Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 141-142


2 năm

trướctiếp

Chương 141 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Huyện thí ở huyện Đông Cốc do Chu huyện lệnh chủ trì, hai mươi tháng giêng, huyện nha bố cáo, định thời gian khảo thí là hai mươi tháng hai, sau đó, học sinh chuẩn bị tham gia khảo thí liền phải đi huyện nha báo danh.

Ngôn Cảnh Tắc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng hiểu biết lưu trình, ngày hôm sau liền mang theo Vệ Lăng Tu và ba học sinh kia và người bảo đảm của bọn họ, cùng đi huyện nha báo danh.

Báo danh xong, hắn trực tiếp mang theo Vệ Lăng Tu tới ở hiệu sách Ngụy gia.

Trong nhà bọn họ tuy có sách nhưng cũng không nhiều, muốn học tập vẫn là ở hiệu sách Ngụy gia tương đối tốt hơn.

Càng quan trọng là, Ngụy chưởng quầy cực lực tương mời, thậm chí nguyện ý bao bọn họ ăn ở.

Còn Ngụy chưởng quầy vì sao muốn làm như vậy, đương nhiên là vì hắn viết chữ to!

Hiệu sách Ngụy gia không chỉ có ở huyện Đông Cốc, phủ thành cùng với huyện thành khác cũng có, hiệu sách như vậy, nếu có thể quải mấy tác phẩm danh gia thư pháp là có thể đưa tới rất nhiều người đọc sách nghỉ chân!

Mà Ngôn Cảnh Tắc tuy không phải danh gia, chữ hắn lại một chút cũng không thua danh gia!

Năm trước Ngụy chưởng quầy tặng một bức chữ Ngôn Cảnh Tắc viết đến bổn gia, kết quả đã được bổn gia gia chủ tự mình tiếp đãi, còn bảo ông nghĩ cách lấy nhiều mấy bức chữ…….

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đã không muốn viết vài chữ lấy chút tiền, Ngụy chưởng quầy liền tìm hắn, mời hắn ở lại hậu viện hiệu sách, mỗi ngày bao ăn ở, sách ởbhiệu sách còn tùy ý hắn xem, cứ như vậy tới cầu chữ.

Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ đồng ý.

Ấn tượng của hắn với Ngụy chưởng quầy còn khá tốt.

Nguyên chủ xác xác thật thật là kẻ lưu manh, thời điểm mới từ Vệ gia ra tới, Vệ Lăng Tu thanh danh cũng không tốt, Ngụy chưởng quầy nguyện ý thu bọn họ chép sách, lúc lưu hắn ở hiệu sách chép sách cũng không phòng bị hắn, có thể nói phi thường hữu hảo.

Ngôn Cảnh Tắc thống thống khoái khoái mà viết mấy bức chữ to cho Ngụy chưởng quầy, không bao lâu, Ngụy chưởng quầy liền lấy tới một ít thư tịch chú thích cho hắn xem.

Đầu năm nay lưu thông không tiện, ra sách khó khăn, một vài văn nhân chú giải quyển sách của bản thân, nếu không có tin tưởng cực lớn với chính mình sẽ không xuất bản, cho dù xuất bản cũnh chỉ ra mấy trăm quyển, học sinh bình thường căn bản mua không được.

Ngay cả tú tài nghèo như Triệu tú tài cũng nhìn không tới mua không được những chú thích Ngụy chưởng quầy lấy ra tới.

Ngôn Cảnh Tắc phi thường cảm kích Ngụy chưởng quầy, tất cả hắn đều nhìn một lần, lấy tinh hoa, sau đó viết một phần cho Vệ Lăng Tu xem.

Ngoài ra, đương nhiên cũng phải đốc xúc Vệ Lăng Tu học bài.

Hai người báo danh qua đi, cứ như vậy lâm thời ôm chân Phật, ôm một tháng, mấy ngày nay thậm chí đều không ra khỏi cửa, cũng cũng chỉ có lúc đám người Lý tú tài tìm tới, cùng bọn họ tham thảo một chút học vấn.

Lúc ban đầu Ngôn Cảnh Tắc học thức so ra kém xa đám người Lý tú tài, Lý tú tài là muốn cùng hắn giao hảo mới chủ động tới cửa, vì hắn giải đáp nghi hoặc, nhưng nửa tháng sau, Ngôn Cảnh Tắc cũng có thể giải đáp một ít nghi vấn cho Lý tú tài. 

Hắn đã gặp qua là không quên được, năng lực lý giải lại mạnh, học thức tăng trưởng phi thường kinh người.

Mà đối mặt với một người như hắn……

Lý gia chỗ Lý tú tài, còn có Ngụy gia chỗ Ngụy chưởng quầy, đều đưa tới cho hắn một ít bài thi năm rồi thử xem, còn mấy thứ tài liệu chính tả linh tinh học hài do tú tài trong gia tộc bọn họ dùng xong.

Mấy thứ này, người gia đình bình thường căn bản tiếp xúc không đến, cũng cũng chỉ có đại gia tộc ra rất nhiều người đọc sách mới có, Ngôn Cảnh Tắc nếu không có thiên phú hiện giờ, được Ngụy gia Lý gia coi trọng, khẳng định không cơ hội nhìn thấy mấy thứ này.

Ngay cả Vệ Lăng Tu phía trước cũng chưa từng gặp qua vật như vậy —— phụ thân y chưa bao giờ cho y xem qua mấy thứ này.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu vùi đầu khổ học, chuyện hai người Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc muốn tham gia huyện thí cũng truyền lưu ra.

Người huyện Đông Cốc phần lớn không tin.

Vệ Lăng Tu muốn tham gia huyện thí cũng bình thường, Ngôn Cảnh Tắc…… Ngôn Đại sửa lại tên này, bọn họ lập tức đều kêu không được! Ngôn Đại người này là bọn họ nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, hắn từ khi còn rất nhỏ đã cướp đồ ăn con nhà người ta, sau trưởng thành lên càng làm rất nhiều chuyện lung tung rối loạn, huyện Đông Cốc này biết bao nhiêu người sợ hắn?

Một người như vậy, thế mà muốn tham gia khoa cử?

“Nói giỡn hả? Nếu Ngôn Đại có thể thi khoa cử, ta cũng có thể!”

“Nghe nói Ngôn Đại đã gặp qua là không quên được, phi thường thông minh……”

“Ta dù sao cũng không tin, Ngôn Đại mà có bản lĩnh như vậy, nhi tử ta cũng có thể thi đậu Trạng Nguyên!”

……

Bá tánh bình thường nghĩ như vậy, người Vệ gia càng nghĩ như vậy.

Vệ lão thái thái liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẫu thân Vệ Lăng Tu năm đó không coi bà ra gì, sau là cữu cữu Vệ Lăng Tu càng giáp mặt mắng bà, bà đối với tôn tử này một chút hảo cảm cũng không có.

Tôn tử này không giống nhi tử bà, chỉ giống con dâu bà, con dâu bà thanh danh còn không tốt…… Ai biết nó có phải con của nhi tử bà hay không!

“Nó làm ra này rất nhiều lời đồn đãi, tất nhiên là không cam lòng, còn muốn trở về đấy!” Vệ lão thái thái nói.

Bởi vì gần đây rất nhiều người đều nói Vệ Lăng Tu bị đuổi ra khỏi Vệ gia là bút tích của Vệ thái thái, Vệ thái thái gần đây mỗi ngày thật không tốt, nhưng trước mặt người khác, bà lại không thể giống Vệ lão thái thái nói lời như vậy……

Vệ thái thái nói: “Nương, người đừng nóng giận……”

“Ta có thể không tức giận? Nó còn muốn đi tham gia huyện thí…… Có phải nó muốn làm mất mặt hết Vệ gia ta không?” Vệ lão thái thái nói: “Nghe nói nó còn muốn mang Ngôn Đại kia cùng đi? Không được! Các ngươi tìm người đi ngăn bọn nó lại!”

Vệ thái thái vội vàng đáp ứng. Nàng trong lòng rất rõ ràng, Vệ Lăng Tu cũng không phải thật sự không học vấn không nghề nghiệp, nếu không như thế, nàng lúc trước cũng sẽ không tiêu tiền tìm Ngôn Đại dạy hư Vệ Lăng Tu.

Vệ Lăng Tu này đi tham gia huyện thí, nếu may mắn qua vậy làm sao cho phải?

Sáng sớm huyện thí hôm nay, chúng thí sinh đã tới địa điểm thi.

Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu là một đường tới, bên trong chúng thí sinh, Ngôn Cảnh Tắc như hạc trong bầy gà, thấy được một mảnh đỉnh đầu.

Ba học sinh cùng Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu kết đảm bảo liếc mắt nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, rất nhanh liền xáp lại đây: “Ngôn tiên sinh, ngài đã tới?”

“Ngôn tiên sinh, ngài ăn cơm chưa?”

“Ngôn tiên sinh……”

……

Ba người này bị Ngôn Cảnh Tắc mang đến chỗ huyện lệnh và Lý tú tài, sau khi "kiến thức" quá, đối mặt Ngôn Cảnh Tắc gọi cung kính từng câu.

Nhưng người xung quanh lại ngốc ra.

“Ngôn Đại thật sự tới khảo thí?”

“Dựa vào cái gì Ngôn Đại cũng có thể tới thi?”

“Chúng ta thế mà phải cùng Ngôn Đại thi một trường thi?”

……

Người đọc sách đều là tâm cao khí ngạo, tuy gần đây Ngôn Cảnh Tắc an an phận phận, không lăn lộn xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên chủ trước kia làm chuyện gì mọi người đều nhớ rõ!

“Ngôn tiên sinh có đại tài.” một đệ tử bên người Ngôn Cảnh Tắc thay hắn nói chuyện.

Mọi người xung quanh nghe cậu ta nói, đều cho rằng cậu ta điên rồi: “Ngươi điên rồi? Nói chuyện mê sảng à!”

“Hắn còn có thể có đại tài gì?”

“Hắn ở chỗ này quả thực làm nhục thánh hiền!”

……

Đang nói, đột nhiên có một đám hạ nhân tới, hướng về phía Vệ Lăng Tu nói: “Thiếu gia, lão thái thái bảo ngươi về nhà đi!”

Những người đó nói, liền muốn tới bắt Vệ Lăng Tu.

Ngôn ngữ những người xung quanh, Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không để trong lòng.

Người đọc sách đều chú ý thể diện, cho dù là chướng mắt hắn nhiều nhất cũng chỉ nói cái gì “làm nhục văn nhã”, “làm nhục thánh hiền”, bị nói như vậy vài câu thì có quan hệ gì?

Chờ cuối cùng hắn thi ra thành tích tốt, liền đem mặt những người này đánh đến vang lên “bạch bạch”.

Bất quá hiện tại thế nhưng có người muốn tới bắt Vệ Lăng Tu…… Việc này hắn không thể nhịn!

Ngôn Cảnh Tắc vươn tay, nắm lên một gia đinh tới gần liền ném qua chỗ không người bên cạnh!

Hôm nay nơi này tụ tập đều là người đọc sách, gia đinh Vệ gia cũng cũng không dám mang theo vũ khí lại đây —— một khi  không cẩn thận làm bị thương tới người thì làm sao bây giờ?

Cho nên bọn họ xích thủ không quyền* muốn bắt đi Vệ Lăng Tu.

(*tay không, tay trần)

Thật là nghĩ quá đẹp!

Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay tuy trầm mê đọc sách nhưng cũng không bỏ qua thân thể của mình.

Tỷ như một tháng này ở hiệu sách, hắn mỗi buổi tối trước khi ngủ đều lấy cục đá chặn trên nắp giếng trong tiệm để luyện sức lực. 

Không còn cách nào, nếu không đem tinh lực của mình tiêu hao rớt…… Người mình thích nằm ở bên cạnh, hắn sợ mình không nhịn được!

Thậm chí hắn còn kêu Vệ Lăng Tu cùng nhau rèn luyện.

Huyện thí còn ổn, tổng cộng bốn tràng khảo thí, mỗi tràng khảo thí đều là buổi sáng đi vào, buổi tối liền ra tới, khảo thí sau đó thì không thoải mái như vậy, thi hương càng trực tiếp phải trường thi suốt chín ngày…… Không có thân thể tốt căn bản chịu không nổi!

Hơn nữa mấy ngày nay, Ngụy lão bản mỗi ngày cho bọn hắn chuẩn bị gà vịt thịt cá các loại ăn ngon…… Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy sức lực mình không chỉ có không nhỏ hơn, ngược lại còn lớn hơn. 

Đối phó mấy gia đinh thật sự quá nhẹ nhàng!

Một tên tiếp theo một tên, đại đa số gia đinh tới đều bị Ngôn Cảnh Tắc ném sang một bên, ngã trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục.

Còn bộ phận nhỏ dư lại thì…… Những người đó không đợi Ngôn Cảnh Tắc ném đã tự mình chạy.

Vệ Lăng Tu vốn đang hơi sợ hãi: “……” Ngôn ca của y thật lợi hại!

Những học sinh xung quanh vốn đang có ý kiến với Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tình cảnh này, sôi nổi lui về phía sau, hận không thể đánh mình trước đó một cái tát.

Người này lợi hại như vậy, bọn họ thế mà còn dám chỉ trích hắn!

Quả thực chính là không muốn sống nữa!

Bọn họ một đám cúi đầu đi về nơi xa, sợ Ngôn Cảnh Tắc chú ý đến rồi sau đó cũng bị ném văng ra…… Kia thật là trí thức quét rác.

Mà lúc này, bọn nha dịch duy trì trật tự cũng lại đây.

“Đều tránh ra đều tránh ra! Nơi này phát sinh chuyện gì?” nha dịch cầm đầu nói.

“Sai gia, bọn họ muốn đánh ta!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Thế mà dám động thủ với học sinh khảo thí, thật to gan!” Những nha dịch đó vây quanh lên, liền bó mấy gia đinh lại --- Đây là khoản thu nhập thêm a! Không ai tới giao tiền chuộc, bọn họ liền không thả người!

Còn Ngôn Cảnh Tắc thì……

“Ngôn Đại a, thi tốt nha.” các nha dịch nhìn Ngôn Đại sôi nổi nói, bọn họ trước kia thường cùng Ngôn Đại giao tiếp, hai bên quan hệ không tồi, cho nên lúc trước mới nguyện ý giúp đỡ Ngôn Đại nói chuyện trước mặt huyện lệnh, hiện tại Ngôn Đại muốn khảo thí, bọn họ cũng ngóng trông Ngôn Đại có thể thi tốt.

“Ta nhất định tận lực!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Các nha dịch liền cứ như vậy mang theo mấy gia đinh đi rồi.

Mà lúc này, xung quanh Ngôn Cảnh Tắc ngoại trừ Vệ Lăng Tu và ba học sinh kia, không còn những người khác. Có thể dự kiến, mấy tràng khảo thí kế tiếp bọn họ cũng sẽ thực thanh tịnh.

“Ngôn ca, ngươi không sao chứ?” Vệ Lăng Tu hỏi, đi nhìn tay Ngôn Cảnh Tắc.

“Ngôn tiên sinh, những người đó hiểu lầm ngươi, ngươi chớ có thương tâm!”  ba học sinh cũng an ủi Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc trước kia là bởi vì sức lực quá lớn, quá có thể đánh nhau mới bị người hiểu lầm như vậy đúng không? Một người đọc sách tốt đẹp thế mà bị người ta nói thành tay đấm, quá xui xẻo!

Người quen biết ba học sinh này lại vừa lúc đứng cách đó không xa, nghe được bọn họ nói: “……” ba người có phải điên rồi hay không?

Mặc kệ thế nào, Ngôn Cảnh Tắc yên ổn mà vào trường thi.

Ngụy chưởng quầy là người làm việc thoả đáng, không chỉ có chuẩn bị đồ tham gia thi cần thiết cho Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu, còn tìm tới hai cỗ kiệu, chờ Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu khảo xong liền tiếp đón bọn họ về cửa hàng.

Đại đa số người thi xong một hồi sẽ mệt đến chỉ muốn nằm sấp xuống, lúc này có cỗ kiệu khiêng là thực thoải mái, nhưng lúc Ngôn Cảnh Tắc khảo thí một chút cũng không mệt, thật ra cỗ kiệu này bó buộc hắn làm hắn không quá thoải mái.

Cứ thế như vậy liên tiếp thi bốn ngày.

Bốn ngày này Ngụy chưởng quầy vẫn luôn không hỏi Ngôn Cảnh Tắc thi thế nào, mãi cho đến khi Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ thi xong mới hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Quá đơn giản!”

Ngay cả Vệ Lăng Tu cũng cảm thấy…… quá đơn giản.

Cũng phải, thi xong huyện thí, lại phải thi qua phủ thí mới có thể trở thành đồng sinh, lại phải trải qua viện thí mới có thể trở thành tú tài.

Huyện thí này chỉ là cửa thứ nhất, thật sự rất đơn giản.

Hơn nữa trên cơ bản chỉ cần chữ viết rõ ràng, văn chương lưu loát là có thể qua!

Đương nhiên, huyện Đông Cốc là huyện thành văn phong cường thịnh, huyện thí sẽ tương ứng sẽ khó hơn một ít, nhưng cũng khó không đến chạy đi đâu.

Nhưng cái này cũng đơn giản, đối với người nhìn là không quên như Ngôn Cảnh Tắc hoặc ở gia tộc đọc sách như Vệ Lăng Tu mà nói……

Ngày ra kết quả ấy, học sinh tham gia khảo thí tụ lại cùng nhau, có không ít học sinh cảm thấy khó: “Ta đem văn chương ta làm cho lão sư nhìn, ta lão sư nói rắm chó cũng không kêu.”

"Ta vốn học thuộc tất cả, đều thuộc làu luôn, đáng tiếc khảo thí lại bị sốt ruột, thế mà quên mất.”

"Lúc ta sao chép lại xoá và sửa mấy chỗ……”

……

Những người này thở ngắn than dài, lại bắt đầu phỏng đoán ai sẽ là người án đầu.

Đương nhiên, thời điểm nói, mọi người cũng sẽ nhắc tới Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Đại kia chắc hơn phân nửa giao giấy trắng!”

Đang nói thì kết quả ra tới.

Huyện án đầu là…… Ngôn Cảnh Tắc?

Ngôn Cảnh Tắc là ai?

Mọi người đang thấy kỳ quái, có người nói: “Ngôn Đại kia còn không phải là kêu Ngôn Cảnh Tắc à?”

Mọi người: “……”

Hết chương 141.

__________∆∆∆∆∆∆∆___________
Chương 142

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Đúng, Ngôn Đại đã gọi là Ngôn Cảnh Tắc.

Cho nên, Ngôn Đại thành huyện án đầu rồi?

Sao có thể!

Tuy bọn họ gần đây có nghe một vài lời đồn đãi, nói Ngôn Đại cỡ nào cỡ nào lợi hại, nhưng cũng khó mà tin được Ngôn Đại thế mà có thể trở thành huyện án đầu.

Thường huyện án đầu đi tham gia phủ thí chẳng sợ có thi rớt, tri phủ cũng sẽ cho cái danh đồng sinh, thậm chí có vài địa phương huyện án đầu trực tiếp có thể đi thi tú tài.

Hiện tại Ngôn Đại được huyện án đầu, tương đương với cũng đã là đồng sinh.

Trong số bọn họ không ít người đều thi rớt, Ngôn Đại không chỉ có thượng bảng, còn thành huyện án đầu, sao có thể!

Những học sinh này đều không hài lòng, sôi nổi nghi ngờ.

Chu huyện lệnh cũng biết bọn họ khẳng định có nghi vấn, hắn đã sớm đem mười bài thi đầu tiên tất cả đều dán ra tới.

Cơ hồ mọi người, đều vọt tới trước bài thi của Ngôn Cảnh Tắc, nếu không có nha dịch che chở bài thi, không chừng bài thi đều phải bị xé rồi.

Sau đó những người đó nhìn đến bài thi, đã bị chấn trụ.

Bài thi này không hề có xóa sửa chỗ nào, mỗi chữ đều viết tốt kinh người, chỉ mỗi chuyện này thôi là huyện thí có thể vào trước mười hạng đầu.

Lại đi nhìn văn chương bên trong……

Huyện thí chủ yếu xem học sinh quen thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh đến trình độ nào, có rất nhiều đề mục đều là bắt người ta viết chính tả trong đó.

Tuy nói đề mục huyện thí tương đối đơn giản, nhưng có thể đem Tứ Thư Ngũ Kinh toàn bộ thuộc hết, có bao nhiêu người?

Hơn nữa, có đôi khi hôm nay thuộc, qua một khoảng thời gian liền lại quên mất, cho dù là ôn tập…… Nhiều sách như vậy ôn tập lên cũng không dễ dàng.

Cho nên rất nhiều người đều điền sai.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không.

Hắn tất cả đều nhớ kỹ!

Bài thi huyện thí, hắn tự nhiên viết được hoàn mỹ.

Còn bên trong cần phải viết văn chương làm thơ linh tinh, trình độ huyện thí một chút cũng không khó —— hắn đọc nhiều sách như vậy, văn chương tràn ngập chiều sâu và câu thơ tràn ngập linh khí có lẽ không viết ra được, nhưng muốn viết ra văn chương hay thơ quy củ vẫn là không thành vấn đề. 

Có lẽ ở trong mắt cử nhân tiến sĩ, văn chương của hắn còn thiếu chút hỏa hậu, nhưng ở giữa một đám người khảo huyện thí cũng đã có thể rút đến hạng nhất.

Đây thật là Ngôn Đại làm?

Sao có thể!

Trong phủ Chu huyện lệnh.

Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ngồi trước mặt Chu huyện lệnh, đang uống trà.

Chu huyện lệnh đã sớm biết thành tích hai người, trước tiên chúc mừng hai người —— ở huyện thí, Ngôn Cảnh Tắc được án đầu, Vệ Lăng Tu cũng không kém, được hạng thứ bảy.

Hơn nữa Chu huyện lệnh dám nói, chính mình cũng không làm việc thiên vị.

Vệ Lăng Tu tài học thật sự không kém, thậm chí ở phương diện làm thơ, y so với Ngôn Cảnh Tắc càng có linh khí hơn.

Chu huyện lệnh kỳ thật thực thưởng thức Vệ Lăng Tu, đồng thời đối với Vệ gia cũng càng thêm khinh thường.

Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở tại hiệu sách Ngụy gia, dưới mí mắt Ngụy chưởng quầy, ông cũng đi nhìn vài lần, hai người này rõ ràng là thanh thanh bạch bạch!

Càng quan trọng là, Vệ Lăng Tu toàn thân trên dưới đều không có cái mùi son phấn gì, Ngôn Cảnh Tắc càng không cần phải nói, hai người không giống như là có quan hệ gì.

Đương nhiên, hai người dù có gì đó kỳ thật cũng không sao, ở kinh thành còn có người cảm thấy đây là chuyện phong nhã.

Sau đó, Chu huyện lệnh liền nói đến chuyện đi phủ thành tham gia phủ thí.

Phủ thí vào tháng tư, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu còn có thể có một tháng chuẩn bị, sau đó nên đi phủ thành, đương nhiên trừ cái này ra, Ngôn Cảnh Tắc còn cần làm chút chuyện khác. 

“Phàm là người đọc sách, đều phải nổi danh……” Chu huyện lệnh chậm rãi nói.

Đầu năm nay, danh khí đối người đọc sách mà nói là phi thường quan trọng.

Tuy nói chấm bài thi sẽ che tên, thậm chí tới thi hương phía sau còn sẽ sao chép qua rồi lại từ giám khảo chấm bài thi, nhưng cuối cùng thời điểm xếp hạng vẫn là sẽ xem nguyên bản bài thi, cũng sẽ đem nguyên bản tên đã che mở ra.

Rất nhiều người giải bài thi kỳ thật không phân cao thấp với nhau, loại thời điểm này, người chấm bài thi muốn xếp hạng cho người ta sẽ xem danh khí của người nọ.

Tỷ như tú tài nào đó cực có danh tiếng, một tú tài khác bừa bãi vô danh, thi hương đầu danh Giải Nguyên muốn lấy một trong hai người này, giám khảo chắc chắn không nói hai lời  liền sẽ tuyển người cực có danh tiếng kia, miễn cho có người nói giám khảo làm việc thiên tư làm rối kỉ cương.

Ngôn Cảnh Tắc trước khi không tham gia huyện thí chuyên tâm đọc sách là được, dương danh xấu xí không sao cả, hiện tại lại nên bắt đầu “nổi danh”.

“Đa tạ đại nhân dạy bảo.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu huyện lệnh nhìn hắn một cái, âm thầm thở dài một hơi.

Ông trời cũng không biết là bị gì, đầu óc thông tuệ như vậy, thế mà lại cho một kẻ…… không hề giống người đọc sách. 

Thời điểm bọn họ nói chuyện, người đọc sách bên ngoài cũng đã quần chúng xúc động phẫn nộ: “Bài thi như vậy sao có thể là Ngôn Đại viết?”

“Ngôn Đại chưa bao giờ đi học, sợ là cả chữ cũng không quen biết, tuyệt đối không thể viết ra được bài thi như vậy!”

“Có phải có người thay đổi bài thi rồi không?”

……

Bọn họ đang nói, đột nhiên có người nói: “Nếu có người viết đến chữ tuyệt vời như vậy, sẽ nguyện ý đi thi huyện thí hộ người ta, giúp người ta gian lận sao?"

Mọi người xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy người tới chính là Lý tú tài và các tú tài khác.

Lý tú tài là Lẫm sinh huyện Đông Cốc, mọi người đều là nhận thức hắn ta, cũng biết hắn ta là người bảo đảm cho Ngôn Cảnh Tắc.

Bởi vì việc này, trước đó còn có Lẫm sinh khác ngấm ngầm hại người mà nói Lý tú tài vì tiền tài không cần thanh danh.

Chuyện này là làm Lý tú tài nghẹn một bụng hỏa, cũng may lúc này hắn ta có thể rửa sạch bát nước bẩn người khác hắt lên người mình. 

Nhìn thấy người xung quanh đều nhìn qua, Lý tú tài lại nói: “Cho dù thực sự có người mánh khoé thông thiên, có thể làm ra một phần bài thi như vậy để hắn gian lận…… Ngôn Cảnh Tắc có quyền lực như vậy?”

Lý tú tài nói hai câu này rất có đạo lý.

Người có thể viết ra chữ như vậy khẳng định sẽ không giúp người khác gian lận, Ngôn Đại cũng không có quyền lực như vậy, bắt người giúp hắn gian lận.

Chung quy không có khả năng có một vị thư pháp đại gia bị Ngôn Đại bắt cóc đúng không? Nhưng cho dù Ngôn Đại bắt cóc người ta, hắn làm sao đổi bài thi?

Hắn bất quá là một tên lưu manh mà thôi!

Người tham gia huyện thí ở đây tuy nói các phương diện đều phổ phổ thông thông, có vài người còn không biết giám định và thưởng thức thư pháp, nhưng những người này đều có người nhà.

Trong đó có người có phụ thân còn là cử nhân.

Cử nhân này đối với nhi tử mình phi thường coi trọng, cũng cảm thấy nhi tử mình nhất định có thể được đầu danh, kết quả con của ông chỉ được đệ nhị…… Hắn vừa rồi vẫn luôn đang xem bài thi Ngôn Cảnh Tắc bài, lúc này liền thở dài nói: “Chữ án đầu giá trị ngàn vàng.”

“Ngôn tiên sinh kỳ thật có tài năng kinh thế.” Lý tú tài lại nói.

Những tú tài khác bên cạnh Lý tú tài cũng sôi nổi khích lệ.

Những học sinh vừa mới khảo xong huyện thí: “……” Ngôn Cảnh Tắc hóa ra là dạng người này sao?

Giữa bọn họ có một số người trước kia không thân với Ngôn Cảnh Tắc, thật ra lại tin lời Lý tú tài nói, nhưng trong bọn họ cũng có người từng gặp qua Ngôn Đại "uy phong" trước kia.

Chuyện khác không nói, trước kia Ngôn Đại đi đòi nợ, loại chuyện một chân giữ cửa đá văng, xách cả đám người trong phòng ra ngoài… làm không hề ít.

Tuy nói xác thật là dân cờ bạc kia thiếu tiền, nhưng bộ dáng này của Ngôn Đại cũng làm người sợ hãi.

Người này…… Thế mà có được tài năng kinh thế, còn thi được huyện án đầu?

Những người này thật sự rất khó tin tưởng, cũng chính là lúc này, Ngôn Cảnh Tắc tới.

Ngôn Cảnh Tắc là tới để “nổi danh”, gần đến nơi liền nói thẳng: “Có người hoài nghi ta gian lận? Muốn cùng ta tham thảo học vấn một chút không?”

Đương nhiên muốn!

Người ở đây, tất cả đều mênh mông cuồn cuộn, đi theo Ngôn Cảnh Tắc đến một tửu lầu gần đó.

Sau đó……

Ngôn Cảnh Tắc tuyệt bút vung lên, liền viết ra vài loại kiểu chữ!

Chữ tốt như vậy, bọn họ trước kia cả thấy cũng khó có thể nhìn thấy, càng đừng nói luyện……

Nói đến Tứ Thư Ngũ Kinh, Ngôn Cảnh Tắc càng là há mồm liền nói, đó là Tả Truyện gần hai mươi vạn chữ hắn cũng có thể đọc làu làu.

Kia chính là sách gần hai mươi vạn chữ đó!

Tới lúc này rồi, ngoại trừ tán thành Ngôn Cảnh Tắc là thiên tài, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ?

Thậm chí vì che dấu việc bọn họ mười mấy năm đọc sách, khảo thí cũng thi không qua Ngôn Cảnh Tắc nghe nói học chưa đầy một năm, bọn họ còn còn khen Ngôn Cảnh Tắc càng thêm lợi hại.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ huyện Đông Cốc, nơi nơi đều có người khen Ngôn Cảnh Tắc.

Bá tánh huyện Đông Cốc đều ngốc.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc đi tham gia huyện thí, bọn họ còn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn thi không đậu, kết quả chỉ chớp mắt, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ thi đậu, còn thi được hạng nhất?

Thi hạng nhất còn chưa tính, những người đọc sách đó thế mà đều khen hắn?

Mọi người phần lớn là xuôi theo chiều gió, vì thế……

“Ngôn Đại…… Không, Ngôn Cảnh Tắc xác thật từ nhỏ đã thông minh, cha hắn cũng mặc kệ hắn, nhưng hắn cũng có bản lĩnh làm mình no bụng!”

“Hắn trước kia ở sòng bạc làm tay đấm, cũng là không có cách nào…… Ai bảo hắn có một người cha như vậy."

“Hắn kỳ thật cũng không đánh qua người không nợ tiền?"

"Hắn đi đòi nợ không hề sai số a, thật sự thực thông minh!”

……

Thậm chí, người huyện Đông Cốc cũng không lôi Ngôn Đại ra hù dọa hài tử nhà mình, ngược lại nói với hài tử: “Ngươi nhìn xem Ngôn Đại nhà người ta, cũng không ai quản còn có thể thi đậu án đầu! Học hỏi đi biết không?!”

Hài tử: “……” Cha, ngày hôm qua còn nói với con nếu con không ngoan Ngôn Đại liền tới đánh con mà!

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc quá nổi bật liền trở về hiệu sách Ngụy gia đọc sách, tiếp tục vùi đầu khổ đọc.

Đương nhiên, hắn cũng chưa quên treo mấy bức chữ của mình ở hiệu sách Ngụy gia, cung những người đọc sách đó tiến đến thưởng thức.

Vệ gia.

Trước đó bảo gia đinh đi bắt Vệ Lăng Tu, kết quả những gia đinh đó đều bị nha dịch trói lại, thậm chí muốn bọn họ lấy ra tiền chuộc đi chuộc người, khiến cho Vệ lão thái thái thiếu chút nữa bị tức điên.

Hiện tại biết được một kết quả như vậy, càng trực tiếp bị bệnh.

Ngôn Đại kia khảo được án đầu, bà cảm thấy không có gì, nhưng Vệ Lăng Tu thế mà cũng vào trước mười……

Vệ gia đưa tin đến phủ thành cho Vệ Chí Viễn sau đó bị tức điên lại nhiều một người.

Tháng tư là phủ thí, Ngôn Cảnh Tắc ngồi thuyền của Ngụy chưởng quầy đi trước đến phủ thành.

Mà lúc này, thanh danh hắn sớm đã truyền tới phủ thành.

“Nghe nói án đầu huyện Đông Cốc đã gặp qua là không quên được!”

"Chữ của án đầu huyện Đông Cốc Ngôn Cảnh Tắc kia có ở hiệu sách Ngụy gia, ta có xem qua, một chút không thua gì đại gia!”

“Lần này phủ thí, sợ là hắn sẽ được đầu danh.”

“Cũng không biết người này bộ dáng ra sao……”

……

Mặc kệ nguyên chủ ở huyện Đông Cốc là bộ dáng gì, tới phủ thành thì không ai biết Ngôn Đại đã từng đã làm chuyện gì, chỉ biết gần đây học sinh huyện Đông Cốc đã mang đến phủ thành đủ loại tin tức về Ngôn Cảnh Tắc —— học sinh huyện Đông Cốc đều nói Ngôn Cảnh Tắc kinh tài tuyệt diễm.

Đồng thời, bọn họ còn gặp qua chữ Ngôn Cảnh Tắc ở hiệu sách Ngụy gia, một đám liền đều ngưỡng mộ Ngôn Cảnh Tắc không thôi.

Chờ biết được Ngôn Cảnh Tắc tới phủ thành, mọi người càng sôi nổi tiến đến bái phỏng.

Sau đó liền thấy được một kẻ…… bự con.

Án đầu huyện Đông Cốc tài hoa hơn người kia thế mà là bộ dáng như vậy?

Hắn sao lại… Một chút cũng không giống người đọc sách thế?

Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc giống hay không giống người đọc sách, phủ thí hắn đương nhiên lại được đầu danh, ngay cả Vệ Lăng Tu cũng qua phủ thí, hai người cùng trở thành đồng sinh, có thể tham gia viện thí.

Nếu viện thí có thể qua, bọn họ có thể trở thành tú tài, trở thành người đọc sách chân chính, Ngôn Cảnh Tắc nhớ rõ, đệ đệ Vệ Lăng Tu chính là tại năm này thi được tú tài. 

Người này niên thiếu thành danh, phong cảnh vô hạn, mà ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, khi đó Vệ Lăng Tu sớm đã qua đời.

Còn nguyên chủ…… Đệ đệ Vệ Lăng Tu thi được Trạng Nguyên không lâu, nguyên chủ liền bị người đánh chết.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu, cân nhắc bất kể như thế nào cũng phải phải làm Vệ Lăng Tu thi được tú tài.

Cùng lúc đó, một con thuyền từ kinh thành xuất phát về hướng nam.

Ngồi trên thuyền là người năm trước bị răn dạy bãi quan, năm nay lại được khởi phục phóng ra ngoài, Chu Tùng.

Mà Chu Tùng lần này xuôi nam là bởi vì hắn được ủy nhiệm làm học chính*, đi phủ Nam Châu nhậm chức.

(* đây là một chức quan coi về việc học hành, kiểu quan chức chính phủ bộ giáo dục bây giờ á)

Lần phái đi này là ông tốn không ít công phu mới nhận được, vì chính là thuận đường nhìn xem cháu ngoại trai của mình.

Đáng tiếc huyện Đông Cốc cũng không thuộc về phủ Nam Châu mà ông làm quan, cho nên ông phải đợi viện thí kết thúc mới có thể đi gặp cháu ngoại trai, cũng may hai huyện khoảng cách không xa, ngồi thuyền cần một ngày.

Hết chương 142.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp