Chương 187
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy có một bàn tay bắt được trái tim mình, còn hung hăng siết chặt.
Lục Kính Tu biết bơi, lại tùy ý chính mình bị chết đuối, khi đó y tuyệt vọng đến nhường nào?
Nhưng cứ như vậy, một vài chuyện nguyên bản không giải thích được cũng có thể giải thích thông suốt.
Tỷ như nói, Lục Kính Tu rõ ràng biết nguyên chủ bỏ thuốc có hại vào thức ăn của y, muốn hại y, vì sao mà đơn thương độc mã đi tìm nguyên chủ giằng co?
Y có khả năng…… Chính là không muốn sống nữa.
Buổi sáng, sau khi Ngôn Cảnh Tắc biết tình trạng thân thể của Lục Kính Tu, trong lòng vẫn luôn rất khó chịu, cũng chính là không muốn bị Lục Kính Tu nhìn ra cái gì, mới có thể ở trước mặt Lục Kính Tu làm bộ như không có việc gì.
Nhưng hiện tại, hắn giả vờ không ra bộ dáng này.
Ngôn Cảnh Tắc đi vào trước mặt Lục Kính Tu, đột nhiên nửa quỳ trước sô pha, ôm lấy Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu sửng sốt —— Ngôn Cảnh Tắc làm sao vậy?
“Kính Tu, em thật sự rất yêu anh, anh còn quan trọng hơn sinh mệnh của em.” Ngôn Cảnh Tắc thấp giọng nói.
Giọng hắn cũng không vang, nhưng vô cùng kiên định, Lục Kính Tu nghe được rõ ràng, khẽ run lên.
Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc các loại chiếu cố y, nhưng lời âu yếm như vậy cũng chưa từng nói qua, trên người y bốc lên một cỗ nhiệt ý, cả người đều có điểm vựng vựng hồ hồ, tim đập càng nhanh hơn.
Chẳng sợ đây là giả, y cũng cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
“Kính Tu, anh nhất định không thể rời bỏ em.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản là tính toán từ từ tới, mấy ngày này hắn sẽ mang Lục Kính Tu đi chơi khắp nơi, đi nhìn ngắm thế giới này, một chút một chút mà bồi dưỡng cảm tình hai người… Nhưng hiện tại, hắn nhịn không được.
Hắn muốn nhanh chút cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, hắn thật sự rất sợ Lục Kính Tu xảy ra chuyện.
Hắn tới thế giới này chính là vì Lục Kính Tu mà tới, nếu Lục Kính Tu xảy ra chuyện, hắn phải làm sao bây giờ?
Lục Kính Tu không nói chuyện, chỉ là nhìn Ngôn Cảnh Tắc đang vùi đầu trong lồng ngực mình.
Tóc đen Ngôn Cảnh Tắc mọc ra càng dài, cũng không biết vì sao mà không nhuộm lại.
Được rồi, suy nghĩ của y phiêu hơi xa rồi.
Y chỉ là…… Tại đây một khắc, không biết nên trả lời như thế nào.
Y đương nhiên không có khả năng rời bỏ Ngôn Cảnh Tắc, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc không rời bỏ y.
“Em thật sự rất yêu anh, anh biết không?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
“Anh biết rồi.” Lục Kính Tu cuối cùng cũng nói, trên mặt càng nóng hơn.
Phía trước biệt thự, mấy người trồng hoa đang thu dọn công cụ, phía sau biệt thự, người dọn bể bơi cuối cùng cũng kết thúc công việc, bảo mẫu đang xào rau.
Tuy những người này cách khá xa, nghe không thấy y và Ngôn Cảnh Tắc nói, nhưng y vẫn như cũ có loại cảm giác, cảm tình của y và Ngôn Cảnh Tắc bị đưa ra ánh sáng trước mặt người khác.
Ngoại trừ có chút ngượng ngùng, còn cảm thấy có điểm… sảng khoái.
“Em không thể không có anh.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Lục Kính Tu há miệng thở dốc, y vốn đang định nói “anh biết rồi”, nhưng lại nghĩ đến, như vậy có thể quá có lệ hay không?
Đang nghĩ như vậy, Lục Kính Tu đột nhiên cảm giác được Ngôn Cảnh Tắc buông mình ra một chút, sau đó bắt lấy tay trái mình, hôn một cái.
Tay trái y có rất nhiều việc làm không được, nhưng vẫn có tri giác.
Y cảm giác được có thứ gì đó mềm mại đụng phải tay mình đó là môi của Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, y cau mày, cuối cùng thở dài nói: “Anh cũng không thể không có em.”
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin tưởng mà nhìn Lục Kính Tu.
Trên mặt Lục Kính Tu vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt y thoạt nhìn phá lệ ôn nhu, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí tại đôi mắt này, thấy được cảm tình nồng đậm.
Hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó —— Lục Kính Tu thích hắn?
Có lẽ không chỉ là thích, Lục Kính Tu thậm chí là yêu hắn.
Mừng như điên nháy mắt nảy lên trong lòng, Ngôn Cảnh Tắc đang muốn nói cái gì đó, đã bị Lục Kính Tu đẩy ra.
Ánh mắt Lục Kính Tu lại trở nên bình tĩnh tự kiềm chế, y trầm khuôn mặt nói: “Nên ăn cơm rồi.”
Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, lúc này mới phát hiện bảo mẫu đã bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp, nhìn đến hắn còn cười nói: “Ngôn thiếu, có thể ăn cơm… Ngôn thiếu đôi mắt cậu sao lại đỏ như vậy?”
Ngôn Cảnh Tắc vừa rồi tâm tình kích động, đừng nói đôi mắt đỏ, nước mắt kỳ thật cũng đã chảy ra, đều bôi trên quần áo Lục Kính Tu……
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi không có việc gì, chỉ là vừa rồi đi hậu viện có cát bay vào mắt.”
“Ngôn thiếu cậu phải cẩn thận một chút.” Bảo mẫu nói.
Lục Kính Tu khó hiểu mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, y cảm giác được Ngôn Cảnh Tắc có chút thương tâm…… Nhưng đây hẳn là ảo giác?
Ngôn Cảnh Tắc đang bình thường vì sao phải thương tâm?
Đang nghi hoặc, Lục Kính Tu liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía mình, trong mắt cũng tràn đầy đều là mình, không thấy một chút thương tâm nào nữa.
Ngôn Cảnh Tắc gắp đồ ăn cho Lục Kính Tu: “Kính Tu, ăn nhiều một chút.”
“Ừm.” Lục Kính Tu gắp thức ăn Ngôn Cảnh Tắc đưa mình rồi ăn.
Ngôn Cảnh Tắc thấy bộ dáng nghiêm túc ăn cơm của y, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi mình ý thức được, Lục Kính Tu thích hắn.
Hắn nguyên bản không nghĩ nhiều, hiện tại lại càng nghĩ càng cảm thấy chính là một chuyện như vậy.
Lục Kính Tu thật sự rất chịu đựng hắn. Lục Kính Tu chỉ sợ đã sớm thích hắn, mà không phải như hắn phía trước cho rằng, Lục Kính Tu cùng hắn ở bên nhau chỉ là vì tức giận Lục Duệ Quần.
Lục Kính Tu nếu không thích hắn…… Một người đã không muốn sống như y, phải chịu đựng hắn như vậy chỉ vì tức giận Lục Duệ Quần sao?
Lục Kính Tu nếu thật muốn đối phó Lục Duệ Quần, có rất nhiều biện pháp!
Cho nên, Lục Kính Tu là thích hắn.
Ý thức được điểm này, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc càng khó chịu.
Từ khi hắn xuyên qua đây, Lục Kính Tu vẫn luôn đối với hắn rất tốt, tỷ như lúc ban đầu, hắn chung quy lo lắng Lục Kính Tu đuổi hắn ra khỏi Lục gia, nhưng Lục Kính Tu chưa từng đuổi.
Thậm chí Lục Kính Tu cũng không nói với hắn lời tàn nhẫn, cả câu "Cút" cũng không hề nói với hắn.
Hắn cùng Lục Kính Tu nhận thức không đến mấy ngày, liền cọ giường Lục Kính Tu, Lục Kính Tu cũng không tức giận.
Lục Kính Tu đã sớm thích hắn? Thậm chí… thích nguyên chủ?
Vậy nếu hắn không có mặt… Bị người mình thích chất vấn, bị người mình thích hạ thuốc, cuối cùng còn bị người mình thích đẩy xuống bể bơi, Lục Kính Tu có bao nhiêu thống khổ?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ vậy, cũng chưa có ăn uống gì.
“Em làm sao vậy?” Lục Kính Tu lại cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có điểm không thích hợp.
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Em chỉ là quá kích động!”
Nói xong, hắn liền mồm to ăn lên.
Kỳ thật hắn là hẳn là nên vui vẻ.
Lục Kính Tu thích hắn!
Hắn không phải nguyên chủ, cho nên hết thảy kia căn bản sẽ không phát sinh, hắn sẽ làm Lục Kính Tu hạnh phúc!
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền không khó chịu nữa.
Trời tối, người rửa sạch bể bơi đã làm việc xong rời khỏi nơi này.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu ở đối diện, dùng chiếc đũa đoạt thức ăn Lục Kính Tu mới vừa gắp lên tới muốn ăn, nhanh như bay mà ăn luôn.
Lục Kính Tu khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà gắp đồng dạng thức ăn đưa tới bên miệng Lục Kính Tu: “Gián tiếp hôn môi hiểu biết một chút.”
Lục Kính Tu: “……”
Lục Kính Tu ngồi thẳng thân thể nhìn quét một vòng, phát hiện bảo mẫu đang vội vàng đóng cửa sổ, mà trợ lý đang ăn cơm trong phòng bếp……
Y một ngụm ăn đồ ăn.
Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá nhàm chán! Nhưng y cũng không dễ cự tuyệt, chỉ có thể sủng.
Lục Kính Tu cho rằng kế tiếp Ngôn Cảnh Tắc sẽ ngừng nghỉ, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng làm càng chuyện nhàm chán hơn —— Ngôn Cảnh Tắc vươn một chân, ở dưới bàn ăn ngoéo một cái chân của y.
Lục Kính Tu lại đi nhìn bảo mẫu.
Bảo mẫu còn đang vội vàng đóng cửa sổ khác, như cũ không có chú ý tới bọn họ.
Lục Kính Tu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Đừng hồ nháo!” bàn ăn này của bọn họ không có trải khăn trải bàn, bên cạnh vọng lại đây, tình hình dưới bàn ăn có thể nhìn một cái không sót tí gì!
Tuy rằng bị trừng mắt nhìn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Lục Kính Tu không sinh khí.
Vì thế hắn dứt khoát cởi giày, lại đi cọ cọ chân Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu chú ý tới bảo mẫu đóng xong cửa sổ kéo xong bức màn về lại phòng bếp… Y lại trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc.
Người trẻ tuổi đều rất nhiệt tình, y cũng không tiện đi đả kích tính tích cực của hắn, đả kích nhiều Ngôn Cảnh Tắc không nhiệt tình nữa thì làm sao bây giờ?
Ngôn Cảnh Tắc trong lòng ê ẩm, rồi lại nhịn không được cười rộ lên.
Hắn phía trước tuy rằng rất lớn mật với Lục Kính Tu, nhưng cũng không dám to gan như vậy, hiện tại nhìn thấy Lục Kính Tu phản ứng, hắn mới ý thức được chính mình bỏ lỡ rất nhiều.
Hắn có lẽ còn có thể càng lớn mật hơn một chút.
Ăn cơm xong, Lục Kính Tu liền đứng lên: “Anh muốn lên lầu.”
Bữa cơm này y ăn…… Cả người không được tự nhiên.
Trước khi dùng cơm bị thổ lộ, mình cũng nói lời tương đương với thổ lộ không nói, lúc ăn cơm Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn đùa giỡn y.
Lục Kính Tu chống gậy chống liền hướng lên lầu.
Kết quả y mới vừa đi đến cửa thang lầu, Ngôn Cảnh Tắc liền theo kịp, theo kịp còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn bế y lên một phen, ôm y lên lầu.
Lục Kính Tu: “!!!”
Lục Kính Tu không nghĩ tới mình đã một đống tuổi như vậy, còn có một ngày bị người bế lên, hai chân bay lên không.
Y theo bản năng mà ôm lấy cổ Ngôn Cảnh Tắc, sau đó liền thấy được cầu thang cao cao.
Này không hiểu sao mà làm người sợ hãi, làm y lo lắng mình sẽ rớt xuống cầu thang.
Đương nhiên, y cũng không ngã xuống, Ngôn Cảnh Tắc ôm y, nhanh như bay mà lên lầu.
Lên lầu Ngôn Cảnh Tắc còn không buông y ra, vẫn luôn ôm y tới cửa phòng, rốt cuộc mới buông y ra.
Lục Kính Tu cuối cùng cũng đứng vững, cau mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Hồ nháo! Bị ngã thì làm sao bây giờ?”
Cái loại tình huống này, nếu thật muốn ngã, cũng không phải là một mình y ngã, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ cũng sẽ lăn xuống cầu thang!
“Sẽ không ngã đâu.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, nguyên chủ rất coi trọng dáng người gì đó, vẫn luôn đều rèn luyện, sức lực hắn
thật sự rất lớn.
Lại nói tiếp, hắn đã sớm muốn ôm Lục Kính Tu, phía trước sợ Lục Kính Tu sinh khí mới không dám, hiện tại thì không giống nữa.
Hắn hiện tại đã không sợ gì cả!
Lục Kính Tu nói: “Về sau đừng làm loại chuyện này!”
Ngôn Cảnh Tắc cười không nói lời nào, cũng không đáp ứng, rõ ràng chính là muốn tiếp tục làm.
Lục Kính Tu đặc biệt muốn một tay đập lên.
Nhưng đây là tiểu chó săn mình thích, đánh hỏng rồi liền không có…… Lục Kính Tu rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, trầm khuôn mặt đi mở cửa.
Kết quả y đang mở cửa, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng thò qua tới, hôn một cái lên mặt y.
Lục Kính Tu vì mở cửa, vốn là tay mở gậy chống đặt ở bên cạnh, hiện tại một cái không đứng vững suýt chút nữa liền ngã, y vội vội vàng vàng đứng vững thân thể, sau đó lại bị Ngôn Cảnh Tắc ôm lên.
Lục Kính Tu: “……”
Y rốt cuộc nhịn không được, bắt lấy lỗ tai Ngôn Cảnh Tắc, liền dùng lực nhéo nhéo.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, buông Lục Kính Tu ra rồi liền cởi quần áo cởi giày cho Lục Kính Tu, lại đem người phóng tới trên giường: “Em làm mát xa cho anh.”
Lục Kính Tu nằm trên giường, gương mặt tái nhợt đã hoàn toàn đỏ bừng, y tức giận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt phảng phất như muốn phun lửa, nhưng mà thực hiển nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng không để ý.
Lục Kính Tu chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm ở đó.
Y phía trước còn muốn hỏi hỏi, lúc trước khi Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm vì sao lại muốn khóc, lúc ăn cơm lại vì sao mà thương tâm, nhưng lúc này, y đã không rảnh suy nghĩ chuyện này.
Y vẫn là……hưởng thụ tiểu chó săn hầu hạ cho tốt đi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm nghĩ những chuyện không vui đó, hiện tại Lục Kính Tu còn tung tăng nhảy nhót mà ở trong lòng ngực hắn kia kìa!
Hơn nữa Lục Kính Tu biết bơi, đây là chuyện tốt nha! Về sau hắn cũng không cần lo lắng Lục Kính Tu rớt xuống bể bơi gặp chuyện ngoài ý muốn.
Ngôn Cảnh Tắc cầm chân Lục Kính Tu đặt trên đùi mình, sắp xoa tinh dầu cho Lục Kính Tu.
Nhưng mà lúc này, Lục Kính Tu đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Từ từ, còn chưa tắm rửa.”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn đã quên mất chuyện này……
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Cùng nhau tắm nha?”
“Đi ra ngoài!” Lục Kính Tu vừa thẹn vừa bực, đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài.
Với sức lực của y, kỳ thật đuổi không đi Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm thấy chính mình không nên cầm thú như vậy, mới đi.
Lúc hắn ra cửa cười hì hì, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó xem.
Trở lại phòng mình, vào phòng tắm, tùy ý để vòi sen phun nước lên mặt, Ngôn Cảnh Tắc mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Hắn tắm xong, lại đến phòng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu một lát sau mới từ trong phòng tắm ra, trên người tràn đầy mùi hương sữa tắm.
“Kính Tu, anh thơm quá.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Kính Tu nhíu mày: “Em không thể đứng đắn một chút sao?!” Phía trước Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bình thường, hôm nay đây là có chuyện gì?
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên thổ lộ, kỳ thật làm y có chút bất an, chung quy cảm thấy sự tình không nên tốt đẹp như vậy, nhưng theo sát chuyện Ngôn Cảnh Tắc làm đều đặc biệt không đáng tin cậy, lại làm y không rảnh rối rắm.
Ngay cả vừa rồi tắm rửa, y đều chỉ lo tự hỏi chờ lát nữa Ngôn Cảnh Tắc nếu muốn làm cái gì đó, y nên làm cái gì bây giờ, mà không rảnh suy nghĩ Ngôn Cảnh Tắc có phải thật sự thích y hay không.
“Không thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Kính Tu nằm trên giường, không thèm nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lại cười rộ lên, ngồi vào bên người Lục Kính Tu, mát xa tay chân cho Lục Kính Tu.
Phía trước hắn mát xa cho Lục Kính Tu kỳ thật vẫn luôn rất quy củ, nhưng hôm nay liền không quy củ như vậy nữa.
Lục Kính Tu yên lặng mà xả cái chăn xuống, y tuy rằng tàn tật, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, Ngôn Cảnh Tắc còn như vậy đi xuống……
Nghĩ nghĩ, Lục Kính Tu cuối cùng quyết định giả bộ ngủ.
Y mất ngủ nhiều, chuyện khác không được, giả bộ ngủ cũng đã vô cùng am hiểu, trên thực tế, mấy ngày trước đại đa số thời điểm, y đều là trước tiên giả bộ ngủ, chờ Ngôn Cảnh Tắc ngủ rồi ngủ tiếp.
Tuy có Ngôn Cảnh Tắc tại bên người, chung quy y có thể ngủ, nhưng cả đêm nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể ngủ hơn bốn năm giờ đồng hồ thôi.
Ngôn Cảnh Tắc mát xa mát xa, liền phát hiện Lục Kính Tu ngủ rồi.
Trước đó, mỗi một ngày đều là cái dạng này.
Hắn lại ấn trong chốc lát, tay chân nhẹ nhàng mà từ trên giường xuống, vào phòng tắm rửa tay đi vệ sinh, lại ôm chăn của mình, nằm xuống bên cạnh Lục Kính Tu.
Trước kia hắn vẫn luôn ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay trong lòng có rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời ngủ không được, liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Trí nhớ hắn cực kì tốt, sau khi xuyên tới, cùng Lục Kính Tu ở chung hắn tất cả đều nhớ rõ, lúc này chậm rãi hồi ức, hắn liền chú ý tới rất nhiều chuyện phía trước không hề chú ý tới.
Lục Kính Tu thoạt nhìn âm u, nhưng trên thực tế, y thật sự vô cùng đáng yêu.
Ngôn Cảnh Tắc hồi ức hồi ức, trong lòng cũng lửa nóng lên, thân thể cũng lửa nóng lên, càng ngủ không được.
Lại như vậy đi xuống, hắn cả đêm cũng đừng hòng ngủ, hắn có cần đi phòng tắm giải quyết một chút không nhỉ?
Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên cảm giác được người bên cạnh nhúc nhích.
Lục Kính Tu còn chưa ngủ?
Lục Kính Tu đương nhiên không ngủ, hôm nay đột nhiên bị chính thức thổ lộ, y quá mức kích động, ngủ gì nổi?
Sau khi nhắm mắt lại, y suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định cái gì cũng không nghĩ.
Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thích y hay là giả thích y, việc đã đến nước này, y cứ tiếp thu là được.
Y bất quá là một ông già tàn phế, cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, chung quy sẽ không có hại.
Nghĩ như vậy, Lục Kính Tu liền muốn ngủ, nhưng trong lúc nhất thời ngủ không được.
Suy xét một lát, Lục Kính Tu lôi kéo tay Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không biết Lục Kính Tu muốn làm cái gì, nhưng cuối cùng lựa chọn tiếp tục giả bộ ngủ.
Sau đó, hắn liền cảm giác được Lục Kính Tu dịch lại đây, mặt nằm tới dưới nách hắn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Những ngày trước đó, sáng thức dậy hắn thường ôm Lục Kính Tu vào trong ngực, nếu không thì Lục Kính Tu cũng dựa gần hắn.
Hắn vẫn luôn cảm thấy là chính mình ôm chầm người ta tới, có hai lần như vậy, cũng xác thật là hắn có ý thức mà ôm chầm người.
Nhưng hiện tại, sự thật nói cho hắn, kỳ thật không nhất định là hắn đem người ôm vào trong lồng ngực, cũng có thể là Lục Kính Tu chủ động nhào vào trong ngực hắn.
Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ không chịu được, hận không thể thò lại gần thơm thơm Lục Kính Tu mấy cái mới được.
Nhưng hắn mới vừa nghĩ như vậy, liền lại nhớ lại một vài lời nói mà Lục Duệ Quần đã nói. Trái tim hắn lại một lần chìm xuống, tâm tư kiều diễm gì cũng không còn.
Lục Duệ Quần nói Lục Kính Tu hàng năm mất ngủ, thậm chí thường thường cả đêm không ngủ, cho nên tinh thần rất kém cỏi, cũng sẽ bởi vậy nên tâm tình không xong, sẽ muốn trả thù xã hội trả thù người xung quanh, động thủ với người xung quanh……
Trả thù xã hội gì đó, Ngôn Cảnh Tắc không có nhìn thấy, nhưng chuyện mất ngủ này hẳn là sự thật.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, hắn phía trước cho rằng Lục Kính Tu ngủ sớm hơn hắn dậy muộn hơn hắn, đều là giả.
Lục Kính Tu có khả năng… Căn bản không ngủ ngon.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hai mắt của mình lại có điểm ê ẩm.
Đồng thời, hắn còn nhớ tới một sự kiện.
Buổi sáng hắn và Lục Kính Tu cùng chung chăn gối tỉnh lại kia, Lục Kính Tu không cao hứng.
Hắn phía trước không suy nghĩ cẩn thận Lục Kính Tu vì sao mà không cao hứng, hiện tại lại đột nhiên minh bạch.
Khi đó Lục Kính Tu có khả năng căn bản không ngủ, là giả bộ ngủ, sau đó người mình thích bên cạnh đột nhiên thò qua…
Lục Kính Tu hẳn là cảm thấy hắn muốn thơm y, nhưng hắn không có.
Hắn ngửi ngửi nách mình.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hành vi khi đó của hắn là ngu xuẩn cỡ nào chứ?
Mỹ nhân ngủ bên cạnh chờ hắn đi thơm, kết quả hắn đi tự ngửi nách?
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chính mình thật sự không được với Lục Kính Tu.
Buổi sáng ngày mai, hắn nhất định phải bổ trở về, hắn nhất định không để Lục Kính Tu thất vọng!
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc mơ mơ màng màng, cũng liền ngủ mất.
Sáng hôm sau, hắn đúng giờ tỉnh lại.
Đầu Lục Kính Tu không gối lên cánh tay hắn mà là nằm ở dưới cánh tay hắn, cả người còn co thành một đoàn.
Đây là tư thế vô cùng không có cảm giác an toàn, những nhìn có vẻ như Lục Kính Tu ngủ rất khá.
Trước kia loại thời điểm này, hắn thường thường là lặng lẽ rời giường, đi xuống lầu làm chút vận động, lại kéo hết bức màn gì đó ra, để Lục Kính Tu có thể có một sáng sớm sáng ngời.
Nhưng hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần, hôn Lục Kính Tu một ngụm.
Hắn mới vừa thơm xong, liền cảm giác được lông mi Lục Kính Tu run rẩy.
Lục Kính Tu quả nhiên tỉnh……
Hơn nữa Lục Kính Tu không nổi giận, thậm chí không có “tỉnh” lại, này có phải đại biểu…… Lục Kính Tu còn muốn hắn tiếp tục thơm không?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, lại hôn vài cái.
Lục Kính Tu: “……”
Môi Ngôn Cảnh Tắc dừng trên mặt y, trán y, làm cả người y như muốn thiêu cháy, Ngôn Cảnh Tắc còn thơm không ngừng nghỉ...
Lục Kính Tu cảm thấy người bình thường đều nên bị thơm tỉnh rồi, y giật giật, làm bộ mới vừa tỉnh dậy mở mắt, ánh mắt ám trầm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Em đang làm cái gì?”
Lục Kính Tu nhăn mày lại, thoạt nhìn có điểm hung dữ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc một chút cũng không bị dọa đến, hắn cười hôn hôn giữa mày Lục Kính Tu: “Thơm anh.”
Lục Kính Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc lại hôn hôn mày y: “Đừng nhíu mày, về sau có nếp nhăn làm sao bây giờ?”
Lục Kính Tu: “……” y theo bản năng mà buông lỏng mày ra, mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc lại hôn một cái ngoài miệng y: “Anh mặt không biểu cảm như vậy khá tốt, sẽ không có nếp nhăn.”
Lục Kính Tu đẩy Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, trên mặt nổi lên đỏ ửng: “Nên rời giường rồi!”
Tuy rằng y rất muốn Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục thơm y như vậy, nhưng y thật sự cảm thấy tiến triển này thật sự quá nhanh.
Hơn nữa…… trái tim y đều nhảy ra, trước kia khi y thật lâu thật lâu không ngủ, tốc độ tim đập cũng nhanh đến như vầy.
Ngôn Cảnh Tắc bị đẩy ra, lại thò lại gần: “Kính Tu, em yêu anh, em thật sự đặc biệt đặc biệt yêu anh, anh là người em yêu nhất trên đời này.”
Bộ dáng này của Lục Kính Tu thật sự làm hắn có loại cảm giác chính mình đã bỏ lỡ 10 tỷ.
Sớm biết vậy… Mấy ngày trước hắn nên mỗi ngày đi thớm Lục Kính Tu rồi!
Hắn đã thiếu bao nhiêu cái thơm thơm? Hắn lãng phí bao nhiêu là thời gian quý giá có thể cùng Lục Kính Tu thân thiết?
Tuy Ngôn Cảnh Tắc chưa rửa mặt, tóc cũng bởi vì ngủ cả đêm lộn xộn, nhưng Lục Kính Tu vẫn là cảm thấy hắn đặc biệt đẹp.
Lúc này được Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ, y càng là cảm thấy cao hứng.
Chân tay y luống cuống, tay trái nhẹ nhàng run rẩy, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cuối cùng lạnh mặt nói: “Ưm.”
“Anh có yêu em không?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
Lục Kính Tu không nói chuyện, y không quen nói yêu hay không yêu, không, phải nói trước kia, y chưa từng có cùng người ta nói qua chữ “yêu”.
"Chú Lục, em đã nói qua rất nhiều lần em yêu chú rồi, chú vẫn luôn không nói, em sẽ thương tâm." Ngôn Cảnh Tắc dựa qua, mắt trông mong mà nhìn Lục Kính Tu: “Em yêu chú như vậy mà."
Lục Kính Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc kêu “Chú Lục”, chỉ cảm thấy thẹn một trận, lại có chút vui sướng nói không rõ.
Ngôn Cảnh Tắc lực sát thương thật sự quá lớn, Ngôn Cảnh Tắc như vậy, y căn bản cự tuyệt không được.
Thôi, cũng không có gì mà cự tuyệt.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, mặt đầy nghiêm túc mà nói: “Anh cũng yêu em.”
Hết chương 187.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆___________
Chương 188
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lục Kính Tu nói xong “Anh cũng yêu em”, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Mấy năm trước đó, y chưa bao giờ nghĩ tới phải biểu lộ cảm tình của mình với Ngôn Cảnh Tắc, chẳng sợ mấy ngày trước y cũng không nghĩ mình sẽ nói cảm tình mình trắng ra như vậy.
Kết quả… Bất quá một buổi tối, y thế nhưng liền nói ra.
Y có loại cảm giác đem sự uy hiếp của mình giao vào tay người khác.
Nhưng nếu nếu là Ngôn Cảnh Tắc, hẳn là không có vấn đề đúng không?
Không biết vì cái gì, ánh mắt đầu tiên y nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc, liền thích người này.
“Kính Tu, em thật sự yêu anh lắm.” Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Lục Kính Tu, đôi mắt lại có điểm ê ẩm.
Hắn thế nhưng còn cảm thấy quá nhanh… Hắn rõ ràng hẳn là càng nhanh hơn một chút!
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc buông Lục Kính Tu ra, lại nâng mặt Lục Kính Tu lên hôn mấy cái.
Lục Kính Tu ngay từ đầu không trốn, nhưng thấy Ngôn Cảnh Tắc thơm suốt không ngừng, rốt cuộc nhịn không được, đẩy hắn ra một phen: “Tránh ra!”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại hôn Lục Kính Tu một ngụm, lúc này mới nhảy ra, sau đó từ tủ quần áo cầm một bộ tây trang màu xanh lam cho Lục Kính Tu: “Cục cưng, chú Lục, hôm nay anh mặc bộ này đi, đặc biệt hợp với làn da của anh."
Lục Kính Tu làn da trắng, mặc tây trang xanh lam đặc biệt đẹp.
Lục Kính Tu hừ lạnh một tiếng, chậm rãi mặc quần áo.
Dĩ vãng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ rời đi, nhưng hôm nay hắn không đi, mà là lưu lại bên cạnh Lục Kính Tu, giúp đỡ Lục Kính Tu mặc quần áo, hoặc là nói cho Lục Kính Tu thêm phiền.
Lục Kính Tu rốt cuộc chịu không nổi, một cái tát chụp trên tay Ngôn Cảnh Tắc: “Em đi ra ngoài!”
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Lục Kính Tu hôn một cái, lúc này mới “Ha ha” cười đi ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, tươi cười trên mặt hắn liền duy trì không được.
Buổi sáng lúc hắn thổ lộ, bất quá thuận tiện làm nũng, Lục Kính Tu liền thổ lộ theo.
Lục Kính Tu yêu hắn như vậy sao?
Càng ý thức được chuyện này, trong lòng hắn càng không dễ chịu……
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trở lại phòng mình mặc quần áo.
Hắn không thích mặc tây trang, cảm thấy trói buộc, liền chọn một kiện quần áo hưu nhàn màu xanh lam, sau đó xuống lầu, như cũ bắt đầu kéo bức màn mở cửa sổ.
Hắn làm như vậy là muốn cho cái nhà này thoạt nhìn sáng sủa một chút, thuận mắt một chút, nhưng cho dù kéo bức màn ra, hắn vẫn nhìn nơi này không vừa mắt.
Nhà này kỳ thật một chút cũng không tốt.
Biệt thự này cũng đã nhiều năm, trang hoàng và bài trí cũng cũ xưa, chung quy có vẻ mộ khí trầm trầm.
Phòng ở còn quá lớn, cũng có vẻ đặc biệt trống trải, không có nhân khí.
Ngoài ra, nhà này chỉ có cầu thang, hắn mỗi lần nhìn Lục Kính Tu khập khiễng lên xuống lầu, đều cảm thấy khó chịu.
Kỳ thật, hắn và Lục Kính Tu tốt nhất là ở gần công ty bọn họ mua một ngôi nhà lớn có thang máy, sau khi trang hoàng lại vào ở.
Đến lúc đó, hắn và Lục Kính Tu còn có thể cùng nhau ở phòng ngủ chính!
Hiện tại nói… Hiện tại Lục Kính Tu không muốn ở phòng ngủ chính, phòng cho khách lại quá nhỏ, hắn cũng không có biện pháp đem quần áo giày tất cả của mình đều dọn vào.
Hôm nay bữa sáng vẫn là cháo dưỡng dạ dày, còn có một ít sủi cảo chưng.
Lục Kính Tu uống một chén cháo, ăn hai cái sủi cảo liền no rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền kéo qua sủi cảo y ăn không hết kia ăn, lại nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta chuyển nhà đi.”
Lục Kính Tu nguyên bản nửa híp mắt, thanh thản mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghe được lời này, sửng sốt cả người: “Chuyển nhà?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, chúng ta đi mua một ngôi nhà thuộc về chúng ta, chỉ hai người chúng ta ở.”
Cả người Lục Kính Tu cứng lại.
Y cũng không biết mình vì sao muốn ở tại biệt thự này.
Y sinh ra ở chỗ này, nhưng kỳ thật đối với biệt thự này không có cảm tình.
Chỉ là…… y không ở nơi này, lại có thể ở nơi nào?
Y căn bản không có chỗ để đi.
Y vẫn luôn không có nhà.
Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc muốn mua một ngôi nhà, hai người bọn họ ở…… Chuyển nhà sao? Nhà?
“Chúng ta có thể mua cái nhà gần công ty, chọn một cái nhà độc lập đi! Anh thích trang trí phong cách gì? Em thích sáng sủa một chút.” Ngôn Cảnh Tắc một bên ăn sủi cảo một bên hỏi.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh cái gì cũng có thể.”
Y đối với phong cách trang hoàng gì đó, một chút yêu cầu cũng không có. Trước kia ở nơi này không thích kéo màn ra, chỉ là vì không muốn người khác chú ý đến mình, y luôn muốn ở trong bóng tối, một người một mình đợi.
Nhưng hiện tại, nếu y và Ngôn Cảnh Tắc phải có một cái nhà……
Hắn cảm thấy kia hẳn là sáng ngời, ấm áp, có thể có các loại sắc điệu đẹp đẽ.
Ngôn Cảnh Tắc thích sáng một chút, như vậy liền phải có ban công lớn, muốn cửa sổ sát đất.
Đem người mình thích nuôi trong một căn nhà như vậy, cảm giác nhất định đặc biệt tuyệt.
Lục Kính Tu càng nghĩ càng kích động, thậm chí có loại xúc động lập tức lấy điện thoại ra, tra xem phụ cận công ty có nhà nào thích hợp hay không.
“Chúng ta mua nhà trước, sau đó tìm thiết kế sư xác định phong cách, trang hoàng một ngôi nhà chúng ta đều thích.” Ngôn Cảnh Tắc miêu tả về tương lai tốt đẹp của hai người.
Lục Kính Tu an tĩnh mà nghe, muốn hỏi Ngôn Cảnh Tắc tài khoản ngân hàng có nhiều ít, y đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, để Ngôn Cảnh Tắc đi mua nhà.
Nhưng nghĩ nghĩ, y lại không hỏi.
Y trực tiếp hỏi như vậy, Ngôn Cảnh Tắc không nhất định nguyện ý nói…… Phía trước hắn cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết hợp đồng làm việc có để lại tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, y trực tiếp chuyển khoản cho Ngôn Cảnh Tắc là được.
Chỉ là…… Tài sản trên tay y tuy rằng rất nhiều, nhưng vốn lưu động cũng chỉ một ngàn vạn tả hữu, tài chính còn lại đều trên các loại đầu tư.
Thành phố này của bọn họ giá nhà rất đắt, y trước đó nghe người ta nói, có vài biệt thự cao cấp giá đều trên trăm triệu… Tuy gần công ty bọn họ không có biệt thự cao cấp trên trăm triệu, nhưng giá nhà cũng không tiện nghi, y chung quy nên chuẩn bị mấy ngàn vạn.
Lục Kính Tu cân nhắc lên chuyện nhà ở.
Ngôn Cảnh Tắc cũng giống vậy, sau khi hỏi qua Lục Kính Tu, hắn liền xác định Lục Kính Tu đối với biệt thự Lục gia không có chấp niệm, nếu như vậy, khẳng định là nhanh chóng đổi nhà tương đối tốt hơn.
Chẳng sợ Lục Kính Tu biết bơi, hắn cũng có khoảng cách với bể bơi phía sau Lục gia.
Với lại, nhà này tuy trên danh nghĩa Lục Kính Tu, nhưng Lục Duệ Quần cũng sẽ trở về ở, thật là ngẫm rõ lại, khiến người cảm thấy không thoải mái.
Trên xe đến công ty, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cầm điện thoại xem nhà.
"Kính Tu, nhà bên cạnh công ty chúng ta có cái tiểu khu này tốt lắm, là biệt thự cao cấp mới xây dựng." Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh liền chọn một khu nhà không tồi.
Chỗ công ty Lục thị còn có rất nhiều công ty khác, tổng bộ Ngôn gia cũng ở một khối kia, nguyên nhân chính là vì như vậy, quanh thân có vài khu biệt thự cao cấp.
Hắn nhìn trúng khu này chính là công ty địa ốc nổi tiếng nào đó mới kha phá khu biệt thự mới.
Một thang một hộ, thang máy trực tiếp nhập hộ, phòng ở cũng lớn, trong tiểu khu còn bao hàm rất nhiều hội sở…… Có không ít người hắn nhận thức đều mua nhà ở nơi đó, ca ca hắn cũng tính toán ở bên kia mua một căn.
Bởi vì ca ca hắn, hắn còn quen biết một giám đốc bên kia, thêm vào bạn tốt.
Càng tuyệt hơn chính là, nhà này có nội thất hoàn thiện, trang hoàng còn rất không tồi, đương nhiên, hắn vẫn là muốn thỉnh thiết kế sư cải tạo lại một chút.
Người bạn giám đốc kia của Ngôn Cảnh Tắc tìm tư liệu, cuối cùng nhìn trúng một căn biệt thự hơn 300 mét vuông.
Căn hộ này thật sự khá tốt, nó phân làm hai tầng, tầng trệt hơn 200 mét vuông, là khu sinh hoạt chủ yếu, phía trên chia làm hai bộ phận. Trong đó một bộ phận là gác mái 70-80 mét vuông, một bộ phận còn lại khác là sân phơi siêu cấp lớn, cái sân phơi được bọc lại làm phòng sưởi nắng, trong phòng sưởi còn có cái bể bơi.
Nếu Lục Kính Tu bơi lội, như vậy mua cái nhà có bể bơi cũng khá tốt, có thể để y rèn luyện.
Đến lúc đó hắn và Lục Kính Tu, có thể một bên phơi nắng một bên bơi lội, hoặc là một bên ngắm ngôi sao một bên bơi lội.
Phối hợp ẩm thực và vận động, hắn nhất định có thể điều dưỡng tốt thân thể của Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nhà này phải năm ngàn vạn, hắn lấy không ra.
Tài sản nguyên chủ đương nhiên là vượt qua năm ngàn vạn, nhưng trừ bỏ cổ phần linh tinh, tiền mặt trên tay có thể vận dụng không vượt qua một ngàn vạn, không khéo, phía trước mua xe cho Lục Kính Tu đã tiêu không sai biệt lắm.
Hắn có nên về nhà mượn chút tiền không?
Hay là đổi một căn giá cả tiện nghi hơn?
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy căn hộ này là tốt nhất.
Nhà này còn có thang máy trong nhà, lên lầu bơi lội cũng không cần đi thang lầu, quả thực quá tiện lợi, đặc biệt thích hợp cho Lục Kính Tu.
Càng quan trọng là…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến, hắn tuy rằng vẫn luôn liên hệ với người trong nhà, nhưng còn chưa có gặp qua người nhà nguyên chủ.
Sau khi hắn xuyên tới chỉ về nhà một lần, mang theo chút quần áo liền đi rồi, lúc sau cũng không trở về… Tuy là nói bởi vì người nhà hắn rất bận, hắn trở về cũng không nhất định có thể nhìn thấy người, nhưng cứ không quay về như vậy cũng không tốt.
Ngôn Cảnh Tắc liên hệ người trong nhà, hỏi bọn họ mấy ngày nay có ở nhà không.
Cha hắn căn bản không ở thành phố này, mẹ hắn và ca ca thật ra lại ở, nghe hắn hỏi như vậy, mẹ Ngôn nói: “Con rốt cuộc nhớ rõ phải về nhà rồi hả? Mẹ kêu bảo mẫu làm mấy món con thích, tối con trở về ăn cơm đi.”
“Đừng!” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng cự tuyệt: “Mẹ, giữa trưa con trở về!”
Hắn giữa trưa trở về một chuyến còn được, buổi tối vẫn là từ bỏ.
Buổi tối hắn muốn cùng Lục Kính Tu hưởng thụ thế giới hai người!
Mẹ Ngôn: “……”
Mẹ Ngôn cuối cùng vẫn đồng ý: “Mẹ đây giữa trưa kêu bảo mẫu làm mấy món, con với anh con giữa trưa về ăn cơm.”
“Được ạ!” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng rồi.
Ngôn đại ca cũng đồng ý —— Ngôn gia cách công ty không xa, hắn về nhà ăn bữa cơm không ngại gì.
Nói định rồi, mẹ Ngôn lại hỏi: “Đúng rồi Cảnh Tắc, nghe nói cha Ngôn có người yêu thích rồi hả? Là ai?”
“Mẹ, ta chờ lát nói mẹ nghe.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, mẹ Ngôn cũng liền không truy vấn.
Sau khi biết được con trai mình có người thích, bà riêng hỏi thăm một chút hướng đi mấy ngày nay của Ngôn Cảnh Tắc, phát hiện hắn ngoại trừ đến Lục thị làm ra cũng không ra cửa, liền yên lòng.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc không chạy ra ngoài, thích hẳn là chính là người Lục thị.
Có thể tiến vào tổng công ty Lục thị, một đám đều là nhân tài, thích người như vậy cũng khá tốt.
Còn người ta gia thế so ra kém Ngôn gia bọn họ… Bà kỳ thật cũng không để ý cái này.
Đương nhiên, chờ lát con trai trở lại, bà vẫn muốn hỏi một chút tình huống người nọ mới được.
Ngôn Cảnh Tắc thương lượng xong với người trong nhà liền cùng Lục Kính Tu nói chuyện này: “Kính Tu, giữa trưa nay em phải về nhà một chuyến, buổi chiều lại qua đây.”
“Được” Lục Kính Tu đáp ứng, cũng trùng hợp, giữa trưa này hắn tính toán đi gặp một người bạn của mình.
Giữa trưa, còn chưa đến giờ tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc liền tới đối diện Lục Kính Tu, ghé vào trên bàn làm việc của Lục Kính Tu: “Kính Tu, em muốn về sớm.”
“Ừ.” Lục Kính Tu lên tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà ngửa đầu nhìn Lục Kính Tu: “Anh có phải hẳn nên cho em một nụ hôn tạm biệt không?"
Lục Kính Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, cúi đầu hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, lúc này mới nói: “Em cần phải đi.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Như vầy không thể được! Anh hôn em một cái, em kiểu gì cũng phải hôn lại anh hai cái."
Lục Kính Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc hôn Lục Kính Tu hai cái rồi mới đi về nhà.
Ngôn gia ở cũng là biệt thự.
Biệt thự Lục gia phong cách trang hoàng vẫn là hai mươi năm trước, phong cách của Ngôn gia thì rất hiện đại, thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tới, mẹ Ngôn hơn năm mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn ung dung hoa quý, đang trêu chọc cún.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, mẹ Ngôn nói: "Nhìn con tâm tình không tồi, một chút cũng không thấy thương tâm… Thật di tình biệt luyến à?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, trước kia còn thích Lục Duệ Quần là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản không phải chân ái. Con hiện tại mới xem như thật sự yêu một người.”
Mẹ Ngôn nghe con trai nói như vậy, giật mình mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, nhíu nhíu mày mới hỏi: “Con thích ai?”
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng: “Lục Kính Tu.”
Mẹ Ngôn ngay từ đầu không kịp phản ứng lại đây, ý thức được Ngôn Cảnh Tắc nói gì đó rồi, bà đột nhiên đứng dậy: “Con nói cái gì?”
Cún con bên chân mẹ Ngôn bị mẹ Ngôn dọa nhảy dựng, "gâu" một tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chính là Lục Kính Tu, cậu của Lục Duệ Quần.”
Ngôn mẫu nhíu mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu ta làm cái gì con rồi?” con trai ngốc này của bà chỉ có một sợi dây thần kinh thôi, không phải bị lừa rồi chứ? Lục Kính Tu… chuyện khác không nói, tuổi tác Lục Kính Tu có phải quá lớn một chút không?
Hơn nữa bà có tiếp xúc qua với Lục Kính Tu, người này lòng dạ rất sâu, con bà gặp phải Lục Kính Tu, cũng chỉ có thể bị ăn sạch sẽ thôi!
"Anh ấy có thể làm gì con chứ?" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Mẹ Ngôn từ trên xuống dưới nhìn con mình.
Con trai bà mặt mày hồng hào, nhìn không giống như là ăn mệt bị ủy khuất: “Các con rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lục Kính Tu người nọ không phải không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc sao? Như thế nào sẽ cùng con trai bà giảo hợp ở bên nhau?
"Có gì đâu mẹ, con đang theo đuổi người ta thôi." Ngôn Cảnh Tắc nói: "Mẹ, chuyện này mẹ đừng nói ra ngoài nhé, nếu Lục Kính Tu nghe tin tức mà cách xa con, con đuổi không kịp thì làm sao bây giờ?”
Chuyện hắn và Lục Kính Tu ở bên nhau vẫn là đừng để cha mẹ hắn biết tương đối tốt hơn, như vậy ấn tượng của cha mẹ hắn với Lục Kính Tu cũng có thể tốt hơn một chút.
Mẹ Ngôn: “……” ban nãy thấy bộ dáng con trai hưng phấn lắm, bà còn tưởng con trai đã theo đuổi được người rồi, hóa ra cũng không có.
Nhưng này cũng bình thường, Lục Kính Tu người nọ vừa thấy liền không dễ ở chung, nào có dễ truy như vậy?
Không chừng con trai bà cả đời cũng đuổi không kịp.
Tưởng tượng như vậy, mẹ Ngôn hoàn toàn yên tâm: “Cho nên con theo đuổi người ta, nên mắt trông mong mà đưa siêu xe cho người ta?"
Ngôn Cảnh Tắc hì hì cười: “Đúng vậy, muốn đuổi theo người chung quy phải có chút thành ý mà, nhưng con đưa xe lý do là bồi tội cho anh ấy, tặng xong rồi thái độ anh ấy đối với con khá hơn nhiều.”
Mẹ Ngôn nhìn con trai ngây ngốc, một trận cạn lời.
Loại người này ngốc tiền nhiều tùy tiện đưa cho người ta mấy trăm vạn, nếu bà là Lục Kính Tu, thái độ cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng chuyện này, phía trước bà không biết nguyên nhân cũng chưa giận, hiện tại liền càng không giận.
Lục Kính Tu là người khác tặng đồ cho y y cũng không nhận, hiện tại nhận xe của thằng con ngốc của bà, về sau có chuyện gì, nói không chừng sẽ nguyện ý giúp con bà một phen.
Ngôn Cảnh Tắc về nhà không lâu, Ngôn đại ca cũng đã trở lại.
Ngôn đại ca năm nay 30 tuổi, so với Ngôn Cảnh Tắc lớn hơn tám tuổi, còn chưa có kết hôn, nhưng đã có đối tượng kết giao ổn định.
Anh vừa tới, Ngôn Cảnh Tắc liền hỏi chuyện Lục Duệ Quần.
“Lục Duệ Quần xác thật cùng Ôn Hà Nghiên kia ở chung, bất quá bọn họ ở bên ngoài rất cẩn thận, chỗ ở tính bảo mật cũng cao, muốn chụp được chứng cứ không dễ dàng.” Ngôn đại ca nói.
Lục Duệ Quần ở chi nhánh công ty Lục thị bên kia là nói Ôn Hà Nghiên không có chỗ ở, mới để Ôn Hà Nghiên ở cùng mình…… Bất quá hắn cảm thấy, hai người này chính là đã ở chung.
“Chụp cái chứng cứ thôi mà sao chậm vậy…” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn đại ca cạn lời mà liếc nhìn em trai mình một cái: "Nửa tháng trước mày mới bảo anh tra chuyện này… Mày tưởng nhanh cỡ nào?"
Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi của mình.
Thức ăn Ngôn gia ăn vô cùng ngon, lúc ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc đề ra chuyện mua nhà, hắn nguyện ý dùng một ít tài sản trên tay đổi tiền với người Ngôn gia.
Mẹ Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Không cần phải như vậy. Trước đó anh con muốn mua nhà chúng ta cho hai ngàn vạn, đến phiên con cũng không ít hơn. Lát nữa mẹ đem tiền cho con, con đừng tiêu lung tung."
Ngôn Cảnh Tắc ôm mẹ Ngôn một chút: “Mẹ, mẹ quá tuyệt vời!”
Hai ngàn vạn không đủ trả hết, nhưng đủ thanh toán đợt đầu, cho vay có thể về sau chậm rãi trả……
Nhà này mua cũng không biết có thể viết tên hai người không kết hôn hay không, hắn muốn viết cả tên mình và Lục Kính Tu đều viết lên đó.
Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp về sau.
Còn Ngôn đại ca…… Biết được em trai mình thế nhưng coi trọng Lục Kính Tu, Ngôn đại ca bội phục mà muốn quỳ lạy sát đất: “Ngôn Cảnh Tắc mày lợi hại lắm, cả Lục Kính Tu cũng dám nhớ thương.”
“Em có cái gì không dám?” Ngôn Cảnh Tắc không sợ gì cả.
Ngôn đại ca: “……” Cũng đúng rồi, nghé con mới sinh không sợ cọp, em trai anh có có một sợi dây thần kinh thôi, chắc chắn cái gì cũng không sợ.
Nghĩ nghĩ, Ngôn đại ca nói: “Nếu mày có thể theo đuổi được Lục Kính Tu liền lợi hại, đến lúc đó anh kêu mày là 'ca'!” Anh và Lục Kính Tu không sai biệt tuổi lắm, nhưng ba năm trước đây anh mới từ nước ngoài du học trở về, hiện tại còn ở các bộ ngành của công ty nhà mình lượn qua lượn lại, quả thực không cùng một cấp bậc với Lục Kính Tu.
Ngôn Cảnh Tắc đồng tình mà liếc mắt nhìn ca ca mình một cái.
Hắn đã theo đuổi được Lục Kính Tu rồi, ca ca hắn…… Phải gọi hắn là 'ca' rồi kìa!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ăn cơm, Lục Kính Tu đang cùng ăn cơm với bạn y.
Lúc trước ở nước ngoài, y không thích phản ứng người khác, nhưng có vài người chủ động cùng y giao hảo, cũng làm y có được vài người bạn.
Mấy năm nay trạng thái y không tốt, cùng bạn bè liên hệ cũng ít, nhưng vẫn là có liên hệ.
Hôm nay y gặp người này, chính là một trong những người bạn của y, người duy nhất cùng một thành phố với y, họ Tôn, tên Tôn Thời Văn.
“Cậu hôm nay sao lại chủ động hẹn tôi thế?” Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu: “Trước đó vài ngày, tôi hẹn cậu cậu cũng không ra.”
“Có việc tìm cậu.” Lục Kính Tu nói.
“Có chuyện gì?” Tôn Thời Văn hỏi, lại có chút ngạc nhiên mà nhìn nhìn Lục Kính Tu: “Cậu khí sắc không tồi, gần đây sống khá tốt sao?”
“Cũng sống không tồi.” Lục Kính Tu nói: “Văn bát cổ, tôi muốn cho cậu giúp tôi, tìm chút phiền toái cho Lục Duệ Quần.”
Lục Kính Tu mấy năm nay không phản ứng gì Lục Duệ Quần, nhưng đối với chuyện Lục Duệ Quần, hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết.
6 năm trước Lục lão gia tử phân gia, Lục Duệ Quần trên tay ngoại trừ cổ phần Lục thị ra, còn phân tới bất động sản tiền mặt châu báu mà Lục Kính Tu không có.
Lục Duệ Quần chỉ có mười sáu tuổi, lại lập tức được đến một tuyệt bút tiền như vậy, này với gã mà nói, kỳ thật không thấy được là chuyện tốt gì.
Lục lão gia tử qua đời không bao lâu, Lục Kính Tu liền bởi vì mẹ mình không những không thông cảm y quản lý công ty vất vả, còn bắt y phụ đạo công khóa cho Lục Duệ Quần, cùng với những chuyện thượng vàng hạ cám khác, trực tiếp náo loạn với mẹ mình, đuổi cả mẹ mình và Lục Duệ Quần cùng nhau ra ngoài.
Cũng chính là từ khi đó bắt đầu, đại khái là vì chứng minh bản thân mình? Lục Duệ Quần bắt đầu làm đầu tư, mua quỹ mua cổ phiếu linh tinh.
Lục Duệ Quần nếu có thể ổn được, mua chút cổ phiếu quỹ trường kỳ chất lượng tốt kiềm giữ, cũng không quá lỗ lã, cố tình Lục Duệ Quần luôn muốn trong thời gian ngắn kiếm đồng tiền lớn…… Mấy năm nay gã mệt không ít tiền.
Lục Kính Tu biết Lục Duệ Quần gần đây không hề an phận, y cảm thấy chuyện này cũng có quan hệ với việc Lục Duệ Quần đem tiền trên tay tiêu đến không sai biệt lắm.
Mà theo y biết, Lục Duệ Quần vội vã gỡ vốn, còn dùng bất động sản trên tay thế chấp một số tiền, đầu tư vào một ngôi cao không đáng tin cậy.
Tóm lại, muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần quá đơn giản.
"Trước đó cậu không phải còn muốn bồi dưỡng cho tốt đứa cháu ngoại trai này sao? Sao đột nhiên muốn tìm tìm toái cho cậu ta?" Tôn Thời Văn tò mò mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu phía trước muốn bồi dưỡng Lục Duệ Quần là cảm thấy bản thân mình dù sao sống cũng không lâu nữa, không có gì đáng để ý.
Còn bây giờ y muốn tìm phiền toái cho Lục Duệ Quần là hy vọng chuyện trên tay Lục Duệ Quần nhiều một chút, không rảnh quay đầu lại theo đuổi Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu nhìn Tôn Thời Văn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: “Tôi tìm một đối tượng.”
“Cậu có đối tượng?” Tôn Thời Văn khiếp sợ hỏi, cũng lý giải Lục Kính Tu —— đã có đối tượng, cháu ngoại trai khẳng định cũng không quý như vậy, người mà, chung quy nên vì ngôi nhà nhỏ của mình mà tính toán.
Nghĩ như vậy, Tôn Thời Văn lại quan sát Lục Kính Tu một chút.
Sắc mặt Lục Kính Tu và bình thường không khác gì nhau, vẫn là có điểm âm trầm, nhưng ánh mắt y thực ôn nhu.
“Chúc mừng!” Tôn Thời Văn nói, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó: “Từ từ, cậu nói chính là đối tượng mà không phải là bạn gái…… cậu thích đàn ông sao?”
Lục Kính Tu gật gật đầu.
“Anh ta là người thế nào?”
"Khoảng đầu hai mươi, vô cùng săn sóc, cười rộ lên rất đẹp, rất biết nói lời âu yếm.” Lục Kính Tu nói.
"Người tuổi như vậy xác thật làm cho người ta thích nhất.” Tôn Thời Văn nhịn không được lại đi nhìn Lục Kính Tu.
Anh còn tưởng rằng Lục Kính Tu sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không nghĩ tới thế nhưng cũng sẽ tìm niềm vui cho mình……
Đối tượng của Lục Kính Tu hẳn là một chàng trai kiểu chim nhỏ nép vào người nhỉ?
Lục Kính Tu cùng Tôn Thời Văn ăn một bữa cơm, thuận tiện còn điều một bút tiền vốn lưu động vào tài khoản mình.
Chờ trở lại công ty, y tìm ra tài khoản của Ngôn Cảnh Tắc, liền trực tiếp chuyển cho Ngôn Cảnh Tắc năm ngàn vạn.
Cuối cùng cũng đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc… Tâm tình Lục Kính Tu vô cùng sung sướng.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này vừa mới trở lại Lục thị.
Trên tay mẹ hắn có vốn lưu động, thấu thấu liền cho hắn hai ngàn vạn, hắn đậu xe ở gara ngầm Lục thị, nhìn tài khoản tiền đang thấy mỹ mãn, không nghĩ lại tới thêm năm ngàn vạn nữa.
Đây là tiền từ đâu ra vậy?
Ngôn Cảnh Tắc lập tức vào ngân hàng online tra xét, lúc này mới phát hiện người chuyển khoản cho hắn chính là Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu đây cũng quá có tiền!
Hắn có loại cảm giác chính mình bị bao dưỡng…… còn rất không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi thang máy trực tiếp tới đỉnh tầng Lục thị, lại vào văn phòng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu ngồi trước bàn làm việc, đang xem bưu kiện, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc chạy vào, ngồi phía trước mình: “Kính Tu, sao anh lại cho em nhiều tiền như vậy?”
"Không phải em muốn mua nhà sao?" Lục Kính Tu nhàn nhạt mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, đôi tay chống trên bàn làm việc, liền hôn Lục Kính Tu một ngụm: “Chúng ta buổi chiều liền đi mua nhà nha? Mua nhà của chúng ta.”
Lục Kính Tu thích hai chữ “chúng ta” này, tay trái y run lên, trấn định nói: “Được.”
Hết chương 188.