Chương 147
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Vệ Lăng Tu qua năm mới mười chín, tuổi này có thể thi đậu tú tài đã thực không tồi, tìm một lão sư tốt học mấy năm, hy vọng có thể thi đậu cử nhân rất lớn.
Chu Tùng vui mừng không thôi, lại có chút khó chịu.
Ông đối với cháu ngoại trai này, rốt cuộc vẫn chú ý quá ít.
Vệ Lăng Tu lúc này lại còn đang hứng thú bừng bừng mà nói: “Ta có thể thi đậu tú tài ít nhiều nhờ Ngôn ca! Ta vẫn luôn cho rằng mình không phải là người có thiên phú học tập, nhưng trước đó Ngôn ca mỗi ngày buộc ta học bài, cõng cõng, ta cũng học xuống được!”
“Ngôn ca còn viết chú giải cho ta.”
“Ngôn ca còn đưa ta đi đọc sách!”
……
Vệ Lăng Tu hôm nay thật sự phi thường cao hứng, đột nhiên biết được Ngôn Cảnh Tắc cũng thích mình thì thôi, còn nhiều thêm một người thân.
Càng quan trọng là…… Y vẫn luôn muốn khen khen Ngôn Cảnh Tắc, muốn cho người ta biết Ngôn Cảnh Tắc đối với y có bao nhiêu tốt, cố tình lại không thể nói lung tung với người ta.
Hiện tại có người có thể nghe lời y nói, người này còn biết quan hệ của Ngôn Cảnh Tắc và y, y liền dứt khoát nói cho tận hứng.
Chu Tùng: “……”
Ánh mắt Chu Tùng phức tạp mà nhìn cháu ngoại trai mình.
Trước khi tới y cho rằng Ngôn Đại thật là kẻ lưu manh, còn nghĩ cháu ngoại trai mình nói không chừng bị Ngôn Cảnh Tắc bắt cóc, nếu Ngôn Đại làm chuyện gì tổn thương cháu ngoại trai…… Ông cho dù bản thân không động thủ, chung quy cũnh có thể tiêu tiền thỉnh người có thù oán với Ngôn Đại giáo huấn Ngôn Đại một phen.
Kết quả……
Ngôn Đại đối với cháu ngoại trai thế nào, hiện tại ông còn không rõ ràng lắm, nhưng cháu ngoại trai đối Ngôn Đại toàn tâm toàn ý, đây là rõ ràng.
Ông nếu thật cùng Ngôn Đại đối chọi, không chừng cháu ngoại trai còn muốn giúp Ngôn Đại ấy chứ!
Vệ Lăng Tu đương nhiên là muốn giúp Ngôn Cảnh Tắc.
Y đối với Chu Tùng toàn không ấn tượng, trước hôm nay quả thực chính là người xa lạ, sao có thể giúp Chu Tùng.
Vệ Lăng Tu một hơi nói sảng khoái, mới nhìn về phía Chu Tùng: “Ngài…… Sao ngài lại tìm đến ta?”
Chu Tùng lập tức nói ra chuyện mình cho rằng Vệ Lăng Tu bị người Vệ gia hãm hại, đuổi ra khỏi gia môn.
“Xác thật là bọn họ hãm hại ta.” Vệ Lăng Tu nói chuyện ngày đó.
Chu Tùng nghe được nổi trận lôi đình: “Thật là buồn cười! Ngươi là con của hắn, ta cho rằng……” ông ta và phu nhân quan hệ rất kém cỏi, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên hài tử của mình, Vệ Chí Viễn quả thực có bệnh! “Sớm biết như vậy, ta nhất định sớm tiếp ngươi đi! Ta vẫn luôn cho rằng ngươi sống không tồi……”
Chu Tùng trước kia cũng có phái người tới hỏi thăm tin tức, lúc ấy thấy Vệ Lăng Tu cả ngày ở bên ngoài chơi, liền cảm thấy Vệ Lăng Tu sống không tồi.
Ông vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được, thế mà sẽ có người ngay cả hài tử của mình cũng không để bụng.
Chu Tùng nói lên chuyện năm đó, Vệ Lăng Tu bị hắn gợi lên câu chuyện, cũng bắt đầu nói chuyện trước kia.
Chu Tùng nói ông mỗi năm đều có đưa lễ năm, cũng có viết thư cho Vệ Lăng Tu.
Vệ Lăng Tu nói y căn bản không biết, cũng không thu được tin gì.
Chu Tùng nói tỷ tỷ ông lúc trước kỳ thật có không ít của hồi môn.
Vệ Lăng Tu nói y vẫn luôn cho rằng mẫu thân cái gì cũng không lưu lại.
……
Hai người nói nói, thật ra đều có đồng cảm với đối phương.
Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện phiếm, lại nghĩ tới một sự kiện.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ chết vào vài ngày sau.
Nếu không có gì ngoài ý muốn…… Nguyên chủ hẳn là bị Chu Tùng nghĩ biện pháp lộng chết……
Hắn đột nhiên liền có hảo cảm đối với cữu cữu này!
Vệ Lăng Tu và Chu Tùng đang nói chuyện, mình cũng xen miệng vào không được, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cữu cữu ngài đường xa mà đến, ăn gì chưa? Ta đi làm chút thức ăn?”
“Khụ khụ…… Cảm ơn.” Chu Tùng hôm nay thật đúng là chưa ăn qua cái gì, lúc này đã sớm đói bụng……
Kỳ thật ngay cả Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc, lăn lộn lâu như vậy, hiện tại cũng đã đói bụng.
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, trực tiếp tới một đầu khác nhà chính, chuẩn bị nấu cơm.
Ngụy chưởng quầy cả gạo và rau dưa thịt đều chuẩn bị cho hắn một ít, không chỉ như thế, hắn bây giờ còn có hai nồi nấu, có thể một nồi nấu cơm, một nồi nấu thức ăn……
“Ngôn ca, ta tới nhóm lửa.” Vệ Lăng Tu vội vàng nói, trước đó y và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ở nơi này, lúc nấu cơm đều là y nhóm lửa, Ngôn Cảnh Tắc làm đầu bếp.
“Tiểu thiếu gia, người và lão gia nói chuyện, ta tới nhóm lửa.” quản gia vội vàng nói, mang theo mấy hạ nhân bị Ngôn Cảnh Tắc ném qua, không rên một tiếng đứng ở bên cạnh hạ nhóm lửa cho Ngôn Cảnh Tắc.
Vệ Lăng Tu thấy thế hỏi: “Các ngươi nấu cơm sao?” Tốt nhất nấu cơm cũng bọn họ nấu đi!
Quản gia có chút bất đắc dĩ: “Trong nhà đều là đầu bếp nữ nấu cơm……” những người như bọn họ, nấu chín cơm thì không thành vấn đề, cái khác thì không được.
“Ta tới là được.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, hắn trước đó đi tửu lầu gì đó ăn cơm cũng sẽ chú ý một chút người khác nấu ăn như thế nào, hiện tại tay nghề đã càng ngày càng tốt.
Hơn nữa có người hỗ trợ, làm đồ ăn cũng không uổng công phu gì.
Một nồi nấu cơm, một nồi khác cho dầu vào, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên xào sở trường thịt heo xào trứng gà, theo sát, hắn lại nhanh chóng mà xào hai dĩa rau xanh, làm một nồi canh.
Hơn nữa nấu cơm hắn ở trên giá chưng để một lát thịt, tràn đầy cũng có bốn đồ ăn một canh, phân lượng còn không nhỏ.
Ngôn Cảnh Tắc đem đồ ăn đều chia làm hai phần, một phần cho quản gia bọn họ, một phần khác mình cùng Vệ Lăng Tu Chu Tùng ba người ăn.
“Ngôn ca lợi hại lắm, nấu ăn đặc biệt ngon, ta sau khi rời đi Vệ gia ở chỗ Ngôn ca đều là Ngôn ca nấu cơm cho ta ăn.” Vệ Lăng Tu nói với Chu Tùng.
Chu Tùng ăn một ngụm trứng gà xào, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc, không nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc làm đồ ăn không coi là ngon cỡ nào, ít nhất so ra kém đồ ăn trong tửu lầu, nhưng so với đầu bếp nữ nhà ông đã làm tốt lắm, rốt cuộc hắn bỏ được cho nhiều dầu.
Hắn một người đọc sách, nguyện ý xuống bếp nấu cơm như vậy…… Chu Tùng thừa nhận, người nam nhân này thực không tồi.
Hơn nữa ông lúc nãy hiểu lầm Ngôn Cảnh Tắc, thế mà nói Ngôn Cảnh Tắc một Lẫm sinh là tay đấm sòng bạc…… Ông cũng có chút ngượng ngùng, liền yên lặng ăn cơm.
Sau đó…… Ông liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc một hơi ăn ba chén cơm, nhìn còn có điểm chưa đã thèm.
Chu Tùng: “……” Người này thật không giống người đọc sách gì cả!
Lại nói tiếp, cũng mất công bọn họ mang theo chút lương khô, bằng không nhiều người như vậy, một nồi cơm đều không đủ ăn.
Chờ mọi người ăn xong đều đã là rạng sáng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đã khuya rồi, cữu cữu, ngài muốn đi ngủ một giấc không?”
Người ăn no liền mệt rã rời, càng đừng nói Chu Tùng buổi tối trước đó một đêm không ngủ, ông gật gật đầu: “Cũng được.”
Nói xong, ông còn thầm thở dài một hơi. Vệ Lăng Tu cùng ông hàn huyên lâu như vậy, cũng không kêu vài tiếng cữu cữu, Ngôn Cảnh Tắc này thật ra lại một ngụm một tiếng “Cữu cữu”……
“Ngài ngủ phòng ta đi…… Những người khác muốn nghỉ ngơi thì có thể dùng ván cửa trải lại một chút.” Vệ Lăng Tu đứng dậy, một bộ dáng chủ nhân gia bắt đầu chiêu đãi khách nhân.
Chu Tùng mang đến bốn hạ nhân đem ván cửa trước kia Vệ Lăng Tu ngủ, còn tính là hoàn hảo đặt trên hai cái ghế dài cho quản gia ngủ, còn chính bọn họ liền từ phòng bếp lấy chút rơm rạ trải trên mặt đất, tạm chấp nhận một chút.
Chu Tùng bị Vệ Lăng Tu mang vào phòng mình: “Cữu cữu, đây là phòng ta, ngài đừng ghét bỏ.”
“Đây là phòng của ngươi?” Chu Tùng nhớ rõ căn phòng này không phải phòng trước đó, cho nên cháu ngoại trai ông……
“Là ta chủ động đi tìm Ngôn ca.” Vệ Lăng Tu nói thẳng: “Ta trước khi chưa rời khỏi Vệ gia đã thích hắn, hôm nay thật vất vả mới làm hắn đồng ý……”
Vệ Lăng Tu biết Chu Tùng sợ là đối với chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc không quá vừa lòng, cho nên y khẳng định muốn nói rõ lập trường.
Chu Tùng: “……” đây với ông nghĩ hoàn toàn không giống nhau!
Bất quá cũng không kỳ quái.
Ngôn Cảnh Tắc này không chỉ có học thức uyên bác, còn nguyện ý nấu cơm, cho dù thoạt nhìn hung dữ một chút…… Nhưng người này đối với cháu ngoại trai một chút cũng không hung, tự nhiên làm nhân tâm sinh hảo cảm.
Chu Tùng tâm tình phức tạp mà nằm xuống ngủ.
Tuy nói ông hiện tại còn rối rắm thật sự, nhưng cháu ngoại trai không có việc gì, còn thi đậu tú tài…… Ông kỳ thật đã thả lỏng lại, rất nhanh liền ngủ.
Mà lúc này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cũng vào phòng, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.
Hiện giờ trong phòng điểm một ngọn nến, bộ dáng Vệ Lăng Tu có thể nhìn đến rõ ràng, Ngôn Cảnh Tắc nhìn Vệ Lăng Tu, nhịn không được cười rộ lên: “Ngươi lúc nãy…… Sao lại nghĩ ra cái loại biện pháp đó?"
Lúc hắn thấy Vệ Lăng Tu hướng về người mình lộng dấu vết, liền không nín được muốn cười.
Vệ Lăng Tu sao lại đáng yêu như vậy!
Lúc ấy hắn thật là cố nén, sợ mình ra tiếng Vệ Lăng Tu sẽ ngượng ngùng, thậm chí hắn cũng đã nghĩ xong, ngày mai làm như thế nào phối hợp Vệ Lăng Tu, nói với Vệ Lăng Tu mình nguyện ý phụ trách.
Không nghĩ tới Vệ Lăng Tu thế mà tính toán động dao kéo, hắn rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng ngăn cản.
Vệ Lăng Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cười, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng: “Ngươi…… Ngươi……” Y đã cố tình quên chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc còn chuyên môn nhắc nữa!
Hơn nữa…… Vệ Lăng Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi thế mà giả say! Ngươi sao lại giả say?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vì chiếm tiện nghi của ngươi a.”
Vệ Lăng Tu: “……” mặt y càng đỏ hơn.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Dấu vết trên người ngươi đều là giả, muốn ta lộng chút dấu thật cho ngươi không?”
Vệ Lăng Tu không nói chuyện, gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đem người đè xuống.
Chu Tùng ở, không có khả năng làm đến bước cuối cùng, hai người trợ giúp lẫn nhau vẫn có thể mà!
Ngôn Cảnh Tắc đè Vệ Lăng Tu hôn một hồi, Vệ Lăng Tu đột nhiên nói: “Ta trước đó đặc biệt sợ, sợ ngươi ngày mai sẽ ghét bỏ ta.”
“Ta sao sẽ ghét bỏ ngươi, ta thích ngươi còn không kịp!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta đời này đều thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi,” thời điểm mới vừa xuyên tới, hắn chỉ có ký ức nguyên chủ, đầy đầu đều là lời mắng chửi người, ngoại trừ đánh nhau một mực sẽ không làm gì khác, muốn nói vài lời ngon tiếng ngọt đều nói không được.
Sau đó hai người vẫn luôn đọc sách, hình thức ở chung như vậy sau khi định ra, hắn cũng không biết nên đánh vỡ như thế nào.
Mãi cho đến hiện giờ đâm thủng cửa sổ giấy giữa cả hai, hắn mới đột nhiên có loại cảm giác thông suốt.
“Ngươi về sau không thành thân sao?” Vệ Lăng Tu hỏi.
“Ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau, tuyệt không chạm vào người khác.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi cũng giống vậy, về sau không thể thành thân!”
Vệ Lăng Tu chủ động đi thơm Ngôn Cảnh Tắc: “Được!”
Y nghĩ tới mình về sau phải làm sao bây giờ.
Có khả năng là Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ y, đuổi y đi.
Cũng có thể Ngôn Cảnh Tắc không chê y, lưu y lại bên người, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn muốn cưới vợ sinh con.
Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc thế mà nói không thành thân, sẽ vẫn luôn cùng y ở bên nhau!
Đây thật sự thật tốt quá!
Vệ Lăng Tu càng ngày càng chủ động.
Ngôn Cảnh Tắc…… Hắn có điểm chống đỡ không được! Xem ra về sau nhất định phải xem nhiều sách hơn, học nhiều một chút lời ngon tiếng ngọt, lại học thuộc một mớ thơ tình.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên tai Vệ Lăng Tu: "Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý."*
(*Chỉ nguyện lòng người như ý ta.
Không phụ tình nhau, nhớ suốt đời.
bài Bốc toán tử của Lý Chi Nghi)
Vệ Lăng Tu cảm thấy nhiệt huyết dâng lên.
Cữu cữu y sao tối qua lại tới chứ! Sao lại tới vừa khéo như vậy?
Y nhịn không được ở trên người Ngôn Cảnh Tắc để lại mấy dấu hôn, muốn lưu lại chút để nhớ rõ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc da dày thịt béo, một chút dấu vết cũng lưu không được……
Ngôn Cảnh Tắc không tiếng động mà cười rộ lên.
Buổi tối này, Ngôn Cảnh Tắc trôi qua phi thường vui sướng, mãi cho đến trời tờ mờ sáng mới ôm Vệ Lăng Tu cùng nhau ngủ.
Hắn và Vệ Lăng Tu là bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, thời điểm tỉnh lại cũng đã giữa trưa.
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy trên bàn bát tiên kia đã bày vài dạng thức ăn, mà Chu Tùng đang ngồi trước bàn húp cháo.
Chu gia quản gia đã sớm đi lên, để hạ nhân dùng nhà bếp nấu cháo, lại cho người đi nhà nông phụ cận, tiêu tiền mua chút thức ăn.
Lúc này trên bàn có dưa muối, cải bẹ, hột vịt muối, còn có gà luộc mới vừa nấu xong, còn nóng hầm hập.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu một đường đi tới, Chu Tùng lúc đầu sắc mặt hơi đổi, thực mau lại hòa hoãn sắc mặt lại: “Các ngươi đi…… Tới ăn chút gì đi.”
“Cữu cữu sớm.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Chúng ta trước tiên rửa mặt một chút, lập tức liền tới ăn.”
Nói xong, hắn liền mang theo Vệ Lăng Tu đi rửa mặt.
Hai người hôm qua mới vừa đính ước, hôm nay làm cái gì đều có lực cả.
Vệ Lăng Tu đi đảo nước súc miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền lấy khăn lông cho y, rửa mặt xong, Ngôn Cảnh Tắc còn thấp giọng nói: “Nguyệt xuất giảo hề, giảo nhân liêu hề*.”
(*trăng lên sáng đẹp, người đẹp yêu kiều - bài Nguyệt xuất)
Mặt Vệ Lăng Tu lại đỏ, đồng dạng thấp giọng nói: “Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân.” Hành dã tư quân, tọa dã tư quân**.
(**Sáng ngắm sắc trời tối ngắm mây. Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người. - Thơ Đường Bá Hổ)
Chu Tùng: “……” Sao ông lại cảm thấy mình húp cháo mà muốn ê răng?
Hết chương 147.
---------
E/n: Mấy bạn yêu đương sến súa làm sao sến bằng cặp này, mở miệng ra là thơ tình văn chương lai láng nổi da gà luôn ( ꈍᴗꈍ)
__________∆∆∆∆∆∆∆∆____________
Chương 148: Kết thúc thế giới thứ 7
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Chu Tùng ăn uống no đủ liền quyết định đi huyện thành tìm Vệ gia phiền toái.
Ông nghẹn một bụng hỏa, hỏa này chung quy phải có chỗ có thể phát tiết ra, Vệ gia rất không tồi.
Đương nhiên, trước đó, ông riêng gọi Vệ Lăng Tu tới, hỏi: “Lăng Tu, ngươi có bằng lòng quá kế* cho ta không?”
(*nhận về danh nghĩa để nuôi, kiểu sau này trở thành người nhà, thường giống nhận con nuôi và không liên quan tới nhà cũ nữa, sửa họ hay không thì tùy người)
Vệ Lăng Tu sửng sốt.
Chu Tùng nói: “Ngươi ở Vệ gia, Vệ gia có thể làm khó ngươi, nếu ngươi quá kế cho ta cũng không cần lo.”
Vệ Lăng Tu nếu tiếp tục ở Vệ gia, về sau y cũng vẫn luôn bị người Vệ gia niết trong tay.
Tỷ như tương lai Vệ Lăng Tu muốn đi tham gia thi hương, nhưng Vệ lão thái thái nói mình bệnh nặng, nhất định phải có y hầu bệnh, Vệ Lăng Tu không thể không đáp ứng —— nếu y không đáp ứng, chẳng sợ thi đậu, người bất hiếu như vậy cũng sẽ bị chấm rớt.
Lại tỷ như, cưới vợ là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, người Vệ gia hiện tại nếu là định một mối hôn nhân cho Vệ Lăng Tu, Vệ Lăng Tu cũng chỉ có thể nhận.
Triều đại lấy hiếu trị quốc, cho dù là phụ thân đánh giết nhi tử, quan phủ cũng sẽ không quản.
“Chu gia đồng ý?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi. Hắn đã biết tình huống của Chu Tùng, lấy thân phận hiện giờ của Chu Tùng, muốn Vệ gia nhả ra cũng không khó, nhưng chuyện như quá kế, ngoại trừ phải cho người Vệ gia đồng ý, còn cần tộc nhân Chu gia đồng ý.
Rốt cuộc đầu năm nay, nhi tử quá kế là phải coi như nhi tử ruột mà đối đãi.
“Chu gia hiện tại ta quản.” Chu Tùng nói, thoáng đề ra vài câu tình huống Chu gia.
Trước đó phụ thân Chu Tùng còn ở, chuyện lớn lớn bé bé của Chu gia đều từ ông ấy quyết định.
Ông ấy nữ nhân đông đảo, hài tử cũng nhiều, lúc ấy Chu gia thực sự có chút loạn, hôn sự của Chu Tùng và tỷ tỷ cũng đều bất tận như ý.
Nhưng năm trước phụ thân Chu Tùng đầu tiên là làm chuyện không nên làm bị vấn tội, theo sát lại ở trong ngục sinh bệnh, nằm liệt nửa người, trước mắt vậy là cái gì cũng quản không được.
Còn thê tử Chu Tùng…… Chu Tùng và thê tử bất hòa, năm đó ngoại phóng* liền không mang thê tử, nhiều năm qua, hai người chỉ sinh có hai cô con gái, vừa lúc không có nhi tử.
(*ở đây hiểu là đi nhậm chức ở xa)
Năm gần đây, thê tử ông ước chừng là tuổi lớn, thật ra lại không náo loạn với ông nữa, cũng nghĩ muốn quá kế một hài tử. Nguyên bản ông lựa chọn là hài tử trong tộc Chu gia không có cha mẹ tuổi nhỏ, không nghĩ tới Vệ Lăng Tu, hiện tại lại cảm thấy Vệ Lăng Tu lại thích hợp.
“Ta vốn định ngươi là trưởng tử Vệ gia, bất kể là ngươi hay là phụ thân ngươi khẳng định đều không muốn, hiện tại không gây trở ngại nữa.” Chu Tùng nói.
“Vệ gia bên kia……” Vệ Lăng Tu chần chờ.
“Bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý!” Chu Tùng nói. Chu Tùng hai mươi mấy tuổi khảo được tiến sĩ, thứ tự bình thường, sau đó trước tiên ở kinh thành hai năm, sau đó lại ngoại phóng làm huyện lệnh.
Ông nhậm chức bên ngoài làm được rất tốt, dưới cơ duyên xảo hợp, thậm chí trở thành tâm phúc của kim thượng, có thể làm việc cho bệ hạ, cũng trở lại kinh thành, nhưng ông một đoạn thời gian rất dài ở kinh thành không thể tiến thêm, bởi vì ông làm nhi tử không thể lướt qua phụ thân thăng tiến.
Mà phụ thân ông tuy đối với Vệ gia, loại gia tộc này một tiến sĩ cũng không có mà nói là không thể đắc tội, nhưng thực tế cũng bất quá chỉ là quan ngũ phẩm mà thôi.
Chu Tùng bản thân trong nhà ngoài ngõ bị cản tay suốt nhiều năm, tự nhiên biết việc cấp bách đó là giúp Vệ Lăng Tu giải quyết Vệ gia.
“Ta về sau sẽ cùng Ngôn ca ở bên nhau, sẽ không thành thân.” Vệ Lăng Tu nói.
“Không sao, tương lai ta nói không chừng còn có thể lại có con cái.” Chu Tùng nói, ông năm nay cũng chỉ 36, thê tử ông chỉ có 32, không nhất định là không thể sinh nữa.
Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu, ông tất nhiên là không tán thành, nhưng Ngôn Cảnh Tắc có ân với Vệ Lăng Tu, ông cũng không có lập trường nói cái gì.
Tương lai hai người này có thể quá kế mấy đứa nhỏ, nếu không nữa thì…… thu nhiều thêm mấy đệ tử, cũng có người dưỡng lão.
Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc suy xét qua, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bọn họ đã sớm Vệ gia, cảm thấy Vệ gia hơn phân nửa không chịu thiện bãi cam hưu…… Trước đó bọn họ tính toán lập tức đi ra ngoài du học, tạm thời rời khỏi huyện Đông Cốc —— cứ như vậy, người Vệ gia cũng tìm không thấy bọn họ!
Nhưng ra cửa du học cũng không phải chuyện nhẹ nhàng như vậy, đầu năm nay người ra cửa rốt cuộc cũng không về đếm không hết, hơn nữa bọn họ sớm hay muộn phải về tới thi khoa cử, cố tình Vệ gia thật sự muốn làm cái gì, có khả năng Vệ Lăng Tu sau này sẽ vô duyên với khoa cử.
Ngôn Cảnh Tắc một chút đều không hy vọng Vệ Lăng Tu kém một bậc bị người ta khinh thường.
Còn Chu Tùng…… Bọn họ đối với Chu Tùng cũng không hiểu biết, nhưng ở chung tiếp cũng có thể biết, Chu Tùng cũng không có ác ý với Vệ Lăng Tu.
Chu Tùng đi tìm Vệ gia phiền toái, việc này Vệ Lăng Tu là quyết không thể đi cùng, thậm chí không thể lộ diện, miễn cho mang một thanh danh bất hiếu, cuối cùng là Ngôn Cảnh Tắc bồi cạnh Chu Tùng đi Vệ gia.
Chu Tùng để lại hai hạ nhân, mang theo hai hạ nhân còn lại cùng với quản gia và Ngôn Cảnh Tắc, cùng đi huyện thành.
Chuyện Chu Tùng tối hôm qua đi vào trong thôn, người thôn Hưng Yên phần lớn không biết, nhưng hôm nay bọn họ ở trong thôn mua thức ăn cũng đã làm người trong thôn biết Chu Tùng bọn họ tồn tại —— trong nhà Ngôn Đại lại tới một tiền lão gia có tiền nữa rồi!
Ngôn Đại hiện tại thật sự có tiền đồ!
Lúc này, người thôn Hưng Yên đều xa xa mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Năm trước lúc này, Ngôn Cảnh Tắc vẫn là tên lưu manh bọn họ thấy liền sợ hãi, nhưng hiện tại một năm qua đi……
“Không nghĩ tới Ngôn Đại lại thông minh như vậy!”
“Huyện lệnh đại nhân cũng khen hắn kìa!”
“Nghe nói ngay cả Tri phủ đại nhân cũng khen hắn!”
“Phần mộ tổ tiên lão Ngôn gia có khói nhẹ rồi!”
……
“Ngôn Đại từ nhỏ đã đặc biệt biết làm việc!”
“Hắn rất có bản lĩnh, có một ông cha hỗn như vậy, ta còn tưởng hắn sẽ đói chết, nhưng hắn vẫn trưởng thành.”
"Người thôn chúng ta hắn cũng chưa bao giờ đánh! Kỳ thật người khá tốt.”
……
Đương nhiên, bọn họ cũng nói tới Vệ Lăng Tu: “Nghe nói thiếu gia Vệ gia ở Vệ gia sống rất không tốt, mẹ kế không thích y, hiện tại cuối cùng có ngày sống tốt rồi!”
“Theo Ngôn Cảnh Tắc, y cả tú tài cũng thi tới rồi, thật tốt.”
“Ngôn Cảnh Tắc đối với y thật sự khá tốt, còn đưa y đi đọc sách!”
……
Các thôn dân trước đó vẫn luôn lo lắng Ngôn Cảnh Tắc đánh Vệ Lăng Tu, cảm thấy Vệ Lăng Tu thảm, hiện giờ thế mà lại hâm mộ Vệ Lăng Tu.
Trò chuyện trò chuyện, có người nhìn đến hài tử nhà mình dính bùn dường như từ bên cạnh chạy qua, còn túm hài tử lại một phen: “Tiểu tử thúi, ngươi sao không đi đọc sách?”
“Cha, hôm nay không đi học!” hài tử kia nói.
“Không đi học cũng có thể ở nhà học thuộc bài! Ngươi nhất định đọc sách siêng năng, học tập giống Ngôn Đại!”
Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc thi đậu tú tài mà bị phụ thân nhà mình đưa đi đọc sách, hài tử muốn khóc —— Ngôn Đại thật sự thật đáng sợ!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Chu Tùng đi huyện thành, Vệ gia tới rất nhiều người.
Từ khi Vệ Lăng Tu thi đậu tú tài, Vệ Lăng Nguyên thi rớt, không khí Vệ gia liền rất không tốt.
Vệ Lăng Nguyên tâm cao khí ngạo, chịu không nổi bị vẫn luôn so không bằng ca ca, ngay cả hai ngày không ăn cơm, trực tiếp giận phát bệnh.
Vệ lão thái thái và Vệ thái thái kia cực đau lòng, cố tình các nàng còn không có dỗ được Vệ Lăng Nguyên, trưởng bối tông tộc Vệ gia liền tìm tới cửa.
Vệ gia ở huyện Đông Cốc cũng là một đại gia tộc.
Một chi này của Vệ Chí Viễn là phát triển tốt nhất trong tộc, nhưng những người khác ở Vệ gia cũng không thể nói là kém, lão nhân ở gia tộc càng có uy tín rất lớn.
“Trước kia các ngươi nói Vệ Lăng Tu không ra thể thống gì, không học vấn không nghề nghiệp, hiện tại đây gọi là cái gì?” một lão nhân Vệ gia căm tức nhìn Vệ lão thái thái: “Vệ Lăng Nguyên không thi đậu tú tài! Nó lại thi đậu!” Người này luận bối phận, so với Vệ lão thái thái còn đại đồng lứa, đối với Vệ lão thái thái cũng rất không khách khí.
Lại có người cùng Vệ lão thái thái là cùng thế hệ, không tiện chỉ trích Vệ lão thái thái, liền đi nói Vệ thái thái: “Quả thật là làm mẹ kế liền mặc kệ hài tử. Lăng Tu thông tuệ như vậy, nếu dạy dỗ đàng hoàng có lẽ có thể thành tiến sĩ! Ngươi phụ nhân thiển cận, thế mà đuổi người ra ngoài!”
Lão nhân tông tộc Vệ gia hiện tại chỉ cảm thấy Vệ lão thái thái và Vệ thái thái đều quá không hiền huệ.
Một gia tộc, tú tài cử nhân là càng nhiều càng tốt! Hiện giờ ở huyện Đông Cốc, người Lý gia có thể nơi chốn đè nặng Vệ gia bọn họ, còn không phải là bởi vì Lý gia nhiều người có công danh?
Vệ gia bọn họ cực cực khổ khổ làm tộc học, còn không phải là hy vọng trong tộc ra nhiều thêm vài người mới?
Cũng chính là gia nhân này, cũng không biết nghĩ như thế nào, hài tử xuất sắc như vậy còn muốn đuổi ra ngoài, trước đó vài ngày bọn họ bảo gia nhân này đón Vệ Lăng Tu trở về, gia nhân này còn ra sức khước từ.
Bọn họ trước kia chung quy nghe người ta nói Vệ Lăng Tu mê muội mất cả ý chí linh tinh, nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, Vệ Lăng Tu kỳ thật cũng không có làm cái gì, ăn nhậu chơi gái cờ bạc bình thường không dính, cũng chỉ là thiếu niên mê chơi một chút.
Dù có cùng Ngôn Đại kia thực sự có cái gì cũng không quan trọng, nhiều nhất cũng chính là lúc cưới vợ thì dòng dõi không có biện pháp chọn quá cao, chỉ có thể chọn trong gia tộc không bằng Vệ gia thôi.
Vệ lão thái thái bị nói đến sắc mặt khó coi, còn Vệ thái thái, nơi này căn bản không có chỗ cho nàng nói chuyện, nàng chỉ có thể ở bên cạnh nghe.
“Lăng Tu đã trở về huyện Đông Cốc, nhà Chí Viễn, ngươi ngày mai liền chuẩn bị chút lễ vật, tự mình đi một chuyến, kêu người trở về.” Rốt cuộc, có một lão nhân nói với Vệ thái thái.
“Nếu nó không muốn thì sao?” Vệ lão thái thái nhíu mày: “Nó là cái người được một tấc lại muốn tiến một thước!”
"Làm mẹ cũng tự mình đi rồi, nó có thể không muốn?” tộc lão Vệ gia nói.
Vệ Lăng Tu là người đọc sách, Vệ thái thái tự mình đi tìm y y còn không chịu trở về…… Y có muốn thanh danh nữa hay không?
Vệ thái thái và Vệ lão thái thái hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn kiềm chế không vui trong lòng, đáp ứng xuống.
“Các ngươi lại tính cho nó một phòng tức phụ, tuy nói Ngôn Đại kia hiện tại sửa đổi, thi đậu tú tài thành Lẫm sinh, nhưng hai đại nam nhân ở bên nhau rốt cuộc cũng không dễ nghe, Lăng Tu cần thiết nhanh chóng thành thân!” Lại có một tộc lão nói.
Vệ thái thái nghe được lời này liền có điểm không vui.
Vệ gia tuy nói có chút ruộng đất, nhưng tổ tiên không ai khảo được tiến sĩ, gia nghiệp cũng chỉ như vậy.
Trước đó vài năm Vệ Chí Viễn một lòng muốn khảo tiến sĩ, cách hai ba năm liền đi kinh thành một lần…… tiêu phí trên đường và ở kinh thành một chút cũng không ít!
Nếu không phải nương kia của Vệ Lăng Tu lưu lại không ít của hồi môn, cữu cữu Vệ Lăng Tu còn hàng năm đưa tới lễ năm, nhà bọn họ sợ là phải bán đất, kia thật sự liền…… mất mặt!
Hiện giờ Vệ Lăng Tu nếu muốn thành thân, vậy cần bao nhiêu tiền? Trong nhà còn phải cho tu sửa sân nhà cho nó…… Nàng là muốn đem tiền đều để lại cho nhi tử mình.
Vệ thái thái tuy buồn bực nhưng không dám nói lời nào, thật ra Vệ lão thái thái lại nói: “Các ngươi cũng biết, mấy năm nay trong nhà khổ sở……”
“Vậy tuyển cô nương hộ thương gia đi.” tộc lão Vệ gia nói: “Lăng Tu tuổi trẻ, tất nhiên có người nguyện ý!”
Thương hộ địa vị thấp, nếu không thể dựa vào quan viên nào đó, gia sản một khi không cẩn thận sẽ bị người nuốt mất.
Cố tình thương hộ bình thường còn tìm không được người dựa vào.
Bọn họ liền sẽ nghĩ chút bàng môn tả đạo, tỷ như làm nữ nhi nhà mình mang theo bó lớn bạc đi làm thiếp cho quan viên, lại tỷ như đem nữ nhi nhà mình gả cho tú tài có tiềm lực —— tú tài này tương lai nếu có thành tựu, nhà bọn họ cũng có thể có được rất nhiều chỗ tốt.
Vệ lão thái thái lúc này thật ra lại thấy cũng được.
Cẩn thận tưởng tượng, như vậy cũng không tồi.
Vệ Lăng Tu kia trở về Vệ gia tất nhiên là tùy ý bà đắn đo, còn thê tử của Vệ Lăng Tu…… Làm tức phụ người ta, bà bà thái bà bà nói, tóm lại là phải nghe.
Trên đời này người giống nương Vệ Lăng Tu không có bao nhiêu!
Vệ lão thái thái trong lúc nhất thời đắc ý lên.
Bọn họ đang nói, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào: “Lão thái thái! Huyện lệnh đại nhân tới!”
Huyện lệnh bất quá là tiểu quan, nhưng Vệ gia nhưng không ai dám xem thường ông, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, kết quả này vừa nghênh, bọn họ liền nhìn thấy có người đi ở phía trước Chu huyện lệnh.
Người nọ hơn ba mươi tuổi, nhìn rất là ôn hòa, nhưng người Vệ gia nhìn thấy ông trong lòng đều là nhảy dựng, nguyên bản Vệ lão thái thái đầy mặt tươi cười càng thiếu chút nữa một hơi hít không lên.
Người này mười mấy năm trước đã tới một chuyến, lúc ấy đã náo loạn thật lớn một hồi, Vệ lão thái thái vẫn luôn nhớ kỹ thù này, chưa từng nghĩ người này lại tới nữa!
Hơn nữa, mười mấy năm trước người này vừa mới ngoại phóng, cũng bất quá chỉ là đi làm huyện lệnh, nhưng hiện tại……
Chu huyện lệnh lại dừng ở phía sau người này!
Đây…… Không phải nói người này bị biếm quan sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Vệ lão thái thái sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày, người này từng sai người truyền tin lại đây.
Bà không biết chữ, cũng không muốn phản ứng người này, trực tiếp liền thiêu mất tin, hiện tại……
Vệ lão thái thái nhìn thấy Chu Tùng, mặt liền xanh mét một mảnh.
Chu Tùng nhìn Vệ lão thái thái, lại là nhẹ a một tiếng.
Ngôn Cảnh Tắc lập tức phát hiện, Vệ lão thái thái mặt đã không chỉ xanh, thậm chí trực tiếp biến đen, quá có ý tứ.
Càng có ý tứ chính là, khi Chu Tùng thuyết minh thân phận, bất kể là những tộc lão Vệ gia đó hay là Vệ lão thái thái, đều không thể không trưng gương mặt tươi cười đón chào.
Đương nhiên, gương mặt tươi cười kia của Vệ lão thái thái…… Đều sắp vặn vẹo.
Vệ lão thái thái đang sốt ruột, lại có người tới, lần này tới chính là Vệ Chí Viễn.
Vệ Chí Viễn vẫn luôn ở phủ thành dạy học, về nhà một chuyến chẳng sợ ngồi thuyền, cũng muốn một ngày, đi lại thêm một ngày, qua lại thực không tiện, liền không thường trở về.
Mà lần này ông trở về, cũng là vì chuyện Chu Tùng.
Trước đó Vệ Lăng Tu thi đậu tú tài, người chung quanh đều chúc mừng ông, có người nghe nói Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc là bạn tốt, còn cầu đến trên đầu ông, muốn chữ của Ngôn Cảnh Tắc……
Ông bị những người này làm cho bực bội, vốn là tưởng về nhà, sau đó trong lúc vô ý biết được một tin tức càng bị kinh hãi, lập tức đuổi về nhà—— ông biết được, Chu Tùng thành học chính phủ Nam Châu bên cạnh.
Kim thượng thường thường là tháng bảy tám ủy nhiệm học chính, sau đó học chính liền lập tức đi trước các phủ thành, chủ trì viện thí.
Học chính phủ thành bọn họ là ai, ông sớm đã biết được, phụ cận phủ thành học chính là ai lại không nhận được tin tức —— những học chính đó lại quản không đến trên đầu ông, ông cũng không cần thiết đi tìm hiểu.
Kết quả, học chính phủ Nam Châu thế mà là Chu Tùng?
Chu gia không phải đã xảy ra chuyện sao? Chu Tùng sao lại thành học chính? Còn ra khỏi kinh?
Vệ Chí Viễn đại kinh thất sắc, vội vàng về nhà, kết quả hồi gia liền nhìn thấy Chu Tùng, tức khắc ngốc tại đương trường, cả người phát run.
Được, mọi người đều đông đủ.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó tuy tiếp xúc qua vài quan viên nhưng đều chỉ cùng người nói thư pháp bàn học vấn, chưa từng nói qua thứ khác, hôm nay đi theo phía sau Chu Tùng mới phát hiện, làm quan thật đúng là không đơn giản.
Đương nhiên cũng không khó.
Thậm chí, hắn còn rất thích loại cảm giác nắm quyền này.
Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu đều chỉ là tú tài, không có biện pháp với Vệ gia, Chu Tùng lại bất đồng, ông ra tay liền đem người Vệ gia hoàn toàn chèn ép xuống, việc quá kế Vệ Lăng Tu cũng thực mau nói ổn thỏa.
Lúc này có quy định, của hồi môn nữ tử thuộc về nữ tử sở hữu, nhà chồng không được nữ tử đồng ý không thể vận dụng, nếu hòa li, nữ tử còn có thể mang đi của hồi môn.
Nhưng nếu nữ tử qua đời, nhà mẹ đẻ cũng không thể truy của hồi môn —— luật pháp văn bản rõ ràng quy định, thê tuy vong, sở hữu của cải bao gồm nô tỳ, thê gia không được truy lý.
Nhưng tuy nói như thế, lại cũng có quy định, đó chính là của hồi môn nữ tử là có thể cho con cái nàng hoặc là con nối dòng kế thừa nàng chọn.
Vệ gia người chi tiêu của hồi môn của mẫu thân Vệ Lăng Tu cũng bị Chu Tùng bắt chẹt nhược điểm.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Chu Tùng có quyền thế.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cảm thấy quá tiện nghi Vệ gia, nhưng giờ này khắc này, hắn cũng không thể làm quá nhiều…… Nếu hắn muốn Vệ gia xui xẻo, tốt nhất vẫn là mình tự cường đại lên.
Chờ hắn cường đại lên, đều không cần hắn ra tay, Vệ gia tự nhiên sẽ lướt qua càng kém hơn.
Việc Vệ Lăng Tu quá kế trong thời gian ngắn đã được làm xong, đương nhiên, bởi vì từ đường Chu gia ở kinh thành nên y tạm thời không được viết đến trên gia phả Chu gia.
Chu Tùng có chức quan trong người, không thể ở huyện Đông Cốc lâu, rất nhanh liền rời đi, Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc lại không có đi theo ông đi phủ Nam Châu.
Bọn họ sinh trưởng ở địa phương, quyết định vẫn là ở tại nơi đây —— bọn họ vừa mới đính ước, hai người ở chung mới là cuộc sống thần tiên.
Bọn họ tiễn Chu Tùng đi, trong nhà không có người ngoài ở, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu không thiếu được đóng đại môn lại, khanh khanh ta ta một phen, lại đi hàng xóm mua chút thức ăn về nhà.
Ngôn Cảnh Tắc còn chuyên môn đi ra ngoài một chuyến, gặp mẫu thân mình.
Mẫu thân nguyên đã tái giá, tại nơi đây lúc này, từ pháp luật mà nói đã không còn quan hệ quá lớn với hắn, không cần hắn cung cấp nuôi dưỡng, nhưng kia rốt cuộc là người sinh dưỡng thân thể này, Ngôn Cảnh Tắc vẫn hy vọng nữ nhân này có thể sống tốt, hắn lần này qua cho nữ nhân này một ít tiền, lại bảo nữ nhân này đưa hài tử trong nhà đi đọc sách, nhận thức mấy chữ.
Nhà nông bình thường muốn nuôi ra một tú tài không dễ dàng, nhưng nhận biết chữ học tính sổ, về sau làm phòng thu chi gì đó cũng có thể làm cho bọn họ sống tốt một chút.
Xử lý tốt chuyện mẫu thân mình, Ngôn Cảnh Tắc liền tiếp tục đọc sách, còn bắt đầu xem sách ở phương diện luật pháp.
Sau khi cùng Chu Tùng đi qua Vệ gia, hắn liền cảm thấy tri thức luật pháp phi thường hữu dụng, riêng đi hiệu sách Ngụy gia mượn sách tới xem.
Ngôn Cảnh Tắc đem sách luật pháp đang có nhìn một lần, đã đọc làu làu, còn phi thường thích, vì thế……
Vệ Lăng Tu sáng hôm nay hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm: “Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết*."
(Nguyện Ta như sao Quân như nguyệt, đêm đêm lưu quang cùng sáng tỏ. -Đây là câu thơ trong bài “Xa diêu diêu thiên”, của nhà thơ Phạm Thành Đại)
Ngôn Cảnh Tắc hôn lại y một ngụm, lại theo bản năng hỏi: “Chiết nhân nhất xỉ cập thủ túc nhất chỉ miễu nhân nhất mục giả*, luật gì?" So với thơ từ, hắn cảm thấy luật pháp càng hẳn nên học… Tương lai ngoại phóng làm quan gì đó sẽ dùng được.
(*xin lỗi mọi người tui không dịch được huhu, ai biết xin bổ sung hộ tui nha)
Vệ Lăng Tu: “……” Y nhịn!
Tới giữa trưa, ngày này Vệ Lăng Tu nấu cơm, trong cơm ẩn giấu một viên đậu đỏ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc một ngụm ăn nửa chén cơm, căn bản không phát hiện không nói, một bên ăn còn một bên hỏi: “Phàm phá hủy đình phòng ốc cập, người phá hoại đánh trượng bao nhiêu?”
Vệ Lăng Tu: “……” Y vẫn nhịn!
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau đọc sách, Vệ Lăng Tu đột nhiên tới hứng thú: “Ngôn ca, ta vẽ tranh cho ngươi nha?” Y có học họa, tuy rằng tài nghệ không tinh nhưng tùy ý vẽ tranh cũng không sao.
“Được, lúc ngươi vẽ tranh, ta đọc sách cho ngươi nghe, ngươi làm quen một chút luật pháp…… Phàm quân dân kiện tụng có điều xây dựng ứng thân thượng mà không thân thượng ứng đãi báo……” Chẳng sợ sách luật pháp không ngắt câu, hắn cũng có thể học thuộc!
Vệ Lăng Tu: “……” Y đột nhiên có hơi muốn đánh người!
Bất quá, Vệ Lăng Tu rốt cuộc vẫn nhịn.
Nhưng mà, làm y không nghĩ tới chính là, vào ban đêm, hai người nằm trong một ổ chăn đang ôn tồn, Ngôn Cảnh Tắc thế mà cũng hỏi y: “Phàm mắng chửi người sẽ đánh roi vài cái? Thật là…… Không nghĩ tới hình phạt mắng chửi người cũng nặng như vậy.”
Vệ Lăng Tu không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn tiếp, lập tức bắt được chỗ yếu hại của Ngôn Cảnh Tắc, cười lạnh nói: “Ta hiện tại liền mắng ngươi, ngươi muốn tới đánh roi ta không?”
Hết chương 148.
----
Chương trước còn lãng mạn, chương này Ngôn Cảnh Tắc làm tắt nắng ┐( ˘_˘)┌