Chương 143

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Vệ Lăng Tu cảm thấy cuộc sống mấy tháng này cứ như nằm mơ.

Trước kia y ở Vệ gia vẫn luôn bị người ta nói là ngốc, dường như y ngoại trừ ăn nhậu chơi bời cũng làm không được chuyện khác, thời gian dài, y cũng liền cảm thấy bản thân mình chẳng làm được cái gì, càng cảm thấy mình không phải là người có thiên phú học tập.

Nhưng mấy tháng này cùng Ngôn Cảnh Tắc đọc sách, y lại phát hiện kỳ thật không phải như thế.

Y bị Ngôn Cảnh Tắc ép buộc, kỳ thật cũng có thể học thuộc được những quyển sách khó thuộc đó, lão sư giảng giải ý nghĩa cho y, y cũng có thể ghi nhớ toàn bộ. 

Trong lúc đó y có được mấy quyển tập thơ càng phi thường thích, xem đi xem lại, trong đó có vài câu làm y tâm tình trống trải, lại có vài câu làm y nhịn không được rơi lệ.

Cũng chính là từ mấy quyển tập thơ kia bắt đầu, y đột nhiên tràn ngập hứng thú với đọc sách. 

Nhưng dù vậy, y cũng không nghĩ tới mình thế mà còn có thể thi đậu đồng sinh, thậm chí rất nhanh liền phải đi thi tú tài.

Tuy nói đệ đệ so với y nhỏ hơn bốn tuổi, năm trước cũng đã là đồng sinh, tuy nói phụ thân y ở tuổi này của y cũng đã thi đậu tú tài, nhưng Vệ Lăng Tu vẫn cao hứng nói không nên lời.

Bất quá, cao hứng nhiều, y cũng có chút buồn bực.

Lúc này, y và Ngôn Cảnh Tắc đang cùng một vài người qua phủ thí như bọn họ, đang ở một tửu lầu uống rượu.

Mà giữa những người này, Ngôn Cảnh Tắc tuyệt đối là người dẫn người chú mục nhất, bên cạnh hắn luôn vây quanh rất nhiều người, thật vất vả có người rời khỏi bên người hắn, lập tức liền có người bổ sung vào.

Vệ Lăng Tu đột nhiên có chút sợ hãi.

Ngày ấy từ Vệ gia rời đi, y liền biết bản thân mình về sau chỉ sợ không có người nhà, nhưng khi đó, y còn có Ngôn Cảnh Tắc.

Y còn nhớ rõ lúc vừa đến thôn Hưng Yên, bọn họ trên người không có bao nhiêu tiền, Ngôn Cảnh Tắc bản thân trộm ăn gạo cũ, cho y ăn gạo trắng mới tinh.

Ngôn Cảnh Tắc đem giường chỉ tốt một chút nhường cho y, tu sửa nhà ở cho y, vì y làm gia cụ.

Khi đó trong lòng y ngọt tư tư.

Y có loại cảm giác bọn họ hợp thành một cái nhà, Ngôn Cảnh Tắc đang vì cái nhà này mà nỗ lực, bọn họ về sau muốn cùng nhau chung sống.

Y thậm chí cảm thấy dù có bắt y mỗi ngày ở nhà nhóm lửa nấu cơm, xử lý việc nhà, y cũng nguyện ý.

Chỉ là, Ngôn Cảnh Tắc đã gặp qua là không quên được quá mức xuất sắc, y liền cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện khoa cử……

Y vẫn luôn lo lắng phụ thân y sẽ tìm Ngôn Cảnh Tắc phiền toái, nhưng nếu Ngôn Cảnh Tắc cũng thành người đọc sách, phụ thân y không thể thương tổn Ngôn Cảnh Tắc nữa.

Nhưng hiện tại, y có điểm hối hận.

Hiện giờ đừng nói đồng sinh tú tài huyện Đông Cốc, dù là tú tài ở phủ thành cũng tôn sùng Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc loá mắt như vậy, còn nguyện ý cùng y ở bên nhau sao?

Cẩn thận ngẫm lại, từ khi Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu đọc sách, thời gian bọn họ ở chung liền càng ngày càng ít, thật vất vả ở bên nhau, Ngôn Cảnh Tắc còn vẫn luôn bắt y đọc sách.

Y thích đọc sách, trước kia cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này uống nhiều vài chén rượu, đầu choáng váng, lại nghĩ tới một vài thứ khác. 

Ngôn Cảnh Tắc nếu thật sự thích y, vì sao muốn y đọc sách, muốn y thi khoa cử?

Không phải nên giữ y bên người, không cho phép y ra ngoài trải đời sao?

Kỳ thật y cũng nhịn không được mà nghĩ, lúc trước sau khi phát hiện thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc, nếu y không cho Ngôn Cảnh Tắc đi ra ngoài tiếp xúc người bên ngoài, không dạy Cảnh Tắc biết chữ…… Ngôn Cảnh Tắc có phải còn ở thôn Hưng Yên đợi một mình y thôi hay không?

Hiện tại có nhiều người chú ý Ngôn Cảnh Tắc như vậy, chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc còn chưa thi được tú tài cũng đã có người muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc kết thân……

Vệ Lăng Tu lại uống lên một chén rượu.

“Vệ huynh tửu lượng khá quá!” một đồng sinh ngồi ở bên cạnh Vệ Lăng Tu nói.

“Ừm.” Vệ Lăng Tu lên tiếng, mày nhăn lại. Rượu này khó uống như vậy, cũng không biết phụ thân y trước kia vì sao cứ hở ra là lại uống chút rượu.

Đương nhiên, cũng có rượu uống ngon.

Mỗi khi đến ngày hè, trên đường cái huyện Đông Cốc liền sẽ có người chào hàng rượu ngọt, rượu ngọt kia cách làm đơn giản, men trộn với cơm cơm, để đó hai ngày liền làm ra được, sau khi thêm nước thì nước bên trong cũng đặc biệt ngọt, cơm kia cũng ngọt, có thể ăn cùng nhau. (Cái này cơm rượu nè)

Y thích ăn loại rượu này!

Vệ Lăng Tu lại uống lên một ly rượu khó uống, hung tợn mà liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn Cảnh Tắc bắt y đi khảo tú tài, không chừng là không muốn nuôi y…… Không được, y nhất định không thể bị Ngôn Cảnh Tắc vứt đi.

Y nhất định phải nghĩ biện pháp quấn lấy Ngôn Cảnh Tắc!

“Ngôn Cảnh Tắc thực sự làm người ta đố kỵ, Vệ huynh ngươi nói có phải không?” ngồi đối diện Vệ Lăng Tu là đồng sinh phủ thành bên này, cũng không biết chuyện phong lưu của Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở huyện Đông Cốc, lúc này thấy bộ dáng Vệ Lăng Tu nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghĩ là Vệ Lăng Tu ghen ghét Ngôn Cảnh Tắc.

Vệ Lăng Tu ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Người này lại nói: “Lại qua không lâu là viện thí, Ngôn Cảnh Tắc nổi bật đang thịnh, sợ là lại sẽ được đầu danh……” Ngôn Cảnh Tắc kia đọc nhiều sách vở thì thôi, còn có một bút chữ đẹp, bài thi của hắn tất nhiên có thể trổ hết tài năng trong đông đảo bài thi.

Người này trong lòng chua xót, lúc này cùng Vệ Lăng Tu nói chuyện, cũng là hy vọng có thể cùng Vệ Lăng Tu oán giận vài câu.

Kết quả……

Vệ Lăng Tu cũng không trừng mắt Ngôn Cảnh Tắc nữa, ngược lại quay đầu lại nhìn cậu ta: “Ta cũng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc nhất định có thể được đầu danh!”

Người nói chuyện với Vệ Lăng Tu sửng sốt, sau đó liền nghe Vệ Lăng Tu nói: “Hắn đã gặp qua là không quên được, tuyệt đối là người thông minh nhất trên đời này……”

Vệ Lăng Tu thao thao bất tuyệt mà nói.

Người đối diện: “……” Huynh đệ, ngươi lúc nãy không phải đang trừng Ngôn Cảnh Tắc sao? Sao bây giờ lại luôn khen hắn?

Vệ Lăng Tu lại nói: “Ngôn Cảnh Tắc còn diện mạo xuất chúng tướng mạo anh tuấn, ngươi nói có phải không? Phủ Hòa Hưng này, còn có người cao hơn hắn sao?"

Người đối diện Vệ Lăng Tu gương mặt cười đến cứng ngắc, diện mạo Ngôn Cảnh Tắc rất có đặc điểm, nhưng kỳ thật cũng không quá đẹp mà? Đương thời được người ta truy phủng rõ ràng phải là tuấn nam mỹ nữ như cậu ta chứ! Vệ Lăng Tu thế mà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc tướng mạo anh tuấn, đây là ánh mắt kiểu gì vậy?

Vệ Lăng Tu còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên bị người kéo lên.

Ngôn Cảnh Tắc kéo Vệ Lăng Tu một phen, liền nói với người đối diện Vệ Lăng Tu: "Y uống say, ta dẫn y trở về trước.”

Vệ Lăng Tu ngẩng đầu nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ta không có say!”

“Ngươi uống say.” Ngôn Cảnh Tắc nói, dùng cánh tay ôm lấy bả vai Vệ Lăng Tu, liền đi ra ngoài.

Kỳ thật Vệ Lăng Tu vóc dáng không lùn, ở Giang Nam phổ biến người lùn, tính là vóc dáng cao, rốt cuộc từ nhỏ y không thiếu ăn uống.

Nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, tức khắc y liền có cảm giác nhỏ xinh.

Người trước đó nói chuyện với Vệ Lăng Tu nhịn không được lo lắng lên: “Này…… Vệ huynh hắn sẽ không có việc gì chứ?”

Tuy rằng cậu ta và Vệ Lăng Tu lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, nhưng cũng không muốn Vệ Lăng Tu xảy ra chuyện.

“Sẽ không.” một đồng sinh huyện Đông Cốc biểu tình rối rắm: “Bọn họ là bạn tốt.” Trước kia ở huyện Đông Cốc, mỗi người đều biết bọn họ có một chân! Lúc này tuy hắn ta không nói rõ, nhưng nếu có người tới hỏi, hắn ta cũng nguyện ý nói chuyện này.

Nhưng mà cũng không có người hỏi hắn ta, người lo lắng Vệ Lăng Tu biết được Vệ Lăng Tu sẽ không sao, liền nói: “Không có việc gì là được, ta cũng trở về.”

Những người khác cũng sôi nổi cáo từ.

Bọn họ cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện qua bị chút đả kích, cần phải trở về sửa sang lại một chút tâm tình của mình cho tốt.

Cuối cùng chỉ còn lại có đồng sinh huyện Đông Cốc cùng hàn huyên lên, tám chuyện của Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu.

Sau khi tám qua, bọn họ còn nói: “Việc này ta nghĩ vẫn là không cần nói ra ngoài, miễn cho bị người ta nói là ghen ghét Ngôn Cảnh Tắc, hắt nước bẩn Ngôn Cảnh Tắc.”

“Cũng phải……” Những người khác sôi nổi đáp ứng, người đọc sách bọn họ đều chú ý thanh danh, cùng người ta nói này nọ nếu như bị truyền khai…… Đối với thanh danh của mình cũng không tốt.

Hơn nữa, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu thoạt nhìn thật không có gì.

Ngôn Cảnh Tắc thật không có gì đã đem Vệ Lăng Tu đưa về phòng cho khách Vệ Lăng Tu ở.

Hắn và Vệ Lăng Tu là mỗi người một phòng. 

Kỳ thật cũng có thể hai người một phòng, nhưng dễ dàng gặp phải tình trạng nghỉ ngơi không tốt, hắn càng có khả năng…… khỏi ngủ.

Hắn xuyên qua thân thể này tinh lực thực sự có chút tràn đầy, lại là tuổi tác mà nhúc nhích đều có thể suy nghĩ nhiều…… Khụ khụ, hắn vẫn là không nên lăn lộn chính mình.

Lại nói tiếp, lúc này hắn cũng có chút ý động.

Ngôn Cảnh Tắc vốn đang muốn đổi quần áo cho Vệ Lăng Tu, nhưng sợ chính mình nhịn không được nên rốt cuộc không dám động thủ, cuối cùng chỉ giúp người cởi bỏ giày, liền chạy trối chết.

Trở lại phòng của mình, Ngôn Cảnh Tắc cũng có chút hối hận.

Sao hắn lại để Vệ Lăng Tu tham gia khoa cử?

Trước kia Vệ Lăng Tu chính là tiểu thiếu gia, cha không thương mẹ không yêu, những người khác cũng không muốn phản ứng y, thế cho nên người như nguyên chủ người cũng có thể dụ dỗ y, nhưng hiện tại y đã thấy bộ mặt thành thị, ánh mắt chắc chắn sẽ cao lên!

Hôm nay Vệ Lăng Tu cùng người khác nói chuyện đến cao hứng, cặp mắt kia cũng sáng!

Người cùng Vệ Lăng Tu nói chuyện phiếm hắn nhận thức, còn không phải là huyện thí đệ nhị danh lần này hay sao? Người này học thức cũng thực xuất chúng, năm nay bất quá mười bảy, còn là dòng dõi thư hương, trong nhà có tiến sĩ!

Vệ Lăng Tu có thể…… thích cậu ta hay không?

Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng rối rắm, chạy đến viện phía sau khách điếm, dọn xuống cục đá tôi luyện sức lực.

Mấy đồng sinh ở khách điếm này trở về, liền thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Đầu danh trong số bọn quả thực không giống người thường.

“Ngôn huynh, ngươi đây là?” Có người nghi hoặc hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nghe nói tương lai tham gia thi hương phải thi suốt chín ngày, tốt nhất là có thân thể tốt, nên ta luyện luyện.”

Những người đó bừng tỉnh đại ngộ: “Ngôn huynh ngươi nghĩ đến thật xa!”

“Thì ra là thế! Ta cũng nên luyện luyện!”

Từ từ, bọn họ quá yếu, là nên luyện luyện, nhưng Ngôn Cảnh Tắc sức lực như này, có đánh sập lều trại thi hương cũng dễ như trở bàn tay, còn muốn luyện?

Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc luyện ra một thân mồ hôi, mới dùng nước giếng tắm rửa, đi về phòng.

Những đồng sinh đó: “……” thân thể Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá tốt!

Bọn họ chỉ dám dùng nước ấm lau mình, hắn thế mà trực tiếp dùng nước lạnh tắm!

Viện thí thi tú tại năm tháng tám năm nay, mà mà lúc này đã là tháng 5, chỉ dư lại hơn hai tháng.

Ngôn Cảnh Tắc đối với bản thân thi được tú tài có nắm chắc, nhưng Vệ Lăng Tu thì khác…… Vì thế ngày này qua đi, hắn liền mang theo Vệ Lăng Tu vào ở hiệu sách Ngụy gia ở phủ thành, tiếp tục đọc sách —— viện thí cũng là ở phủ thành tiến hành, hắn dứt khoát liền không quay về!

Vệ Lăng Tu nguyên bản bụng đầy tâm sự, nhưng bị Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm đọc sách mấy ngày, chậm rãi cũng liền đem tâm tư hoàn toàn đặt trên sách. 

Trong lòng y cũng nghẹn một cổ khí, muốn thi đậu tú tài.

Hết chương 143.
__________∆∆∆∆∆∆∆∆___________

Chương 144 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Viện thí đồng dạng cũng phải tìm người bảo đảm, đủ loại quy củ không khác phủ thí trước đó bao nhiêu. 

Trước mấy hôm khảo thi, Vệ Lăng Tu liền có chút ngồi nằm không yên.

Đệ đệ y Vệ Lăng Nguyên năm nay cũng muốn tham gia viện thí, trước kia y cảm thấy mình không phải là người có thiên phú học tập, căn bản không đi so sánh với đệ đệ, hiện tại lại có một lần tâm tư, rồi lại sợ đệ đệ có thể thi đậu tú tài, bản thân mình lại thi không đậu.

Đệ đệ y từ nhỏ chính là thần đồng mọi người trong tộc khích lệ. 

Lại là cả đêm trằn trọc khó miên, Vệ Lăng Tu rốt cuộc nằm không được nữa đứng, dậy đi vào trong viện.

Bọn họ ở chính là tiểu viện phía sau thư viện Ngụy gia ở phủ thành, viện này ngoại trừ bọn họ còn có hai tiểu nhị, lúc này người khác chỉ sợ đều đang ngủ ngon lành, toàn bộ thế giới mọi âm thanh đều im lặng, phảng phất như chỉ còn một mình y……

Vệ Lăng Tu cũng không biết ngồi bao lâu, đột nhiên nghe được một giọng nói: “Ngươi sao lại thức dậy sớm như vậy?”

Y quay đầu nhìn lại, liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc mày nhăn lại hỏi: “Ngươi buổi tối ngủ không được?” Hắn đã sớm phát hiện mấy ngày nay Vệ Lăng Tu hơi không có tinh thần…… Là vì buổi tối ngủ không được sao?

“Ta nếu thi không đậu làm sao bây giờ?” Vệ Lăng Tu nói, y phủ thí tuy rằng qua, nhưng xếp hạng ở phía sau, đi tham gia viện thí hy vọng không lớn.

“Thi không đậu thì thi không đậu, về sau lại thi tiếp.” Ngôn Cảnh Tắc không chút nào để ý.

Vệ Lăng Tu cắn chặt răng nói: “Trên tay ta đã không còn bao nhiêu tiền, nếu không thi đậu, về sau……” mấy ngày nay y ăn uống chi tiêu cơ hồ toàn bộ dựa vào Ngôn Cảnh Tắc.

Nếu y có thể thi đậu tú tài, về sau chung quy có thể kiếm được tiền, nếu thi không đậu……

Y cũng ngượng ngùng lại tiêu tiền của Ngôn Cảnh Tắc.

“Ta có tiền, tiền của ta đều là của ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ngươi yên tâm, ta kiếm tiền đều cho ngươi.”

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, chính mình có điểm sơ hở —— hắn cũng chưa cho Vệ Lăng Tu tiền gì cả!

Mấy ngày nay hắn kiếm lời không ít tiền, nhưng bởi vì những khoản tiền đó phân lượng rất nặng, hắn vẫn luôn tự mình cõng —— lúc này mọi người chủ yếu dùng vẫn là tiền đồng, hắn ngày thường cõng gần mười cân đồng tiền, đương nhiên bạc cũng có, nhưng bạc phân lượng cũng không nhẹ.

Còn ngân phiếu thì hắn không tính nhiều là nhiều, ngân phiếu này lại là kiểu để vào tiệm nào thì phải đến cửa hàng của họ đổi, cho nên thật ra không tiện, người không làm buôn bán thường không cần.

Vệ Lăng Tu sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ngươi lần này thi không đậu, lần sau lại thi tiếp, ta sẽ dạy ngươi. Tiền ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta hiện tại không thiếu tiền, tiền của ta toàn bộ cho ngươi……” Hắn kiếm tiền vì cái gì? Còn không phải muốn cho Vệ Lăng Tu sống tốt sao?

Vệ Lăng Tu hỏi: “Ngươi về sau còn cùng ta ở bên nhau không?”

“Đương nhiên, ta không ở bên ngươi còn ở bên ai?” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn cảm thấy Vệ Lăng Tu nếu thi không đậu tú tài cũng khá tốt, vậy hắn liền có thể tiếp tục nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu đọc sách……

Đúng rồi, đến lúc đó cũng phải nghĩ biện pháp làm gì đó mà Vệ Lăng Tu yêu thích.

Tưởng tượng như vậy, Ngôn Cảnh Tắc trong lúc nhất thời phảng phất bị sét đánh.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày nay hắn ngoại trừ mỗi ngày buộc Vệ Lăng Tu đọc sách, lại chưa hề dỗ dành Vệ Lăng Tu!

Vệ Lăng Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cứ như vậy mà cười. Y cũng cảm thấy mình thi không đậu cũng khá tốt, đến lúc đó có thể tiếp tục đi theo Ngôn Cảnh Tắc.

Tuy nói y như vậy có hơi mặt dày mày dạn, nhưng y cũng không biết ngoại trừ như vậy, còn có thể làm sao bây giờ.

Chờ thi viện xong, y có thể nghĩ biện pháp, làm Ngôn Cảnh Tắc không buông y ra được?

Mặc kệ rốt cuộc là nghĩ như thế nào, Vệ Lăng Tu nhẹ nhàng một trận, mấy ngày kế tiếp thế mà ăn ngon ngủ ngon.

Vào ngày viện thí, một chúng thí sinh đều đi vào gần trường thi, tiếp nhận soát người.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên cảm giác được có điểm không thoải mái, quay đầu lại liền thấy cách đó không xa, đệ đệ Vệ Lăng Tu - Vệ Lăng Nguyên sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn mình.

Đây là một tiểu hài tử…… Ngôn Cảnh Tắc quay đầu đi, cũng không phản ứng.

Vệ Lăng Nguyên trong lúc nhất thời hỏa khí lên, liền nghĩ tới đi tìm Ngôn Cảnh Tắc lý luận, chỉ là cậu ta còn chưa tiến lên đã bị hạ nhân Vệ gia ngăn cản —— Ngôn Cảnh Tắc kia là kẻ làm xằng làm bậy, nhị thiếu gia nhà gã mà qua tìm phiền toái, nếu như bị Ngôn Cảnh Tắc xách lên tới ném văng ra thì làm sao bây giờ?

Bọn họ không chỉ ngăn đón nhị thiếu gia đi tìm tra, thậm chí còn muốn cản nhị thiếu gia nói xấu Vệ Lăng Tu…… Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, Vệ Lăng Tu ở phủ thành hỏng mất thanh danh, đối với nhị thiếu gia nhà bọn họ cũng không có chỗ tốt!

Thật là mệt!

Nhưng mà, hạ nhân này rốt cuộc không thể hoàn toàn ngăn lại.

Chờ mọi người đều bị lục soát qua, lúc muốn vào trường thi, Vệ Lăng Nguyên đi đến bên cạnh Vệ Lăng Tu, lạnh lùng mà liếc nhìn Vệ Lăng Tu một cái: “Một kẻ như ngươi thế mà cũng dám tới tham gia viện thí…… Ngươi không sợ mất mặt sao?”

“Lăng Tu làm sao? Y đặc biệt thông minh, dụng tâm học mấy tháng là có thể thi đậu đồng sinh, không giống ngươi dụng tâm học nhiều năm như vậy cũng mới là đồng sinh…… Nếu không phải nương ngươi động tay chân, y đã sớm là tú tài.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.

“Ngươi……” Vệ Lăng Nguyên căm tức nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, cũng chỉ là người nhà người phủng ngươi mới nói ngươi là thần đồng gì đó, ngươi biết ‘tốc lánh xuất phản’ đáp như thế nào không?”

Vệ Lăng Nguyên đều sửng sốt, “Tốc lánh xuất phản” là thứ gì?

Ngôn Cảnh Tắc khinh thường mà liếc  nhìn Vệ Lăng Nguyên một cái, đi khảo thí.

Lúc này sách đều không có ngắt câu, bởi vì đề thi không thể lặp lại, giám khảo không có đề thi mới để ra, liền sẽ tùy tiện tiệt mấy chữ coi như đề thi, Ngôn Cảnh Tắc chính là ở câu “Vương tốc lệnh xuất, phản kỳ mao nghê”* lấy ra bốn chữ ở giữa.

(*câu này trong Tứ thư, nghĩa câu này là "vua hãy nhanh chóng ra lệnh, trả lại người già trẻ con cho họ", trước sau câu này còn 1 nùi nữa mà không quan trọng lắm, bạn nào hứng thú có thể tìm mua sách Tứ thư bình giải)

Hắn làm như vậy chỉ là bởi vì không quen nhìn Vệ Lăng Nguyên, nói xong liền quên ngay, nhưng Vệ Lăng Nguyên vẫn nhớ thương.

Vệ Lăng Nguyên cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, tâm cao khí ngạo, rất dễ dàng bị người chung quanh ảnh hưởng.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, lúc này Vệ Lăng Tu không chỉ bị đuổi ra khỏi gia môn, còn đã chết, cậu ta cũng không chịu ảnh hưởng chuyên tâm đọc sách, nhưng hiện tại……

Mấy tháng nay, vì có đồn đãi nói Vệ Lăng Tu bị đuổi ra khỏi gia môn là do Vệ thái thái thiết kế, Vệ Lăng Nguyên vẫn luôn không có biện pháp tĩnh tâm xuống đọc sách, hôm nay lại bị Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy……

Cậu ta nhịn không được liền bắt đầu hoài nghi, bản thân mình có phải thật sự cũng không thông minh hay không.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy mình mười bốn tuổi liền thi tới đồng sinh đã rất lợi hại, nhưng hiện tại…… Ca ca kia vẫn luôn bị người ta nói là không phải người có thiên phú học tập, thế mà cũng thi tới đồng sinh!

Vệ Lăng Nguyên căn bản không có biện pháp tập trung khảo thí.

Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy, tâm thái hắn phi thường tốt, hơn nữa hắn viết chữ nhanh làm bài nhanh……

Không bao lâu hắn liền làm xong tất cả đề mục, có thể nghỉ ngơi.

Còn Vệ Lăng Tu……

Vệ Lăng Tu nghĩ cho dù thi không đậu tú tài cũng không sao, trong lòng liền thả lỏng lại, mà y một khi thả lỏng, thời điểm làm bài cũng tùy ý hơn, lại làm phá lệ lưu sướng, phía sau có tự làm thơ, y càng phát huy tốt hơn nữa. 

Viện thí thi ba tràng, mỗi tràng một ngày, chờ ba tràng toàn bộ thi xong, tinh thần Vệ Lăng Tu  và Ngôn Cảnh Tắc đều không tồi, Vệ Lăng Nguyên thì không giống thế…… Cậu ta trận đầu liền thi không tốt, sau đó áp lực liền rất lớn, thế cho nên trận thứ hai thứ ba thì càng kém hơn, khoa khảo mấy ngày nay cơ hồ cả đêm khó mà đi vào giấc ngủ……

Không lâu sau đó, viện thí yết bảng, Ngôn Cảnh Tắc lại một lần được án đầu, Vệ Lăng Tu hạng nhì từ dưới lên, Vệ Lăng Nguyên lại không có tên trên bảng.

Ngôn Cảnh Tắc đối với việc mình thi được án đầu cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tuy nói hắn đọc sách không lâu, nhưng hắn đã học xong mấy thứ mà người khác vài thập niên chưa nhất định học xong, hơn nữa còn có một bút chữ đẹp, mấy tháng nay trong phủ thành lại có thanh danh rất lớn…… Học chính đại nhân chọn hắn làm án đầu là chuyện hết sức bình thường.

Vệ Lăng Tu thi được hạng từ dưới lên…… Kỳ thật cũng không kỳ quái.

Vệ Lăng Tu tuy nói học thuộc sách học không đủ, nhưng một bút chữ đẹp vẫn thật không tồi, hơn nữa y viết thơ gì đó lại phi thường có linh khí.

Cho nên chẳng sợ văn chương có điều khiếm khuyết, giám khảo cũng sẽ để y qua.

Thật ra Vệ Lăng Nguyên thế mà lại không thi đậu tú tài, chuyện này mới làm cho Ngôn Cảnh Tắc kinh ngạc.

Rốt cuộc ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Vệ Lăng Nguyên thi đến phi thường tốt.

Bất quá hắn kỳ thật ước gì Vệ Lăng Nguyên thi không tốt…… Ngôn Cảnh Tắc cũng không rối rắm nhiều lắm, sau khi thi đậu tú tài liền cùng Vệ Lăng Tu tham gia yến hội học chính đại nhân chủ trì khảo thí lần này tổ chức. 

Thời điểm mới vừa nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, học chính: “……” người ông chấm điểm văn thải nổi bật, thư pháp xuất chúng, thành án đầu, thế mà có bộ dáng như vậy?

Chờ sau khi hàn huyên với Ngôn Cảnh Tắc, học chính: “……” Người này học thức thật sự rất xuất chúng!

Học chính thậm chí nổi lên ý tưởng thu Ngôn Cảnh Tắc làm đồ đệ.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc uyển chuyển từ chối.

Kỳ thật bất kể là Chu huyện lệnh hay là Chu đại nhân huyện kế bên kia, hoặc là học chính trước mắt, đều cố ý thu hắn làm đồ đệ.

Hắn học sinh như vậy không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư đi dạy là có thể có đại tiền đồ, ai mà không muốn?

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không tính toán bái sư.

Thế giới này phi thường chú ý tôn sư trọng đạo, lời lão sư nói, học sinh cần thiết phải nghe…… Hắn cảm thấy mình làm không được chuyện này, nếu thế thì không cần tìm cá nhân đến quản mình.

Ngôn Cảnh Tắc không muốn, học chính tự nhiên sẽ không cưỡng cầu.

Sau khi tham gia xong tiệc rượu học chính tổ chức, Ngôn Cảnh Tắc liền trở về huyện Đông Cốc, kết quả về tới nơi này lại có Chu huyện lệnh làm tiệc rượu, mời năm tú tài qua viện thí huyện Đông Cốc lần này dự tiệc, còn mời một ít người đọc sách huyện Đông Cốc tiếp khách.

Sau khi thi viện, bởi vì vẫn luôn ở tại hiệu sách Ngụy gia, Ngôn Cảnh Tắc tuy muốn làm chút chuyện gì đó làm Vệ Lăng Tu cao hứng nhưng vẫn chưa làm được, hiện tại trở về huyện Đông Cốc, lại có nhiều người thỉnh ăn cơm thỉnh uống rượu như vậy, Ngôn Cảnh Tắc rất buồn bực.

Lúc này, đột nhiên có một cử nhân tới tham gia yến hội nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn tiên sinh, ta có một nữ nhi phi thường thích chữ của ngươi, gần đây hay đi hiệu sách Ngụy gia xem chữ ngươi lưu tại đó.”

“Ừm.” Ngôn Cảnh Tắc thuận miệng lên tiếng, uống lên một chén rượu. Hắn nên làm sao ở chung với Vệ Lăng Tu, có cần thử một chút trước không?

Cử nhân kia: “……” Ngôn Cảnh Tắc sao chỉ "ừm" một tiếng vậy? Hắn nghe ra được ý của mình không? Ông muốn kết thân với Ngôn Cảnh Tắc a!

Ngôn Cảnh Tắc xác thật không nghe ra được, Vệ Lăng Tu thật ra lại nghe ra.

Lần trước sau khi uống say, Vệ Lăng Tu liền không uống rượu nữa, hiện tại nghe được có người thử Ngôn Cảnh Tắc, trong lòng y “lộp bộp” một chút.

Y cùng Vệ gia quan hệ lại không tốt, cũng là người Vệ gia, có người muốn cùng y kết thân cũng sẽ không tìm tới trước mặt y, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì khác.

Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng mẫu thân vẫn còn nhưng đã tái giá, nên không tính là người Ngôn gia, không thể làm chủ hôm sự cho hắn, người có ý với hắn cũng sẽ trực tiếp thử hắn.

Ngôn Cảnh Tắc có thể nào thành thân hay không?

Nam nhân phần lớn là muốn nối dõi tông đường, Ngôn Cảnh Tắc hẳn là sẽ thành thân?

Nếu Ngôn Cảnh Tắc thành thân, y nên làm cái gì bây giờ?

Ngôn Cảnh Tắc đối với y lại có suy nghĩ gì?

Vệ Lăng Tu trong lòng hiện lên các loại ý niệm, rũ mí mắt xuống không nói chuyện nữa.

Chờ yến hội kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc đã uống đến “say khướt”.

Năm nay không có thi hương, phải sang năm vào tháng tám mới có, cho nên hắn hiện tại không vội đọc sách, liền muốn thu phục chung thân đại sự của mình. 

Hắn và Vệ Lăng Tu trước mặt ngoại nhân có thể che che dấu dấu, nhưng ở nhà, tốt nhất nên “thẳng thắn thành khẩn tương đãi”?

Ngôn Cảnh Tắc tuy uống không ít rượu nhưng nguyên chủ tửu lượng hảo, hắn kỳ thật cũng không uống say, chuẩn bị chờ về nhà, nương theo uống say thơm Vệ Lăng Tu một ngụm, sau đó nhìn xem Vệ Lăng Tu phản ứng ra sao……

Vệ Lăng Tu nếu không chán ghét, ngày mai hắn liền thổ lộ, nếu Vệ Lăng Tu chán ghét…… Hắn liền triền triền đeo bám Vệ Lăng Tu thật nhiều?

Tuy hắn là đại nam nhân cứng ngắc, nhưng cũng không nhất định kém hơn mấy cô nương yêu kiều, đúng không?

Hắn có thể kiếm rất nhiều tiền cho Vệ Lăng Tu!

Vệ Lăng Tu đỡ Ngôn Cảnh Tắc lên xe ngựa, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc say khướt một bộ dáng cái gì cũng không biết, từ đáy lòng y toát ra một ý niệm âm u.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay uống say, phỏng chừng chuyện gì cũng sẽ không nhớ rõ, chờ lát nữa nếu y cởi bỏ quần áo, cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ chung……

Vệ Lăng Tu có chút phỉ nhổ chính mình, nhưng ý niệm này cứ chiếm cứ trong đầu y, rồi lại không vứt đi được.

Kỳ thật y đã sớm muốn làm chút gì đó, lo lắng ảnh hưởng Ngôn Cảnh Tắc khảo thí nên cái gì cũng không có làm, hiện tại……

Xe ngựa Chu huyện lệnh lảo đảo lắc lư, đem Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu đưa đến thôn Hưng Yên.

Ngôn Cảnh Tắc ở trên xe liền “ngủ”, mùi rượu đầy người, may mắn lúc Vệ Lăng Tu dìu hắn xuống xe hắn thanh tỉnh một chút, bằng không Vệ Lăng Tu đều dọn không nổi hắn.

“Ta không sao……” Xuống xe ngựa, Ngôn Cảnh Tắc nói không sao, lảo đảo một cái lại dựa hết vào người Vệ Lăng Tu…… 

Hết chương 144.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play