Chương 189
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Trước kia trừ phi có nguyên nhân thân thể, bằng không tuyệt không đến trễ về sớm - Lục Kính Tu, giờ đang trốn việc cùng Ngôn Cảnh Tắc đi xem nhà.
Khu nhà kia không còn nhiều nhà trống lắm, Ngôn Cảnh Tắc nhìn trúng căn này là do tổng giá trị quá cao nên chưa được bán đi.
Ngôn Cảnh Tắc trước tiên gọi điện cho giám đốc chỗ bán nhà mà hắn quen, lúc bọn họ đến, giám đốc kia đã sớm chờ trước cửa.
Giám đốc này tuổi tác khoảng 40, hơi có chút mập, nhìn rất có lực tương tác. Ông biết Ngôn Cảnh Tắc, cũng biết Lục Kính Tu, vừa thấy hai người đến lập tức đón ngay.
"Chúng tôi muốn xem một chút căn có bể bơi trên tầng cao." Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Căn hộ kia ở giữa tiểu khu, khu cao cấp nhất, tôi lập tức mang các vị qua đó.” giám đốc cười nói, mang theo hai người đi xem nhà.
Nhà bên này đều là nội thất hoàn thiện, cả gia cụ cũng đều trang bị, phong cách trang hoàng còn thực không tồi.
Ngôn Cảnh Tắc đi theo giám đốc lên lầu, liếc mắt một cái liền thích căn hộ này.
Nhà này ở tầng cao rất cao, có ban công cực kỳ lớn, phong cách bài trí cũng là kiểu Ngôn Cảnh Tắc thích, phòng ngủ chính đặc biệt tuyệt —— nó không chỉ đặc biệt rộng mở, còn có một cái ban công siêu to, ở nơi này tuyệt đối thoải mái hơn so với biệt thự Lục gia!
“Kính Tu, anh cảm thấy nhà này thế nào?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Em thích thì cứ mua thôi." Lục Kính Tu không chút do dự.
Y đối với nhà ở yêu cầu không cao, nhưng có một chút là xác định —— nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc nhớ thương muốn mua nhà thuộc về hai người bọn họ, y liền cảm thấy cao hứng, hận không thể lập tức mua ngay mới được.
Biểu cảm của Lục Kính Tu thoạt nhìn phá lệ nghiêm túc. Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Vậy mua.”
Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu thực mau liền gõ định chuyện mua nhà, giám đốc đi theo hai người lại có hơi ngốc ra.
Ban nãy nhìn thấy hai người này cùng nhau đến mua nhà, ông tưởng một người trong bọn họ muốn mua, nhưng hiện tại…… Hai người này nhìn, sao cứ thấy như là muốn cùng nhau mua nhà vậy? Hoặc là Lục đổng mua cho Ngôn nhị thiếu?
Hơn nữa, Ngôn nhị thiếu gọi Lục đổng là cái gì?
Kính Tu?
Giám đốc này đã trợn tròn mắt.
Vậy mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc còn nói: “Nhà này chúng tôi mua, viết tên hai người chúng tôi... Chuyện này cần phải bảo mật, biết không?”
Ngôn Cảnh Tắc cười như không cười, mang chút uy hiếp mà nhìn giám đốc.
Giám đốc: “……” ông hình như đã biết chuyện gì khó lường rồi!
Ngôn nhị thiếu và Lục đổng cùng nhau tới xem nhà thì thôi, bọn họ mua nhà còn muốn đem tên hai người cùng nhau viết lên nữa!
Thường chỉ có vợ chồng hoặc hai người dự định kết hôn mới có thể làm như vậy……
Nhưng theo ông biết, Ngôn nhị thiếu và cháu ngoại trai của Lục đổng có hôn ước?
Hào môn…… Đều là hỗn loạn vậy sao?
Giám đốc đang khiếp sợ, vừa nhấc đầu, liền đối diện ánh mắt lạnh băng ám trầm của Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu chống gậy chống đứng ở nơi đó, cả người nhìn âm u.
Giám đốc theo bản năng liền run run một cái.
Lục Kính Tu nhìn thấy bộ dáng này của ông thì rất vừa lòng, cường điệu một câu: “Tin tức chúng tôi mua nhà, không thể để lộ ra ngoài.”
Lục Kính Tu nguyên bản là tính toán mua một căn nhà cho Ngôn Cảnh Tắc, cho nên mới trực tiếp chuyển khoản tiền cho Ngôn Cảnh Tắc.
Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng muốn viết tên hai người bọn họ.
Y thừa nhận, y vô cùng cao hứng, bất quá cao hứng rất nhiều y cũng ý thức được, chuyện này tạm thời không thể truyền ra ngoài.
Hôn ước của Ngôn Cảnh Tắc và Lục Duệ Quần còn ở, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không tốt với thanh danh Ngôn Cảnh Tắc.
Nghĩ đến đây, chân mày Lục Kính Tu cau lại —— có biện pháp nào có thể làm hai người này nhanh chóng giải trừ hôn ước không?
Y có nên hỏi Ngôn Cảnh Tắc chuyện này một câu không?
Chỉ là nếu y đi hỏi, có thể có vẻ mình quá vội vàng không?
Cuối cùng, Lục Kính Tu vẫn là cái gì cũng chưa nói.
Nhà này trọn bộ tính xuống dưới hơn năm ngàn vạn một chút.
Ngôn Cảnh Tắc phi thường sảng khoái mà thanh toán toàn bộ, các loại tư liệu cũng cùng nhau điền với Lục Kính Tu, điền xong, tâm tình hai người đều vô cùng sung sướng —— bọn họ có nhà rồi.
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay trái Lục Kính Tu, từng cái mà cọ xát.
Lục Kính Tu nhìn về phía tay trái mình, đột nhiên cảm thấy nó cũng không phải xấu như vậy.
Nhìn hai người đối diện, giám đốc kia cũng đã không còn lời gì để nói.
Lục đổng và Ngôn thiếu, thế mà là cái dạng quan hệ này!
Ông đặc biệt muốn bát quái với người ta, đáng tiếc chuyện này không thể nói ra ngoài.
Ông còn muốn sống tiếp ở thành phố này, nên chắc chắn cái gì cũng không thể nói.
Mua nhà xong, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình cùng Lục Kính Tu càng thân cận hơn một chút.
Giấy chứng nhận bất động sản phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể làm xong, nhưng chìa khóa nhà sau khi trả tiền bọn họ liền nhận được, Ngôn Cảnh Tắc cũng không trì hoãn, ngày hôm sau liền tìm một thiết kế sư, bắt đầu bố trí căn hộ này.
Bên trong có vài thứ hắn muốn ném xuống, lại muốn tăng thêm một ít đồ đạc, bởi vậy, nhà này tuy là đã sớm trang hoàng tốt, nhưng ít ra phải hơn nửa tháng nữa mới có thể ở.
Cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy thời gian qua đến đặc biệt mau, nháy mắt, hắn xuyên qua tới thế giới này sắp hơn một tháng.
Được rồi, cũng không thể nói là nháy mắt, một tháng thời gian này hắn vẫn là đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí cũng đã ôm được mỹ nhân về.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cuộc sống bản thân mình gần đây phá lệ hạnh phúc, Lục Kính Tu cũng có cảm giác đồng dạng —— thể trọng y tăng trưởng năm cân, sắc mặt càng trở nên hồng nhuận.
Nhưng Lục Duệ Quần đi chi nhánh công ty lại đặc biệt không thuận lợi.
Gã ở bên này học không đến thứ gì không nói, mấy ngày nay tự mình làm đầu tư còn xảy ra vấn đề.
Mà làm cho Lục Duệ Quần sợ hãi là gã phát hiện có người đang đi theo mình, đây là…… Lục Kính Tu phải động thủ với gã?
Mấy người thân cận với gã trong Lục thị trong khoảng thời gian này đều bị điều động chức vị, từ nguyên bản vị trí tương đối mấu chốt bị điều đến vị trí có thể có có thể không, ngoài ra, Lục Kính Tu càng ngày càng không quản chuyện công ty giờ lại càng trảo càng chặt các loại sự vụ.
Phía trước có không ít người cảm thấy, Lục Kính Tu coi gã là người thừa kế mà bồi dưỡng.
Nhưng Lục Duệ Quần từ đầu tới đuôi cũng không tin.
Nếu gã là Lục Kính Tu, không hận mình thì thôi, coi mình là người thừa kế? Sao có thể!
Gã rất phòng bị Lục Kính Tu, cố tình gã so với Lục Kính Tu nhỏ hơn mười tuổi, mười năm chênh lệch, làm gã khó có thể địch nổi Lục Kính Tu.
Mấy năm nay, gã vẫn luôn muốn làm ra chút thành tích, nhưng mà đại khái là quá nôn nóng nên cuối cùng cái gì cũng không có làm ra tới.
Thật ra Lục Kính Tu lại rất có khả năng đã tính toán xé rách mặt với gã.
Lục Duệ Quần càng nghĩ càng sốt ruột, lại lần nữa liên hệ với các cổ đông khác của Lục thị ngoài gã và Lục Kính Tu.
Nếu gã có thể mua được một ít cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất Lục thị thì không cần sợ Lục Kính Tu nữa, đương nhiên, mua không được cổ phần, nghĩ cách tranh thủ đến những cổ đông đó ủng hộ cũng là tốt.
Còn phương pháp được những cổ đông đó ủng hộ… Gã có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Kính Tu.
Tình trạng thân thể Lục Kính Tu như vậy căn bản không thích hợp khống chế một cái công ty!
Hôm nay là thứ sáu.
Lục Kính Tu hiện giờ chất lượng giấc ngủ rất tốt, hiệu suất công việc càng ngày càng cao, vì thế từ sớm y đã hoàn thành những công việc tương đối quan trọng, sau đó một bên làm những công việc không quan trọng lắm, một bên thường nhìn Ngôn Cảnh Tắc ngồi cách đó không xa, đang cầm tablet xem tiểu thuyết.
Ngôn Cảnh Tắc bị Lục Kính Tu nhìn nhiều lần, liền không nằm ở sô pha nữa mà dọn cái ghế ngồi đối diện Lục Kính Tu: "Anh xong việc rồi hả?"
“Đã làm gần xong cả rồi.” Lục Kính Tu nói.
"Vậy tới tán gẫu một chút chuyện nhà của mình đi?" Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Hắn lấy tablet ra, tìm mấy tấm ảnh chụp cho Lục Kính Tu xem: "Phòng chúng ta đã bố trí xong trước rồi, phòng ngủ chính là như vầy nè, anh cảm thấy sao?"
Giường phòng ngủ chính vô cùng lớn, hơn nữa vừa nhìn liền cảm thấy…… ngủ trên đó khẳng định rất thoải mái.
"Giường hiện tại trong phòng anh có hơi nhỏ, giường này thì rất lớn, chúng ta có thể lăn lộn trên đó." Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu: “……”
“Đúng rồi, phòng ngủ nguyên bản trên lầu hai đều bị em đổi thành phòng tập thể thao phòng giải trí.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói tiếp.
Đây là nhà của hắn và Lục Kính Tu, hắn thật sự nói kiểu gì cũng nói không ngán.
Lục Kính Tu nghiêm túc nghe, cũng nghe kiểu gì cũng nghe không ngán.
Nói nói, điện thoại Ngôn Cảnh Tắc vang lên.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thoáng qua, nhìn thấy gọi điện thoại tới chính là ca ca mình.
“Em đi nghe điện thoại.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Lục Kính Tu cười cười, đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
Ngôn Cảnh Tắc không đi xa, là ở trong văn phòng nhận điện thoại, Lục Kính Tu một bên nghe hắn và ca ca nói chuyện, một bên xem ảnh chụp trên tablet.
Nhìn nhìn, Lục Kính Tu không cẩn thận ấn một chút, thấy được lịch sử Ngôn Cảnh Tắc phía trước đang xem.
Ngôn Cảnh Tắc vừa có thời gian rảnh liền xem, là tiểu thuyết gì?
Lục Kính Tu thuận tay click mở, sau đó chính là sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc xem căn bản là không phải tiểu thuyết, mà là…… Một quyển thư tịch chuyên nghiệp có quan hệ với y học và dược vật.
Sách này rậm rạp, đều là số liệu đặc biệt chuyên nghiệp, y căn bản xem không hiểu, nhưng y nhìn thấy trên sách có giải thích vài loại dược vật, những dòng này là phân tích tác dụng của dược vật đó.
Ngôn Cảnh Tắc sao lại xem loại sách này?
Ngôn Cảnh Tắc người này y có hiểu biết.
Ngôn Cảnh Tắc từ nhỏ thành tích không tốt, xưng được là không học vấn không nghề nghiệp, nghe nói đi học luôn ngủ, người như hắn, sao lại đột nhiên xem loại sách này?
Lục Kính Tu có chút nghi hoặc, nhưng không nghi hoặc lâu lắm —— Ngôn Cảnh Tắc đã nói chuyện điện thoại xong.
Lục Kính Tu dường như không có việc gì mà đóng phần mềm trên tay.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết Lục Kính Tu nhìn thấy gì, hắn ngồi xuống trước mặt Lục Kính Tu, lại bắt đầu nói chuyện nhà hai người, cuối cùng nói: “Kính Tu, ngày mai chúng ta liền chuyển nhà, buổi tối đi nhà mới ở nha?”
“Tùy em.” Lục Kính Tu nói.
“Vậy là định rồi nhé.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Hôm nay sau khi về nhà, Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu thu dọn đồ vật, chuẩn bị ngày mai chuyển nhà, kết quả đang thu dọn, lại có người gọi điện thoại cho hắn.
Lần này, gọi điện thoại tới chính là Lục Duệ Quần.
Gần đây Lục Duệ Quần chung quy hay hỏi thăm hắn tình trạng thân thể Lục Kính Tu gì đó, cũng để lộ ra một ít tin tức —— Lục Duệ Quần muốn động thủ với Lục Kính Tu.
Đúng là bởi vì như vậy, Ngôn Cảnh Tắc không có hoàn toàn kéo đen* Lục Duệ Quần.
(*ở đây là block, cho vào danh sách đen)
Đáng tiếc hắn không từ chỗ Lục Duệ Quần có được tin tức gì.
Lục Duệ Quần vẫn tương đối cẩn thận, hắn lại không kiên nhẫn đi dỗ Lục Duệ Quần, tự nhiên không có khả năng biết quá nhiều.
Đương nhiên hắn cảm thấy, Lục Duệ Quần cái gì cũng không nói với hắn, nguyên nhân lớn hơn nữa có thể là Lục Duệ Quần cảm thấy hắn cái gì cũng đều không hiểu, có biết cũng giúp không được cho nên không muốn nói với hắn.
Ngôn Cảnh Tắc thuận tay tiếp điện thoại.
Kết quả, Lục Duệ Quần đi lên liền nói: “Cảnh Tắc, cậu có thể tớ mượn một ít tiền không?”
“Cậu muốn làm gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Lục Duệ Quần nói: “Tớ nhận được tin tức, Lục thị có một cổ đông muốn bán cổ phần, tớ muốn mua cổ phần trên tay người đó.”
“Là ai?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Lục Duệ Quần nói một cái tên.
Cổ đông này là đi theo Lục lão gia tử cùng nhau dốc sức làm nhất, trên tay có 3% cổ phần Lục thị, mà gã và Lục Kính Tu vẫn luôn không đối phó.
Không có biện pháp…… Lúc trước Lục Kính Tu mới vừa tiến vào công ty thu thập một vài người, những người đó liền có không ít bạn bè thân thích của người này.
Mà hiện tại người này muốn bán cổ phần, là bởi vì con ông ta kỳ cục, thiếu một tuyệt bút tiền, ông ta rơi vào đường cùng chỉ có thể bán cổ phần.
Lục Duệ Quần muốn mua cổ phần của người này, nhưng trên tay không có tiền, cũng liền nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi ngẫm lại chút.”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền cúp điện thoại, sau đó lập tức đi tìm Lục Kính Tu: “Kính Tu, em nhận được tin tức, cổ đông họ Vương không qua được với anh, ông ta muốn bán cổ phần.”
Lục Kính Tu sửng sốt: “Em từ nơi nào nghe được tin tức?”
“Lục Duệ Quần nói.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cậu ta muốn vay tiền em mua cổ phần…… cổ phần này nhất định không thể để cậu ta mua được!”
Cổ phần của Lục Kính Tu và Lục Duệ Quần nhiều như nhau, nếu Lục Duệ Quần mua nhiều hơn một ít, lại kéo thêm vài người ủng hộ gã, cuối cùng vượt qua Lục Kính Tu làm sao bây giờ?
Lục Kính Tu kỳ thật không sợ Lục Duệ Quần mua được cổ phần này.
Lục thị mấy năm nay mới toát ra tới một cổ đông kỳ thật là người của y, Lục Duệ Quần cho dù nhiều hơn 3% cổ phần cũng ảnh hưởng không đến y.
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc lo lắng y, hướng về y, y còn rất cao hứng, hơn nữa y xác thật không muốn để Lục Duệ Quần mua được: “Ừ, không thể cho nó mua được.”
“Kính Tu, vậy anh tìm người đi mua lại cổ phần đi?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.jvl
“Em đi mua về đây đi.” Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lại rất ôn nhu: “Anh ra mặt ông ta chắc chắn không muốn bán, anh bên này lại không có người có thể tín nhiệm.”
Trước đó mua nhà y cho Ngôn Cảnh Tắc năm ngàn vạn, nhưng sau đó Ngôn Cảnh Tắc đem hai ngàn vạn trong đó trả cho y, nói là bọn họ cùng nhau mua nhà, không nên để y một người ra tiền.
Này còn chưa tính, trang hoàng nhà cửa gì đó, cũng vẫn luôn là Ngôn Cảnh Tắc nhọc lòng.
Ngôn Cảnh Tắc còn lục tục mua không ít đồ vật cho y.
Y biết tình huống của Ngôn Cảnh Tắc, tương lai công ty Ngôn gia sẽ cho đại ca Ngôn Cảnh Tắc, sản nghiệp trên tay Ngôn Cảnh Tắc cũng liền không nhiều lắm. Gần đây mua nhà mua xe tốn gần 3000 vạn, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ sẽ thiếu tiền.
Y vốn là định đưa Ngôn Cảnh Tắc một vài thứ, tỷ như cổ phần Lục thị, hiện tại có một cơ hội như vậy, không phải vừa lúc sao?
“Cũng có thể, em trước mua về, lại đem cổ phần chuyển cho anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Được.” Lục Kính Tu đáp ứng: “Anh tìm người đi tìm hiểu một chút tình huống của ông ta, em lại đi thương lượng cái giá với ông ấy, đến lúc đó anh đưa tiền cho em.”
Hai người nói nói, liền nói về Vương cổ đông kia.
"Ông ta cũng là xứng đáng, tự mình nuôi hư con trai…" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Chú Lục, chúng ta đừng nói về ông ấy nữa, chúng ta tới làm mát xa đi?”
Lục Kính Tu ho nhẹ một tiếng.
Y biết Ngôn Cảnh Tắc nói là làm mát xa là đơn thuần mát xa, nhưng biểu cảm kia của Ngôn Cảnh Tắc…… chung quy làm y cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc muốn làm cái gì đó với y.
Đáng tiếc Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn chưa làm qua.
Lục Kính Tu nằm ở trên giường, nhìn Ngôn Cảnh Tắc từng cái mà giúp mình xoa ấn cánh tay và chân, chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều bình tĩnh trở lại.
Thời điểm y còn chưa quen biết Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy tương lai nếu muốn tìm một người không chê thân thể tàn phế của y rất khó, không nghĩ tới hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc thế mà có thể hoàn toàn không thèm để ý thân thể y.
Mùi hoa oải hương thật sự rất dễ chịu, Lục Kính Tu ngửi ngửi, mơ mơ màng màng mà liền ngủ mất.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Lục Kính Tu nhắm hai mắt lại, không biết Lục Kính Tu là giả bộ ngủ hay là thật sự ngủ rồi.
Nhưng không khác nhau.
Ngôn Cảnh Tắc cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn Lục Kính Tu một chút, sau đó đi rửa sạch cái tay, nằm xuống bên người Lục Kính Tu.
Sau khi nằm xuống, Ngôn Cảnh Tắc tự hỏi chuyện mình phải làm tiếp theo.
Nhà của hắn và Lục Kính Tu đã chuẩn bị xong, ngày mai muốn chuyển nhà.
Ca ca hắn hôm nay ban ngày gọi điện thoại cho hắn, nói chứng cứ đã bắt được không sai biệt lắm, chờ hắn mua được cổ phần trên tay Vương cổ đông kia liền có thể thuận tiện từ hôn.
Kế tiếp…… Kế tiếp hắn có thể cùng Lục Kính Tu kết hôn, sau đó liền đi học y.
Ngôn Cảnh Tắc phía trước là tính toán đi thi đại học y khoa, nghiêm túc học mấy năm, nhưng sau lại từ bỏ quyết định này.
Đại học hắn vẫn muốn đọc, nhưng không cần thiết đi học, hoàn toàn có thể tự học sau đó vào lúc khảo thí đi thi một chút.
Hắn tốt nhất có thể đi theo một vài bác sĩ một chút học tập thực tiễn.
Thứ như y thuật, quan trọng nhất vẫn là thực tiễn.
Hắn học học nhiều một chút, cho dù không thể làm Lục Kính Tu khôi phục như lúc ban đầu, hẳn cũng có thể làm Lục Kính Tu dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại sờ soạng một chút cánh tay Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu thật gầy, cánh tay trái và chân trái y càng gầy hơn, có thể dễ dàng sờ đến xương cốt bên dưới.
Mấy ngày nay cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, kỳ thật hắn cũng sẽ có các loại ý tưởng kiều diễm, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình trạng thân thể Lục Kính Tu, hắn liền đem toàn bộ ý tưởng lung tung rối loạn đó vứt hết lên chín tầng mây.
Lục Kính Tu đã là cái dạng này, hắn nào có không biết xấu hổ lại có thể làm gì y?
Chung quy phải đợi Lục Kính Tu béo hơn một chút rồi nói sau?
Buổi tối này Ngôn Cảnh Tắc ngủ rất khá, hôm sau lúc thức lại, Lục Kính Tu vẫn như cũ chưa "thức".
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình nếu cứ như vậy tay chân nhẹ nhàng mà đi, Lục Kính Tu chắc chắn sẽ không cao hứng…… Hắn cười cười, hôn Lục Kính Tu một ngụm.
Lục Kính Tu không tỉnh, hắn liền lại hôn thêm một cái……
Cuối cùng, Lục Kính Tu cũng “thức”.
Ánh mắt Lục Kính Tu rất thanh tỉnh, lại làm bộ mới vừa tỉnh ngủ: “Em có thể mỗi sáng không cần thơm thơm không ngừng như vậy không?"
“Không thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Kính Tu: “……”
“Hôm nay là thứ bảy, không cần đến công ty, chúng ta lại nằm trong chốc lát.” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một ngụm.
Lục Kính Tu đồng ý.
Trước kia, cho dù là cuối tuần, Lục Kính Tu cũng sẽ đi công ty, nhưng gần đây…… Y cuối tuần thật sự liền nghỉ ngơi.
“Em thật muốn ôm anh như vậy cả đời, không bao giờ buông ra.” Ngôn Cảnh Tắc ôm Lục Kính Tu không buông tay.
Lục Kính Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, lại có điểm mơ mơ hồ hồ.
Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất biết nói lời âu yếm, cố tình y còn phi thường hưởng thụ……
"Nếu anh mọc trên người em thì tốt rồi, như vậy là em có thể tùy thời tùy chỗ mang anh theo.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Lục Kính Tu yên lặng mà tiếp một câu: Anh cũng thế.
Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu nằm trên giường hồi lâu mới cùng nhau ngồi dậy, sau khi ăn xong bữa sáng liền bắt đầu chuyển nhà.
Hai người bọn họ đều có nhiều việc, vẫn cần phải có người quét tước nấu cơm, hơn nữa nhà bên kia, phòng ngủ chính phòng khách có thể hoàn toàn ngăn cách với phòng bếp nhà ăn và phòng bảo mẫu, cho nên bảo mẫu vẫn là cùng dọn đi với bọn họ.
"Biệt thự này mới tiêu không ít tiền xử lý, sao lại không ở nữa?" Vương a di một bên dọn, một bên thở dài.
“Bởi vì tôi không thiếu tiền!” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Vương a di liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc lmột cái, không nói gì.
Bà dì lớn tuổi như cô cũng ghét người giàu à nha!
Lục Kính Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc và Vương a di nói không ngừng, khóe miệng không tự giác mà nhoẻn một cái.
Y thích cuộc sống như vậy.
Đồ đạc đã sớm đóng gói xong, lại tìm công ty chuyển nhà, một buổi sáng, nhà này liền dọn xong.
Chỉ là, đồ vật tuy đã dọn tới nhà mới, lại còn cần nhất nhất thu dọn.
Ngôn Cảnh Tắc ngồi xổm người xuống cuốn tay áo lên đang định thu dọn, đại ca hắn lại gọi điện thoại tới.
“Ca, có việc sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Chứng cứ em muốn chụp được rồi." Ngôn đại ca nói.
Ngôn Cảnh Tắc nghe được lời này, kích động mà đứng dậy.
Hắn vẫn luôn thúc giục đại ca đòi chứng cứ ngoại tình của Lục Duệ Quần, hiện tại cuối cùng cũng có?
Này thật sự tốt quá!
“Ca, em lập tức lại đó!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, em có việc đi ra ngoài một chuyến!”
Thật sự quá không dễ dàng! Xuyên tới hơn một tháng rồi, cuối cùng hắn cũng có thể từ hôn!
Hết chương 189.
___________∆∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 190
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc biết được chứng cứ tới tay, không khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Lục Kính Tu thấy hắn cao hứng, tâm tình liền cũng không tự giác mà trở nên tốt hơn: “Đi nhanh về nhanh.”
Y nghe được Ngôn Cảnh Tắc gọi 'ca', biết là người Ngôn gia có việc tìm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng không biết là chuyện gì.
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc cao hứng như vậy, hẳn là chuyện vui.
Nghĩ đến người Ngôn gia, Lục Kính Tu có điểm ngượng ngùng.
Y bình thường làm buôn bán, đều là cùng cha Ngôn Cảnh Tắc nói, nhưng hiện tại…… Y quải con trai người ta.
Y cũng không biết về sau nên đối mặt với cha Ngôn Cảnh Tắc thế nào nữa.
“Em nhất định nhanh chóng trở về.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Anh để đồ đạc ở đó, chờ em trở lại rồi dọn."
Ngôn Cảnh Tắc nói, đi đến bên người Lục Kính Tu, nắm tay Lục Kính Tu một chút, sau đó liền vui sướng mà ra cửa.
Nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc ra cửa, ánh mắt Lục Kính Tu lại rơi xuống bao lớn bao nhỏ bị chuyển nhà công ty đặt trên sàn.
Chân trái y không dễ cong gập, liền duỗi sang bên cạnh, sau đó chậm rãi ngồm xổm cơ thể xuống, buông gậy chống ra, tốn chút công phu dùng tay phải mở một cái bao ra.
Bên trong đều là quần áo của Ngôn Cảnh Tắc.
Lục Kính Tu muốn cầm bao y phục này đi vào phòng ngủ, nhưng tay trái y không dùng sức được, kéo đi sẽ làm tay bị thương, nếu dùng tay phải thì… Nếu y đi đường, tay phải là phải dùng để chống gậy.
Nhìn nhìn tay mình, Lục Kính Tu lại đứng lên, nói với bảo mẫu: “Vương a di, phiền toái cô hỗ trợ đem mấy bao đồ này cầm đi phòng ngủ chính."
“Tiên sinh, đây đều là tôi nên làm, nào cần nói cái gì phiền toái hay không phiền toái.” Vương a di nói, lại hỏi: “Đều cầm đi phòng ngủ chính sao? Bên trong có đồ của Ngôn thiếu.”
Trước đó ở biệt thự, Vương a di là ở tầng dưới cùng, trừ bỏ ban ngày bọn họ không ở nhà giúp đỡ quét tước một chút, cơ bản không lên lầu hai, thế cho nên cũng không biết hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu kỳ thật đã sớm ở chung một phòng.
Lục Kính Tu có chút xấu hổ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, trầm khuôn mặt nói: “Đúng vậy, đều cầm đi phòng ngủ chính.”
Vừa rồi Lục Kính Tu ôn tồn mà nói phiền toái mình, Vương a di mới dám đưa ra nghi vấn, hiện tại thấy Lục Kính Tu lạnh mặt, cô tức khắc một câu cũng không dám nói.
Cô là quen làm việc nặng, chỉ trong chốc lát, liền đem mấy bao đồ lớn tất cả đều dọn vào phòng ngủ chính.
Lục Kính Tu có chút hâm mộ mà nhìn nhìn cô.
Nếu y chỉ hỏng một chân, hoặc là chỉ hỏng một bàn tay, cũng không đến mức giống như bây giờ cái gì cũng làm không được, cố tình……
Chờ Vương a di đi rồi, Lục Kính Tu chống gậy chống đóng cửa phòng ngủ chính.
Trang hoàng đều là Ngôn Cảnh Tắc phụ trách, trước đó y cũng chưa tới xem, nhưng ảnh chụp của phòng ngủ chính y đã sớm xem qua, cũng nghe Ngôn Cảnh Tắc nói qua an bài của hắn.
Lúc này, y liền cảm thấy phòng ngủ chính rất quen thuộc, tràn ngập cảm giác ấm áp.
Khóe miệng Lục Kính Tu không tự giác mà nhoẻn lên một cái, y ngồi xổm xuống, trước buông gậy chống mở các bao ra, lại chậm rãi lấy từ bên trong ra từng cái quần cái áo, móc vào trong tủ quần áo.
Chuyện này đối với người bình thường mà nói là chuyện đặc biệt đơn giản, nhưng đến phiên y, làm lên liền không dễ dàng như vậy.
Lần lượt mà lấy quần áo rồi treo quần áo kỳ thật rất mệt, nhưng y vẫn là muốn làm.
Đây là nhà của y và Ngôn Cảnh Tắc, gia đình của y, y luôn muốn vì cái nhà này mà làm gì đó.
Lục Kính Tu treo quần áo xong cũng đã ra một thân mồ hôi, tiếp theo,y lại đem ga trải giường đã giặt sạch hong khô, đặt trên giường còn chưa trải giường.
Chờ trải xong giường, Lục Kính Tu nhìn phòng ngủ chính này, từ đáy lòng cảm thấy vừa lòng.
Từ hôm nay trở đi, y cùng Ngôn Cảnh Tắc liền phải ở nơi này.
Lục Kính Tu đang cao hứng, di động vang lên.
Gọi điện thoại lại đây chính là Tôn Thời Văn, Tôn Thời Văn nói: “Kính Tu, cháu ngoại trai kia của cậu mấy ngày nay nhảy nhót rất lợi hại, còn xử lý bớt rất nhiều tài sản trên tay, tôi chung quy cảm thấy cậu ta muốn làm cái gì đó…”
"Nó muốn mua cổ phần trên tay Vương Định Đào." Lục Kính Tu nói.
"Hóa ra là như vậy. Đúng rồi, hôm nay cậu ta đã trở lại, trộm trở về, nếu không phải tôi tìm người nhìn chằm chằm cũng phát hiện không được.” Tôn Thời Văn nói.
“Cảm ơn.” Lục Kính Tu thực cảm kích.
“Cậu với tôi nói cái gì cảm ơn? Kính Tu, cậu vẫn là phải cẩn thận một chút, Lục Duệ Quần tuy rằng là đứa trẻ trâu, không làm ra cái gì sóng gió được, nhưng cậu ta không phải cùng Ngôn nhị thiếu có hôn ước sao? Ngôn gia khẳng định sẽ giúp cậu ta.”
“Ngôn gia sẽ không giúp nó.” Lục Kính Tu nói.
“Sao lại không? Ngôn Cảnh Tắc để bụng cậu ta lắm a, người bên tôi đi theo ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, hẳn chính là đi đón Lục Duệ Quần ấy.” Tôn Thời Văn nói, nếu không phải bởi vì chuyện này, anh cũng sẽ không chuyên môn nhắc tới Ngôn gia.
“Người của cậu ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc?” Lục Kính Tu sửng sốt.
“Thấy được.” Tôn Thời Văn nói: “Người đó nhận thức Ngôn nhị thiếu, sẽ không nhận sai, hẳn chính là đi đón Lục Duệ Quần.”
“Cũng không nhất định.” Lục Kính Tu nói, lại cùng Tôn Thời Văn hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại.
Phòng ngủ chính có một cái ban công lớn, ngăn cách với ban công là cửa kính.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, toàn bộ phòng ngủ đặc biệt sáng ngời.
Nhưng giờ phút này, Lục Kính Tu đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời này có điểm quá chói mắt.
Ngôn Cảnh Tắc khẳng định không phải đi đón Lục Duệ Quần, hắn hẳn là có chuyện khác phải làm.
Lục Kính Tu hít sâu mấy hơi thở, làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với y thật tốt, những lời thổ lộ đó của Ngôn Cảnh Tắc chung quy không phải là giả, bọn họ còn cùng nhau mua nhà, muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Lục Kính Tu nghĩ như vậy, bình tĩnh hơn một chút, y lấy điện thoại ra muốn liên hệ Ngôn Cảnh Tắc, lại phát hiện điện thoại y cơ hồ không có lịch sử trò chuyện với Ngôn Cảnh Tắc.
Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, thân mật như vậy, cũng không cần liên hệ qua điện thoại, kỳ thật cũng không cần để ý cái này.
Đang nghĩ ngợi tới sự tình, lại có người gọi điện thoại cho Lục Kính Tu.
Lần này gọi điện thoại cho Lục Kính Tu là một cổ đông của Lục thị, cũng chính là người của Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu mấy năm nay càng ngày càng không thích Lục Duệ Quần, cũng có quan hệ với người này—— Lục Duệ Quần vẫn luôn muốn được đến người này ủng hộ, mà những việc này, người này đều nói với y.
Ai sẽ thích một người vẫn luôn mơ ước vị trí của mình?
Cổ đông này họ Lương, tên Lương Khải Hải, abh ngoại trừ là cổ đông Lục thị ra, còn giúp Lục Kính Tu quản công ty bên ngoài của Lục Kính Tu.
“Lục đổng, Lục Duệ Quần lại liên hệ tôi.” Lương Khải Hải ở đầu kia điện thoại nói: “Lần này cậu ta tự tin lắm, như là có chuẩn bị mà đến.”
"Anh đi gặp nó, thăm dò nó xem.” Lục Kính Tu nói.
“Lục đổng, cậu đối với cậu ta là thái độ gì?” Lương Khải Hải hỏi.
Lúc ban đầu, Lục Kính Tu đối với Lục Duệ Quần rất dung túng, anh muốn biết Lục Kính Tu hiện tại là thái độ gì.
“Tôi hiện tại không thích nó.” Lục Kính Tu nói.
“Vậy là tốt rồi.” Lương Khải Hải nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại nghĩ tới cái gì đó: “Lục đổng, tôi sẽ gặp mặt cậu ta, cậu có muốn đến xem không?”
“Có việc gì?” Lục Kính Tu nhạy bén mà cảm giác được gì đó.
Lương Khải Hải nói: “Cậu ta nói một chút chuyền về Lục đổng cậu đấy.” Ước chừng là vì muốn được anh ủng hộ, Lục Duệ Quần nói với anh một chút tình trạng thân thể của Lục Kính Tu.
Nói thật, Lục Duệ Quần nói những lời đó, dọa anh muốn chết.
Tình trạng thân thể Lục Kính Tu thật như Lục Duệ Quần nói, vậy quả là không xong…
Lục Kính Tu đã từng giúp anh, anh rất cảm kích Lục Kính Tu, hiện tại phi thường lo lắng.
Nhưng anh và Lục Kính Tu là quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh cũng không tiện trực tiếp đi hỏi tình trạng thân thể Lục Kính Tu…… Không bằng khiến cho Lục Kính Tu trực tiếp đi nghe một chút, xem Lục Duệ Quần nói như thế nào.
Mặc kệ thế nào, để Lục Duệ Quần ở bên ngoài nói bậy như vậy, tóm lại là không tốt lắm.
Lục Kính Tu đã thật lâu không thấy Lục Duệ Quần, y nghĩ nghĩ hỏi: “Hai người hẹn ở đâu?”
Lúc Lục Kính Tu ra cửa, Vương a di nói có thể ăn cơm, nhưng Lục Kính Tu không có tâm trạng ăn uống gì, liền không ăn.
Y bảo trợ lý đưa mình đến chỗ Lương Khải Hải.
Lương Khải Hải vừa thấy được Lục Kính Tu, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh nghe Lục Duệ Quần nói xong, vô cùng lo lắng cho tình trạng thân thể Lục Kính Tu, sợ Lục Kính Tu như lời Lục Duệ Quần nói, thân thể đã hoàn toàn chống đỡ không được.
Bất quá hiện tại xem ra…… Lục Kính Tu khí sắc không tồi, còn béo hơn một chút, không giống như là thân thể không tốt.
Lương Khải Hải cùng Lục Duệ Quần hẹn bốn giờ chiều gặp mặt, địa điểm hẹn là một cái hội sở bản địa, bên kia có người quen của Lương Khải Hải, Lương Khải Hải chào hỏi, cho người an bài một cái phòng “tai vách mạch rừng”.
Phòng lớn nguyên bản dùng cửa kéo tính chất đặc biệt ngăn cách, người một bên nói là không nhìn được người bên kia, nhưng bên còn lại có thể nghe được âm thanh đối diện rõ ràng.
Lương Khải Hải trước tiên mang Lục Kính Tu qua đó, an bài Lục Kính Tu ở một bên: “Lục đổng, vốn dĩ lấy máy nghe trộm gì đó cũng có thể, nhưng tôi cảm thấy như vậy thoải mái hơn một chút.”
“Đa tạ.” Lục Kính Tu nói, ngồi xuống một cái ghế.
Lục Kính Tu ngồi xuống rồi, qua đại khái nửa giờ Lục Duệ Quần mới đến.
Lương Khải Hải ngồi ở gần cửa kéo bên này, Lục Duệ Quần ngồi ở đối diện Lương Khải Hải, mà Lục Kính Tu ở bên kia cửa kéo.
Lục Kính Tu có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện, thậm chí có khe hở, có thể để y nhìn thấy bộ dáng Lục Duệ Quần.
Lục Duệ Quần rất trẻ, thoạt nhìn khí phách hăng hái, nhìn thấy gã, nhìn nhìn lại chân mình, Lục Kính Tu liền có điểm hụt hẫng.
Mà lúc này, Lục Duệ Quần đã bắt đầu nói chuyện với Lương Khải Hải.
Hai người ngươi tới ta đi, ý tứ của Lục Duệ Quần chính là hy vọng Lương Khải Hải có thể ở đại hội cổ đông không lâu sau, ủng hộ gã.
Lương Khải Hải nói: “Tôi đối với quyền quản lý Lục thị không có ý tưởng gì, tôi chỉ lấy nhiều hoa hồng một chút, Lục Kính Tu quản lý công ty vẫn là rất được, tôi vì cái gì phải ủng hộ cậu?”
"Trạng thái tinh thần của Lục Kính Tu vô cùng kém, thân thể sắp dầu hết đèn tắt, hắn căn bản không thể đảm nhiệm chức vị chủ tịch.”
“Cậu xác định?” Lương Khải Hải hỏi.
“Tôi xác định.” Lục Duệ Quần nói: “Tôi bên này còn có báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Lục Kính Tu ba tháng trước.”
Trên tay Lục Duệ Quần có một vài thứ mà quản gia Lục Kính Tu trước kia trộm đi, trong đó bao gồm có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Kính Tu, còn có một ít tư liệu Lục Kính Tu đi tìm bác sĩ tâm lý.
“Lương tổng anh cũng biết đấy, người thân thể tàn tật rất dễ dàng biến thái, Lục Kính Tu chính là như vậy.” Lục Duệ Quần lộ ra một nụ cười khinh thường: “Hắn thậm chí còn tự ngược đãi bản thân.”
Lục Kính Tu biết quản gia bị mẹ mình mua chuộc, nhưng thật đúng là không nghĩ tới, mấy thứ này sẽ tất cả lại rơi vào tay Lục Duệ Quần.
Những thứ riêng tư của y đều bị Lục Duệ Quần mở ra mà nói, hơn nữa rất có khả năng Lục Duệ Quần đã nói qua với rất nhiều người.
Trách không được Lương Khải Hải bảo y tới nơi này nghe.
Lục Kính Tu trong lòng nghẹn gì đó, chung quy cảm thấy có khẩu khí không thể đi lên hạ không xuống.
Lúc này, y nghe được Lương Khải Hải nói: “Nếu thật là như vậy, vậy xác thật không được, chỉ là…… Lục thiếu cậu khẳng định như vậy, cậu có thể bắt lấy Lục thị?”
Lục Duệ Quần và Lương Khải Hải từng có không ít tiếp xúc, Lương Khải Hải vẫn luôn đối với gã không tồi, vài năm trước còn từng giúp gã, gã cũng không hoài nghi Lương Khải Hải và Lục Kính Tu có quan hệ.
“Vương Định Đào muốn bán cổ phần, tôi tính toán mua tới.” Lục Duệ Quần nói.
“Cổ phần của Vương Định Đào cổ phần, hẳn là không ít tiền?”
“Trên tay tôi vẫn có không ít tiền, hơn nữa tôi có Ngôn gia ủng hộ.” Lục Duệ Quần cười cười.
“Cậu xác định Ngôn gia sẽ ủng hộ cậu?”
“Đương nhiên xác định, tôi và Ngôn Cảnh Tắc có hôn ước mà.”
“Ngôn nhị thiếu gần đây không phải vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Kính Tu sao?”
“Cậu ta là vì tôi mới đi theo Lục Kính Tu.” Lục Duệ Quần nói. Phàm là nói chuyện làm ăn liền không thể rụt rè, thậm chí thời điểm tất yếu còn muốn thổi phồng một chút.
Lục Duệ Quần tuy trẻ tuổi, nhưng những việc này cũng rất hiểu biết, lúc này liền tiếp tục nói: “Bằng không, đường đường là Ngôn nhị thiếu, sao lại làm trợ lý cho Lục Kính Tu chứ? Hôm nay tôi trở về chính là cậu ta tới đón.”
Kỳ thật hôm nay Ngôn Cảnh Tắc không có tới đón gã, nhưng gã ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc tới đón cha Ngôn.
Mặc kệ thế nào, để người ta biết gã cùng Ngôn gia quan hệ thân mật, luôn là chuyện tốt.
Bên kia cửa kéo, tay trái Lục Kính Tu run rẩy.
Ngôn Cảnh Tắc nhất định không phải đi đón Lục Duệ Quần.
Y dùng tay phải lấy di động ra, gian nan mà gửi tin nhắn cho Lương Khải Hải: “Hỏi nhiều thêm chút chuyện về Ngôn Cảnh Tắc.”
Lương Khải Hải và Lục Duệ Quần đã nói chuyện khác, đột nhiên nhận được một tin nhắn như vậy, nhưng anh vẫn quanh co lòng vòng, hỏi vài câu.
Lục Duệ Quần thật đúng là nói không ít: “Tôi đã sớm nói cho biết Ngôn Cảnh Tắc tình huống thân thể Lục Kính Tu rồi.”
“Lục Kính Tu điên lên sẽ đánh người, Ngôn Cảnh Tắc nếu không phải nhìn mặt mũi tôi, chắc chắn sẽ không theo hắn.”
“Cổ phần của Vương Định Đào bên kia, Ngôn Cảnh Tắc sẽ giúp tôi mua tới, cậu ta đã đáp ứng rồi.”
……
“Lục đổng còn rất coi trọng Ngôn nhị thiếu, không nghĩ tới……” Lương Khải Hải cảm khái.
“Cậu tôi kỳ thật khá dễ dụ.” Lục Duệ Quần nói, nói xong mới ý thức được mình nói lỡ, vội vàng thay đổi đề tài.
Lục Duệ Quần và Lương Khải Hải hàn huyên thật lâu, Lương Khải Hải không có hồi đáp cho Lục Duệ Quần, nhưng Lục Duệ Quần cảm thấy Lương Khải Hải bên này đã không thành vấn đề, lúc rời đi còn khí phách hăng hái.
Lương Khải Hải tiễn gã đi, đi vào Lục Kính Tu bên kia, liền chú ý tới sắc mặt Lục Kính Tu phi thường tái nhợt.
“Lục đổng?” Lương Khải Hải có chút lo lắng.
Lục Kính Tu nói: “Tôi không sao.”
“Lục đổng, Lục Duệ Quần không nói về cậu như vậy bên ngoài không ít, cậu…”
“Thân thể của tôi cũng không tệ như vậy.” Lục Kính Tu nói.
Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc, thân thể y gần đây tốt hơn một chút, chỉ là, nếu Ngôn Cảnh Tắc thật sự giống như Lục Duệ Quần nói, là vì Lục Duệ Quần mới tới tiếp cận mình…
Lục Kính Tu mặt âm trầm, có loại cảm giác bản thân mình đang chìm xuống biển sâu, nước biển chua xót tanh hôi bao vây lấy y, đè ép y, y có làm như thế nào cũng tránh không thoát.
Y không muốn tin tưởng lời Lục Duệ Quần nói.
Lục Duệ Quần nói nhất định là giả, gã nói như vậy chỉ là vì muốn được Lương Khải Hải ủng hộ thôi?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng tay trái Lục Kính Tu vẫn là khắc chế không được mà run rẩy.
“Lục đổng cậu không có việc gì là được, Lục đổng, cùng nhau ăn cơm chiều nhé?” Lương Khải Hải mời.
Lục Kính Tu nói: “Không cần, tôi có việc phải đi về.”
Lục Kính Tu uyển chuyển từ chối Lương Khải Hải, bảo trợ lý chở y về.
Trên đường trở về, y chú ý tới di động có một tin nhắn Ngôn Cảnh Tắc gửi tới: “Cục cưng, ba mẹ bảo em ở nhà ăn cơm, em trễ chút sẽ trở về.”
Lục Kính Tu trả lời: “Ừ.”
Trả lời xong, Lục Kính Tu dựa lưng vào ghế sau ô tô, đầu lại kịch liệt đau đớn lên.
Y đột nhiên nhớ tới một chút chuyện.
Lần đó, Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy y đánh quản gia, thế mà một chút cũng không tức giận, ngược lại tới quan tâm y, xong việc cũng không có hỏi tới quản gia kia.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cùng quản gia quan hệ không tồi, mỗi lần Ngôn Cảnh Tắc lại đây, quản gia đều sẽ chuẩn bị đồ ăn Ngôn Cảnh Tắc thích ăn……
Bình thường Vương a di có điểm không thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ chú ý tới hỏi vài câu, sao tới quản gia bên này, hắn ngay cả nhìn thấy quản gia bị đánh cũng đều không lên tiếng không quan tâm?
Trừ phi hắn đã sớm biết nguyên nhân quản gia bị đánh, còn có tính toán khác.
Rõ ràng một ngày trước Ngôn Cảnh Tắc còn cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau, sau một ngày đột nhiên liền bắt đầu đối tốt với y...
Ngôn Cảnh Tắc nói Lục Duệ Quần ngoại tình, cũng chỉ là nói nói mà thôi, y còn định giúp Ngôn Cảnh Tắc đi tra, đi từ hôn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không nhắc tới.
Đầu Lục Kính Tu càng ngày càng đau, đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện.
Ngôn Cảnh Tắc lần đầu tiên nói giỡn thổ lộ với y không tính, sau đó trước khi thổ lộ thật sự với y, Ngôn Cảnh Tắc có vẻ như rất thương tâm.
Cho dù thổ lộ xong, lúc ăn cơm, cả người Ngôn Cảnh Tắc cũng có chút không có tinh thần.
Lúc ấy y rất là vui, sau lại bởi vì Ngôn Cảnh Tắc liên tiếp nói lời âu yếm và thân nhiệt nên đã quên chuyện này, nhưng hiện tại quay đầu lại suy nghĩ……
Trong lòng Lục Kính Tu quay cuồng các loại cảm xúc, mà lúc này, xe đã dừng ở gara ngầm nhà mới của y.
Nhà sao? Nơi này vẫn là nhà của y sao?
Lục Kính Tu chống gậy chống lên lầu, tiến vào cửa, Vương a di liền tới đây: “Tiên sinh cậu đã trở lại? Muốn ăn cơm chưa?”
Lục Kính Tu nói: “Tôi ở bên ngoài đã ăn rồi.”
Vương a di không nghi ngờ gì y, lại đi xem TV.
Lục Kính Tu nỗ lực thẳng sống lưng mình, sau khi vào phòng ngủ chính lại lảo đảo một cái, suýt chút nữa không đứng vững.
Y hít sâu một hơi, trước đóng lại cửa phòng, sau đó ngồi xuống sô pha phòng ngủ chính, lấy điện thoại ra, bắt đầu camera của biệt thự Lục gia.
Camera biệt thự Lục gia lag network, đều có lưu trữ lại trên mạng, y tùy thời đều có thể xem.
Lục Kính Tu nhớ rõ chuyện Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ ngày đó.
Ngày đó trên đường về nhà, Lục Duệ Quần từng gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không tiếp, sau khi về nhà, y có điểm mệt mỏi, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, mà Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đi ra hậu viện xem bể bơi.
Lục Kính Tu qua xe camera ở hậu viện.
Camera ngay từ đầu không có quay đến mặt Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm vào cái bể bơi kia, cả người có điểm không thích hợp, sau đó…… Ngôn Cảnh Tắc nhận một cú điện thoại.
Tiếp nhận điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc quay mặt đi, y thấy được biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.
Biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc rất khó xem, thống khổ hỗn hợp với bi thương, chỉ là, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên dùng tay che khuất mặt, thời điểm buông tay ra, trên mặt liền tràn đầy tươi cười.
Sau đó, chính là lúc Ngôn Cảnh Tắc tiến vào phòng khách, thổ lộ với y.
Lục Kính Tu cảm thấy chính mình phảng phất bị như người đâm mấy kiếm vào ngực.
Trái tim y như bị đâm một lỗ lớn, giờ phút này đang ở lọt gió, lạnh căm căm.
A…… Hóa ra Ngôn Cảnh Tắc còn biến đổi sắc mặt.
Y mặt không biểu cảm, tiếp tục xem phía sau.
Ngôn Cảnh Tắc ôm y lên lầu, dẫn y về phòng……
Chuyện phát sinh trong phòng y còn nhớ rõ ràng, nơi đó cũng không có camera, y liền xem camera theo dõi bên ngoài.
Giữa chừng, Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi phòng y, ra ngoài tắm rửa.
Camera đối diện cửa phòng y rõ ràng quay được biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.
Mới ra khỏi cửa phòng, tươi cười trên mặt Ngôn Cảnh Tắc liền không còn, khí chất cả người đều thay đổi, nhìn ra được hắn thật không vui.
Cùng y ở bên nhau, Ngôn Cảnh Tắc thật không vui sao?
Lục Kính Tu tiếp tục xem, nhìn đến sáng ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng vừa rời khỏi phòng y, liền biến sắc mặt.
Cho nên, ân ái trước đó của y và Ngôn Cảnh Tắc, đều là giả sao?
Cũng làm khó Ngôn Cảnh Tắc, vì Lục Duệ Quần, hao hết tâm tư lấy lòng một ông già tàn phế như y.
Ngôn Cảnh Tắc hẳn là rất phiền đi?
Chính như lời Lục Duệ Quần, y thật sự rất dễ dụ.
Mà y trước kia cho rằng, những chuyện ngọt ngào đó, có lẽ ngay từ đầu chỉ là tính kế.
Tỷ như Ngôn Cảnh Tắc ngủ lại trong phòng y.
Ngôn Cảnh Tắc nếu ngay từ đầu đã biết y mất ngủ nghiêm trọng, có lẽ lựa chọn ngủ lại, chính là muốn thử y.
Y đã để người lại.
Y còn thổ lộ.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y như thế nào? Có thể cảm thấy y rất ghê tởm hay không?
Lục Duệ Quần tốt đến như vậy sao, đáng để Ngôn Cảnh Tắc trả giá nhiều như vậy sao?
Ngôn Cảnh Tắc thậm chí vì Lục Duệ Quần, còn hôn lên cánh tay dị dạng của y.
Còn chuyện mua nhà, mua xe này nọ… Ngôn Cảnh Tắc là vì muốn y tín nhiệm? Y thật sự thực tín nhiệm Ngôn Cảnh Tắc, cổ phần của Vương Định Đào, y còn tính toán cho Ngôn Cảnh Tắc tiền để Ngôn Cảnh Tắc đi mua.
Ngày hôm qua Ngôn Cảnh Tắc chuyên môn đề cập đến cổ phần này, hẳn là chính là vì tiền trên tay y đúng không?
Ngôn Cảnh Tắc còn chuyên môn xem sách y, là vì càng dễ hiểu biết y hơn? Thật sự làm khó hắn.
Lục Kính Tu nhìn quanh căn phòng ban ngày mình đã tốn không ít thời gian sửa sang lại.
Y vốn tưởng rằng, nơi đây sẽ là nhà y.
Nhưng y đã chú định là không có nhà.
Lục Kính Tu chỉ cảm thấy cả người đều đau, lại cảm thấy chính mình quá mức thất bại.
Y rốt cuộc so ra kém Lục Duệ Quần, hoàn toàn kém.
Còn Ngôn Cảnh Tắc……
Kỳ thật y cũng không thể trách Ngôn Cảnh Tắc.
Người như y, vốn là không làm cho người ta thích được.
Ngôn Cảnh Tắc chính là thích Lục Duệ Quần mà thôi.
Ngôn Cảnh Tắc lừa y, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với Lục Duệ Quần là thích thật lòng, hắn tốt với Lục Duệ Quần như vậy, tốt đến làm y ghen ghét.
Đời này của y, đều cùng Lục Duệ Quần thế bất lưỡng lập.
Kỳ thật chuyện này cũng là chính y ngu xuẩn, thế mà dễ dàng như vậy liền tin Ngôn Cảnh Tắc.
Không, kỳ thật tin cũng không có gì, coi như là mơ một giấc mộng đẹp, mà hiện tại đã tỉnh mộng mà thôi.
Vốn dĩ không có khả năng có người yêu y.
Lục Kính Tu nhắm mắt lại, lẳng lặng mà ngồi thật lâu.
Y sẽ không như Lục Duệ Quần mong muốn.
Lục Duệ Quần muốn Lục thị, y càng không để Lục Duệ Quần có được.
Lục thị là của y, cũng chỉ có thể là của y, cho dù Lục Duệ Quần bắt được cổ phần Vương Định Đào thì thế nào? Y có thể lập tức chuyển cổ phần của Lương Khải Hải sang danh nghĩa của mình.
Lục Kính Tu đột nhiên mở mắt, lại nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không yêu y, nhưng y yêu Ngôn Cảnh Tắc, trước kia hết thảy, chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc là diễn kịch, cũng xác thật mang đến cho y một chút vui sướng.
Vui sướng mà trước kia y chưa bao giờ có.
Mà hiện tại……
Tiền mua cổ phần trên tay Vương Định Đào y còn chưa cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn còn muốn tiếp tục lấy lòng y.
Y có phải nên làm Ngôn Cảnh Tắc trả cái giá lớn hay không?
Ngôn Cảnh Tắc vì Lục Duệ Quần, tới câu dẫn y lấy lòng hắn, khẳng định cũng đã chuẩn bị hiến thân?
Y sẽ đem tiền mà Ngôn Cảnh Tắc muốn cho Ngôn Cảnh Tắc, mà nếu thanh toán tiền, Ngôn Cảnh Tắc chung quy nên làm y hưởng thụ đến.
Y sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ cùng người nào lên giường, về sau phỏng chừng cũng sẽ không có người khác, hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc bên người y, thậm chí cần phải lấy lòng y, y không nên lãng phí cơ hội này.
Chung quy không thể bị người ta lừa không không.
Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, đứng lên, vào phòng tắm.
Còn không phải là tất cả yêu đương mình cho rằng đều là giả sao? Này kỳ thật cũng không có gì.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện như vậy y trải qua, còn tính thiếu sao?
Lục Kính Tu bắt đầu cởi quần áo, lúc mở cúc áo, không chỉ có tay trái y run, tay phải cũng có chút run rẩy, tốn không ít công phu mới cởi bỏ được quần áo.
Y và Ngôn Cảnh Tắc hết thảy, coi như là một hồi giao dịch.
Y đưa tiền, Ngôn Cảnh Tắc cho y vui sướng, sau đó hai người bọn họ liền một đao cắt đứt.
Nếu tình yêu Ngôn Cảnh Tắc dành cho y là giả, y cũng khinh thường muốn.
Chỉ là không biết, chờ về sau Ngôn Cảnh Tắc phát hiện hao tổn tâm cơ lấy lòng y đều là uổng phí sức lực, có thể hối hận hay không.
Lục Kính Tu tỉ mỉ mà đem bản thân mình rửa sạch sẽ, cũng không mặc quần áo, liền nằm ở trên giường.
Ngôn Cảnh Tắc nếu nói trở về, tối hôm nay chắc chắn sẽ trở về, về sau thì nói không chừng……
Y có được người lại nói sau.
Giờ này khắc này, cả người Lục Kính Tu thanh tỉnh nói không nên lời.
Hết chương 190.
----+++-----
Thương Kính Tu muốn khóc. Tui cảm thấy thế giới này trong ngọt có ngược nhẹ nữa :(( Bọc đường có nhét mấy cây kim :(((