Chương 52

Sáng sớm, đúng theo giờ đồng hồ sinh học là tôi mở mắt. Ngồi ngớ người trên giường khoảng vài phút mới từ từ tỉnh táo lại từ trong giấc mộng.

Quả là một giấc mơ dài.

Tôi chưa chải đầu mà đã đi ra khỏi phòng.

......

Beavis mời Harry đến nhà chơi.

"Chậc, biến bà ta thành quả bóng còn đỡ, gặp mình là mình biến bả thành heo luôn ấy...." Beavis vừa đi vừa nói.

Harry kinh ngạc nói."Mình làm gì có gan như cậu, lúc mình rất sợ bản thân sẽ bị đuổi học đấy."

"Mà chuyến xe đò gì đó mà cậu nói nghe vui nhỉ, bữa nào mình phải dắt mẹ và chị đi thử mới được." Beavis xoa cằm, lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Harry nghẹn họng. "Cái lỗ tai nào của cậu nghe mình nói vui thế? Mình nhớ từ nãy giờ mình kể trong trạng thái lo lắng hoang mang mà."

"Không, mình cảm thấy rất kích thích nha."

Harry tặc lưỡi. "Ừ..." Bạn cậu vẫn luôn ngộ nghĩnh như vậy.

Nghe được tiếng Beavis, tôi liền ngạc nhiên. Thằng nhãi này thức sớm quá ta? Bình thường điều nướng đến khét lẹt mới chịu dậy mà.

Tôi nhanh chân hơn đi đến chỗ lan can nhìn xuống, vừa định cất tiếng gọi thì thấy thêm một người đi vào nữa.

Tôi "!!!"

Bình tĩnh...

Bellanita lặng yên không một tiếng động lùi lại về sau.

Harry ngước đầu lên liền thấy một cái bóng trắng xẹt ngang qua khiến cậu giật mình. "Này, Beavis ! Có ai đó kìa !"

Beavis cũng ngước lên.

"Có ai đâu?" Cậu kỳ quái lườm Harry.

Harry rối rắm. "Mình không lầm đâu !"

Beavis đảo mắt suy nghĩ liền 'ai ya' một tiếng. "Có lẽ là chị mình hoặc Cookie."

"Cookie ?" Là ai ? Đây là tên của một loại bánh nhỉ ?

"Gia tinh nhà mình, giống Dobby đó. Cookie !!!!!!!!" Beavis nói xong liền rống lên.

Bụp.

Cookie đột ngột xuất hiện bên cạnh Harry khiến cậu giật lùi lại vài bước suýt ngã nhào ra sau.

Beavis vỗ vai Harry, giọng điệu khinh bỉ. "Nè, sao mà cậu lại yếu đuối như thế hả?"

Harry "...." Xuất hiện như vậy ai mà không giật mình, đừng nghĩ cậu không thấy lúc nãy Beavis cũng giật mình nhé.

Harry bắt đầu nhìn Cookie.

"Cookie có vẻ đàng hoàng hơn Dobby... Ý mình là cách ăn mặc." Trông cũng rất sạch sẽ đẹp đẽ. Nó còn đeo vài cái trang sức nữa chứ.

Harry "..." Chủ nào tớ nấy.

Beavis nói. "Lúc đầu bộ dạng của nó cũng chả khác gì Dobby đâu, tại chị mình thay đổi nó đó." Phản ứng đầu tiên của chị cậu sau khi thấy Cookie là ra lệnh cho đó đi tắm, sau đó chị tặng nó một cái váy nhưng nó nhất quyết không chịu nhận, chị ấy bất đắc dĩ liền lệnh cho nó tự làm một bộ đồ thật đẹp cho mình.

Harry nghĩ đến Bellanita một thân chói loà liền giật giật khoé miệng.

"Beavis, dậy sớm nhỉ?" Tôi thay đổi hình dạng "luộm thuộm" của bản thân rồi mới đi ra khỏi phòng.

"Oh? Chào buổi sáng, Potter." Tôi làm bộ bất ngờ không hề giả trân nhìn cậu ấy.

Harry gật đầu với một thái độ thân thiện. "Chào buổi sáng."

Tôi bình thản vuốt tóc mai. "Cookie chuẩn bị bữa sáng chưa?"

(Mẹ đỡ đầu : kiểu chảnh ch.ó nó dzị đó mọi người.)

Cookie cung cung kính kính. "Dạ rồi thưa cô chủ nhỏ."

........

[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.

•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1

•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]

Marie nhiệt tình đưa đồ ăn cho Harry. "Đây, ăn nhiều vào con trai, thoải mái đi con, đừng câu nệ." Bạn của mấy đứa nhỏ nhà mình thật dễ thương.

Đứa nào đứa nấy cũng rất đáng yêu.

Ngoan ngoãn gì đâu.

Beavis tự nhiên cười ha hả một cái. "Mẹ, Harry nói cậu ấy gặp con chó màu đen, cậu ấy còn nói chó đen là điềm báo xui xẻo gì nữa, con đã khuyên hết nước hết cái mà cậu ấy vẫn luôn bồn chồn lo lắng." Harry sợ chó, Harry sợ chó !!

Marie gõ lên đầu Beavis một cái. "Ai mà không có nổi sợ riêng.... Còn nữa Harry à, con cũng đừng lo lắng, gặp được một con chó ở thế giới Muggle là hết sức bình thường, không nên mê tín, giờ đã là thời đại nào rồi chứ." Gặp một con chó đen ?!

Nghe Marie nói vậy, Harry thầm thở ra một hơi.

Dì ấy nói chắc chắn như vậy thì chắc là sẽ không sao đâu....

...........

Nghe được Harry nói mình đang ở tạm quán cái Vạc Lủng, Marie liền chào mời cậu đến đây. Harry bị sự nhiệt tình của Marie làm cho luống cuống.

"Cái đó... Dì à, con không cần đâu, ở quán cái Vạc Lủng là được rồi ạ !" Harry giằng co với Marie một lúc.

Cuối cùng Marie cũng gật đầu.

Vậy là phải để hai đứa nhỏ nhà cô ở riêng với nhau rồi...

Cô rũ mắt xuống.

...........

Marie vội vàng xách túi ra ngoài, tôi cùng Beavis lao đến đòi xin chữ ký của cô ấy.

Marie sững sờ. "Eh? Sao lại xin chữ ký? Mẹ biết rồi nha, có phải các con bị sắc đẹp của mẹ làm cho mê muội rồi phải không?" Cô hơi ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng tự tin.

Beavis bĩu môi. "Mẹ đừng có mà tự luyến...." Bà chị của cậu được di truyền tính tự luyến này từ mẹ 100%.

Marie véo lỗ tai Beavis khiến nó la lối lên. Không bận tâm đến tiếng la hét của thằng con trai, Marie quay đầu hỏi con gái. "Có chuyện gì mà xin chữ ký đấy?"

Tôi giơ giấy lên. "Trường có tổ chức đi thăm làng Hogsmeade, bọn con cần chữ ký của phụ huynh ạ."

Marie a một tiếng liền nhanh chóng ký vào.

........

........

"Marie, đến rồi sao?" Một người phụ nữ đang tưới hoa không ngẩng đầu mà hỏi.

Marie niết mi tâm. "Vâng."

Người phụ nữ trước mặt là chị dâu của cô, vợ của anh trai cô, Emilie Cavelier. Emilie gây ấn tượng mạnh với vẻ đẹp dịu dàng, văn nhã.

Chị ấy đang chăm cho những đoá hoa kia, Marie cảm thấy đây là một việc nhàm chán, không hiểu sao chị dâu cô lại mê đến như vậy.

"Sao chị thích chăm hoa thế?" Câu hỏi này Marie đã lặp đi lặp lại suốt từ lúc Emilie được gả qua đây.

Emilie cực kỳ dịu dàng đáp. "Chị cảm thấy mình rất hợp với cây cỏ hoa lá, Marie." Những thứ này thú vị hơn chồng cô nhiều.

Marie không cho là vậy và cô nghĩ rằng chị dâu mình đang có một chuyện gì đó. Ai đời lại đi đam mê hoa cỏ đến như thế chứ, thậm chí suýt chút quên luôn chồng mình là ai.

Sự thật là Emilie thật ra không có vấn đề gì, cô ấy đúng là rất yêu thích hoa, nhưng chuyện mà Emilie quên mất chồng là ai, chỉ là do Mohamed nói quá lên thôi. Bởi vì Marie không có mặt ở nhà nên đã bị Mohamed gạt lên gạt xuống.

Tất nhiên những chuyện này Marie không biết.

Cô còn nhớ có một lần anh trai cô kể rằng anh ấy lở tay phá mất một loại hoa gì gì đó của chị dâu, sau đó chị dâu bụm mặt khóc suốt một ngày rồi cầm đũa phép nốc-ao anh ấy.

"Làm gì thì làm, đừng chạm vào cây cỏ của chị dâu em, cô ấy cọc lên nốc-ao em là anh không chịu trách nhiệm đâu nhé."

Marie cuống lên vì suýt đạp lên sợi dây leo.
"Anh em đâu rồi chị?"

Emilie ngơ ngác. "Anh nào?"

Marie hít sâu. "Chồng chị đấy !"

Emilie kinh ngạc che miệng. "Chị có chồng ư?"

Marie đỡ trán. "Có phải chị đang trêu đùa em đúng không?" Cái nhà này không có ai là bình thường vậy trời.

Emilie gật đầu.

Marie "..." Merlin! Thấy chưa !

Marie trợn mắt lên trời rồi nhìn xung quanh.

Dinh thự đậm chất Châu Âu, nguy ngoa tráng lệ. Mang phong cách cổ điển vương giả ở trong từng chi tiết của vách tường, trụ cột, chóp mái và quan cảnh xung quanh.

Nhìn từ bên ngoài, dinh thự mang vẻ uy nghiêm, diễm lệ bởi nét tinh tế trong tạo hình kiến trúc và sự sang trọng trong từng chi tiết theo phong cách Châu Âu.

Khuôn viên xinh đẹp với nhiều đoá hoa hồng đang thi nhau đua sắc, còn nhiều đoá hoa khác với những hình thù bắt mắt góp phần tô điểm cho toà dinh thự xa hoa.

Hiện tại Marie đang ở Marseille, Pháp. Toà dinh thự này có tên là Villade Cavalier. Đây chính là nơi cô sinh ra, là nhà của cô.

Lâu lắm rồi cô mới về đây nhỉ.

Đột nhiên Marie thẳng tắp nhìn về một cái cửa sổ.

Trong dinh thự.

Ông cụ thấy Marie nhìn về hướng này liền cuống lên kéo rèm lại.

Kéo xong ông chợt suy nghĩ. Mình sợ cái gì chứ? Thế nên ông ấy liền đường hoàng kéo rèm ra.

Mohamed đứng bên cạnh khó hiểu. "Ba à, thật ra đứng bên ngoài không thể nhìn được bên trong đâu." Vậy nên ba đang làm trò cho ai xem vậy?

Ông cụ phẫn nộ đập gậy vào mông Mohamed.

Mohamed. "Thế có bảo con bé vào không ba?"

Ông cụ ợm ờ. "Không biết."

Mohamed. "?"

Thấy thằng con trai mình ngồi ăn bánh quy và uống trà rất thoải mái ông cụ lại bất mãn gõ gậy cộp cộp.

Mohamed châm trà, sau đó lại uống vài hớp.

"Con còn ngồi ở đây làm gì?" Ông cụ uy nghiêm hỏi.

Mohamed. "Vậy con ra ngoài với vợ con nhé?"

Ông cụ thâm ý liếc ra cửa sổ rồi nhìn Mohamed.

Mohamed vẫn ngồi bất động "...?"

"Merlin ngó xuống đây mà coi nè!!" Ông cụ thở dài ngước nhìn lên trời một góc 90°.

Sau đó ông lại nhìn bức tranh than thở. "Julie em hãy nhìn thằng con mà em tự hào đi... Chả được cái quỷ gì, chỉ có ăn với ngủ, chẳng khác gì con heo..." Con heo chậm tiêu.

Mohamed bất mãn sờ bụng sáu múi của mình rồi đứng dậy. "Heo cái gì mà heo, con ra kêu con bé Marie vào là được chứ gì!" Không có con heo nào đẹp tuyệt vời như anh đâu. Thề ý.

"Ta không hề kêu con đi kêu nó vào đâu nhé!!" Ông cụ la lên với bóng lưng của Mohamed.

Sau khi Mohamed đi ra ngoài, ông cụ liền lấy gương nhìn mặt. "Bộ mặt thế này có uy nghiêm không nhỉ?" Phải hù doạ con nhóc kia một phen.

Ông cụ xụ mặt nhìn gương.

Marie đứng bên ngoài than ngắn thở dài một lúc không biết có nên vào hay không thì Mohamed xuất hiện. Đầu tiên là Mohamed trêu vợ một tí liền mới thật sự đón tiếp em gái.

Marie vừa bị nhét một đóng thức ăn cho tró "..."

...

Dưới ánh mắt cổ vũ của anh trai Marie gõ cửa phòng.

Rất nhanh một giọng trầm thấp cất lên sau cánh cửa. "Vào đi."

Mũi Marie cay xè. Đã rất lâu rồi cô đã không nghe được giọng của ông ấy.

Cô đẩy cửa vào trong, nước mắt lưng tròng, gọi một tiếng. "Ba..."

Ông cụ ra vẻ bình tĩnh lật tiếp một trang sách. "Nhìn bộ dạng khó coi của cô đi. Gớm!" Ở dưới, ông âm thầm dùng chân đá tấm gương vào một góc khuất.

Trong tâm ông cụ : Con gái!!! QAQ !!!

Marie cảm xúc đang dâng trào "..." QAQ ...

Mohamed che miệng cười duyên dáng. "Ba, ba cầm ngược sách."

Ông cụ trừng mắt nhìn Mohamed một hồi lâu.

....

"Vậy nên để lật đổ được tương lai mù mịt đó nên con đã dùng phép thuật, máu của mình để tạo ra một loại thuốc và dùng thuốc đó điều khiển đứa trẻ kia sao?"

"Chuyện này ta không chấp nhận và ta yêu cầu hai đứa ngừng lại ngay lập tức." Ông cụ đập bàn một cái, bàn tay ông dùng sức hơi quá nên đỏ lừ lên. Ông ấy rút tay đang run run xuống bàn.

Mẹ ơi, đau vl !

"Con ... Không thể !" Marie thẳng sống lưng.

"Vậy ra con muốn biến đứa trẻ còn lại thành ác quỷ sao? Con nghĩ bản thân mình thật sự điều khiển được chúng nó sao?" Ông cụ không cho đó là cách hay, mà đây là đang liều mạng.

Marie im lặng nhưng khuôn mặt lại quật cường.

Ông cụ đỡ trán. "Ta biết ngày này vốn dĩ rồi sẽ đến... Cái sự bình yên này chắc sẽ còn kéo dài được 4, 5 năm nữa mà thôi... Mà nếu ta là con trong hoàn cảnh đó, ta cũng sẽ nhất định kết liễu đứa trẻ kia..."

"Đúng vậy... Ta chính là người mà còn đang gửi gắm hi vọng vào nhỉ, Marie. Chắc hẳn đứa trẻ còn lại đã suy đoán ra được cái gì đó, nên con mới vứt hết mặt mũi để tìm đến đây. " Đứa con này rất cứng đầu, bảo nó cuối đầu với người khác ? No never nhé.

Ông đột nhiên chuyển chủ đề, ánh mắt có chút hoài niệm. "Mẹ con đã mất vào năm hai đứa lên 5... Ta đã luôn bận bịu công việc quản lý giá tộc, nên đã bỏ bê hai đứa, những chuyện con làm ta không có quyền can ngăn." Cũng chính vì ông quá bận bịu công chuyện trong gia tộc, nên hai đứa con của ông mới hình thành tính cách xàm nách như ngày hôm nay.

Thằng anh Trap boy.

Nhỏ em mắc bệnh công chúa cực kỳ nặng.

Marie biết ba mình đang nghĩ gì. "Không, ba có quyền phán xét con, vì ba đã góp phần sinh con ra trên đời này."

Pierre, ba của Marie, cũng chính là ông cụ thở dài. "Marie,ta có thể giúp con bằng sức của ta, nhưng các chi nhánh khác thì không, bây giờ các chi nhánh đã phân chia ra hết rồi, ta không chắc là có thể kêu họ tập hợp lại chỉ vì con được." May mắn là Merlin đã mang Emilie đến trị thằng Mohamed... Còn Marie, con nhóc này luôn khiến ông lo lắng. Ít nhất anh của nó còn có chút đầu óc, còn nó...

"Nhưng, nhưng mà... Chỉ một chút thôi, không được sao ? Chỉ cần hoàn thành, sẽ không có ai đau khổ, tuyến thời gian bây giờ vẫn còn sớm... Con tin là con có thể làm được..." Marie đỉnh thẳng sống lưng, trong rất tự tin, nhưng ánh mắt kia đã bán đứng cô.

Thú thật... Cô không tự tin đến vậy.

"Được rồi nếu kế hoạch của con là một kế hoạch tồi tệ và thất bại, ta sẽ không nhân nhượng vì con là con gái của ta." Pierre hơi mềm lòng, đành thoả hiệp.

"Con đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những điều tồi tệ đó." Marie can đảm nhìn Pierre.

"Được rồi, vậy kế hoạch của con là gì, giành lại quyền kiểm soát và quản chế bọn nó? Ta nghĩ với kỹ năng thực chiến của con thì...." Pierre ném cho Marie một ánh mắt 'con hiểu mà'

Marie "..."

"Tuy con yếu nhưng con có người anh trai và người cha mạnh, chưa kể còn có chị dâu... " Cô mặt dày nói.

Một câu nói này của Marie, cuộc chiến tranh lạnh giữa hai cha con liền cứ thế mà kết thúc trong suốt 10 năm... :v

"Nhưng sau đó thì sao? Con nghĩ đứa trẻ còn lại sẽ để yên à? Nó sẽ cắt văng đầu của chúng ta." Pierre làm một động tác cắt ngang cổ rồi lè lưỡi ra.

Mohamed không hiểu lắm. "Nhưng Marie là mẹ của chúng, đứa trẻ còn lại thật sự nhẫn tâm như vậy sao?"

"Em không biết, có lẽ bọn nó có mối quan hệ kiếp trước chăng?" Nghe hơi buồn cười nhưng đây là giả thuyết hợp lý nhất mà Marie có thể nghĩ ra.

Bầu không khí bỗng đình trệ.

"Vậy hiện tại đứa trẻ còn lại vẫn chưa biết được tất cả?"

Marie gật đầu.

Emilie đột nhiên lên tiếng nói ra những lời tàn nhẫn. "Vậy chúng ta chỉ cần giết đứa trẻ kia là được rồi?"

Mọi người giật mình.

Emilie siết chặt bó hoa trong tay. "Chẳng phải đứa trẻ kia chính là cội nguồn của mọi sự việc sao? Chỉ cần giết nó tất cả sẽ được giải quyết."

Mohamed trầm mặc.

Marie kích động suýt gào lên. "Chị ơi là chị !! Đó là miếng thịt trên người em rơi xuống ! Em làm sao có thể !!" Chị tàn nhẫn vừa vừa thôi chừa em tàn nhẫn với !

"Em không thể thì để...." Cô ấy chớp mắt.

"Không ạ !!" Marie kiên quyết vứt bỏ ý kiến của Emilie.

Pierre dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng nhìn Emilie. "Đứa trẻ còn lại xem đứa trẻ kia như là sự sống của đời mình, sở dĩ đứa trẻ đó không làm gì là vì đứa trẻ kia vẫn còn an toàn, hơn nữa đứa trẻ đó vẫn chưa biết được nhiều chuyện lắm... Nếu đứa trẻ kia có mệnh hệ gì thì... Sẽ vô cùng rắc rối."

"Con cũng đã nghe Mohamed nói rồi chứ, đứa trẻ đó thà để bản thân bị thiệt còn hơn là thấy đứa trẻ kia buồn, con định gây xung đột với đứa trẻ kia? "

"Emilie, nếu có người giết chết người quan trọng với con nhất, còn quan trọng hơn cả bản thân mình, con sẽ làm gì."

Emilie quẫn bách. "Con...con... "

"Ta tin trong lòng còn cũng có câu trả lời, hơn nữa là một câu trả lời rất tàn nhẫn. Mà... Những việc đứa trẻ đó làm còn tàn nhẫn hơn con gấp trăm lần. Nó sẽ không chịu ngồi im như vậy đâu."

Mohamed hơi luống cuống. "Vậy..."

"Vậy nên giết chết đứa trẻ kia đồng nghĩ với việc còn phải trả một cái giá vô cùng đắt." Pierre đưa ra kết luận.

"Cậu Snape cũng đã nói, ngày mà đứa trẻ kia chợt tắt thở, đứa trẻ đó đã có tư tưởng đánh sập ngôi trường đó..." Ông sống tốt bụng nhưng sao số ông khổ dữ vậy nè. Rước phải hai củ nợ...

Marie gật đầu vỗ ngực liên tục. "Nhưng may mắn lúc đó Snape đã xuất hiện kịp thời."

"Giết đứa trẻ kia tình hình sẽ không tươi sáng hơn đâu." Pierre một lần nữa nhấn mạnh.

Emilie run lên. "Đáng sợ như thế sao?"

Nhưng không ai trả lời cô ấy.

"Con có thể cho ta biết kế hoạch lâu dài của con được chưa? Một kế hoạch thay đổi được kết cục thê thảm của chúng ta... "

"Có, con có một kế hoạch, kế hoạch này sẽ không làm tổn hại bất cứ ai..."

...

...

...

"Chậc... Thật đẹp, nhưng cái cuốn này gọi là gì nhỉ?" Ron tò mò gãi đầu.

Hermione nghiêm nghị. "Đã nói bao lần rồi, cái này gọi là tạp chí."

Harry nhìn tạp chí. "Martin rất nổi tiếng ở thế giới Muggle sao?"

Hermione kinh ngạc. "Harry cậu không biết sao? Ý mình là cậu cũng ở thế giới Muggle mà?"

Harry cười trừ. "Mình chỉ toàn lủi thủi trong nhà của dì và dượng thôi, không có xem mấy thứ này, nhưng lúc trước mình có nghe dì nhắc qua, không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Hermione cũng cảm thán. "Mình thật sự không ngờ cô ấy sẽ là một phù thủy luôn đấy, cũng không ngờ có ngày mình lại làm bạn với một thần tượng! Thậm chí là được nắm tay tâm sự!!" Con gái ai mà không thích xem những thứ tạp chí này đâu chứ.

Bellanita là mẫu nhí nổi tiếng đấy, nhưng cô ấy khá bí ẩn nên rất ít nhà báo nào moi được thông tin về gia đình cô ấy.

Vì cô ấy là một phù thủy nên mới bí ẩn như vậy đó, chuyện mà các nhà báo đang lục xục tìm kiếm thế nhưng Hermione lại biết được, nên cô hơi đắc ý.

Mà Hermione cũng không phải là chỉ biết học học học đâu à nghen.

Harry đột nhiên phụt cười.

"Sao ấy Harry?"

"Không có, chỉ là anh họ mình lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm là cưới được Martin."

Beavis nhảy dựng lên suýt làm đổ ly kem, may mà Ron nhanh tay lẹ mắt chụp lại.

"Harry, nói với tên anh họ của cậu nằm mơ đi." Sao mà nhiều thằng trẻ trâu mơ ước chị mình thế không biết. May mắn chị cậu không thuộc loại thích yêu đương.

Beavis vẫn còn nhớ năm ngoái có một tên thiếu gia nhà giàu đòi chị cậu làm tình nhân của hắn, sau đó thì sao ? Thì cậu gọi điện báo cảnh sát vì hắn dám có ý định với trẻ em dưới độ tuổi vị thành niên chứ sao nữa.

Ron thấy sắc Beavis hơi khó coi liền nói. "Quả nhiên là một tên tỷ không!"

Hermione uốn nắn lại. "Tỷ khống, Ron."

Harry buồn cười nhìn đám bạn mình cãi rùm beng lên.

Tốt... Cuộc sống thế này thật tốt biết bao.

••••••

••••••

Marie đưa cho tôi một cái hộp được đóng gói rất dễ thương. "Bánh Plan của con đây, con gái. Mà Bebe đâu rồi?"

Tôi giơ tay nhận lấy. "Beavis vẫn chưa dọn đồ xong."

Marie chóng hông, hừ bằng giọng mũi. "Thằng nhóc này là loại nước đến đầu mới bơi đấy."

Tôi mím môi cười, chợt nghĩ về cuốn sách tối qua bản thân đọc. "Mẹ... Nếu mà có bạn thân rồi thì phải làm sao để càng thân thêm?"

Marie ngẩn ngơ "Hả?"

Tôi nói. "Con muốn thân thiết hơn với Panni, như những người bạn thân bình thường hay làm, nhưng con lại không biết phải làm sao."

Marie nhìn con gái một cái rồi nói. "Haha... Thì các con có thể chia sẻ bí mật thầm kín của nhau... Ừm... Tâm sự với nhau những điều khó nói... Học hỏi những điều bổ ích từ nhau, đặt cho nhau biệt danh, thoải mái chia sẻ đam mê, sở thích của cả hai và "giúp đỡ" lẫn nhau trong những "việc vặt" chẳng hạn."

Tôi tiếp tục hỏi. "Giúp đỡ việc vặt?"

Marie nháy mắt với tôi. "Ví dụ như là chuyện tình cảm chẳng hạn..."

Tôi đỏ mặt.

Hai mắt của Marie loé lên vài tia sáng kỳ dị. "Hoặc là... Các con có thể ăn mặc giống nhau, con có thể đề nghị Pansy thử búi kiểu tóc và đeo trang sức như con... Như vậy khi hai đứa con đi bên cạnh nhau trong như hai chị em sinh đôi... Nhìn càng thân thiết hơn."

"Hai người nói gì vậy?"

Giọng nói đột ngột phía sau vang lên khiến Marie giật nảy mình như chú mèo con đang ăn vụng bị bắt gặp.

"Merlin! Thằng bé Bebe này! Con đi đứng kiểu gì mà không phát ra tiếng động gì hết vậy!" Marie giáo huấn Beavis.

Beavis "?"

Marie xoay đầu nói tiếp câu cuối. "Muốn trói bạn thân bên cạnh mình mãi mãi thì hãy moi móc thật nhiều bí mật từ nó."

Tôi gật đầu.

Marie đưa cho Beavis một cái hộp đồ ăn giống tôi. "Của con."

Beavis nhận lấy mở ra xem, kỳ cò mặc cả, dở thói hư. "Con không thích ăn ngọt!"

Marie sững sờ. "Cái mũi của con ném ra ngoài vũ trụ rồi phải không!!?" Đây rõ ràng đâu phải bánh ngọt.

"Thằng nhãi kia! Mày đang tìm cách làm khó làm dễ mẹ mày phải không?!" Marie trợn mắt véo lỗ tai con trai.

......

Sau khi đưa chúng tôi đến sân ga, Marie xin cáo từ đi về.

Beavis cầm vali của tôi đi đến tận đoàn tàu Slytherin, ném cho Draco một ánh mắt cảnh giác rồi mới đi về.

Tôi và Beavis tách ra. Tôi chào mọi người trong đoàn tàu rồi tìm chỗ ngồi.

Pansy giơ tay hô. "Ở đây, Bellanita."

Sau đó tôi bắt đầu kéo Draco và Pansy nói về vấn đề luyện tập.

Nói được một lúc thì đoàn tàu dần giảm tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Khi tiếng máy tàu xình xịch không còn nữa thì tiếng mưa gió bên ngoài nghe càng rõ thêm ràng.

Pansy thở ra một hơi dài. "Cuối cùng cũng đến trường." Bellanita và Draco nói gì từ nãy giờ cô có hiểu đâu, như nước đổ đầu vịt vậy.

Tôi nhíu mày nhẫm tính thời gian.

"Không. Bây giờ vẫn chưa đến đâu."

Pansy trợn mắt. "Thế tàu ngừng lại làm cái gì?!" Điều này chẳng khác gì cô phải tiếp tục ngồi nghe mấy chuyện khó hiểu kia nữa chứ.

Draco. "Ai biết."

Đột nhiên đèn tàu bỗng tắt cái phụt, xung quanh lập tức chìm ngủm trong một màu đen. Hành lý ngã xuống vang lên tiếng động lớn.

Pansy hoảng sợ kêu một tiếng.

Nhiệt độ xung quanh hạ xuống gần như đóng băng, những bông hoa tuyết tuyệt đẹp dần hình thành trên mặt cửa sổ.

Draco xoa tay. "Bây giờ vẫn là tháng 9 mà, sao lạnh thế?"

Phần cổ đột nhiên nóng lên khiến tôi khựng lại trong giây lát liền lao ra ngoài, thậm chí tôi không nghe được hết câu nói của Draco.

.......

Beavis hoang mang nhìn thứ sinh vật kỳ dị xấu xí kia. "Thứ đó... là... là gì?"

Bao tử Harry quặn lại một cái khi cậu nhìn theo hướng mà Beavis chỉ.

Thứ kia khoác lên mình một tấm áo khoác, bàn tay nó lộ ra trong tích tắc nhưng Harry đã bắt gặp được cảnh đó, bàn tay của nó vô cùng kinh tởm như là bàn tay của một cái xác chết, nhão nhầy, xám xịt và đầy ghẻ lở.

Thứ nấp dưới tấm áo khoác dường như cảm nhận được cái nhìn của Harry, nên bàn tay nó chợt thụt vô trong nếp áo choàng màu đen. Nó đột nhiên tiếng đến gần Harry hít một hơi thật dài tạo nên tiếng khò khè kỳ lạ.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Da đầu Beavis run lên một cái. Cậu đột nhiên không biết phải làm gì để thoát khỏi cảm giác khó chịu này.

Harry cảm thấy hít thở không thông. Luồng khí lạnh thấm buốt qua da, xâm nhập vào phổi, lạnh thấu tim gan...

Hai mắt cậu trợn ngược lên trên, không còn nhìn thấy gì nữa, cảm giác như bị ai nó ấn sâu xuống nước, càng lúc càng sâu, xung quanh là tiếng gào thét càng ngày càng lớn.

Thấy Harry không ổn, Beavis la lên.

...........

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để tìm đến đoàn tàu của Beavis, gần đến gần thì chợt nghe tiếng hét của Beavis, tim tôi run lên một cái lao nhanh đến chỗ tiếng hét.

........

Thứ sinh vật đang "làm việc" với Harry chợt nhận ra điều gì đó liền biến mất tại chỗ. Khiến cả đám thở phào. Cùng lúc đó có một cái bóng lao vào đoàn tàu của họ với tốc độ cực nhanh khiến mọi người một phen hoảng hồn tiếp.

Tôi lao vào đánh giá Beavis một lúc lâu, mới thở ra một hơi. "Em không sao chứ?"

Sẵn tiện tôi rút khăn tay lau mồ hôi trên trán nó.

Beavis thất thố kéo kéo tay tôi, có chút ủy khuất.

Chị yêu cứu tinh, có Merlin mới biết khi nãy cậu ta sợ đến cỡ nào. Chị liền đến thì thứ đồ chơi kia liền biến mất.

"Em không sao... "

Tôi vỗ ngực vài cái nhưng vẫn có chút không yên tâm. "Không sao là tốt rồi... Nhưng thật sự không sao chứ? Lúc nãy chị nghe em hét lớn lắm."

Mặt Beavis đỏ lên lập tức biện minh. "Cái đó... Lúc đó em hơi hoảng."

Hermione gọi Harry liên tục nhưng cậu ấy dường như đã bất tỉnh nhân sự. Thấy Harry còn sợ hơn cả mình, Beavis có chút an ủi.

Thấy không? Đâu phải chỉ có mình cậu ta sợ hãi.

Harry dần mở hai mắt ra sau vài cái lắc rung trời của Ron. Vẻ mặt cậu ấy suy yếu. Ron lo lắng chạm vào vai Harry hỏi.

"Có sao không, Harry?"

Harry liếc mắt nhìn ra cửa một cái thật nhanh. "Không sao. Chuyện gì mới xảy ra vậy ? Cái ... cái đó đâu rồi ? Ai mới gào thét thê thảm vậy ?"

Ron ngớ người rồi tỏ ra lo lắng trầm trọng.
"Có ai gào thét gì đâu?" Xong rồi! Xong rồi!! Không phải là bị doạ đến phát ngốc rồi đấy chứ ?

Lần này đến lượt Harry ngớ người.

Cậu nhìn quanh toa tàu đã sáng choang lên. Bellanita đang cố gắng an ủi Beavis, đây là lần đầu cậu thấy Beavis như vậy nên nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần. Thấy Beavis trừng mắt nhìn mình Harry hơi buồn cười thu tầm mắt.

Ginny và Neville cùng nhìn lại cậu, cả hai đều tái mét. Harry lại đánh mắt nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người chị Beavis.

Cô ấy rất bình tĩnh...

Thấy Harry nhìn mình, tôi lắc đầu. "Mình chỉ nghe được tiếng hét của Beavis, có khi tiếng cậu nghe thấy là của Beavis?"

"Không đâu mình nhận ra được giọng của Beavis mà... đó không phải tiếng của Beavis... "

Tôi nhún vai. "Vậy thì mình chịu."

Bầu không khí xung quanh vì vẻ mặt của Harry mà dần trở nên trầm xuống.

Một tiếng "rắc" vang lên rõ to khiến cho cả đám cùng nhảy dựng lên trong đó có tôi. Tôi xoay người nhìn người đang bẻ miếng socola nhịn không được sửng sốt.

Người này ở đây từ khi nào vậy? Cảm giác lực tồn tại hơi thấp khiến tôi không để ý đến.

Người đàn ông này có khuôn mặt nhợt nhạt mang nét già dặn và mái tóc màu nâu nhạt. Quần áo của ông ấy đầy những vết khâu vá. Đánh giá bấy nhiêu tôi liền không dám nhìn nữa, tôi sợ bản thân sẽ làm ra hành động thất lễ.

Giáo sư Lupin vừa bẻ một thanh socola thành nhiều miếng nhỏ. Ông đưa cho Harry một miếng đặc biệt to.

"Đây, ăn đi. Ăn vô là thấy đỡ lắm đó." Thấy một cô bé cứ vài giây là đảo mắt nhìn mình, giáo sư Lupin cúi đầu xem còn miếng socola nào to nữa, ông chọn được rồi liền đưa cho cô bé đó.

Tôi "?"

Giáo sư Lupin. "Không phải là muốn ăn sao?"

Tôi "..." Tại sao lại bị phát hiện?

"Dạ... Không." Tôi uyển chuyển từ chối.

Giáo sư Lupin thu tay lại.

Harry đã nhận miếng socola nhưng không ăn. Cậu hỏi giáo sư Lupin.

"Cái đó là cái gì vậy thầy?"

Giáo sư Lupin phân phát tiếp socola cho những người khác, dùng giọng điệu thản nhiên nói. "Một giám ngục. Một trong những giám ngục Azkaban."

Mọi người trợn tròn mắt nhìn giáo sư Lupin. Ông vò miếng giấy gói sôcôla lại rồi nhét nó vô túi áo và nhắc lại. "Ăn đi! Ăn vô là thấy đỡ lắm. Tôi phải đi gặp người lái tàu một lát. Xin lỗi nhé..."

Giáo sư sải bước ngang qua chỗ Harry, rồi biến mất trong hành lang.

Beavis định há mồm cắn miếng socola liền nhạy cảm phát giác được một ánh mắt oán hận đặt lên người mình, cậu ngước mắt nhìn chị gái đang nhìn mình chằm chằm.

Beavis "....."

"Chị ăn không?"

Tôi cáu kỉnh quay đầu. "Không!"

Ánh mắt oán hận của chị cứ đặt lên người mình suốt, Beavis quả quyết không ăn.

"Cậu có chắc là cậu không sao chớ, Harry?" Hermione vẫn nhịn không được hỏi Harry lần nữa.

Harry lau mồ hôi vẫn đổ hột trên trán, trên mặt. "Mình không hiểu, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Ờ... cái... viên giám ngục Azkaban đó... đứng đằng kia nhìn quanh... tức là mình nghĩ hắn nhìn quanh, chứ mình cũng không nhìn thấy mặt hắn... còn cậu thì... cậu..." Hermione hơi hoảng.

Ron vẫn còn sợ sệt tiếp lời Hermione.

"Mình nghĩ cậu bị xỉu hay bị làm sao ấy. Tự dưng cậu cứng đờ ra, mặt mũi tay chân bắt đầu co giật..."

Neville rùng mình. "Hồi nãy lạnh khủng khiếp..."

Ginny thì sợ như điên, được Hermione liên tục an ủi.

Cả đám nhao nhao một lúc giáo sư Lupin quay trở lại. Thấy không ai ăn socola, ông ấy mỉm cười nói. "Các trò biết đó, ta đâu có tẩm độc vào socola."

Harry là đứa há mồm ăn đầu tiên.

"Chúng ta sẽ đến Hogwarts sau mười phút nữa... "

.......

Khi xuống đoàn tàu, tôi nhanh chóng nhập bọn cùng Draco để lên xe ngựa.

Xe ngựa đi được khoảng thời gian liền ngừng lại.

Draco rất thích thú với việc Harry sợ giám ngục đến mức ngất xỉu, vậy nên khi thấy Harry suy yếu được đám Hermione đỡ đi. Cậu ta liền nở nụ cười tà ác kéo tôi đến đó.

"Mày xỉu hở? Potter~"

Ron nghiến răng nghiến lợi. "Tránh ra Malfoy!"

Draco càng hớn hở nói lớn. "Mày có xỉu theo nó không, Weasley? Viên giám ngục Azkaban già khú đế ghê tởm ấy có làm cho mày té tè không?"

"Có chuyện gì đó?" Giọng nói nhẹ nhàng của giáo sư Lupin vang lên khi ông bước xuống từ một cỗ xe vừa chạy đến.

Draco ném một cái nhìn láo xược về phía ông ấy, khẽ đánh giá giáo sư Lupin. Cậu ta nhàn nhạt lên tiếng giọng nói mang một chút châm chọc.

"Ôi... Thưa giáo sư, không có gì ạ..."

Tôi nhíu mày giật tay áo Draco, nghiêm túc nói. "Ông ấy là giáo sư của chúng ta, đàng hoàng chút."

Draco "..."

Giáo sư Lupin nhướn mày.

Draco bất đắc dĩ liếc tôi một cái, cuối cùng đành phải trân trọng gọi một tiếng. "Giáo sư."

Rồi cậu ta nháy mắt nở nụ cười khinh bỉ với Harry, dẫn một đám bỏ đi.

Giáo sư Lupin quay đầu chưa kịp mở miệng liền nghe tiếng gió xẹt ngang, ông sững sốt.

Cái gì vừa bay ngang vậy?

Ron thấy giáo sư Lupin ngớ người nhìn vài chỗ liềncos lòng tốt chỉ lên bậc thang. Giáo sư Lupin nhìn theo.

Beavis xông đến mạnh mẽ chen ngang vào giữa chỗ Draco và Bellanita. Còn lớn tiếng mắng cái gì đó.

Ron. "Beavis là thằng cuồng chị đó thầy."

Giáo sư Lupin bật cười.

......

•••••

°°°°°°

Ngoài lề 1 :

Pierre : Con gái tui ngu lắm mọi người ơi...

Marie : Ba này !

Ngoài lề 2 :

Bella : Panni, tôi biết bí mật của cậu, nếu cậu không làm bạn thân của tôi, tôi sẽ nói cho Bebe biết, cậu crush nó.

Pansy : ... Chơi mất dạy.

25/3/2021~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play