Có lẽ do là lần đầu đi máy bay nên cả hai đứa nhỏ đều có vẻ hơi khó chịu, Hà Vân Phi bận dỗ dành hai đứa, còn Hoắc Minh Dương ở bên cạnh giúp đỡ, cũng may là tiếng khóc không gắt nên không làm phiền người khác. Hà Vân Phi đã có chút sút đầu mẻ trán rồi, không ngờ đưa con theo hoá ra lại phiền phức như thế.
Bé Hiền nhìn em gái trong tay Hoắc Minh Dương đầy mong đợi, một lúc lâu sau, vẫn chịu không được mà nhỏ lẩm bẩm một câu: "Em gái, em gái... muốn ôm...
Vừa nói lời này, Hà Vân Phi liền thấy rõ lông mày Hoắc Minh Dương run lên: "Sức của con còn yếu
Vốn tưởng rằng bé Hiền sẽ từ bỏ, nhưng không ngờ cậu bé lại càng đáng thương nhìn Hoắc Minh Dương và Hoắc Cảnh Thanh trong tay anh, chỉ thiếu không có cái đuôi để vẫy nữa thôi.
Hà Vân Phi ở bên cạnh cười nhìn hai cha con, cũng không có ý kiến gì, dù sao hành động nhỏ này của cậu nhóc sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Sau một lúc, vẻ nghiêm túc trên mặt mà Hoắc Minh Dương cố gắng giả bộ đã trở nên có chút nhăn nhỏ, giằng co vài giây, cuối cùng anh mới chậm rãi đưa Hoắc Cảnh Thanh trong lòng cho cậu nhóc ôm một lát.
Cơ thể nhỏ bé của bé Hiền với cơ thể càng bé hơn của em gái ở cùng một chỗ thật khiến người khác cảm thấy thật đáng yêu, cậu nhóc cẩn thận dỗ dành em gái trong lòng, đột nhiên, khóe miệng cô bé nhếch kên, nở nụ cười với cậu.
Bé Hiền cũng ngốc nghếch cười, Hà Vân Phi hài lòng nhìn, rất may mắn vì bé Hiền bằng lòng đón nhận cô em gái này.
Nhưng dù bé Hiền với Hoắc Cảnh Thanh mới sinh có làm phiền thế nào thì cô cũng vẫn không phát hiện ra chút phiền phức, không nhẫn nại nào trên mặt của Hoắc Minh Dương, không thể không nói anh thật rất nhẫn nại.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh, đến khi ổn định trên mặt đất, hai đứa nhỏ phút chốc liền không khóc nữa, Hoắc Minh Dương nhẹ giọng nói: "Lần đầu ngồi máy bay đều như thế, không sao.”
Nói thì nói thế, anh vẫn nghĩ một đẳng nói một nẻo mà kéo hai đứa sang một bên rồi nhẹ nhàng an úi.
Thấy cảnh này, chút lo lắng trong lòng Hà Vân Phi cũng biến mất, hai đứa nhỏ giờ đang ngủ rất say, Hà Vân Phi cũng lần đầu làm mẹ, có rất nhiều điều chưa quen, nhưng không biết Hoắc Minh Dương có đặc biệt đi học cách giáo dục con không mà xử lý những nguyện này giống như công ty anh, thậm chí còn có kinh nghiệm phong phủ hơn cả cô.
Nghĩ đến đây, Hà Vân Phi không khỏi đảo mắt, lén cười trộm.
Hà Vân Phi nhẹ nhàng đánh thức bé Hiền, sau khi xách hành lý cả đoàn rời sân bay, con người cảnh sắc ở Malaysia rất tốt, đặc biệt là chất lượng không khí còn tốt hơn nữa. Chịu đủ PM2 trong nước rồi đến đây thật đúng là một sự lựa chọn đáng mừng.
Đến khách sạn để đồ đạc xuống, bé Hiền liền nói buồn ngủ, may mà hành trình cả ngày hôm nay cơ bản đều là vào buổi chiều. Giờ vẫn còn sớm, vì vậy họ quyết định nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát, cả nhà đặt một phòng, bé Hiền và em gái ngủ ở bên cạnh, Hà Vân Phi với Hoắc Minh Dương ngủ trên một chiếc giường khác, chăm chú nhìn nhau.
Một lúc sau, Hà Vân Phi bật cười trước. Hoắc Minh Dương nhưởng mày: "cười cái gì?” “cười anh giờ thật giống ông bố bỉm sữa, bị hai đứa nhóc làm cho mệt mỏi." Trong mắt Hà Vân Phi mang theo chút vui vẻ, trong lòng lại có một vị ngọt không gì xóa được.
"Nếu không phải con của chúng ta, anh đã ném đi từ lâu rồi." Hoắc Minh Dương nửa cười giỡn nửa uy hiếp nói.
Hà Vân Phi cười đến gập lưng, sau đó tiến vào trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, nhỏ giọng nói: "thật sự đã kết hôn rồi, thế mà rõ ràng vẫn có cảm giác giống như đang mơ vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt của Hoắc Minh Dương lập tức không được tốt lắm, nhưng trong mắt anh vẫn ảnh lên nụ cười không biết làm thế nào: “Thế em cảm thấy anh là giả sao? em nhìn rõ đi, Hà Vân Phi, anh là Hoắc Minh Dương, là chồng hợp pháp của em, chúng là còn có Hoắc Cảnh Hiện với Hoắc Cảnh Thanh.
Hà Vân Phi trốn trong vòng tay anh cười khúc khích, trên mặt tràn đầy vui vẻ và ngại ngùng, còn lộ ra chút hồng hào: "Em biết, em biết, anh là Hoắc Minh Dương, anh là... chồng của em.
Vừa nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô nói ra 1 tiếng "chồng", có mấy ngày không chạm vào Hoắc Minh Dương, phần bụng dưới đột nhiên có ngọn lửa nóng bùng lên, nhưng anh biết chưa phải lúc, đành phải cố gắng kìm lại, ôm lấy Hà Vân Phi từ từ đi vào giấc ngủ.
Lúc bọn họ tỉnh lại cũng đã là một giờ chiều, bọn họ nghỉ ngơi, rửa mặt cho Hoắc Cảnh Hiền với Hoắc Cảnh Thanh, rồi mới chạy đến trạm đầu tiên hôm nay của họ.
Điểm đến đầu tiên hôm nay chính là nhà thờ Hồi giáo nổi. Trên mặt biển xanh biếc là một toà kiến trúc trắng ngà, đẹp đến mức không có từ nào để miêu tả được, Hà Vân Phi không khỏi cảm thấy hơi ngẩn người, hiện tại không có câu từ nào để bày tỏ ra được sự kích động lúc này của cô.
“Ba mẹ, Bé Hiền muốn xuống biển chơi!” Bé Hiền vui vẻ đi theo bước chân của họ nhìn biển vô tận, căn bản không ai chịu nổi sự ngây thơ thế này của trẻ con, nhưng nơi này không phải là nơi có thể xuống biển, vẻ mặt Hoắc Minh Dương có chút nghiêm túc.
"Không được, đây không phải là nơi để con xuống biển.
Nhìn thấy bé Hiền có chút không vui, Hà Vân Phi vội vàng cúi xuống an ủi nói: "Bé Hiền ngoan, đây là nơi để mọi người tham quan, khách du lịch không được phép xuống biển! Nếu con muốn đi biển chơi, ngày mai ba mẹ đưa con đến đảo mỹ nhân ngư được không? Rất đẹp đó, mà tối này còn nướng thịt ăn nữa."
Dù sao cũng vẫn là trẻ con, bé Hiền vừa nghe được ăn ngon thì mắt liền sáng lên, cũng không quan tâm gì đến việc xuống biển nữa, vội kéo Hà
Vân Phi đi nướng thịt như cô nói, nhưng rất nhanh liền bị Hoắc Minh Dương ngăn lại: “giờ còn chưa phải giờ ăn tối, Hoắc Cảnh Hiên, quy tắc lễ nghĩa của con đâu rồi?"
Thấy Hoắc Minh Dương có chút tức giận, bé Hiền vội vàng núp sau lưng Hà Vân Phi, lén lút lè lưỡi nhìn Hoắc Minh Dương trước mặt, trên mặt đắc ý.
Anh tức giận muốn kéo thằng nhóc ra, liền bị Hà Vân Phi trước mặt ngăn lại: "Được rồi, sao anh lại tức giận với con nhỏ, phía trước là nhà thờ Hồi giáo, em dẫn anh đi xem?"
Hà Vân Phi nói xong liền bị bé Hiền phía sau ôm sau eo: "Mẹ muôn năm!"
Hoắc Minh Dương cũng hơi ngẩn ra mà cười, đành phải chịu thua, ôm vai Hà Vân Phi đưa bé Hiền với em gái đi đến chỗ nhà thờ Hồi giáo nổi của tháp nhà voi.
Trong này dòng người đông đúc, rất dễ đi lạc, Hoắc Minh Dương ở phía trước mở đường, cần thận bảo vệ Hà Vân Phi và các con trong lòng, khách du lịch dọc đường dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn họ.
Hà Vân Phi bị mọi người nhìn nên có chút ngại ngùng, kéo tay áo của Hoắc Minh Dương nói nhỏ: "trong này nhiều người quá, chúng ta tham quan lễ bái xong thì đi ra thôi?"
Biết cô ngại ngùng, Hoắc Minh Dương cũng không ép buộc nên vui vẻ đồng ý.
Thực ra anh cũng không tin mấy thứ này, đến đây cũng chỉ vì Hà Vân Phi, cho nên anh ôm bé Hiền với em gái đợi ở cửa, Hà Vân Phi vào thắp hương trước, mang tấm lòng thành kính niệm trong lòng: “Allah phù hộ cho chồng với con con có thể bình an vui vẻ, mạnh khoẻ."
Làm xong mấy việc này, cô không khỏi cảm thấy có chút thoải mái, đến nhà thờ Hồi giáo của Malaysia mà không tham quan lễ bái thì giống như là chưa đi, không nói đến linh nghiệm hay không, đối với bất kì chuyện gì cũng có lòng thành kính thì luôn không phải là chuyện xấu.
Khi cô tham quan lễ bái xong định quay lại tìm Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi lại bị một giọng nam xa lạ bên cạnh gọi lại: “ Thật ngại quá, cô ơi.
Hà Vân Phi dừng lại nhìn, trước mặt cô là một khuôn mặt xa lạ, mà khuôn mặt đó lại tràn ngập ánh nắng thanh xuân khắp xung quanh, là một anh chàng đẹp trai hướng ngoại điển hình.
Nếu đổi lại là trước đây, nói không chừng cô đã bị mặt đỏ tim đập vì cuộc gặp đột ngột này, nhưng giờ thì khác rồi, ngày ngày đối mặt với khuôn mặt đó của Hoắc Minh Dương cô tin cô đã có sức miễn dịch với loại trai đẹp này rồi.
“Có chuyện gì sao?” Cô giữ lịch sự đúng mực.
Anh chàng đẹp trai gãi đầu, có chút ngại ngùng cười với cô, dường như cũng là lần đầu làm chuyện này, không thành thạo lầm: “Chào cô... tôi thấy cô rất xinh đẹp, có thể làm quen một chút không? Tôi là…..
"Cậu tên là gì cô ấy không có hứng thú muốn biết.”
Lúc Hà Vân Phi có chút sững sở, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng, cô không cần quay đầu cũng biết nhất định là Hoắc Minh Dương.
Đúng như dự đoán, phía sau cô không xa, Hoắc Minh Dương lạnh lùng ôm Hoắc Cảnh Thanh, tay dắt Hoắc Cảnh Hiên không ngừng cựa quậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.
Hà Vân Phi không khỏi có chút xấu hổ: “Minh Dương, sao anh lại vào đây?”
Hoắc Minh Dương nghe thế liền liếc cô một cái: “Anh không vào thì em định thế nào? cho cậu ta thông thông tin liên lạc à?”
“Em đâu có” Hà Vân Phi có chút không phục.
"Ơ..." Anh chàng đẹp trai đó rõ ràng cũng bị bối rối trước tình huống trước mắt, "Xin lỗi, đây là
"Ồ, anh ấy là..."
"Tôi là chồng cô ấy"
Không đợi Hà Vân Phi nói trước, Hoắc Minh Dương với vẻ mặt khiêu khích trả lời câu hỏi của anh ta trước, anh ta không thể không tin, vì hai đứa trẻ anh dắt bên tay chính là bằng chứng tốt nhất.
Anh chàng đẹp trai phút chốc có chút hậm hực bỏ đi, thấy nguy cơ đã được giải quyết, Hà Vân Phi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hoặc Minh Dương: "Chúng ta trở về thôi?"
Hoắc Minh Dương vẻ mặt không giống bình thường, không nói gì xoay người bỏ đi trước.
Hà Vân Phi âm thầm hô một tiếng không hay rồi, chắc chắn là bị anh hiểu lầm rồi. Liền vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo sau, lúng túng giải thích: "Cái đó... Em không biết cậu ta, chỉ là cậu ta chủ động bắt chuyện với em...
“Ồ? Nhưng lúc nãy anh thấy em nói chuyện với cậu ta khá vui vẻ đó" Sắc mặt của Hoắc Minh Dương vẫn không thay đổi, trong giọng điệu có chút ghen mà ngay cả anh không nhận ra.
Hà Vân Phi ngần ra một chút rồi cười: "em nào có nói chuyện vui vẻ với cậu ta? em còn chưa nói quá hai câu với cậu ta nữa mà?”
Hoắc Minh Dương mím môi không nói thêm gì nữa, bé Hiền rõ ràng cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, cậu bé luôn tinh nghịch lại đột nhiên yên lặng lại.