Hà Vân Phi cười, nhịn không được mà kề môi đến hôn một cái: “Em thật sự không có gì với người đó cả, dù anh không đến, em cũng sẽ không đưa thông tin của em cho cậu ta đâu, anh là Hoắc Minh Dương, là chồng Hoắc Minh Dương của em, không phải sao?”

Hoắc Minh Dương không nói gì, chỉ lật người lại đè cô xuống, điên cuồng hôn lên từng tấc cơ thể cô, mang theo chút tức giận và run sợ.

Hà Vân Phi phối hợp với hành động của anh, đồng thời còn thì thầm bên tai: “Dù có chuyện gì, em cũng sẽ không rời bỏ anh.”

Nghe vậy, khắp người Hoắc Minh Dương sững lại, sau đó cả người phút chốc được thả lỏng, nhịn không được mà cúi đầu nhẹ nhàng gặm nhấm sự ngọt ngào của cô, mùi hương của cô...

Trời đã về khuya, gió biển ở Malaysia rất trêu người, đồng thời đẩy hai người lên con sóng dục vọng, hết đợt này đến đợt khác, cô dường như say mê trong giấc mộng ngọt ngào.

Sáng hôm sau, hai người đương nhiên lại hòa thuận như cũ, hôm nay hạ quyết tâm nhất định phải chơi cả ngày cho thật vui mới được, chỉ là tối qua Hà Vân Phi eo mỏi lưng đau, đều do Hoắc Minh Dương khoẻ đến đáng sợ, làm cô hết lần này đến lần khác...

Hai người nắm tay nhau đến bãi biển, ở đây có người chuyên chăm sóc Hoắc Cảnh Thanh, không thể không nói cơ sở du lịch của nơi này làm rất tốt.

“Nếu em dùng cách tối qua để xin lỗi thì anh không ngại em gây chuyện thêm mấy lần nữa đâu.” Giọng điệu vui vẻ của Hoắc Minh Dương vang lên bên tại Hà Vân Phi, khiến cô xấu hổ muốn giơ tay đánh anh, nhưng lại bị anh nhân cơ hội nắm lấy tay chạy trên bãi cát, bé Hiền ở phía sau chạy đuổi theo, bãi biển đầy ắp tiếng cười của ba người.

"Nhớ là nghiêng người về phía trước, cứ theo sóng biển mà lên xuống nghiêng người nhé, không được đứng thẳng, nếu không sẽ rất dễ bị ngã. Nào, em thử đi." Hoắc Minh Dương đưa ván lướt cho Hà Vân Phi.

Hà Vân Phi nhìn mọi người đang vui vẻ lướt sóng trên biển với vẻ mặt cay đắng, Hoắc Minh Dương dứt khoát thuê thêm một tấm ván lướt, nằm lấy tay Hà Vân Phi lướt nhanh trên biển mà không có chút trở ngại nào, Hà Vân Phi gần như quên rồi nên không còn sợ như thế nữa, cảm giác thích thú khi lướt sóng khiến cô dường như quên đi tất cả những buồn phiền, cô cười lớn theo làn gió biển dễ chịu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Hai người chơi cũng đủ rồi, Hoắc Minh Dương lại bờ để dạy bé Hiền bơi, nhân lúc cậu nhóc đang ra sức duỗi chân thì anh đưa Hà Vân Phi cùng đến bãi cát nhặt vỏ sò cho cậu nhóc chơi.

“Bé Hiền con cầm vỏ sò đi cho em gái con xem đi.” Hà Vân Phi cầm lấy một vỏ sò mình nhặt được, đặt vào tay bé Hiền, nói với cậu nhóc.

Bé Cảnh Thanh mới được vài tháng tuổi nên chỉ có thể để người giúp việc bế đi xem họ chơi đùa, có lúc bé Cảnh Thanh vui sẽ cười hihi theo.

Bé Hiền nghe thế liền lấy cái vỏ sỏ đến trước mặt bé Cảnh Thanh, bé Cảnh Thanh dường như hiểu gì đó, vung cánh tay lên.

Người giúp việc ngồi xổm xuống, bé Hiền bước đến trước mặt bé Cảnh Thanh, đưa tay đặt chiếc vỏ sò vào tay bé Cảnh Thanh đã sớm duỗi ra.

Sau khi đưa đồ trong tay cho bé Cảnh Thanh, bé Hiền liền bỏ đi rồi tự mình chơi.

Hà Vân Phi ngồi xổm trên bãi cát, những ngón tay trắng nõn của cô đào ra từng chiếc vỏ sò chìm trong cát, rồi đặt từng chiếc dưới ánh nắng so sánh, chỉ để lại những chiếc có đường vân rõ ràng và chưa bị hỏng, những chiếc vỏ sò hỏng còn lại thì bị ném qua một bên, sau đó chuyển đến nơi khác tiếp tục lựa chọn.

Mái tóc đen dài của cô hơi ẩm, xổa qua vai, phía trên áo tắm lộ vai, làn da trắng nõn và xương bướm xinh đẹp lấp lánh dưới nắng. Hoắc Minh Dương từ dưới biển đứng lên, cách đó không xa nhìn bóng dáng cô ngồi xổm trên bãi biển, anh không khỏi hơi cong khỏe môi, kiềm lại suy nghĩ muốn đi đến phía trước ôm lấy cô.

"Vui không?” Giọng nói Hoắc Minh Dương trầm mà có chút từ tính, hỏi bên tại Hà Vân Phi.



“Ừ, rất vui.” Hà Vân Phi không ngừng việc trong tay, vẫn cẩn thận lựa chọn những vỏ sò đẹp để cho hai con.

“Vui thì hôn anh một cái." Nhìn làn da mỏng của Hà Vân Phi, màu mắt Hoắc Minh Dương không khỏi sẫm đi một chút, đặt môi anh lên vai cô, trầm giọng nói.

Lúc này Hà Vân Phi quay đầu nhìn anh một chốc sau đó nhanh chóng hôn lên môi anh một cái.

“Chỉ có thể thôi à?" Hoắc Minh Dương còn chưa kịp phản ứng, Hà Vân Phi đã rời khỏi môi anh, cái chạm nhẹ còn chưa kịp ở lại trên môi anh đã mờ đi rồi.

"Thế.., anh còn muốn sao nữa?" Hà Vân Phi có chút ngại ngùng quay đầu, tiếp tục chọn lựa vỏ sò, không chờ kịp chọn ra một vỏ sò, liền cảm thấy vai mình bị một lực mạnh nằm lấy, bị ép xoay người lại: "Ấy... anh làm gì thế? Ô...

Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, Hoắc Minh Dương đã hôn cô rồi, không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên theo hành động của anh. Hoắc Minh Dương vừa không ngừng dùng lưỡi mô tả hình dáng đôi môi Hà Vân Phi, vừa không ngừng trêu chọc cô đáp lại nụ hôn của anh...

Cho đến khi Hà Vân Phi bị Hoắc Minh Dương hôn đến không thở được, anh cuối cùng mới buông cô ra.

Môi Hà Vân Phi đã hơi sưng đỏ, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt to đã sớm phủ một màn sương mỏng. Anh nhìn bộ dạng này của cô, yêu chiều mà vuốt ve khuôn mặt cô, hương vị của cô rất ngon khiến anh không thể kìm lòng được.

“Anh phiền quá đi.” Hà Vân Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đẩy Hoắc Minh Dương một cái, cả khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra chút bực mình. Hoặc Minh Dương đã nếm được vị ngọt dáng vẻ tức giận của Hà Vân Phi, khỏe môi khẽ cong lên.

"Hừ!” Hà Vân Phi thấy Hoắc Minh Dương cong khoé môi, càng thêm tức giận, cô lúng túng quay người không để ý tới anh, tiếp tục đào vỏ sò trên cát.

"Này, bé Hiền đâu?” Hà Vân Phi đột nhiên nghĩ đến con trai mình, vội vàng hỏi.

Hoắc Minh Dương nghe cô nói xong, cũng quay đầu tìm Hoắc Cảnh Hiên lúc nãy còn đang đạp nước trong sóng biển.

Mà lúc này trong sóng biển đã không thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Hiện đầu.

Hai người không hẹn mà cùng đứng lên khỏi bãi biển, nhìn xung quanh. Cả bãi biển dài vô tận, không có một bóng người, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Cảnh Hiền.

Hà Vân Phi cuống cuồng, gọi tên Hoắc Cảnh Hiện: “Bé Hiền, Bé Hiền.

Hoắc Minh Dương cũng gấp theo, nhận ra chuyện có chút nghiêm trọng thể là liền đi theo Hà Vân Phi tìm khắp nơi trên bãi biển: “Bé Hiền, Bé Hiền, Hoắc Cảnh Hiên.”

Tiếng hô của hai người nổi tiếp nhau trên bãi biển vắng. "Bé Hiền! Bé Hiền, con đừng dọa mẹ. Con ở đâu, bé Hiền.” Giọng Hà Vân Phi đã có chút nức nở.

Hoắc Minh Dương tuy rất lo lắng, nhưng vẫn giữ được lý trí, hai người nếu cứ tiếp tục tìm như thế nhất định không phải là cách, còn Hoắc Cảnh Hiện sẽ không bị nước biển dâng lên cuối đi đầu phải không, nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Minh Dương cảm thấy lạnh lẽo, vội ôm lấy Hà Vân Phi vẫn đang đi loanh quanh.

"Phi à, chúng ta tìm người đến giúp chúng ta cùng tìm đi. Tìm kiếm không mục đích như vậy khác nào mò kim đáy bể. Tìm người giúp chúng ta cũng có thể nhanh hơn, mà còn..." Hoắc Minh Dương nói đến đây liền có chút ngập ngừng.



“Cái gì? Còn cái gì?” Hà Vân Phi tuy gấp đến hoảng rồi nhưng vẫn còn nghe rõ lời Hoắc Minh Dương nói.

"Chỉ e là bé Hiền bị sóng cuốn đi.” Hoắc Minh Dương hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói nửa câu còn lại.

"Cái gì?” Hà Vân Phi bị lời của Hoắc Minh Dương doạ, hốc mắt phút chốc đỏ bừng. Sẽ không, sẽ không đâu, cô thầm cầu nguyện trong lòng rằng, bé Hiền của cô sẽ không bị sóng cuốn đi đâu. Nhưng ác ma trong lòng lại không ngừng tác oai, khiến tâm trạng của cô càng không thể bình tĩnh lại, nước mắt lã chã trào ra.

"Cho nên chúng ta phải tìm nhân viên đến giúp chúng ta." Hoắc Minh Dương thấy bộ dạng bất lực của Hà Vân Phi, hai tay khoanh lại, dùng sức siết lại, anh đau lòng không thôi.

Anh biết lời của anh ảnh hưởng sâu sắc đến cảm xúc của Hà Vân Phi, khiến cô nghĩ bậy, thuận thế ôm cô vào lòng an ủi: "Không sao, không sao, có anh ở đây, Hiên sẽ không sao"

Hà Vân Phi ngã vào lòng Hoặc Minh Dương lặng lẽ rơi nước mắt, vừa thúc giục Hoắc Minh Dương nhanh tìm người đến. Hoắc Minh Dương đã gọi cho phòng bảo vệ, không lâu sau trên bãi biển xuất một đội nhân viên cứu hộ và nhân viên bảo vệ.

"Là một bé trai 4 tuổi, cao khoảng chừng này, mặc quần bơi màu xanh da trời." Hoắc Minh Dương nh tĩnh miêu tả ngoại hình của Hoắc Cảnh Hiền cho nhân viên cứu hộ và nhân viên bảo vệ, "Lúc nãy còn ở đây nghịch nước” Hoắc Minh Dương chỉ chỗ nước nông “ thuỷ triều lên, tôi rất lo lắng... cho nên các anh làm ơn nhanh lên, cũng đừng bỏ qua bất kì góc nào trên bãi biển, con trai tôi rất nghịch ngợm, tôi thực sự không biết nó có chơi trò gì hay không... làm ơn!"

“Yên tâm đi anh Dương, chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để tìm kiếm con trai anh.” Nhân viên cứu hộ và bảo vệ tản ra bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Hoặc Cảnh Hiền.

"Không sao đâu, sẽ tìm thấy thôi, đừng lo lắng." Hoắc Minh Dương ôm lấy Hà Vân Phi đang khóc đến nghẹt thở, không ngừng vỗ lưng cô an úi.

"Minh Dương... Có phải chúng ta quá vô trách nhiệm không? Ngay cả con của mình cũng không trồng được, đưa nó ra ngoài chơi sẽ nguy hiểm thế này... Hà Vân Phi ngắt quãng tiếp tục nói: "Anh nói, nếu như Hiên... em biết phải làm sao?"

"Sẽ không đâu, đừng nghĩ bậy, Hiền nhất định sẽ ổn thôi. Nó nhất định là đang đùa với chúng ta!" Hoắc Minh Dương ngăn Hà Vân Phi nghĩ bậy, cũng an ủi bản thân như thế.

Đúng thế, Hoắc Cảnh Hiện nhất định là đang

đùa.

Đúng lúc này, hai người liền nghe thấy một người bảo vệ hô to: "Anh Dương, chúng tôi tìm thấy con anh rồi.”

Hai người nhanh chóng chạy tới, thấy sau một hòn đá ngầm, Hoắc Cảnh Hiện đang cuộn mình lại ở đó, không có chút phòng bị mà ngủ đến ngọt ngào.

Hà Vân Phi nhìn thấy bộ dạng của cậu nhóc, liền cười, không kìm được mà rơi nước mắt vì vui mừng, ôm lấy Hoắc Cảnh Hiện: "Nhóc con, con làm mẹ sợ chết khiếp!"

Hoắc Minh Dương nhìn thấy con trai mất đi mà tìm lại được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền vỗ vai Hà Vân Phi: “Đừng đau lòng, tìm được là tốt rồi.”

Hoắc Cảnh Hiên bị tiếng ồn ào xung quanh đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy mẹ trước mặt, liên ôm lấy cổ mẹ, lẩm bẩm: "Mẹ ơi! Con

yeu-phai-tong-tai-tan-phe-428-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play