Dịch giả: Đinh Đinh

Tiketo tỉnh dậy với tiếng kêu của Kuromatsu.

Lần đầu tiên trời hứng nẳng ở London sau một thời gian dài mưa bay, Tiketo nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang từ cửa sổ, nơi bầu trời xanh đang trải rộng.

(Chói quá…)

Nhìn đồng hồ, đã gần trưa. Lâu rồi cậu chưa ngủ sâu như vậy.

Bác sĩ điều trị Sasaki đặt một ống nghe lên ngực Tiketo, và khi anh hoàn thành cuộc kiểm tra như thường lệ, anh đặt tay lên cằm, ngẫm nghĩ.

“Ừm… Đây…”

Sasaki, người luôn mỉm cười, giờ lại có một biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.

“Anh Sasaki… cơ thể của em đang trở nên tồi tệ hơn?”

Cậu đã làm tình lần đầu tiên với Juntan vào đêm qua. Có lẽ việc này  gây ra rất nhiều mệt nhọc cho cơ thể, tất nhiên cậu nhận thức được điều đó và sẵn sàng nếu như vì thế mà tuổi thọ bị rút ngắn. Nếu có điều gì đó không ổn với cơ thể của cậu, cậu muốn hiểu rõ nó.

Cậu chờ đợi kết quả chẩn đoán với một chút lo lắng trong khi Sasaki mỉm cười.

“Không, ngược lại. Tình hình cơ thể của Tiketo hôm nay cực kỳ tốt, rất khỏe là đằng khác.”

“Sao cơ…?”

“Sắc mặt cũng tốt, nét mặt nhu hòa hơn. Cậu thấy đấy, đôi bàn tay luôn lạnh giờ đến cả các đầu ngón tay cũng ấm hồng. Thật tuyệt vời, cứ như là được truyền sinh khí cho vậy.”

“Sinh…?”

Nhớ lại đêm qua, Tiketo đỏ mặt. Chạm vào đầu ngón tay, hơi ấm nhàn nhạt, hoàn toàn không muốn bị phai đi chút nào.

(Này… Là vì được cậu ấy ôm ấy sao?)

Cậu bất tỉnh, vậy nên đã không biết điều gì xảy ra với mình sau đó. Khi tỉnh dậy, Juntan không ở cùng, nhưng cơ thể đã được lau sạch sẽ, khăn trải giường ngổn ngang được xếp lại, cậu mặc quần áo ngủ của mình. Không có dấu vết nào trong phòng, nhưng dấu ấn của Juntan vẫn còn khắp cơ thể. Dư âm của nhiệt độ vẫn còn lưu đọng.

(Cứ như thể cơ thể tôi được tái sinh vậy….–)

Sasaki chỉ vào cổ và nói với Tiketo đang đỏ mặt cài cúc áo.

“Tiketo, cậu nên giấu chỗ này khi đi ra ngoài đấy.”

“Chỗ này?”

Tiketo nhìn vào gương, hoảng hốt. Dấu hôn rõ ràng trên cổ. Không chỉ một, mà là rất nhiều. Giống như để đánh dấu chủ quyền vậy.

“Tên, tên đó… làm quá lắm!”

Sasaki cười lớn khi nhìn thấy Tiketo đỏ bừng lên tức giận.

“Anh Sasaki, xin đừng cười! Thế này thì em không mặc áo thấp cổ được!”

“A haha, không sao. Điều quan trọng là chú trọng về thân thể và sức khỏe của mình, nhưng vì em vẫn còn sống, em nên làm những gì mình muốn.”

“Làm…? Em hoàn toàn không muốn làm điều đó chút nào….!”

Tiketo đang lầm bầm.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vâng, vâng.”

“Là tôi, Juntan.”

Tiketo ngạc nhiên, gần như nhảy dựng lên. Cánh cửa mở ra và Juntan xuất hiện.

“Chào buổi sáng, ngài Tiketo, anh Sasaki.”

Nụ cười long lanh của thiên thần hôm nay càng tỏa sáng hơn. Niềm vui tràn ra từ khắp cơ thể, có thể nhìn thấy lượng lớn cánh lông trắng muốt mọc ra từ đôi cánh đang nhảy múa.

(Ờ…!)

Tiketo ngoảnh mặt đi, quá chói mắt khi phải nhìn thẳng vào mặt Juntan.

Sasaki khéo léo bỏ ống nghe vào túi và nói với Juntan.

“Vậy thì, nhờ cậu nhé, Juntan.”

“Vâng.”

“Ơ, này, anh Sasaki…!”

“Đi thôi, Kuromatsu.”

Sasaki bế chú mèo trên tay, rời khỏi phòng.

Bất giác Tiketo thấy hơi lúng túng khi ở một mình với Juntan. Hai tay khoanh trước ngực che giấu tiếng tim đập rộn.

“Ngài Tiketo.”

Vai cậu nảy lên, giả vờ bình tĩnh, Tiketo hỏi gắt.

“G, Gì?”

“Tôi đã chuẩn bị bánh mì, súp và trà. Ngài có muốn ăn không?”

Juntan đẩy bữa sáng được chuẩn bị trên xe vào.

Mùi thơm từ đồ ăn dậy lên, chiếc bụng rỗng của Tiketo réo rắt.

“Ừ, có.”

Tiketo vừa ăn vừa liếc nhìn Juntan.

(Tên này… Từ giờ nên làm thế nào đây…)

Đã hết kỳ hạn một năm của vệ sỹ. Công việc đã hoàn thành và hắn cũng đã nhận được phần thưởng. Như vậy là hợp đồng kết thúc.

Luôn nói muốn ngài, muốn ôm ấp, nhưng cũng có những người chỉ cần một lần là thỏa mãn. Đồng tính nam không thể kết hôn, mối quan hệ này hoàn toàn không có tương lai.

Juntan đặt tách trà lên bàn.

“Xin mời. Mong nó hợp khẩu vị của ngài.”

“Ừ, Ừ.”

Tiketo gật đầu sau khi uống thử. Có vẻ như tên này đã học khá nhiều trong lúc cậu không để ý. Nếu không sẽ không thể pha được hương vị này, độ ngon của Silky River được phát huy tối đa.

“Thế nào ạ?”

“Ừm… Ngon.”

Juntan mỉm cười.

“Vậy thật tốt quá.”

Nụ cười hạnh phúc, trái tim Tiketo hẫng một mịt.

(Mình vẫn muốn cậu ta ở bên cạnh. Nhưng…)

Tiếp tục làm vệ sĩ đồng nghĩa với việc tiếp tục chiến đấu với những tên sát thủ mà Bourbon gửi tới, hắn sẽ gặp nguy hiểm và phải chuẩn bị tinh thần để giết kẻ tới để giết mình, nhưng, hắn sẽ mang tội danh giết người nghiêm trọng. Khi cậu đang lo lắng về điều đó, Juntan trình lên vài bức thư.

“Có một vài lá thư gửi cho ngài.”

“Ừ. Ừm.”

Mỗi bức thư đều là tên của một quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu. Dạ tiệc, vũ hội, hội săn cáo, câu cá, đua ngựa… tất cả đều là những lời mời gọi xã giao.

Ở vương quốc Anh, các mùa giao lưu, các sự kiện đều đều ngày qua ngày.

“Là những lời mời từ quý tộc. Khá nhiều, ngài có định tham dự hết không?”

“Đương nhiên. Điều quan trọng là ta phải có mặt ở nhiều nơi nhất có thể và cho thấy sự hiện diện của gia tộc Branch.”

Chủ nhân của gia tộc Branch đã nhận nuôi Tiketo dù biết cậu là mục tiêu của những kẻ giết người. Để trả ơn cho ân tình đấy, cậu luôn xuất hiện trong các buổi tiệc xã giao với tư cách là công tử gia tộc Branch, mặc kệ sát thủ hay cho dù việc đó có gây ảnh hưởng nặng nề đến cơ thể yếu đuối của cậu đi chăng nữa.

“Vậy thì tôi sẽ đón ngày như thường lệ.”

Tiketo ngẩng mặt lên thật nhanh, Juntan không mỉm cười.

“Tôi sẽ đón ngài bằng ô tô.”

Đôi mắt Tiketo giao động khi nhìn vào nụ cười lấp lánh như thiên thần của người đối diện.

“… Đưa đón ta sẽ rất khó khăn. Hàng ngày ta sẽ phải di chuyển khắp nơi.”

“Tôi chỉ cần ngày nào cũng được ở bên ngài Tiketo là đã đủ hạnh phúc rồi.”

“Bourbons chắc chắn sẽ tiếp tục gửi thêm sát thủ.”

“Tôi sẽ bảo vệ ngài.”

Juntan quỳ xuống trước mặt Tiketo, nắm lấy tay cậu một cách cung kính.

“Hãy cùng đi đến những nơi mà ngài Tiketo muốn đến. Tây Ban Nha, Nhật Bản, tận cùng thế giới. Tôi sẽ đồng hành cùng ngài mãi mãi.”

Lồng ngực Tiketo phập phồng reo vang, một hình ảnh hiện lên trong đầu cậu.

Dưới ánh nắng rực rỡ, chiếc ô tô chạy qua lục địa, nơi có thể nhìn thấy đường chân trời, Juntan ngồi ở ghế lái, cậu ngồi bên ghế phụ. Dù có bất cứ kẻ giết người nào đi chăng nữa cũng không sợ hãi vì đã có Juntan ở bên. Ô tô tăng tốc, chạy qua các lục địa rộng lớn. Tự do, thoải mái bay vòng quanh thế giới –

Dưới ánh nắng rực rỡ, bao quanh là nụ cười chói sáng của Juntan, cậu đã nhìn thấy một tương lai đầy hứa hẹn trong khoảnh khắc.

Tiketo giữ cho giọng mình không run rẩy, cất tiếng.

“… Không còn cách nào nhỉ, vậy ta sẽ gia hạn hợp đồng vệ sĩ nhé.”

Juntanu ôm chầm lấy cậu.

“Cảm ơn ngài! Tôi ….. Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Với nụ cười long lanh thiên thần, đôi lông vũ trắng muốt tung bay. Có vẻ hắn đang rất vui.

(Tên thiên thần ngốc này.)

Tiketo nhẹ nhàng dựa má vào khuôn ngực rộng của Juntan để hắn không nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng của cậu.

Nhưng ngay lập tức choáng váng ở khoảnh khắc tiếp.

“….. Này, tay ngươi làm gì thế hả?”

Tay Juntan đang luồn vào trong áo, di động trên cánh lưng cong.

“Vì ngài Tiketo dễ thương quá nên tôi tiện tay. Ôi, cái mông đáng yêu quá.”

“Này, dừng lại! Nhột!”

Tiketo cố gắng tránh ra khỏi Juntan, nhưng bị vòng tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt.

“Ah, tôi rất vui …. Tôi luôn có thể ôm ấp ngài bất cứ lúc nào Tiketo từ bây giờ.”

“Hả? Chờ một chút! Ta ký hợp đồng vệ sĩ, nhưng không có nói gì tới chuyện này cả!”

“Từ lúc tôi được ôm ngài, tôi đã hiểu ra một chuyện.”

“Hử… Ý, ý là gì?”

“Một khi đã thưởng thức hương vị của ngài Tiketo thì tôi càng lúc càng muốn ăn ngài hơn… tính chất nghiện này… chắc hẳn là một loại thuốc phiện rồi.”

Đôi mắt Juntan long lanh như dã thú động dục, hắn thở nhanh, đưa lưỡi viền quanh, liếm láp.

Như con mồi bị khóa chặt, Tiketo cứng người, rụt mặt lại.

“Ngươi… Mục đích của ngươi là cơ thể ta à…?”

“Xin hãy trả tiền công cho tôi, ngài Tiketo. Trước hết thì, chúng ta cần tiếp tục chuyện ngày hôm qua.”

“Tiếp tục? Chẳng phải đã xong rồi sao……!!!”

“Mới có một lần và ngài đã ngủ mất mà. Tôi ăn vẫn chưa đủ, tôi còn muốn ăn nữa.”

Tiketo tái mặt, có vẻ như Juntan dự định làm việc này nhiều lần nữa trong tương lai. Mặc dù tác động của việc hôm qua giúp cơ thể cậu như được tái tạo, nhưng mà…

(Nguy rồi… Mình sẽ bị tên này làm đến chết mất!)

Tiketo quay lưng lại muốn bỏ chạy.

“Lần kế. Ta còn phải làm việc.”

Cậu cố gắng chuồn khỏi giường nhưng ngay lập tức bị kéo lại.

“Không sao đâu, tôi đã lo liệu hết rồi.”

“Hả?”

“Hôm nay cũng không có kế hoạch xã giao nào cả, nên chúng ta có thể tận hưởng cả một ngày trọn vẹn.”

“Ngươi, sao ngươi lại biết lịch trình của ta?”

“A ha ha. Vậy, tôi xin phép ăn nhé.”

Tiketo bị đẩy xuống giường, quần áo cũng bị lột đi nhanh chóng. Nụ hôn nồng cháy dính lên cần cổ, cơ thể Tiketo nhảy dựng.

“A. hah…! Chờ đã! Tên này! Chờ! Ta là chủ nhân của ngươi đấy! Mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối! Nghe lời người khác chút đi!”

“Tôi xin lỗi, tôi không thể chờ đợi được. Tôi không thể chịu đựng được nữa đâu ngài Tiketo.”

Từ chối mệnh lệnh, Juntan dán người lên Tiketo. Cậu rơi nước mắt, không thể cưỡng lại sự vuốt ve khiến cơ thể nóng bừng lên, tên này hoàn toàn nắm được hết các điểm nhạy cảm của cậu sau  đêm qua.

“Con chó hoang này…!”

Ban đầu, cậu chỉ định huấn luyện con chó hoang này thôi. Cậu nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm nếu để một con chó hoang hung dữ như vậy chạy loăng quăng không được kiểm soát, nên tạm thời trói nó lại bằng một bản hợp đồng. Nhưng –

(Hình như mình mới là người bị tóm giữ –?)

Đã tưởng huấn luyện đủ rồi, nhưng lại không thể chờ đợi. Chỉ mới ban thưởng, mà lại kêu không đủ rồi bám dinh lấy thế này. Tên này, dục cầu bất mãn!!!

Tiketo hét vào mặt Juntan, đang lên cơn thèm khát với nụ cười rạng rỡ.

“Ngừng ngay!!! Tên thiên sứ động dục này!!!”

Tiếng hét của Tiketo vang vọng khắp trời xanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play