Cuộc sống trong nhà thờ rất yên bình. Juntan ngủ trên giường mỗi ngày, ăn những bữa ăn nóng hổi và mặc quần áo sạch sẽ. Lúc đầu, cậu rất bối rối trước cuộc sống quá yên bình, nhưng đã nhanh chóng quen được với cuộc sống chung với Cha Ernest và những đứa trẻ mồ côi.
Bọn trẻ đều nhỏ tuổi hơn Juntan, nghiễm nhiên Juntan thành người chăm sóc cho chúng, chúng dễ thương và rất yêu quý Juntan.
Juntan chôn con dao gọt hoa quả cậu bé thường dùng trong cách cụ giết người ở một góc nhỏ của nhà thờ. Cậu biết đã không còn cần tới nó nữa.
“Con rất giỏi đấy Juntan.”
Cha Ernest thực sự xúc động khi thấy Juntan có thể ghi nhớ hết cuốn Kinh thánh mà cậu bé đọc.
Cậu đã từng nghĩ việc chỉ cần đọc một lần là có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung cuốn sách là chuyện bình thường, nhưng dường như không phải vậy.
Vị linh mục già làm dấu thánh giá trước ngực khi chứng kiến cậu bé ghi nhớ hết các cuốn sách có trong nhà thờ.
“Đúng là một tài năng Thượng đế đã ban tặng. Juntan, con đúng là thần đồng được Đức Chúa ban phúc đấy.”
Cha Ernest nói đó là món quà của Chúa nhưng cậu không thấy vậy. Cậu chưa từng nhìn thấy Chúa, cũng chưa từng chứng kiến dấu hiệu nào. Cậu thực sự nghi ngờ, không biết liệu ông ấy có thật hay không.
“Thấy con chăm chỉ học hành như thế này, ngài Tiketo cũng sẽ rất vui mừng đấy.”
Juntan đứng bật dậy.
“Ngài Tiketo ấy ạ?”
“Vì ngài ấy khá quan tâm đến tình hình của con nên thi thoảng có gửi thư cho ta. Ngài ấy đã gửi thêm rất nhiều sách khi nghe rằng con vẫn cố gắng đọc hàng ngày. Tất cả những quyển sách đó đều là ngài Tiketo gửi đó.”
Có nhiều sách đến nỗi ngập cứng giá sách. Juntan cầm một cuốn lên và mân mê bìa sách.
Vậy là người đó chắc cũng đã chạm vào cuốn sách này. Nghĩ như vậy, và cậu có thể thấy mỗi cuốn sách ở đây đều là báu vật.
“Ngài Tiketo có đọc cuốn sách không nhỉ?”
“Ta nghĩ là có, ngài ấy là người rất thích đọc sách mà.”
Kể từ đó, Juntan ngấu nghiến từng cuốn sách. Cậu bé đọc rất nhiều, từ lịch sử, thiên văn học, Hoàng gia học, lịch học, ngay cả kịch nghệ. Đối với đại đa số dân chúng, sách rất đắt tiền và ngay cả cơ hội sờ vào một cuốn sách cũng rất khó. Vì vậy cậu rất vui khi ngài ấy đã tặng cậu một cách hào phóng như thế này.
(Lần tới gặp.)
Có thể cùng ngài ấy trao đổi về những cuốn sách cả hai đã từng đọc. Cậu bé đã đọc hết từng cuốn một khi ôm tâm tư ấy. Nhưng ‘lần tới’ mãi chẳng thấy đến. Tiketo không bao giờ xuất hiện trong lễ Chúa nhật, nơi những người hàng xóm gặp mặt.
“Cha ơi, khi nào ngài Tiketo sẽ đến?”
Không giấu được sự tê tái, Juntan hỏi Cha Ernest.
“Con trai ta, ngài Tiketo rất bận.”
Cha Ernest chỉ cho cậu bé về Tiketo. Cậu được gia tộc Branch nhận làm con nuôi từ khi còn nhỏ. Vào năm 20 tuổi anh lên làm đại diện gia tộc, thay thế cho Kinue, người đã đến Ấn Độ để thu mua trà.
Mỗi ngày đều quản lý công việc ở công ty trà, rồi tham gia vào các sự kiện xã giao, phải đi lòng vòng khắp cả London.
Cậu dường như có thể thấy bộ dáng bận rộn của Tiketo.
(Lần tới… Không biết lúc nào mới có thể gặp ngài ấy đây.)
Có thể nhìn thấy dinh thự nhà Branch trên đồi từ nhà thờ. Juntan ngày ngày mong ngóng, nhìn sang nơi đó như thể trông chờ vầng trăng ghé thăm.
Vào một ngày, Juntan dẫn lũ trẻ xuống chợ mua sắm. Khi cậu khệ nệ mang theo lương thực đã mua trên đường về nhà thờ, nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy phía trước nên Juntan đã kéo lũ trẻ đứng dẹp sang một bên.
Thời điểm xe sắp đi qua, cậu nhìn thấy người cậu trông chờ ngồi tựa trên cửa sổ nhỏ của chiếc xe ngựa. – Là Tiketo!
Ngài ấy ngồi cùng với ai đó trên chiếc xe ấy, có vẻ là một phụ nữ, vì cậu trông thấy dải ruy băng cuốn quanh chiếc mũ lộng lẫy. Tiketo đang cười với người đó. Một nụ cười dịu dàng đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được người kia hẳn phải rất quan trọng với anh ta.
Lồng ngực Juntan nhói đau, cậu hét to:
“Ngài Tiketo!”
Tiketo quay sang, chạm mắt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, cỗ xe biến mất. Juntan vứt thức ăn xuống đất, cố gắng đuổi theo. Cậu chạy bằng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể nào theo kịp tốc độ của ngựa, khoảng cách dần dần xa.
Juntan vẫn vừa chạy vừa cố gắng hét theo:
“Ngài Tiketo! Ngài Tiketo! Đợi! Làm ơn đợi tôi với!”
Nhưng chiếc xe ngựa hoàn toàn không giảm tốc. Cỗ xe biến mất trên ngọn đồi, để mình Juntan đứng đó. Hơi thở nặng nề và trái tim phát rền từng tiếng nhức buốt.
Một phần cơn đau do cậu đã chạy bằng tất cả sức lực của mình, nhưng đó không phải là tất cả.
(… Tại sao?)
Cậu đã gọi ngài ấy rất nhiều lần, vậy nhưng Tiketo không trả lời.
Do không nhận ra? Không, ngài ấy có biết mà.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng cậu đã chạm mắt với Tiketo
Lẽ ra ngài ấy có thể cho dừng xe ngựa lại, nhưng tại sao lại không làm vậy?
Tối hôm đó, Juntan gặp cha Ernest khi khẽ khàng rời khỏi phòng sau khi cho tụi trẻ đi ngủ.
“Juntan, hôm nay con thấy ngài Tiketo trên xe ngựa nhỉ? Ngài Tiketo có nhờ ta chuyển lời.”
Quả nhiên là ngài ấy.
“Cha, ngài Tiketo nói gì ạ?”
“Từ giờ gặp bên ngoài đừng có kêu tên ngài ấy, cũng không được phép lại gần gia tộc Branch.”
Tim Juntan nhói lên liên hồi, hơi thở như ngừng lại trong chốc lát.
Là sự cự tuyệt rõ ràng.
“… Tại sao ạ?”
“Giờ tập trung vào học hành đi.”
“Ngài ấy không muốn mọi người biết một quý tộc thượng lưu có liên hệ gì với một đứa trẻ hạ đẳng như con sao?”
Nụ cười ban sáng của Tiketo lướt qua tâm trí nhỏ bé.
Ngài ấy đang mỉm cười với người phụ nữ đi cùng xe ngựa – nụ cười trìu mến và đầy cưng chiều.
Tim thật đau.
“Ngài ấy sẽ thỏa mãn khi con chỉ đọc sách hay tập trung học hành ạ? Con cản trở ngài ấy sao? Chắc ngay từ đầu chỉ là một chút thương cảm cho đứa trẻ đáng thương là con thôi, ngay từ đầu đã không muốn gặp lại con rồi.”
Trái tim cậu bé như bị moi ra và băm thành mảnh nhỏ qua từng lời cậu nói, nhưng lại không có cách nào ngừng được.
“Lẽ ra ngài ấy phải giết con ngay lúc đó nếu có ý định vứt bỏ con chứ.”
Ngực đau thắt đến mức Juntan xé rạch chiếc áo, bấu móng tay lên da thịt và cào cấu đến bật máu.
“Ngừng lại ngay Juntan!”
Cha Ernest túm chặt tay cậu, ngăn cậu bé không tự làm hại mình. Vệt máu dần rỉ ra từ vết cào dài trên ngực, như thể thứ làm cậu bị thương là móng vuốt của loài dã thú và ngăn chặn việc tự làm hại mình.
Juntan cắn chặt hàm răng, gầm gừ qua từng tiếng thở.
“… muốn giết.”
Cứ nghĩ tới Tiketo là thật đau đớn, thật khổ sở. Với cậu, cách duy nhất để loại bỏ cơn đau này là loại bỏ nguồn cơn.
“Con muốn giết người đó. Bằng chính đôi tay này!!”
Sát khí mạnh mẽ bùng lên. Ngay lúc đó, cậu bé chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Những đứa trẻ bị đánh thức đứng đầy hành lang, khóc lóc với vẻ mặt hoảng loạn như thể đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
“A…”
Juntan bình tĩnh hơn khi nhìn thấy những giọt nước mắt của lũ trẻ run rẩy, cơn tức giận lắng xuống. Cha Ernest âm thầm nắm lấy tay Juntan, nhẹ nhàng dùng hai tay quấn lấy.
“Juntan, bàn tay của con không phải để giết người.”
“… Vậy thì để làm gì?”
“Để ôm một ai đó. Người ấy chắc chắn sẽ xuất hiện. Là người mà con muốn được ôm trong vòng tay.”
Lũ trẻ vẫn không ngừng khóc, bám lấy Juntan. Bằng cách này, cậu bé nhận ra mình được an ủi bởi những hơi ấm bẻ nhỏ vây quanh.
Trái tim cậu bé dần bình ổn. Juntan nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, đôi tay của kẻ giết người đã từng vấy đầy máu. Đôi tay bẩn đến chừng không thể gột rửa.
(Có người nào như thế không?)
Có người nào muốn được ôm bằng đôi tay dơ bẩn này không? Sẽ có người nghĩ như thế chứ? Người ấy có tồn tại không đây?
(Sẽ không.)
Cậu nghĩ cơn đau nơi ngực này sẽ chẳng thể nào lành lại được, dù có ôm ai đi chăng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT