Chương 59

"Hai~..." (Hi.)

Bé con có khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng nõn như bông bưởi. Hai má tròn tròn non mịn, ai thấy cũng muốn cắn. Đôi mắt tròn xoe như hai hạt nhãn, đồng tử màu đại dương. Miệng cười toe toét.

Mọi người "..." Trắng trắng tròn tròn như cục bột.

Bé con trên tay Beavis che miệng cười khúc khích rồi cất tiếng. "Hi~" Beavis cầm đũa phép, đọc câu thần chú gì đó, trên người nó liền xuất một bộ đồ ngủ hồng phấn hình thỏ.

Bé con càng hưng phấn hơn, cả người bắt đầu uốn éo trên tay Beavis. "Gút... Mô ning~..." (Good morning)

"Hê... nhô~" (Hello)

Ron đứng bên cạnh sửa chữa. "Bây giờ là buổi tối..."

Bé con sửng sốt, nó quay đầu nhìn Beavis như hỏi đúng không.

Beavis. "Tối rồi cục vàng ei."

Hermione cũng uốn nắn bé con lại. "Là good morning không phải gút mô ning, cậu đừng cong lưỡi..."

Bé con hơi méo môi uất ức liếc Beavis một cái. 

Beavis sửng sốt. "... Sao thế." Ánh mắt đó là sao ?

"Ghét... Bebe..." Bé con chậm rãi cất tiếng giòn tan.

Beavis "...!!"

Mọi người. "..." Cái tình huống gì đây ? 

Giáo sư McGonagall bước nhanh vào trong Đại sảnh đường. "Học sinh của các nhà đã tập hợp lại đầy đủ hết... " Giọng của bà ấy dần dần nhỏ xuống rồi trở nên im bặt.

Bé con xoay đầu há miệng cười để lộ ra hai cái răng nhỏ ở hàm dưới.

"Hi~"

Giáo sư McGonagall "...?!" Ủa cute thế ?

Không đúng !! Đứa trẻ này ??!

Bà nghiêm nghị đảo mắt quanh lũ học sinh. "Đứa trẻ này là ai ?" Đứa nhỏ rất đẹp... Nhưng nó ở đâu ra ?

Bé con nói lớn. "Oán i ạ !!" (Đoán đi ạ !!)

Giáo sư McGonagall sửng sốt, bà lập tức nhận ra ngay. "... Bellanita ?"

Bé con lập tức giơ hai cánh tay như ngó sen ra, tặng cho giáo sư McGonagall một tràn vỗ tay. Mặt nó vô cùng hưng phấn.

"Ú yeeeee, úng òi !! Cô giỏi nghia !" (Đúng rồi !! Cô giỏi ghê !)

Giáo sư McGonagall kỳ quái. "Tại sao Bellanita lại bị như thế này ?" Chẳng phải lúc chiều về vẫn còn tốt lắm sao ?

Một đám nhao nhao lên trả lời, âm thanh lớn nhỏ đan xen vào nhau khiến giáo sư McGonagall hơi nhức đầu.

Hiệu trưởng Dumbledore cũng nhanh chóng xuất hiện. "Mau đóng tất cả... " ông ấy ngớ người nhìn Bé con.

Bé con giơ một tay lên. "Ú !!" (Hú !!) Bé dùng gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn cùng đáy mắt trong suốt không một chút tạp chất, không hiểu sự đời nhìn Hiệu trưởng Dumbledore.

Hiệu trưởng Dumbledore. "Chuyện gì vậy..." Ông hơi hơi trợn mắt, không phòng ngự mà bị sự dễ thương này đập cho một trận choáng váng.

"Hi ~ gút tu nai ~ xin trúc ngủ ngon ~" Bé con nói xong liền mạnh mẽ đập đầu vào hõm vai Beavis.

Buồn ngủ... Là ngủ.

Hiệu trưởng Dumbledore hơi nghẹn họng. "Chúc ngủ ngon....." Đứa nhỏ lỗ mãng, nhưng vì con dễ thương nên con được tha thứ.

.....

Bởi vì trường đang xảy ra biến động nên Beavis không thể đưa Bellanita đến phòng bệnh thất được. Chỉ có thể đợi đến sáng mai.

Khi giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, hiệu trưởng Dumbledore nói với học sinh.

"Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay tức thì."

Cụ quay qua nói với anh Percy đang ưỡn ngực một cách tự hào và long trọng.

"Phái một trong những con ma đi báo cáo cho tôi."

Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra.

"À, phải, các con cần…"

Hiệu trưởng Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay vèo vèo sát vô tường và tự dựng mình lên đó, ông vẫy thêm cái nữa, sàn Sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía. "Ngủ ngon đi các con."

Bellanita ngóc đầu dậy. "Ngủ ngon... Ạ."

"Ngủ ngon trò Bellanita."

Hiệu trưởng Dumbledore cười một tiếng rồi đi ra đóng cánh cửa lại.

Draco bây giờ mới có cơ hội chen mồm. "Bellanita ?" Giai nhân đang ở trong lòng thì chợt biến thành baby !!

Bellanita lại ngóc đầu từ hõm vai Beavis lên. Ngay khi thấy Draco sửng sốt nhìn mình bé liền kinh hãi núp đi.

Draco "???" Wtf ?

Méo thể tin được đây thật sự là Bellanita...

Hermione vỗ vỗ tay. "Bellanita~ ?"

Bellanita ngóc đầu lên tiếp, ngọt ngào hỏi. "Ai zậy~"

Cõi lòng Hermione mềm mại thành một đoàn. "Cậu không nhớ mình sao ? Là Hermione đây." 

"Her...mione ?! Một cái tên xinh xẻo... Bạn cũng xinh xẻo..." Bellanita cắn cắn ngón tay cái không tiếc lời khen ngợi. 

Một câu này của Bellanita lập tức chọc Hermione một trận vui vẻ.

Beavis chỉ vào Harry. "Biết ai không ?"

Bellanita ngơ ngác lắc đầu.

Harry mỉm cười. "Mình là Harry Potter đây."

Bellanita "Henry !"

Harry "Là Harry"

Bellanita "Henry !"

Harry "Không, là Harry."

Bellanita uất ức. "Hen... ry..."

Harry đành nói theo. "Là Hen... ry..."

Bellanita hí hửng. "Henry a Henry."

Ron "Còn mình là Ron Weasley nè."

Bellanita lắc đầu. "Hông quen."

Ron "..."

Pansy "Bellanita..."

Bellanita "Panni a Panni ~~~ !!"

Pansy "..." Tôi biết ngay mà !

Draco "Bella..."

Bellanita nhanh nhẹn úp mặt vào ngực Beavis.

Draco "..." QAQ !! Tôi không chịu đâu !!

Ít nhất thằng Weasley cô ấy còn đáp một câu mà !!

Draco cảm thấy mình bị tổn thương trầm trọng !

Đại Sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xào xạc, học sinh của các nhà bắt đầu bàn tán về chủ đề "vì sao ngủ ở Đại Sảnh đường" , những học sinh nhà Gryffindor nhanh nhẹn kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra.

Percy rú lên, trên người bộc phát khí thế của một huynh trưởng thực thụ. "Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa ! Mười phút nữa sẽ tắt đèn !"

Ron nói với tụi bạn. "Mau lên ! Lấy túi ngủ lại chỗ này nè."

Cả đám kéo túi ngủ sát vào góc phòng.

Draco không can tâm bị đám Blaise lôi đi.

Chui vào túi ngủ, Hermione thì thầm một cách hồi hộp. "Mấy cậu có nghĩ là Black vẫn còn ở trong lâu đài không?"

Ron nói. "Thầy Dumbledore hiển nhiên cho rằng Black có lẽ còn ở trong lâu đài." Nên đám tụi mình mới được ngủ ở đây.

Hermione chống mình lên cùi chỏ tiếp tục trò chuyện. "Cũng may là hắn chọn đêm nay để đột nhập, mấy cậu thấy không, nhè cái đêm tụi mình không có mặt trong tháp…"

Bellanita nằm trên người Beavis ngóc đầu lần n. "Nếu có mặt thì sao ?"

Beavis bình tĩnh hù doạ. "Hắn sẽ bắt chị để ăn thịt."

Bellanita lập tức sợ hãi túm chặt vạt áo của cậu, muốn ô ô khóc lên. Beavis trấn an tức thì. "Nhưng chị yên tâm, có em ở đây rồi."

Bellanita vui vẻ trở lại. "Bebe thật tốt bụng."

Đám Harry "..."

Ron quay về chủ đề chính. "Mình đoán là hắn không còn biết ngày tháng nữa, vì hắn đang đào tẩu mà. Hắn không nhớ ra đêm nay là lễ Hội Ma. Chứ không thì hắn đã nhào vô ngay chỗ này rồi." Thật nguy hiểm.

Bellanita. "Vì sao hắn đào tẩu ?"

Beavis. "Để ăn thịt chị."

Bellanita "ô..ô..."

Beavis. "Nhưng có em ở đây rồi."

Bellanita "Bebe thật tốt."

Ron "..."

Hermione rùng mình. "Cũng may là hắn không biết ngày tháng, nếu không thì..."

Bellanita "Nếu không thì sao ?"
Beavis "Nếu không thì đã ăn thịt chị."

Bellanita "... Ô... Ô ...nhớ.. Mẹ.."

Hermione. "... Thôi ngay đi Beavis ! Bellanita, đến đây ngủ cùng mình."

Bellanita trượt xuống khỏi người Beavis lăn một cái liền đến chỗ Hermione. Hermione lập tức ôm cục bột nhỏ nhắn cute này vào lòng.

"Ghét Bebe." Cuối cùng cục bột nhỏ này đã nhận ra Beavis cố tình hù doạ mình nãy giờ. Dù biết là hù doạ, nhưng bé vẫn rất sợ.

"Bebe thúi... Thúi quắc.. cằn cầu !!" Giọng của bé con hơi ngọng. 

Beavis xoay người nằm đối diện với Bellanita, vô tội nắm lấy cái tay nhỏ của bé lên. "Em nói thật, nhìn cái cánh tay béo múp này xem... chậc... Chỉ muốn cắn một ngụm." Sau đó cậu làm bộ há miệng.

Bellanita kinh hoàng. "... Ô... Ô !! Her-mi-one !!"

Hermione tặng Beavis một cái tát. Beavis né sang một bên cười sang sảng. Percy đi đến gõ vào đầu cậu một cái. "Thằng nhóc này ! Đến chị mình mà cũng trêu chọc... Mau ngủ đi."

Tình huống drama bên tụi Harry đã kết thúc. Xung quanh, mọi người tiếp tục chủ đề đang dang dở, họ đều hỏi lẫn nhau một câu hỏi. "Làm sao hắn vào được tòa lâu đài?"

Một học sinh nhà Ravenclaw lên tiếng. "Có thể hắn biết cách độn thổ. Mấy bồ biết không, độn thổ rồi bỗng nhiên hiện ra ở đâu đó."

Một học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff. "Có thế hắn cải trang."

Dean Thomas thì lại cho là cách khác. "Hắn có thể bay vô đây chứ."

Hermione vỗ lên lưng Bellanita vài cái, chịu không nổi gia nhập cuộc trò truyện. "Thiệt tình, hổng lẽ mình là người duy nhất đã chịu khó đọc cuốn Hogwarts, Môn Lịch Sử ?"

Ron nói. "Có thể lắm. Mà sao vậy?" Điều này còn phải hỏi ? Ai mà không biết cô là đứa cuồng học tập.

Hermione giải thích. "Bởi vì, mấy bồ biết không, lâu đài không phải chỉ được bảo vệ bằng những bức tường, mà còn có đủ loại bùa phép ếm trên đó để ngăn chặn kẻ gian đột nhập. Người ta không thể độn thổ vô đây. Và mình muốn thử coi giả trang cách nào mà lừa được những viên giám ngục Azkaban. Họ canh gác kỹ lưỡng mọi ngóc ngách dẫn vào sân trường. Nếu hắn mà bay vô trường thì thể nào họ cũng phải thấy chớ. Còn thầy Filch thì biết tất cả mọi hành lang bí mật. Họ sẽ cho phong tỏa hết…”

Percy hô lớn. "Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa."

Tất cả nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhất còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy huynh trưởng.

Bellanita kỳ quái nhìn những "người" phát ra ánh sáng. Bé uốn éo người khiến Hermione khó hiểu. "Sao đó ?"

Cả người Bellanita bật tung lên không trung làm Hermione trở tay không kịp. Bellanita giơ tay chạm vào "người" phát sáng. Bé chỉ thấy hình như mình chạm phải cục đá rồi...

Bellanita rụt tay, cả người cuộn tròn lại, như viên đạn thẳng tắp bay xuống bụng Beavis.

Beavis hứng trọn "viên đạn" kia. "Á !!"

Mọi người hoảng lên bật dậy, cả đám loạn thành một đoàn. Các huynh trưởng trấn an mọi người. Percy. "Thôi ngay nha Beavis !!"

Beavis oan ức đáp một tiếng.

Mọi người chui lại vào túi ngủ, Harry ngước đầu nhìn lên trên. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thật bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong Sảnh đường, Harry có cảm giác như thể cậu đang ngủ ở ngoài trời trong làn gió nhẹ thoảng qua.

......

Sáng hôm sau.

Phòng bệnh thất.

Tụi Harry đã chế tạo ra dung dịch Co rút để chơi khăm Draco Malfoy, ai dè mọi thứ không đi theo đúng kế hoạch của tụi này.

Hermione kể ra một loạt thứ để chế biến món thuốc dung dịch. Bà Pomfrey chuẩn bị bắt đầu chế thuốc giải thì Beavis giơ tay nhỏ giọng nói. "Thật ra không chỉ có bao nhiêu đó..."

Bà Pomfrey. "Trò Beavis là người cuối cùng chế tạo ra nó ?"

Beavis gật đầu.

Bà Pomfrey. "Rồi khúc cuối trò bỏ cái gì thì trò không nhớ ?"

Beavis lại khó khăn gật đầu.

Mọi người "..."

Thầy Snape. "Rồi làm vậy để làm gì ?"

Ron "... Để thoả mãn tâm tư."

Thầy Snape "Trừ 50 điểm nhà Gryffindor."

Đám Harry "!!"

....

....

Bellanita phấn khích giơ tay ngắn ngủn ra ôm lấy đùi Beavis, cả người điều đu lên chân cậu uốn éo."Đi mà Bebe- đi mà a đi mà——"

"Không được !" Nghĩ sao lại có thể làm cái chuyện xấu hổ đó ở đây được.

"Tại xao ?!" Bé con lập tức chất vấn.

"Lỡ có người thấy thì đội quần lên đầu luôn đấy !" Beavis kiên quyết tách cục bột kia ra khỏi chân mình, Bellanita liền ôm chặt hơn, nó ôm một lúc liền mệt.

Đu như thế rất tốn sức.

Bellanita buông chân Beavis ra bò đến một góc, chỉnh sửa tư thế một chút rồi giơ tay úp mặt vào tường nhỏ giọng thút thít vài cái. "Bebe thay đổi."

Beavis "... Đi ăn không ?"

"Khum !" Bellanita hét lớn một tiếng.

Beavis "..."

Cậu đi đến ôm cục bột lên rồi chạy đi tìm một góc vắng người để cục bột xuống, Beavis nhìn cục bột chằm chằm. Cục bột cũng nhìn Bebe chằm chằm.

Cuối cùng Beavis thở dài nghiến răng nghiến lợi một cái. Giơ hai tay lên trời nói.

"Ta là người bảo vệ sự hoà bình của trái đất, là một chiến binh đẹp trai luôn bảo vệ công lý, nhân danh mặt trăng, mặt trời và trái đất cùng toàn vũ trụ ta sẽ ra tay trừng trị cái ác các ngươi !! Ù ù yoooo—— siêu chiến binh người máy điện quang màu trắng, Bebe cute hột me của Mami yêu dấu cùng Bella yêu dấu !!" Cùng với giọng nói phát ra Beavis còn làm một vài động tác giống như mấy siêu anh hùng trên tivi, và cuối cùng cậu quỳ sập hai chân xuống đất giang tay ra.

"Hỡi vị công trúa xinh đẹp đang bị ác quỷ Marie nhốt trong toà lâu đài ổ chuột kia ơi ?"

(Marie :.....)

Bella ơi một tiếng.

"Liệu nàng có muốn chạy trốn cùng siêu chiến binh người máy điện quang màu trắng không ?"

Bellanita phấn kích bò thật nhanh vào lòng Beavis. Beavis ôm người đứng thẳng dậy dáo dát nhìn quanh. "Như thế thoả mãn cô chưa hả !!"

Bellanita cười khanh khách.

Ngay khi Beavis cùng Bellanita đi khỏi thì một người đàn ông mặt tây trang đen xuất hiện.

Người đàn ông "..." Tụi nhỏ bây giờ ngộ ghê nhỉ ?

...

"Chúng ta đi đến rừng cấm mau đi Bebe !"

"Chị khùng à ? Nghĩ gì mà đến đó."

"Chị có để một thứ ở đó, rất quan trọng !!" Vẻ mặt Bellanita cực kỳ sốt ruột hại Beavis cũng sốt ruột theo.

Kết quả... Ở trong rừng cấm. Chị của cậu đang lấy rất nhiều đồ ăn cho một con chó màu đen lớn cở một con gấu ăn.

Beavis. "..." Chị đéo biết hai chữ nguy hiểm được viết thế nào à.

Sự tương tác giữa một con chó và một cục bột diễn ra rất ăn ý, kiểu như họ đã quen nhau từ lâu.

"Chị nuôi nó khi nào vậy ?"

"Lâu ùi, khoản... Trăm mấy ngày ý... ?"

Beavis giơ ngón tay tính toán. "..." Vậy là nuôi gần một học kỳ đúng không ? 3 tháng trở lên ?

Bellanita nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc cực kỳ thương tâm. "Mun đáng thương lắm Bebe ei... Lúc mới gặp em ấy rất tệ, ốm đến mức chỉ có bộ xương..." Mun=đen.

Beavis liếc con chó đen đang được Bellanita đu trên chân. Hình như con chó này cậu gặp đâu đó rồi ?

Mà nhìn bộ dạng của nó đi... To lớn chả khác gì con gấu... Này... Này chó thật à ?

"Chị nuôi chó sao không nói với em, từ khi nào mà chúng ta đã giữ bí mật với nhau như vậy ?"

"Ủa dô diên... Bebe có chịu hỏi đâu, giờ chất dấn ngừi ta như zậy ?" Bellanita dẩu môi. "Hơn nữa, Bella cũng giữ bí mật với tất cả mọi người chứ có giữ với mình Bebe đâu." Bé thoang thoảng nghe được tiếng lòng của Mun là đừng cho ai biết em ấy sống ở đây chớ bộ.

"Dô diên!!" Bellanita bất mãn rống lớn.

Beavis "..."

....

Vài ngày sau.

Đại Sảnh đường.

Ron trợn tròn mắt nói. "Hannah Abbott nhà Hufflepuff, đã tiêu gần hết thì giờ trong buổi học Dược thảo để kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng, Black có thể hóa thành một bụi hoa đấy."

Beavis đưa sữa cho Bellanita. "Trí tưởng tượng của phù thủy thật vi diệu..."

Bellanita nhận lấy bắt đầu uống ừng ực.

Harry. "Bellanita, cậu nên uống từ từ thì hơn." Nếu cứ uống ực ực như thế thì sẽ bị sặc cho coi.

Bellanita mỉm cười với cái mồm dính đầy sữa. "Cám mơn, Henry."

Harry "..."

Tấm tranh rách nát của Bà Béo đã được gỡ khỏi tường và thay thế bằng chân dung Ngài Cadogan và con ngựa con xám múp míp của ông. Không ai vui mừng lắm về chuyện này . Ngài Cadogan dành một nửa thì giờ của ông thách thiên hạ đấu tay đôi, và một nửa thì giờ còn lại thì ông dành để nghĩ ra những mật khẩu phức tạp hết sức kỳ cục mà ông thay đổi ít nhất hai lần mỗi ngày.

Điều đó khiến tụi có trí nhớ không tốt có hơi phát điên.

Draco đến Đại sảnh đường, cậu ta nhìn một chút liền thấy Bellanita đang ngoan ngoãn ngồi uống sữa. "Bella..."

Bellanita khi thấy Draco liền sẽ cúi đầu, không dám đối mặt.

Là thẹn thùng ! Đúng ! Chính là thẹn thùng đấy, không sai được đâu. Nhưng điều này chỉ có mình Beavis biết mà thôi.

Draco đi đến ngồi xuống, dịu dàng hỏi. "Bella, ăn chưa ?"

Bellanita lắc đầu.

Draco sững sốt. "Sao lại không ăn ?"

Bellanita giơ ly sữa trên tay lên.

Draco lạnh lùng liếc Beavis."Ra là uống sữa sao ? Nhanh như vậy mà đã uống sắp xong, Bella thật ngoan..."

Bellanita thẹn thùng ngửa cổ uống thêm hai ngụm sữa.

Beavis ôm Bellanita lên đặt qua chỗ khác, cách xa Draco ra."Tránh xa Bella ra."

Gân xanh trên trán Draco nổi lên. Nói lời tạm biệt với Bellanita rồi bỏ đi.

Bellanita hơi mất mát nhìn bóng lưng của Draco. Beavis nhíu mày ngó cục bột mê trai kia."Bella, kể cho mọi người nghe chị có năng lực mạnh mẽ cở nào đi."

Bellanita liền vứt cảm giác nhớ nhung trong lòng của mình qua một bên. Thần thần bí bí nói. "Tôi có năng lực khiến mọi nơi chìm vào bóng tối."

Ron hứng thú. "Cậu làm thử xem."   

Bellanita thần bí giơ hai tay lên trời rồi nhắm mắt lại.   

Mọi người đợi một lúc lâu, bé con vẫn không có động tĩnh gì.     

Harry kỳ quái hỏi. "Bóng tối đâu ?".     

Bellanita đang nhắm mắt run rẩy hỏi. "Mọi người không thấy xung quanh đen ngòm sao ?"  Bóng tối thật kinh khủng.

Mọi người "..." Đó là do bạn nhắm mắt lại !!

Beavis bình tĩnh ăn một cái bánh mì. "Trời ơi xung quanh tối quá, Bella thật giỏi !!"

Mọi người "..." Cạn lời.

Bellanita đắc ý mở mắt, nhanh chóng bò vào lòng Beavis. Cậu liền múc một muỗng cháo. "Há miệng xinh đẹp ra."

Bellanita há miệng ra.

Hermione tò mò. "Nhìn cậu chăm sóc cho trẻ con thuần thục nhỉ ?"

Beavis gật đầu, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình cậu nhướn mày. Hiển nhiên là họ rất tò mò về chuyện của cậu.

"Hồi nhỏ mẹ ít ở nhà, nên mình luôn chăm sóc chị ấy. Đồng dạng chị ấy cũng rất quan tâm mình, hai đứa mình chăm lẫn nhau." Cậu đơn giản giải thích một câu.

Ron hâm mộ. "Tình cảm giữa hai người thật tốt..." Cậu ta ngó huynh trưởng Pecry đang âu yếm cùng bồ ổng.

"Chả bù cho mình... Mình muốn có chị." Ron giật giật khoé miệng.

Harry. "Không có chị thì vẫn còn có em gái mà, phải không Ginny ?"

Ginny nhìn Harry nở một nụ cười ngọt ngào. "Vâng..."

...

...

"Buồn miệng quớ Bebe ei~" Bellanita ngóc đầu dậy. Beavis từ trong túi móc ra một hộp sữa còn có một ít kẹo trái cây.

Cậu lột vỏ kẹo ra, cầm cục kẹo đưa lên cao rồi đưa vào miệng cục bột. "Cho Bella đây."

"Bebe thật tốt bụng, chúng ta hẹn hò ii." Bellanita hôn lên má Beavis một cái, ngọt ngào lên tiếng.

Draco trực tiếp hét lên. "Không được !!!"

Beavis đồng ý vô điều kiện. "Được thôi~"

Mọi người "..."

Giáo sư Binns đang giảng bài thì bị tiếng hét của Draco doạ đến. "Có chuyện gì sao trò... Trò tóc bạch kim ?"

Draco "..."

...

...

"Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi." Bellanita hớn hở đưa ra yêu cầu.

"Trò gì ?"

"Trò ai diễn hay hơn ai diễn~"

Mọi người "..."

"Bellanita trong vai em bé."

"Bebe trong vai baba~"

Beavis "..." Nữa ! Nữa !

"Panni trong vai mami.~"

Pansy "...?!" Sao lại là cô nữa.

"Henry trong vai em bé, nhưng là con trai~"

Harry "..." Có cậu luôn sao ?

"Her-mi-one trong vai bà dì hàng xóm~"

Hermione "..." Tại sao lại là bà dì !!

"Bạn gì đó Bella hổng bít tên trong vai người lạ ơi~"

Ron "..." Ron !! Rất dễ nhớ mà !

"Lai lơ trong vai chàng trai diêm dúa~"

Blaise "???" Ủa ? Diêm dúa ?

"Hết."

Blaise nhịn cười. "Bellanita cậu quên Draco rồi à ?"

Bellanita sửng sốt cắn ngón tay. 

"Vậy... Draco trong vai... Em cún ciu-toe ~ có điều là cún màu trắng nha." dễ thương giống Mun. 

Draco "..." Nói thẳng ra là vai một con chó đúng không ?"

Mọi người "..." Trời ơi đáng thương ghê.

Bellanita bò vào lòng Beavis. "Đã đến giờ ii ngủ. Papa vỗ vỗ ii."

Beavis giơ tay vỗ mông bé con. "Bé ơi ngủ ngon, đêm đã khuya rồi..."

Bellanita giãy dụa khỏi lòng Beavis. "Vỗ lên lưng kìa !! Ai lại vỗ lên mông chứ !! Baba dê sòm, baba muốn thì vỗ mông Mami đi !!"

Beavis "..."

Pansy vỗ bàn một cái. "Bellanita ! Hư ! Ai dạy con nói cái này ?"

"Con tự học đó ! Ghê chưa ?" Bellanita thoáng một cái liền đắc ý vô cùng.

Pansy làm bộ tức giận. "Quả nhiên là con hư tại cha mà !!"

Beavis "?" Liên quan gì tôi.

Bellanita đau lòng ôm đầu Beavis. "Mami không được trách papa !! Papa là dùng để yêu thương mà !!"

"Thương ?" Pansy nghẹn họng một lúc lâu.

Beavis rất hưởng thụ cái ôm của bé con. Rất nhanh cậu không thể hưởng thụ tiếp được nữa. Vì sự chú ý của Bellanita luôn thay đổi rất nhanh.

"Baba..."

Beavis "ừm ?"

"Bella muốn ôm cún con..." 

"Làm gì có cún con mà ôm ?"

Bellanita lắc đầu giơ tay chỉ về hướng Draco, biểu cảm thẹn thùng gần chết. "Đó..."

"Không được, đó là chó dại, nó cắn con thì sao ?" Beavis trợn mắt, nói chuyện như đúng rồi.

Draco "..." Chó dại cái **** mày.

"Động vật trên thế gian rất nghe lời Bella nha~ baba khum bít gì hết chơn." Bella há mồm cắn vào má Beavis cho đỡ tức.

Beavis chỉ cảm thấy má mình ngứa ngáy chứ chẳng đau tí nào, đã vậy còn kiên quyết đến đáng sợ. "Không cho, nên đừng làm mình làm mẩy." Răng chỉ có hai cái bày đặt cắn cắn.

"Kết thúc ! Kết thúc hết ii !!" Bellanita mếu máo biểu hiện mình rất phẫn nộ. Bé con giãy dụa kịch liệt trên vòng tay của Beavis.

Beavis buông tay, cục bột kia liền rớt xuống dưới, nhưng trước khi cả người nó rớt xuống đất thì cậu đã túm cục bột kia lại về tay.

Bellanita một trận kinh hách nhìn Beavis, há miệng liền nghẹn ngào khóc lên. "Oa——"
Từng giọt nước nặng trĩu tràn ra khỏi hốc mắt, lăn dài trên má. Khiến người thương tiếc.

..........

..........

Sáng hôm sau.

Tối hôm qua, dù Bellanita giận Beavis nhưng nó vẫn không muốn tách khỏi cậu ta, đám Draco rất mất sức mà dỗ dành nó mang về Slytherin.

Sáng ngủ dậy, Bellanita liền nhanh chóng sửa soạn cơ thể, cả người giống như máy xúc bò khỏi ký túc xá Slytherin. Hại Pansy một phen hoảng vía.

Pansy nghiến răng nghiến lợi đi nhanh lên phía trước, cúi người bế bỗng cái "máy xúc" kia lên. "Nhanh chân quá ha !"

"Thả xuống Panni !" Bellanita bức bối nói.

"Làm gì ?"

"Đi tìm Bebe tính sổ."

"Chân tôi dài hơn, tôi bế cậu đi tìm cậu ta cho nhanh ?" Pansy đưa ra ý kiến.

Bellanita ngẩn người liền gật đầu lia lịa.

Panni thật là bé rắn thông minh.

...

Gặp được Beavis rồi, Bellanita vẫn không hò hét gì với cậu ta cả.

Pansy hỏi. "Vậy đến chỗ Bebe nhà cậu đúng không ?"

Bellanita lắc đầu. "Hãy để Bebe tự lại, tại sao chúng ta phải đi trước chứ." Em bé cũng có giá của em bé chứ bộ !

Quả nhiên, Beavis tự đi lại, cậu rất bình tĩnh đưa tay đến. Bellanita cũng giang hai tay ra, đầu thì vẫn quay sang một bên, khuôn mặt kiểu ai đó thiếu nợ cô bé 500 đồng vàng.

Beavis hơi bất đắc dĩ. "Còn giận à ?" Qua một đêm rồi là phải quên đi chứ ? Hồi nhỏ chị dễ quên lắm mà.

Bellanita uất ức há mồm cắn vào má Beavis, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên đôi má.

Vừa cắn vừa khóc.

"Ô... Ô... Ư, tụi mềnh chia tay ii !!"

Beavis làm bộ đau lòng lắm, hô to.

"Merlin !! Tôi đau lòng kinh khủng ! Bella đòi chia tay tôi kìa !!" Sau đó liền cười sặc sụa. Đám người xung quanh hùa theo cười to.

Bellanita "..." 

.....

....

Thầy Snape trực tiếp xách cổ Bellanita lên cao, bé con liền hoảng sợ đung đưa hai chân trên không trung.

"Ô... Ô... "

Có lẽ Bellanita khóc quá phiền nên thầy Snape quyết định vứt bé xuống đất.

Bé con tiếp đất liền nín khóc, nó chống hai tay xuống đất cẩn thận đứng dậy. Cả cơ thể nghiêng nghiêng ngã ngã.

Bellanita trầm mặc nhìn ngón tay cái, bé đang phân vân không biết có nên mút tiếp không, vì mới nãy tay đã chạm xuống đất rồi, trong lúc bé con đang đấu tranh tư tưởng dưới việc mút và không mút thì một người đàn ông lạ mặt đã đi đến chỗ này.

"Cậu làm gì đó ?" Hắn đứng đối mặt với thầy Snape, thầy Snape liền cau mày không điếm xỉa đến người đàn ông mà bỏ đi.

Người đàn ông trêu một câu với bóng lưng của thầy Snape. "Ăn hiếp con nít ?"

"Hi~" Bellanita tìm kiếm sự chú ý.

Người đàn ông kia xoay người cùng lúc đó khuôn mặt hắn cũng bại lộ trong tầm mắt bé con.....

Khoé mắt hắn một vết thẹo hẹp dài nhưng cũng không làm ảnh hưởng gì đến dung mạo tuấn mỹ đó. Đôi mắt đỏ rượu loé lên vài tia sáng, đây là một màu mắt hiếm có, mái tóc đen dài được dùng sợi vải cột lại ổn định sau gáy, một thân tây trang đen.

Hắn ngẩn người trong giây lát liền mỉm cười, nụ cười của hắn phảng phất như mang cả mùa xuân đến nơi đây, xua đi cái lạnh lẽo xung quanh. Cả người hắn toát ra hơi thở dịu dàng, tuy dịu dàng nhưng không hề lộ ra vẻ nữ tính ẻo lả. 

Nhìn Bellanita chớp đôi mắt to ngập nước của mình vài cái, gò má phúng phính trắng nõn như búng ra sữa đến nơi. Bellamy ôm ngực.

Trong nháy mắt, hắn đã bị sự đáng yêu của cô bé này tấn công trực diện  !!

"Con làm gì ở đây ?" Bellamy cúi người bế Bellanita lên.

Bellanita ngọt ngào nói. "Con hông bít."

"Để ta đưa con đi tìm mẹ ?"

"Được. Mẹ con rất đẹp." Bellanita sẵn tiện quảng cáo. Nó có mẹ và Bebe rồi, còn thiếu baba nữa thôi và người trước mặt này rất hợp gu nó.

Bình thường nó và Bebe vẫn thường chơi trò ai diễn hay hơn ai diễn, Bebe luôn đóng vai baba để an ủi tâm hồn nhỏ bé của nó. Nhưng cuối cùng Bebe vẫn là Bebe bé bỏng chứ hông phải baba.

Nó muốn có baba để ra oai với bọn nhỏ trong xóm, nó muốn được chơi trò tung lên cao giống như những bạn nhỏ kia, nó muốn mỗi khi nó và Bebe bị ăn hiếp thì baba sẽ xuất hiện như một vị siêu anh hùng để che chở nó và Bebe, nó muốn...

Nghĩ đến đây bạn nhỏ Bellanita càng kiên định tìm baba cho mình.

Bellamy buồn cười. "Sao con lại tin người lạ như vậy, lỡ bị lừa thì sao ?" Mà mẹ con đẹp thì liên quan gì ta chứ ?

Dù nghĩ vậy nhưng Bellamy vẫn không nỡ dập tắt hứng thú của bé.

"Chú là người tốt, con biết chắc ! Chú tên gì ? Con là Bellanita." Đầu tiên phải cho chú ấy biết bé là người thân thiện, rất ngoan ngoãn và nghe lời.

Bellamy bỗng nhiên được gắn thẻ người tốt nên tâm trạng vui hơn vài phần. "Ta là Bellamy Selwyn."

"Được ! Mimi !" Mẹ nói thế nào nhỉ ? Muốn thân thiết với một người thì nên đặt người đó một cái biệt danh siêu cute...

Bellamy sững sờ tại chỗ "..." Mimi ?!

Bellanita nghiêng đầu nhìn hắn. Biểu cảm vô cùng đáng yêu khiến cõi lòng Bellamy một trận mềm nhũn, hơn nữa còn có chút thân thiết lạ thường. Hắn giơ bé con lên cao, sau đó lại hạ thấp xuống rồi tung lên cao. Mới đầu Bellanita còn hơi sợ, nhưng một lúc sau liền vô cùng vui vẻ cười to.

Cười đến mắt mi điều cong lên.

Trong đại não đột nhiên hiện lên một hình ảnh mà hắn đã cố cất giấu đi. Hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, cả người lộ ra khí chất cao ngạo tự phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Mái tóc xoăn nhẹ màu vàng kim, như toả sáng dưới ánh nắng. 

Bellamy kinh ngạc nhìn đứa bé trong tay, trong lòng nảy ra một suy nghĩ khiến hắn càng kinh ngạc hơn. Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ suy nghĩ đó, cuối cùng do dự một lúc hắn mới cất giọng.

"Mẹ con tên g–"

"Bella !!" Đột nhiên một giọng nói cắt ngang lời nói của Bellamy. Chủ nhân giọng nói là Beavis.

Beavis thở hồng hộc.

Trời ơi tin được hông ? Cậu lỡ nạt Bellanita một tiếng, quay qua quay lại cục bột đó liền biến mất khỏi tầm mắt !!

Thấy Bellanita được một người xa lạ bế trên tay. Beavis càng tăng tốc độ nhanh hơn, trên hành lang, cậu dăm ba bốn bước liền đã chạy đến trước mặt Bellamy.

Bellamy nhướn mày trao trả đứa nhỏ trên tay cho Beavis. Beavis ôm Bellanita vào lòng hận rèn sắt không thành thép nói. "Chị rốt cuộc đi đâu đấy hả ?"

Bellanita hừ lạnh một tiếng chui đầu vào hõm cổ cậu, giả chết không rên một câu.

Beavis cũng hừ lạnh một tiếng, rồi mới lễ phép chào hỏi Bellamy.

" Cảm ơn chú vì đã túm chị ấy lại giúp con... Không có việc gì nữa thì con xin phép chú con đi trước. Tiết học sắp bắt đầu rồi ạ." Beavis đến rất nhanh và cũng đi rất nhanh.

Nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, Bellamy có điều suy nghĩ, nhưng hắn vẫn kết luận trong đầu : điều đó là không thể.

...

Thời tiết càng tệ hại hơn khi gần đến ngày diễn ra trận đấu Quidditch.

Đội tuyển Gryffindor vẫn luyện tập ân cần hơn bao giờ hết để chuẩn bị cho trận đấu với Slytherin.

Nhưng... Vào buổi tập cuối cùng trước trận đấu ngày thứ bảy, anh Wood hùng hổ  thông báo cho cả đội khi biết một tin tức không mấy vui vẻ. 

"Chúng ta sẽ không đấu với đội Slytherin ! Thằng Flint vừa mới gặp tôi. Thay vào đó chúng ta sẽ đấu với đội Hufflepuff."

Mọi người cùng đồng thanh lên tiếng. "Why !!?"

Anh Wood nghiến răng kèn kẹt dữ lắm.       "Flint cáo lỗi rằng cánh tay của Tầm thủ đội họ vẫn chưa lành. Tôi thấy không phải vậy, mà là tụi nó không muốn thi đấu trong điều kiện thời tiết này, tụi nó cho rằng thời tiết xấu sẽ làm hỏng đến cơ may của tụi nó !!"

Đùng đoàng....

Lại một cơn sét dội xuống, dạo gần đây thời tiết đúng là xấu thật.

Beavis cúi đầu nhìn Bellanita đang đu trên chân mình. Cậu trầm mặc một lúc liền bế bỗng bé con lên tay.

Bà Pomfrey vẫn chưa chế được thuốc giải, không biết vào lúc đó cậu đã bỏ thêm thứ gì vào dung dịch Co rút ...

Bé con lại đút ngón tay vào mồm ra sức mút mút, Beavis giơ tay giật tay nó ra, nó lại tiếp tục đút lại vào mồm, Beavis lại tiếp tục...

"A——" Bellanita giận dữ réo một tiếng rồi chồm người đến cắn vào mặt Beavis.

Đội tuyển Gryffindor bị tiếng hét của Bellanita thu hút. Bellanita cắn cắn nghiến nghiến một lúc mới thỏa mãn nhã má Beavis ra, còn lưu lại một bãi nước bọt lấp lánh.

Mọi người "..." Clm....

Chỉ có Harry là không hóng drama mà kéo mọi người về vấn đề chính, trông cậu ấy khá là tức tối. "Thật ra tay của Malfoy chả bị sao cả, nó chỉ giả vờ giả vịt mà thôi. " Nếu tay bị thương nặng thì tại sao nó có thể ôm Bellanita tung lên cao được.

Dại gái...

Anh Wood cay đắng nói. "Thì bởi như vậy. Anh biết chuyện đó chứ, nhưng mà anh không có bằng chứng để chứng minh được. thật uổng công bấy lâu nay chúng ta đã luyện tập trong tinh thần chiến đấu một cách dũng mảnh với Slytherin !! Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ hết thì đùng một cái phải chiến đấu với Hufflepuff ! Phong cách của hai nhà rất khác nhau huống chi đội Hufflepuff lại có một đội trưởng kiêm Tầm thủ mới là Cedric Diggory ! "

Angelina che miệng cười khúc khích, hai má đỏ ửng lên. 

Đồ vô tâm vô phổi, phải đối đầu với một đối thủ nguy hiểm như thế mà cô ấy vẫn có thể cười một cách vô tư như vậy sao ?!

Anh Wood bất mãn vô cùng. "Chuyện gì đó !!"

Angelina ngượng ngùng thu lại nụ cười. "Cedric Diggory có phải là anh chàng cao lớn khá đẹp trai không ?"

"À... Mạnh mẽ và ga lăng nữa..." Bellanita mê trai cất tiếng, vẻ mặt mơ mộng ngã đầu lên vai Beavis.

Anh Wood "..."

Angelina liền che miệng cười khúc khích tiếp. Sau đó trong đám con trai cũng có vài đứa bật cười khi thấy tình cảnh này, anh Wood không khỏi sốt ruột.

Anh không chút do dự bỏ đá xuống giếng. 

"Ga lăng con khỉ, chỉ giữ khoảng cách với con gái mà lại gọi là ga lăng ư ?  Mà đó cũng không phải là giữ khoảng cách mà là nhút nhát, nhút nhát ấy có hiểu không ?? nếu như vậy được gọi là ga lăng rồi thì trong trường này có cả khối thằng ga lăng trong đó có anh luôn nhé !!"

"Anh Wood, sao anh lại cứ lo lắng như vậy làm gì ? thoải mái đi, chẳng phải đội Hufflepuff là đội dễ xơi nhất trường hay sao. Đừng nói là anh đã quên năm ngoái Harry đã bắt được banh Snitch trong vòng có 5 phút thôi đấy nhé. "

Anh Wood quát một tiếng. "Cậu kia sao cậu lại có thể khinh thường đối thủ của mình như vậy hả ? Harry bắt được banh Snitch trong 5 phút, tôi nhớ ! nhưng lúc đó chúng ta đã chơi trong những điều kiện hoàn toàn khác bây giờ. Diggory đã tổ chức được một đội rất mạnh và cậu ta là một tầm thủ xuất sắc ! đến lúc đó chúng ta sẽ không được xả hơi một cách thoải mái như trước đây nữa đâu, nghiêm túc !! nghiêm túc lên một chút đi !! chúng ta bắt buộc phải thắng !!"

Gần đến câu cuối giọng của anh Wood càng to hơn khiến Fred có phần sợ hãi.

"Bình tĩnh đi anh !! Tụi em sẽ thi đấu với đội Hufflepuff một cách nghiêm túc mà !"

 George vội phụ hoạ. "Hết sức nghiêm túc."

"Vậy... mọi người đã nói xong hết chưa ? Chị của em buồn ngủ rồi. Em muốn đưa chị ấy  đi về." Beavis hô lên.

Anh Wood bất mãn. "Chuyện đáng lo bây giờ là phải đấu với đội Hufflepuff như thế nào ! bây giờ mà em còn có tâm trạng để dỗ chị em đi ngủ nữa hả ?"

"Em đưa chị ấy về xong rồi sẽ quay lại mà..." Thấy Wood nheo mắt nhìn chằm chằm vào Bellanita, Beavis cảnh giác ôm chặt bé con nói.

Ông này... Đồ biến thái ! ông muốn nhìn thì nhìn trái banh kia của ông đi ông đừng có nhìn chị tôi bằng ánh mắt đó.

Anh Wood. "..." Chú mày lại bắt đầu bổ não cái gì trong đầu nữa vậy ?!

Beavis vội vàng tránh tầm mắt của Wood rồi bỏ chạy.

"Nhớ quay lại để luyện tập đấy nhá !!" Đằng xa vọng lại giọng nói của anh Wood.

...

"Tôi tin tưởng cô lắm, tôi mới giao chị tôi cho cô đấy, nếu để tôi biết cô bán đứng tôi, tôi sẽ cắn vào mặt cô."

Pansy "..." Thứ điên khùm.

Cô giơ tay đón lấy Bellanita, nhưng Bellanita làm sao chịu rời khỏi Beavis ?

"Ô ô ô—— bỏ rơi ngừi taaa— khống nạng !!"

Bellanita nháo lên, hai tay nhỏ túm chặt lấy cổ áo Beavis không chịu buông.

Pansy bất đắc dĩ nhíu mày. "Belle ngoan nào...."

"Belle là con nào ! Bổn công chúa tên Aimee nhé !!" Bellanita vội la lên sửa chữa.

Pansy trợn mắt. "Được ! Thưa công chúa !"

Mỗi lần đón Bellanita từ tay Beavis về là một cực hình. Quy định là quy định, một học sinh của nhà này không được vào ký túc xá của nhà khác. Vậy nên cô và Beavis luôn thay phiên nhau giữ Bellanita. Lúc đầu Draco muốn giữ nhưng Beavis quyết liệt phản đối. Chậc... Cái bộ dạng cậu ta lúc đó y như rằng Draco sẽ làm hại Bellanita ý.

 "Nooo !! Hông mún, toi hông mún chia tay như thế lày đâu !!" Bellanita kịch liệt phản đối việc mình sẽ rời xa Beavis.

Beavis "Không phải chia tay."

"Vậy tại sao Bebe lại mún ii xa ?" Bellanita nước mắt lưng tròng nhìn Beavis.

"Em đi luyện tập Quidditch mà. Chẳng phải chị nói muốn nhìn thấy em thắng trận sao ? Như vậy đi, em thắng trận em sẽ tặng chị một món quà, chịu không ?"

"Chịu."

"Thế buông tay."

"Ô ô ô——!!!" Bellanita liền rú lên.

Beavis nhét rất nhiều bánh kẹo vào tay Bellanita lại rất kiên nhẫn thấp giọng dỗ dành từng câu. 

"Bella ngoan nào."

"Thân ái~"

"Aimee là người ngoan ngoãn nhất mà phải không ?" Hơi thở ấm áp, những cử chỉ ân cần dịu dàng thực lòng của cậu ta đã khiến cô... Không biết nói thế nào nữa. 

Thì ra tên khùng này cũng có lúc dịu dàng như vậy.

"Bebe xấu tính, không thưn ngừi ta."

"Ai nói ? Thương còn không hết nữa kìa, thương nhất trên đời luôn ý~" Beavis bóp cái tay béo múp của Bellanita hai cái rồi hôn lên.       

Ánh mắt ôn nhu như nước... Ánh mắt này chỉ xuất hiện khi có Bellanita, đúng vậy, Pansy đã quan sát khá lâu, dường như cậu ta chỉ dành sự dịu dàng này cho chị cậu ta thôi.

Nè Beavis, sẽ không giống như tôi nghĩ chứ ?

 Pansy nhìn đến thất thần.

Beavis nghiêng mắt. "Nhìn gì đó ?"

Pansy có chút xấu hổ dời mắt. "Không có gì... Chỉ là cảm thấy..."

"Tôi biết rồi ! Có phải cô bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc rồi đúng không ?" Ai đó bắt đầu không biết xấu hổ mà tự luyến.

"Bệnh hoạn ! Tôi là cảm thấy cậu của ngày hôm nay đáng ghét hôm ngày hôm qua."

Beavis khẽ lè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm khoé môi, rõ ràng là một động tác bình thường nhưng khi cậu ta làm lại trong kinh diễm vô cùng, trong kinh diễm có một tia câu nhân.

Beavis nheo nheo mắt lại. "Phải không ?" Ghét hắn sao ? Còn là phụ nữ ghét ? Điều này là không thể nào.

Pansy "..." Tôi không muốn làm chó.

Cũng từ đó, Pansy không hiểu sao, tên đáng ghét đó như có một ma lực khiến cô luôn nghĩ tới. Đôi khi chỉ là vô tình nhận được một vài cử chỉ thông thường từ cậu ta thôi đã khiến trái tim cô đã trở nên loạn nhịp. 

Pansy cũng nhận định, kiếp trước của Beavis chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế.

****

****

"Diggory có kiểu đổi hướng ngặt nghèo lắm thành ra em phải cố gắn móc nó có..." Wood nói.

Beavis bất đắc dĩ ôm bé con trên tay vừa cưng nựng vừa nói. "Harry đã trễ 10 phút rồi."

Harry nghe xong liền lôi kéo cậu chạy thật nhanh.

"Không biết giáo sư Lupin có nổi giận không nữa." Beavis vỗ lưng Bellanita đang bị nấc cục.

Lần trước Harry đã có một cuộc trò chuyện cùng giáo sư Lupin.

Harry vừa đẩy cửa lớp vừa an ủi. "Mình nghĩ không sao đâu, giáo sư Lupin rất bao dung, không giống như thầy Snape, ổng—" 

"Tôi thế nào ?"

Giọng nói bất thình lình vang lên khiến Harry giật nảy mình. Người ngồi ở bàn giáo viên không phải là giáo sư Lupin mà lại chính là thầy Snape.

"Bài học đã bắt đầu 10 phút rồi trò Potter, thành ra tôi thấy phải trừ nhà Gryffindor 20 điểm để răn đe. Rồi, mời hai trò đến chỗ và ngồi xuống."

Harry một trận mộng bức, cậu ấy không nhúc nhích mà ngơ ngác hỏi. "Giáo sư Lupin đâu ạ ??"

Vẻ mặt thầy Snape trong có vẻ nham hiểm.

"Ông ta bảo rằng ông ta bệnh nặng không dạy được. Tôi cứ tưởng trò ngồi xuống rồi chứ...?"

Thanh niên Harry đứng như trời trồng. "Thầy ấy bệnh thế nào ạ ?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng." Đôi mắt thầy Snape loé lên vài tia sáng quỷ dị.

"Trừ thêm 5 điểm nhà Gryffindor, và nếu để tôi phải nhắc trò lại lần nữa thì tôi sẽ trừ nhà Gryffindor 50 điểm."

Beavis giơ tay kéo Harry đang chậm chạp không tí phản ứng.

"Hi~"

"Câm miệng !" Nghe thấy giọng trẻ con của Bellanita thầy Snape đau đầu liền nạt một tiếng không chút do dự. Vài ngày nay nó cứ chui tọt vào phòng của ông để phá, chả biết nó vào bằng cách nào nữa.

Hai mắt Bellanita rưng rưng.

Người ta chào hỏi đàng hoàng mà nạt người ta như dzậy á....

Bé con chui đầu vào hõm cổ Beavis, đưa tay ôm chặt lấy cậu, nên không ai có thể thấy mặt của bé, nhưng toàn thân bé lộ ra loại cảm xúc vô cùng ủy khuất.

Beavis bất đắc dĩ xoa đầu bé con vài cái xem như an ủi, bả vai bé con càng run lên dữ dội.

Draco ngồi ở phía sau. Cậu ta ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt hạnh. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ ủy khuất kia, cậu ta cảm thấy đau lòng gần chết.....

"Thầy ơi... Sao thầy lại có thể nạt nộ Bella như vậy, cô ấy hiện tại là em bé mà...."

Thầy Snape. "Trẻ con cũng không tha nhỉ ? Trò Draco ?"

Draco "..." Thầy làm em đen tối.

"Làm sao ? Thích ý kiến không ?"

Draco lắc đầu.

Thầy Snape hừ lạnh một tiếng.

"Như tôi đã nói trước khi trò Harry và trò Beavis xen vào, giáo sư Lupin đã không để lại sổ theo dõi đâu bài mà các trò đã học cho đến nay..."

Hermione nhanh mồm. "Thưa thầy chúng con đã học đối phó với Ông kẹ, Ngù đỏ, Ma da và Thủy quái.... chúng con chỉ mới bắt đầu...."

Tâm trạng thầy Snape không tốt lắm, ông lạnh lùng bảo. "Im mồm ! Ta không hỏi thông tin, ta chỉ nhận xét về sự thiếu tính tổ chức của giáo sư Lupin mà thôi."

Dean bày vẻ lợn chết không sợ nước sôi, nói. "Thầy Lupin là thầy giáo Phòng chống Nghệ thuật hắc ám giỏi nhất mà tuổi con từng học."

Lớp học dần trở nên xôn xao hơn. Thầy Snape nheo mắt, ném cho cả lớp cái nhìn đe doạ.

"Các trò quá dễ tự mãn Thầy Lupin khó mà bắt các trò dốc hết sức ! Ngù đỏ với lại Grindylow thì ta tưởng học sinh năm thứ nhất đã phải học rồi chứ, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về..." Thầy đảo mắt nhìn quanh cả lớp.

"...Về người sói."

...

Tan học Ron và Beavis bị thầy Snape giữ lại. Ron bị giữ lại vì dám bật lại thầy.

"Trò Ron sẽ phải cọ rửa mấy cái bô tiêu tiểu trong bệnh thất . Mà không được dùng pháp thuật, rồi nhiêu đó thôi, đi đi." Thầy lạnh lùng liếc xéo Ron.

Vẻ mặt Ron như nuốt phải ruồi. Trong lòng rủa thầy Snape một trận. Ai bảo ông ta mắng Hermione một cách quá đáng !! 

Thôi kệ ! Ông mắng cô ấy, tôi liền làm ông mất mặt luôn !

"Trò Beavis, đây là thuốc giải cho trò Bellanita, nếu lần sau mà sự việc này còn xảy ra nữa tôi sẽ dắt trò lên phòng Hiệu trưởng."

****

Buổi trưa, tại Đại sảnh đường.

Bellanita cuộn tròn người lăn một cái vèo trên bàn ăn, sau đó nó lật người dậy, giơ tay lên giả vờ như đang cầm súng.

"Bằng bằng bằng !!!"

Beavis đăm chiêu. "Vậy là chị bắn trúng em chưa ?"

"Rồi đó, em giả vờ chết đi !" Bellanita thoát vai trong gang tấc và réo lên.

Beavis lập tức nhập vai, vẻ mặt cậu vô cùng đau đớn. "Tại sao...." Rồi từ từ ngã xuống. Nhưng trước khi ngã cậu quay đầu ra sau, thấy không có ai cậu sững sốt.

Cuối cùng Beavis chạy gần đến chỗ Harry rồi từ từ ngã xuống như lúc nãy, miệng còn không quên nói nhỏ. "Harry !! Harry đỡ mình cái !!"

Harry vội giơ tay ra. 

Bellanita lại nhập vai miệng nhỏ hô lên. "Bằng bằng chéo, ta giết ngươi đây !"

Beavis sắp ngã ra sau lại bật lên nhảy dựng hai ba cái giống hệt như bị trúng đạn thật, Harry thấy cậu giật giật như vậy liền  không có ý thức nhảy giật giật theo Beavis.

Mọi người xung quanh "..." Làm trò con bò gì dị mấy má ?

Bellanita gào khóc. "Thiệt xinh nhỗi !!!!!!"

Hermione hết nói nổi. "... Cut ! Đã đến giờ ăn trưa rồi, diễn viên hãy đi ăn để dưỡng sức xíu đi họ–... Đi đóng phim tiếp." Bọn người này đóng phim nãy giờ rồi đấy !

Ron "..."

Beavis đứng dậy đàng hoàng. "Cô diễn tốt lắm, hẹn lần hợp tác lần sau." Dạo gần đây chị cậu khoái diễn quá, cậu buộc phải diễn theo, diễn riết cái mặt cậu chai sạn luôn rồi, không biết xấu hổ là gì nữa.

Bọn con gái xung quanh kiểu : Beavis làm gì cũng đáng yêu.

Bellanita giơ ngón tay nhỏ xíu lên ra hiệu Ok. "Cậu cũng diễn tốt lắm."

Mọi người "..." Đã nói cut rồi mà.

Beavis đi nhanh đến chỗ Bellanita, từ trong túi móc ra lọ thuốc, Bellanita kinh sợ lùi ra sau. Cậu nhanh chóng túm cục bột kia lại, thần sắc trên mặt hết sức bình tĩnh. "Uống đi chị."

"Không uống." Cục bột ngộm chặt mồm.

Beavis mở nắp đưa lên môi giả vờ uống một ngụm. "Trời ơi thứ này ngon ghê."

Bellanita "Cho miếng ii."

Beavis "Được."

Cậu đưa nó đến gần miệng Bellanita thì bé con giãy dụa kịch liệt. "Thúi quá, không uống, đồ bạc tình đồ lừa đảo lừa gạt."

Beavis trầm mặc một lúc liền đưa lọ thuốc lên môi giả vờ uống một ngụm tiếp. Sau đó cậu ngồi lên bàn làm như mình đau lắm. "Em uống thuốc độc chết vì chị rồi, chị có thể đi chết cùng iêm hông ?" 

Bellanita vô cùng cảm động. "Được !!"

Mọi người "...??" Clm ?! Lại vở kịch gì nữa đây ?

Beavis giả vờ ngất xĩu, thậm chí còn hy sinh thân mình ngã xuống đất.

Rầm !!

"Bebe !!"

Bellanita muốn nhảy xuống nhưng bàn quá cao, bé đành quay đầu cầu cứu Ron. "Bạn gì đó mà bạn hông bít tên ei."

Ron nghẹn họng bế Bellanita xuống đất, cục bột kia liền nhanh chóng lăn lại chỗ Beavis của nó gào khóc thương tâm.

"Bebe, tại sao Bebe lại ngu's ngốc's như dzậy chớ ? Được, chị đi chết cùng Bebe !!" Sau đó Bellanita leo lên người Beavis rồi nằm im, bé con không quên nói một câu. "Tui chết rồi nha."

Beavis hé mắt ra nhịn không được nhắc nhở. "Chưa uống thuốc độc làm sao chết ?!"

"Ờ phải rồi ha.... Ê đạo cụ !!" Bellanita nhổm người dậy, nhìn Dean hô lên.

Dean quay đầu nhìn xung quanh rồi chỉ vào mặt mình. "Tôi ?"

Bellanita gật đầu, gấp gáp nói. "Đúng rồi, đưa thuốc độc để tui đi chết, lẹ lên, tốc hành lên, lỡ Bebe bay xuống địa ngục trước tôi thì sao ??!"

Dean nhanh chóng đưa lộ thuốc qua. Bellanita cầm lấy, mở nắp ra ngửi một hơi rồi "ụa" một cái. "Sao mùi thấy gớm vậy ? Chị khỏi uống rồi chết luôn được hông Bebe."

Beavis lại hé mắt ra. "Tốc hành lên Bella, thần chết đọc tới số báo danh của chị rồi !"

Bellanita giật mình, bé đưa thuốc lên môi rồi uống một ngụm."Gớm vãi... Ụm ..."

"Uống nữa chai !"

Bellanita liền uống nữa chai. Bé đưa lại chai thuốc cho Dean. "Nè cầm đi, thần chết đọc tới số báo danh của tôi rồi...."

Bellanita định nằm xuống chết nhưng lại tiếp tục bật dậy nhìn Dean rồi đưa ra ý kiến. "Cảm mơn cậu, cậu giúp tôi nhiều quá hay tụi mình chết chung đi ??"

Khoé miệng Dean co giật một trận. "Cảm ơn vì đã rũ nhưng hiện tại mình chưa muốn chết."

"Vậy thì giữ lọ thuốc đi, khi nào cậu hối hận thì hãy uống, tôi Bebe và thần chết luôn chào đón cậu."

Dean "..." Đi chết đi.

"Hự... Giờ tôi chết đây." Bellanita ngã vào lòng Beavis.

Sau đó Beavis bò dậy ôm Bellanita đứng lên. " Được rồi, ăn cơm trưa thôi."

Blaise cười lên. "Vui không Bellanita ?"

"Vui."

"Vui đến vậy ư ?"

"Đúng vậy, đi chết vui lắm, cậu thử chết một lần là biết." Bellanita đá lông nheo với Blaise.

Blaise "..." Lạy trúa trên kout bờ ao dưới đất.

Beavis đưa nữa lọ thuốc mà mình đã lấy về từ tay Dean đưa cho Pansy.

Cậu mỉm cười cầm tay Pansy, trao tận tay lọ thuốc. "Nhớ cho chị tôi uống nhé, buổi tối ý."

Pansy cầm lọ thuốc, cổ hơi rụt lại.

Sao cô có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy nhỉ ? Giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Hơi khó chịu.

...

Tối đó....

Lịch bịch...

Draco ngồi trên ghế phòng sinh hoạt chung khẽ nhíu mày.

Tiếng động gì vậy ?

Là Bellanita đang lén lút bò ra khỏi phòng.

Bé con làm việc rất cẩn thận.

"Bella."

Bellanita nhảy dựng lên rồi quay đầu nhìn Draco.

"Tối rồi sao không ngủ ?"

"Hông bít..." Bellanita cúi đầu.

Draco thở dài. "Lại đây." Khỏi cần đoán cũng biết, cô ấy nhất định là muốn đi tìm thằng em trai cô ấy.

Ngày mai là ngày diễn ra trận Quidditch mà... Chắc cô ấy muốn đi cổ vũ.

Bellanita do dự một lúc mới chậm chạp bò tới gần. Draco cúi người liền bế bỗng bé lên đặt lên đùi mình.

Cậu ta có thể cảm nhận được thân thể nhỏ bé đang căng cứng hết cở.

Draco thở dài bất đắc dĩ hỏi một câu.

"Bella sợ tôi sao ? Bella sợ tôi, nhưng tôi yêu Bella đấy..."

"Hông có đâu." Bellanita nhanh chóng phản bác.

"Vậy tại sao Bella cứ tránh né tôi vậy." Draco túm cái chân không đàng hoàng kia lại bóp hai cái.

Mềm thật.

Không nghe được câu trả lời từ bạn nhỏ, Draco đành ngước đầu đối mặt với bé con.

"Sao không nói gì ?"

"Hông phải tránh né mà."

"Vậy là ghét bỏ sao ?"

"Hông có mà !!"

"Vậy là tại sao ?"

"Tại... Tại.... " Khuôn mặt Bellanita đỏ ửng lên. Bị một anh đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy bé không xấu hổ mới lạ.

"Là tại vì....." Thẹn thùng.

Draco đang nghiêm túc lắng nghe câu trả lời thì bị một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt.

*****

Thầy Snape : Không phải cố ý ghét bỏ, là do con bé đó bình thường đã phiền, nay thu nhỏ lại càng phiền gấp trăm lần.

Bebe : Chị tôi hồi nhỏ là kiểu vậy đó, bất ngờ không ?!









17/4/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play