Thật ra Thẩm Vân rất buồn, cho dù trong lòng cô rất vô tư, bề ngoài dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng con gái đến một lúc nào đó vẫn luôn có một khoảnh khắc mềm yếu, đó chính là vì tình bạn.
Cô biết Hoắc Cảnh Hiện đang trả thù, nhưng cô không thể thoát khỏi sự vướng bận của mình với cậu, có trời mới biết cô muốn thoát khỏi sự trả thù của cậu càng sớm càng tốt nhiều như thế nào. Trong những ngày qua, bởi vì sự theo đuổi của cậu và cả tình bạn của mình mà dường như đang thiếu một thứ gì đó, cô muốn bắt lấy nhưng lại bất lực, cô muốn nói cho bọn họ biết suy nghĩ thật của mình nhưng lại không thể.
Vương Nghiên là bạn thân cấp 3 của cô, hai đứa suốt ngày ở với nhau dù là đi học hay trốn tiết. Có bạn trong lớp còn nói đùa: "Hai đứa bây đừng có bạn trai nữa mà đi Mỹ đi. Sau đó sống hạnh phúc bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia la đi.”
Giờ đây Thẩm Vân đang thất thần, sau khi Vương Nghiên nghe thấy lời thú nhận của Hoắc Cảnh Hiên với Thẩm Vân, giữa hai người bắt đầu xuất hiện khoảng cách. Mỗi lần cô cố gắng nói chuyện với Vương Nghiên, cô ấy lại luôn né tránh, đôi mắt luôn mang cảm xúc phức tạp, dường như còn mang theo cả sự chán ghét.
Thẩm Vân không thể hiểu được, ban đầu họ chơi với nhau vì có cùng sở thích, cùng ngôn ngữ, cùng thích dạo phố mua sắm, mà tính cách vô tư của Vương Nghiên cũng đã thu hút cô, mà giờ đây vì cớ gì mà cô ấy lại càng xa cách với mình như thế?
Càng nghĩ càng đau đầu, cô vào nhà vệ sinh, rửa mặt cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Nước lạnh tạt vào mặt lập tức khiến Thẩm Vân tỉnh táo lại.
“Vương Nghiên, cuối cùng cũng có ngày cậu bị bạn thân phản bội, không ngờ một người cao ngạo như cậu lại có thể dễ dàng để cho Thẩm Vân cướp đi người mình thích như vậy ha.” Một giọng nói mỉa mai truyền đến bên tại Thẩm Vân.
Thẩm Vân ngạc nhiên, người đàn ông mình thích? Hoặc Cảnh Hiền? Vương Nghiên thích Hoắc Cảnh Hiên? Làm sao có khả thể chứ, cô ấy chưa từng nói thích Hoắc Cảnh Hiên, lẽ nào cô ấy xa lánh mình chính là vì lý do này?
"Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. Tôi nói cho cậu biết. Nếu Hoắc Cảnh Hiện đối tốt với Thẩm Vân thì sao? Tôi vẫn có thể giành lại cậu ấy. Cậu cho rằng Hoắc Cảnh Hiên thực sự thích cô ta sao? Chứ không phải vì Thẩm Vân quá kiêu ngạo, mà đàn ông lại luôn muốn chinh phục những người con gái kiêu ngạo hay sao?" Những người phụ nữ kiêu hãnh? Để thể hiện cảm giác thành tựu của mình, Thẩm Vân biết giả vờ, thì Vương Nghiên tôi cũng sẽ không để thua cậu ấy, cho dù Hoắc Cảnh Hiện ở bên Thẩm Vân thì chẳng phải kết cục vẫn là Thẩm Vân sẽ bị cậu ấy ném đi như giẻ rách hay sao? Ngay cả khi Hoắc Cảnh Hiên thích cậu ta và thực sự ở bên cậu ta, với tư cách là bạn tốt của Thẩm Vân thì tôi sẽ tiếp cận cậu ta rồi cướp Cảnh Hiện về tay!"
Đúng, cô thật sự nghe không nổi nữa rồi. Thẩm Vân cười lạnh bỏ đi, hóa ra cái gọi là tình bạn lại rẻ rúng, vô giá trị và ghê tởm đến vậy.
Thảo nào đám con gái trong lớp đều nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, châm chọc, chán ghét, khinh thường, như thể ngầm khẳng định là do cô quyến rũ Hoắc Cảnh Hiền.
Hoắc Cảnh Hiên, đây là sự trả thù của cậu sao? Sử dụng sự nổi tiếng của mình trong đám con gái để tấn công tôi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ ư?
Thẩm Vân ngẩng đầu sải bước đi về phía trước, nếu đã là bình yên trước cơn bão thì cứ để bọn họ làm theo ý mình đi, để cơn bão đến dữ dội hơn nữa đi.
Buổi trưa Thẩm Vân không về nhà mà cầm phiếu ăn bước vào căng tin, vì thời gian cô đến đúng lúc cao điểm nên đành miễn cưỡng xếp hàng đợi đến lượt mua đồ ăn.
Đột nhiên có vài cô gái bước vào chen trước Thẩm Vân, một trong số họ cố tình quay lại nhìn cô và nói:
"Nhìn xem, đến ông trời cũng không muốn cho cậu ăn kìa. Nói cho mà biết, cậu cứ chờ đấy, dám quyến rũ Hoắc Cảnh Hiền thì sớm muộn gì cũng phải hối hận!"
Thẩm Vân cười lạnh: "Được, chị đây xin chúc em gái sớm ngày làm bạn gái của Hoắc Cảnh Hiện. Có điều, chị cũng chẳng cần đâu nên tặng em đấy!"
Cô gái sững sờ một lúc, duỗi tay định đánh cô, Thẩm Vân liền nắm lấy tay cô ta đập mạnh xuống.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu lại gây sự với tôi, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.” Dưới ánh mắt đáng sợ của Thẩm Vân, cô gái từ từ thu tay lại rồi đi mất.
Thẩm Vân thở dài, thật ra cô cũng không muốn như thế này, câu nói của cô ngày hôm đó không phải nhắm vào Hoắc Cảnh Hiên nhưng ai ngờ lại bị tai mắt của cậu nghe được.
Lý Mai, bạn học cấp 3 của cô đã gọi điện hỏi có đi họp lớp không, cô trả lời không quen ai nên thôi không đi.
Lý Mai có chút bất lực nói: "Ngốc ạ, cậu có biết bữa tiệc này do Lý Kinh của lớp chúng ta tổ chức không, tất cả chỉ vì muốn gặp cậu thôi đấy. Cậu ấy xấu hổ không dám nói thẳng với cậu, sợ cậu không đi nên muốn tổ chức một buổi họp mặt bạn học, cậu nói xem, tính cách của Lý Kinh không tồi, điều kiện gia đình tốt, bố mẹ đều là công chức nhà nước, tại sao cậu không suy nghĩ thử xem?"
Thẩm Vân trợn mắt nói qua điện thoại: "Đồ ngốc, còn tưởng rằng mình là người nổi tiếng sao, ngoài thì đẹp để trong thì thối nát, chẳng phải trai bao thì cũng là loại cặn bã.
Dựa vào dáng vẻ bóng bẩy của Lý Kinh, ai biết được giờ cậu ta thích đóa hoa là cô, giây tiếp theo lại kiếm được đóa hoa nào khác nữa chứ!
Không ngờ lại đúng vào cái lúc thiên không thời địa không lợi nhân không hòa này, lại đi đúng cái con đường này rồi nói ra cái câu đấy cơ chứ!
Tại sao lại gặp phải tên Hoắc Cảnh Hiên nhàm
chán đó? Tại sao lại cứ phải xảy ra đúng cái lúc
đấy chứ? Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên
Thẩm Vân luôn ở trong trạng thái thất thần, càng ngày càng cảm thấy mình là một kẻ ngốc, thật sự rất ngốc.
"Ả” chỉ nghe thấy một tiếng hét, Thẩm Vân định thần lại thì phát hiện trên người mình đầy cháo ngô. Nhìn xác ngô trên người, Thẩm Vân có chút tức giận.
"Tôi... tôi xin lỗi, tôi... tôi không... tôi không cố ý, thực sự, tôi... xin lỗi."
Thẩm Vân nhìn cô gái nhỏ trước mặt cố ý cầu
xin, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, cô cười
lạnh: "Không sao, tôi bỏ qua cho cô." Cô gái mỉm cười, bước đi đầy kiêu hãnh.
"Cho tôi một bát cháo, tôi cũng muốn ăn cháo ngô." Thẩm Vân nói với dì bán cháo.
Cô cầm bát cháo đi theo cô gái, bởi vì Thẩm Vân vốn cao, còn cao hơn cô gái kia nửa cái đầu, cô cười: “Xin lỗi, tôi trượt tay, nhưng tôi không cổ ý. Nói xong liền đổ chảo lên đầu cô ta.
Bộ dạng hoảng hốt của cô ta cũng chẳng làm cô thấy thỏa mãn.
Quay đầu nhìn lại thấy Hoắc Cảnh Hiện đang nhìn cô đầy suy tư, sự ấm ức trong lòng cô đột nhiên trào dâng, cô đi tới trước mặt cậu, giơ tay lên cho cậu một cái tát. Vết bàn tay in hằn lên gương mặt trắng hồng của Hoắc Cảnh Hiền.
"Đáng đời, Hoắc Cảnh Hiên, đừng tưởng rằng mọi người trên thế giới này đều có lỗi với cậu, dù cho cậu có giỏi đến mức nào thì tôi cũng không thể chấp nhận sự sỉ nhục của cậu."
Nói xong cô tức giận bỏ đi, quay trở lại lớp học để tập trung vào việc học của mình.
Thẩm Vân vẫn còn bận làm bài tập đến tận khuya, người trong trường đã về hết, chỉ có ánh đèn vẫn kiên trì ở bên cô, khiến cô hông cảm thấy cô đơn lắm.
Thẩm Vân nhìn đống số liệu đau đầu trong sách giáo khoa toán học, kỳ thì vừa rồi cô đã ngã ngựa tại đây, vậy thì cô phải từ đây mà đứng dậy, không thể bỏ cuộc. Cô thầm nhủ trong lòng làm không xong, không được bỏ cuộc.
Cô nhìn chăm chú vào sách giáo khoa, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhiều phương pháp, nhiều cách thức khác nhau nhưng vẫn không giải quyết được chướng ngại. Thẩm Vân lắc đầu muốn từ bỏ, cô đưa tay ôm hai má, nhìn chằm chằm vào những con số dày đặc trong sách giáo khoa, mắt cứ nhìn mặt sách đến mức quên đi mái tóc rối bù của mình.
Chỉ nghe thấy cộc một tiếng, Thẩm Vân bị trượt tay đập đầu xuống bàn, cú trượt khiến cô đang ngủ gật cũng phải tỉnh lại. Thẩm Vân thấy mình sắp không chống đỡ được nữa liền cầm cặp sách muốn đi ra ngoài, vừa quay đầu lại thì chợt thấy đèn phòng học bên cạnh vẫn sáng. "Về cũng không biết tắt đèn, lãng phí!” Thẩm Vân lầm bầm, nói xong khẽ cắn môi, chống đỡ thân thể mệt mỏi từng bước đi tới cửa lớp của Hoặc Cảnh Hiên, mở cửa ra một cách rất tự nhiên.
Cô vươn tay định tắt đèn, nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện ra Hoắc Cảnh Hiện vẫn còn ở đó.
Thẩm Vân nhất thời ngẩn ra, sau đó ngây người nhìn Hoắc Cảnh Hiền. Hoắc Cảnh Hiên dựa vào trên ghế, nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày nhíu chặt lộ ra sự căng thẳng và lo lắng.
Cậu vẫn đang viết ra con số mới nhất vừa tính toán ra được, vừa có điểm nghi ngờ lại vừa có chút hoảng hốt, lại còn có bản in excel nóng hôi hổi. Thẩm Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoắc Cảnh Hiên.
Cô ngẩn ngơ nhìn người con trai khí chất bất phàm mày mi như tạc nhưng lại vô cùng mỏi mệt đó, cô muốn đánh thức cậu, nhưng lúc này lại chần chừ, hai tay khựng lại giữa không trung tựa như thế gian lúc này đang bị đóng băng lại, cô bị khí chất của cậu hấp dẫn mất rồi.
Cô chưa từng thấy khuôn mặt lập thể được đặt dưới ánh đèn không mấy sáng sủa trong lớp học như vậy, lại còn sống mũi thẳng tắp và đôi môi khiến người ta phải trầm trồ ấy nữa.
Nghĩ đến mối quan hệ khó xử với Hoắc Cảnh Hiên, Thẩm Vân không muốn tiếp tục, cô sợ Hoắc
Cảnh Hiên sẽ hiểu lầm, càng sợ rằng tiếp xúc quá nhiều với Hoắc Cảnh Hiên sẽ khiến trong lòng cô thêm rối loạn.
Hoắc Cảnh Hiên bây giờ chẳng qua là bạn học của cô, ngoài ra hoàn toàn không có gì khác.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của Hoắc Cảnh Hiện đột nhiên mở ra.
Cậu nhìn hành động kỳ lạ của Thẩm Vân trước mặt, bị cô làm cho sợ hãi, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu và nghi ngờ, trong lòng trào dâng lên một sự phản cảm.
"Cô muốn làm gì?” Giọng nói của Hoắc Cảnh Hiện đánh thẳng vào phần hồn đang suy ngẫm của Thẩm Vân, Thẩm Vân cũng hoảng hốt, không biết nói gì, đầu óc nhất thời trống rỗng không biết nên trả lời như thế nào.
"Két, két, két" Thẩm Vân còn chưa tìm được
cách thích hợp để trả lời đàn anh khóa trên này, Hoắc Cảnh Hiện đã nôn nóng đẩy ghế, nhanh chóng đứng dậy cách xa cô ra. "Được rồi, đừng nói nữa. Hoắc Cảnh Hiền
khoát tay, hiển nhiên là cậu không muốn nghe những lời vô ích này. Hoắc Cảnh Hiền ngồi xuống bàn, chậm rãi nhìn, cẩn thận đánh giá mọi thứ.
Ánh mắt cậu lại trở lại bảng biểu kia. Trong mắt dường như thêm phần bất đắc dĩ và bất lực.