Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 149-150-151: Phiên ngoại


2 năm

trướctiếp

Chương 149: Phiên ngoại 1 thế giới thứ 7

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Chu Tùng ở phủ thành bên cạnh làm học chính, quản lý cũng chỉ là viện thí mà thôi, cả thi hương đều quản không được, kỳ thật không coi là quan quá lớn, tay càng duỗi không đến huyện Đông Cốc.

Nhưng ông rốt cuộc vẫn là quan viên.

Vì thế, từ khi ông cùng Vệ gia nháo phiên, Vệ gia ở huyện Đông Cốc, mỗi ngày liền ngày càng lụn bại.

Đầu tiên là thư viện nơi Vệ Chí Viễn dạy học không cần Vệ Chí Viễn nữa.

Ở thư viện dạy học, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có khóa buổi sáng, còn có rất nhiều kỳ nghỉ, nhưng mỗi tháng có mấy chục lượng bạc thu vào, còn có thể ở trong thư viện cùng các cử nhân khác tham thảo học vấn…… Việc như vậy bao nhiêu người muốn?

Vệ Chí Viễn đắc tội người, vị trí này cũng thay đổi thành người khác.

Mà phía trước, lúc Vệ Chí Viễn còn có khoản thu vào này, ở phủ thành có đôi khi còn chưa đủ tiêu, hiện tại không có khoản thu vào này, ông lại không cam lòng về huyện Đông Cốc, hoặc là phải nói cảm thấy không còn mặt mũi nên không muốn trở lại huyện Đông Cốc, mỗi tháng đều phải đòi ngân lượng trong nhà.

Này còn chưa tính, người gia tộc Vệ gia còn trách móc bọn họ, lại có Lý gia xa lánh, thậm chí ngay cả lưu manh huyện Đông Cốc cũng phá lệ thích tìm sản nghiệp Vệ gia gây phiền toái.

Vệ gia không phải lướt qua càng gian nan hơn ư?

Hết thảy chuyện này Ngôn Cảnh Tắc đều biết, dù sao hắn đã từng là cầm đầu lưu manh.

Lưu manh huyện Đông Cốc tìm Vệ gia phiền toái, còn đến trước mặt hắn tranh công……

Hiện giờ hắn đã thành tú tài, thái độ mấy lưu manh này đối đãi hắn cũng không giống nữa, vừa kính vừa sợ, Ngôn Cảnh Tắc cũng khuyên bọn họ, bảo bọn họ đừng lăn lộn, đáng tiếc người ta cha mẹ đều quản không được bọn họ, hắn tự nhiên cũng không thể ra sức.

Hơn nữa hắn có cuộc sống mỗi ngày của mình, không có khả năng vẫn luôn quản người ta.

Hắn hiện giờ ở thôn Hưng Yên cùng với Vệ Lăng Tu, sống cuộc sống của mình, cách mấy ngày mới đi một lần hiệu sách Ngụy gia mượn mấy quyển sách xem, thuận tiện lấy bản chữ đẹp của mình coi như trao đổi.

Cuộc sống như vậy với hắn mà nói quả thực chính là cuộc sống thần tiên, đặc biệt là hắn cùng Vệ Lăng Tu hiện giờ đã làm phu thê chân chính.

Trách không được nam nhân trên đời này tới tuổi liền muốn cưới vợ, buổi tối có người ấm ổ chăn và không ai ấm ổ chăn thật sự không giống nhau!

Buổi tối trước “si” Vệ Lăng Tu, Ngôn Cảnh Tắc ngày hôm sau liền tinh thần phấn chấn.

“Ngươi hôm nay không được nói luật pháp với ta.” Vệ Lăng Tu thật ra lại có chút không tinh thần: “Ta thích làm thơ, cũng không bắt ngươi nhất định phải cùng ta viết thơ!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Được! Đều nghe ngươi!

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Trong nhà thức ăn lại sắp không còn, hôm nay là ngày họp chợ, chúng ta đi mua đồ đi?”

Vệ Lăng Tu tối hôm qua bị “trách phạt” nhiều, trên người có điểm không thoải mái, vốn không nghĩ đi, nhưng cũng không muốn một mình ở nhà, cuối cùng đáp ứng: “Được.”

“Không sao đâu, chúng ta ngồi thuyền đi, nhất định mệt không ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc biết tâm tư Vệ Lăng Tu, bồi thêm một câu.

Vệ Lăng Tu càng muốn đi.

Y hiện tại chính là tú tài, đi ra cửa đều được người cung cung kính kính đối đãi! Cảm giác đặc biệt tuyệt vời!

Hôm nay là ngày họp chợ, thôn Hưng Yên chuyên môn lộng một thuyền đi huyện thành, để người muốn họp chợ cùng đi với nhau.

Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu vừa qua đó, liền có người tránh ra một vị trí, bất quá lần này không phải vì sợ hãi, mà là vì tôn kính.

“Tú tài lão gia tới! Tú tài công các ngươi ngồi trung gian đi, trung gian thoải mái lắm.”

“Các ngươi cũng phải đi họp chợ a!”

“Tú tài lão gia muốn đi mua cái gì vậy?”

……

Người thôn Hưng Yên sôi nổi dò hỏi Vệ Lăng Tu.

Tuy nói Ngôn Cảnh Tắc hiện tại không đánh người, đối với người rất thân thiện, nhưng bọn họ vẫn sợ hắn, thật ra Vệ Lăng Tu…… Ngay từ đầu, đã không ai sợ Vệ Lăng Tu.

Vệ Lăng Tu nhất nhất trả lời.

Người trong thôn một bên nói với y, một bên nhịn không được hâm mộ y.

Chuyện y cùng Ngôn Cảnh Tắc, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

Trước kia bọn họ cảm thấy y thảm, hiện tại không nghĩ như vậy nữa, cõng Vệ Lăng Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc, còn có người âm thầm hối hận —— sớm biết Ngôn Cảnh Tắc sau khi “thành thân” có thể biến đổi nhiều như vậy, có thể một chút cũng không khốn nạn nữa, bọn họ lúc trước đã đem nữ nhi gả cho Ngôn Cảnh Tắc rồi!

Có một lần Ngôn Cảnh Tắc trong lúc vô ý nghe được có người nói như vậy, đặc biệt vô ngữ, những người này cũng không suy xét một chút chuyện hắn kỳ thật thích nam nhân sao?

Thuyền nhỏ xuyên qua đường sông, không lâu liền đến huyện thành.

Hôm nay là ngày họp chợ, hai bên đường phố huyện Đông Cốc nổi lên các loại sạp bình thường không có, từ các loại ăn vặt đến các loại trò chơi nhỏ, cái gì cũng có.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu mua không ít đồ, lại cùng đi tửu lầu.

Hai người chọn đồ ăn, nhưng phải đợi trong chốc lát…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ta có thứ quên mua, giờ ta đi ra ngoài một chuyến.”

Vệ Lăng Tu gật gật đầu: “Ừm.”

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, chạm vào tay y một chút, xoay người liền đi.

Hắn trước đó nghĩ muốn dỗ Vệ Lăng Tu, nhờ thợ bạc huyện thành dùng một khối bạc hắn có được, tỉ lệ không tồi đánh một cái phát quan*, dự tính bây giờ đi lấy, chờ về nhà lại đưa cho Vệ Lăng Tu.

(*cái đội trên tóc công tử thời xưa, kiểu loại Lam Trạm cài đầu ý, hoặc Quan Âm Bồ Tát cũng đội phát quang đấy)

Ngôn Cảnh Tắc thực mau đã đi, Vệ Lăng Tu lười nhúc nhích, liền chậm rãi uống trà hoa cúc điếm tiểu nhị rót cho y, đang uống, y đột nhiên nhìn thấy bảy tám nam nhân hai ba mươi tuổi vào tửu lầu.

Vệ Lăng Tu theo bản năng mà cúi đầu —— y nhận ra mấy người này!

Mấy người này, còn không phải là một năm rưỡi trước đoạt tiền của y không nói, còn muốn đánh y, kết quả bị Ngôn Cảnh Tắc đánh chạy đó sao?

Y chính là bởi vì những người này mới quen biết Ngôn Cảnh Tắc.

Vệ Lăng Tu có chút sợ, nhưng thực mau lại nghĩ đến, y hiện tại đã là tú tài, những người này vô luận như thế nào cũng không dám động thủ với y.

Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu thả lỏng lại, cùng lúc đó, những người đó cũng ngồi xuống nghiêng phía sau y.

Giữa bọn họ một bức bình phong chống đỡ, người bên kia nhìn không tới y, Vệ Lăng Tu càng thêm thả lỏng, đồng thời cũng bắt đầu nghe những người đó nói chuyện.

Dựa theo cách nói của những người đó, bọn họ vừa mới lấy về tới một số tiền, được tưởng thưởng mới có thể tới tửu lầu ăn cơm.

Nói nói, những người đó đột nhiên có người nói: “Đáng tiếc Ngôn ca không làm nữa, chúng ta đi đòi tiền phải tốn nhiều rất nhiều công phu, nếu Ngôn ca ở đây, đem người ném xuống nước một cái, tiền nhà ai mà không đòi được?”

“Đúng vậy, Ngôn ca bản lĩnh tốt nhất.”

“Thật không nghĩ tới, hắn thế mà còn có thể thi đậu tú tài!” Lại có một người nói.

Vệ Lăng Tu nghe được sửng sốt.

Phía trước nghe những người đó nói cái gì “Ngôn ca”, y không nghĩ nhiều, rốt cuộc thôn Hưng Yên cũng có nhiều người họ Ngôn, nhưng hiện tại bọn họ nói đến tú tài…… Đây là nói đến Ngôn Cảnh Tắc sao?

Vệ Lăng Tu đánh lên tinh thần, nghiêm túc mà nghe.

“Ngôn ca vậy mà có dự tính! Muốn gì nhất định có thể có được, nói về tiểu thiếu gia Vệ gia kia xem, hắn coi trọng xong không phải lộng tới tay rồi sao?"

“Đúng vậy, lúc trước chúng ta còn bồi hắn diễn một tuồng kịch!”

“Ngôn ca lúc ấy lộng tới Vệ thiếu gia, túi tiền thật sự dư dả rất nhiều.”

“Chỉ là…… Ta còn nghĩ hắn đối với Vệ thiếu gia là chơi chơi thôi, không nghĩ tới là thiệt tình.”

……

Lúc trước Ngôn Đại thu tiền người khác muốn dạy hư Vệ Lăng Tu, nhưng miệng hắn còn rất khẩn, cũng không nói với ai.

Hơn nữa sau lại Vệ Lăng Tu cũng cho hắn không ít tiền…… Mấy lưu manh này chỉ coi như Ngôn Đại tiêu tiền trong khoảng thời gian đó tất cả đều là từ Vệ Lăng Tu lừa tới.

Đương nhiên, bọn họ có ý nghĩ như vậy vẫn là bởi vì thái độ một năm nay của Ngôn Cảnh Tắc……

Lúc này có người nhắc tới chuyện này, một người khác lập tức nói: “Các ngươi không muốn sống nữa à? Thế mà dám nói cái này, cẩn thận bị Ngôn ca đánh! Lần trước có người nói bậy với tiểu thiếu gia kia, có kết cục gì các ngươi đã quên rồi sao?”

“Chính là…… Ngôn ca có nói, một chút tin tức cũng không thể để lộ ra ngoài.”

“Không nói không nói.”

“Uống rượu uống rượu!”

……

Những người này lại ăn ăn uống uống, giữa chừng cũng nói một ít chuyện khác, đều là có quan hệ với sòng bạc.

Vệ Lăng Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc trước kia, thế mà thật là tay đấm sòng bạc?

Bọn họ lầm đầu gặp nhau cũng là Ngôn Cảnh Tắc cố tình an bài?

Vệ Lăng Tu đang nghĩ ngợi tới chuyện này, điếm tiểu nhị tới đưa đồ ăn, cùng lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã trở lại.

“Lăng Tu……” Ngôn Cảnh Tắc vừa về tới liền cười cùng Vệ Lăng Tu chào hỏi, đồng thời, thân hình hắn cao lớn nên cũng thấy được người quen ngồi ở mặt sau bình phong.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đi nhìn biểu tình của Vệ Lăng Tu, phát hiện Vệ Lăng Tu biểu tình trước sau như một, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, người phía sau bình phong đồng dạng thấy được ánh mắt hắn.

Người sòng bạc: “……” Bọn họ thấy lão đại hình như gọi tên vị tiểu thiếu gia Vệ gia kia?

Vệ tiểu thiếu gia kia ngồi cạnh bọn họ, có phải nghe được bọn họ nói chuyện rồi không?

Đó chính là lão đại bọn họ ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo bọn họ không thể để lộ ra……

Mấy tay đấm đều bị hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, mắt nhìn đồ ăn còn chưa lên, trực tiếp liền đi.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đứng lên, chặn tầm mắt Vệ Lăng Tu.

“Ngươi làm gì vậy?” Vệ Lăng Tu ra vẻ khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Cũng không có gì…… Ta mua lễ vật cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, liền đem phát quan mònh mới vừa mua lấy ra cho Vệ Lăng Tu: “Ta cảm thấy phát quan này đặc biệt thích hợp với ngươi.”

Vệ Lăng Tu tiếp nhận vừa thấy, thế mà phát hiện bên trong còn khắc chữ: “Mua sao?”

“Không phải mua, ta đặt làm.” Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng.

Vệ Lăng Tu cười tiếp nhận: “Ta rất thích.”

Lúc này những tay đấm đó đều đã đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng cũng thả lỏng lại, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Lúc này, Vệ Lăng Tu hỏi: “Ngôn ca, ngươi thích ta từ khi nào?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta lần đầu tiên gặp ngươi liền cảm thấy rất thích, ngươi nên là tức phụ nhi của ta!"

Vệ Lăng Tu trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, thầm thở dài một hơi.

Y trước kia tin tưởng vững chắc Ngôn Cảnh Tắc không phải tay đấm sòng bạc, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc xác thật là……

Y còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể coi như không biết.

Chỉ là…… Người y thích cũng quá ngốc, cũng thích y lâu như vậy rồi mà cũng không chịu nói ra sớm.

Nghĩ như vậy, chờ vịt sốt chiêu bài của tửu lầu bưng lên, Vệ Lăng Tu xé một cái chân vịt cho Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn ca, ngươi ăn nhiều một chút, cho bổ bổ đầu óc.”

“Đầu óc ra dùng tốt lắm.”

“Cho nên càng hẳn phải bổ bổ!” Vệ Lăng Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc xé một chân vịt khác cho Vệ Lăng Tu: “Ngươi cũng ăn đi, cũng bổ bổ.”

Vệ Lăng Tu: “…… Ngươi ghét bỏ đầu óc ta không dùng tốt hả?”

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Không có! Tuyệt đối không có! Lăng Tu nhà ta thông minh nhất.”

Vệ Lăng Tu lúc này mới ăn.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái độ Vệ Lăng Tu đối với hắn trước sau như một, hẳn là không thấy được mấy "huynh đệ" của nguyên chủ trước kia, hoặc là thấy được nhưng những người đó chưa nói gì.

Vậy là được!

Hắn từng ngụm từng ngụm ăn cơm, thuận tiện đem đồ ăn Vệ Lăng Tu thích gắp cho Vệ Lăng Tu, cố tình hắn không kén ăn, cho nên chọn đồ ăn tất cả đều là Vệ Lăng Tu thích……

Vệ Lăng Tu: “……” nửa bên bàn của y sắp bị chất đầy rồi!

Mà bên kia, những tay đấm sòng bạc đó ra ngoài tửu lầu đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.

“Làm sao bây giờ?”

“Xong đời xong đời……”

“Ngôn ca có thể nào đánh chúng ta không?”

Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng có người nói: “Nếu không, chúng ta đi tìm Vệ gia phiền toái? Ngôn ca thích nhìn cái này……”

Vệ gia: “……”

Hết chương 149.
__________∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 150: Phiên ngoại 2 - Vào kinh

Tác giả: Quyết Tuyệt

Ngôn Cảnh Tắc không có gì ngoài ý muốn khảo qua thi hương.

Lúc này hắn ở phương nam đã rất có danh khí, được công nhận là tài tử, cũng bởi vậy nên quan chủ khảo không chút nào ngoài ý muốn điểm hắn làm Giải Nguyên.

Vệ Lăng Tu không khảo qua thi hương, y rốt cuộc vẫn có chỗ khiếm khuyết.

Sau khi thi hương, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở phủ thành ở một đoạn thời gian, cùng các cử nhân khác tham thảo học vấn, lại học được không ít thứ.

Mười lăm tháng chín này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu chuẩn bị lên kinh, tham gia mùa xuân thi hội sang năm, thuận tiện cũng xử lý thỏa đáng chuyện Vệ Lăng Tu quá kế đến Chu gia --- học chính làm ba năm, Chu Tùng đã trở về kinh thành trước bọn họ một bước. 

Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc muốn trễ chút mới vào kinh. Vệ Lăng Tu còn chưa thi đậu cử nhân, thi hương lại cần thiết phải tham gia ở nguyên quán, nếu hắn khảo được tiến sĩ ở kinh thành làm quan, tương lai Vệ Lăng Tu về quê tham gia thi hương, bọn họ phải tách ra hồi lâu.

Nhưng Chu Tùng nói, bởi vì Chu gia nguyên quán liền ở cạnh kinh thành, chỉ cần đem việc Vệ Lăng Tu quá kế làm cho thỏa đáng, Vệ Lăng Tu về sau liền có thể ở gần kinh thành tham gia khoa khảo.

Biết được việc này, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Vệ Lăng Tu ra bắc.

Thời điểm bọn họ xuất phát là tháng chín.

Giang Nam tháng chín tuy nói trời đã lạnh xuống, nhưng kỳ thật khí hậu đúng là thích hợp, đặc biệt sảng khoái, nhưng một đường ra bắc, tình huống liền bất đồng.

Bọn họ ra bắc là cùng đường với các cử nhân khác, đại bộ phận thời điểm ngồi thuyền, có vài địa phương mướn xe, mà càng về hướng bắc, thời tiết càng lạnh.

"Thiên khí túc thanh, phồn sương phi phi, côn kê thần minh, hồng nhạn nam phi*……" một cử nhân ngồi ở đầu thuyền, đối diện bờ sông ngâm một câu thơ, nhưng vừa nói xong hắn ta liền đánh hắt xì một cái, lập tức quấn chặt quần áo trốn vào trong khoang thuyền.

(*Thời tiết quét sạch, phồn sương tầm tã, côn gà thần minh, hồng nhạn bay về phía nam)

Trên thuyền gió lớn, Vệ Lăng Tu bị gió thổi qua cũng nghỉ ngơi ý niệm làm thơ.

Toàn bộ trên thuyền cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, hắn thậm chí còn hứng thú bừng bừng đi học lái thuyền như thế nào.

“Vệ huynh, Ngôn huynh thật sự là…… Không giống người thường!” Một cử nhân họ Vương nói với Vệ Lăng Tu.

Vương cử nhân này hơn ba mươi tuổi, tuổi không tính là lớn nhưng cũng không tính nhỏ, lớn lên rất là phúc hậu, bất quá một đường ra bắc, hắn ta liền càng ngày càng không phúc hậu.

“Ngôn huynh tự nhiên không giống thường nhân.” Lý tú tài…… Không, hiện tại hẳn là Lý cử nhân, hắn ta đối với Ngôn Cảnh Tắc là phi thường tôn sùng, mỗi ngày đều sẽ hướng người ta khích lệ Ngôn Cảnh Tắc, cũng thuận tiện nói cho người khác biết hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc quan hệ rất tốt. 

“Ngôn ca thân thể đặc biệt tốt.” Vệ Lăng Tu nghe người ta khích lệ Ngôn Cảnh Tắc, liền có điểm đắc ý.

Một đường này khiến người mệt mỏi, cử nhân đồng hành thậm chí có người nửa đường bị bệnh, chỉ có thể tìm một địa phương lưu lại dưỡng bệnh, Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy…… Loại thời điểm này còn có tinh thần lăn lộn y!

Vệ Lăng Tu cảm thấy chính mình sắp tan thành từng mảnh.

Cũng may sắp đến kinh thành rồi!

Từ khi bắt đầu mùa đông, thời tiết kinh thành liền một ngày lạnh hơn một ngày.

Nhưng ở tửu lầu nào đó, không khí lại phi thường nhiệt liệt.

Mùa xuân sang năm là kỳ thi mùa xuân, trước mắt, cơ hồ những nơi hội tụ cử nhân tài hoa hơn người cả nước đều hội tụ đến kinh thành.

Mà trong những người này, nổi tiếng nhất là một cử nhân tên Thái Thiếu Chương.

Thái Thiếu Chương sinh ra ở đại gia tộc, lúc bảy tám tuổi đã làm ra một bài thơ làm người kinh ngạc cảm thán, lúc sau danh khí càng một năm so với một năm lớn hơn.

Gã trước đó cũng đã được tiểu tam nguyên, lại được Giải Nguyên, lần này lên kinh tham gia khoa khảo là hướng về phía hội nguyên và Trạng Nguyên mà đi!

Gần đây, gã ở kinh thành nổi bật vô song, tập thơ gã ra càng được vô số người truy phủng.

Ngày này Thái Thiếu Chương tham gia văn hội, lại làm ra một bài thơ, liền có người khen gã: “Thơ hay! Sang năm kỳ thi mùa xuân, Khổng Lâm huynh nhất định có thể kim bảng đề danh.”

Thái Thiếu Chương tự Khổng Lâm, lúc này hắn nghe được người khác khen tặng, trên mặt liền lộ ra rụt rè tươi cười.

Lại có người nói: “Khổng Lâm huynh có lẽ có thể lục nguyên cập đệ*.”

(*cập đệ là thi được tiến sĩ, lục nguyên là 6 giải đầu, như Tam nguyên là Trạng nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa với nhất nhì ba)

“Lục nguyên cập đệ gian nan cỡ nào, huynh đài xem trọng.” Thái Thiếu Chương nói, lời tuy là nói như vậy, trên mặt lại mang chút đắc ý.

Có người không quen nhìn bộ dáng này của Thái Thiếu Chương, đột nhiên nói: “Khổng Lâm huynh tuy rằng tài hoa hơn người, nhưng chỉ sợ so bất quá một người khác.”

Nghe được người này nói, mọi người đều tò mò lên, Thái Thiếu Chương lại nhíu mày lại.

Người kia nói: "Ta lên kinh đi thi có dừng lại ở vùng Giang Nam, biết được có một cử nhân tên là Ngôn Cảnh Tắc, có được khả năng đã gặp qua là không quên được, một bút chữ càng có thể so với đại gia tiền triều.”

Giang Nam cách kinh thành quá xa, Ngôn Cảnh Tắc tuy nói ở Giang Nam đã có chút danh khí, nhưng ở kinh thành người biết  hắn cũng không nhiều.

“Nói là đã gặp qua là không quên được, rất nhiều người cũng chính là trong thời gian ngắn có thể nhớ kỹ vài thứ, qua đoạn thời gian liền quên, không coi là cái gì.” Thái Thiếu Chương nói.

Người đã gặp qua là không quên được đương nhiên là có, nhưng ở khoa cử không nhất định chiếm tiện nghi.

Bởi vì phần lớn người như vậy đều chỉ có thể trong thời gian ngắn nhớ kỹ, qua chút thời gian liền quên mất.

Chỉ là, tuy Thái Thiếu Chương nói như vậy, vẫn là có không ít người thổi phồng Ngôn Cảnh Tắc lên: “Ta cũng nghe qua tên người này rồi.”

“Nghe nói hắn trước kia không học vấn không nghề nghiệp, 18 tuổi mới bắt đầu đọc sách, không quá một năm được tiểu tam nguyên!”

“Ta xem qua chữ hắn rồi, thật sự là tự than thở không bằng.”

……

Cử nhân Giang Nam phần lớn đã nghe qua tên Ngôn Cảnh Tắc, phía trước không đề cập tới bất quá vì đều là người đọc sách, không muốn khen người khác mà thôi.

Nhưng hiện tại Thái Thiếu Chương nổi bật quá thịnh, liền có người nâng Ngôn Cảnh Tắc tới.

Thái Thiếu Chương căn bản không tin: “18 tuổi mới đọc sách biết chữ, một năm liền trúng tiểu tam nguyên? Thật là buồn cười!”

“Khổng Lâm huynh, nhân ngoại hữu nhân*.”

(*người giỏi có người giỏi hơn)

Thái Thiếu Chương nói: “Là mèo hay là hổ, chờ ta gặp qua hắn rồi nói!”

Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nhập kinh đã có người nhớ thương hắn, nhưng hắn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Bọn họ ở trên thuyền gió rất lớn, chung quy cứ cảm thấy lạnh, nhưng cuối cùng một đoạn đường ngồi xe liền ấm áp, chỉ là trên đường quá mức xóc nảy.

Ngôn Cảnh Tắc liền đem Vệ Lăng Tu ôm vào trong ngực, để Vệ Lăng Tu ngồi trên người mình, cũng dễ chịu một chút.

Hai người bọn họ đơn độc mướn một chiếc xe, chuyện này người khác vốn là không hiểu được, nhưng mà lúc trên đường hơi làm nghỉ ngơi, Vương cử nhân vội vàng lại đây, vén màn xe lên……

Ba người hai mặt nhìn nhau, Ngôn Cảnh Tắc bình tĩnh mà buông tay Vệ Lăng Tu ra, lại còn ôm Vệ Lăng Tu: “Vương huynh, có việc?”

Vương cử nhân xấu hổ cười: “Không có việc gì.” Hắn ta chính là đột nhiên nhớ không nổi nội dung trước kia xem qua trên một quyển sách, vì thế nghĩ đến hỏi Ngôn Cảnh Tắc một chút, không nghĩ tới thế mà gặp loại chuyện này.

Hắn ta đã nói một đường này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu tốt đến có hơi quá mức…… Thì ra là thế!

Vệ Lăng Tu đột nhiên bị người đụng phải, thời điểm xuống xe ngựa đi qua quán trà bên cạnh nghỉ ngơi rất không được tự nhiên, nhìn thấy Vương cử nhân che che dấu dấu mà nhìn mình càng xấu hổ hơn, cũng chỉ đi cùng Lý cử nhân nói chuyện.

Còn Ngôn Cảnh Tắc, hắn mượn phòng bếp của người mở quán trà, tính toán làm chút thức ăn.

Trong phòng bếp truyền đến mùi hương mê người, có thể nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc ở bên trong nấu cơm…… Vương cử nhân tiến đến bên cạnh Vệ Lăng Tu hỏi: “Vệ huynh, ngươi là làm sao thảo cho Ngôn huynh vui?”

Sắc mặt Vệ Lăng Tu biến đổi.

Vương cử nhân lại nói: “Không biết Ngôn huynh có nhìn trúng ta không nữa……”

Vệ Lăng Tu một chân dẫm lên chân Vương cử nhân.

Ngôn Cảnh Tắc mới chướng mắt cái tên mập mạp này á!

Lý cử nhân nghe được Vương cử nhân nói: “……” Vương huynh, trước khi ngươi nói lời, tốt nhất là soi gương trước.

“Vệ huynh thứ tội…… Ta đây không phải hy vọng có thể cùng Ngôn huynh ngày đêm tham thảo học vấn sao……” Vương cử nhân nói, nếu bên cạnh hắn ta có người có thể tùy thời giải đáp vấn đề cho hắn ta thì tốt rồi, hắn ta nguyện ý bán đứng thân thể của mình!

Vệ Lăng Tu tăng thêm lực đạo dưới chân.

Vương cử nhân: “……” Hắn ta sai rồi!

Vương cử nhân xác thật sai rồi.

Một đường trước đó, hắn ta tìm Ngôn Cảnh Tắc hỏi chuyện, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, nhưng sau từ ngày ấy, Ngôn Cảnh Tắc không để ý tới hắn ta nữa.

Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc khổ người lớn như vậy thế mà sợ vợ!

Vương cử nhân ưu thương cực kỳ.

Mọi người tới kinh thành liền tách ra.

Những cử nhân gia cảnh bất đồng, có tiền có thể ở lại khách điếm tốt, bình thường một chút cũng chỉ có thể ở nhờ nhà bá tánh, thậm chí đến chùa miếu mà ở. 

Còn Vệ Lăng Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc, Chu Tùng trước tiên chuẩn bị cho bọn họ một cái tiểu viện tử, vừa lúc cho bọn họ ở.

Chu Tùng chuẩn bị phòng ở cũng không lớn, phòng bên trong cũng không nhiều lắm, nhưng sân cũng không nhỏ, trong viện còn trồng không ít hoa cỏ.

Vệ Lăng Tu vừa đến đã thích, Ngôn Cảnh Tắc cũng rất thích, liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân Chu Tùng đưa hắn sửa sang lại nhà ở.

Nhìn thấy một góc sân trong phóng một đống củi lửa, hắn còn nóng lòng muốn thử, cuối cùng không nhịn xuống đi chẻ củi.

Vệ Lăng Tu: “…… Ngôn ca, củi này để hạ nhân chẻ là được rồi.” Chu Tùng chuẩn bị hạ nhân cho bọn họ là người một nhà, một đôi phu thê trung niên và hai tra một gái con bọn họ.

Trung niên nam nhân kia vẫn rất có khả năng việc tốn sức.

“Ta luyện luyện thân thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói, dọc theo đường đi này vẫn luôn lên đường, hắn cũng chưa có cơ hội rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên muốn luyện cũng cũng chỉ là đem Vệ Lăng Tu tung lên lại chụp lấy…… Chung quy cảm thấy gân cốt không hoạt động hết được.

Được rồi…… Vệ Lăng Tu không ngăn cản nữa.

Ngôn Cảnh Tắc chẻ củi chung quy vẫn tốt hơn là tung hứng y!

Khi y còn nhỏ cũng không có người tung lên rồi chụp lấy, không nghĩ tới trưởng thành thế mà còn có thể cảm thụ một phen, ngay từ đầu y đều bị dọa hết hồn!

Cố tình còn không thể kêu lên —— trên thuyền cách âm không tốt!

Y thật sự quá khó khăn!

Vệ Lăng Tu tìm không thấy chuyện để làm, dứt khoát liền tìm tới trang giấy, chuẩn bị vẽ Ngôn Cảnh Tắc.

Y gần đây phi thường thích vẽ tranh, dọc theo đường đi vẽ không biết bao nhiêu là Ngôn Cảnh Tắc.

Vệ Lăng Tu vẽ đến phi thường chuyên tâm, vẽ xong rồi, còn đề một bài thơ: “Xuân sơn mạc mạc đạm yên hoành, âm hác đinh đinh phạt mộc thanh*."

(*Xuân sơn sương khói lượn lờ, vang vọng tiếng đốn củi đinh đinh.”

Buông bút, Vệ Lăng Tu đối với bản thân mình phá lệ vừa lòng, cầm lấy tới liền cho Ngôn Cảnh Tắc xem: “Ngươi xem ta vẽ được không?”

“Rối tinh rối mù!” Một thanh âm đột nhiên nói.

Vệ Lăng Tu sửng sốt, lúc này mới phát hiện thế mà có người ở bên cạnh nhìn mình.

Đó là mấy văn nhân hai ba mươi tuổi, đi tuốt phía trước là một nam nhân tuổi không lớn, dáng người cao gầy, lúc này lấy tranh y vẽ một phen, liền nói: “Tranh này quả thực là giống như vẽ chơi, còn chữ này…… Này đó là có thể so với chữ đại gia tiền triều?”

Người nói chuyện đúng là Thái Thiếu Chương.

Sau khi gã biết được Ngôn Cảnh Tắc tới kinh thành liền chuyên môn mang theo người tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, muốn gặp Ngôn Cảnh Tắc một lần.

Cửa sân mở ra, hạ nhân đang quét tước, cũng chỉ có một nam tử nhược quán* đang vẽ tranh…… Thái Thiếu Chương tự nhiên cảm thấy người này chính là Ngôn Cảnh Tắc.

(*nhược quán là một nghi lễ trưởng thành cho nam tử vào 20 tuổi, ở đây hiểu là cỡ khoảng 20)

Mà sau khi gã xem qua tranh chữ của người này……

Nói thật người này vẽ tuy nói không có kỹ xảo gì nhưng lại chứa đầy cảm tình, đem nam nhân chẻ củi kia vẽ đến cực có thần vận.

Nhưng cũng không hơn, tranh như vậy, gã mười mấy tuổi liền có thể làm rồi!

Còn chữ kia, tuy nói còn được, nhưng cũng thực bình thường, ít nhất chữ của gã so với chữ người này tốt hơn!

“Ngươi là ai?” Vệ Lăng Tu nhíu mày.

“Thái Thiếu Chương.” Thái Thiếu Chương nói: “Ngươi hẳn là nghe qua tên của ta.”

“Chưa từng nghe qua.” Vệ Lăng Tu nói: “Trả tranh lại cho ta.”

“Họa tác bậc này, ta cũng xấu hổ để cho người ta xem.” Thái Thiếu Chương buông ra tay, khinh thường nói: “Ngươi thật đúng là…… Hữu danh vô thực!”

Kết quả, gã mới vừa nói xong, trên vai đã bị nặng nề vỗ một cái, cả người lảo đảo suýt chút nữa té ngã.

Thái Thiếu Chương ngẩng đầu lên, liền thấy hạ nhân thân hình cao lớn trước đó chẻ củi lúc này đang đứng bên cạnh gã, sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn gã, còn nói: “Ngươi mới rối tinh rối mù!”

Ngôn Cảnh Tắc trừng mắt nhìn Thái Thiếu Chương một cái, lại nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ngươi không cần phải xen vào người mắt mù này! Ngươi vẽ cực hảo, ta rất thích.”

Lăng Tu nhà hắn ở trong chính nhà mình vẽ tranh chơi, cần người khác đánh giá sao? Người này thật sự làm nhân sinh ghét.

Thái Thiếu Chương bị người “đánh” một chút, tức khắc nổi giận, nói với Vệ Lăng Tu: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi cứ tùy ý để hạ nhân nhà ngươi đánh ta như vậy à?”

Người đi theo Thái Thiếu Chương cùng nhau tới kỳ thật cũng có bất mãn với Thái Thiếu Chương, nhưng lúc này cũng cảm thấy “Ngôn Cảnh Tắc” làm không đúng.

Thái Thiếu Chương có thế nào cũng là người đọc sách, sao có thể dung túng hạ nhân như vậy với gã?

“Ngươi nói ai là hạ nhân?” Vệ Lăng Tu cả giận nói.

Ngôn Cảnh Tắc cũng nói: “Ngươi có phải nghĩ sai rồi không? Ta mới là Ngôn Cảnh Tắc.”

Đám người Thái Thiếu Chương: “……”

Hết chương 150.

__________∆∆∆∆∆∆∆__________

Chương 151: Phiên ngoại 3 - Trạng Nguyên

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc bổ củi trong chốc lát lại cảm thấy nóng, liền cởi áo bông ra mặc một kiện áo ngắn mỏng, có thể thấy rõ ràng hình dạng cơ bắp trên cánh tay hắn.

Hơn nữa hắn dáng người cao lớn…… Tất cả mọi người đều cảm thấy, đây là một hạ nhân làm việc tốn sức.

Kết quả, đây là Ngôn Cảnh Tắc?

Ngôn Cảnh Tắc mà nghe nói một chút cũng không kém Thái Thiếu Chương đó sao?

Vệ Lăng Tu lúc này cũng nói: “Ta có cái gì mà hữu danh vô thực? Ta chỉ là một tú tài!”

Một tú tài như y có có vẽ như vậy, viết ra chữ như vậy, đã thực không tồi!

Thái Thiếu Chương trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nhưng thực mau hồi thần lại, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Ta muốn so tài với ngươi một lần.”

“Tới a, so hai tràng so bà tràng cũng được.” Ngôn Cảnh Tắc đem rìu trên tay ném xuống mặt đất một cái.

Thái Thiếu Chương theo bản năng hướng bên cạnh mà trốn, hãi hùng khiếp vía —— gã thật sự sợ Ngôn Cảnh Tắc dùng rìu chém gã!

Ngôn Cảnh Tắc thừa nhận, chính mình ở phương diện làm thơ là có điểm khiếm khuyết linh khí.

Nhưng nói thật, từ xưa đến nay thi nhân nổi tiếng nhất, lưu lại thơ làm người kinh diễm cũng bất quá mấy chục bài mà thôi, còn phần lớn là ở vào cảnh tượng có cảm xúc phát ra mới có thể làm được, thật đến thời điểm phải khảo thí, bọn họ không nhất định có thể lập tức làm ra một bài thơ có thể truyền lưu thiên cổ.

Mà Thái Thiếu Chương cùng những người này so, còn xa xa không bằng.

Cho nên trên thơ từ, Thái Thiếu Chương không thấy được có thể so qua Ngôn Cảnh Tắc mấy năm nay nhìn không biết bao nhiêu thơ từ.

Còn thứ khác……

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại chính là cái kho sách di động! Kho sách di động này còn rất thông minh, lý giải toàn bộ sách mình đã xem qua!

Thái Thiếu Chương một mình làm sao bằng một cái "kho sách"?

Thái Thiếu Chương hùng hổ mà tìm tới cùng Ngôn Cảnh Tắc tỷ thí, nhưng cuối cùng lại xám xịt mà đi mất.

Ngôn Cảnh Tắc tồn tại, cơ hồ lập tức đã bị người trong kinh thành biết, có không ít người đọc sách mộ danh mà đến.

Mà mỗi khi có người gặp qua Ngôn Cảnh Tắc, hướng tới những người này hỏi thăm tin tức về Ngôn Cảnh Tắc, biểu tình của những người này đều sẽ phi thường quái dị.

Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở kinh thành trôi qua một năm.

Lại nói tiếp, Chu Tùng rất hoan nghênh bọn họ, năm lần bảy lượt mời bọn họ vào ở Chu gia, nhưng thê tử Chu Tùng đối với bọn họ nhàn nhạt, cho nên Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cũng không thò lại gần tự thảo mất mặt.

Tháng hai năm sau, kỳ thi mùa xuân bắt đầu.

Lúc thi hội, thí sinh chỉ có thể mặc áo đơn, cho nên rất nhiều thí sinh bị đông lạnh đến run bần bật, tại đây trong một chúng thí sinh, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ là hạc trong bầy gà, nhìn còn một chút cũng không cảm thấy lạnh.

Tất cả những người quen biết hắn đều hâm mộ không thôi —— Ngôn Cảnh Tắc này, thật sự một chút cũng không giống người đọc sách gì cả!

Nhưng mà chính là cái người không giống người đọc sách này, thế mà lại thi tốt hơn so với tất cả mọi người.

Năm nay thi hội đề bài rất khó, rất nhiều người cả xuất xứ cũng không biết, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đáp rất khá, mặt sau còn có một đề bài hỏi vấn đề trong triều gặp phải, hắn cũng nói có sách, mách có chứng, đáp đến chu đáo mọi mặt.

Càng quan trọng là, chữ hắn thật sự thật quá tốt!

Lục nguyên cập đệ là có thể lưu danh muôn đời, trong triều cũng có người không muốn hắn có được, nhưng các bài thi là phải cho bệ hạ xem qua, đến lúc đó bệ hạ hỏi vì sao hắn không phải đệ nhất, bọn họ trả lời như thế nào?

Ngôn Cảnh Tắc không chút nào ngoài ý muốn, được hội nguyên.

Ngày dán bảng đơn, tên của hắn cao cao treo ở vị trí đệ nhất.

“Hội nguyên còn chưa thành thân!” Cũng không biết là ai hô một câu, thế mà còn có người tính toán dưới bảng bắt tế*, tóm được Ngôn Cảnh Tắc……

(*bắt con rể)

Nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều.

Ngôn Cảnh Tắc một anh giữ ải, vạn anh khó vào, vung tay lên, những hạ nhân muốn “bắt” hắn đã bị hắn đẩy ra toàn bộ.

Hắn là của Vệ Lăng Tu!

Bọn hạ nhân: “……” Bắt không nổi, bọn họ vẫn nên thay đổi người khác đi!

Sau khi thi hội chấm dứt là thi đình, phải gặp mặt hoàng đế cùng với đại thần, lại thi thêm một lần.

Bởi vì lúc này người viết chữ gì đó đều chậm, còn một lần thi là phải suốt cả ngày.

Làm trò trước mặt hoàng đế khảo thí, những người khác đều phi thường khẩn trương, Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại một chút cảm giác cũng không có, chẳng sợ hoàng đế đứng ở trước mặt hắn hồi lâu, nhìn chằm chằm vào hắn, tay hắn cũng vẫn thực ổn như cũ.

Hoàng đế: “……” ông liếc mắt một cái nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc này, liền cảm thấy người này không giống người đọc sách gì cả, bởi vậy chuyên môn xuống dưới xem hắn khảo thí, kết quả…… Đây thật đúng là chính là một người đọc sách!

Một bút chữ kia thật là xuất chúng! Giải bài thi cũng nói lời thực tế!

Ra một người lục nguyên cập đệ là chuyện tốt! Tài học của Ngôn Cảnh Tắc cũng đúng là trên mọi người…… Hắn đương trường bị điểm thành Trạng Nguyên.

Sau đó lúc tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố……

Có người hỏi: “Người đằng trước kia là ai vậy?”

Có người đáp: “Chẳng lẽ là thị vệ?”

Lại có người cạn lời mà nhìn hai người này: “Các ngươi choáng váng à! Xem quần áo hắn kìa! Hắn là Trạng Nguyên!”

Thật là quái, Trạng Nguyên năm nay thế mà lớn lên giống tướng quân.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc khảo được Trạng Nguyên, quan vận hanh thông.

Hắn vẫn rất biết làm người, phàm là người khác nói với hắn qua chuyện gì, hoặc là hắn gặp qua người gặp qua thứ gì, tất cả đều có thể nhớ kỹ…… Nếu hắn mà ở quan trường đi không xa, người khác càng không cần phải nói.

Nhiều năm sau, hắn thậm chí thành cận thần của thiên tử, thâm chịu kim thượng yêu thích.

Một thần tử bất kể vấn đề gì hỏi hắn hắn đều có thể trả lời, ai mà không thích?

Sau đó kim thượng tuổi già, ấu đế đăng cơ, Ngôn Cảnh Tắc còn quyền khuynh triều dã.

Đại thần quyền khuynh triều dã bình thường sau đó kết cục tất nhiên là không tốt, bởi vì bọn họ trong lúc làm quan khẳng định phải vì gia tộc mưu phúc, còn sẽ có một mạng lưới quan hệ rất lớn, kể từ đó không thể không có tư tâm, có tư tâm liền dễ dàng đối lập với người đứng trên ngôi vị hoàng đế.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc sẽ không như vậy.

Hắn chỉ có một mẫu thân đã tái giá, tuy nói hắn đối với mẫu thân còn có mấy đệ muội cùng mẹ khác cha có chiếu ứng nhiều, nhưng những người đó đều là cả tú tài cũng chưa thi đậu, cái gọi là chiếu ứng cũng chỉ là mua nhiều một ít đất, cho bọn họ làm ông bà nhà giàu.

Hắn còn không có bái sư, không vào môn hạ của ai.

Càng quan trọng là…… Hắn không có thành thân, lại cả hài tử cũng không có một đứa!

Hơn nữa hắn bộ dáng như vậy, chung quy làm người ta cảm thấy hắn chính là một võ nhân nghĩ sao nói vậy, lại làm người không rõ nguyên do mà tin tưởng.

Đương nhiên, hoàng đế tin tưởng hắn còn có một nguyên nhân.

Bất kể hắn sau đó làm được quan chức gì, hắn đều đối với Vệ Lăng Tu không rời không bỏ.

Một người trọng tình như vậy, tất nhiên đáng giá tín nhiệm.

Mấy trăm năm sau, huyện Đông Cốc, nhà cũ Ngôn gia.

Một hướng dẫn du lịch mang theo một đám du khách vào một tòa nhà.

“Chư vị, chúng ta hôm nay sẽ tham quan nhà cũ Ngôn gia, chính là chỗ ở cũ của Tể tướng Ngôn Cảnh Tắc vô cùng nổi danh trong lịch sử! Chỗ cũ này tổng cộng có hai nơi, nhà phía trước là nơi Ngôn Cảnh Tắc sinh ra, đại trạch phía sau là những năm sau về quê lại xây nhà!"

"Cuộc đời Ngôn Cảnh Tắc mọi người hẳn là biết cả chữ? Dù sao học lịch sử sơ trung cũng phải thi. Hôm nay tôi lắm miệng giới thiệu một chút, Ngôn Cảnh Tắc là nhà thư pháp nổi tiếng trong lịch sử, nhà tư tưởng, nhà quân sự học, chính trị gia, hiện sách lịch sử hiện giờ học giả quốc nội cộng nhận toàn diện nhất chính là từ ông biên soạn ra.”

"Cả đời ông sửa sang lại rất nhiều thư tịch, còn bảo tồn thích đáng, để lại cho chúng ta tư liệu lịch sử trân quý!”

"Thư pháp của ông càng nhất tuyệt, ông có thể đem rất nhiều thư pháp của đại gia vẽ lại giống như đúc, thậm chí làm người khó có thể phân rõ thật giả, này còn chưa tính, có đôi khi ông còn có thể viết đến so với đại gia kia còn tốt hơn…… Khi ông lão niên còn sáng tạo ra một loại kiểu chữ thư pháp mới!”

"Ông thậm chí còn lên cả chiến trường. Lúc ấy hoàng đế nguyên bản chỉ bảo ông đi làm giám quân, không nghĩ ông tới địa phương, thế mà phát hiện nơi đó thủ tướng yếu đuối vô năng, liền đoạt soái kỳ, lên chiến trường, còn mang theo binh lính thủ hạ, làm một trận chiến tranh nguyên bản bại lui liên tiếp, đã thắng!”

……

“Đương nhiên, để cho người đời nói chuyện say sưa chính là cuộc sống tình cảm của ông, mọi người hẳn đều biết, ông thích nam nhân, còn đối với ái nhân không rời không bỏ!"

"Nhưng sách lịch sử không nhắc tới ái nhân của ông, hôm nay tôi liền cường điệu giảng một chút vị ái nhân này…… Ái nhân của Ngôn Cảnh Tắc sách sử ghi lại tên là Chu Lăng Tu, nguyên danh Vệ Lăng Tu, kỳ thật cũng là một người tài hoa hơn người.”

“Ngôn Cảnh Tắc cả đời lập công, làm ra rất nhiều cống hiến, được coi là Văn Khúc Tinh hạ phàm, bởi vậy sau khi ông chết, nơi ở cũ của ông được bảo quản rất tốt. Mà một năm trước, lúc chính phủ chi ngân sách tu sửa nơi ở cũ, thế mà phát hiện một mật thất, bên trong mật còn bảo tồn rất nhiều bản thảo cũ của Ngôn Cảnh Tắc và ái nhân, cũng chính là nhờ các bản thảo cũ này làm chúng ta hiểu biết được một Ngôn Cảnh Tắc chân thật.”

Hướng dẫn du lịch mang theo người chậm rãi đi vào trong, rất nhanh liền đến một đại sảnh, mà nơi này triển lãm rất nhiều bản thảo trân quý.

“Mọi người đều biết, sau khi ái nhân Ngôn Cảnh Tắc thi đậu cử nhân thì không tiếp tục tham gia khoa khảo, từng có người cảm thấy là bởi vì y tài học không đủ, kỳ thật cũng không phải là như thế, y không tiếp tục khoa khảo chỉ là không nghĩ bởi vì làm quan mà phải tách khỏi Ngôn Cảnh Tắc.”

“Y kỳ thật rất có tài hoa, ở bên trong mật thất, y vì Ngôn Cảnh Tắc vẽ hơn 5000 bức họa, thời kì cuối y vẽ không thua gì họa gia nổi tiếng trong lịch sử!"

“Đương nhiên, mọi người ở chỗ này chỉ có thể nhìn đến một ít họa tác lúc đầu y vẽ, họa tác y vẽ sau đó đều bị viện bảo tàng quốc gia bảo hộ trân quý."

“Ngoài ra, y còn làm rất nhiều thơ lưu truyền tới nay, từ thơ y làm có thể thấy được, y là một người phi thường lãng mạn!”

……

Hướng dẫn du lịch kỹ càng tỉ mỉ mà giới thiệu Vệ Lăng Tu, cũng mang mọi người đi xem bản thảo của Vệ Lăng Tu —— chữ của Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng xuất chúng!

Lúc này, hướng dẫn du lịch lại nói: “Trong lịch sử còn có rất nhiều đồn đãi, trong đó có nói Ngôn Cảnh Tắc từng là một tên lưu manh hoành hành quê nhà…… Phía trước lịch sử học giả vẫn luôn cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng mà từ khi phát hiện mật thất nhà cũ Ngôn gia, việc này đã được chứng thực! Ngôn Cảnh Tắc niên thiếu xác thật chữ to không biết một chữ, còn từng là tay đấm sòng bạc.”

Các du khách đều chấn kinh rồi.

Hướng dẫn du lịch lại nói: “Càng làm cho người khiếp sợ, là từ nội dung Vệ Lăng Tu lưu lại trong một bộ tương đương với hồi ức lục tới xem…… Ngôn Cảnh Tắc năm đó, còn từng trải qua chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nghe nói, ông lúc tuổi trẻ coi trọng Vệ Lăng Tu, liền cho người động thủ với Vệ Lăng Tu, ông lại làm bộ anh hùng cứu mỹ nhân……”

Các du khách: “!!!” Thế mà còn có loại chuyện này? Ngôn Cảnh Tắc không phải là một lão gia gia thành thục ổn trọng sao? Vì sao lại làm loại chuyện này?!

“Đúng rồi, phía trước chính là chỗ chuyên môn triển lãm họa tác của Vệ Lăng Tu, đi vào phía trước, mọi người nhớ trước tiên phải chuẩn bị tâm lý, quên đi Ngôn thừa tướng vẻ mặt ưu quốc ưu dân thần sắc trên sách lịch sử kia đi.” Hướng dẫn du lịch nói.

Các du khách đều làm tốt chuẩn bị tâm lý.

Sau đó bọn họ thấy được rất nhiều tranh vẽ..

Có Ngôn Cảnh Tắc đang chẻ củi, cũng có Ngôn Cảnh Tắc đang nấu cơm, thậm chí còn có leo nóc nhà.

Họa tác này cũng có cái đề thơ, cũng có cái viết mấy câu, viết rõ là địa phương nào, Ngôn Cảnh Tắc đang làm gì. Mà bất kể là tranh hay là câu chữ trên đó, đều có thể nhìn ra tình yêu của người vẽ tranh với người trong tranh.

Người trong tranh cũng tất nhiên rất yêu người vẽ tranh. 

Bằng không một đại nho như Ngôn Cảnh Tắc sao có thể cam tâm tình nguyện chẻ củi nấu cơm? 

Đương nhiên, còn có một điều rất quan trọng…… Bức họa Ngôn Cảnh Tắc trong sách lịch sử và bức họa các đại thần khác không có gì khác nhau, nhưng Ngôn Cảnh Tắc ở đây……

Tráng hán cơ bắp này thật là Ngôn Cảnh Tắc?

Bọn họ tin tưởng hắn đã từng là tay đấm rồi!

Hết chương 151.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp