Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 185-186


2 năm

trướctiếp

Chương 185

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc nằm bên người Lục Kính Tu, mỹ mãn trong chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn không dám tiến thêm một bước nằm chung một ổ chăn với Lục Kính Tu —— nếu Lục Kính Tu bị hắn đánh thức, muốn đuổi hắn đi thì làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, Ngôn Cảnh Tắc lại bò dậy, ôm một giường chăn đặt bên người Lục Kính Tu, lúc này mới lại lần nữa nằm xuống.

Chất lượng giấc ngủ của Ngôn Cảnh Tắc thật sự tốt, hôm nay gặp rất nhiều chuyện làm hắn vui vẻ, tâm tình tốt càng ngủ nhanh hơn, chỉ trong chốc lát đã ngủ say.

Nửa đêm, Lục Kính Tu lại giật mình một cái bỗng nhiên bừng tỉnh.

Y mở to mắt, chính bình phục bản thân mình bởi vì ác mộng mà tim đập nhanh, liền phát hiện bên cạnh nằm một người.

Tiếng hít thở kia làm y theo bản năng mà muốn động thủ ngay, may mắn đèn ngủ nhỏ trong phòng không tắt, y nương theo ánh đèn thấy được Ngôn Cảnh Tắc đang ngủ khò khò bên cạnh. 

Lục Kính Tu không thể tưởng tượng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Một người vẫn luôn mất ngủ như y, thế mà lúc có người "mát xa" cho y, y lại… ngủ mất?

Với lại, y ngủ rồi, Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại không đi, còn nằm tới trên giường y?

Ngôn Cảnh Tắc không sợ y làm gì hắn sao? Sao hắn lại không có tâm phòng bị như vậy!

Lục Kính Tu nhíu mày nhìn Ngôn Cảnh Tắc nằm bên cạnh, thật đúng là có hơi muốn làm gì đó.

Nhưng y chỉ mới nhìn trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc liền mơ mơ màng màng mà mở mắt.

Ngôn Cảnh Tắc ý thức cũng không thanh tỉnh, hắn nhìn đến Lục Kính Tu đang nhìn chính mình, đem người vớt ôm vào trong ngực một phen: “Còn sớm, ngủ tiếp trong chốc lát đi.”

Lục Kính Tu: “……”

Trong lòng Lục Kính Tu nói không nên lời là tư vị gì.

Y có hơi nổi giận, cảm thấy động tác ôm người này của Ngôn Cảnh Tắc quá thuần thục, lại cảm thấy bị ôm như vậy khá tốt……

Kỳ thật y không cần thiết nghĩ quá nhiều, cứ hưởng thụ là được.

Nghĩ như vậy, Lục Kính Tu nhắm hai mắt lại.

Dĩ vãng y chỉ cần nửa đêm tỉnh dậy, chắc chắn sẽ rốt cuộc ngủ không được nữa,  nhưng lúc này…… Y thế nhưng lại ngủ rồi.

Tối hôm qua ngủ sớm, ngày hôm sau Ngôn Cảnh Tắc tỉnh dậy cũng sớm.

Sau khi tỉnh dậy, hắn liền phát hiện Lục Kính Tu bị hắn ôm vào trong ngực, mặt Lục Kính Tu còn dựa vào nách hắn!

Lúc nửa đêm, hắn ôm chầm lấy Lục Kính Tu sao? Còn ôm thật chặt nữa?

Ngôn Cảnh Tắc trong lúc nhất thời có điểm lâng lâng, trong lòng mỹ mãn đến không chịu được, nhưng rất nhanh, hắn liền không rảnh nghĩ cái này.

Hắn đột nhiên nghĩ đến mình tối qua không tắm rửa, nách hắn, có thể có mùi gì không?

Tuy hắn không có hôi nách, nhưng đàn ông mà, rất dễ có mùi mồ hôi… 

Ngôn Cảnh Tắc sáp về phía cánh tay mình, muốn ngửi một chút xem có mùi không.

Giấc ngủ Lục Kính Tu rất nông, tối qua có tỉnh dậy sau đó tuy đã ngủ lại, nhưng vẫn là ngủ nông, cứ như ngủ mà không ngủ.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại hoặc nhiều hoặc ít có chút động tĩnh, y liền lập tức tỉnh, chỉ là trường hợp này có hơi xấu hổ, y dứt khoát liền làm bộ không tỉnh.

Y cho rằng Ngôn Cảnh Tắc sẽ buông y ra rời đi, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà sáp lại đây.

Cả người Lục Kính Tu đều cứng đờ —— Ngôn Cảnh Tắc chẳng lẽ muốn thơm y?

Sao có thể?

Tuy y cảm thấy không có khả năng, nhưng trong lòng Lục Kính Tu vẫn dâng lên một cỗ chờ đợi, kết quả Ngôn Cảnh Tắc thò qua tới, thế mà chỉ là ngửi ngửi… nách của bản thân hắn?

Lục Kính Tu: “……”

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc xác định chính mình không có mùi gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện mặt Lục Kính Tu gần ngay trước mắt.

Hắn có thể hôn một cái không đây?

Tuy Lục Kính Tu không đáp ứng hắn thổ lộ, nhưng rất dung túng hắn, hôn một cái hẳn là cũng sẽ không bị đánh đúng không?

Chỉ là…… Thừa dịp người khác ngủ trộm thơm người, có thể nào không tốt lắm không?

Ngôn Cảnh Tắc đang có điểm rối rắm, liền thấy Lục Kính Tu trước mặt mình mở mắt, đôi mắt đen kịt mà nhìn hắn.

Ngôn Cảnh Tắc theo bản năng mà giải thích: “Em cái gì cũng chưa làm, em chỉ là sợ trên người mình có mùi…"

“Ha.” Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, ngồi dậy.

Y đương nhiên biết Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng chưa làm, phía trước y thế mà tự mình đa tình!

Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được Lục Kính Tu có điểm không cao hứng, lại lần nữa giải thích: “Em thật không phải là sắc lang……” Hắn không được Lục Kính Tu đồng ý liền ngủ bên cạnh Lục Kính Tu, còn có ý đồ thơm Lục Kính Tu…… Hắn cảm thấy chính mình biện giải mà nói, cực kì vô lực.

Lục Kính Tu nhìn hắn một cái, từ trên giường đứng: “Em cần phải đi, tôi muốn tắm rửa một lát.”

Lục Kính Tu nói, đã xuống giường, đi về phía buồng vệ sinh.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy hai cái đùi một to một nhỏ đối lập rõ ràng của y, luôn có loại cảm giác y tùy thời sẽ ngã xuống, đặc biệt muốn đi lên hỗ trợ. 

Nhưng Lục Kính Tu có điểm không cao hứng…… Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em cũng đi tắm rửa một chút.”

Ngôn Cảnh Tắc lưu luyến không rời mà nhìn theo Lục Kính Tu vào phòng tắm, lúc này mới rời đi.

Chờ đi ra khỏi phòng ngủ Lục Kính Tu, hắn liền lại cao hứng lên.

Cho dù chọc Lục Kính Tu không cao hứng, nhưng quan hệ của hắn và Lục Kính Tu tiến triển vẫn rất nhanh!

Hắn thổ lộ, còn "ngủ" với Lục Kính Tu!

Hắn da mặt dày ở trong phòng ngủ Lục Kính Tu cả đêm, Lục Kính Tu còn không đánh hắn!

Hắn theo đuổi Lục Kính Tu, sắp tới rồi.

Ngôn Cảnh Tắc tắm nhanh như chiến đấu, phát hiện hiện tại mới hơn 6 giờ sáng, liền trước tiên đi xuống lầu.

Lục gia nhìn có điểm âm trầm như cũ, đại khái là bức màn kiểu cũ lại quá dày, còn chưa bao giờ kéo ra.

Ngôn Cảnh Tắc đi đến bên cửa sổ, trực tiếp liền kéo bức màn ra.

Phòng khách biệt thự có cửa sổ sát đất, bức màn kéo ra, mặt trời vừa mới dâng lên tưới xuống ánh sáng vàng kim liền tiến vào một chút, trong phòng khách tức khắc sáng sủa.

Bảo mẫu Vương a di có hơi lo lắng: “Ngôn thiếu, tiên sinh không thích kéo bức màn ra.”

“Không sao, là tôi kéo, cho dù anh ấy nổi giận cũng giận tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hắn cảm thấy Lục Kính Tu hẳn là sẽ không nổi giận, Lục Kính Tu bị hắn "ngủ" cũng chưa giận kìa……

Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu không bao lâu, Lục Kính Tu dĩ vãng đúng giờ ra khỏi cửa phòng ngủ liền trước tiên ra tới.

Trước kia y thích một người ở trong phòng, nhưng hiện tại không muốn.

Hôm nay lúc y mở cửa phòng ra không có Ngôn Cảnh Tắc ánh mặt trời đầy mặt chờ ở cửa chào hỏi, nhưng chờ đi xuống lầu, y thấy được một phòng khách được ánh nắng chiếu rọi xuống vô cùng sáng ngời.

Ngôi nhà này lại trở thành bộ dáng trong trí nhớ y.

Không, vẫn là không giống……

Ngôn Cảnh Tắc tiến đến trước mặt Lục Kính Tu: “Kính Tu, chào buổi sáng a!”

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Người trẻ tuổi tóc nhanh dài, một đầu tóc bạc kia của Ngôn Cảnh Tắc đã mọc ra khoảng một centimet tóc đen. 

Bộ dáng này kỳ thật không quá đẹp, nhưng mặt Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá đẹp……

Lục Kính Tu nói: “Chào buổi sáng.”

Buổi sáng Ngôn Cảnh Tắc không thơm y, kỳ thật y cũng chẳng có gì phải giận.

Ngôn Cảnh Tắc tối qua làm mát xa cho y, cùng y nằm trên một cái giường, này hết thảy ít nhất chứng minh Ngôn Cảnh Tắc cũng không chán ghét y, y cũng nên thỏa mãn.

Còn những thứ còn lại, từ từ tới là được.

Lục Kính Tu nghĩ như vậy, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Chúng ta hôm nay đi ra ngoài ăn sáng? Em thích ăn cái gì?”

Y bình thường đều là dặn bảo mẫu làm một ít việc nhà bữa sáng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc người trẻ tuổi như vậy, có khả năng sẽ không thích?

“Em cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn, em bảo Vương a di nấu cháo rồi, anh ăn chút cháo đi.”

Bảo mẫu nấu chính là cháo gà.

Ức gà chưng chín sau đó xé thành sợi mỏng bỏ vào cháo gạo trắng, lại bỏ một chút sò điệp đồng dạng cắt sợi, cháo này không chỉ có nhan sắc đẹp, hương vị cũng không tồi.

Cháo mới vừa bưng lên, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Em giúp anh thổi nguội nha?”

Hắn nói, đã lấy chén Lục Kính Tu qua thổi.

Lục Kính Tu có nghĩ thầm phải làm cái gì đó để theo đuổi Ngôn Cảnh Tắc, lúc này nói: “Tôi cũng giúp em thổi?”

“Được a!” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.

Vì thế, hai người bọn họ cùng nhau thổi cháo, thổi nguội rồi lại trao đổi mà ăn.

Tuy có hơi làm điều thừa, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hương vị của cháo này, so với trước đó ngon hơn rất nhiều.

Đây chính là Lục Kính Tu thổi cho hắn!

Ngôn Cảnh Tắc ngoại trừ cháo Lục Kính Tu thổi nguội ra, còn ăn một bánh bao chưng thịt của Vương a di.

Nhưng hắn không cho Lục Kính Tu ăn bánh, chỉ để Lục Kính Tu nếm thử một chút thôi.

Lục Kính Tu cũng cảm thấy cháo hôm nay ăn rất ngon, bánh chưng thịt kia hương vị cũng đồng dạng ngon.

Nhưng y chỉ cao hứng một lát, liền lại buồn bực —— Ngôn Cảnh Tắc biết chiếu cố người như vậy, là ở chỗ Lục Duệ Quần luyện ra đúng không?

Lục Kính Tu trầm khuôn mặt nói: “Nếu ăn xong rồi, chúng ta liền sớm một chút đến công ty.” Có biện pháp gì có thể làm Lục Duệ Quần cả đời ở chi nhánh công ty không về được không?

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Được a…… Đúng rồi Kính Tu, xe anh không thể để cho người khác ngồi, nhưng hẳn là có thể cho người khác lái chứ? Bảo trợ lý của anh lái chở chúng ta đến công ty đi, chúng ta vừa lúc có thể nói chuyện.”

Lục Kính Tu đồng ý, kỳ thật chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc không lấy này xe đi chở Lục Duệ Quần, chuyện khác y cũng không có ý kiến.

Ưm, cũng không chỉ là Lục Duệ Quần, người khác có hảo cảm với Ngôn Cảnh Tắc hoặc người Ngôn Cảnh Tắc thích, y đều không thích bọn họ ngồi xe này.2

Hôm nay ở trong công ty, Ngôn Cảnh Tắc trừ bưng trà đưa nước cho Lục Kính Tu ra, chính là tiếp tục xem sách y.

Tối qua sau khi phát hiện miệng vết thương trên người Lục Kính Tu, hắn còn riêng tìm mấy quyển sách phương diện tâm lý đến xem.

Tâm lý học là ngành học rất thâm ảo, đề cập rất nhiều thứ, chỉ dựa vào đọc sách rất nhiều thứ không có biện pháp lý giải, nhưng hắn xem nhiều hơn mấy quyển, hẳn là có thể lý giải Lục Kính Tu nhiều hơn một chút? 

Ngôn Cảnh Tắc đọc sách rất nhanh, đáng tiếc một ngày thời gian rốt cuộc có hạn, xem không được quá nhiều —— không đến bao lâu, liền đến thời gian tan tầm.

Ngôn Cảnh Tắc trước năm phút đã bắt đầu sửa sang lại đồ đạc của mình, thuận tiện nhắc nhở Lục Kính Tu tan tầm.

Lục Kính Tu: “……” Gần đây cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, y thật sự quá sa đọa.

Nhưng mà y thế mà lại không chậm trễ công việc.

Đại khái là buổi tối ngủ ngon nên hôm nay ban ngày công tác hiệu suất của y vô cùng cao.

“Kính Tu, em đã chào hỏi với Vương a di, hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm… Em đưa anh ăn ngon, sau đó chúng ta lại đi mua vài thứ nha?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.

Lục Kính Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Có thể.” Đến lúc đó y tới đài thọ là được.

Lục Kính Tu là một lòng muốn ở trước mặt Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện cho tốt, theo đuổi Ngôn Cảnh Tắc cho tốt, nhưng mà……

Y đối với chuyện ăn nhậu chơi bời linh tinh, thật không có hiểu biết.

Y căn bản không biết thành phố này có cái gì ăn ngon, cũng cũng chỉ có thể nghe lời Ngôn Cảnh Tắc.

Bị Ngôn Cảnh Tắc mang đi cửa hàng cháo uống cháo dưỡng sinh, thời điểm y chuẩn bị trả tiền còn biết Ngôn Cảnh Tắc đã thanh toán tiền rồi.

Lục Kính Tu: “……”

Chờ ăn xong, Ngôn Cảnh Tắc nói thời gian còn sớm, có thể đi đi dạo, y vẫn không biết có thể đi nơi nào, cũng chỉ có thể đề nghị: “Chúng ta đi xem phim?”

"Gần đây không có phim gì hay để xem, hơn nữa nếu thật muốn xem phim, còn không bằng xem ở nhà." Ngôn Cảnh Tắc nói, trước đó hắn nói muốn xem phim, lúc ấy chính là muốn ở nhà xem.

Lục gia có một phòng chiếu phim chuyên môn, hắn và Lục Kính Tu hai người đóng cửa lại, cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem phim, sảng khoái biết bao? Đi rạp chiếu phim thì không thú vị!

Lục Kính Tu nhíu mày lại, có hơi ảo não —— không đi rạp chiếu phim vậy có thể đi đâu?

Ngôn Cảnh Tắc lúc này nói: “Chúng ta đi mua quần áo!”

Ngôn Cảnh Tắc đã sớm phát hiện, Lục Kính Tu có rất ít quần áo.

Lục Kính Tu thật là người không coi trọng chất lượng cuộc sống, y đối với ăn, mặc, ở, đi lại các mặt, cũng không có yêu cầu gì.

Mấy ngày nay, trang phục y mặc mỗi ngày thậm chí giống nhau như đúc.

Tuy rằng như vậy rất tiện lợi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn là muốn mua cho y chút quần áo khác.

Lục Kính Tu tuổi cũng không lớn, hoàn toàn có thể mặc càng trẻ trung một chút, thêm vài bộ quần áo hưu nhàn*.

(*quần áo nhẹ nhàng thoải mái)

Mày Lục Kính Tu nhíu đến càng chặt —— y không thích đi mấy chỗ nhiều người, y chán ghét bị người nhìn.

"Anh yên tâm, chúng ta không phải đi trung tâm mua sắm mua đâu, em quen biết một người, anh ta chuyên môn phục vụ cho những người như chúng ta vậy, phụ trách phối hợp y phục mặc hằng ngày cho chúng ta… Em hẹn anh ta rồi, bảo anh ta chọn cho chúng ta mấy bộ quần áo luôn." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ca ca nguyên chủ lười tốn tâm tư trên quần áo, vẫn luôn tìm người này hỗ trợ mua quần áo, phối hợp quần áo. Chỉ cần nói cho người này dự toán tiền bạc, mặc kệ là trang phục hằng ngày hưu nhàn hay là quần áo tham dự yến hội, người này đều có thể hỗ trợ lấy lòng.

Lục Kính Tu: “……” y cũng không biết còn có người làm công việc như vậy.

Bận bịu một phen, thời điểm Lục Kính Tu về nhà đã hơn 9 giờ tối, Ngôn Cảnh Tắc liền nói ngay: “Chúng ta đi tắm rửa một cái, sau đó em làm mát xa cho anh!”

"Cái kia mà em cũng gọi là mát xa?" Lục Kính Tu nghĩ đến cái gọi là mát xa đêm qua, liền một trận cạn lời.

Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy tự tin: “Hôm nay ban ngày em đã học riêng một bộ thủ pháp, chờ lát nữa cho anh cảm thụ một chút.”

Lục Kính Tu: “……” chân trái và cánh tay trái y kỳ thật thường hay đau, bên trong cốt cách kinh lạc lại không đúng lắm…… Ngôn Cảnh Tắc thật muốn mát xa cho y, nói không chừng y chịu không nổi.

Bất quá cái gì y cũng không nói, xoay người về phòng tắm rửa.

Lục Kính Tu tắm rửa tương đối chậm, chờ y tẩy xong ra tới, Ngôn Cảnh Tắc đã chờ ở bên ngoài.

Sau đó, y liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một lọ tinh dầu: “Chú Lục, hôm nay em học riêng xoa nhẹ bằng tinh dầu nè!"

Cánh tay và chân Lục Kính Tu hắn không dám ấn lung tung, nhưng xoa chút tinh dầu vẫn là có thể!

Ngôn Cảnh Tắc chuẩn bị chính là tinh dầu hoa oải hương.

Hắn đem tinh dầu bôi lên đùi, cánh tay Lục Kính Tu, sau đó nhẹ nhàng mà xoa nắn.

Mùi hoa oải hương tỏa khắp nơi, Lục Kính Tu mơ mơ màng màng, lại có điểm muốn ngủ, liền nhắm hai mắt lại.

Sau khi y nhắm mắt lại không bao lâu, liền cảm giác được nệm bên người nhấp nhô.

Ngôn Cảnh Tắc lại bò lên giường y.

Tối hôm qua lên thì thôi, Ngôn Cảnh Tắc tối nay còn lựa chọn ngủ chỗ y...

Lục Kính Tu thậm chí có loại cảm giác, Ngôn Cảnh Tắc thật sự thích mình.

Nhưng sao có thể?

Bất quá, Ngôn Cảnh Tắc cho dù không thích y, hẳn là cũng không chán ghét y, nói không chừng sau khi Lục Duệ Quần ngoại tình, vì hợp tác hai nhà, vì chọc tức Lục Duệ Quần, thật đúng là sẽ cùng y ở bên nhau.

Nếu như vậy thì tốt rồi……

Ngôn Cảnh Tắc bên cạnh thực mau liền ngủ rồi, nghe tiếng hít thở đều đều của Ngôn Cảnh Tắc, Lục Kính Tu cũng chậm rãi ngủ mất.

Những ngày kế tiếp, bọn họ đều trôi qua cũng không khác mấy.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày trừ bỏ đọc sách, chính là chiếu cố Lục Kính Tu.

Hắn ban ngày mang theo Lục Kính Tu đi ra ngoài ăn cơm, buổi tối mát xa cho Lục Kính Tu thuận tiện cọ giường…… Hắn có thể cảm giác được, thái độ của Lục Kính Tu đối với hắn càng ngày càng tốt.

Càng làm cho Ngôn Cảnh Tắc cao hứng là khí sắc Lục Kính Tu thoạt nhìn khá hơn nhiều, trên tay trái và chân trái y cũng không có vết thương mới.

Hắn cảm thấy lại qua thêm một chút thời gian, hẳn là còn có thể dưỡng Lục Kính Tu béo hơn một tí.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cuộc sống mình đặc biệt tốt đẹp, bên kia, Lục Duệ Quần thì không suy nghĩ như vậy.

Sau khi bị đưa đến chi nhánh công ty, Lục Duệ Quần liền cảm thấy nơi chốn không thuận.

Chi nhánh công ty ở một tòa thành thị khác, nơi này có chi nhánh công ty chủ yếu là bởi vì bên này có nhà xưởng của công ty bọn họ, người bên này cả ngày nhớ thương sản lượng của nhà xưởng, căn bản không ai dạy dỗ gã làm sao quản lý công ty!

Không, không chỉ là không ai dạy dỗ gã, người nơi này còn đều kính gã, cái gì cũng không cho gã làm, thế cho nên gã cái gì cũng học không được.

Đây cũng không phải là cuộc sống mà Lục Duệ Quần muốn.

Hơn nữa…… Gã nguyên bản đã liên hệ mấy cổ đông của Lục thị, muốn mua lại một ít cổ phần Lục thị, trở thành cổ đông lớn nhất Lục thị, sau đó tìm một cơ hội làm Lục Kính Tu xuống đài, nhưng hiện tại cách khá xa, liên lạc lên không tiện, việc này không thể không gác lại —— những cổ đông đó vốn là không muốn bán cổ phần Lục thị.

Còn cán bộ cấp cao gã vất vả mượn sức… Những người đó thấy Lục Kính Tu có thể nhẹ nhàng mà điều gã đi, thậm chí có người trực tiếp không để ý tới gã.

Lục Duệ Quần rất buồn bực.

Mà hiện tại duy nhất có thể làm gã cảm thấy an ủi, là Ôn Hà Nghiên cùng gã ở bên nhau.

Người cậu kia đột nhiên điều gã đi, nói gã có yêu cầu gì có thể đề, gã liền đưa ra muốn mang theo Ôn Hà Nghiên.

Gã thông qua Ngôn Cảnh Tắc quen biết Ôn Hà Nghiên, mà Ôn Hà Nghiên là một người hoàn toàn bất đồng với Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không học vấn không nghề nghiệp, Ôn Hà Nghiên hàng năm lấy học bổng.

Ngôn Cảnh Tắc bị sủng hư, chung quy hy vọng người khác nghe lời hắn, tính tình cũng không tốt, Ôn Hà Nghiên lại bất đồng, cậu là ôn hòa, nghe lời.

Đương nhiên, Lục Duệ Quần không phủ nhận, gã cùng Ôn Hà Nghiên ở bên nhau chủ yếu là tồn tại một loại tâm tư bí ẩn —— Ngôn Cảnh Tắc ỷ vào là vị hôn phu gã dây dưa gã không thôi thì thế nào? Gã và bạn thân của Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau!

Cái này làm cho gã cảm thấy đặc biệt kích thích.

Lục Duệ Quần nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên cảm giác được có điểm không đúng.

Ngôn Cảnh Tắc đã thật lâu không có liên hệ gã……

Lục Duệ Quần lấy điện thoại ra nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng đã hơn mười ngày không liên hệ với mình.

Đây là chuyện trước kia chưa bao giờ từng có…… Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Lục Duệ Quần lập tức tìm người hỏi thăm một chút chuyện Ngôn Cảnh Tắc.

“Cậu nói Ngôn Cảnh Tắc á? Cậu ta gần đây vẫn luôn không ra chơi.”

“Hình như là cha cậu ta chào hỏi với Lục Kính Tu, bắt cậu ta đi Lục thị làm việc.”

"Cậu ta á, cậu ta làm trợ lý sinh hoạt cho Lục Kính Tu, mấy ngày này vẫn luôn đi theo Lục Kính Tu.”

“Lục Kính Tu không dễ chọc đâu, mấy ngày nay phỏng chừng cậu ta sống không tốt.”

“Phía trước cậu ta còn đi mua chiếc xe đưa cho Lục Kính Tu……”

……

Lục Duệ Quần nhíu mày lại.

Lúc trước gã bị điều đến chi nhánh công ty chính là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc một hai phải lưu tại Lục thị, chọc giận Lục Kính Tu.

Hiện tại xem ra, Lục Kính Tu ngoại trừ đuổi gã đến chi nhánh công ty ra, cũng không buông tha Ngôn Cảnh Tắc.

Đi theo bên người Lục Kính Tu, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ sống không tốt lắm.

Ngôn Cảnh Tắc tính tình không nhỏ, trước kia cũng nháo với gã qua vài lần, hiện tại vẫn luôn không liên hệ gã, hẳn là nổi giận. 

Loại chuyện này, trước kia cũng không phải chưa từng có.

Chỉ là trước kia bọn họ ở một cái trường học đi học chung, sau khi gã ý thức được vấn đề, “trong lúc vô ý” chạm mặt Ngôn Cảnh Tắc, làm bộ dường như không có việc gì cùng Ngôn Cảnh Tắc nói vài câu, Ngôn Cảnh Tắc liền lập tức quên chuyện phía trước ngay.

Nhưng hiện tại…… Cho dù gã có kỳ nghỉ, chẳng lẽ còn phải chuyên môn trở về “ngẫu nhiên gặp được” Ngôn Cảnh Tắc sao?

Lục Duệ Quần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là chủ động gửi một tin nhắn cho Ngôn Cảnh Tắc: “Tớ vừa tới chi nhánh công ty rất vội, đã thật lâu không liên hệ với cậu…… Nghe nói cậu đi Lục thị thực tập, còn ổn chứ?”

Ngôn Cảnh Tắc vì chuyên tâm học tập, âm thanh nhắc nhở của điện thoại cũng tắt, nhưng cách đoạn thời gian vẫn sẽ nhìn điện thoại một chút.

Hắn thấy được tin nhắn của Lục Duệ Quần, ném điện thoại qua bên cạnh mặc kệ.

Kết quả, lần sau hắn lại xem điện thoại, thế mà phát hiện Lục Duệ Quần lại gửi tin nhắn lại đây: “Cảnh Tắc, cậu của tớ tinh thần có vấn đề, lúc cậu với ông ta ở cùng nhau phải cẩn thận."

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy một tin nhắn như vậy, nổi giận muốn điên.

Lục Duệ Quần thế mà hắt nước bẩn lên người Lục Kính Tu!

Nhưng mà... Lục Duệ Quần đột nhiên tìm hắn, còn nói như vậy… là vì cái gì?

Ngôn Cảnh Tắc trả lời: “???” Hắn một chữ cũng không muốn đánh cho Lục Duệ Quần xem.

Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa gửi dấu chấm hỏi ra, Lục Duệ Quần liền gọi điện thoại lại.

Lục Kính Tu lại đi họp, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, trực tiếp tiếp điện thoại.

Giọng Lục Duệ Quần từ di động truyền ra: “Cảnh Tắc, cậu còn ổn chứ?”

“Tôi rất ổn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Duệ Quần nói: "Cậu không có việc gì là được… Tớ chỉ là nhắc nhở cậu một chút, cậu phải cẩn thận cữu cữu* của tớ, ông ta bởi vì nguyên nhân thân thể, mấy năm nay có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, còn thích động thủ…… Mấy hôm trước hắn quản gia bên người ông ta liền chịu không nổi ông ta ngược đãi, chạy mất…”

(*cũng là cậu nhưng để vậy dễ nhầm với cậu - tớ quá nên trong đây tui ghi thành cữu cữu nghen)

Lục Duệ Quần một hơi nói xấu Lục Kính Tu không ít.

Ngôn Cảnh Tắc có loại xúc động muốn mắng chửi người, nhưng lại bắt giữ tới một ít tin tức mấu chốt: “Tình trạng thân thể anh ấy không tốt?”

Lục Duệ Quần nói: “Thân thể ông ta rất kém cỏi, còn mất ngủ nghiêm trọng, sẽ đánh người……”

Hết chương 185.

-----

Happy New Year mọi người ơi!!!! 

Vừa Tết vừa thích thế giới này nên năng suất hơn hẳn nè :3 

Chúc mọi người hay ăn mà không béo, tiền nhiều như kẹo, tình chặt như keo, dẻo dai như mèo, mịn màng trắng trẻo, sức khỏe như voi. 😍😍😍
__________∆∆∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 186 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Lục Duệ Quần hình dung Lục Kính Tu thành một người tính cách cực đoan, sẽ ngược đãi người khác.

Nói thật, người không hiểu biết Lục Kính Tu, chỉ xem biểu hiện bên ngoài của Lục Kính Tu biểu hiện ra một ít tính chất đặc biệt, thật sự rất dễ dàng tin tưởng lời Lục Duệ Quần nói.

Lục Kính Tu người này xác thật tính tình táo bạo, hỉ nộ vô thường, Ngôn Cảnh Tắc gần đây làm lụng trợ lý cho y, thường thường nhìn thấy y đuổi cấp dưới nào đó đi, lúc sau phát hỏa, lại có vài thời điểm y có vẻ đặc biệt âm trầm.

Ngoài ra, thanh danh y vẫn luôn không tốt lắm.

Năm đó y mới vừa tiếp nhận Lục thị, liền đao to búa lớn mà tiến hành một loạt cải cách với Lục thị, rất nhiều lão nhân Lục thị đều bị y không lưu tình mà đuổi đi, thậm chí còn có người bị y đưa vào ngục giam.

Không chỉ như thế, lúc sau hắn còn đuổi mẹ ruột và cháu ngoại trai ra khỏi nhà cũ Lục gia.

Khi đó, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng nhàn thoại về Lục Kính Tu.

Cũng chính là sau đó Lục Kính Tu vẫn luôn ru rú trong nhà, ở trong phương diện làm ăn cũng không hạ thủ đoạn đê tiện, chậm rãi, ý tưởng của mọi người mới thay đổi.

Thấy y không kết hôn không sinh con, đối với Lục Duệ Quần cũng không tồi, thậm chí cảm thấy Lục Duệ Quần sẽ là người thừa kế của y.

“Trước kia ông ta đối với tớ thì… Nhưng cũng là tớ chọc ông ta không cao hứng……” Lục Duệ Quần ở đầu kia điện thoại thở dài. 

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn không giống nguyên chủ, bởi vì Lục Kính Tu đánh người lên án Lục Kính Tu với Lục Duệ Quần, Lục Duệ Quần thế mà còn nói này kia ám chỉ hắn……

Lục Kính Tu đánh Lục Duệ Quần? Đây căn bản không có khả năng! Lục Kính Tu tự mình hại mình, điểm này hắn thật ra lại xác định.

“Cho nên, anh ấy đánh cậu à?” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy trào phúng, đáng tiếc đầu kia điện thoại Lục Duệ Quần nhìn không tới.

“Kỳ thật cũng không có gì, tớ có bà tớ che chở.” Lục Duệ Quần nói: “Cảnh Tắc, nghe nói cậu hiện tại ở tại Lục gia?”

Lục Duệ Quần chuyên môn liên hệ Ngôn Cảnh Tắc là muốn Ngôn Cảnh Tắc nói cho gã một ít chuyện của Lục Kính Tu.

Nếu Ngôn Cảnh Tắc có thể tìm một chút phiền toái cho Lục Kính Tu, vậy càng tốt —— Ngôn Cảnh Tắc làm trợ lý sinh hoạt cho Lục Kính Tu, mỗi ngày bồi ở bên cạnh Lục Kính Tu, quá nhiều chỗ có thể tìm phiền toái cho Lục Kính Tu.

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc lá mặt lá trái với Lục Duệ Quần một phen, đã biết không ít tin tức hắn trước kia không biết, cùng với tin tức thật thật giả giả có quan hệ với Lục Kính Tu.

Những lời này kia Lục Duệ Quần bôi đen Lục Kính Tu có thể xem nhẹ, trừ cái này ra, dựa theo như lời Lục Duệ Quần, thân thể Lục Kính Tu phi thường kém, có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, còn hàng năm mất ngủ.

Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy hô hấp không thuận.

Lục Kính Tu mấy năm nay, đây là sống khổ đến cỡ nào?

Hiện tại mà nói, hắn có thể giúp được Lục Kính Tu hay không?

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện bản thân mình lại là cái gì cũng giúp không được…… Từ từ, hắn hình như là giúp được.

Lục Kính Tu mất ngủ, nhưng mấy ngày nay cùng hắn ở bên nhau, hắn giúp đỡ mát xa, Lục Kính Tu chung có thể rất nhanh mà ngủ.

Có phải chính là bởi vì như vậy, Lục Kính Tu mới có thể đặc biệt chịu đựng việc hắn mỗi tối cọ giường hay không?

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghĩ đến chuyện Lục Kính Tu, bên kia, Lục Duệ Quần đã cúp điện thoại nhíu mày.

Gã cảm thấy khẩu khí Ngôn Cảnh Tắc có điểm không đúng lắm.

Hẳn là gã nghe lầm đi? Ngôn Cảnh Tắc người nọ luôn luôn không có đầu óc gì, lại khăng khăng một mực với gã, vừa rồi khẩu khí không đúng có thể là biết được gã từng bị Lục Kính Tu đánh, quá nóng giận.

Lục Kính Tu này một khi mở họp, liền mở đến cả một buổi sáng.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Lục Duệ Quần nói chuyện điện thoại xong, lại xem sách trong chốc lát, Lục Kính Tu mới mang theo vài người trở về.

Trước kia Lục Kính Tu hàng năm đều mặc xuyên tây trang màu đen, mùa đông bên ngoài lại thêm cái áo lông vũ dài màu đen, nhưng trước đó vài ngày Ngôn Cảnh Tắc dẫn y đi chọn một ít quần áo, quần áo y cũng liền đa dạng hơn.

Như hôm nay vậy, y chống gậy chống tiến vào văn phòng, mặc tây trang màu xám nhạt.

Tuy y thoạt nhìn vẫn là có hơi âm trầm, nhưng khí chất âm trầm kia nhiều ít cũng bị trung hoà một chút.

“Lục đổng, anh đã trở lại!” Ngôn Cảnh Tắc buông tablet đứng lên, hướng tới Lục Kính Tu lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Ừm.” Lục Kính Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, liền cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, y không biết nên biểu đạt như thế nào, cuối cùng lạnh mặt nói: “Em tiếp tục đọc sách đi.”

Y có trợ lý sinh hoạt, cũng không cần Ngôn Cảnh Tắc vì y làm cái gì, nói thật, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc ở bên người y đợi, y cũng đã rất vui vẻ.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không đi đọc sách, mà rót một ly nước cho Lục Kính Tu.

Hắn phát hiện Lục Kính Tu không thích uống nước, bất quá hắn rót, Lục Kính Tu hoặc nhiều hoặc ít sẽ uống chút.

Lục Kính Tu tuy đã họp xong, nhưng còn có việc muốn nói với người ta, thực mau liền cùng người thương lượng, Ngôn Cảnh Tắc nhân cơ hội này đi nhà ăn, lấy cơm trưa của hắn và Lục Kính Tu.

Hiện tại cơm trưa của Lục Kính Tu là hắn cố vấn qua chuyên gia dinh dưỡng, liệt kê thực đơn chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, đưa đi nhà ăn bên kia, để sư phụ nhà ăn hỗ trợ làm, bảo đảm mới mẻ và có dinh dưỡng!

Đương nhiên, hương vị không nhất định ngon, nhưng Lục Kính Tu cũng không để ý.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc mang theo đồ ăn trở về, trong văn phòng Lục Kính Tu cũng chỉ có y ở, hắn đem đồ ăn đặt lên bàn: “Kính Tu, ăn cơm.”

“Về sau để cho bọn họ đưa tới là được.” Lục Kính Tu nói —— nơi nào cần đến Ngôn Cảnh Tắc tự mình đi lấy?

“Em không có việc gì làm, liền đi bộ khắp nơi một chút.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, đem đồ ăn đặt trước mặt Lục Kính Tu.

Từ hai người cùng chung chăn gối qua, thái độ Lục Kính Tu đối đãi hắn liền bình thản hơn nhiều, Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt thích phương thức ở chung như vậy.

Lục Kính Tu cũng đồng dạng thích phương thức ở chung như vậy, mấy ngày này Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn đi theo bên người y như hình với bóng, thậm chí làm y cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc là thiệt tình thích y.

Loại cảm giác này, có có thể là sự thật hay không?

Lục Kính Tu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, tiếp tục ăn cơm.

Mặc kệ loại cảm giác này của y là sự thật hay chỉ là ảo giác, y đều phi thường quý trọng hết thảy, cũng muốn duy trì hết thảy.

Trước đó vài ngày, y cảm thấy tồn tại đặc biệt nhàm chán, làm gì cũng không vui, y thậm chí không rõ mình vì cái gì mà tồn tại.

Y kiên trì xử lý công ty cũng chỉ là cảm thấy mình hẳn là nên làm như vậy, cùng với không có chuyện khác có thể làm, nhưng hiện tại, y thật ra lại tràn ngập hy vọng với tương lai. 

Y thậm chí còn bắt đầu nhớ thương muốn thu thập Lục Duệ Quần —— y muốn đuổi người này đi thật xa.

Lục Kính Tu nghĩ như vậy, trưa hôm đó liền tìm thời gian tránh đi Ngôn Cảnh Tắc liên hệ vài người, bảo bọn họ giúp y chú ý một chút Lục Duệ Quần, y còn bắt đầu nghiên cứu biện pháp làm Lục Kính Tu lưu tại chi nhánh công ty không về được.

Tới thời gian tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu như cũ đúng giờ rời khỏi công ty.

Nhìn Lục Kính Tu chống gậy chống, chậm rãi cùng Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau rời đi, thư ký và trợ lý của y tạo thành đoàn đội lập tức từ trên chỗ ngồi dậy, sôi nổi bắt đầu thu dọn đồ đạc. 

“Lục đổng gần đây thật là quái, mỗi ngày đúng giờ tan tầm!”

“Tính tình anh ấy cũng tốt hơn rất nhiều, vài ngày không đập đồ rồi.”

“Phía trước tôi còn tưởng rằng Ngôn nhị thiếu tới, mỗi ngày tôi sẽ gặp phải mưa rền gió dữ, không nghĩ tới thật là tương phản.”

Mọi người trò chuyện trò chuyện, đột nhiên có người nói: “Sao tui cứ cảm thấy…… Lục đổng đối với Ngôn nhị thiếu khá tốt?”

Người này nói ra miệng xong, những người khác nghĩ nghĩ, cũng đều nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

“Tuy ngay từ đầu Lục đổng đối Ngôn nhị thiếu không cho sắc mặt tốt, nhưng gần đây đối Ngôn nhị thiếu khá hơn nhiều.”

“Người ta dù sao cũng là nhị thiếu gia Ngôn gia, Lục đổng cũng là phải cho người ta mặt mũi.”

“Ngôn nhị thiếu xác thật làm người chán ghét không nổi, tuy cậu ấy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng đối với Lục đổng, người cậu của vị hôn phu này, đó là thật sự tốt.”

"Đại soái ca còn quan tâm mình như vậy, ai mà chán ghét nổi?"

……

Mọi người nói, liền sôi nổi tan tầm, chờ tới bên ngoài công ty, một người trong đó gọi điện thoại cho Lục Duệ Quần. 

Lục Duệ Quần sửng sốt.

Buổi sáng gã mới gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng khi đó thật đúng là không nghĩ tới, Ngôn Cảnh Tắc thế mà có thể có thể được Lục Kính Tu nhìn với con mắt khác.

Nhưng gã cẩn thận tưởng tượng, lại cảm thấy này cũng không kỳ quái.

Tuy gã nhìn Lục Kính Tu không vừa mắt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lục Kính Tu rất thảm.

Cái khác không nói, cứ nói mẹ Lục Kính Tu, người bà sau của gã đi, cũng không biết là chuyện như thế nào, đối với gã còn tốt hơn với con ruột là Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu tuy có tiền, nhưng y tính tình cổ quái, lại là kẻ tàn phế, bên người không ai thật tình với y, cả quản gia y tín nhiệm nhất cũng bán đứng y…

Ngôn Cảnh Tắc thì sao? Lục Duệ Quần hồi tưởng một chút, phát hiện bởi vì mình nên Ngôn Cảnh Tắc đối với người cậu này của gã còn rất tôn kính, cũng thiệt tình muốn lấy lòng Lục Kính Tu.

Dưới tình huống như thế, Lục Kính Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc với con mắt khác cũng không kỳ quái.

Nhưng sáng nay gã gọi một cuộc điện thoại như vậy, lời trong lời ngoài nói với Ngôn Cảnh Tắc Lục Kính Tu đánh gã…… Ngôn Cảnh Tắc có khả năng sẽ cáu kỉnh với Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc lúc này nếu ồn ào với Lục Kính Tu, đối với gã không có chỗ tốt!

Lục Duệ Quần nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc đang trên đường về nhà.

Đang cùng Lục Kính Tu nói chuyện phiếm, di động đột nhiên vang lên…… Ngôn Cảnh Tắc cầm lấy nhìn nhìn, nhìn thấy là Lục Duệ Quần, không chút nghĩ ngợi liền cúp.

Lục Kính Tu ngồi ở bên người Ngôn Cảnh Tắc, vẫn luôn thực chú ý Ngôn Cảnh Tắc, lúc Ngôn Cảnh Tắc lấy điện thoại ra cũng liếc mắt một cái.

Gọi điện thoại lại đây là “A Lục Duệ Quần”.

Nhìn thấy tên này, trong lòng y liền “lộp bộp” một chút.

Ngôn Cảnh Tắc lưu tên Lục Duệ Quần cũng không phải là “cục cưng” linh tinh, y rất cao hứng, nhưng tên Lục Duệ Quần phía trước có chữ “A”…… Đây là vì đem tên này đặt trước danh bạ đúng không?

Chân mày Lục Kính Tu cau lại, may mắn Ngôn Cảnh Tắc không tiếp mà trực tiếp cúp, mới làm y không khó chịu như vậy.

“Là Lục Duệ Quần, cậu ta trước kia xa cách em, trong khoảng thời gian này em không để ý tới cậu ta, cậu ta lại gọi điện thoại cho em.” Ngôn Cảnh Tắc giải thích nói.

“Ừm.” Lục Kính Tu nhẹ nhàng thở ra.

Ngôn Cảnh Tắc đã tra qua, trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu là đáng giá tín nhiệm —— trợ lý này cũng là Lục Kính Tu từ nước ngoài mang về, là cái ở người nước ngoài sinh trưởng ở khu người Hoa, trước kia sống không tốt lắm, sau khi theo Lục Kính Tu liền rất nghe Lục Kính Tu nói.

Chỉ là, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, sau đó không biết vì sao anh ta không đi theo bên cạnh Lục Kính Tu.

Bên này không có người ngoài, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: "Anh yên tâm, em đã cho thám tử tư đi tra chứng cứ cậu ta ngoại tình, chỉ cần tra được liền lập tức từ hôn!”

Lục Kính Tu nói: “Em từ hôn hay không liên quan gì tới tôi.” Ngôn Cảnh Tắc lần đó ba phải cái nào cũng được thổ lộ với y xong, cái gì cũng chưa nói qua.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: "Sao lại không quan hệ? Chờ em từ hôn xong là có thể quang minh chính đại mà theo đuổi anh.”

Tay trái Lục Kính Tu run run, hừ lạnh một tiếng.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc cùng Lục Kính Tu về nhà, biệt thự Lục gia có không ít người ở.

Mỗi tuần, công ty dọn vệ sinh đều sẽ tới biệt thự làm tổng vệ sinh một lần, gần đây bởi vì thời tiết nóng, hôm nay công ty còn tới biệt thự làm một lần đại thanh lý, thậm chí có người chuyên môn tới tu bổ hoa viên, rửa sạch bể bơi.

Ngôn Cảnh Tắc đi vào liền nhìn thấy cửa sổ biệt thự gì đó đều mở ra, trong hoa viên có người ở trồng lại hoa cỏ, còn có người ở hậu viện bận việc.

“Tiên sinh, hôm nay nhiều việc, đồ ăn còn chưa xong…” Bảo mẫu ngượng ngùng mà nhìn Lục Kính Tu.

“Mau chóng là được.” Lục Kính Tu nói, ngồi xuống trên sô pha.

Còn Ngôn Cảnh Tắc…… Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua cửa sau đang mở, dừng ở cái bể bơi phía sau biệt thự kia.

Đời trước, Lục Kính Tu là bị nguyên chủ đẩy mạnh xuống bể bơi, chết đuối ở bể bơi……

Nghĩ đến tình trạng thân thể của Lục Kính Tu mới vừa biết được, lại nghĩ đến sự kiện đó, lòng Ngôn Cảnh Tắc dường như bị đè ép một cục đá…… Hắn hít sâu một hơi, đi vào hậu viện.

Bể bơi hậu viện biệt thự này còn rất lớn, thậm chí phân khu nước sâu khu nước cạn…

Điện thoại lại rung, Ngôn Cảnh Tắc mở ra vừa nhìn, phát hiện người gọi điện thoại tới là Lục Duệ Quần. 

Hắn vốn dĩ không nghĩ nhận, nhưng nghĩ nghĩ, lại nhận—— Lục Duệ Quần gọi điện thoại cho hắn, nói không chừng là muốn hắn hại Lục Kính Tu, mà hắn có thể trái lại, từ chỗ Lục Duệ Quần biết được gì đó.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nghĩ sai rồi.

Lục Duệ Quần gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng là bảo hắn không nên cáu kỉnh với Lục Kính Tu, cố gắng mà ở cạnh Lục Kính Tu.

Ngôn Cảnh Tắc lười nói nhiều với gã, tùy ý có lệ vài câu liền cúp điện thoại, lại nhìn về phía cái bể bơi kia.

Nhìn trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc xoa xoa mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trở lại trong phòng khách nhìn về phía Lục Kính Tu ngồi trên sô pha chờ ăn cơm: “Kính Tu, trong nhà cũng không có ai bơi lội, để một cái bể bơi lớn như vậy ở nhà, có quá lãng phí không?”

Bể bơi như vậy, vẫn nên lấp đi!

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Em biết bơi không?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không.”

Lục Kính Tu nói: “Đến mùa hè… Tôi có thể dạy em bơi.” Hy vọng khi đó, Ngôn Cảnh Tắc còn bên cạnh y.

"Anh biết bơi?" Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

“Tôi biết.” Lục Kính Tu nói.

Lúc y mới ra khỏi nước, thân thể rất kém cỏi, bác sĩ kiến nghị y vận động nhiều.

Thân thể y như vậy vận động nhiều không được, cũng cũng chỉ có thể bơi lội.

Nhưng y đã rất lâu không bơi qua.

Lục Kính Tu thế mà biết bơi?

Chỉ là, y chết đuối, sau khi bị nguyên chủ đẩy xuống nước, chết đuối.

Y vì sao lại chết đuối? Y là… Không muốn sống nữa?

Hết chương 186.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp