Chương 145
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc dựa vào người Vệ Lăng Tu, nhưng cũng không dám đem toàn bộ thể trọng của mình áp lên người Vệ Lăng Tu…… Nếu là Vệ Lăng Tu bị áp hỏng thì làm sao bây giờ?
Thân thể này của hắn thật sự quá nặng!
Nhưng hắn bắt lấy Vệ Lăng Tu, không buông tay.
Vệ Lăng Tu cũng không tính toán buông tay, y khiêng Ngôn Cảnh Tắc vào phòng hắn.
Nhà của bọn họ ở thôn Hưng Yên đã thật lâu không ở, nhưng trước khi rời khỏi thôn Hưng Yên đã đưa chìa khóa cho Ngụy chưởng quầy, nhờ Ngụy chưởng quầy hỗ trợ chăm sóc nên trong nhà sạch sẽ, ngay cả đệm chăn trên giường cũng trải đến chỉnh chỉnh tề tề.
Ngụy chưởng quầy làm việc thật sự rất tri kỷ.
Vào phòng, tim Ngôn Cảnh Tắc liền càng nhảy càng nhanh, chờ Vệ Lăng Tu đỡ hắn đến mép giường, hắn lại lảo đảo một cái, liền trực tiếp đẩy ngã Vệ Lăng Tu lên giường.
Hiện giờ giường trong phòng hắn cũng là giường mới, không chỉ lớn còn vững chắc, nhưng hai người quăng ngã lên như vậy, giường này cũng phát ra một trận tiếng vang nặng nề.
Trái tim Ngôn Cảnh Tắc như nổi trống, làm bộ say đến bất tỉnh nhân sự, híp lại con mắt bắt lấy Vệ Lăng Tu bên cạnh, hôn một cái lên mặt Vệ Lăng Tu.
Mặt Vệ Lăng Tu mềm mụp, thơm lên cảm giác đặc biệt đã…… Ngôn Cảnh Tắc thơm xong liền nằm qua một bên, lặng lẽ đi nhìn Vệ Lăng Tu phản ứng.
Trong phòng đen tuyền, cũng không đốt đèn, hắn cho dù mở mắt trắng trợn thì Vệ Lăng Tu khẳng định cũng nhìn không thấy.
Ngôn Cảnh Tắc quan sát đến gần Vệ Lăng Tu, sau đó liền thấy Vệ Lăng Tu nhăn mày lại, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mình.
Vệ Lăng Tu tựa hồ có điểm không cao hứng? Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bất ổn, có chút lo lắng.
Vệ Lăng Tu cũng không có không cao hứng, trên thực tế, Ngôn Cảnh Tắc thơm y một chút như vậy, y có loại cảm giác lông tơ trên người căn căn dựng thẳng lên, vừa thoải mái, vừa khẩn trương.
Ngôn Cảnh Tắc vì sao lại thơm y?
Ngôn Cảnh Tắc cũng thích y sao?
Lại hoặc là, Ngôn Cảnh Tắc chỉ là uống say, căn bản không biết y là ai, thuận miệng thơm mà thôi?
Trong lòng hiện lên đủ loại ý niệm, Vệ Lăng Tu cắn răng một cái, duỗi tay đi cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc.
Trước kia y chưa bao giờ thân cận với người khác, nhưng giữa nam nhân và nữ nhân xảy ra chuyện gì, nam nhân và nam nhân lại xảy ra chuyện gì, y đều biết cả.
Nhiều năm trước, người bên cạnh thường mang đến một ít thoại bản sách tranh linh tinh cho y xem qua.
Lúc ấy y còn nghiên cứu hồi lâu, nhưng nếu thật muốn tìm cá nhân thử xem thì lại không muốn, nên chưa từng có thực chiến, nhưng hiện tại…….
Vệ Lăng Tu nhanh chóng mà cởi áo ngoài Ngôn Cảnh Tắc ra, lại đi cởi quần Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vệ Lăng Tu bị hắn hôn, còn nhớ rõ phải cởi áo cởi quần cho hắn, đại khái là…… Cũng không bài xích hắn?
Như vậy là được!
Từ từ, như vậy không tốt lắm! Hắn gần đây hỏa khí đặc biệt lớn, nên rất dễ dàng sẽ có phản ứng, đây…… đây……
Ngôn Cảnh Tắc “ư” một tiếng, trở mình, đè giấu tình huống nào đó xuống dưới thân, không cho người nhìn thấy.
Vệ Lăng Tu bị Ngôn Cảnh Tắc làm hoảng sợ, nhưng tư thế nằm này của Ngôn Cảnh Tắc, y không dễ cởi quần áo Ngôn Cảnh Tắc……
Nghĩ nghĩ, Vệ Lăng Tu bắt đầu cởi quần áo của mình.
Ngôn Cảnh Tắc tuy nằm sấp xuống, nhưng đầu lại nhìn hướng Vệ Lăng Tu bên này.
Tuy trời quá đen thấy không rõ bộ dáng Vệ Lăng Tu, nhưng Vệ Lăng Tu đang làm gì Ngôn Cảnh Tắc đại khái vẫn có thể đoán được.
Vệ Lăng Tu đang cởi quần áo!
Vệ Lăng Tu vì sao muốn cởi quần áo? Y đây là muốn làm cái gì?
Ngôn Cảnh Tắc có điểm ngốc ra, thậm chí muốn mở miệng dò hỏi, nhưng hắn đang giả vờ say, lúc này lại cũng không dám nói lời nào.
Trong lúc nhất thời, trong phòng cũng chỉ dư lại âm thanh cởi quần áo sột sột soạt soạt.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Chu Tùng cũng cảm thấy cả người mình đều phải bốc hỏa.
Sau khi ông về hướng nam liền ở phủ Nam Châu bên cạnh làm học chính.
Phủ Nam Châu cách huyện Đông Cốc rất gần, một ngày là có thể đến, nhưng người lui tới vẫn không nhiều lắm, ông ở phủ Nam Châu cũng phải không nghe tin tức ở huyện Đông Cốc, hơn nữa làm quan chủ khảo viện thí, sau khi ra đề mục ông cần thận trọng từ lời nói đến việc làm tránh ra cửa, trong thời gian khoa kỳ càng cần cùng thí sinh một chỗ, bởi vậy ông vẫn luôn không rảnh sang huyện Đông Cốc.
Thẳng đến khi viện thí phủ Nam Châu kết thúc.
Sau khi viện thí kết thúc, ông mở tiệc mời tú tài phủ Nam Châu, còn cùng những người này trò chuyện, kết quả chính là vừa mới nói, ông đột nhiên biết được trong đó có một tú tài, mẫu thân là người huyện Đông Cốc, trước đó còn ở huyện Đông Cốc cầu học.
Chu Tùng lập tức đem người gọi vào trước mặt, dò hỏi tình huống Vệ gia.
Năm đó phụ thân ông muốn đem tỷ tỷ ông gả cho Vệ Chí Viễn, ông rất không muốn, đáng tiếc ông lúc ấy niên thiếu, thấp cổ bé họng, phụ thân căn bản không nghe lời ông.
Tỷ tỷ cũng trấn an ông, nói này đây bản lĩnh của nàng, mặc kệ gả cho ai đều có thể sống tốt, ông cũng không náo loạn nữa.
Sau đó tỷ tỷ ông đi theo Vệ Chí Viễn trở về huyện Đông Cốc, còn sinh hạ một nhi tử, ông cũng liền an tâm, nghĩ tỷ tỷ ở tiểu huyện thành làm thái thái nhà giàu cũng có thể sống không tồi.
Nhưng mà ông an tâm quá sớm!
Ông kim bảng đề danh không bao lâu, liền có thị nữ của tỷ tỷ từ huyện Đông Cốc tìm đến ông, nói tỷ tỷ ông đã chết.
Tỷ tỷ ông xác thật là sinh bệnh chết, nhưng trước khi sinh bệnh, người Vệ gia đã không tốt với nàng, sau khi sinh bệnh, Vệ gia lão thái thái còn ngăn đón hạ nhân tìm y sư hỏi thuốc cho tỷ tỷ ông……
Ông tức muốn hộc máu, cố tình đã thụ quan, không thể dễ dàng ly kinh.
Qua hai năm, ông tìm kiếm suốt mới tìm được cơ hội đi huyện Đông Cốc, gõ Vệ Chí Viễn một phen.
Lúc đó địa phương ông muốn đi rất bần hàn, ông lại bởi vì phụ thân cưới thê tử cho mình mà ông không phải một lòng mà không mang gia quyến, chiếu cố không tốt Vệ Lăng Tu, hơn nữa Vệ Lăng Tu rốt cuộc là người Vệ gia, ông cũng không nên tùy ý mang đi, chỉ có thể lưu Vệ Lăng Tu tại Vệ gia.
Nhưng từ khi đó, mỗi năm ông đều tìm người đi đi xem Vệ Lăng Tu, gõ vài câu, cũng đưa lên một phần lễ năm* thật dày.
(*lễ đây là quà tặng, lễ năm là quà cho năm đó)
Cháu trai Vệ Lăng Tu kia của ông tuy nói không thích đọc sách, nhưng tính cách không tồi thân thể khỏe mạnh, người Vệ gia đối với y cũng thực không tồi, ông liền yên tâm.
Năm trước, phụ thân ông làm chuyện hồ đồ, cuốn vào chuyện không nên cuốn, liên quan đến ông cũng bị bãi quan, cũng may ông ngầm giúp đỡ bệ hạ làm việc, chờ chuyện này qua, bệ hạ liền tìm cớ khôi phục lại cho ông.
Quan trường chìm nổi rất thường thấy, ông không cảm thấy có sao cả, năm trước lại có rất nhiều sự chuyện xảy ra, cũng liền không lo lắng cháu ngoại trai mình cho lắm, kết quả……
Hiện tại, tú tài trước đó vẫn luôn ở tại huyện Đông Cốc, năm nay mới về phủ Nam Châu thi huyện thi phủ thi viện, thế mà nói với ông, cháu ngoại trai kia của ông cùng một tên lưu manh giảo hợp ở bên nhau, còn bị đuổi ra khỏi gia môn?
Chu Tùng mười mấy năm trước gặp qua cháu ngoại trai một lần, sau đó chưa gặp qua cháu ngoại trai này, nhưng đó là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ ông che chở mà lớn lên……
Hôm qua tiệc chiêu đãi kết thúc, hôm nay Chu Tùng liền lập tức xuất phát tới huyện Đông Cốc.
Bên này có rất nhiều đường sông nhỏ hẹp, Chu Tùng ngồi cũng chỉ là thuyền nhỏ, bên người mang theo một quản gia và bốn gã sai vặt.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, sắc mặt Chu Tùng cũng càng ngày càng khó coi.
Quản gia kia là nhìn Chu Tùng và tỷ tỷ ông lớn lên, liền trấn an Chu Tùng: “Đại nhân, người chớ có sốt ruột, tiểu thiếu gia nhất định sẽ không sao.”
“Ngôn Đại kia nghe nói là tay đấm sòng bạc…… Đây tất nhiên là người Vệ gia động tay động chân, thừa dịp ta xảy ra chuyện, đối phó Lăng Tu.” Chu Tùng cắn răng nói.
Quản gia nghe vậy cũng trầm mặc.
Chuyện nào có vừa khéo như vậy? Lão gia nhà ông vừa có chuyện, người Vệ gia liền đuổi tiểu thiếu gia ra khỏi cửa!
“Ta chỉ cầu mong Lăng Tu không sao.” Chu Tùng nói.
Đang nói chuyện, bọn họ liền tới huyện Đông Cốc.
Trời đã tối rồi, nhưng bến tàu huyện Đông Cốc còn có thương gia mướn người vác hàng hóa chuyên chở.
Chu Tùng đứng dậy hỏi: “Xin hỏi, ngươi biết Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu không?”
Chu gia là nhân sĩ kinh thành, ngôn ngữ so với huyện Đông Cốc bên này cách xa vạn dặm, Chu Tùng tuy mấy năm nay ngoại phóng, nhưng cùng người sinh trưởng ở địa phương huyện Đông Cốc giao lưu còn có điểm khó khăn.
Nhưng ông từ trong miệng người này biết được, Ngôn Đại và Vệ Lăng Tu ở tại nơi nào trong thôn.
Cháu ngoại trai của ông thật sự cùng Ngôn Đại kia ở bên nhau……
Ông cho chút tiền, người này còn nguyện ý theo chân bọn họ một đường, chỉ đường cho bọn họ.
Thuyền nhỏ từ huyện Đông Cốc hướng đến thôn Hưng Yên mà đi.
Người dẫn đường kia sau khi phát hiện Chu Tùng là đại nhân vật cũng không dám nói nhiều, chỉ nghĩ mấy người này sợ lại là đi tìm Ngôn Cảnh Tắc xin chữ.
Ngôn Đại kia sao mà lợi hại dữ vậy! Tài học một năm công phu đã thành tú tài?
Từ khi tin tức này ra tới, bọn họ ở huyện thành dốc sức, có không ít người đi mượn sách riêng tới xem, ít nhất cũng hoàng lịch trở mình một phen, muốn học mấy chữ, kết quả một đám chữ kia làm bọn họ quáng mắt, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng không học được!
Ngôn Đại thật sự lợi hại……
Chuyện Chu Tùng tới, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết, hắn hiện tại…… Cả người lại vui mừng, lại ngốc ra.
Vệ Lăng Tu thế mà cởi quần áo, nằm bên cạnh hắn!
Vệ Lăng Tu đây là muốn làm cái gì?
Giống như hắn nghĩ sao?
Loại thời điểm này hắn nên nương theo men say ỡm ờ, hay là nói cho Vệ Lăng Tu biết mình kỳ thật không say?
Ngôn Cảnh Tắc đang phát sầu, Vệ Lăng Tu lại nghiêng đầu, hút một phát mãnh liệt trên bả vai của mình, tự hút ra một cái dấu.
Trước kia y xem thoại bản, có thấy người bên trong thân thiết với nhau làm như vậy!
Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu lại hút vài cái trên cánh tay mình.
Sau đó… Y có nên cào mấy vết thương trên người Ngôn Cảnh Tắc hay không?
Lần đầu sợ là sẽ chảy tí máu? Trên giường có phải nên chó vài vết máu không?
Vệ Lăng Tu lần đầu làm loại chuyện này, tâm loạn như ma, tay chân phát run, trong lúc nhất thời cởi không được quần áo Ngôn Cảnh Tắc đang nằm sấp, liền trước tiên nặn ra dấu vết trên đùi mình.
Đang vội vàng, Vệ Lăng Tu đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường tử có cây kéo.
Cái này có thể cắt xiêm y Ngôn Cảnh Tắc, còn vết máu……
Vệ Lăng Tu vươn một ngón tay, liền muốn dùng kéo xả xuống, lại đem máu bôi lên giường.
Y đang chuẩn bị động thủ, kéo kia lại bị người lập tức cướp đi: “Cái này không cần……”
Ngôn Cảnh Tắc đại khái biết Vệ Lăng Tu muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.
Vệ Lăng Tu cũng thích hắn, hắn rất cao hứng, nhưng Vệ Lăng Tu ngây ngốc ở tạo vết thương trên người mình, hắn không tán thành.
Sao có thể như vậy được!
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản ngủ như chết đột nhiên tỉnh…… Vệ Lăng Tu cả người đều ngốc ra, ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi không phải…… say sao?”
Ngôn Cảnh Tắc có điểm xấu hổ: “Ta gỏa bộ.”
Vệ Lăng Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc nếu giả say, vậy trước đó mấy chuyện y làm, không phải đều bị Ngôn Cảnh Tắc thấy được?
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng có chút xấu hổ, lại có một cỗ nhiệt huyết vọt tới đỉnh đầu: “Muốn…… thật sự tới luôn không?”
Vệ Lăng Tu bất cứ giá nào: “Muốn!”
Sau khi nói xong, y nhẹ nhàng một trận, lại nghĩ đến chuyện khác.
Ngôn Cảnh Tắc giả say, nhưng còn hôn y…… Ngôn Cảnh Tắc có phải thích y không?
Nếu như vậy, vậy thật tốt quá!
Vệ Lăng Tu trong lúc nhất thời lại không thể nghĩ được chuyện khác, chỉ nghĩ cùng Ngôn Cảnh Tắc thân cận, nhưng mà vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, cửa phòng bọn họ hẳn là bị người ta đạp!
Thế mà lại có người đạp cửa!
Hết chương 145.
__________∆∆∆∆∆∆∆__________
Chương 146
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Chu Tùng đá cửa cũng là có nguyên nhân.
Ông tới thôn Hưng Yên, đánh thức một hộ, cho chút tiền đồng hỏi đường là biết Ngôn Cảnh Tắc ở chỗ nào, vì thế vội vàng lại đây.
Cũng trùng hợp, Vệ Lăng Tu sau khi đỡ Ngôn Cảnh Tắc từ trên xe ngựa xuống, vì nhớ thương Ngôn Cảnh Tắc nên đã quên chốt cửa lớn lại, cũng chỉ là xa phu đưa bọn họ về giúp bọn họ đóng đại môn lại.
Vì thế, Chu Tùng vốn dĩ muốn gõ cửa mới vừa đụng tới cửa kia, liền đem cửa đẩy ra luôn.
Chờ đi vào trong nhà……
Nhà này cũng chỉ có ba gian phòng, nhà chính trống rỗng, bên cạnh một phòng rõ ràng là phòng ngủ lại không ai ở, nhưng thật ra một cái phòng khác…… Cửa gắt gao đóng lại!
Đây là…… cháu ngoại trai ông cùng Ngôn Đại kia ngủ chung?
Chu Tùng không nhịn xuống nổi, liền đạp cửa.
Nhưng ông không đá văng.
Vệ Lăng Tu tuy đã quên khóa đại môn nhưng cửa phòng ngủ đã cài chốt cửa rồi!
Y cũng là theo bản năng mà làm như vậy, hiện giờ nghe được có người đá cửa…… Vệ Lăng Tu đột nhiên nghĩ vậy là một nét bút hỏng rồi, nếu y làm bộ cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ thành sự thật, ngày mai Ngôn Cảnh Tắc dậy mà thấy cửa lại khóa chặt chẽ như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng.
Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này, Vệ Lăng Tu lúc này thật là tức giận nói không nên lời.
Y hao hết tâm tư, thật vất vả cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, thế mà lại có người tới quấy rầy!
Người tới quấy rầy này chỉ sợ lại là Vệ gia! Những người này sao cứ như âm hồn không tan vậy?
Vệ Lăng Tu mặt đều đen.
Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng buồn bực, cũng đồng dạng cảm thấy là Vệ gia tới tìm phiền toái.
Hắn đã nghẹn một năm, mắt nhìn liền sắp đem người mình thích ăn vào trong miệng, đột nhiên bị người quấy rầy: “Ta đi xem!”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, đứng dậy liền đi ra ngoài, nhìn hùng hổ lắm.
Cửa phòng hắn cũng bất quá chỉ là dùng một cây gỗ thô xỏ qua, tuy Chu Tùng đạp một chân không đá văng được, nhưng hạ nhân Chu gia theo sau tới đá, lại đá văng được cửa.
Người trong phòng và ngoài phòng cứ như vậy đối mặt với nhau.
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản có chút lo lắng, nếu người Vệ gia tới mang theo đao, vậy hắn không nhất định đánh thắng được, hắn lại lợi hại cũng là thân thể huyết nhục —— nguyên chủ uống say, không phải bị người ta thọc chết sao?
Kết quả…… Nương theo ánh trăng, hắn phát hiện tới người không nhiều lắm, không chỉ có như thế, những người này còn tay trần!
Ngôn Cảnh Tắc xách lên người đứng trước kia, trực tiếp ném hắn ra ngoài: “Các ngươi thật to gan, buổi tối thế mà dám tới đá cửa nhà ta!”
Đang nói, hắn lại xách người thứ hai lên tới, ném ra ngoài……
Gia đinh đi theo tổng cộng bốn người, một hồi công phu đối mặt đều bị Ngôn Cảnh Tắc ném qua một bên, kể từ đó, cũng chỉ dư lại một lão nhân và một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi* còn đứng.
(*Anh Chu Tùng còn trẻ quá huhu mà lỡ kêu ông từ đầu rồi, nên tớ không sửa nha. Thời xưa kiểu 14-15t lập gia đình rồi nên anh ý 30 mấy tuổi làm ông nội người ta được luôn rồi)
“Ngươi…… Làm càn!” Lão nhân kia che trước mặt nam nhân trung niên, chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc vung tay lên liền đẩy ông ra: “Lão nhân ông đứng qua một bên đi!” Hắn không đánh lão nhân! Lão nhân như vậy mà đánh một cái, không cẩn thận đánh chết làm sao bây giờ?
Hắn chính là tú tài, tương lai còn muốn khảo công danh, trên tay cũng không thể dính mạng người!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện nam nhân trung niên còn sót lại trên người mặc y phục rất tinh xảo, ngoài ra, lão nhân kia vừa rồi nói, hình như là tiếng phổ thông?
Hắn cảm thấy có điểm không thích hợp.
Nhưng lúc hắn quăng ngã mấy gia đinh kia không dùng lực, hiện tại mấy gia đinh đã bò dậy, loại thời điểm này khẳng định muốn bắt giặc phải bắt vua trước!
Ngôn Cảnh Tắc một phen nắm nam nhân trung niên kia, nói với những người khác: “Các người đừng nhúc nhích!”
Đại nhân nhà mình rơi xuống tay người ta…… Những gia đinh đó cũng không dám động.
Mà lúc này, Vệ Lăng Tu đã bậc lửa lên một ngọn nến, cầm giá cắm nến đi ra.
Y mặc quần vào, khoác một kiện áo ngoài, vừa ra tới liền hung tợn mà nhìn chằm chằm người tới: “Ngôn ca, đây là ai?”
“Ta cũng không biết, hình như không phải người địa phương.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía nam nhân trung niên bị mình bắt lấy: “Ông là ai? Tới làm gì?”
Vệ Lăng Tu cũng nhíu mày nhìn người này.
Chu Tùng bị tức giận đến muốn hộc máu, một câu cũng nói không nên lời, may mắn quản gia bên cạnh ông hô lên với Vệ Lăng Tu: “Tiểu thiếu gia, người là tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia, lão gia nhà ta là cữu cữu của người!” Vệ Lăng Tu lớn lên rất giống mẫu thân y, vị lão nhân gia này liếc mắt một cái liền nhận ra được!
Vệ Lăng Tu: “……” Đây là…… cữu cữu của mình?
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đây là…… cữu cữu của Vệ Lăng Tu?
Ngôn Cảnh Tắc buông Chu Tùng ra, xấu hổ cười cười, lại giúp Chu Tùng sửa sang lại một chút quần áo bị mình vò loạn, làm xong này đó, hắn mới hành lễ với Chu Tùng: “Không biết là cữu cữu tới chơi, thất lễ.”
Chu Tùng há mồm thở dốc: “Ta không phải cữu cữu ngươi!” lúc này ông đều bị giận muốn nổ tung!
Kỳ thật trước khi ông tới đã tưởng tượng cảnh gặp mặt, còn nghĩ Ngôn Đại này nếu không đối tốt với cháu ngoại trai, ông phải đánh Ngôn Đại này một trận cho hết giận.
Kết quả đừng nói đánh Ngôn Đại, ông thiếu chút nữa bị Ngôn Đại đánh!
Chu Tùng rõ ràng thực tức giận, Vệ Lăng Tu sợ ông và Ngôn Cảnh Tắc đối nghịch, vội vàng đứng ở giữa ông và Ngôn Cảnh Tắc: “Ngài…… Ngài thật là cữu cữu của ta?”
Nam nhân trung niên này và y xác thật có vài phần giống nhau……
Lúc trước ở Vệ gia, người Vệ gia chưa bao giờ nói với y chuyện về mẫu thân y, cũng sẽ không nhắc tới nhà mẹ đẻ của mẫu thân, cho nên y tuy biết mình có một cữu cữu, nhưng đối với tình huống của cữu cữu, kỳ thật hoàn toàn không biết gì cả.
Thậm chí mấy hôm trước khi bị đuổi ra khỏi gia môn mấy ngày, y mới biết được cữu cữu nguyên bản là làm quan, lại bị biếm quan.
Nhưng y thật đúng là không nghĩ tới, cữu cữu sẽ tìm tới cửa.
“Ta là cữu cữu của ngươi!” Chu Tùng nói.
“Cữu cữu ngài chờ một lát, ta điểm thêm vài ngọn nến, mọi người dễ nói chuyện hơn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
“Ta không phải cữu cữu ngươi!” Chu Tùng lại nói.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã đi châm nến, Vệ Lăng Tu cũng không giúp ông nói chuyện.
Chu Tùng có loại cảm giác xong rồi.
Ngôn Cảnh Tắc thực mau liền điểm thêm nến, hơn nữa cây Vệ Lăng Tu điểm kia cùng nhau đặt trên bàn bát tiên.
Sau đó, Chu Tùng ngồi ở vị trí triều nam, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cùng nhau ngồi ở vị trí triều bắc, cùng nhau ngồi xuống.
Chu Tùng còn tức, ngồi xuống liền hỏi Vệ Lăng Tu: “Các ngươi rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các ngươi…… Hai đứa……”
Khẩu khí Chu Tùng không tốt lắm, Vệ Lăng Tu tức khắc không cao hứng: “Chúng ta tốt lắm.”
Ngôn Cảnh Tắc bổ sung nói: “Cữu cữu, ta và Lăng Tu tính toán ở bên nhau, cả đời không xa rời nhau.”
Điểm không cao hứng kia của Vệ Lăng Tu lập tức biến mất, còn nháy mắt đỏ một khuôn mặt, nhìn qua Ngôn Cảnh Tắc: “Ưm…… Chính là như vậy!”
Y lớn lên không tồi, lúc này ánh nến leo lắt, mỹ nhân dưới đèn liền mỹ hơn vài phần, làm Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến tim đập gia tốc.
Hai người liền như vậy đối diện nhau.
Chu Tùng lại cảm thấy vô cùng đau đớn: “Lăng Tu, ngươi còn nhỏ…… Ngươi biết mình đang làm cái gì không?”
Vệ Lăng Tu nói: “Cữu cữu, ta biết chính mình đang làm cái gì, ta thích Ngôn ca.”
“Ngươi vì sao lại thích hắn? Hắn có cái gì tốt? Hắn chính là một tay đấm sòng bạc!” Chu Tùng nói, lúc trước tú tài nói với hắn chuyện về huyện Đông Cốc có mẫu thân là người Lý gia, đối với chi tiết về Ngôn Cảnh Tắc biết rất rõ ràng, biết Ngôn Cảnh Tắc là tay đấm trong sòng bạc Lý gia.
Thật ra Vệ Lăng Tu cũng không biết chuyện này: “Ngài nghĩ sai rồi! Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phải tay đấm sòng bạc!”
Vệ Lăng Tu quá chắc chắn, làm Chu Tùng đều hoài nghi mình có phải nghĩ sai rồi hay không…… “Hắn không phải tay đấm sòng bạc chứ là cái gì?!” Người này có thể đánh như vậy, vừa đối mặt liền ném văng bốn tùy tùng của ông kìa!
Vệ Lăng Tu không chút do dự: “Ngôn ca là Lẫm sinh huyện Đông Cốc, mới vừa được tiểu tam nguyên!”
Thời điểm Vệ Lăng Tu nói lên chuyện này, đặc biệt tự hào.
Chu Tùng cạn lời mà nhìn cháu ngoại trai.
Tuy nói hôm nay ông chỉ là lần thứ hai gặp cháu ngoại trai, nhưng đây là hài tử duy nhất của tỷ tỷ ông, ông đối với Vệ Lăng Tu có một loại cảm giác thân thiết trời sinh, đặc biệt thích Vệ Lăng Tu.
Chỉ là, Vệ Lăng Tu giống như không thích ông!
Đứa nhỏ này lúc nãy trợn mắt giận nhìn ông thì thôi, hiện tại thế mà còn dùng loại nói dối lừa gạt ông như này!
Tráng hán này sao có thể là tiểu tam nguyên Lẫm sinh được?
Thi huyện thi phủ thi viện đều được án đầu, thế mới được tiểu tam nguyên, người như vậy trên cơ bản lại thi cử nhân không có vấn đề, có thể nói là thiên chi kiêu tử…… Trước mắt tráng hán này sao có thể được tiểu tam nguyên?
“Ngôn ca lợi hại lắm, có bản lĩnh xem qua là nhớ!”
“Hắn mới vừa được viện thí án đầu, học chính đại nhân muốn thu hắn làm đồ đệ, hắn cũng không muốn ấy!”
“Lúc trước, huyện lệnh đại nhân và Chu đại nhân huyện bên cạnh cũng là muốn thu hắn làm đồ đệ, nhưng hắn không đồng ý, chỉ đáp ứng cùng người tham thảo một chút học vấn thôi.”
……
Chu Tùng: “……” cháu ngoại trai này của ông nói cái gì vậy trời?!
Trong mắt quan viên bọn họ, một tú tài……. Trừ phi phụ thân tú tài này phi thường lợi hại, bằng không vô luận như thế nào đều sẽ không được bọn họ để vào mắt.
Không phải người cùng cấp bậc.
Nhiều quan viên như vậy cướp giật muốn thu một tú tài làm đồ đệ…… Đây là nói giỡn hay gì!
Cháu ngoại trai ông nghe nói không thích đọc sách, có phải bởi vì không đọc sách cho nên khoác lác đều sẽ thổi phồng không?
“Ngài nếu không tin, nhìn xem chữ Ngôn ca đi!” Vệ Lăng Tu từ bàn bên cạnh lấy qua một ít chữ Ngôn Cảnh Tắc viết trước đó, đưa cho Chu Tùng.
Chu Tùng lập tức bị kinh sợ: “Chữ tốt!”
Từ từ, chữ tốt như vậy sao chép sách, viết chú giải…… Này không giống như là đồ vật cháu ngoại trai của ông có thể có được!
Vệ Lăng Tu nói: “Đúng không, Ngôn ca đặc biệt có tài hoa!” y nói, lại lấy tới một cái rổ sách, từ giữa lấy ra rất nhiều sách: “Ngôn ca viết vài loại chữ! Ngài đều có thể nhìn xem!”
Cầm cầm, Vệ Lăng Tu còn đem công văn y và cùng Ngôn Cảnh Tắc thi được tú tài ra, linh tinh tất cả đều lấy ra: “Công văn cũng ở chỗ này! Ngài xem, ta và Ngôn ca đều thi đậu tú tài! Chẳng qua Ngôn ca là án đầu! Ta ở phía sau……”
Vệ Lăng Tu nói đến sau lại có điểm ngượng ngùng, nhưng thực mau lại đắc ý lên: “Ngôn ca được án đầu, tất cả mọi người chịu phục!”
Chu Tùng nhìn đống lớn sách sao chép kia dùng kiểu chữ tốt nhất, nhìn những cái đó công văn, đột nhiên phát hiện chính mình giống như nghĩ sai rồi.
Tú tài kia thế mà lại lừa ông!
Không, không chỉ là tú tài kia lừa ông, Vệ gia cũng lừa ông!
Vệ gia không phải nói cháu ngoại trai không phải là người có thiên phú học tập sao? Không phải người có thiên phú học tập, có thể tuổi trẻ thi đậu tú tài à?!
Hết chương 146.