Chương 137 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Những người khác chép sách ở hiệu sách Ngụy gia là nhiều người một phòng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì khác, hắn một mình một phòng. 

Lúc này, hắn đang đứng ở án thư viết chữ.

Bá tánh bình thường huyện Đông Cốc là mặc áo ngắn và quần, nếu là người gia cảnh không giàu có thì nữ nhân cũng mặc quần, dù sao làm như vậy tiện lợi cho cuộc sống còn tiết kiệm tiền --- ở ngoài quần mặc thêm một cái váy, tất nhiên là phải thêm nhiều vải dệt.

Nhưng nhà có tiền, mặc quần áo liền tương đối có chú ý, nữ nhân tất nhiên là mặc váy, nam nhân phần nhiều mặc áo có vạt dài.

Đương nhiên, thân phận bất đồng ăn mặc cũng có bất đồng, còn sẽ phối hợp áo cộc tay linh tinh cùng phối vào.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải kẻ có tiền.

Sau khi trời lạnh, hắn nhờ người làm cho mình một kiện áo bông, một cái quần bông, hiện tại hắn liền mặc áo bông quần bông, đứng ở bên cạnh bàn viết chữ.

Bởi vì vóc dáng hắn quá cao, còn không thể không hạ eo xuống rất nhiều.

Tóm lại phi thường không có hình tượng.

Đám người Lý tú tài nhìn đến đặc biệt cạn lời, nhưng mà nhưng vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc viết xuống!

Hắn lần này chọn một tờ giấy lớn, bút tẩu long xà, liền viết xuống một bài thơ: “Giang sơn thông vạn lí, càn khôn nhất thanh âu. Tứ hải lai tử khí, hồng vận tự đương đầu.”

(*tạm dịch: Giang sơn thông vạn dặm, càn khôn có ẩn giấu. Bốn biển tới mây tía, vận may tự đương đầu)

Phía trước Ngôn Cảnh Tắc viết chính là chữ nhỏ, lần này viết chính là chữ to.

Chữ nhỏ và chữ to phương pháp sáng tác khác nhau, cho nên Ngôn Cảnh Tắc viết xong liền có chút bất mãn.

Nhưng mà đám người Lý tú tài cũng đã sợ ngây người.

Ngôn Đại này thế mà biết chữ!

Hắn còn viết ra chữ tuyệt như vậy!

Chữ này nét chữ cứng cáp, đại khí hào hùng, người viết tất nhiên là người lòng dạ rộng lớn.

Đám người Lý tú tài nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được nghi hoặc —— hay là bọn họ trước đó nghe nói chuyện liên quan đến Ngôn Đại đều là giả?

Ngẩn người, đám người Lý tú tài đang muốn khích lệ, liền nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chữ này viết chưa được……”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc đề bút, liền đổi tờ giấy lại viết thêm một lần.

Viết xong Ngôn Cảnh Tắc vẫn không hài lòng, lại viết lần thứ ba.

Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ cho rằng người này lần thứ nhất viết đã đủ tốt, kết quả…… Còn có thể càng viết càng tốt hơn sao?

Rất nhiều thư pháp đại gia có thể viết ra tác phẩm tốt cũng là xem thiên thời địa lợi nhân hòa, kết quả người này…… Sao lại tùy tiện như vậy?

“Lý tiên sinh, ngươi muốn viết chữ như thế nào? Như vậy nếu không được, ta cho ngươi bản sao sách cũng có thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chỉ cần ngươi chịu làm người bảo đảm cho ta.”

“Ngươi…… Chép sách?” Lý tú tài hỏi.

“Đúng vậy, ta gần đây đều ở hiệu sách chép sách, nuôi gia đình sống tạm.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ những trang giấy vừa mới chép xong bên cạnh mình.

Lý tú tài chờ lúc này mới nhìn thấy mấy thứ Ngôn Cảnh Tắc sao chép, sôi nổi nói: “Phí phạm của trời! Phí phạm của trời!”

"Chữ tốt bậc này, ngươi thế mà lấy tới chép sách!”

"Chữ đẹp như vậy, ngàn vàng khó cầu!"

……

Ngôn Cảnh Tắc lập tức hỏi: “Chữ ta thực đáng giá sao? Các ngươi muốn mua à?”

Đám người Lý tú tài: “……” Bọn họ nói ngàn vàng chỉ là ví von thôi, làm người đọc sách, có thể không cần nói chuyện tiền bạc tục khí được không?

Đương nhiên, tuy trong lòng nghĩ như vậy, đám người Lý tú tài vẫn không chút do dự tỏ vẻ: “Muốn mua!”

Nhưng…… Bọn họ trước đó cho rằng người sao chép Tam Tự Kinh chính là một đại gia thư pháp mới nguyện ý cấp ra như vậy, hiện tại thì……

Một phen cò kè mặc cả, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng khai ra viết chữ to 50 văn một chữ, giúp người viết hoàn chỉnh quyển sách thì hai mươi văn tiền một chữ.

Cứ như vậy, hắn viết Tam Tự Kinh liền có 22 quán!

Lúc này dùng ngân lượng đổi số lượng đồng tiền bởi vì giá bạc có biến hóa, nhưng phổ biến hơn một ngàn văn là có thể đổi một lượng bạc tử, 22 quán chính là 22 lượng bạc.

Đây là muốn phát tài rồi!

Đương nhiên, những người này cũng không bảo hắn viết Tam Tự Kinh, Lý tú tài liền lấy ra một tập thơ của mình mời hắn sao chép một lần, lại có người lấy ra sách luận chính mình viết, để hắn sao chép.

Lần này tới năm tú tài, mỗi người đều có thứ muốn hắn viết, thuận tiện cũng nhờ hắn viết một ít chữ to —— trên cơ bản đều là một vài lời chúc phúc.

Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền viết, trước viết cho Lý tú tài.

Một bên viết, Ngôn Cảnh Tắc còn một bên hỏi những người khác: “Các người cần đổi kiểu chữ không?” Nghe những cách nói của người này là muốn lấy mấy thứ này đi tặng lễ, đi thỉnh giáo người khác, nếu mọi người đều đưa giống nhau có thể nào không tốt lắm hay không?

“Ngươi đừng phân tâm.” Lý tú tài nói, nói xong mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc chẳng sợ đang nói chuyện, chữ viết vẫn phi thường tuyệt như cũ, còn phi thường nhanh, tốc độ kia…… Thật là làm người ta hâm mộ!

Lúc này cử nhân thi hương một lần phải thi suốt chín ngày, ngoại trừ đề mục so với bên ngoài nhiều hơn, cùng có quan hệ với tốc độ viết chữ nhanh chậm của mọi người.

Đại đa số người không chú ý thì có thể viết tốt, viết vẫn rất nhanh, một canh giờ có thể viết hai ngàn chữ, nhưng nếu muốn viết đến đoan chính, một canh giờ cũng chỉ có thể viết một ngàn chữ.

Nhưng người trước mắt này thì sao?

Bút lông ở trên tay hắn nhanh chóng tung bay, tốc độ hắn như vậy, một canh giờ sợ là có thể viết ba bốn ngàn chữ!

Ngôn Cảnh Tắc còn tốc độ chính là một canh giờ 4000 chữ, một ngày viết năm canh giờ cũng là có thể viết hai vạn chữ.

Hiện tại một chữ hai mươi văn, đó chính là 400 quán.

Người đọc sách thật sự quá kiếm tiền!

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy nếu có người nguyện ý mua, hắn nguyện ý viết đến thiên hoang địa lão.

“Ngươi còn có thể đổi kiểu chữ?” Có người hỏi.

“Nếu có chữ viết thiếp cho ta tham tường, ta có thể chiếu theo rồi học.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hiệu sách có chữ viết thiếp.”

Vài vị tú tài hai mặt nhìn nhau, lập tức tỏ vẻ muốn đổi kiểu chữ —— bọn họ đều tính toán lấy chữ này đi tặng lễ cho Chu đại nhân, tốt nhất vẫn là không giống nhau thì hơn.

Bọn họ sôi nổi đi tìm bảng chữ mẫu.

Ngôn Cảnh Tắc thực mau sao chép xong tập thơ của Lý tú tài, sau đó liền bắt đầu chiếu theo bảng chữ mẫu khác mà học.

Hắn gần đây chép sách nhiều, bút lông kia dường như trở thành một bộ phận thân thể của mình, tưởng tượng viết ra kiểu chữ nào là có thể viết ra kiểu chữ nấy!

Lúc này xem qua bảng chữ mẫu, luyện luyện, hắn lập tức thay đổi một loại kiểu chữ, viết xuống một thiên sách luận.

Sau đó lại học một kiểu chữ khác……

Ngôn Cảnh Tắc học cực kỳ nghiêm túc, dù sao mấy thứ này đều là về sau có thể dùng để kiếm tiền!

Mà những tú tài kia, bọn họ lúc này đã không còn lời nào để nói.

Bọn họ một đám đều là thiên chi kiêu tử, tự cho là thập phần lợi hại, kết quả một lưu manh không học vấn không nghề nghiệp mới học mấy ngày, thế mà có thể viễn siêu* bọn họ.

(*siêu phàm hơn rất nhiều)

Bọn họ đều bắt đầu cân nhắc, mình có phải quá ngu ngốc rồi hay không.

Không không không, tuyệt đối không phải bọn họ quá ngu ngốc, tuyệt đối là cái tên lưu manh này quá lợi hại.

Đây cũng không phải lưu manh…… Bọn họ nào có không biết xấu hổ gọi người ta là lưu manh, đều muốn cúi đầu quỳ lạy rồi……

Bọn họ đang viết, Chu huyện lệnh từ bên ngoài đi vào.

Chu huyện lệnh đi vào hiệu sách, liền có điểm hối hận. Ông nghe xong mấy bộ khoái bịa chuyện, thế mà liền tới tìm Ngôn Đại lưu manh kia

Ngôn Đại kia ông đã cho người hỏi thăm quá, chưa bao giờ đi học, một người như vậy sao có thể ở hiệu sách chép sách!

Chép sách cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy!

Nhưng mà tới cũng tới rồi…… Chu huyện lệnh thấy ở bên ngoài tiếp đón khách nhân chỉ có một tiểu nhị, liền hỏi: “Chưởng quầy nhà ngươi đâu?”

"Có mấy tú tài công tới đây, chưởng quầy dẫn bọn họ đi hậu viện.” người giúp việc nói.

Cửa hàng sách này tới mấy tú tài? Vậy thật ra có thể đi nhìn xem. Chu huyện lệnh mang theo tùy tùng bên người, lập tức hướng hậu viện đi đến.

Kết quả vừa đến hậu viện, hắn liền nhìn thấy trên mấy chậu cảnh trên sân có để một ít giấy.

Chữ vừa mới viết xong không thể đặt chồng lên nhau, cần phải phơi khô trước, Lý tú tài bọn họ liền đem giấy Ngôn Cảnh Tắc đã viết xong phơi khắp nơi.

"Chữ tốt!" Chu huyện lệnh đi qua nhìn thoáng qua chữ trên giấy, liền nhịn không được kinh ngạc cảm thán, càng làm cho ông khiếp sợ chính là, khi ông cầm lấy một tờ giấy, thế mà phát hiện nét mực chưa khô!

Chu huyện lệnh là tiến sĩ, tiếp xúc qua người đọc sách rất nhiều, nhưng có thể viết ra chữ đẹp như vậy, ông cũng chưa gặp được quá mấy người.

Thấy cái mình thích là thèm, Chu huyện lệnh liền muốn tìm viết chữ người tâm sự, không nghĩ nhưng vào lúc này, ông lại thấy được một tờ giấy khác.

Trên tờ giấy kia và tờ giấy trước đó ông xem khác nhau, nhưng cũng đều là chữ đẹp!

Từ từ, nơi này còn có loại chữ viết thứ ba.

Đây là…… Có ba đại gia thư pháp, tại nơi đây so đấu thư pháp?

Chu huyện lệnh càng nghĩ càng kích động, lại có chút phỉ nhổ mấy thứ đại gia thư pháp này viết.

Thơ này tràn ngập tục khí, bình thường không có gì đặc biệt, thật sự nhập không được vào mắt ông!

Còn có sách luận nàh, cũng không chú ý thực tế, lại có một vài quan điểm từ một ít sách luận truyền lưu cực quảng chắp vá lung tung ra!

Mấy đại gia thư pháp kia tuy chữ đẹp, nhưng học thức nhưng thật ra giống nhau……

Chu huyện lệnh đang nghĩ như vậy, Lý tú tài lại ra tới phơi giấy.

“Chu đại nhân?” Lý tú tài nhìn đến Chu huyện lệnh, vội vàng hành lễ. Tú tài nhìn thấy huyện lệnh, người có chức quan như vậy có thể không cần quỳ lạy, nhưng vẫn là phải hành lễ nghi người đọc sách.

Chu huyện lệnh đã gặp qua Lý tú tài Lẫm sinh này: “Ngươi đây là…… Đây là ngươi viết?” Chữ của Lý tú tài thế mà xuất chúng như thế? Vì sao thanh danh không hiện?

“Chu đại nhân, này đó đều không phải là ta viết.” Lý tú tài nói.

“Đó là người nào viết?” Chu huyện lệnh hỏi.

“Chu đại nhân, ngươi…… Nghe nói qua Ngôn Đại sao?” Lý tú tài hỏi.

“Hắn làm sao vậy?” Chu huyện lệnh hỏi: “Hay là này đó là do hắn viết?”

“Là hắn viết, đều là hắn viết.” Lý tú tài nói.

Chu huyện lệnh: “……” Ngôn Đại kia lợi hại thật, không chỉ có thể nói động những bộ khoái đó, còn có thể nói động Lý tú tài, làm những người này toàn nói tốt cho hắn.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc kệ thế nào, Chu huyện lệnh vẫn không tin Ngôn Đại có thể viết ra chữ đẹp tới như vậy.

Lý tú tài nhìn bộ dáng Chu huyện lệnh, liền biết ý tưởng của Chu huyện lệnh, liền nói ngay: “Đại nhân có thể vào xem.”

Chu huyện lệnh hồ nghi mà liếc nhìn Lý tú tài một cái, đi theo Lý tú tài liền vào phòng.

Sau đó, ông liền nhìn thấy một người mặc vải thô áo bông, vừa thấy liền rất thô bỉ, đang dựa bàn viết cái gì đó, bởi vì viết đến quá mức chuyên tâm nên còn chưa phát hiện ông đã đến.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật đã phát hiện Chu huyện lệnh đến, chỉ là hắn hiện giờ chính là người dân thường, nhìn thấy huyện lệnh phải quỳ xuống, hắn không muốn quỳ cho lắm, dứt khoát coi như nhìn không thấy……

Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục chép sách.

Chu huyện lệnh thò lại gần vừa nhìn thấy, ngốc ra.

Người này tay cực kỳ thô ráp, căn bản không giống tay người đọc sách sống trong nhung lụa, nhưng chữ của hắn……

Chữ này vượt qua tuyệt đại đa số người đọc sách!

Càng quan trọng là, trước mắt người này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đây chính là Ngôn Đại, Ngôn Đại bắt cóc đại thiếu gia Vệ gia kia.

Ông trước đó nói bộ khoái huyện nha là nói hươu nói vượn, hóa ra là không phải như vậy?

Ngôn Đại này thế mà có thể viết ra chữ đẹp như vậy?

Hắn căn bản không phải ác bá đúng không? Có phải từ nhỏ đã ở ngoài học đường nghe lén, một lòng dốc lòng cầu học đúng không?

Chu huyện lệnh đang khiếp sợ, Ngôn Cảnh Tắc lại viết xong một tờ giấy.

Đem giấy kia đặt một bên, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu huyện lệnh: “Hai mươi văn một chữ…… Muốn không?”

Hết chương 137.

___________∆∆∆∆∆∆___________
Chương 138 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Hai mươi văn một chữ như vậy, tuyệt đối là thực có lời.

Nhưng Chu huyện lệnh vừa rồi trơ mắt mà nhìn hắn nhanh như bay mà viết, chỉ trong chốc lát công phu liền tràn ngập một tờ giấy.

Trên tờ giấy này, tất cả đều là chữ nhỏ, ước chừng có ba bốn trăm chữ…… Tiền này có phải dễ kiếm quá rồi không?

“Đây là huyện lệnh đại nhân!” Ngụy chưởng quầy kéo Ngôn Cảnh Tắc một chút, chính mình liền quỳ xuống hành lễ.

“Đại nhân.” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng từ bàn sau ra tới, chuẩn bị hành lễ, lại bị Chu huyện lệnh kéo lại: “Không cần đa lễ.”

“Tạ đại nhân!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngươi là Ngôn Đại?” Chu huyện lệnh tò mò mà đánh giá người trước mắt.

Quan viên đều không thể ở nguyên quán của mình làm quan, Chu huyện lệnh không phải người phương nam mà là người phương bắc.

Người phương bắc vóc dáng đều cao lớn, nhưng cũng ít có ai cao lớn như Ngôn Cảnh Tắc, hơn nữa người này mặt như đao tước, mày kiếm mắt sáng như sao, màu da thiên về đen, mang theo cỗ khí thế cứng rắn, tóm lại một chút đều không giống người đọc sách.

“Thảo dân Ngôn Cảnh Tắc, người bên ngoài đều kêu ta là Ngôn Đại.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Thật là nổi tiếng không bằng gặp mặt…… Không nghĩ tới ngươi thế mà viết đến một tay chữ tuyệt như vậy!” Chu huyện lệnh hỏi: “Không biết sư thừa của ngươi là ai?”

“Thảo dân là tự mình học.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu huyện lệnh: “……” một bút chữ tuyệt diệu như vậy là chính ngươi học?

Chu huyện lệnh rất khó tin tưởng, nhưng đám người Lý tú tài sôi nổi nói: “Đại nhân, Ngôn tiên sinh có tài năng xem qua là nhớ!”

“Phàm là hắn đã xem qua là có thể viết đến một chút cũng không kém!”

“Đại nhân, ngài có thể viết mấy chữ để hắn học học thử!”

……

Vừa rồi chỉ trong chốc lát công phu, đám người Lý tú tài đã bội phục Ngôn Cảnh Tắc ngũ thể đầu địa, đều xưng là “Tiên sinh”.

Một người văn nhân, nếu chỉ so với những người khác thoáng xuất sắc một chút, mọi người có lẽ sẽ tâm sinh ghen ghét hắn, nhưng nếu hắn so với những người khác xuất sắc hơn thật sự quá nhiều, mọi người cũng cũng chỉ có thể nhìn lên.

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại thuộc về loại được nhìn lên.

Chu huyện lệnh nghe bọn họ nói như vậy, lập tức viết mấy chữ cho Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi có thể viết được giống ta như đúc?”

Ngôn Cảnh Tắc am hiểu nhất là bắt chước, lập tức viết ra giống như đúc, thậm chí còn có lực đạo hơn.

Chu huyện lệnh: “……” Thi hội ba năm một lần, một lần chỉ lấy hai ba trăm người trở thành tiến sĩ, ông thân là tiến sĩ cũng có chút ngạo khí, chuyện khác không nói, cử nhân và tú tài của huyện Đông Cốc này, ông cũng chưa để vào mắt.

Bao nhiêu cử nhân thi cả đời cũng thi không đậu tiến sĩ?

Nhưng hiện tại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc…… Chẳng sợ người này dù là đồng sinh cũng không phải, ông cũng không dám xem thường.

Chu huyện lệnh lập tức hỏi sang chuyện khác. 

Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay sớm đã sao chép qua sách cần để khoa khảo, cũng đều nhớ kỹ tất cả, còn xem qua mấy quyển sách có chú thích ở hiệu sách có thể mua được.

Cho nên khi Chu huyện lệnh hỏi này nọ, hắn cũng đáp được, chỉ là đáp rất bình thường.

Học thức như vậy, thật sự không xứng với chữ của hắn…… Chu huyện lệnh hỏi: “Ngươi học bao lâu rồi?”

“Mới vừa học mấy tháng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu huyện lệnh: “……”

Chu huyện lệnh đã không biết nên nói cái gì nữa, hoãn hoãn lại mới hỏi: “Ngươi vì sao đột nhiên muốn đọc sách?”

“Đại nhân, có một ngày ta ở huyện thành cứu Vệ Lăng Tu, y nói với ta chuyện đọc sách, ta liền có hứng thú với đọc sách.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu huyện lệnh trước đó đều đã quên chuyện Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu, hiện tại nghe Ngôn Cảnh Tắc nói, nhịn không được hỏi: “Ngươi cùng kia thiếu gia Vệ gia……”

“Đại nhân! Thảo dân oan uổng a!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngày ấy thảo dân vốn là đi tham thảo học vấn Vệ thiếu gia, chưa từng nghĩ ban ngày ban mặt đột nhiên có người vọt vào, liền nói chúng ta làm việc cẩu thả, còn muốn bắt chúng ta vận dụng tư hình, thảo dân chỉ có thể mang theo Vệ thiếu gia chạy ra ngoài……”

Khi mới vừa xuyên tới, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có ký ức nguyên chủ, làm việc trực tiếp, cũng chỉ muốn mang Vệ Lăng Tu đi, miễn cho Vệ Lăng Tu bị đánh.

Nhưng hiện giờ hắn đọc rất nhiều sách, liền biết chuyện không đơn giản như vậy.

Thứ khác không nói, Vệ Lăng Tu nếu thật là cõng hư thanh danh, đối với tương lai của y có trở ngại rất lớn.

Có một số việc, vẫn là nên che lấp một phen.

Chu huyện lệnh cũng không biết là tin hay là không tin, tóm lại ông nói: “Thì ra là thế! Thật là ba người thành con hổ, lời đồn đãi hại người!”

Đám người Lý tú tài sôi nổi tán đồng. 

Còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu rời khỏi Vệ gia còn mang theo nhiều đồ đạc như vậy, một chút cũng không giống vội vã bỏ chạy…… Đều là lời đồn đãi thôi!

Chu huyện lệnh nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc không ít lời mới rời đi, còn chúc Ngôn Cảnh Tắc khảo thí thuận lợi, rõ ràng ấn tượng với Ngôn Cảnh Tắc không tồi, mà có lời này của ông, Ngôn Cảnh Tắc muốn tham gia huyện thí cũng đã không hề trở ngại.

Còn Vệ Lăng Tu…… Ngôn Cảnh Tắc thật ra lại có một chủ ý!

Chu huyện lệnh đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc đếm chữ mình viết ra, đám người Lý tú tài cũng lấy ra ngân lượng tới trả tiền.

Bọn họ hôm nay vốn chính là nghĩ đến mua mẫu chữ, đều mang theo ngân lượng.

Chính là dùng ngân lượng đài thọ kỳ thật cũng không tiện, lúc này ngân lượng có tỉ lệ không giống nhau, số lượng có thể đổi đồng tiền cũng bất đồng, còn phải tiến hành ước lượng……

Trả tiền xong tốn rất nhiều công phu.

Chờ thu tiền xong, Ngôn Cảnh Tắc liền đi chợ mua đồ vật.

Tửu lầu huyện Đông Cốc có bán thức ăn chín, trong đó nổi tiếng nhất là gà nướng và vịt chan sốt, Ngôn Cảnh Tắc mua sáu chỉ, lại mua một ít rượu, lại lần nữa đi sòng bạc.

Hắn đem rượu cho thủ hạ của mình trước kia, lại lưu lại năm con gà nướng năm con vịt sốt, cũng bảy tám lượng bạc vụn.

Không bao lâu, liền có một vài tin tức truyền lưu trong huyện Đông Cốc.

“Các ngươi nghe nói chứ? Thiếu gia Vệ gia kia cũng không phải cùng Ngôn Đại cẩu thả mới bị đuổi ra Vệ gia ấy.”

“Là Vệ gia thái thái không quen nhìn nhi tử mà nguyên phối phu nhân lưu lại này, mới thiết kế dựng chuyện đuổi y đi!”

“Nào có người ban ngày ban mặt ở trong nhà mình……”

“Nghe nói cữu cữu* nhà mẹ đẻ của Vệ Lăng Tu vốn là làm quan, hiện tại đã xảy ra chuyện, Vệ gia muốn phủi sạch quan hệ đó!”

(*cữu cữu: cậu, anh em của mẹ)

……

Lời đồn đãi như vậy vẫn rất có thị trường.

Đặc biệt là…… Trước kia không phải đều nói thiếu gia Vệ gia không học vấn không nghề nghiệp sao? Nhưng gần đây Triệu tú tài chung quy đã nói Vệ Lăng Tu thiên tư thông minh, thậm chí còn xuất hiện chuyện Vệ Lăng Tu đưa ra vấn đề quá khó, Triệu tú tài giải đáp không ra, cuối cùng chuyên môn đi dò hỏi các tú tài khác nữa.

Có thể thấy được lời người Vệ gia nói không thể tin.

Vì thế thời điểm Vệ Lăng Tu ra cửa liền phát hiện người dùng ánh mắt đồng tình nhìn y càng nhiều hơn.

Vệ Lăng Tu: “……” Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Mà càng làm cho Vệ Lăng Tu khiếp sợ là buổi tối nay, Ngôn Cảnh Tắc hào phóng ngoài dự đoán, thế mà lấy ra tới nửa chỉ gà nửa chỉ vịt chia cho y.

“Ngôn ca, ngươi kiếm lời rất nhiều tiền sao?” Vệ Lăng Tu hỏi, Ngôn Cảnh Tắc tiêu tiền thật sự đặc biệt tiết kiệm!

Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói ra chuyện mình một chữ hai mươi văn, lại nói chuyện hôm nay gặp được huyện lệnh, cuối cùng nói: “Hai tháng tiếp theo chúng ta chuyên tâm phụ lục, nhất định phải thi được thành tích tốt!”

Vệ Lăng Tu sửng sốt: “Cha ta muốn xóa tên ta khỏi gia phả…… Ta……” Vệ gia nếu thật muốn làm như vậy, y căn bản không thể đi khoa khảo.

“Ngươi yên tâm, sẽ không!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chuyện xóa tên này, trước đó đệ đệ Vệ Lăng Tu đã nhắc qua, nhưng từ đường kia không phải muốn mở là mở.

Thường các gia tộc vào thời điểm cuối năm thống nhất khai từ đường, sau đó trong nhà có thêm hài tử hoặc nam tử cưới vợ, sẽ thêm tên những người này vào gia phả .

Vệ gia tuy nói muốn xóa tên Vệ Lăng Tu, nhưng còn chưa kịp làm —— còn chưa tới cuối năm đến lúc tế tổ khai từ đường!

Chờ lời đồn đãi nổi lên bốn phía…… Vệ gia không phải chỉ có một nhà Vệ Chí Viễn này, còn có những người khác, những người đó không nhất định đồng ý xóa tên Vệ Lăng Tu.

Ngày hôm sau, sau khi Ngôn Cảnh Tắc đưa Vệ Lăng Tu đến chỗ Triệu tú tài, liền đi mua rất nhiều đồ vật, bao gồm cả giường.

Trời thấy còn thương, nhà hắn trước đó cũng chưa có cái giường, vẫn luôn ngủ ván cửa! Cũng may từ trong nhà Vệ Lăng Tu dọn về tới rất nhiều khăn trải giường đệm chăn, hắn sau đó lại mua chăn, hai người mới không bị đông lạnh.

Đương nhiên ngoại trừ này nọ, hắn còn tiêu tiền nhờ người làm cho mình mấy bộ y phục người đọc sách mặc.

Ban đầu, thương gia huyện Đông Cốc này nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đều là vẻ mặt “Thế mà gặp người này, xui xẻo quá”, ước gì Ngôn Cảnh Tắc không tới nhà mình mua đồ, nhưng mấy tháng qua đi, tình huống liền có biến hóa, thấy Ngôn Cảnh Tắc còn có người cười chào hỏi hắn.

Thế đạo này chính là như vậy, người tốt đột nhiên làm một chuyện xấu, sẽ làm ấn tượng người ta trở nên kém đi, nhưng nếu là người xấu đột nhiên trở nên tốt…… Mọi người ấn tượng với hắn lại có thể rất nhanh trở nên tốt.

Ngôn Cảnh Tắc gần nhất mua đồ cũng không nợ lại, còn lục tục đem tiền nguyên chủ thiếu trả lại, thế mà làm các thương gia thụ sủng nhược kinh.

"Ngôn Đại kia chẳng lẽ là thật sửa làm người tốt?”

“Hắn gần đây tới chỗ ta mua đồ đều đưa tiền.”

“Hắn có phải thật tính toán cùng Vệ thiếu gia kia sống đàng hoàng?”

“Đừng nói bậy, nghe nói Vệ thiếu gia kia cùng Ngôn Đại cũng không có quan hệ gì.”

“Ta nghe người ta nói, Ngôn Đại gần đây còn đọc sách……”

……

Thời điểm đủ loại tin tức truyền khai, Vệ gia đang có người phát hỏa.

Lúc trước sau khi đuổi Vệ Lăng Tu đuổi ra, Vệ Chí Viễn liền trở về phủ thành dạy học, gần đầy tới gần tết mới trở về.

Ông vốn tưởng rằng, trưởng tử mình sau khi bị đuổi ra khỏi gia môn gặp qua khốn cùng thất vọng, ngày nào đó mất mạng cũng không hiếm lạ, kết quả……

Gia hỏa này thế mà còn sống rất tốt, còn đi đọc sách?

Triệu tú tài kia thế mà còn khích lệ y đủ điều?

Còn có lời đồn đãi truyền lưu mở ra kia…… Vệ Chí Viễn rất khó không tức giận.

Vệ lão thái thái và Vệ phu nhân cũng nổi giận, chỉ là Vệ Lăng Tu ở nhà thì các nàng quản được, hiện tại Vệ Lăng Tu không ở nhà, các nàng quản như thế nào? Chỉ có thể vào lúc đi ra ngoài tụ hội, lời trong lời ngoài nói Vệ Lăng Tu bất hiếu.

"Lão đại nhà các người mới mười tám, cũng chưa thành thân…… Nói y bất hiếu là y đánh các người, hay là mắng các người?”

"Người tuổi như vậy không phải đều đọc sách sao, có thể làm chuyện bất hiếu gì?"

“Lại nói tiếp, con nhà người ta, 15-16 tuổi liền bắt đầu tìm tức phụ, các người trước kia thật ra một chút cũng sốt ruột nhỉ.”

……

Huyện Đông Cốc này có người giao hảo với Vệ gia, cũng có người quan hệ không tốt với Vệ gia, Vệ Lăng Tu này…… Bá tánh bình thường bên ngoài cảm thấy Vệ Lăng Tu trước kia ăn ngon uống tốt, tựa hồ rất được Vệ gia sủng ái, bọn họ lại không cảm thấy như vậy.

Không thấy Vệ gia lão thái thái còn có Vệ gia thái thái, ra cửa cũng không nói đến Vệ Lăng Tu sao?

Vệ Lăng Tu cũng đã mười tám, một chút cũng không nhọc lòng chung thân đại sự của y.

Nếu Vệ Lăng Tu và Ngôn Đại kia thật sự có cái gì…… Nếu hài tử nhà bọn họ nếu làm ra loại chuyện này, làm sao ồn ào lên được? Vệ Lăng Tu bị người ta nói thành như vậy, tuyệt đối là người Vệ gia không để bụng y.

Vệ lão thái thái bị tức giận đến nói không ra lời.

Cùng lúc đó, huyện cách vách nào đó có Chu đại nhân vì giữ đạo hiếu mà về quê lại thu được mấy tờ bái thiếp.

Mấy ngày nay, không biết có bao nhiêu người đưa bái thiếp cho Chu đại nhân, trong đó có cử nhân cũng có tú tài, Chu đại nhân cũng phiền.

Cũng may, những tú tài đó ông đều có thể trực tiếp cự tuyệt không gặp.

“Ai đến vậy?” Chu đại nhân hỏi.

Hạ nhân Chu gia nói không quen biết, Chu đại nhân liền mở ra bái thiếp.

Vừa mở ra, Chu đại nhân liền sợ ngây người.

Chữ trên bái thiếp kia…… Chữ này cũng thật tốt quá!

“Này…… Này…… Chữ tốt!” Chu đại nhân nói: “Mau mời người vào! Cho người pha trà ngon nhất!”

Chu đại nhân cầm bái thiếp không buông tay, đều muốn lập tức đi vẽ lại, nhưng lại muốn gặp người đưa bái thiếp…… Ông buông bái thiếp trên tay, hít sâu một hơi, lại mở ra một tấm bái thiếp khác muốn chính mình bình tĩnh một chút.

Hơn nữa những người này là cùng nhau tới, ông chung quy muốn nhìn xem là người nào.

Kết quả……

“Này…… Này……” chữ trên tấm bái thiếp này thế mà cũng tốt như chữ trên tấm bài thiếp kia! Chỉ là mập ốm cao thấp có đặc điểm khác thôi.

Chu đại nhân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại xem số bái thiếp còn lại.

Chữ trên mấy tấm bái thiếp còn lại cũng đồng dạng xuất chúng!

Những chữ trên bái thiếp này đều không giống nhau, nhưng đều là tác phẩm của đai gia, càng kinh người chính là chủ nhân bái thiếp của bái thiếp thế mà còn chỉ là tú tài huyện Đông Cốc.

Ông đã lâu không trở về quê hương, tú tài huyện Đông Cốc cách vách đều lợi hại như vậy?!

Hết chương 138.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play