Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 183-184


2 năm

trướctiếp

Chương 183 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc sửa sang lại cái bàn của mình, lại đi rót cho Lục Kính Tu một ly sữa bò.

Hắn rót riêng sữa bò vào một ly sứ không trong suốt, đặt trước mặt Lục Kính Tu, như vậy cho dù có người tiến vào cũng sẽ không biết Lục Kính Tu uống, là sữa bò không dính dáng gì đến khí chất con người này của y.

Lục Kính Tu nói: “Tôi không uống sữa bò!” y vẫn luôn là uống cà phê, lúc ban đầu là buổi tối mất ngủ, ban ngày quá bận yêu cầu dùng cà phê để nâng cao tinh thần, sau lại uống nhiều quá thành thói quen.

Mấy năm nay y mất ngủ càng thêm nghiêm trọng, cũng hạn chế cà phê hơn, chỉ là hắn mất ngủ không quan hệ với cà phê, hạn chế cũng vô dụng, sau đó không thèm hạn chế nữa.

Cà phê chua xót tốt xấu gì cũng có thể làm y càng thanh tỉnh.

“Uống sữa bò tốt cho thân thể, tôi thích nhất uống sữa bò, chú Lục chú uống nhiều thêm vài lần sẽ quen.” Ngôn Cảnh Tắc cười với Lục Kính Tu.

Trước đó lúc Lục Kính Tu uống sữa bò hắn cẩn thận quan sát, Lục Kính Tu cũng không có cảm giác chán ghét, nếu như vậy…… Vẫn là bắt Lục Kính Tu uống sữa bò tương đối tốt hơn.

Lục Kính Tu nhíu mày nhìn về phía ly sữa bò kia.

Y kỳ thật không chán ghét uống sữa bò, thậm chí có đoạn thời gian là thích loại thức uống này.

Lúc y mới vừa đến cô nhi viện, bởi vì thân thể không tốt, viện trưởng liền thêm vào sữa bột y uống, khi đó y cảm thấy sữa bò uống đặc biệt ngon.

Sau lại trở về Lục gia, lại xuất ngoại…… Những năm đó y cũng uống không ít sữa bò.

Nhưng 6 năm trước về nước, bên người không còn ai pha sữa bò cho y, y cũng sẽ không nói mình muốn uống sữa bò, dần dần không còn uống nữa. 

"Cậu về chỗ cậu ngồi đi!" Lục Kính Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, về vị trí của mình, lấy ra máy tính bảng xem tài liệu đại học y khoa người ta đưa tới.

Nhìn trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc nghĩ tới cái gì đó, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho ca ca mình: “Ca, anh tra được chứng cứ Lục Duệ Quần ngoại tình chưa?”

Ngôn đại ca gửi tới một chuỗi dấu chấm tỏ vẻ cạn lời, lại nói: “Hôm trước mày mới vừa bảo anh đi tra thôi!”

Tính toán đâu ra đấy không đến hai ngày, có thể tra ra cái gì trời?

“Em chỉ hỏi một chút thôi mà…” Ngôn Cảnh Tắc trả lời.

Ngôn đại ca bên kia không trả lời lại, một lát sau, trực tiếp một cú điện thoại liền gọi lại đây.

“Tôi đi tiếp điện thoại một tí.” Ngôn Cảnh Tắc nói với Lục Kính Tu, vừa đi ra khỏi văn phòng vừa tiếp điện thoại: “Ca, có việc gì?”

Lục Kính Tu nghe được tiếng chuông điện thoại liền ngẩng đầu đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nghe Ngôn Cảnh Tắc gọi “Ca”, lại cúi đầu tiếp tục làm công.

Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài văn phòng, liền nghe được ca ca nói: “Anh mới vừa gọi điện thoại đi hỏi hỏi tiến độ, bên kia nói Lục Duệ Quần bị Lục Kính Tu đưa đi chi nhánh công ty, người kia mà em nói cũng đi, thật ra còn tiện cho bọn họ điều tra.”

“Ôn Hà Nghiên cũng đi?” Ngôn Cảnh Tắc có điểm tò mò, dựa theo cách nói của Lục Kính Tu, Lục Duệ Quần là y điều đi chi nhánh công ty, sao cũng đưa Ôn Hà Nghiên đi?

“Hôm qua trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu tự mình đưa bọn họ đi chi nhánh công ty, nói là muốn cho bọn họ rèn luyện một chút.”

Hóa ra hôm qua trợ lý sinh hoạt Lục Kính Tu là đưa Lục Duệ Quần đi……

“Đúng rồi, nếu em thật sự muốn từ hôn, khi nào hẹn Lục Kính Tu ra? Anh và ba ba bồi cậu ta ăn bữa cơm, nói chuyện.” Ngôn đại ca nói: "Ngôn gia chúng ta cùng Lục gia có rất nhiều hợp tác, chuyện này phải xử lý cho tốt.”

“Đại ca, em nói với anh ấy là được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Vậy cũng đúng.” Ngôn đại ca nói: “Lúc em nói thì cẩn thận một chút, đẩy toàn bộ sai lên người Lục Duệ Quần đi, nếu ở Lục thị không nổi nữa thì sang chỗ anh."

“Đại ca anh đừng nói như vậy! Em sao có thể ở không nổi chứ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn đại ca nói: “Hiện tại Lục Kính Tu có thể nhìn trên mặt mũi Lục Duệ Quần chịu đựng em, nếu em từ hôn Lục Duệ Quần, cậu ây còn có thể chịu đựng em chắc?” em trai anh ở đại học căn bản không học thứ gì, cũng không chiếu cố người, đi theo bên người Lục Kính Tu phỏng chừng chỉ có thể thêm phiền.

“Ai nói anh ấy là xem mặt mũi Lục Duệ Quần chịu đựng em?” Ngôn Cảnh Tắc bất mãn, Lục Kính Tu rõ ràng rất thích hắn!

“Vậy cậu ấy vì sao phải chịu đựng em? Cảnh Tắc, tuy tình huống Lục gia có điểm phức tạp, nhưng Lục Duệ Quần rốt cuộc cũng là người thừa kế của Lục Kính Tu.”

“Lục Duệ Quần là người thừa kế của Lục Kính Tu?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Đều nói như vậy.” Ngôn đại ca nói: “Mấy năm nay đàn ông phụ nữ hướng Lục Kính Tu kỳ hảo không ít, kết quả bên người cậu ấy đặc biệt sạch sẽ, một người cũng không có…… Trạng huống thân thể cậu ấy chỉ sợ không tốt lắm, phỏng chừng sẽ không có con, nếu cậu ấy không con cái, về sau Lục thị không phải của Lục Duệ Quần thì của ai?”

Lục Kính Tu mấy năm nay sinh hoạt cá nhân đặc biệt sạch sẽ, có không ít người hoài nghi y căn bản không được, hơn nữa Lục Kính Tu tuy rằng ồn ào cạch mặt với mẹ mình, nhưng đối Lục Duệ Quần không tồi, bọn họ đều cảm thấy Lục Kính Tu là coi Lục Duệ Quần như người thừa kế mà bồi dưỡng.

“Lục thị mắc gì phải cho Lục Duệ Quần?” Ngôn Cảnh Tắc có điểm bất mãn.

“Mắc cái quan hệ huyết thống đấy.” Ngôn đại ca nói: “Anh còn có việc, cúp trước.”

Ngôn đại ca nói xong liền cúp, Ngôn Cảnh Tắc nhét điện thoại vào trong túi, bắt đầu cân nhắc nên như thế nào nói với Lục Kính Tu chuyện mình muốn từ hôn.

Hắn có ký ức nguyên chủ, biết Lục Kính Tu đối với Lục Duệ Quần tuy rằng không thể xưng là thích, nhưng cũng không chán ghét.

Cái khác không nói, Lục Duệ Quần tốt nghiệp đại học muốn dọn về Lục gia, nói một câu với Lục Kính Tu, Lục Kính Tu liền đồng ý.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, thời điểm hắn mới vừa xuyên tới mới không vội vã đi theo Lục Kính Tu nói mình muốn từ hôn.

Hắn là vị hôn phu Lục Duệ Quần, cân nặng ở chỗ Lục Kính Tu so ra kém Lục Duệ Quần một nửa. Hắn gấp gáp rống rống đi nói, Lục Kính Tu đuổi hắn ra khỏi Lục gia thì làm sao bây giờ? Hoặc là Lục Kính Tu nói chuyện này cho Lục Duệ Quần, rút dây động rừng Lục Duệ Quần không ngoại tình thì làm sao bây giờ?

Nhưng từ buổi sáng hôm nay lúc Lục Kính Tu ăn hoành thánh hắn thổi nguội, Ngôn Cảnh Tắc liền tự tin lên, cảm thấy chẳng sợ nói ra, Lục Kính Tu cũng chưa chắc đuổi hắn đi.

Lục Kính Tu nếu thật muốn đuổi, hắn liền chết ăn vạ là được!

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đi quầy trà nước cầm chút bánh quy, lại cầm hai hộp sữa bò, mang về văn phòng Lục Kính Tu.

Văn phòng Lục Kính Tu không đóng cửa, có người đang báo cáo công tác.

Thời điểm Lục Kính Tu nghe thì mặt không biểu cảm, nhưng không biết vì sao, Ngôn Cảnh Tắc chung quy cảm thấy y lúc này có hơi tức giận, còn cảm thấy y lập tức muốn bùng nổ. 

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, liền thấy Lục Kính Tu đột nhiên hỏi: “Công việc của cậu là làm như vậy à?"

Người báo cáo công tác thật cẩn thận: “Lục đổng, có chỗ nào không đúng sao?”

Lúc Lục Kính Tu hỏi chuyện ban nãy vẫn tương đối bình thản, lúc này lại đem một chồng văn kiện đập trên bàn: “Có chỗ nào không đúng? Toàn bộ đều không đúng!”

Lục Kính Tu từ đầu tới đuôi phun người nọ một lần, cuối cùng nói: “Cậu đi ra ngoài! Chải vuốt lại toàn bộ công việc rồi hãy đến tìm tôi!"

Người nọ liên tục vâng dạ, đi ra ngoài.

Chờ cậu ta đi rồi, Lục Kính Tu bắt lấy văn kiện trên bàn xé nát, lại dùng tay bưng kín trán mình.

“Chú Lục, đừng nổi giận với người không liên quan, tới ăn chút bánh quy nha?” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được Ngôn Cảnh Tắc tới, sững sờ đương trường.

Tính tình y vẫn luôn không tốt lắm, mấy năm nay càng kém, vừa rồi y kỳ thật còn muốn dùng gạt tàn thuốc ném người kia…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tình huống này, có thể nào sợ y hay không?

“Bánh quy này ăn rất ngon, có thêm hương vị sữa bò nữa đặc biệt ngon, chú nếm thử đi." Ngôn Cảnh Tắc nói, khui một hộp sữa bò rót vào ly Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu: “……”

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu uống sữa bò ăn bánh quy, một bộ dáng ăn rất ngon lành.

Lục Kính Tu cầm một miếng bánh quy ăn, phát hiện hương vị xác thật không tồi, trong miệng tràn đầy vị sữa ngọt ngào mang đến cảm giác hạnh phúc.

Chỉ là, y mới vừa ăn một miếng bánh quy, cửa văn phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, cùng lúc đó, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi từ bên ngoài đi vào.

Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt tuy có rất nhiều nếp nhăn nhưng cũng không hiện vẻ già nua, bà mặc một thân trang phục màu đen, không mang trang sức gì, nhưng khí chất kia vừa thấy liền biết là người sống trong nhung lụa.

Ngôn Cảnh Tắc biết người này, đây là bà của Lục Duệ Quần, mẹ Lục Kính Tu.

Nguyên chủ rất thích người phụ nữ này.

Lục Duệ Quần phía trước vẫn luôn là đi theo vị Lục lão phu nhân này ở cùng nhau, mà nguyên chủ mỗi lần đi tìm Lục Duệ Quần, Lục lão phu nhân đều rất nhiệt tình vớinguyên chủ.

Bà luôn là ôn ôn nhu nhu, chiếu cố nguyên chủ rất tốt, đối Lục Duệ Quần càng là thiệt tình yêu thương…… Nguyên chủ có ấn tượng vô cùng tốt với bà.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không thích bà.

Lục Kính Tu rõ ràng rất chán ghét người phụ nữ này, hắn đương nhiên cũng muốn chán ghét theo.

Đúng rồi, Lục lão phu nhân tới công ty làm gì?

Ngôn Cảnh Tắc đang khó hiểu, liền nghe được Lục Kính Tu tức giận hỏi: “Bà tới công ty làm cái gì?”

Lục lão phu nhân lộ ra biểu cảm bị tổn thương: “Mẹ đến gặp con.”

“Bà gặp rồi, có thể đi rồi!”

“Mẹ là mẹ con, con cứ nhất định phải như vậy nói chuyện với mẹ sao?” Lục lão phu nhân hỏi, vẫn là một bộ dáng ôn nhu.

Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng: “Cho nên bà rốt cuộc là tới làm cái gì?”

Lục lão phu nhân nói: “Con vì sao lại điều Duệ Quần đến chi nhánh công ty?”

Lục Kính Tu đã sớm biết, mẹ mình tuyệt không phải vì mình mà tới.

Những năm trước đó, người này chưa từng tới qua.

Hiện tại nghe bà nói như vậy…… Lục Kính Tu cười nhạo một tiếng: “Có thể tới Lục thị thực tập đều là học sinh đứng đầu, nó căn bản không đủ tiêu chuẩn, tôi có thể lưu nó lại Lục thị thực tập đã là cho nó mặt mũi rồi.”

“Duệ Quần không giống, nó là cổ đông của Lục thị…”

“Vậy lần sau lúc mở đại hội cổ đông, nó muốn đảm nhiệm chức vị gì thì tự nó đi mà nói với các cổ đông đi!" Lục Kính Tu nói: “Nếu nó có bản lĩnh, quét tôi xuống cũng có thể.”

“Kính Tu, con gọi nó về đây đi.” Lục lão phu nhân khẩn cầu.

“Không có khả năng.” Lục Kính Tu nói.

“Con……” Lục lão phu nhân nhíu mày nhìn Lục Kính Tu, giữa mày tràn đầy khinh sầu: “Lục thị vốn dĩ chính là của nó……”

“Đi ra ngoài!” Lục Kính Tu nói.

Lục lão phu nhân không chịu đi, còn muốn nói thêm cái gì, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mời bà rời đi cho!”

Lục lão phu nhân nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, vừa rồi dì đã muốn chào hỏi con… Sao con ở chỗ này? Tới tìm Duệ Quần sao?”

Nhưng mà bà vừa dứt lời, một cái gạt tàn thuốc liền nện bên chân bà, đồng thời Lục Kính Tu nói: “Bà đi ra ngoài!”

“Tôi là trợ lý của Lục đổng, lão phu nhân, xin mời bà đi ra ngoài.” khẩu khí Ngôn Cảnh Tắc không tốt lắm.

Hắn xem như minh bạch Lục Kính Tu vì sao không thích mẹ mình như vậy.

Lục lão phu nhân này thế mà nói “Lục thị vốn dĩ nên là của Lục Duệ Quần”…… Đầu óc bà có phải có hố không?

Lục Kính Tu là con ruột của bà, cổ phần trên tay Lục Kính Tu một chút cũng không ít hơn Lục Duệ Quần, Lục Kính Tu còn làm chủ tịch Lục thị 6 năm, làm Lục thị 6 năm nay phát triển không ngừng……

Lục thị sao lại nên là của Lục Duệ Quần chứ?

Lục lão phu nhân bị sắc mặt khó coi của Lục Kính Tu và cái gạt tàn thuốc kia dọa tới rồi, rốt cuộc vẫn đi ra ngoài.

Ngôn Cảnh Tắc đi theo phía sau bà.

Tới cửa, Lục lão phu nhân quay đầu muốn nói với Ngôn Cảnh Tắc cái gì đó, nhưng không đợi lời nói bà ra khỏi miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền đẩy bà một chút, đẩy bà ra khỏi cửa.

Tiếp theo, Ngôn Cảnh Tắc còn trực tiếp đóng cửa, còn khóa lại.

Lục Kính Tu nguyên bản một bụng lửa giận không chỗ trút: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lại lấy điện thoại ra gọi thư ký bên ngoài, bảo thư ký đưa Lục lão phu nhân đi.

Nói chuyện điện thoại xong, Ngôn Cảnh Tắc buông điện thoại nhìn về phía Lục Kính Tu: “Chú hẳn nên sớm một chút nói với bọn họ một tiếng, ngăn đón đừng cho người vào đây."

“Trước kia bà ấy không có tới đây.” Lục Kính Tu nói.

“Vậy thì giờ nói đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sau khi nhìn thấy mẹ mình, đầu Lục Kính Tu liền rất đau, nhưng lúc này…… Y đột nhiên dễ chịu hẳn.

Lục Kính Tu ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu đi nói đi.” Mẹ y là một người mẹ kế rất thành công. 

Chị y tuy vẫn luôn cãi cọ với cha, nhưng kỳ thật quan hệ vớ mẹ y không tồi.

Lục Duệ Quần thì càng không cần phải nói, là mẹ y một tay nuôi lớn lên, rất thân cận với mẹ y.

Lại nói tiếp, bởi vì quan hệ với Lục Duệ Quần, trước kia Ngôn Cảnh Tắc đối với mẹ y cũng rất tốt, còn từng mua một bộ trang sức sang trọng đắt tiền cho mẹ y.

Nghĩ đến chuyện như vậy, đầu Lục Kính Tu lại đau.

Thái độ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đại biến, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Lát nữa tôi sẽ đi nói ngay." Ngôn Cảnh Tắc nói, lại hỏi Lục Kính Tu: “Chú Lục, chú có phải không thoải mái không?”

“Tôi không sao.” Lục Kính Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn không ra cái gì, hắn đối với tình trạng thân thể của Lục Kính Tu không hiểu biết, cũng không đề xuất được kiến nghị gì, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chỉ hỏi: “Chú Lục, bên ngoài đều nói chú coi Lục Duệ Quần là người thừa kế, là thật vậy sao?”

“Không phải!” Lục Kính Tu nói: “Nó không phải người thừa kế của tôi!”

Trước kia, y xác thật nghĩ tới muốn Lục Duệ Quần làm người thừa kế, nhưng hiện tại y một chút cũng không nghĩ.

Cho dù y đem tất cả tiền quyên góp ra ngoài cũng sẽ không cho Lục Duệ Quần.

Dựa vào cái gì tất cả mọi người đều thích Lục Duệ Quần?

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, cười lạnh một tiếng: “Tiền của tôi, cho dù toàn bộ quyên bóp cũng không cho Lục Duệ Quần!” Ngôn Cảnh Tắc là giúp Lục Duệ Quần hỏi sao? Y sẽ không như bọn họ mong muốn!

“Đúng! Nên như vậy! Dựa vào cái gì cho cậu ta!” Ngôn Cảnh Tắc tán đồng.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, sau khi Lục Kính Tu chết, cổ phần danh nghĩa y rốt cuộc vẫn tới tay Lục Duệ Quần, nhưng hình như là Lục Duệ Quần tốn không ít công phu mới lộng tới tay.

Hiện tại thì…… Lục Kính Tu khẳng định sẽ không chết, Lục Duệ Quần cũng đừng nghĩ muốn cổ phần!

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Chú Lục, đồ của chú, chú cần cẩn thận hơn một chút, không thể để người tính kế! Lục Duệ Quần người này tâm thuật bất chính……”

Lục Kính Tu khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu nói Lục Duệ Quần tâm thuật bất chính?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, cậu ta muốn tính kế chú, cậu ta còn tính kế tôi! Chú Lục, cậu ta có hôn ước với tôi, kết quả lại ngoại tình!”

“Cái gì?” Lục Kính Tu sửng sốt. Lục Duệ Quần thế mà ngoại tình? Ngôn Cảnh Tắc đối với Lục Duệ Quần tốt như vậy, ngàn y trăm thuận, Lục Duệ Quần vì sao lại ngoại tình?

Y cảm thấy Lục Duệ Quần điên rồi.

Cùng lúc đó, đáy lòng y lại dâng lên một cỗ chờ đợi bí ẩn.

Lục Duệ Quần ngoại tình, vậy y……

“Chú Lục, kỳ thật hai ngày này tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói với chú...” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi muốn hủy hôn ước với Lục Duệ Quần."

Ánh mắt Lục Kính Tu vô cùng sắc bén: “Cậu thật muốn từ hôn?”

“Thật!” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Cậu ta xuất quỹ, tôi hiện tại ghê tởm còn không kịp, không muốn kết hôn với cậu ta.”

Tim Lục Kính Tu đập nhanh hơn, trong lòng mừng như điên.

Ngôn Cảnh Tắc muốn từ hôn Lục Duệ Quần!

Chuyện này với y mà nói, tuyệt đối là một kiện đại hỉ sự.

Y một chút cũng không muốn nhìn thấy người mình thích trở thành bạn lữ của cháu ngoại trai.

Mừng như điên qua đi, Lục Kính Tu nghĩ nghĩ chuyện mấy ngày nay phát sinh, xem như minh bạch Ngôn Cảnh Tắc vì sao đột nhiên thái độ đại biến.

Ngôn Cảnh Tắc hẳn là muốn từ hôn, lại sợ ảnh hưởng hợp tác hai nhà, liền tới lấy lòng y.

Lục Kính Tu chậm rãi bình phục trái tim đập muốn nhảy ra của mình, lại nói: “Tôi vẫn là câu nói kia, chuyện của cậu và Lục Duệ Quần không liên quan gì tới tôi, các cậu tự mình giải quyết. Hợp tác của Lục thị và Ngôn gia còn sẽ tiếp tục tiến hành.”

Hôn ước của Lục Duệ Quần và Ngôn Cảnh Tắc y thật đúng là quản không được, y chỉ là một người cậu mà thôi.

Nhưng Lục gia và Ngôn gia hợp tác…… Y nguyện ý nhường lợi.

“Chú Lục, có những lời này của chú, tôi đã an tâm rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

Hắn phía trước rất sợ Lục Kính Tu dung túng nhẫn nại hắn là bởi vì Lục Duệ Quần, nhưng hiện tại đã biết là không phải.

Sau khi biết... Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác lâng lâng.

Lục Kính Tu hẳn là có hơi thích hắn đúng không?

Hắn nhất định có thể thực nhanh theo đuổi được Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc lại cười rộ lên.

Ngôn Cảnh Tắc cười đến thật đẹp mắt…… Lục Kính Tu cảm thấy trái tim vừa mới bình phục của mình lại đập nhanh hơn, y hít sâu một hơi nói: “Tôi muốn làm việc!”

“Tôi đi nhà ăn lấy cơm trưa cho chú.” Ngôn Cảnh Tắc nói xong, vô cùng cao hứng mà ra cửa, mà Lục Kính Tu……

Lục Kính Tu hiệu suất công việc vẫn luôn rất cao, chẳng sợ thân thể lại không thoải mái cũng có thể kiên trì làm việc, lúc này lại nhịn không được thất thần.

Ngôn Cảnh Tắc nếu từ hôn Lục Duệ Quần, vậy y có cơ hội cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau không?

Lục Kính Tu vừa định đến điểm này, đột nhiên liền thấy được tay trái của mình.

Tay này của y thời trẻ bị người làm mà biến thành bộ dáng đáng sợ, hiện tại tuy có làm giải phẫu, nhưng vẫn cực xấu.

Ngôn Cảnh Tắc tuổi trẻ anh tuấn, cũng có tiền, cho dù chia tay Lục Duệ Quần cũng có thể tìm người khác, sao có thể coi trọng một ông già âm trầm tàn phế như mình vậy.

Thậm chí, chờ Ngôn Cảnh Tắc từ hôn thành công, chỉ sợ cũng muốn rời khỏi y.

Trước nay cũng chưa có người nào thích y, yêu y, không phải sao?

Lục Kính Tu cầm bút, đâm về phía lòng bàn tay mình. 

Tay y đau xót, trong giây lát tỉnh táo lại, lấy lại tinh thần bắt đầu làm việc.

Cho dù người khác không thích y thì thế nào, y có tiền!

Y kỳ thật đã sống hạnh phúc hơn tuyệt đại đa số người.

Lục Kính Tu nhìn mấy phần văn kiện, dừng lại hơi nghỉ ngơi, lấy ly nước qua uống một ngụm.

Hương vị sữa bò lan tỏa khắp khoang miệng, thật sự uống khá ngon.

“Tiên sinh, Ngôn thiếu bảo tôi đưa giấy tờ xe cho ngài…” trợ lý sinh hoạt Lục Kính Tu thừa dịp Lục Kính Tu nghỉ ngơi, nói với y.

“Xe của tôi?” Lục Kính Tu sửng sốt.

Người trợ lý luôn yên lặng đi theo bên người Lục Kính Tu, không có cảm giác tồn tại gì, lấy ra hóa đơn mua xe gì đó cho Lục Kính Tu xem.

Lục Kính Tu thế mới biết, hôm qua Ngôn Cảnh Tắc không chỉ mua xe, xe thế mà còn là mua cho y.

Ngôn Cảnh Tắc…… Thế mà mua một chiếc xe cho y!

Y biết trong nhà Ngôn Cảnh Tắc không cho Ngôn Cảnh Tắc tiêu tiền lung tung, cho nên Ngôn Cảnh Tắc mua xe này rất có thể là Ngôn gia bày mưu đặt kế, chính là bởi vì không muốn ảnh hưởng hai nhà hợp tác.

Nhưng y vẫn… rất vui vẻ.

Hơn nữa, đây là xe y, về sau vị trí ghế phụ cũng chỉ có y có thể ngồi.

Mặt khác, y có nên mua một chiếc xe cho Ngôn Cảnh Tắc hay không?

Ngôn Cảnh Tắc mua xe cho y, là một chiếc an toàn tính năng tốt, tương đối điệu thấp, trong giới y có không ít người ngồi, mà Ngôn Cảnh Tắc người trẻ tuổi như vậy, hẳn là sẽ thích xe thể thao càng kiêu ngạo một chút, thời thượng một chút?

Trong trung tâm bán xe kia có vài chiếc xe thể thao đắt hơn chiếc này của y…

Lục Kính Tu đang nghĩ ngợi tới chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc bưng đồ ăn vào.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay đi nhà ăn Lục thị, tiêu tiền gọi món ăn riêng, bảo đầu bếp làm vài món ăn chuyên môn. 

“Chú Lục, nên ăn cơm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu sáng hôm nay liền ăn không ít, một buổi sáng còn uống không ít sữa bò, lúc này kỳ thật không đói bụng —— y hàng năm ăn ít, đều đã quen.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc chuyên môn chuẩn bị đồ ăn, ăn còn thơm như vậy… Lục Kính Tu một ngụm tiếp theo một ngụm, cũng ăn không ít.

“Chú Lục, chú thích ăn cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Tôi không kén ăn, thích thanh đạm một chút.” Lục Kính Tu nói. Y cái gì cũng có thể ăn, không có đặc biệt yêu thích, thích thanh đạm một chút thuần túy là bởi vì y tiêu hóa không tốt lắm, ăn đến dầu mỡ dễ bị khó chịu.

“Được, tôi sẽ nhớ rõ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lục Kính Tu liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, gắp một cây rau xanh ăn.

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện thái độ Lục Kính Tu lúc này đối với mình đặc biệt tốt, tâm tình của hắn hẳn là cũng rất không tồi……

Cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói: “Chú Lục, chú thật soái.”

Lục Kính Tu sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Chú Lục, tôi mới phát hiện, kỳ thật tôi thích chú như vậy.”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền nhìn về phía Lục Kính Tu.

Tay trái Lục Kính Tu run rẩy, nổi giận nói: "Đừng nói bậy!"

Hết chương 183.
__________∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 184 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Lục Kính Tu trầm khuôn mặt, cau mày, ánh mắt như dao nhỏ quét về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Thời điểm mới vừa nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói thích mình, thân thể y đùng một cái mà nóng lên, nhưng theo sát, y liền ý thức được không có khả năng.

Mấy ngày trước, Lục Duệ Quần uống say như chết, Ngôn Cảnh Tắc còn mắt trông mong mà đi đón nó, đi chiếu cố nó.

Trước kia, Ngôn Cảnh Tắc đối Lục Duệ Quần càng là đào tim đào phổi.

Y cố tình không đi nghe tin tức hai người này cũng vẫn biết một chút như là "Lục Duệ Quần nói muốn ăn món gì đó, Ngôn Cảnh Tắc hơn nửa đêm đi mua cho cậu ấy", "Lục Duệ Quần nói mình không thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc nghỉ phép ở nước ngoài lập tức về nước", "Có người nói xấu Lục Duệ Quần, Ngôn Cảnh Tắc đánh nhau với người ta phải vào cục cảnh sát" linh tinh.

Trước đó vài ngày Lục Duệ Quần dọn về tới, lúc Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu lấy lòng y, tuy nói Ngôn Cảnh Tắc chung quy hay nói chuyện với y, nhưng chỉ cần Lục Duệ Quần có mặt, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn không thấy y nữa.

Khi đó y thật ra cũng quen rồi, không cảm thấy khó chịu nhiều, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, hơi nóng bốc lên trong người liền nháy mắt tiêu tán.

Ngôn Cảnh Tắc là miệng ba hoa, tùy tiện nói đúng không?

Lục Kính Tu thoạt nhìn rất tức giận, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không biết vì sao, chính là không sợ hãi: “Chú Lục, tôi không nói bậy, tôi thật sự rất thích chú.”

Nam sinh hơn hai mươi tinh thần phấn chấn bồng bột, ánh mắt chuyên chú mà nhìn mình.

Lục Kính Tu vốn đang định răn dạy, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi ngược lại: “Cậu thích cái gì ở tôi?”

“Cái gì cũng thích.” Ngôn Cảnh Tắc trả lời nhanh như bay.

Lục Kính Tu nhìn hắn, các loại cảm xúc kịch liệt trong lòng chậm rãi bình phục: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Tôi không muốn làm cái gì cả.” Ngôn Cảnh Tắc lớn gan: “Tôi chỉ là hướng chú bày tỏ rõ ràng thôi. Chú Lục, không chỉ có Lục Duệ Quần di tình biệt luyến*, tôi cũng di tình biệt luyến, hiện tại tôi thích chú.”

(*thích người khác, thay đổi tình cảm)

Nhìn thấy bộ dáng Lục Kính Tu không tin mình, Ngôn Cảnh Tắc liền muốn làm sáng tỏ!

“Thích một kẻ một đống tuổi còn tàn phế như tôi?” Lục Kính Tu hỏi.

“Chú Lục chú đừng nói mình như vậy, đàn ông đầu ba mươi là tuổi tốt nhất mà!” Ngôn Cảnh Tắc tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy tay trái Lục Kính Tu, hôn một cái.

Lục Kính Tu vội vàng rút về tay mình, mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Lời Ngôn Cảnh Tắc nói, y không tin.

Người này thay đổi quá nhanh.

Nào có người nào vị hôn phu âu yếm mới vừa ngoại tình cũng không thương tâm một chút, liền lập tức di tình biệt luyến?

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tìm y thổ lộ có lẽ là bị Lục Duệ Quần dày vò trong lòng không thoải mái, lại phát hiện Lục Duệ Quần không hợp với y, liền muốn cùng y ở bên nhau, chọc tức Lục Duệ Quần?

Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, trước kia một người bạn của y bị bạn gái đá, liền tâm tâm niệm niệm muốn tìm người tốt hơn bạn gái cũ.

Thậm chí y còn xem qua tin tức, có một cô bé sau khi bị bạn trai vứt bỏ còn lên làm mẹ kế bạn trai cũ luôn.

Y không tốt hơn Lục Duệ Quần, nhưng y là cậu của Lục Duệ Quần, Lục thị ở trên tay y.

Y có thể đè nặng Lục Duệ Quần.

Ngôn Cảnh Tắc theo đuổi y, muốn cùng y ở bên nhau cho Lục Duệ Quần đẹp mặt, làm Lục Duệ Quần hối hận cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, y có hai loại lựa chọn.

Một loại là răn dạy Ngôn Cảnh Tắc một trận, không bồi Ngôn Cảnh Tắc diễn kịch.

Vậy Ngôn Cảnh Tắc…… Có phải sẽ đi tìm người khác không?

Còn có một loại, chính là thuận nước đẩy thuyền, bồi Ngôn Cảnh Tắc diễn một tuồng kịch.

Bị Lục Kính Tu nhìn chằm chằm, Ngôn Cảnh Tắc có chút bất an: “Chú Lục?”

"Em thích tôi, còn gọi tôi là chú?" Lục Kính Tu hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!”

Lục Kính Tu lời này là có ý gì? Hắn thổ lộ với Lục Kính Tu, Lục Kính Tu đây là không nổi giận không bất mãn, còn tính toán đáp ứng sao?

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự kêu một tiếng: “Kính Tu.”

Lục Kính Tu “Ừm” một tiếng, buông chiếc đũa trên tay, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Tôi ăn no rồi.”

Lục Kính Tu nói xong, cầm lấy sữa bò bên cạnh uống một ngụm.

Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc muốn làm cái gì, y bồi là được, dù sao y cũng không mệt.

Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc đối với y không phải thiệt tình…… Kỳ thật y cũng không trông cậy vào ai thiệt tình thật lòng với y.

Tưởng tượng như vậy, Lục Kính Tu càng thêm bình tĩnh.

Mấy năm nay thân thể trạng huống y rất không tốt, bác sĩ nói qua, y còn như vậy tiếp tục, có lẽ không đến mấy năm liền sẽ dầu hết đèn tắt, hoặc là, về sau y phải vượt qua trên giường bệnh.

Trước khi chết không cần tiêu tiền là có thể tìm một đoạn thời gian vui vẻ, rất có lời không phải sao?

“Kính Tu, về sau em sẽ gọi anh như vậy! Em cũng ăn no rồi, em lập tức thu dọn!” Ngôn Cảnh Tắc hưng phấn mà đứng lên thu dọn bàn sạch sẽ, thời điểm cầm chén đũa đi ra ngoài, có loại xúc động nhảy dựng lên.

Lục Kính Tu bị hắn thổ lộ, tuy rằng không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt!

Hắn về sau thậm chí không cần gọi Lục Kính Tu là chú, có thể gọi tên!

Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng vui sướng, huýt sáo đi nhà ăn trả chén đũa.

Nhóm trợ lý và thư ký bên ngoài văn phòng Lục Kính Tu: “……” Vị Ngôn nhị thiếu này thật là một kỳ nhân, bồi Lục đổng là người luôn âm dương quái khí như vậy, còn có thể vui vẻ đến thế!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của người khác, hắn trả chén đũa xong liền về văn phòng Lục Kính Tu.

Buổi chiều Lục Kính Tu có một hội nghị, hắn chỉ có thể một người độc thủ không văn phòng*, nhưng này cũng vừa lúc để hắn rảnh rỗi ngẫm lại chuyện kế tiếp phải làm.

(*lấy từ câu "độc thủ không khuê* là một mình cô độc trong khuê phòng, ảnh nói thành 'độc thủ không văn phòng' :)))

Ngôn Cảnh Tắc không cảm thấy Lục Kính Tu thích mình, nguyên chủ xuẩn như vậy không nói, trước đó còn cùng Lục Duệ Quần nhão nhão dính dính…… Lục Kính Tu trừ phi mắt mù, bằng không không có khả năng thích hắn.

Lục Kính Tu hôm nay đáp ứng hắn thổ lộ, phỏng chừng là bị Lục lão phu nhân chọc giận rồi.

Đứng ở Lục Kính Tu bên này…… mẹ mình đối với Lục Duệ Quần không có quan hệ huyết thống còn tốt hơn con ruột là mình, Lục Kính Tu chắc chắn không cao hứng.

Hiện tại vị hôn phu của Lục Duệ Quần thích mình…… Nếu hắn là Lục Kính Tu, hắn cũng sẽ cảm thấy thực sảng, khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Nhưng này cũng không quan hệ.

Chân thành đến sắt đá cũng mòn, mặc kệ Lục Kính Tu là bởi vì nguyên nhân gì mà cho hắn cơ hội này, đã có cơ hội…… Hắn chắc chắn phải nắm chắc lấy!

Hắn nhất định phải theo đuổi người tới tay!

Ngôn Cảnh Tắc tâm tình tốt thật sự, còn lập tức liên hệ bảo mẫu, bảo cô buổi tối làm nhiều thêm vài món thức ăn.

Bảo mẫu Vương a di đáp ứng.

Ngôn Cảnh Tắc huýt sáo, tiếp tục cầm máy tính bảng đọc sách, nhìn nhìn cảm thấy ngồi ở bàn làm việc không quá thoải mái, liền nằm đến sô pha kế bên, chân cũng gác lên luôn.

Lúc Lục Kính Tu họp xong, mang theo người tiến vào liền thấy Ngôn Cảnh Tắc vắt véo chân không biết đang xem cái gì, y không nghe được âm thanh, hẳn là đang xem tiểu thuyết?

Xem Ngôn Cảnh Tắc xem đến nghiêm túc như vậy, tiểu thuyết kia phỏng chừng rất hay.

Lục Kính Tu trong lúc nhất thời tâm tình sung sướng.

Người bên cạnh Lục Kính Tu lại đều mặt đầy hiếm lạ mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn nhị thiếu thật sự không hợp với Lục đổng và văn phòng Lục đổng gì cả.

Bọn họ vừa đến, Ngôn Cảnh Tắc liền đứng dậy, hắn vốn định gọi tên Lục Kính Tu, lại nghĩ đến mình còn chưa có cùng Lục Duệ Quần từ hôn đâu…… Chỉ có thể nói: “Lục đổng, mọi người họp xong rồi ạ? Tôi đi rót nước cho mọi người?"

Lục Kính Tu nói: “Không cần.”

Lục Kính Tu nói không cần, Ngôn Cảnh Tắc liền không rót cho những người theo tới, chỉ rót cho Lục Kính Tu một ly nước ấm —— cũng không thể để Lục Kính Tu cả ngày uống sữa bò.

Lục Kính Tu quả nhiên không có bộ dáng không cao hứng.

Ngôn Cảnh Tắc trở lại vị trí mình, lại gửi tin nhắn cho ca ca mình: “Ca ới…… Em lại tìm một đối tượng rồi, em có thể nhanh lên từ hôn không vậy? Ngày mai liền từ hôn nha?”

Ngôn đại ca một lát sau mới trả lời, trước nhắn tới vẫn là một chuỗi dấu chấm câu biểu đạt cạn lời.

Tiếp theo mới là chính thức trả lời: “Hai nhà chúng ta sau khi đính hôn có rất nhiều hợp tác, còn đưa tặng cổ phần lẫn nhau, mày không có nhược điểm có thể từ hôn được hả? Lục Duệ Quần có thể nguyện ý?”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Lục Duệ Quần muốn từ hôn, nguyên chủ không muốn liền một mực thối lui không xong, sau đó nguyên chủ cũng bị lộng chết.

Mà hiện tại…… Lục Duệ Quần còn muốn Ngôn gia ủng hộ kia kìa, gã chắc chắn không muốn từ hôn.

Lúc này đi từ hôn, nếu nháo lớn, nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến Lục Kính Tu.

"Mày dù có người thích cũng không cần phải gấp gáp như vậy." Ngôn đại ca lại lần nữa trả lời.

Ngôn Cảnh Tắc ném điện thoại sang bên cạnh, quyết định tạm thời không đi quản chuyện này.

Hắn trước tiên thừa dịp trong khoảng thời gian này, bắt lấy trái tim Lục Kính Tu đi!

Hôm nay, thời gian tan tầm còn chưa tới, Ngôn Cảnh Tắc đã sửa sang lại đồ đạc của mình.

Lục Kính Tu: “……”

Cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau trong khoảng thời gian này, xem như y tưởng thưởng cho chính mình, cũng phải hưởng thụ cho tốt…

Lục Kính Tu mang theo Ngôn Cảnh Tắc, lại một lần đúng giờ xuống ca.

Đoàn đội bên cạnh Lục Kính Tu: “……” Lục đổng đây là…… uống lộn thuốc?

Y thế mà hai ngày tan ca đúng giờ rồi!

Lục Kính Tu uống lộn thuốc lên xe mới của mình, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Xe này là em mua cho tôi?”

“Đúng vậy!” Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Anh thích không?”

Lục Kính Tu nói: “Không tồi.”

“Anh thích là được!” Ngôn Cảnh Tắc trong lúc nhất thời tâm hoa nộ phóng, Lục Kính Tu thích lễ vật hắn đưa, đây thật sự thật tốt quá! Về sau hắn còn có thể lại đưa món khác.

Lục Kính Tu nói: “Đây nếu là xe tôi, về sau chỉ tôi có thể ngồi.”

“Trợ lý anh đâu?” Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

Trợ lý sinh hoạt mới vừa mở cửa sau ra cũng phát ngốc.

Lục Kính Tu nhìn về phía trợ lý sinh hoạt: “Cậu tự lái xe cậu đi.”

Trợ lý sinh hoạt chỉ có thể yên lặng mà tự mình lái xe đi.

Ngôn Cảnh Tắc cười khởi động xe, đột nhiên cảm thấy Lục Kính Tu có điểm đáng yêu.

Hắn biết Lục Kính Tu chuyên môn nói như vậy hơn phân nửa là không muốn hắn đi chở Lục Duệ Quần.

Nguyên chủ trước kia chính là Lục Duệ Quần tùy tiện gọi một cú điện thoại, liền tung ta tung tăng đi đón người!

Cho nên, Lục Kính Tu quả nhiên rất có ý kiến với Lục Duệ Quần.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc chở Lục Kính Tu về đến nhà, bảo mẫu nhận tin nhắn của hắn sớm đã chuẩn bị xong thức ăn phong phú.

Lục Kính Tu kỳ thật không có hứng ăn uống gì, nhưng hôm nay đồ ăn nhiều như vậy, chắc chắn là Ngôn Cảnh Tắc trước tiên bảo qua, bảo mẫu mới làm —— y không thích lãng phí, đã nói riêng qua, dĩ vãng bảo mẫu nhiều nhất là làm bốn món đồ ăn thôi.

“Kính Tu, anh nếm thử xem.” Ngôn Cảnh Tắc gắp một đũa đồ ăn cho Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu ăn, thấy Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng ăn đến thơm, y lại không nhịn được, mỗi loại đều nếm nếm thử.

Kết quả nếm này, liền xuất hiện vấn đề.

Dạ dày Lục Kính Tu đột ngột đau đớn kịch liệt, từng đợt nhói đau kia đến quá nhanh, cũng quá mức mãnh liệt, cho dù y đặc biệt có thể chịu đựng đau đớn, mày cũng nhíu lại, trên trán càng toát ra mồ hôi lạnh.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn chú ý Lục Kính Tu, thấy một màn như vậy thì sốt ruột: “Kính Tu, anh làm sao vậy?”

“Không sao, tôi đi nghỉ ngơi một chút.” Lục Kính Tu nói.

Lúc Lục Kính Tu đứng lên có hơi không thẳng nổi, Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đỡ lấy y, lúc này mới phát hiện cả người y đều đang run rẩy: “Anh có chỗ nào không thoải mái? Muốn đi bệnh viện không?”

Lục Kính Tu không muốn đi bệnh viện: “Kêu bác sĩ lại đây là được, tôi chỉ là dạ dày không thoải mái.”

Dạ dày không thoải mái? Ngôn Cảnh Tắc có hơi ngốc ra, Lục Kính Tu đột nhiên dạ dày không thoải mái…… Chẳng lẽ là vì ăn nhiều?

Hôm nay Lục Kính Tu ăn xác thật so với bình thường nhiều hơn rất nhiều, đây……

“Chúng ta vẫn nên đi bệnh viện làm kiểm tra?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị, chuyện nhỏ như ra máu mũi để bác sĩ lại đây không sao, nếu Lục Kính Tu vô cùng khó chịu, có phải nên đi bệnh viện làm kiểm tra càng tốt hơn không?

“Tôi không đi bệnh viện.” Lục Kính Tu cả giận nói. Tình trạng thân thể y thực không xong, mà y không muốn để Ngôn Cảnh Tắc biết.

“Được được, kêu bác sĩ lại đây.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói, hắn có thể cảm giác được Lục Kính Tu là thật sự không muốn đi bệnh viện.

Lục Kính Tu không muốn đi, vậy không đi đi…… Ngôn Cảnh Tắc bảo trợ lý tư nhân của Lục Kính Tu đi kêu bác sĩ, mình thì nửa đỡ nửa ôm, ôm Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu khí thế rất mạnh, nhưng dáng người không thể xưng là cao lớn, sau khi Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy y còn phát hiện y có hơi gầy đến quá mức.

Ngôn Cảnh Tắc đau lòng một trận, lại áy náy không thôi: “Em không nên bắt anh ăn cái gì……”

"Không liên quan đến em, là bản thân dạ dày tôi không tốt." Lục Kính Tu nói, Ngôn Cảnh Tắc cũng không buộc y ăn, là chính y tự ăn.

Ngôn Cảnh Tắc mang Lục Kính Tu lên lầu, muốn để Lục Kính Tu nằm xuống trên giường.

"Áo khoác chưa cởi." Lục Kính Tu không muốn nằm xuống.0

“Em cởi cho anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói, liền một bàn tay ôm lấy eo Lục Kính Tu, một bàn tay cởi áo khoác cho Lục Kính Tu.

Hai người dựa đến đặc biệt gần, gắt gao mà dán ở bên nhau, hô hấp của Ngôn Cảnh Tắc thậm chí nhào vào trên mặt y, Lục Kính Tu có hơi muốn tránh ra, nhưng dạ dày đau đớn làm y không dùng sức được.

Y chỉ có thể tùy ý Ngôn Cảnh Tắc cởi tây trang y, kết quả Ngôn Cảnh Tắc thế mà còn bắt đầu cởi dây lưng của y.

“Dừng tay!” Lục Kính Tu sắc mặt đại biến.

Tây trang bị cởi không sao, bên trong còn có áo sơmi, Ngôn Cảnh Tắc nhìn không tới cánh tay vặn vẹo của y, nhưng ngoài quần y bên trong chỉ có một cái quần lót!

Chân trái y sẽ bị nhìn thấy!

Lục Kính Tu đẩy Ngôn Cảnh Tắc một phen, nhưng y căn bản đẩy bất động Ngôn Cảnh Tắc, y lại không có khả năng đi đánh người……

"Anh nằm, em giúp anh cởi quần." Ngôn Cảnh Tắc đã mở dây lưng, lúc này liền đặt Lục Kính Tu lên giường, trước tiên nhanh chóng mà cởi giày Lục Kính Tu, lại tay lôi kéo cởi quần Lục Kính Tu……

Lục Kính Tu vốn là cả người khó chịu, lúc này căn bản ngăn không được, không chú ý một cái, hai chân y cũng đã triển lộ trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.

“Em……” Lục Kính Tu đều ngốc ra, không biết nên làm thế nào cho phải.

Y như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, mình thế mà bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy chân.

Chân y thật sự rất xấu, mỗi lần nhìn thấy y đều cực kì chán ghét, Ngôn Cảnh Tắc sau khi nhìn thấy sẽ có phản ứng gì?

Lục Kính Tu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm chân y, sắc mặt khó coi.

Trái tim Lục Kính Tu trầm xuống.

Thời điểm chân trái y còn chưa phát dục đã bị người bẻ gãy, những người đó vì làm y thoạt nhìn thảm hại hơn một chút, còn cố ý làm méo chi…

Hiện tại, chẳng sợ đã giải phẫu làm cho thẳng lại, chân này cũng ngắn hơn chân còn lại rất nhiều, phía trên còn có rất nhiều vết sẹo, còn vài nơi xương cốt thậm chí còn nhô lên, thật sự đáng sợ.

Người bình thường nhìn thấy một cái chân như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy đáng sợ, cũng chắc chắn sẽ chán ghét, Ngôn Cảnh Tắc có phải cũng sẽ như vậy hay không?

Trong lòng Lục Kính Tu quay cuồng lên cảm xúc kịch liệt, có xúc động muốn hủy diệt gì đó, đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc bắt được chân trái y, phẫn nộ hỏi: “Trên đùi anh sao lại có thương tích?!”

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy chân Lục Kính Tu liền đau lòng không chịu được, nhưng rất nhanh, hắn liền không rảnh đau lòng —— trên đùi Lục Kính Tu thế nhưng có thương tích!

Không phải vết thương cũ trước kia lưu lại, mà là vết thương mới, là một ít miệng vết thương thật nhỏ, còn có bầm xanh!

Vết thương như vậy hẳn không phải là người khác tạo thành, mà là Lục Kính Tu tự mình lưu lại, Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy chânLục Kính Tu, đi nhìn Lục Kính Tu: “Chính anh tự làm?”

Lục Kính Tu sửng sốt.

Lục Kính Tu thế mà tự mình hại mình…… Ngôn Cảnh Tắc muốn răn dạy Lục Kính Tu một trận, hoặc là cùng Lục Kính Tu sảo một trận, nhưng nhìn nhìn lại cái chân kia lại không đành lòng, chỉ có thể nuốt đầy mình bất mãn vào trong bụng: "Anh… anh… Về sau mà để em nhìn thấy trên người anh có thương tích, em không để yên cho anh đâu!"

Ngôn Cảnh Tắc vừa nói vừa đè lại thân thể Lục Kính Tu, lại mạnh mẽ kéo cái chăn bên cạnh đắp lên cho Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc thấy được, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh tự thương tổn mình còn có lý hả?”

Lục Kính Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc đi vào bên người Lục Kính Tu, lại bắt lấy tay trái Lục Kính Tu, cởi bỏ nút cổ tay áo sơ mi của Lục Kính Tu, vén tay áo lên.

Hắn quả nhiên lại thấy được vết bầm xanh và miệng vết thương vừa mới đóng vảy.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu giận từ trong tâm: “Sao anh lại không biết yêu quý mình như vậy?"

Hắn có loại xúc động muốn cắn Lục Kính Tu một ngụm để trừng phạt, nhưng không dám.

Đối diện ánh mắt âm u của Lục Kính Tu, Ngôn Cảnh Tắc hôn lên cánh tay Lục Kính Tu một cái: "Lần sau còn để em nhìn thấy miệng vết thương là em đánh anh đấy!"

Thơm xong, Ngôn Cảnh Tắc lại dường như không có việc gì mà đứng lên: “Em đi lấy khăn lông lau mặt cho anh.”

Hắn nhanh như bay mà vào phòng vệ sinh Lục Kính Tu, nỗ lực bình phục trái tim đập mạnh của mình. 

Hắn vừa rồi quá lớn mật!

Hắn không chỉ cường ngạnh mà cởi quần Lục Kính Tu, còn hôn Lục Kính Tu!

Lục Kính Tu vừa rồi một chút phản ứng cũng không có, không phải tức điên đi?

Đúng rồi, hắn thơm tới Lục Kính Tu rồi, cảm giác này thật sự thật tốt quá…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn mình trong gương, lại muốn huýt sáo.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không huýt --- như vậy quá thiếu đánh.

Trong phòng tắm Lục Kính Tu để một hộp khăn mặt dùng một lần, Ngôn Cảnh Tắc cầm một cái, sau khi thu hồi biểu cảm trên mặt xong mới đi ra ngoài, dùng khăn lau mặt cho Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu vẫn luôn không nói chuyện.

Lúc này tâm tình y phức tạp nói không nên lời.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy chân y, y đã chuẩn bị nghênh đón ánh mắt chán ghét của Ngôn Cảnh Tắc rồi.

Cho dù Ngôn Cảnh Tắc không chán ghét, chắc chắn cũng sẽ không thích chân y.

Nhưng mà…… Ngôn Cảnh Tắc chỉ chú ý tới miệng vết thương trên đùi y.

Này còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc còn hôn y.

Ngôn Cảnh Tắc hôn y, hôn cánh tay phải chính y cũng chán ghét không thôi kia.

Lục Kính Tu thích Ngôn Cảnh Tắc, nhưng trước đó chưa bao giờ hiểu biết qua người này.

Người này căn bản liền không phải của y, cho dù thích, y cũng không có tất yếu đi tìm hiểu.

Cho nên, y đối với chuyện Ngôn Cảnh Tắc biết rất hữu hạn, chỉ biết đây là một người có hơi ngốc, nhưng yêu sâu sắc Lục Duệ Quần. 

Hiện tại y mới biết được, Ngôn Cảnh Tắc còn rất thiện lương.

Một người như vậy, vì sao lại thích chính là Lục Duệ Quần?

Lục Kính Tu lại một lần nữa ghen ghét Lục Duệ Quần.

Ngôn Cảnh Tắc lau mặt cho Lục Kính Tu, một bên lau một bên hỏi: “Anh dễ chịu hơn chút chưa?”

Lục Kính Tu đã không còn khó chịu như vậy: “Ưm.”

“Về sau ẩm thực của anh, em nhất định chú ý cẩn thận, chính anh cũng phải chú ý, đừng ăn nhiều.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ừm.” Lục Kính Tu lại lên tiếng, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Ngôn Cảnh Tắc thấy được chân và cánh tay y, nhưng cũng không có đặc biệt chán ghét, nếu như vậy, y có phải có cơ hội…… theo đuổi được Ngôn Cảnh Tắc hay không?

Nếu y đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc một chút, Ngôn Cảnh Tắc có hay khả năng hoàn toàn quên Lục Duệ Quần, cùng y ở bên nhau hay không?

Chỉ là…… y là một người tàn phế, còn lớn hơn Ngôn Cảnh Tắc mười tuổi, kéo Ngôn Cảnh Tắc có thể nào không tốt lắm hay không?

Lục Kính Tu nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc, lập tức liền hạ quyết tâm.

Bất luận như thế nào, y đều phải thử xem.

Y tóm lại là muốn Ngôn Cảnh Tắc thuộc về y.

Tưởng tượng như vậy, trái tim Ngôn Cảnh Tắc liền đột nhiên yên ổn xuống, đau đầu luôn như hình với bóng cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều. 

Bác sĩ rất nhanh liền đến.

Vị bác sĩ gia đình này có thể xử lý đại đa số chứng bệnh thường thấy, làm kiểm tra đơn giản cho Lục Kính Tu, sau khi xác định Lục Kính Tu không có chuyện gì, ông cũng chỉ cho Lục Kính Tu một chút thuốc trợ tiêu hóa: “Lục tiên sinh dạ dày không tốt, về sau tốt nhất ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, mỗi lần đều ăn ít một chút, đói bụng lại ăn một chút…… Dạ dày từ từ có thể dưỡng tốt.”

“Về sau tôi nhất định giám sát anh ấy.” Ngôn Cảnh Tắc nói, đột nhiên ý thức được mình ngoại trừ học y, trù nghệ cũng cần học một chút.

Còn có thể tri thức về phương diện học dinh dưỡng, cũng dễ giúp Lục Kính Tu điều trị thân thể.

Thứ muốn nhiều rất nhiều, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với bản thân mình tràn ngập tin tưởng, tin tưởng chính mình nhất định có thể học giỏi.

Dù sao hắn cũng là một thiên tài đã gặp qua là không quên được!

Bác sĩ đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc để trợ lý sinh hoạt kia rời đi, mình lại ở bên cạnh Lục Kính Tu đổi tới đổi lui, dù sao cũng không đi.

Lục Kính Tu cũng không bảo hắn đi, y vì sao phải muốn Ngôn Cảnh Tắc đi chứ? Y thích để Ngôn Cảnh Tắc đợi bên người mình.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc ăn không ngồi rồi mà xoay vài vòng, đột nhiên nghĩ tới một kiện hắn có thể làm: “Kính Tu, em xem trên mạng nói, cánh tay và chân anh bị thương như vậy cần phải mát xa, em mát xa cho anh nha?”

Chủ ý này thật sự quá xịn!

Nếu mỗi ngày hắn làm mát xa cho Lục Kính Tu, hai người liền có thể có một đoạn thời gian rất dài đơn độc ở chung, này còn chưa tính, làm mát xa chính là da thịt thân cận!

Bọn họ có thể mượn chuyện này gia tăng cảm giác thân mật!

Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, lúc này, tâm tình của y bình tĩnh nói không nên lời: “Em không chán ghét chân tôi sao?”

"Sao em lại chán ghét chân anh?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại: "Em chỉ cảm thấy những kẻ thương tổn người anh quá đáng giận, em hận không thể đem chúng ra bầm thây vạn đoạn!”

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, Lục Kính Tu nhìn hắn nói: “Em muốn ấn thì ấn đi.”

Y hiện tại đã thay đổi ý tưởng, liền không ngại Ngôn Cảnh Tắc chạm vào y.

Y không có khả năng đem chém rớt tay chân mình, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng cũng nhìn thấy thôi.

Nếu Ngôn Cảnh Tắc có thể nhìn quen…… Kỳ thật cũng khá tốt?

Lục Kính Tu vừa dứt lời, Ngôn Cảnh Tắc liền vớt chân y từ dưới chăn ra.

Ngôn Cảnh Tắc biết chân nay cũng không thể ấn lung tung, hơn nữa trên bề mặt có một ít vết bầm xanh gì đó, hắn căn bản luyến tiếc xuống tay đi ấn……

Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy chân Lục Kính Tu, vuốt ve từng cái.

Lục Kính Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc đây là làm mát xa cho y, hay là chiếm tiện nghi y vậy?

Ngôn Cảnh Tắc cũng nhìn ra một chút ý tưởng của Lục Kính Tu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà bịa đặt: “Em đây là làm xoa nhẹ cho anh, xoa nhẹ biết không? Đối chân anh có chỗ lợi.”

Lục Kính Tu không biết cái gì xoa nhẹ hay không xoa nhẹ, chỉ cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy làm chân y vốn luôn cảm thấy đau cảm thấy lạnh giờ lại nóng lên, còn càng ngày càng thoải mái.

Từng cái “xoa nhẹ” kia rất có quy luật, thậm chí làm y có điểm mệt nhọc…

Tuy rằng hai buổi tối gần đây Lục Kính Tu đều ngủ, nhưng thời gian ngủ cũng không dài.

Hàng năm mất ngủ làm thân thể y tích góp rất nhiều mệt nhọc, Lục Kính Tu nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ mất.

Ngôn Cảnh Tắc lại sờ…… Không, xoa nhẹ chân Lục Kính Tu một hồi lâu, mới phát hiện Lục Kính Tu ngủ rồi.

Y nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, một chút cũng không có cường thế ban ngày, thật ra còn có vẻ có chút yếu ớt.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, Lục Kính Tu có khả năng hơi thiếu tình yêu.

Đại khái chính là bởi vì như vậy, Lục Kính Tu mới không cự tuyệt hắn tiếp cận.

Cũng đúng là Lục Kính Tu như vậy, đặc biệt chọc người đau lòng.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Lục Kính Tu trong chốc lát, thả chân Lục Kính Tu lại, bắt đầu suy xét kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Hắn nên im ắng mà đi ra ngoài, hay là……

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cởi áo khoác và quần của mình, thật cẩn thận mà nằm xuống bên người Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu bị bệnh, cần phải chiếu cố, hắn sao có thể im ắng mà rời đi?

Hắn muốn lưu lại chiếu cố Lục Kính Tu!

Hết chương 184.

Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Cảnh Tắc: Tui chiếm tiện nghi người ta trước nay đều là đúng lý hợp tình!

------
Dạo này chương nào cũng hơn 4500 từ không luôn, dài như cây vải :))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp