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Đến lúc đó mẹ cứ nói với người ta, làm như vậy vì hợp tác hai nhà, con là Lục Kính Tu kết hôn chính là đổi người kết hôn thôi..." trước đó hắn tính toán từ từ mà tới, nhưng hiện tại thật sự chờ không kịp!

Hắn vội vã muốn kết hôn với Lục Kính Tu!

Còn vì sao phải nói như vậy... nói vậy thì thanh danh sẽ dễ nghe hơn một chút.

Cha Ngôn nói: "Có thể."

"Ba, ba quá tuyệt vời!" Ngôn Cảnh Tắc nói: "Tháng sau ngày mười tám là ngày lành đó."

Này cũng quá nhanh...... cha Ngôn hỏi: "Hai đứa thương lượng qua rồi à?"

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: "Kính Tu, chúng ta mười tám tháng sau mười kết hôn được không?"

Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như nếu mình không đáp ứng hắn liền phải khóc ra tới vậy......

Lục Kính Tu nói: "Được."

Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía cha mình: "Thương lượng rồi đó."

Cha Ngôn : "......" đây căn bản không phải là Lục Kính Tu mà ông biết!

Thằng con ông cũng không có gì đặc biệt a, Lục Kính Tu sao lại bị con ông làm cho đầu óc mê muội vậy?

Đang nói chuyện, bác sĩ lại đây.

Lục Kính Tu lần này là quá mức mỏi mệt, phát sốt mới có thể ngất xỉu.

Đồng thời, thân thể y không tốt lắm, cả người hoàn toàn ở vào trạng thái bán khỏe mạnh thôi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tờ báo cáo kiểm tra này, lời nói thấm thía mà nói với Lục Kính Tu: "Kính Tu, về sau mỗi ngày anh đều phải làm một chút vận động, cứ bơi lội là được, ngay từ đầu bơi năm phút mười phút là được, chúng ta chậm rãi nâng thời gian dài hơn......"

Lục Kính Tu đáp ứng: "Được."

Đồng ý rất nhiều, y còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đại khái là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, y lại còn trẻ, hiện tại báo cáo kiểm tra sức khỏe so với ba tháng trước khá hơn nhiều...... May mắn Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến không phải báo cáo của ba tháng trước.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc bọn họ ở bệnh viện, Lục Duệ Quần cũng nhận được tin tức Lục Kính Tu té xỉu vào bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân này rất chú trọng riêng tư của bệnh nhân, gã hỏi thăm không được tình hình cụ thể của Lục Kính Tu, nhưng chuyện Lục Kính Tu hôn mê bị cha Ngôn và Ngôn Cảnh Tắc đưa đến bệnh viện, gã có nghe được -- Kim Vực bên kia người đến người đi, rất nhiều người đều nhìn thấy.

Lục Kính Tu thế mà vào lúc gặp mặt cha Ngôn lại hôn mê... Gã cảm thấy cơ hội thắng Lục Kính Tu ở đại hội cổ đông còn lớn hơn nữa.

Bệnh viện, cha Ngôn mẹ Ngôn đã rời đi, bác sĩ cũng đi rồi.

Ngôn Cảnh Tắc nhào tới trên giường bệnh, cùng Lục Kính Tu nói chuyện: "Anh hôm nay dọa đến em, em về sau nhất định sẽ cẩn thận một chút, không bao giờ như vậy......"

"Cũng không cần......" Lục Kính Tu nói, y sẽ kiên trì rèn luyện, làm thân thể tốt hơn một chút.

Ngôn Cảnh Tắc: "!!!" Ý Lục Kính Tu là muốn hắn về sau còn như vậy nữa?

Hết chương 194.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp