**********
Trong đầu cô lại nhớ tới lời người con gái xinh đẹp nói với mình ngày hôm đó: “Chỉ cần cô ta còn ở đó một ngày, không ai có thể thế chỗ của cô ta, càng đừng nói đến chuyện không làm mà hưởng. Đúng vậy, bên cạnh Hoắc Cảnh Hiện đáng ra không nên có Thẩm Vân, bản kế hoạch trăm mét của Hoắc Cảnh Hiền, cô làm sao giúp được chứ
Thẩm Vân định quay người rời đi, cô vừa hối hận vì mình đã đi lo chuyện bao đồng, vừa hối hận vì đã bước nhầm vào vực sâu không đáy.
Bởi thế mà dẫn chính mình đến tình huống tiến thoái lưỡng nan, dẫn đến tình thế sự đã rồi khó mà quay lại trạng thái ban đầu của hiện tại.
Thấy cô xoay người định đi, Hoắc Cảnh Hiện quay đầu lại nói: "Sao muộn như vậy rồi cậu vẫn còn ở đây?"
Hoắc Cảnh Hiện dường như đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Vân. Bước chân cô khựng lại, đắn đo suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bầu không khí chìm vào im lặng: "Tôi hỏi cậu đấy."
Hoắc Cảnh Hiên có chút không kiên nhẫn.
"Vẫn chưa hoàn thành công việc, ở lại làm nốt cho xong." Thẩm Vân chậm rãi ngẩng đầu, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn người con trai bận rộn ôm bảng biểu trước mặt.
Hoặc Cảnh Hiên hiển nhiên không có ý định tiếp lời, nghe xong liền cúi đầu tiếp tục chuyện đang làm. "Làm xong rồi thì về đi cho sớm sủa, muộn rồi." Thẩm Vân lấy hết can đảm nói câu nói ấp ủ bấy lâu nay với cậu, cảm xúc kìm nén nhưng khi bật ra lời lại như đang thì thầm.
"Không cần cậu lo, tự tôi khác biết." Tâm trạng Hoắc Cảnh Hiền trầm xuống, giọng nói mất kiên nhẫn làm mình làm mấy với cô.
Thẩm Vân nhàn nhạt nhìn người con trai đang tức giận trước mặt, lúc này trông cậu chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm cả. Nhưng cô sẽ không bao giờ cho phép Hoắc Cảnh Hiên đối xử với mình như vậy, cô cảm thấy kh lưng cúi mình chính là một sự sỉ nhục đối với nhân cách của cô.
Thẩm Vân vẫn đứng đó không nhúc nhích. Cô nhìn về phía Hoắc Cảnh Hiên, cậu chăm chú nhìn bản báo cáo trước mặt, tựa hồ như không phát hiện ra có cái gì khác thường.
Đầu óc Thẩm Vân ong ong, cô đột nhiên nhớ tới lúc chiều nay tan học, cả trường đều nghe thấy
Hoắc Cảnh Hiện bực tức với bộ phận nhân sự và
Mặc Ninh. Có vẻ như tâm trạng của Hoắc Cảnh Hiên không tốt lắm. Hoặc Cảnh Xuyên dần dần cảm giác được có gì đó không đúng, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn
Thẩm Vân hai tay khoanh trước ngực đang nhìn
cậu mỉm cười.
Hoắc Cảnh Hiên nhíu mày, sau đó chậm rãi ngả lưng về phía sau, hai chân bắt chéo nhìn Thẩm Vân.
Khí phách của Thẩm Vân cũng không thua kém gì Hoắc Cảnh Hiền. Cậu cảm thấy rất khó hiểu liền hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Chưa đi được à?"
Thẩm Vân vẫn cười nhìn cậu nhưng không nói
gì.
Hoắc Cảnh Hiên quăng báo cáo trong tay xuống đất, tức giận đứng phắt dậy: "Cậu bệnh à? Biến ngay!"
Đôi môi Thẩm Vân khẽ mở, cô đi về phía trước, chậm rãi nói: "Hoắc Cảnh Hiên, hôm nay tôi phải nói cho Hoắc Cảnh Hiên cậu biết, không phải tôi bị bệnh, mà là cậu có bệnh! Hơn nữa còn là bệnh nan y vô phương cứu chữa!"
Lần đầu tiên Hoặc Cảnh Hiên nghe người mắng mình một cách vênh váo táo bạo như thế, cảm thấy cực kỳ rất thú vị, nhưng sau đó vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Vân, như thể đang xem một tên hề đang diễn trò.
Thẩm Vân nhìn thẳng mắt cậu, một chút cũng không chịu thua.
Thẩm Vân nói tiếp: "Bệnh của cậu ở đâu, nếu không nói thì cậu sẽ không bao giờ biết. Có thể cậu có tiền, nhưng mà cậu đừng nên nghĩ mình có tiền thì ghê gớm lắm. Cậu có thể tức giận, nhưng không thể tức giận với bạn bè với cơ sở vật chất của trường, cũng không thể tức giận với những bạn học mà cậu không quen. Cậu có thể dùng cái mác tổng giám đốc để ra lệnh cho người khác, nhưng đương nhiên khi cậu giẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác, đó chính là lúc cậu thua, mà lại còn thua vô cùng thảm hại. Cậu cho rằng cao ngạo lạnh lùng là hay lắm à, thế cậu có nghĩ đến lúc cậu thể hiện như vậy sẽ là lúc những người quan tâm cậu thất vọng buồn lòng không, rồi cuối cùng cậu cũng sẽ chỉ là một người cô độc
thôi.” Cô nói tiếp: "Tôi không biết sự kiêu ngạo của cậu đến từ đâu và cậu có thành kiến gì với tôi. Tôi luôn tôn trọng cậu vì cậu là đàn anh của tôi, là một nhân vật nổi tiếng trong trường. Tôi không dám khiêu khích hay động vào cậu, nhưng, xin cậu hãy tôn trọng từng người bạn học của cậu, cả những người cùng đứng cùng ngồi với cậu nữa. Họ cũng có lòng tự trọng chứ, cái lòng tự trọng đấy không chỉ người có tiền như cậu mới có đầu, à không, có khi người có tiền các cậu cũng không có đâu." Thẩm Vân nói hết những lời đó liền đóng sầm cửa rời đi, để lại một mình Hoắc Cảnh Hiện tượn
mắt há mồm trong phòng học trống trải.
Những gì cô nói khiến cậu không thể phản bác, toàn bộ đều làm cậu kinh ngạc, nói cách khác, cậu chưa bao giờ tưởng tượng được Thẩm Vân lại khác như vậy.
Cậu đã quen với sự nhẫn nhục chịu đựng của cô gái mảnh mai ấy.
Bóng dáng của Thần Vân vẫn mờ ảo trong đầu Hoắc Cảnh Hiên, lời khiển trách của Thẩm Vân vẫn còn văng vẳng bên tai cậu mãi không tiêu tan.
Cậu chậm rãi suy xét lời nói của Thẩm Vân, cậu cảm thấy lời cô nói tuy đau nhưng cũng là lời nhắc nhở cho bản thân mình.
Tâm trạng của Hoắc Cảnh Hiền hai ngày nay quả thực vô cùng tồi tệ, mọi chuyện đều diễn ra không như ý, lại cả Thẩm Vân không ngừng quấy rầy tâm trí của Hoắc Cảnh Hiền, liên tục bị người khác ức hiếp, còn tự mình chuốc lấy phiền phức.
Hoắc Cảnh Hiên cảm thấy mình không khống chế được bản thân nữa, bao nhiêu ức chế hiện hết lên mặt, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, có tí chuyện nhỏ cậu cũng không bỏ qua.
Hoắc Cảnh Xuyên thừa nhận rằng những gì mình làm sẽ làm Thẩm Vân thất vọng, trong lòng cũng sâu sắc giác ngộ được đôi chút. Nghĩ đến lời nói của Thẩm Vân vừa rồi, bị cô mắng như tát nước vào mặt thế mà Hoắc Cảnh Hiên không tức lắm, còn cảm thấy Thẩm Vân đáng yêu phết.
Nghĩ đến đây khóe miệng Hoắc Cảnh Hiên nở nụ cười nhạt.
Hoắc Cảnh Hiền cũng không có ý định đọc báo cáo nữa, tắt đèn sau đó xoay người rời khỏi trường học.
Hoắc Cảnh Hiền chậm rãi bước ra ngoài, phát hiện Thẩm Vân vẫn còn ở trường học, cô đang đợi thang máy.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của Hoắc Cảnh Hiện dán chặt trên người cô.
Thẩm Vân xinh đẹp đến nao lòng.
Hoắc Cảnh Hiền hét lớn một tiếng: "Muộn thế này thang máy ngừng hoạt động rồi. Thôi đi thang bộ với tôi đi."
Nói xong, cậu đi về phía trước, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng cẩn trọng theo sau.
Hoắc Cảnh Hiền nhìn cô gái xinh đẹp nhưng không hề dung tục bên cạnh: "Đi xe tôi đi, coi như cảm ơn chuyện lúc tối."
Thẩm Vận chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lên xe. Sau khi đưa Thẩm Vân về nhà, Hoắc Cảnh Hiên ngồi trong xe nói với cô: "Tối nay tôi có hẹn, không về ký túc xá. Cậu đi vào đi."
Đưa cô về cổng kí túc xá xong, Hoắc Cảnh Hiên nhìn bóng lưng của Thẩm Vân, trong lòng không khỏi hoang mang. Cậu không biết bây giờ mình có cảm giác gì với cô, trái tim run lên từng hồi.
Cậu đã tức giận với cô, nhưng trong tâm trạng này lại xen lẫn sự thích thú khó hiểu. Cậu chưa từng thấy cô gái nào như vậy, phản bác, chống đối lại cậu, càng chống cự lại càng khiến trái tim Hoắc Cảnh Hiên xao xuyến.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hoắc Cảnh Hiên nở một nụ cười không rõ lý do, khóe miệng nhếch lên khắc sâu dáng vẻ của Thẩm Vân, dưới ánh đèn sáng ngời, thân hình mảnh mai cùng mái tóc dài buộc đuôi ngựa khẽ dao động trong tâm trí Hoắc Cảnh Hiền.
Thẩm Vân vừa quay lại cửa ký túc xá liền nghe thấy bên ngoài có người gọi tên cô, nhìn ra ngoài thì ra là bạn cùng bàn của mình Phương Mục.
"Phương Mục, có chuyện gì vậy?” Thẩm Vân chạy đến bên cạnh hỏi.
"Không sao đâu. Tớ biết cậu đang học trên lớp, muộn như vậy vẫn chưa về nên tớ hơi lo. Giờ cậu về thì tớ yên tâm rồi."
Nói xong Phương Mục lấy ra một lon sữa nóng đưa cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân cảm động nhìn Phương Mục: "Cảm
ơn cậu, còn chuẩn bị sữa cho tớ nữa."
Thẩm Vân nở nụ cười biết ơn, cô biết trong khoảng thời gian này ai ai cũng muốn tránh xa cô, chỉ có mình Phương Mục ủng hộ cô đúng là không dễ dàng gì.
"Không sao, uống đi ngủ cho ngon. Cậu nghỉ ngợi cho tốt, ngày mai gặp lại.” Phương Mục chưa đợi Thẩm Vân trả lời đã vội vàng chạy đi, để lại Thẩm Vân đứng một mình ngóng theo.
Thẩm Vân nghĩ đến chuyện hôm nay, cái tát vang dội đó vẫn còn vang vọng bên tại cô, trên tay cầm sữa nóng, cô rất biết ơn Phương Mục, ơn này cô sẽ không bao giờ quên.
Nhưng nhìn Phương Mục, cô lại nghĩ đến Vương Nghiên, cùng là bạn bè, chỉ vì một đứa con trai Thẩm Vân thực sự không muốn làm đến bước này, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, chính Vương Nghiên đã ép cô. Cô đặt tay lên ngực tự vấn, cô thật sự chưa từng làm gì có lỗi với Vương Nghiên.
Không dễ dàng gì cho Thẩm Vân khi chuyển đến một môi trường xa lạ này, hơn nữa có thể gặp lại người bạn cũ của mình nên cô càng trân trọng hơn, nhưng không biết tại sao cuối cùng cả hai lại đi đến con đường này, dần dần cứ như người xa lạ.
Thẩm Vân cố hết sức mở sữa, uống từng ngụm, thưởng thức nhiệt độ của sữa đồng thời cũng là hơi ấm tình người, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Từ từ thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ qua, không có chuyện buồn, không có trở ngại nào là không thể vượt qua, nghĩ đến đây, Thẩm Vân lau nước mắt, sải bước đi về phía ký túc xá.
Đã đến nước này thì không còn đường lui nữa rồi, Thẩm Vân hiểu rằng mình chỉ có thể cố gắng tốt hơn nữa mới có thể trở thành một người có tiếng nói chống lại các thế lực khác.
Bên này Hoắc Cảnh Hiên cũng đã về đến nhà.
"Hoắc Cảnh Hiên, tiên sư nhà anh, sao anh lại ăn hiếp em gái thế hả? Anh trai nhà người ta thì lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng em gái, còn anh sao suốt ngày cứ bắt nạt em thế!" Hoắc Cảnh Thanh bĩu môi tức giận nói.
"Không phải chỉ lấy mỗi đồ ăn vặt thôi hay sao, Hoắc Cảnh Thanh, với tư cách là một người em, em không phải nên tôn trọng anh trai đây sao? Em đã quên khi còn bé bị bắt nạt, ai là người đứng ra bảo vệ em đầu tiên à, là người anh Hoặc Cảnh Hiền này đây chứ còn ai nữa." Hoặc Cảnh