Chương 139 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Chuyện trong nhà Chu đại nhân Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết.

Ngày ấy sau khi viết chữ cho Lý tú tài bọn họ, Chu huyện lệnh đề ra riêng một câu “Vật lấy hi vi quý”*, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy rất có đạo lý, liền không tiếp tục hai mươi văn một chữ bán chữ mình nữa, mà là cùng hiệu sách lão bản xin nghỉ ba ngày, dùng để mua hàng tết gì đó.

(*đồ vật hiếm thì quý)

Vệ Lăng Tu cũng đi theo xin nghỉ. 

Lúc y xin nghỉ, Triệu tú tài thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Triệu tú tài gia cảnh bình thường, lúc trước đi thu tú tài thứ tự cũng bình thường, lại không thể bái được lão sư tốt…… Sau khi đi tham gia một lần thi hương, ông liền ý thức được mình rất khó tiến thêm một bước nữa, lập tức từ bỏ khoa khảo.

Mấy năm nay, ông dạy học rất nhiều lúc không có việc gì để làm, cũng sẽ tiếp tục học tập, tri thức trước kia vẫn chưa quên, nhưng trình độ của ông thật sự rất bình thường.

Ít nhất, hiện tại Vệ Lăng Tu đề một ít vấn đề, ông đã trả lời không được.

Có đôi khi Vệ Lăng Tu nhắc tới sách gì đó, ông còn chưa từng xem qua!

Thu được một đệ tử như vậy, thật sự làm người ta đau mà cũng vui sướng…… Triệu tú tài nghĩ nghĩ, da mặt dày đi thỉnh giáo học vấn bạn cũ cùng trường, thuận tiện cũng khen khen Vệ Lăng Tu.

Vệ Lăng Tu bị Triệu tú tài khích lệ đang bị Ngôn Cảnh Tắc buộc trả bài.

Lại qua mười ngày qua liền phải ăn tết, thôn Hưng Yên gần đây có vài hộ nhân gia giết heo, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền đi mua một con heo trở về.

Đầu heo bôi muối lên chờ lúc ăn Tết tế tổ dùng, còn thịt heo…… Nửa chỉ heo ướp lên lưu trữ từ từ ăn, dư lại nửa chỉ một chia thành hai, Ngôn Cảnh Tắc lưu lại chân trước nhà mình ăn, lại khiêng lên chân sau còn lại.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ướp thịt heo, Vệ Lăng Tu ở bên cạnh học thuộc bài, hiện tại nhìn thấy động tác của Ngôn Cảnh Tắc, y tò mò hỏi: “Ngôn ca, ngươi muốn làm gì?”

“Đi đưa thịt cho nương ta.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Ngươi cùng ta đi đi.”

“Được.” Vệ Lăng Tu cao hứng đứng lên, sau đó liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi tiếp tục trả bài, nếu có chỗ sai, ta sẽ nhắc nhở ngươi.”

Vệ Lăng Tu trước kia mười năm thoại bản gì đó xem không ít, các loại kinh Phật càng sao chép không ít, chữ có trong đó đều nhận thức, ý tứ cũng đại khái lý giải, chính là sẽ không thuộc lòng……

Cho nên hắn hiện tại mỗi ngày nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu trả bài.

Vệ Lăng Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc khiêng chân heo đi ở phía trước, Vệ Lăng Tu cầm quyển sách theo ở phía sau, vừa đi còn vừa trả bài……

Người thôn Hưng Yên đã thấy nhiều không trách.

Tuy hài tử trong thôn vẫn sợ Ngôn Cảnh Tắc như cũ, nhưng ấn tượng của người lớn với Ngôn Cảnh Tắc thật sự tốt hơn rất nhiều: “Ngôn Đại hình như thật sự sửa đổi rồi.”

"Trước đó hắn tới đất trồng nhà ta muốn hái rau ăn, hắn thế mà còn trả tiền cho ta kìa!"

"Hắn mua gia cụ chỗ lão Lưu cũng trả tiền."

“Thật là mặt trời mọc từ hướng tây……”

……

Ngôn Đại biến hóa thật sự rất lớn, còn có Vệ thiếu gia kia.

Bọn họ vẫn luôn cảm thấy y sẽ bị Ngôn Đại đánh, nhưng mà cũng không có!

Ngôn Đại đối với y…… Còn khá tốt?

Ngôn Cảnh Tắc có thể không đối tốt với Vệ Lăng Tu sao? Nhìn thấy Vệ Lăng Tu ngập ngừng trả bài không được, hắn liền muốn thơm thơm y.

Đáng tiếc hắn không dám.

Thời điểm vừa có được ký ức nguyên chủ, hắn cảm thấy Vệ Lăng Tu khẳng định yêu thảm nguyên chủ, nhưng sau lại cùng Vệ Lăng Tu nói nhiều câu, hắn mới phát hiện có khả năng là không phải.

Vệ Lăng Tu đi theo hắn rời khỏi Vệ gia, có lẽ chỉ là y ở Vệ gia bị khi dễ, không muốn ở nơi đó nữa. 

Đời trước Vệ Lăng Tu gặp phải tình huống càng nghiêm trọng, còn bị người nhà quất roi, bằng hữu gì đó cũng đều tránh y, e sợ còn không kịp, y có khả năng…… Chỉ có chỗ nguyên chủ là có thể đi mà thôi?

Hiện tại thì không giống vậy!

Hiện giờ Vệ Lăng Tu có lựa chọn khác, có thể nào không thích hắn hay không? Nhưng hắn lại luyến tiếc bắt Vệ Lăng Tu chỉ có thể dựa vào hắn……

Ngôn Cảnh Tắc rối rắm.

Vệ Lăng Tu cũng đồng dạng rối rắm.

Lúc trước ở Vệ gia, bọn họ bị người tính kế, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn che chở y, thậm chí làm y cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc thích y, nhưng mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc một chút biểu hiện cũng không có……

Ngôn Cảnh Tắc có phải…… cũng không thích y hay không? Chỉ là y đã cho Ngôn Cảnh Tắc tiền, Ngôn Cảnh Tắc mới nguyện ý giúp y?

Hai người đi một canh giờ, mới đến đến thôn mẫu thân nguyên chủ ở.

Mẫu thân nguyên chủ lớn lên cũng không xinh đẹp, chỉ là một phụ nữ nông thôn phổ phổ thông thông, lúc trước phụ thân nguyên chủ bán bà đi, kỳ thật cũng chính là đem bà đưa cho một lão quang côn* không có hài tử ở thôn bên cạnh, để bà sinh hài tử cho quang côn kia.

(*lão quang côn: nôm na là FA, trai độc thân á, hồi xưa quan niệm tới tuổi mười mấy là kết hôn, từ khoảng 25 trở lên mà chưa vợ bị gọi là lão quang côn rồi)

Quang côn này vóc dáng thấp bé, nhìn không thể làm việc mới vẫn luôn không cưới được tức phụ nhi, sau khi có mẫu thân nguyên chủ, ông ta đối với mẫu thân nguyên chủ còn rất không tồi, mẫu thân nguyên chủ liền khăng khăng một mực mà ở lại, sau lại cho sinh dục cho ông ta hai trai một gái, càng đứng vững vàng gót chân.

Trước kia khi nguyên chủ chưa đi làm ở sòng bạc thường tới nơi này, mẫu thân nguyên chủ trong nhà nghèo, sẽ không cho tiền nguyên chủ, nhưng nguyên chủ tới, bà vẫn sẽ cho ăn…… Sau đó nguyên chủ vào sòng bạc, chướng mắt miếng ăn này, hai nhà cách lại xa nên cũng chưa quay lại đây. 

Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc lại đây, nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, vừa gầy vừa già này bị hoảng sợ.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không nói thêm cái gì, hắn để lại một phần tư chỉ heo, cho bà một túi bạc mười lượng, liền mang theo Vệ Lăng Tu đi rồi, tiếp tục nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu trả bài.

Thôn Hưng Yên bên này, mùa đông cũng có rau xanh củ cải có thể ăn, mọi người còn mua sắm măng khô và rong biển làm hàng tết, cho nên món có thể ăn không ít.

Về đến nhà, Ngôn Cảnh Tắc cắt măng khô đã ngâm, liền bắt đầu băm móng heo, chuẩn bị làm móng heo hầm măng khô.

Kết quả đang băm, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu có cỗ kiệu bị người nâng tới bên này, người đi bên cạnh cỗ kiệu còn hỏi: “Xin hỏi, nơi này chính là chỗ ở của Ngôn tiên sinh đúng không?”

“Ngôn tiên sinh?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu.

“Chính là Ngôn Cảnh Tắc Ngôn tiên sinh, nghe nói cũng gọi là Ngôn Đại, hắn ở tại nơi này?” Người khác cung cung kính kính hỏi, hắn làm hạ nhân nhưng nhìn cũng có đọc sách. 

“Đúng vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói, một đao hạ xuống, móng heo kia đã bị nhẹ nhàng băm ra.

“Ngôn tiên sinh ở đâu?” Lại một âm thanh vang lên, Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu, liền thấy một người trung niên bộ dáng văn sĩ từ trong kiệu xuống.

“Ta chính là Ngôn Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc lại một đao hạ xuống.

Văn sĩ trung niên có chút cạn lời: "Ngươi chớ có nói đùa……"

Nhưng mà văn sĩ trung niên vừa dứt lời, bởi vì con đường không dễ đi nên Lý tú tài dừng ở phía sau liền đuổi kịp tới: “Chu đại nhân…… Chu đại nhân, ngài đã gặp Ngôn tiên sinh rồi à?”

Trung niên văn sĩ: “……”

Văn sĩ trung niên ngốc ra.

Văn sĩ trung niên này chính là Chu đại nhân bên huyện kế bên, ông yêu nhất là thư pháp, ngày ấy nhìn thấy bái thiếp của đám người Lý tú tài liền kinh vi thiên nhân*, muốn cùng đám người Lý tú tài lãnh giáo một phen.

(*nhìn thấy là vô cùng kinh ngạc)

Kết quả đám người Lý tú tài thế mà nói với ông bái thiếp không phải bọn họ viết, mà là một người khác viết, hơn nữa sở hữu bái thiếp đều là do một người viết!

Chu đại nhân gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy người này, liền ngồi thuyền lại đây, xuống thuyền, lại vội vội vàng vàng bảo người nâng ông đi tìm người.

Kết quả…… Cái người bộ dáng đồ tể này, chính là vị Ngôn tiên sinh thư pháp xuất chúng kia?

Chu đại nhân đều sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc băm móng heo xong rồi: “Chư vị, mời vào.”

Chu đại nhân đi vào, liền thấy nhà chính trống rỗng chỉ để một cái án thư, trước bàn ngồi một người trẻ tuổi 17-18 tuổi, đang xem sách, trừ cái này ra, thế mà không còn đồ vật gì.

Nhưng ông cũng không thất vọng.

Bởi vì ông đến gần án thư vừa nhìn liền thấy được chữ làm ông kinh ngạc cảm thán không thôi.

Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay bớt thời giờ viết sách cho Vệ Lăng Tu xem, dùng đều là kiểu chữ mình mới học. Để Vệ Lăng Tu nhìn những chữ đẹp này, đề cao trình độ giám định và thưởng thức khá tốt.

Quan trọng nhất chính là…… Hắn cũng muốn khoe ra khoe ra!

Mấy ngày nay Vệ Lăng Tu mỗi ngày đều khen hắn!

Hiện tại, mấy tờ giấy Vệ Lăng Tu cầm học bài bị Chu đại nhân nâng lên, cầm như đạt được chí bảo.

Ngôn Cảnh Tắc không thể không triển lãm một phen bản lĩnh của mình cho Chu đại nhân, bởi vì Chu đại nhân vẫn luôn không đi, hắn còn thỉnh Chu đại nhân ở lại ăn cơm, ăn một bữa măng khô nấu móng heo.

Hắn mua giường còn có bàn ghế gì đó, thợ mộc trong thôn lão Lưu còn chưa làm xong, mời Chu đại nhân ăn cơm dùng bàn ghế vẫn là do tùy tùng Chu đại nhân mượn từ nhà nông kế bên.

Sau đó, Ngôn Cảnh Tắc lại từ trên người Chu đại nhân kiếm lời một mớ.

Người đọc sách muốn kiếm tiền thật sự quá dễ dàng, đương nhiên có thể dễ dàng như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì hắn quá thông minh!

“Chờ ngươi thi tú tài rồi có thể đi qua chỗ lão phu, cùng lão phu tham thảo học vấn.” Chu đại nhân trước khi rời đi nói với Ngôn Cảnh Tắc.

Lý tú tài hâm mộ không thôi, nhưng nghĩ đến thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc, rồi lại cảm thấy đương nhiên.

Từ chỗ Chu đại nhân kiếm lời một số tiền, hiệu sách lại sắp đóng cửa, Ngôn Cảnh Tắc dứt khoát liền không đi chép sách nữa, mà ở nhà yên ổn qua một năm.

Đương nhiên, trước đó, hắn cũng không quên đem chuyện Chu đại nhân tới nhà hắn bảo người của sòng bạc tuyên dương ra ngoài.

Vì thế, huyện Đông Cốc liền lại có lời đồn đãi: “Các ngươi nghe nói chưa? Chu đại nhân huyện kế bên đi đến nhà Ngôn Đại đó."

"Sao ông ấy đến nhà Ngôn Đại?"

"Có lẽ có quan hệ với Vệ Lăng Tu…"

Cách vách huyện Chu đại nhân đi Ngôn Đại trong nhà.”

“Không phải nói nhà mẫu thân Vệ Lăng Tu rất lợi hại sao?”

……

Vệ Chí Viễn thật vất vả thuyết phục tộc nhân muốn đuổi Vệ Lăng Tu ra khỏi gia môn: “……”

Thôi được rồi, hiện tại ông cũng không dám làm như vậy.

Mẫu thân Vệ Lăng Tu họ Chu, Chu đại nhân huyện kế bên kia cũng họ Chu, bọn họ có thể có quan hệ gì không?

Ông bị Chu gia chèn ép nhiều năm như vậy, còn phải bị đè nặng…… Vệ Chí Viễn càng nghĩ càng nghẹn khuất, cố tình lại không hề có biện pháp.

Năm trước, Ngôn Cảnh Tắc mua giường và bàn ghế đều đưa tới, bọn họ rốt cuộc có thể thoải mái dễ chịu ngủ, không cần lại ăn cơm trên bàn sách.

Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc cho người may quần áo cho mình linh tinh, cũng đã làm tốt.

Chỉ là, hắn cho dù mặc vào áo dài vẫn không giống người đọc sách……

Đáng được ăn mừng chính là, hắn gần đây không phơi nắng nhiều, lại trắng hơn rất nhiều!

Sang năm, huyện thí sắp bắt đầu rồi!

Ngôn Cảnh Tắc đã có Lẫm sinh làm người bảo đảm cho hắn, kế tiếp yêu cầu hắn và Vệ Lăng Tu tìm ba đồng sinh khác, năm người bảo đảm lẫn nhau.

Người này chọn như thế nào thì…… 

Trấn trên, nhà tú tài nào đó đang mở học đường, một vài học sinh đang đi học. 

Đang học, đột nhiên có một người to con mặc áo dài từ bên ngoài tiến vào.

“Nghe nói nơi này có đồng sinh tìm không thấy người bảo đảm lẫn nhau à? Không bằng cùng ta bảo đảm đi?” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới tú tài kia nhếch miệng cười.

Tú tài kia ngốc ra: “Ngôn Đại?”

“Là ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngươi thật to gan, thế mà dám tới chỗ ta hồ nháo…… Còn không mau đi ra ngoài!” tú tài kia vỗ cái bàn một cái, nói.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp lạnh mặt, trừng mắt nhìn hắn ta, nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tú tài theo bản năng mà run run: “Không…… Chưa nói cái gì.”

Hết chương 139.

___________∆∆∆∆∆∆∆___________
Chương 140

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc quen biết đám người Lý tú tài, đều là gia cảnh giàu có, còn muốn càng tiến thêm một bước.

Người như bọn họ đa số sẽ không thu học sinh, nhiều nhất chỉ điểm một chút nhi tử mình, hoặc là tộc nhân này nọ.

Mà người bọn họ quen biết cần phải thi đồng sinh trên cơ bản cũng đã có người bảo đảm lẫn nhau rồi. 

Việc này bọn họ không thể giúp Ngôn Cảnh Tắc, nhưng bọn họ biết một ít tin tức, biết được học đường này lí chính trùng hợp có ba đồng sinh còn chưa tìm được người có thể cùng bọn họ một lần tham gia huyện thí, liền bảo Ngôn Cảnh Tắc lại đây.

Ngôn Cảnh Tắc vốn định cùng người nói chuyện đàng hoàng, nhưng tựa hồ không được……

Cũng may sau khi bị hắn hù dọa qua, tú tài này liền dễ nói chuyện.

“Ngươi…… Ngươi có chuyện gì?”  tú tài này hỏi.

“Nghe nói học đường của ngươi có ba học sinh chuẩn bị đi tham gia huyện thí?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Xác thực có việc này.” tú tài trả lời.

“Ta và Vệ Lăng Tu cũng phải đi tham gia huyện thí, có thể cùng bọn họ làm người bảo đảm lẫn nhau.” Ngôn Cảnh Tắc thấy hắn ta dễ nói chuyện, thái độ cũng liền trở nên tốt hơn.

Không nghĩ hắn vừa dứt lời, tú tài này liền nổi giận: “Ngươi và Vệ Lăng Tu muốn đi tham gia huyện thí? Thật sự làm nhục văn nhã!”

Theo sát, mấy học sinh tính toán đi tham gia huyện thí của học đường này cũng sôi nổi nói: “Ta không muốn làm bạn với ngươi!"

"Ta và ngươi làm bảo đảm cho nhau là mơ tưởng viển vông!"

“Ta tuyệt sẽ không cùng ngươi thông đồng làm bậy!”

Nói cái gì là cái đó sao? Ngôn Cảnh Tắc có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía ba học sinh kia.

Ba học sinh sắp đi tham gia huyện thí này tuổi đều không lớn, trong đó nhỏ nhất chỉ có mười lăm tuổi, lớn nhất cũng không quá mười tám.

Người tuổi này chung quy cảm thấy thế giới này không phải đen thì là trắng.

Tuy nói gần đây Ngôn Cảnh Tắc không gây chuyện nữa, nhưng bọn hắn trước đó nghe qua đồn đãi về Ngôn Cảnh Tắc, ấn tượng với Ngôn Cảnh Tắc thật sự không tốt.

Càng quan trọng là, một tên lưu manh như Ngôn Cảnh Tắc, thế mà muốn đi tham gia huyện thí…… Quả thực không biết gọi là gì nữa! 

Bọn họ là tuyệt không nguyện ý cùng Ngôn Cảnh Tắc cùng đường, miễn cho bẩn thanh danh của mình!

Ba học sinh đều trợn mắt giận nhìn Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc suy xét một chút, trực tiếp động thủ nắm đứa lớn nhất trong đó, xách cậu ta lên.

Cái loại xách hai chân cách khỏi mặt đất ấy.

Hiện giờ trời còn lạnh, học sinh này mặc áo dài phía dưới mặc áo bông, hắn bắt lấy áo bông đem người xách lên thật sự quá mức đơn giản, thậm chí còn có thể thuận tay múa may một phen……

Đương nhiên, suy xét đến không thể làm người sợ hãi, Ngôn Cảnh Tắc cũng không có làm như vậy, cũng chỉ là cười lạnh một tiếng: “Ngươi không muốn làm người bảo đảm cùng với bọn ta?”

Học sinh kia từ nhỏ đọc sách, cùng đồng bạn đùa giỡn còn ít có, nào đã gặp qua loại tình huống này, cả người đều ngốc ra, run bần bật.

Ngôn Cảnh Tắc dùng một cái tay khác vỗ vỗ mặt cậu ta: “A, huyện Đông Cốc này đều là địa bàn của ta, ngươi nếu không nghe lời ta, người nhà ngươi……”

Học sinh này suýt chút nữa bị dọa khóc!

Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía hai học sinh khác: “Còn có các ngươi……”

Hai học sinh kia sắc mặt trắng bệch.

Người đọc sách phải có khí tiết, bọn họ vốn định, đối mặt với Ngôn Đại, bọn họ phải uy vũ không thể khuất phục, nhưng Ngôn Đại nhắc tới người trong nhà bọn họ……

Nhà bọn họ gia cảnh đều không kém, nhưng cũng cũng không tốt, ít nhất không có khả năng mời một đống người bảo hộ bọn họ, nếu Ngôn Đại đi tìm người nhà bọn họ phiền toái thì……

Ba học sinh này chỉ có thể nghe lời.

Đương nhiên, bọn họ cũng cũng chỉ là mặt ngoài nghe lời mà thôi, tư tâm lại nghĩ, cho dù liều mạng lần này không tham gia huyện thí, chờ tới hôm huyện thí cũng muốn chỉ ra và xác nhận Ngôn Đại, để huyện lệnh bắt Ngôn Đại lại!

Ngôn Đại thế mà uy hiếp bọn họ!

Mấy thiếu niên này niên thiếu khí thịnh, một lòng nghĩ muốn làm sao để Ngôn Đại đẹp mặt, càng cảm thấy mình ở trước mặt Ngôn Đại biểu hiện đến ngoan ngoãn nghe lời, là nhẫn nhục phụ trọng nằm gai nếm mật.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn ra tâm tư bọn họ.

Những người trẻ tuổi này a…… Trong lòng có ý tưởng nhỏ gì, thế mà toàn bộ bày trên mặt!

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà dẫn dắt bọn họ đến chỗ Chu huyện lệnh ở, đưa cho Chu huyện lệnh một tấm bái thiếp.

Huyện Đông Cốc không có nơi nào cần huyện lệnh đại nhân quản, Chu huyện lệnh mỗi ngày đều ăn ở không, nên nghe nói Ngôn Cảnh Tắc tới bái phỏng mình, lập tức cho người tiến vào.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đi vào, Chu huyện lệnh còn nhiệt tình mà tiếp đón Ngôn Cảnh Tắc tới, lại cùng Ngôn Cảnh Tắc trò chuyện về Chu đại nhân —— việc Chu đại nhân đi tìm Ngôn Cảnh Tắc, ông đương nhiên là biết đến.

“Chu đại nhân chính là tìm ta tham thảo thư pháp……” Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện ngày đó, còn cười nói ngay từ đầu nháo chê cười: “Chu đại nhân mới đầu còn khi dễ ta là đồ tể.”

“Ha ha ha ha!” Chu huyện lệnh cười ha ha, Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng này, thật giống đồ tể!

Bất quá Ngôn Cảnh Tắc tiền đồ vô lượng, lời này ông không thể nói.

Ngôn Cảnh Tắc và Chu huyện lệnh trò chuyện với nhau thật vui, đồng thời cũng đưa lên lễ vật của mình, là hắn viết một vài chữ to.

Chữ to bớt việc, thời gian sao chép một quyển Tam Tự Kinh cũng đủ để hắn viết bao nhiêu chữ to? Tặng lễ vẫn là nên đưa chữ to!

“Chữ tốt!” Chu huyện lệnh tán thưởng không thôi, không thiếu được lại nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc vài câu, bảo hắn chớ có vì tiền tài bốn phía bán bút mực của mình.

Người đọc sách không thể quá tục khí, sẽ làm người ta khinh thường.

Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc đồng ý.

Vật lấy hi vi quý, đạo lý này hắn cũng hiểu.

Hơn nữa hắn viết ít lại, về sau nhìn thấy quan viên khác, lấy một tấm chữ to mình tự viết là có thể coi như quà tặng đưa qua, hắn nếu viết quá nhiều, 50 văn một chữ thì cuối cùng nơi nơi đều là chữ to của hắn…… Vậy hắn nào có không biết xấu hổ gặp huyện lệnh, đều chỉ đưa chữ mình?

Chu huyện lệnh nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đồng ý, cũng thật cao hứng.

Ngôn Cảnh Tắc không lấy tốc độ kinh người kia viết ra một đống chữ cầm đi bán, trên tay ông mấy chữ của Ngôn Cảnh Tắc mới đáng giá!

Mỗi năm ông đều phải hướng kinh thành tặng lễ, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc đưa chữ có thể cho ông tiết kiệm được một tuyệt bút tiền* —— tuy rằng ông không thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm chút tiền tóm lại là chuyện tốt.

(*bút tiền, tuyệt bút, bút… đều là số tiền lớn, tuyệt bút thì lớn hơn bút một chút, chỉ mang tính ước lượng thôi)

Chu huyện lệnh càng nhìn Ngôn Cảnh Tắc càng vừa lòng.

Mà lúc này, ba học sinh bị Ngôn Cảnh Tắc mang đến kia đều đã trợn tròn mắt.

Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ thế mà nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cùng huyện lệnh đại nhân quen thuộc nói chuyện với nhau!

Ngôn Cảnh Tắc không phải là một tên lưu manh sao? Hắn vì sao còn có thể cùng huyện lệnh đại nhân đàm luận học vấn?

Đừng nhìn huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ, đối với học sinh cả đồng sinh cũng chưa thi đậu mà nói, huyện lệnh là quan phụ mẫu của bọn họ, là người lợi hại nhất từ khi bọn họ sinh ra tới nay tiếp xúc qua, sau khi bọn họ quỳ lạy huyện lệnh xong, tuy đã đứng lên nhưng hai cái đùi vẫn luôn run không ngừng.

Bọn họ thật sự rất sợ hãi!

Chính là, huyện lệnh làm cho bọn họ sợ hãi thế mà ôn hòa với Ngôn Đại như vậy……

Ngôn Đại rốt cuộc là địa vị gì?

Ba người này trước đó còn nghĩ phải tìm phiền toái cho Ngôn Đại, hiện tại là nghĩ cũng không dám suy nghĩ.

Ngôn Cảnh Tắc cũng chú ý tới bọn họ trở nên ngoan ngoãn…… Hắn hướng về Chu huyện lệnh cáo từ, mang theo ba người này rời đi.

Chờ đi ra bên ngoài, Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói: “Các ngươi về sau tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, không cần chọc ta, nếu không……”

“Chúng ta nhất định nghe lời.”

“Về sau ngài nói cái gì, chúng ta nghe cái đó.”

Ba người vội nói, trong đó có một người còn nhịn không được hỏi: “Ngươi…… Ngươi trước kia thật là tay đấm sòng bạc sao?”

Ngôn Cảnh Tắc nhìn hắn một cái: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, các ngươi đều trở về đi, ngày mai ta sẽ tìm đến các ngươi, mang các ngươi đi tìm Lẫm sinh làm người bảo đảm.”

“Đúng vậy, còn có việc này…… Ta đã chuẩn bị tốt ngân lượng rồi.”

“Ta ngày mai sẽ mang tiền theo!”

“Mẫu thân ta từ lâu đã chuẩn bị lễ vật cho ta.”

“Ngày mai các ngươi không cần mang tiền.” Ngôn Cảnh Tắc nói, Lý tú tài đáp ứng làm người bảo đảm cho hắn, chính là không thu tiền.

Ba học sinh này không rõ nguyên do, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã đi rồi.

Mắt thấy Ngôn Cảnh Tắc đi xa, bọn họ càng nghĩ càng kỳ quái —— Ngôn Đại này, rốt cuộc lai lịch ra sao?

Không phải nói hắn là ác bá hoành hành quê nhà sao? Vì sao hắn cùng huyện lệnh có giao tình, nhìn qua còn biết chữ?

Bọn họ ba người nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ có thể trở về hỏi lão sư mình.

Lão sư bọn họ: “Các ngươi chẳng lẽ là đang nằm mơ?” Sao có thể sẽ có loại chuyện này phát sinh!

Nhưng ba học sinh này cũng không có khả năng cùng nhau nằm mơ…… Lão sư cũng rối rắm.

Buổi tối này, có vài người cả đêm không ngủ, còn riêng đi tìm người hỏi thăm Ngôn Đại một chút.

Còn nghe được tin tức gì thì……

Ngôn Đại gần đây tuy rằng cải tà quy chính, nhưng trước kia thật sự chính là kẻ ác ôn!

Cái gì? Ngươi nói Ngôn Đại đọc sách qua còn muốn đi thi huyện thí? Sao có thể! Ngươi hồ đồ rồi à?!

Từ từ, ngươi nói Ngôn Đại quen biết huyện lệnh đại nhân? Ngươi quả nhiên hồ đồ…… Muốn tìm đại phu khám không?

Mấy người đi hỏi thăm Ngôn Đại: “……”

Bất quá, bọn họ tốt xấu nghe được một chút tim tức có quan hệ "tốt" với Ngôn Đại. Hóa ra Ngôn Đại và thiếu gia Vệ gia cũng không cẩu thả, là Vệ gia thái thái phải đối phó hài tử nguyên phối trước lưu lại, cố ý hãm hại bọn họ!

Hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Vệ Lăng Tu đi huyện thành tìm ba học sinh kia.

Trước đó hắn không riêng mang theo Vệ Lăng Tu vì sợ có người dùng ngôn ngữ công kích Vệ Lăng Tu.

Hiện tại à, mấy học sinh kia khẳng định không dám ở trước mặt Vệ Lăng Tu nói hươu nói vượn.

Ba học sinh kia xác thật không nói chuyện lung tung trước mặt Vệ Lăng Tu, bọn họ và Vệ Lăng Tu là bạn cùng lứa tuổi, lại là cùng Vệ Lăng Tu tám chuyện đến không tồi, còn an ủi Vệ Lăng Tu, bảo Vệ Lăng Tu không cần bởi vì người nhà bỏ qua mình mà khổ sở.

Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc cũng theo chân bọn họ là bạn cùng lứa tuổi, nhưng không ai ý thức được điểm này.

Vệ Lăng Tu cùng những người này tán dóc qua mới biết được lời đồn đãi bên ngoài, tức khắc sửng sốt.

Y cố tình tránh né, mấy ngày nay cũng chưa bao giờ gặp được người Vệ gia, người Vệ gia lại kéo không xuống mặt mũi tới tìm y, thế cho nên y cũng không biết tình huống Vệ gia.

Nhưng dựa theo cách nói của Ngôn Cảnh Tắc, Vệ gia cũng không xóa tên y, bởi vì những lời đồn đãi đó sao?

Vệ Lăng Tu trong lòng khó hiểu, mà lúc này bọn họ đã gặp được Lý tú tài.

Ba học sinh kia và Vệ Lăng Tu nhìn thấy Lý tú tài, sôi nổi chào hỏi, Lý tú tài lại cười hướng Ngôn Cảnh Tắc chào hỏi: “Ngôn tiên sinh, đã lâu không gặp!”

Ngôn Cảnh Tắc này chính là người mà Chu đại nhân cũng tự mình tìm tới cửa, hắn ta một chút cũng không dám coi thường!

Hơn nữa lần trước đến nhà Ngôn Cảnh Tắc, Chu đại nhân biểu lộ ý tứ kia rõ ràng chính là chờ Ngôn Cảnh Tắc thi đậu tú tài, muốn thu Ngôn Cảnh Tắc làm học sinh……

Huống chi hắn ta đã gặp qua bản lĩnh của Ngôn Cảnh Tắc, lấy thiên phú của Ngôn Cảnh Tắc, tương lai khẳng định có đại tiền đồ!

Vệ Lăng Tu lần trước gặp qua bộ dáng Lý tú tài như vậy, không để bụng, ba học sinh kia nhìn thấy tình huống này lại càng thêm cảm thấy mình trước kia nghe được đồn đãi về Ngôn Cảnh Tắc đều là giả.

Nói không chừng là có người cố ý nói xấu Ngôn Cảnh Tắc.

Lý tú tài thậm chí kêu Ngôn Cảnh Tắc là “Ngôn tiên sinh”…… Ngôn Cảnh Tắc sao có thể là một tay đấm sòng bạc?

Còn chuyện Vệ Lăng Tu rời khỏi Vệ gia và Ngôn Cảnh Tắc ở cùng một chỗ, có lẽ y là vì lãnh giáo học vấn Ngôn Cảnh Tắc chăng?

Hết chương 140.

------+++-----

Notes tí với mọi người là có ba ông Chu, và ba ông không hề liên quan gì nhau nha :))

-Chu huyện lệnh: huyện lệnh huyện Đông Cốc, huyện của Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu.

-Chu đại nhân: huyện kế bên huyện Đông Cốc.

-cuối cùng là Chu đại nhân là cữu cữu (cậu) của Vệ Lăng Tu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play