Chương 64 chó đen và người sói.
Khi cả đội Gryffindor rời đi, đại Sảnh đường lại vang lên tiếng hoan hô lần nữa, trong tiếng hoan hô đó Harry loáng thoáng nghe được tiếng của Cho Chang.
"Cố lên nhé Beavis !! Harry !!"
Mặt Harry liền đỏ lên một cách bất thường.
Beavis "?" Ai zậy ta ?
Dù trong đầu hiện ra đống dấu chấm hỏi nhưng Beavis vẫn lựa chọn im lặng, kéo kéo khoé môi, nhìn chung chung về mấy dãy bàn còn lại cười.
Harry quay đầu thì bắt gặp vẻ mặt mờ mịt của Beavis liền cạn lời. "Đó là Cho Chang, tầm thủ của đội Ravenclaw." Não bộ của Bebe không chứa bất cứ thứ gì ngoài Bellanita và bọn cậu.
Beavis lục lọi trí nhớ một chút liền nhớ ra. "À!!" Suýt thì quên mất con bé khoái bám đuôi Harry.
....
Đội Gryffindor và đội Slytherin bước vào sân đấu trong tiếng hò reo rộ lên như sóng trào. Ba phần tư đám đông đeo phù hiệu hoa hồng tía, vẫy những lá cờ tía có huy hiệu sư tử Gryffindor hay phất những biểu ngữ ghi những khẩu hiệu như: "ỦNG HỘ ĐỘI GRYFFINDOR!" và "SƯ TỬ GIÀNH CÚP!"
Tuy nhiên đằng sau các cột gôn của đội Slytherin là hai trăm người mặc áo xanh lá cây, biểu tượng con rắn Slytherin lóng lánh trên những lá cờ của nhà này, và giáo sư Snape ngồi ngay hàng ghế đầu, mặc áo màu xanh như những người khác.
Blaise phát cho tôi và Pansy mỗi người một cái kính.
Giọng nói hài hước của bình luận viên quốc dân- Jordan vang lên. "Hú—"
"Và đây đội Gryffindors! Potter, Bell, Johnson, Martin, Weasley, Weasley và Wood. Họ được dư luận công nhận là đội hay của Hogwarts mà người ta được xem trong vài năm gần đây..."
Lời bình luận của Lee Jordan bị chìm lỉm trong tiếng la ó phản đối vang lên từ đám đông bên phía nhà Slytherin. Tôi bịt lỗ tai một cách nhanh chóng. Thật sự rất ồn.
"Và bây giờ là đội Slytherin, do đội trưởng Flint dẫn đầu. Flint đã tạo ra một số thay đổi trong đội hình và có vẻ chuộng kích thước hơn là kỹ xảo..."
Đám đông nhà Slytherin lại rộ lên la ó. Tôi không khỏi câm nín.
Được rồi, tôi thừa nhận, Draco là người thân hình cao ráo và gọn gàng nhất trong đội... Còn mấy người khác thì hơi vạm vỡ quá.
Draco ở dưới sân có chút bất mãn về lời bình luận của Jordan. Cậu ta một tay cầm chổi một tay sờ lên cổ và gáy, nhìn có vẻ như vận động xương cổ của mình.
Đám con gái trên khán đài "..."
Đúng là cái đẹp nó đè bẹp cái nết mà...
Kẻ phản diện đào hoa.
Bà Hooch hô. "Hai đội trưởng hãy bắt tay nhau!"
Flint và Wood cùng tiến lại gần nhau và người này chụp tay người kia bóp thật chặt, trông như thể người này đang cố bẻ gãy mấy ngón tay đối phương cho rồi.
Bà Hooch lại ra lệnh. "Trèo lên chổi! Ba... Hai... Một..."
Tiếng còi của bà vừa hoét lên đã lạc mất trong tiếng gầm của đám đông khi mười bốn cây chổi thần cùng vọt lên không trung.
Draco điều khiển cán chổi bay về phía trước, mái tóc bạch kim bị gió thổi đến bay ngược hết ra sau, sự hưng phấn dâng trào. Cậu ta rất nhanh liền phát hiện ra thằng Potter đang hướng nhanh về phía nào đó nên tăng tốc theo sau.
"Và bây giờ đội Gryffindor đang giữ banh, Beavis cute của nhà Gryffindor cùng với trái Quaffle đang nhắm thẳng đến cột gôn của đội Slytherin. Được đó, Beavis! Đúng là tốc độ khiến người khác kinh ngạc...Ôi... không được rồi... Warrington đang muốn chặn cậu ấy lại, liệu Warrington của nhà Slytherin có cản được để giành bóng ? ẦM! Beavis trực tiếp hất bay người ra luôn ! Và ... BEAVIS MỘT LẦN NỮA GHI BÀN ! 10-0 ĐIỂM CHO GRYFFINDOR ! Nhớ không mọi người ơi !! Chỉ cần Beavis mà mở màng giành được điểm thì chắc chắn Harry sẽ tìm được bánh Snitch trong một thời gian ngắn thôi !!"
Đám sư tử gào thét dữ dội. Tên của Beavis và Harry liên tục được họ thét lên. Tôi cũng bị bầu không khí lây nhiễm sang, vô cùng hưng phấn.
"Warrington đã chụp được Quaffle... úi giời ơi !! George chơi một trái Bludger ngoạn mục, Warrington làm rớt trái Quaffle rồi, nó lập tức bị Angelina bắt lại, Angelina nhà Gryffindor đã có banh, cố lên, Angelina... một cú xoay mình né Montague hết xẩy... Ê, thụp xuống, Angelina, có một trái Bludger đang bay tới... ANGELINA ĐÃ LÀM BÀN! 20-0, ĐIỂM CHO ĐỘI GRYFFINDOR!"
Biển người màu đỏ tía gào lên đầy vui sướng...
Đội bóng hai bên điều nhân cơ hội dập cho nhau một trận, cuối cùng cả hai bên được phạt đền, có điều Gryffindor ghi điểm con Slytherin thì không. Tôi hết sức lo lắng cho Draco. Dù chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng tôi nghĩ sắc mặt cậu ta hiện giờ rất kém.
Đúng như Bellanita nghĩ, mặt Draco hiện giờ không đẹp tí nào.
Đội Slytherin xin quãng lại tí thời gian để bàn lại kế hoạch, Flint bị Draco tức tối nói cái gì đó, rất nhanh trận đấu lại tiếp tục bắt đầu.
Tiếp sau đó là Slytherin cắn trúng thuốc kích thích chơi còn hăng máu hơn lúc đầu, liên tục ghi điểm. Mà bên Gryffindor cũng chẳng vừa gì.
Jordan liên tục chửi thề bậy bạ khi Slytherin ghi điểm, anh ta chửi đến nỗi giáo sư McGonagall tìm cách đẩy chệch cái loa phù thủy xa ra khỏi cái mồm bậy bạ đó.
"Dạ thưa giáo sư, con xin lỗi! Con xin thề, con xin hứa, con xin bảo đảm ! Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu— moẹ bà lại ghi điểm... Aaaa !!"
"Jordan !!" Giáo sư McGonagall rít lên.
Sau đó là những màn đọ sức khiến người khác không nỡ nhìn. Và cuối cùng Draco đã tìm thấy Snitch và lao xuống với một tốc độ kinh hoàng, tôi lo sợ nếu cậu thắng không kịp sẽ ngã chết mất.
Bên dưới cách mặt cỏ chừng một thước, là trái banh bé tí tẹo bằng vàng lóng la lóng lánh. Harry thúc cây chổi lao xuống theo, nhưng Draco đã lao trước cậu rất xa. Một khoảng cách khó nhằn...
Nhưng... Cậu có Tia chớp.
"Khốn khiếp..." Draco mắng một tiếng cố thúc giục cây chổi của mình. Nhanh hơn, làm ơn hãy nhanh hơn nữa.
Không thể nhanh hơn được nữa, đây là tốc độ nhanh hết mức có thể của cây chổi này rồi.
Banh Snitch ngay trước mặt nhưng cậu ta lại không thể với đến, cuối cùng Draco suy nghĩ đắn đo trườn người về phía trước, bỏ hai tay ra khỏi chổi muốn chụp banh.
Đôi khi... Một con rắn cũng rất dũng cảm.
Khán đài Slytherin một trận thổn thức.
Quá nguy hiểm ! Draco có thể rơi khỏi chổi nếu cậu ta ngồi không vững.
Ngay lúc bàn tay Draco sắp bắt được banh Snitch thì một cái bóng lướt ngay bên cạnh, và rồi cậu ấy gạt phăng cái tay đang chụp bóng của Draco ra, chụp lấy banh. Rồi bay thẳng đi.
Draco loạng choạng vài cái rồi suýt rơi khỏi chổi, tim tôi vọt lên tận cổ họng.
Khán đài gào to hết mức có thể. Harry đáp chổi xuống mặt đất, giơ bóng vàng lên cao, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhưng cậu không thể cười được bao lâu nữa, thằng bạn thân bị khùng của cậu nhảy khỏi chổi ở độ cao 3m !!
Harry kinh hãi chạy đến giang hai tay đỡ nó. Beavis rớt vào người Harry, hai thằng té nhào xuống đất, đám đông tràn vào sân bóng, dẫn đầu là Jordan nhảy tưng tưng như chuột túi.
•••
Draco về ký túc xá tự nhốt mình trong phòng một mình. Tôi lo lắng gõ cửa phòng cậu ta.
"Draco ?"
"Dra ơi ?"
Cánh cửa đột nhiên bật mở ra, khiến tôi trở tay không kịp liền gõ lên mũi Draco một cái.
Tôi kinh sợ vuốt lên sống mũi cậu ta. "Chết rồi, gõ xong có bị hư luôn không ? Một chiếc mũi hoàn hảo thế này mà bị mình gõ hư, mình sẽ rất đau lòng đó..."
Draco trầm mặc một lúc liền bắt lấy tay tôi, nói nhỏ. "Không sao..." Rõ ràng đã biết trước là sẽ không thể thắng nhưng sao lại buồn thế này...
"Cậu buồn sao ?"
Cậu ta nhíu mày rồi lắc đầu, nâng cái cằm kiêu ngạo lên. "Tao không buồn, bình thường thôi ? Hiện tại tao muốn ở một mình một lúc..."
Đến tối Draco liền ra khỏi phòng, cái gì nên làm thì làm, cái gì nên nói thì nói, hoàn toàn bình thường , không có dáng vẻ vô cùng bi thương chờ người khác đến an ủi như tôi nghĩ.
Nhưng...
Tôi đã nghĩ như thế cho đến khi... Tôi thấy một cô gái ngồi cạnh an ủi Draco.
Astoria Greengrass.
Draco Malfoy. Cậu ta khước từ sự quan tâm của tôi. Chỉ một mình tôi...
Và... Sự ưu tiên của cậu ta đã không còn dành cho tôi nữa.
...
Tháng sáu, mùa hè đến, thời tiết ấm áp và oi bức hơn. Bầu trời trở nên trong xanh, như được lột rửa sau mùa đông âm u, lạnh lẽo.
Cái thời tiết này... Đáng lẽ ra phải được thư giãn mới đúng... Nhưng không, kỳ thi học kỳ đã bay đến đánh úp một đám học sinh của các Nhà.
Tôi càng năng cao hiệu xuất học tập hết mức có thể, thậm chí bỏ quên luôn cả đám Draco.
Pansy tức giận lôi cổ con mọt sách từ trong phòng ra. "Tôi biết cậu là học bá rồi, đừng suốt ngày trốn trong phòng nữa, mau ra ngoài dùng trà chiều với chúng tôi chút đi, học tra như tôi còn chưa sợ thì cậu sợ cái quỷ gì ?"
Tôi đành bỏ sách xuống đi ra ngoài phòng sinh hoạt chung. Bùa nâng cấp cũng hoàn thành, nhưng chỉ hoàn thành được một cái, và tôi đang tìm cách hoá giải cái bùa nâng cấp ấy.
Tốn sức nhưng mà vui.
Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng sinh hoạt chung, tôi cảm nhận được bầu không khí khá câu nệ. Xung quanh tôi toàn là con nhà quý tộc, giơ tay nhấc chân đều lịch sự tao nhã, nói chuyện khách sáo, cứng nhắc...
Bởi vì đã từng sống trong tầng giới thượng lưu nên tôi thấy họ nói chuyện kiểu như vậy là bình thường. Nhưng mà...
"Tiểu thư Martin thì sao? Câụ thấy trà này như thế nào?" Một người trong số các tiểu thư quyền quý hỏi tôi.
"Lúc đầu có vị chát nhưng sau đó lại có vị ngọt, nó khá ổn đối với tôi, tiểu thư Yaxley." Tôi lịch sự đáp.
Yaxley che miệng cười tủm tỉm. "Không ngờ cậu lại biết loại trà này và hưởng thức nó tốt như thế, tôi rất vui."
Vài người xung cười khúc khích. Tôi cũng cười theo. "Vâng, sao tôi có thể không biết chứ..." Quả thật là một lời nói mỉa mai đầy thâm ý.
Yaxley nói như thế chẳng khác gì mỉa mai một đứa đến từ Muggle như tôi thì biết gì về trà đạo, mà bày đặt ra vẻ.
Tôi nhìn Pansy. Cô ấy đang nói chuyện với một cô gái khác.
"Thành tích của chị ở môn Biến rất tốt ạ?" Một giọng nói khác vang lên, người nói là Astoria Greengrass.
"Giáo sư McGonagall luôn nói về chị và một Máu Bùn khác..." Astoria nhíu mày khi nhớ đến một cô gái có mái tóc dày xù, trong khó coi lắm.
Tôi nhíu mày. "Chị không biết đến Máu Bùn nào cả, chị chỉ biết một cô gái có thành tích môn Biến đủ sức ngang ngửa với chị là Hermione, Hermione Granger nhà Gryffindor."
Astoria có vẻ ngạc nhiên khi phát hiện ra giọng nói của tôi chợt thay đổi. "Ơ... Em..." Cô bé hơi lúng túng.
Bầu không khí xung quanh trầm xuống.
"Thôi nào Bella, chỉ là một Máu bùn thôi mà..." Draco đặt tay lên vai tôi khuyên nhủ, nhưng lời nói của cậu ta chỉ khiến tôi khó chịu hơn.
"Đã nói là mình không biết ai là Máu bùn cả!" Tôi cắt ngang Draco, điều này khiến cậu ta không vui vẻ lắm.
"Bella..."
Cạch.
Tôi đặt ly trà xuống. "Được rồi, mình đến thư viện đây, mình phải ôn tập nữa. Các cậu cứ thư giãn với nhau tiếp đi, mình đi trước."
...
Trong thư viện.
Hermione ngạc nhiên khi phụ kiện trên người tôi dần biến mất. Cô ấy hỏi tôi. "Bellanita mà không đeo phụ kiện thì đâu còn là Bellanita—?"
"Mình đang sử dụng thuật giả kim." Tôi ngồi xuống dịu dàng trả lời.
Hermione ngạc nhiên há miệng. "Để làm chi?" Trong sách có ghi để ngưng tụ thành công một thứ mình muốn sẽ mất rất nhiều công sức, thời gian và cần có sự kiên nhẫn đó.
"Mình muốn tặng cho Bebe một món quà tuyệt vời, và món quà đó tự tay làm sẽ có ý nghĩa hơn, đúng không?"
"Cậu quả nhiên là một người chị tuyệt vời, nhưng mà sắc mặt cậu không ổn lắm. Có lẽ người ngoài không nhìn ra được, nhưng mình thì khác, Bellanita. Cậu đã sử dụng thần chú làm đẹp rất nhiều đấy." Đối với việc hỏi thêm về kiến thức thuật giả kim và giữa sức khỏe của Bellanita, thì Hermione lựa chọn quan tâm vế sau hơn.
"Sao cậu biết?" Tôi sờ mặt mình, chớp hai mắt.
"Đôi mắt của cậu đã mất đi thần thái, cậu có gì không ổn sao?"
Tôi chối bỏ. "Mình thì làm sao có chuyện gì chớ..."
Hermione đứng dậy kéo ghế đến gần tôi, phát một tiếng động, bà Pince nhíu mày cảnh cáo nhìn cô ấy, cô ấy hối lỗi nhìn bà ấy rồi ngồi xuống. "Nào, kể mình nghe là có chuyện gì xảy ra với cậu đi? Mình nghĩ cậu cần một số lời khuyên chân thành."
Tôi rối rắm cúi đầu, vặn từng ngón tay của mình và cố đè ép cơn uất ức trong lòng, nhỏ giọng nói. "Mình thì có chuyện gì xảy ra chứ, mình ổn mà..."
"Cậu không ổn chút nào hết, cậu cũng sống ở thế giới Muggle như mình, cậu biết là nếu như cậu không có một người bạn để tâm sự, cậu sẽ bị stress mà, sẽ khó chịu lắm, Bellanita à." Hermione liếc nhìn bà Pince đang ngồi ở đằng kia, đè thấp giọng xuống. "Mình là bồ ruột của cậu, đừng lo lắng, hãy kể mình nghe nào, mình hứa sẽ không nói với ai và tìm cách giải quyết cùng cậu..."
Tôi suy nghĩ đắn đo một hồi rồi lại ngẩng đầu lên, nói một cách khó khăn. "Mình thật sự không ổn như lời mình nói thật..."
"Và mình không muốn nói chuyện này ra để khiến Beavis phiền lòng, sắp thi rồi..."
"Mình khó chịu lắm, đôi lúc muốn nói, nhưng lại không muốn nói. Mình đang mắc kẹt trong một cảm giác chán nản cực độ, buổi tối mình không thể chìm vào giấc ngủ được, chính vì thế mình liền lấy sách vở ra học tập một cách cố gắng, quyết tâm, nhưng học một lúc mình lại bỏ cuộc..."
"Mình rất đói bụng nhưng lại không có khẩu vị, giống như muốn ăn hết cái bánh đó nhưng mình không thể nhét nó vào miệng được, rất nhạt nhẽo..."
"Mình không tài nào tập trung nổi vào một việc, rõ ràng là đang làm bài tập nhưng lại suy nghĩ miên man đến một chuyện khác." Nếu như tập trung được thì có lẽ tôi đã nhanh chóng tìm ra cách hoá giải bùa nâng cấp từ lâu...
"Đặc biệt là chuyện về mẹ của mình và Draco. Mình thích cậu ta lắm, nhưng cậu ta lại khước từ sự quan tâm của mình và đến với một vòng tay khác, mình chán ghét Draco và con nhỏ đó..." Dù biết Astoria lúc này vẫn chỉ là một người bạn học bình thường nhưng tôi ngăn không nổi cảm giác chán ghét của mình đối với cô bé. Nhưng em ấy rõ ràng chưa đụng chạm gì đến tôi và Draco, tại sao tôi lại có thể bài xích em ấy như vậy được. Một chút tội lỗi nhưng nhiều hơn vẫn là chán ghét.
"Draco coi bạn của Astoria là một cô gái cao quý còn bạn của mình là Máu... Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Người bạn mà mình trân trọng sao cậu ta lại có thể dùng một từ ngữ thô lỗ như thế để đánh giá??" Draco bênh Yaxley, Yaxley là bạn của Astoria. Cậu ta đã không tôn trọng bạn của tôi. Tôi không vui.
Cuối cùng tôi thốt ra một câu tiêu cực nhất, nhưng tôi biết mình sẽ không ngu xuẩn đến mức làm như vậy. "Mình thật sự chỉ muốn thử chết quách đi, xem bọn họ sẽ dùng vẻ mặt gì khi thấy cái người luôn nở nụ cười ngọt ngào với họ, giờ đây chỉ còn có đôi môi cứng đờ."
Hermione lần đầu tiên nhìn thấy Bellanita bình tĩnh một cách kỳ cục và nói ra những suy nghĩ tiêu cực như vậy, và cô không dừng lại ở mức ngạc nhiên mà là quá sock.
Bellanita vốn dĩ không hề trưởng thành như những gì mà cô tưởng tượng.
Tôi nói xong liền rơi vào cơn khủng hoảng. "A!! Mình xin lỗi, mình không nên nói những lời đáng sợ như thế với cậu... Rất xin lỗi cậu, Hermione..." Sao tôi có thể nói ra những điều không hay như thế với một cô gái chưa đến 15 tuổi.
"Từ từ nào, Bellanita, bình tĩnh và hít sâu. Đừng quá nghĩ tiêu cực, mình biết, mình biết cậu đang rất khó chịu và mệt mỏi. Nên thả lỏng nào..." Trái lại, Hermione cũng chỉ giật mình trong giây lát liền bình tĩnh lại, cố khiến tôi thoải mái hơn.
Tôi hít sâu rồi cúi đầu, im ắng hơn mọi ngày bình thường mà chúng tôi gặp nhau điều sẽ nói luyên thuyên.
"Panni rất tốt bụng, nhưng đối với cậu không phải như vậy, nhưng mà cổ đối với mình tốt lắm ... Và cổ cũng đã có nhiều bạn mới hơn, không thể kè kè theo mình suốt ngày được..."
Pansy rất tốt nhưng cô ấy là kiểu người không thích nghe người khác kể lễ. Và dĩ nhiên cô ấy không thích hợp cho việc chia sẻ những chuyện thế này.
"Slytherin rất chú trọng thuần huyết, mà mình, mình không phải... Đến lúc đó, Draco và Pansy nhất định sẽ bỏ rơi mình, nên mình phải thật hoàn hảo, hoàn hảo trên mọi phương diện, hoàn hảo đến mức họ sẽ quên mất mình không phải..."
"Khoan đã nào, cậu cùng Beavis là thuần huyết mà." Hermione nghe xong câu này hơi hoang mang.
"Không, không phải đâu, mình cảm nhận được mà... Không phải đâu." Nhưng tôi còn hoang mang hơn cả cô.
"Được rồi, bây giờ hãy tiếp tục câu chuyện của cậu nào..."
Bellanita hé môi. "Mình phải học thật tốt. Chẳng phải thầy Snape cũng được thừa nhận khi học rất giỏi sao... Nếu như thế thì cửa phòng của mình sẽ không bị dán keo dính chặt, hay túi xách của mình luôn bị mắc kẹt vào ghế... Và, một số chuyện khác..."
"Không được, mình nghĩ cậu cần thả lỏng, cậu quá hà khắc với bản thân của mình rồi.... Khoan đã!! Bọn họ đã làm những chuyện quá đáng đó với cậu sao???" Hermione hét toáng lên. Những điều đó tuy là dùng một chút thần chú liền có thể giải quyết được, nhưng thử tưởng tượng nếu có quá nhiều băng dính thì sẽ có bao nhiêu phiền phức chứ, hơn nữa lại đang đến gần kỳ thi!!!
Bà Pince nghiêm nghị nhìn cô ấy, nhưng cô ấy đã quên mất sự tồn tại của bà. Tôi luống cuống quay đầu xin lỗi bà và hứa sẽ không lớn tiếng nữa.
"Nhỏ tiếng thôi Hermione." Tôi thấp thỏm nhìn bà Pince vẫn còn trừng mắt nhìn chúng tôi.
Hermione bịt miệng mình lại cúi đầu xuống thì thầm. "Mình không cố ý. Nhưng Draco Malfoy thì sao cậu ta không giải quyết chuyện này giúp cậu à? Cậu ta rất có tiếng nói trong Slytherin mà??!"
Tôi cũng hạ thấp giọng xuống còn lí nhí, nhưng Hermione vẫn nghe được. "Cậu ấy sẽ không bao giờ để tâm đến những chuyện này...."
Hermione điên tiết lên nhìn tôi. "Cậu tách khỏi cậu ta đi, mình cảm thấy cậu ta chẳng ra sao cả!!!!! Không cần phải đi cùng lũ Slytherin đó nữa, cứ gia nhập vào nhóm bọn mình, mình tin là Harry và Ron sẽ hoan nghênh cậu." Nhớ đến ngày xưa Beavis bảo rằng chị cậu ấy chắc chắn sẽ vào Gryffindor thế nhưng chả hiểu vì lý do gì cô ấy lại lọt vào Slytherin.
Tôi ấm lòng vì sự lo lắng của Hermione, cũng có chút buồn cười nhìn cô ấy. "Thôi nào, bây giờ mình là người an ủi hay cậu là người an ủi đây?"
Hermione nhích ghế đến gần hơn. "Bellanita, khụ... xin lỗi cậu. Nhưng cậu muốn cho lời khuyên từ chuyện nào trước?"
"Về Draco trước..." Tôi nói.
Hermione trừng lớn hai mắt nhìn tôi, cuối cùng cô thoả hiệp. "Được rồi... Vấn đề của cậu và Draco Malfoy chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện thì mới giải quyết được thôi, hai người cần một không gian riêng tư để nói hết tất cả nổi lòng ra..."
Hermione bắt được một tia do dự trong mắt Bellanita liền thở dài. Ý thức phòng ngự tâm lý của cô ấy quá mạnh. Cô ấy không cho phép bất kỳ ai động chạm vào. Thế thì sao Bellanita có thể mở lòng và nói chuyện được đây.
Một người không nói ra, một người thích suy diễn, thế là cả hai cho rằng đã hết yêu và ngày làm người lạ của hai người không còn xa nữa.
Cứ như thế này thì ngày nào đó cô ấy sẽ bùng phát cho xem.
Beavis chưa từng yên tâm về việc cậu ấy và chị mình tách ra kiểu vầy, bây giờ cô đã biết những lo lắng của Beavis đối với chị cậu ấy vốn không hề thái quá.
"Chẳng phải lúc Laura bị ăn hiếp cậu đã nói là không nên nhường nhịn sao?" Hermione vẫn chưa từ bỏ ý đồ khiến tôi thay đổi.
Tôi sờ lên bìa một quyển sách rồi cẩn thận mở ra. "Hoàn cảnh của mình và cô ấy khác nhau mà... Người trong Slytherin toàn con ông cháu cha..."
...
Hôm sau.
Trên đường đến đại sảnh đường, chúng tôi gặp Beavis, vẻ mặt nó có vẻ buồn.
Tôi đến gần nó quan tâm hỏi. "Sao vậy ?"
"Buckbeak sẽ bị xử tử vào ngày 6, ngày ấy là ngày mà chúng ta vừa thi xong..." Beavis đau buồn nói.
Tôi nhíu mày. "Vậy các em đã tìm được cách để giúp đứa nhỏ đó chưa ?" Vậy ra hôm qua Hermione trong thư viện không chỉ ôn tập mà còn tìm tàu liệu về việc vụ án của Buckbeak sao? Thế thì tôi đã làm phiền kha khá thời gian của cô rồi...
Beavis chán ghét nhìn Draco một cái rồi nhìn tôi. "Khó lắm chị, e là không được rồi." Hôm qua Hermione ngồi lại thư viện đến giờ giới nghiêm luôn mà chẳng tìm được gì...
"Làm sao mà làm được chứ..." Draco mỉa mai một tiếng.
Draco và Beavis lại dùng hết tất cả những lời lẽ xấu xa trên đời này để tổn thương nhau. Trận đấu miệng kéo dài 10 phút mới ngưng.
Beavis nhếch mép cười quỷ dị. "Thôi, em đi tụ họp với đám Harry ..." Nó đột nhiên túm tôi lại rồi thơm lên má tôi một cái. "... Bái bai chị nha." Xong quay đầu phóng đi dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, và sự nổi giận của Draco.
"BELLANITA!!!"
Tôi cứng ngắc liếc nhìn Draco, tự nhiên thấy hơi chột dạ. Nhưng chợt nhớ đến Beavis là em trai ruột của mình tôi liền bềnh tễnh hơn chút xíu.
Draco vẫn trợn to hai mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi dè dặt đến gần cậu ta, thấy cậu ta dùng vẻ mặt như bị cắm sừng thì tôi cười lạnh. "Sao ? Cảm giác khó chịu đến phát điên đúng không ?"
Draco có vẻ kinh ngạc khi tôi hỏi như vậy.
Tôi vui vẻ nói tiếp. "Đó là cảm giác của mình khi thấy một người phụ nữ khác hôn cậu, nhưng cậu may mắn hơn mình một chút là người hôn mình, là em trai của mình, chứ không phải một người xa lạ." Đừng tưởng tôi không biết cậu ta nghĩ lung tung gì trong đầu.
"Cậu đừng cố suy diễn ra những thứ bậy bạ nữa, chị em bọn mình không bệnh hoạn đến mức..." Nói đến đây tôi hơi im lặng, sau đó nhíu mi nói tiếp. "Những gì Beavis nói và làm chỉ vì muốn chọc điên cậu mà thôi... Chị em thơm má nhau là điều bình thường mà ? Đâu phải môi ? Ở thế giới Muggle đây là một điều rất... Bình thường. Và mình sống ở đó 11 năm, quen rồi." Tôi cắn môi dưới nhìn cậu ta.
Draco chết tiệt, cậu ta nói nếu tôi không cảm thấy an toàn, mỗi ngày sẽ nói một "tao thích mày" để có thể khiến tôi yên tâm hơn, nhưng cậu ta có thực hiện đâu!!! Draco chính là như vậy, nói xong những lời hôm nay, hôm sau quên sạch sẽ.
Giống như những lời đó chỉ để đối phó với tôi vậy, mà quả thật là vậy mà.
"Nếu mình không thích cậu thì mình sẽ chẳng thèm để ý sắc mặt cậu, hay để ý những lời đồn đãi khó nghe bên ngoài làm gì." Tôi muốn cậu ta đứng ra bảo vệ tôi, tôi cũng cần chỗ tựa chứ không phải một ánh nhìn chất vấn. "Nếu không thích cậu thì việc gì mà mình phải cả ngày trông mong cậu sẽ giải vây cho mình..."
"Mỗi lần bị xỉa xói, chỉ cần cậu mà đứng ra bảo vệ mình... Dù có bị nói là dựa hơi, hay ỷ thế là tình nhân, mình cũng sẽ rất vui, nhưng không phải như vậy! Cậu lúc nào cũng do dự cả! Mình... Mình, lúc, nào... Cũng, cũng phải... Chịu đựng! Một mình!" Giọng nói của tôi đã không còn hùng hồn như lúc nãy nữa, mà có chút nghẹn lại.
"Mình đã từng nói, mình thích cậu không kém gì cậu thích mình, nhưng bây giờ mình cảm thấy tình cảm của cậu dành cho mình... Nó không trọn vẹn như cách cậu đã từng nói..."
"Mình không hy vọng cậu sẽ nhầm lẫn giữa thích thật và hảo cảm nhất thời..."
"Cậu thật sự thích mình à ?"
"Mình luôn giữa khoảng cách với phái nam, cậu nói cậu thích mình nhưng cậu chưa bao giờ giữa khoảng cách với phái nữ..." Nói đến đây vành mắt tôi hơi cay, tôi tháo cái vòng trên tay xuống bỏ vào túi áo choàng của Draco.
Đồ khốn này, tôi ghét nhất là khóc bởi vì khóc rất xấu xí, mà cậu ta lúc nào cũng khiến tôi khóc...
...
Tuần lễ thi cử bắt đầu và cả tòa lâu đài bỗng nhiên chìm trong im lặng một cách khác thường.
Ngày thứ hai đầu tuần đã đến. Môn thi đầu tiên là môn Biến hình của giáo sư McGonagall. Chủ đề môn thi là biến cái ấm trà thành con baba, và một số câu hỏi khác. Học sinh năm ba than vãn, đây chính là bài thi khó nhằn nhất từ trước đến nay !!
Tôi rất thành công trong việc biến cái ấm trà thành con ba ba. Đám Draco cũng hoàn thành được xem như là tốt.
Nhắc đến Draco, tôi nhịn không được nghĩ bụng. Sau cái hôm bị tôi nói cho á khẩu thì cậu ta bắt đầu chú ý đến trạng thái tinh thần của tôi hơn... Nhưng vẫn chưa chịu nói với tôi câu nào. Tôi không biết cậu ta là đang giận hay làm sao nữa.
Hermione làm cho những thí sinh khác nổi quạu về chuyện con ba ba của cô nàng trông giống con rùa hơn, mà điều đó thì ai hơi đâu mà bận tâm. Người tức đặc biệt là Ron, cậu ta mặt mày xám xịt, hết sức khó khăn để biến ấm trà thành ba ba, mà cô nàng lại cằng nhằng về vụ con rùa và ba ba.
Cái ấm trà của Ron chẳng giống tẹo con rùa hay con ba ba đây này, cậu ta chưa tức mà cô tức cái quái gì ?? Coi tức hông trời ?
Môn thi tiếp theo vào buổi chiều là môn bùa chú của giáo sư Flitwick. Đề thi, Bùa hưng phấn bắt cặp với một người.
Tôi và Pansy bắt cặp với nhau. Tôi thành công, còn Pansy thì chơi quá liều, hại tôi cười hắc hắc suốt một buổi không khác gì mụ điên.
"Khặc khặc khặc..." Tôi cười một tiếng rồi cúi đầu im lặng, chưa đầy 5 giây sau lại ngước đầu lên. "Hế hế hế————"
Nghe nói Ron cũng bị Harry cho quá liều, cười nắc nẻ suốt buổi như tôi.
Hoàn thành bài thi cũng đã đến bữa ăn tối, chúng tôi lùa thức ăn một cách nhanh chóng rồi về ký túc xá ôn bài cho môn thi ngày mai.
Hôm sau, thứ ba, vào buổi sáng sớm.
Bài thi Chăm sóc Sinh vật Huyền bí là chăm sóc cho lũ Nhu trùng tươi rói còn sống trong vòng một giờ. Nhu trùng là loài sống khỏe mạnh tươi tốt nhất, nên học sinh ngu nhất cũng có thể vượt qua bài thi một cách dễ dàng. Bác Hagrid thì lại không để tâm lắm đám học sinh mà đang thả hồn theo mây. Tôi đoán có lẽ là vụ của Buckbeak.
Trưa hôm đó chúng tôi sẽ thi môn Độc dược, làm cho món Thuốc Rối đặc lại, tôi thẳng sống lưng vô cùng cẩn thận trong bài Độc dược này. Thầy Snape cầm một cuốn sổ lướt qua lướt lại khắp lớp, khiến đám học sinh căng thẳng cực kỳ.
Vào lúc nửa đêm thì thi môn Thiên văn học, tuốt trên tháp cao nhất của tòa lâu đài. Môn Lịch sử Pháp thuật thi vào sáng hôm thứ tư, đến trưa thì là môn Dược thảo học, trong căn nhà kiếng dưới sức nóng như nung của mặt trời. May mà tôi đã chuẩn bị sức kem đầy đủ, không là thành thịt heo quay rồi.
Thứ năm, cũng là buổi thi cuối cùng. Giáo sư Lupin đã ra một cái đề thi khác thường nhất mà bọn học trò từng làm: một dạng chạy đua vượt chướng ngại vật ở ngoài trời, ở đó chúng tôi phải lội qua những ao sâu nước tù đọng chứa đầy những con thủy quái Grindylow, rồi băng qua một loạt những hố sâu đầy Chóp Đỏ. rồi bì bõm tự bươn qua một bãi lầy, bất kể sự chỉ vẽ phương hướng trật lất của những con ma đầm lầy Hinkypunk, rồi trèo vô một cái rương cũ và đánh nhau với một Ông Kẹ mới.
Tôi hoàn thành tốt mọi thứ rồi chui vào cái rương Ông Kẹ.
Bên trong vọng ra tiếng chửi ầm ĩ của tôi.
"Moẹ ****, hàng fake ! Mày mà cũng xứng hả ! Mày *** với tao nè con *** ! Riddikulus !!!"
Không biết Ông kẹ đã biến thành thứ gì mà khiến Bellanita tung ra hàng loạt câu chửi thề như vậy, như một người khác biệt.
Nghe nói trong phần thi này Beavis đã gào khóc giống như Hermione ở phần cuối, phần Ông Kẹ. " Thầy ơi, chị bảo con hãy cút xéo khỏi cuộc đời của chị, chị bảo con là đứa phiền phức chẳng ra sao, còn hỏi tại sao con sống chi cho trật đất... Chị còn nói một câu quá đáng hơn là chị muốn đi lấy chồng !!" Vừa nói vừa nức nở một cách thương tâm. Giáo sư Lupin an ủi hơi bị lâu mới khiến cho nó bình tĩnh lại đi thi tiếp.
Ron nhịn cười đến run rẩy cả người, khoé miệng bị méo sang một bên. Sau khi biết được chuyện này tôi cũng cười như bị trúng Bùa Hưng Phấn
...
Kỳ thi kết thúc, Bellanita vẫn trốn trong phòng. Slytherin dĩ nhiên cảm nhận được bầu không khí kỳ quái gì đó trong phòng sinh hoạt chung ...
...
...
Ron đã đứng dậy. Khi con chó phóng trở lại về phía chúng, Ron đẩy Harry qua một bên, do vậy con chó tạp lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách. Beavis tái mặt, dùng sức vào chân rồi bật lên một cái, cả người bay đến, cậu ôm chặt lấy eo Ron kéo người lại.
Thế nhưng sức của một đứa con nít làm sao bằng một con chó khổng lồ này ? Huống chi nó không hề gầy yếu mà rất khoẻ mạnh.
Chẳng biết từ đâu ra, một cái gì đó quật ngang mặt Harry mạnh đến nỗi khiến cậu ngã chỗng cẳng xuống đất. Hermione cũng rít lên đau đớn và bị té ngã. Harry mò mẫm tìm cây đũa phép, vừa chớp mắt cho máu chảy ra khỏi mi, cậu vừa thì thào. "Lumos !"
Ánh sáng của đầu đũa phép giúp Harry nhìn thấy cái thân tổ chảng của một cây cổ thụ. Thì ra bọn họ đã rượt con Scrabbers chạy tuốt vô tán cây Liễu Roi và cành nhánh của cây này đang kêu kọt kẹt như trong cơn giông bão, quất tới, quật ngược để không cho họ tới gần hơn.
Và ở ngay kia, dưới góc cây, con chó lớn đang lê Ron và Beavis trên mặt đất, chui vào cái lỗ trong đám rễ cây, Ron đang kháng cự dữ dội và khuyên nhủ Beavis hãy buông mình ra. Beavis cứng đầu không buông, con chó lắc Ron qua lắc Ron lại, khiến tay Beavis dần tuột ra.
"Đồ chó !! Mau buông bọn tao ra !!" Nhờ ánh sáng mà Harry phát ra cậu đã thấy rõ con chó này, nó chính là con mà chị đã nuôi trong rừng cấm mà !!
"Buông ra đi Beavis, cứ cái đà này cả hai sẽ bị nó nuốt luôn đấy !" Ron rồng mình hét.
"Không có chuyện đó đâu ! Mình là mèo, mình có chín cái mạng lận không dễ chết được !! Ê chó mày buông Ron ra để tao thế chỗ được không ?" Con chó chẳng thèm để ý đến lời nói của Beavis.
"Mày không hiểu ý tao hả ?! Gầu gâu gấu ??!" Cả người Beavis và Ron nặng nề đập vào rễ cây Liễu Roi. Beavis cảm thấy xương sườn của mình bị đập cho nát hết rồi.
Đầu và thân của hai đứa bạn vẫn lần lượt trượt khuất khỏi tầm mắt Harry, cậu kinh hãi hét lớn. "Ron ! Beavis !"
....
Sau kỳ thi thì ai cũng rất thoải mái.
Trừ tôi.
Không biết Beavis lại bị gì nữa rồi, nó đang ở trong tình trạng nguy hiểm.
Tôi bật khỏi ghế, sắc mặt hơi tái hít thở khó khăn, tôi vừa mở cửa , cả người đã đâm sầm vào ai đó. Draco đứng vững lại hết nói nổi nhìn tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra chạy thật nhanh, lao ra khỏi phòng ký túc xá. Draco bị đẩy ngã đến mất hình tượng.
"Bellanita!!"
....
Lần đầu tiên tôi thấy lâu đài Hogwarts rộng quá cũng không phải là chuyện tốt.
....
"Hãy để đó cho chú. CON CHẠY ĐI!"
Lúc tôi vừa tìm được người, thì nghe thấy một tiếng rống to của người đàn ông, kèm theo tiếng rống đó là tiếng hét đầy sợ hãi của Hermione
Lại một tiếng gầm gừ dễ sợ nổi lên. Tôi thấy đầu của thầy Lupin dài ra. Thân hình của thầy cũng vậy. Vai thầy khom lại cong vòng. Lông mọc ra tua tủa trên khắp mặt, mũi, tay chân, và những ngón tay ngón chân thì cong lại thành những móng vuốt nhọn sắc. Lông của con Crookshanks lại dựng đứng lên, và nó lùi lại...
Đối diện là sắc mặt của một người đàn ông tiều tụy, râu ria lòm xòm, hình ảnh người đàn ông bị treo trên ngọn đuốc dần rõ ra... Và gương mặt của người đàn ông đó giống hệt như người đang đứng trước mặt tôi.
Cả cơ thể ông ấy biến dạng, đột nhiên trở thành chú chó mà tôi đã chăm sóc mấy tháng qua, con chó đen lao lên đè bẹp người sói.
Mọi thứ xảy ra sau đó quá nhanh khiến tôi đần độn đứng yên tại chỗ.
Peter- người đáng lẽ đã chết, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hắn chúi tới trước, chụp lấy cây đũa phép thầy Lupin đánh rơi. Ron thò ngã uỵch xuống đất vì chới với trên cái chân bị băng bó, Beavis tỉnh lại thấy Peter hướng đũa phép về phía bạn mình chạy ra chắn ngang. Một tiếng nổ ầm vang lên, một tia chớp sáng chói loà... và Beavis bay lên, nặng nề rớt xuống đất, nằm bất động. Một tiếng nổ khác... lần này thì Ron bay vèo lên không trung rồi rớt cái bịch xuống, nằm im một đống...
"Beavis !!" Tôi hoảng sợ hét lên.
Harry rống giận chĩa cây đũa phép của cậu vào Peter, thét lên.
"Expelliarmus!"
Cây đũa phép của giáo sư Lupin bắn ra khỏi tay hắn. Harry hét tiếp. "Bắt hắn !!"
Tôi lao đến đạp Peter ngã ầm ra xa trước khi hắn có hành động kế tiếp, Hermione cẩn thận chạy đến kéo Beavis và Ron ra khỏi trận chiến của người sói và con chó đen.
Con mèo Crookshanks nhảy lên đầu Peter cào loạn xạ, Hắn đau đớn quơ tay lung tung chụp được cái đũa phép của ai đó, chỉ vào Harry đang đến gần rống. "Expelliarmus !!"
Cây đũa phép của Harry bắn ra khỏi tay cậu ấy, Peter chụp lấy con mèo đang làm loạn trên đầu mình chọi mạnh về phía tôi. Tôi chụp lấy con mèo, một luồng sáng chiếu đến, cả người tôi bay vèo lên không trung.
"Bella !!" Tôi nghe được giọng nói hoảng sợ của Draco truyền đến, phấn hoa từ mặt đất tròi lên đỡ lấy tôi, sau đó dần tan rã rồi biến mất, tôi đưa con mèo cho Draco. Tiếp tục tham gia trận chiến.
Peter cầm đũa phép ép lùi Harry sang một bên, đồng thời lụm thêm cây đũa phép đã bị bắn đi lúc nãy của cậu ấy lên, chợt quay đầu hoảng sợ hướng đũa phép về phía tôi. "Expelliarmus !!!"
Đũa phép của tôi bay đi chỗ khác, Peter cười ha hả, Draco nuốt nước bọt thấp cho tên đàn ông lạ mặt này một bó nhang.
Không có đũa phép Bellanita còn chiến hơn nữa.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Draco, Bellanita cúi người túm một nắm đất ném vào mặt Petter.
"Aaaaa!!" Mắt của hắn !!
Sau đó Peter cảm thấy cơ thể dâng lên từng trận đau nhức, nhưng không phải đau bình thường mà là đau thấu tận tim gan !!
Tôi giật lấy đũa phép trên tay ông ta nhưng ông ta nắm chặt quá nên tôi dùng móng tay sắc nhọn cắm vào cánh tay Peter.
Peter lại thảm thiết gào lên một tiếng nữa buông lỏng tay ra, hắn thật sự phản ứng không kịp với tốc độ của con bé này, tôi giật lấy đũa hét. "Expelliarmus !"
Đũa phép còn lại trên tay Peter phắn đi ngay tức thì, tôi cười dữ tợn. "Ông dám đánh em tôi ? Tôi dắt ông xuống địa ngục dạo chơi một vòng hen ?" Không thể tha thứ.
Bùa nâng cấp của tôi là được nâng cấp lên từ bùa ảo mộng. Tôi vẫy đũa phép hô lên một câu thần chú. Cả người Peter treo lên không trung, giang hai tay hai chân thành hình chữ X, hai mắt hắn trắng dã, nước bọt từ trong miệng trào ra.
"Ông hãy cảm thấy vinh hạnh vì ông là người đầu tiên được làm vật thí nghiệm của tôi đi——" Tôi hớn hở nói, hai mắt ánh lên một ngọn lửa điên cuồng.
Về phía Peter, hắn chỉ thấy bản thân mình đột nhiên rơi xuống hố, sau đó hắn đứng ở trong một không gian tối đen, nhưng lạ là hắn có thể thấy được bản thân trong không gian tối này, chứ không phải kiểu giơ bàn tay không thấy năm ngón.
Soạt —
Một tiếng động ghê rợn vang lên, giống như một vật gì đó được kéo lê trên đất, rất nhanh vật đó xuất hiện, là xích sắt cở to.
Bốn cái trói buộc hai tay hai chân hắn, kéo hắn lên không trung, người tạo thành dáng chữ X.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, còn có rất nhiều xích sắt cở nhỏ xuất hiện siết chặt lấy tất cả các bộ phận trên cơ thể !!
Xích nhỏ đột nhiên siết mặt lấy, còn xích lớn thì kéo căng ra, khiến Peter sống không bằng chết. Cứ cái đà này hắn sẽ bị đống xích sắt này kéo đứt tay đứt chân mất !!
"Aaa!!!"
.....
Tôi quay đầu lại thì không thấy Draco đâu hết, cả Harry cũng biến mất, chỉ còn Hermione đang khóc và cầm đũa phép cố làm lành vết thương cho hai người bạn của cô.
Tôi đi nhanh đến chỗ cô ấy, Hermione hoảng sợ ngẩng đầu, thấy là tôi nên cô thở phào nhẹ nhõm, tôi ngồi xuống xuống kiểm tra Beavis và Ron. "Họ không sao... Harry, chó đen và người sói đâu ?"
Hermione chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe được tiếng hét của Harry và tiếng rên rỉ đầy đau đớn của chó. Tôi đứng bật dậy. "Cậu chăm sóc cho những người còn lại mình đi tìm họ, đừng lo lắng mình rất ổn."
....
Khi tôi vừa đuổi kịp đến thì nghe được tiếng nói nghẹn ngào của Harry.
"Mình sắp được về sống với cha đỡ đầu của mình... Mình sẽ ra khỏi nhà Dursley..."
"Expecto patronum ! Expecto patronum !"
"Chú ấy không sao đâu ! Mình sẽ về sống với chú ấy. Expecto patronum ! Mình sắp có gia đình rồi, mình sẽ có cha... Mình sẽ có được hạnh phúc mà mình luôn ao ước..."
"Expecto patronum ! Chú Sirius, chú cố gắng lên, chúng ta sắp được sống chung rồi..."
"Chú cháu mình sẽ ổn cả thôi, chú Sirius, Expecto patronum !"
Đầu đũa phép của Harry xì ra một ngụm khói bạc nhỏ. "Expecto patronum !... Có ai ở đây không, là ai cũng được..."
"Hạnh phúc lên Harry, hạnh phúc lên Harry Potter, Expecto patronum!!"
...
- Con xin lỗi, con biết sai rồi, con biết cha rất yêu thương con...
- Con sẽ không xụ mặt với cha nữa...
- Con xin lỗi vì đã khiến cha bị thương và đau lòng đến như vậy...
...
Tôi hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng thất thường của mình, mỗi bước đi là mỗi một bộ phận trên người thay đổi.
Harry đọc câu thần chú đến khàn cả cổ họng, tâm trạng cậu dường như tuột dốc không phanh nhưng cậu lại nhanh chóng ép buộc bản thân mình phải vui vẻ lên.
Bỗng, một cánh tay luồng qua eo Harry rồi nhấc bổng cậu lên. Mùi hương dễ chịu xộc vào mũi khiến người khác cảm thấy yên tâm. Harry ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.
Cơn lạnh ập đến làm Harry quay đầu về phía trước, đồng tử cậu co rút lại. Không đợi cậu hét lên câu thần chú, tôi giơ tay lên, một luồng sáng từ lòng bàn tay bay ra bắn trúng vào giám ngục phía trước làm nó nổ tung tang tành như pháo hoa.
Harry kinh ngạc há to miệng.
Tôi nhíu mày nhìn lên trời, hơn một trăm giám ngục đang ào về hướng này... Tôi bắn thêm luồng sáng vào phía một giám ngục có ý định đến gần, nhấc bỗng Harry đi nhanh về phía Sirius Black. Đặt Harry cả người đang mềm nhũn xuống cạnh Sirius, tôi dựng một kết giới khiến giám ngục không thể vượt qua.
"Nhiều quá... Có cách nào để khiến tụi nó biến chỗ khác không ?"
Harry yếu ớt nói. "Câu thần chú Expecto patronum là câu thần chú của đuổi giám ngục, cậu chỉ cần nghĩ đến một cái đó thật hạnh phúc... Rồi đọc câu thần chú ra... Mình nghĩ có lẽ hơi khó..." Lúc nãy cậu suýt bị giám ngục trao cho một nụ hôn... Cảm giác tệ kinh khủng, Harry ngước đầu lên, cả da đầu liền tê dại.
Bên ngoài kết giới giám ngục bu chi chít, không thấy nổi một khung nào khác ngoài bọn nó.
"Expecto patronum ?"
Tôi lẩm bẩm câu thần chú trong miệng, liếc nhìn xuống Harry cười rộ lên. "Expecto patronum ? Nghĩ đến những điều hạnh phúc ?"
Harry liên tục gật đầu, sau đó lại ngẩn người. Cậu nhận ra người trước mặt là chị của Beavis... Mặc dù hiện tại hình dạng của cô là một người phụ nữ trưởng thành xa lạ. Mà khuôn mặt xa lạ này khi cười rộ lên tựa như chú Sirius trong bức ảnh phù rể...
Đẹp đến say đắm lòng người...
"Mặc dù vẻ mặt hiện tại của cậu rất đáng yêu, nhưng mình không thể không cắt ngang cậu là mình đã sẵn sàng đi chiến rồi..." Tôi vuốt sống mũi, cầm đũa phép lên.
Nhưng Draco vẫn đáng yêu hơn.
Tôi thầm bổ sung một câu trong lòng. Kết giới mở ra tôi giơ đũa phép lên cao. "Expecto patronum !"
Thời gian im lặng đôi chút, tôi kỳ quái hô tiếp. "Expecto patronum !!!"
Vẫn không si nhê gì.
Tôi "..." Hơi nhục nha —
"Expecto..." Tôi vẫn không bỏ cuộc muốn đọc lại một lần nữa thì bị một luồng sáng khác cắt ngang.
Có cái gì đó đã xua đuổi bọn giám ngục Azkhaban đi khỏi... cái đó vẫn còn đang lượn vòng quanh bên ngoài kết giới. Tiếng hút không khí và tiếng thở phì phì của bọn giám ngục đang dần nhỏ đi và biến mất... không khí dần ấm lại...
Tôi ngước đầu nhìn một con vật đang phát sáng nhảy nhót trên mặt hồ nước, nó chạy như bay qua mặc hồ...
Nó đẹp như Bạch Kỳ Mã, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không phải. Là một chú hươu.
Con hươu đó đến được bên kia hồ rồi, có hai người xuất hiện, một người trong số đó đang vỗ về con hươu. Tôi cúi đầu nhìn Harry đã bất tỉnh nhân sự rồi híp mắt nhìn về phía con hươu đó. Bước chân di chuyển một cái, tôi lập tức xuất hiện được bên kia hồ. Một giọng nữ quen thuộc truyền đến.
"Có ai nhìn thấy cậu không?"
"Có, nãy giờ cậu không thèm nghe mình nói gì sao? Mình nhìn thấy mình nhưng mình tưởng mình là ba mình! Không sao hết!"
"Này, mình không thể tin được. Cậu gọi lên một vị thần Hộ mệnh đủ quyền lực đuổi hết cả bầy giám ngục Azkhaban... đó là một pháp thuật rất, rất cao cường."
"Mình biết lần này mình có thể làm chuyện đó, bởi vì mình đã từng làm chuyện đó rồi... Cậu nghe vậy có lý không?"
"Mình không biết..."
"Harry cùng Hermione à ?"
Hai người kia nghe được tiếng tôi liền cứng đờ xoay người lại. Thật sự đúng là hai người họ !!
Tôi nhướn mày nhìn Harry thở phào còn Hermione một trận kinh hách. Harry quay đầu an ủi cô ấy. "Không sao đâu, là Bellanita, chị Beavis."
"Không... Không thể... Bellanita... Đâu ... Đâu phải... Như.. thế này !!?" Cô ấy lắp bắp nói. "Điều quan trọng hơn là... Chúng tôi không phải Harry và Hermione!! Cô nhận... Nhận nhầm rồi.!!!"
"Chuyện này hơi dài dòng, có gì mình kể lại cho cậu nghe..." Harry nói nhanh gọn một cậu. Hermione ngẩn ngơ nhìn tôi.
Thật đẹp... Cô chưa bao giờ thấy một người nào mà đẹp một cách hoàn hảo đến như vậy... Đồng thời cô cũng nhận ra nụ cười nghiền ngẫm của Bellanita lúc trong phòng bệnh thất !
Tôi nhìn hai người họ. "Hai người dùng bùa xoay thời gian à ? À thôi không nói nữa, có lẽ mình chậm trễ hai người rồi, đi trước đi. Hẹn gặp lại."
Harry gật đầu, kéo Hermione vẫn còn đắm chìm vào mộng tưởng của mình chạy đi.
Họ vừa đi mất tôi liền quay lại bên kia hồ, rất nhiều tiếng bước chân vội vã chạy đến tôi nhanh chóng nằm xuống đất, cơ thể thu nhỏ về hình dạng của Bellanita.
******
Mẹ đỡ đầu: có ai thích vẽ khum~?
16/7/2021