Cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Juntan được đối xử như thế này.
Tiketo nói sẽ dội nước lên đầu để xả bọt.
“Này, nhìn tóc của ngươi đi.”
Tiketo chỉ vào gương, Juntan thấy mình phản chiếu trong đó. Mái tóc vốn lấm lem bùn đất đã chuyển màu.
Tóc màu hạt dẻ nhạt nhòa ướt đẫm. Ánh sáng từ ngọn đèn hắt vào những giọt nước trên tóc khiến chúng như ánh vàng rực rỡ.
“Thấy chứ, chúng lấp lánh dưới ánh sáng này… Đẹp ghê, y như Mặt Trời vậy.”
Tiketo nhẹ cười khi chạm khẽ lên mái tóc đó.
Thịch, lồng ngực Juntan vang lên một tiếng nhỏ.
(Đẹp… Thứ đẹp đẽ ở đây không phải tóc tôi…)
Nụ cười của Tiketo còn bắt mắt hơn mái tóc cậu bé. Tiketo ném lại chiếc khăn tắm cho Juntan sau khi rời khỏi bồn.
“Ngươi hẳn biết cách tự lau người nhỉ. Đồ thay ở đằng kia. Xong hết thì sang phòng bên cạnh.”
Rồi Tiketo để lại Juntan một mình, cậu bé sờ lên ngực, trái tim cậu đang đập điên cuồng.
(Này là gì…?)
Đây là lần đầu tiên trái tim cậu reo vang như thế.
Juntan mặc chiếc sơ mi trắng và quần tây đã được chuẩn bị, quấn cà vạt một cách dễ dàng và đi vào phòng bên. Trên chiếc bàn dài có những chân nến thắp sáng xếp dọc, Tiketo đọc sách bên lò sưởi. Khi anh đến gần, cậu ngước lên khỏi cuốn sách và nhìn từ đầu đến đầu chân Juntan.
“Bộ này ta mặc hồi nhỏ, khá vừa vặn nhỉ.”
Juntan ngẩng lên đối mặt với Tiketo cao hơn mình một cái đầu, chàng thanh niên chỉnh trang lại chiếc cà vạt cho cậu bé.
“Phải thắt chặt, có thể hơi chật nhưng cố chịu đi. Chuyện ăn mặc không phải tất cả, nhưng cũng là phép lịch sự tối thiểu để không thất lễ với người khác. Cách ứng xử là điều tối quan trọng.”
Đồ ăn được xếp lên bàn, rổ đầy ắp bánh mì, hơi nóng tỏa ra từ bát súp, mùi thịt quay ngào ngạt. Bụng Juntan réo ầm ĩ. Tiketo bật cười.
“Đúng là con chó hoang đói bụng. Ăn được bao nhiêu thì cứ ăn đi.”
“Hả? Tại sao?”
“Ngươi vẫn còn là trẻ con mà. Việc của một đứa trẻ là ăn ngon, ngủ kỹ, học tốt. Nào, trước khi đồ nguội hết thì ăn đi.”
Mùi thơm quẩn quanh mũi khiến Juntan không chịu được, cậu bé cầm thịt lên và ngoạm miếng to.
“Nào nào, chờ đã. Đúng là con chó hoang mà. Không thể ăn như thế được. Thật thô tục. Ngồi lên ghế, dung nĩa và dao để ăn.”
Tiketo đứng sau Juntan, nắm lấy tay cậu bé để dạy cậu cách dung dao nĩa. Juntan vừa hồi hộp vừa lo lắng khi được đôi tay trắng nõn chạm vào.
“Đúng rồi. Giỏi lắm. Trí nhớ lẫn cơ tay rất tốt đấy.”
Thật tuyệt khi được khen ngợi. Vừa ăn vừa học quy tắc bàn ăn, nghỉ ngơi sau khi dọn sạch những chiếc đĩa đựng đồ ăn, Tiketo pha trà cho cậu bé.
“Trà sữa đây. Ta đã thêm rất nhiều sữa và đường để trẻ em cũng có thể uống.”
Trà là món khoái khẩu của giới quý tộc và tất nhiên đây là lần đầu tiên Juntan được thưởng thức. Cậu bé ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt với độ se nhẹ lan tỏa trong miệng, trà lượn qua cổ họng làm ấm cơ thể và lồng ngực.
“… Ngon ghê.”
“Đương nhiên. Silky River của nhà Branch là ngon nhất thế giới đấy.”
Tiketo ưỡn ngực tự hào. Hai người cùng uống trà cùng nói chuyện.
“Thế, ai đã ra lệnh cho ngươi giết ta? Khách hàng của ngươi là ai?”
Juntan thành thực trả lời.
“Không biết.”
“Ta sẽ không nói cho ai biết ngươi đã hé miệng đâu. Dù sao ta cũng là mục tiêu của chúng mà, nên sẽ không thể chạy lung tung mà mách lẻo chứ. Nên hãy thành thật đi.”
“Tôi thực sự không biết. Vị khách đó che mặt bằng một chiếc mặt nạ. Tôi thậm chí còn không biết tên hắn. Hắn nói hắn sẽ cho tôi rất nhiều tiền nếu tôi giết anh.”
Tiketo cau mày.
“Ngươi cố gắng giết ta mà không biết gì về khách hàng của mình sao? Chỉ vì tiền?”
Juntan gật đầu.
Tiketo đứng dậy, đi nhanh khỏi phòng, và lập tức trở lại, ném đống tiền mặt lẫn vàng lên bàn.
“Ta cho ngươi tiền, giết người cho ta. Như vậy là cậu có thể giết bất cứ ai? Ngươi lấy tiền làm gì, đối với ngươi con người là thứ rẻ rúng như vậy à?”
Juntan chăm chú nhìn Tiketo, thấy sự tức giận hiện hữu cả ở nét mặt lẫn giọng nói người nọ. Cậu biết Tiketo thực sự tức giận nhưng lại không hiểu tại sao người ấy lại nổi giận.
Con người chắc chắn sẽ chết vào một ngày nào đó. Cậu chỉ làm cho quá trình đó nhanh hơn mà thôi.
“Chỉ có thú hoang mới giết chóc để sinh tồn mà không cần lý do.”
“Thì tôi là thú hoang mà.”
“Ngươi trả treo ta đấy à?”
“Người ta nói như vậy. Người đầu tiên bảo tôi giết người. Không có nhà cửa, không gia đình, không ai chịu giúp đỡ, vậy nên chỉ có thể giết người cướp của mà sống thôi.”
Tiketo dịu giọng:
“Ngươi nhận được bao nhiêu tiền từ kẻ đó?”
“Thịt và bánh mì.”
“Vì miếng ăn à. Con chó hoang này.”
Buông một tiếng than nhẹ, Tiketo nắm lấy bả vai Juntan.
“Nghe đây, những kẻ hạ đẳng đã đưa mồi cho ngươi và bắt ngươi phải giết người là người xấu. Nhưng ngươi cũng có lỗi khi để bản thân trôi theo chúng. Đừng có bao biện rằng ngươi không biết gì nên sẽ được tha thứ. Ngươi còn không có ý định tìm hiểu tại sao chúng lại bắt một đứa bé như ngươi giết người. Đấy là sự cẩu thả trong chính cách sống của ngươi.”
Đôi mắt xanh như lửa rực. Tiketo nhìn thẳng vào đôi mắt Juntan với cơn giận dữ không cần giấu diếm.
“Ngươi là một con người. Ngươi thông minh, vậy nên hãy suy nghĩ sao cho thật đứng đắn. Đừng tự biến trái tim mình giống như con chó hoang vì người khác nói như vậy.”
Juntan nhìn đăm đăm vào Tiketo mạnh mẽ quyết đoán, rồi chợt nhận ra.
(A, đúng rồi.)
Cậu bé đã nhận ra lý do Tiketo nổi giận.
(Người này đang nổi giận vì mình.)
Một nửa là mắng mỏ đứa trẻ đã làm điều sai trái, một nửa là phẫn nộ với những kẻ tự xưng người lớn thấp hèn kia lợi dụng trẻ em. Ngực Juntan lần nữa đập mạnh.
(Người này thật tốt.)
Hoàn toàn khác biệt với những kẻ cậu bé đã gặp từ trước tới giờ. Muốn được ngắm người ấy mãi, muốn được nghe người ấy nói chuyện. Tâm trạng ấy bất giác nở rộ.
“Chết tiệt! Ôi, thật là bực mình.”
Cơn nóng dường như vẫn chưa nguôi ngoai, Tiketo vớ lấy cái nĩa, đâm phụp vào chiếc bánh trên bàn rồi bắt đầu ăn.
“Lễ nghi là quan trọng đi đâu rồi?”
“Chả đi đâu hết, nhất là lúc đang bực tức. Nào, ăn đi.”
Juntan nhận lấy chiếc nĩa, cùng ăn bánh với Tiketo.
Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác chia sẻ một cái bánh với ai đó.
“Nghe đây, đừng có giết người vì tiền hay đồ ăn nữa. Là một sai lầm lớn khi nghĩ rằng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi giết người. Chỉ cần nhận tiền rồi làm gì cũng chịu làm thì sẽ chỉ giống như những kẻ ngu xuẩn mà thôi. Đừng có vâng vâng dạ dạ theo lời người khác mà phạm tội. Hãy sống với lòng kiêu hãnh của chính mình.”
Juntan lắng nghe bài giảng của Tiketo khi ăn bánh. Giọng nói trầm ấm và rõ ràng, thoải mái như thưởng thức một giai điệu du dương.
Nhưng cậu bé mãi vẫn không hiểu, tại sao không được giết người.
Ngày hôm sau, Juntan được đưa lên xe ngựa đến một nhà thờ nhỏ.
Vị linh mục già, tóc hoa râm đứng trước cửa và hướng về phía họ cúi chào.
Tiketo đứng bên cạnh Juntan và nói.
“Từ hôm nay, đây là nhà của ngươi.”
“Nhà…?”
“Cuộc sống của chó hoang đã kết thúc rồi. Ngươi hãy ở lại đây, ngày ngày ngủ ngon, ăn khỏe, mặc những đồ sạch sẽ. Sống cuộc sống của một con người.”
Juntan choáng váng. Một đứa trẻ luôn phải tìm kiếm một nơi để tránh qua mưa gió, giết người để ăn, và cướp để lấy quần áo. Đột nhiên không cần phải làm những việc đó nữa, khiến nó mất phương hướng.
“Có gì không hiểu cứ hỏi cha Ernest. Hãy coi ông ấy là một người thầy và học cho tốt vào.”
“Học cái gì?”
“Tất cả những thứ mà ngươi chưa biết, học thật nhiều để trở thành một người tốt hơn.”
Trái tim Juntan ngập tràn những cảm xúc. Tại sao người này lại cho cậu nhiều đến như vậy?
(Mình không muốn người này chết.)
Juntan chỉ vào đôi tai của Tiketo và nói:
“Tháo đôi bông tai đỏ đó ra.”
Tiketo đảo mắt, cúi nhìn.
“Để làm gì?”
“Người yêu cầu ta giết ngài nói vậy. Hoa tai đỏ như máu, là dấu hiệu nhận biết ngài.”
Ra thế, mắt Tiketo ánh tia sắc lẻm.
“Quả nhiên… những kẻ biết về đôi bông tai này, không ai khác là nhà Bourbons.”
“Nhà Bourbons?”
“Ồ, ngươi không phải sát thủ đầu tiên. Bourbons đã cử một số kẻ ngu ngốc khác tới nhằm loại bỏ ta rồi.”
Tiketo vuốt ve bông tai đáp lời.
“Nhưng ta sẽ không tháo cái này xuống đâu. Viên ngọc đỏ này có tên là Red Beryl, báu vật gia đình đã được truyền qua nhiều thế hệ. Nó là kỷ vật của người cha quá cố của ta và là bằng chứng rằng ta là chính ta.”
“Nhưng… sẽ không sao chứ?”
Nếu vẫn giữ dấu hiệu đó, chắc chắn sẽ lại thành mục tiêu của những tên sát thủ khác.
Chỉ cần nghĩ tới việc người này có thể bị giết mất cậu bé đã thấy tim đau âm ỉ.
Vậy mà người ấy lại chỉ cười ngạo nghễ:
“Ngươi nghĩ ta là ai? Ta là Tiketo W. Branch, người đã sống sót qua rất nhiều cuộc ám sát. Cái bẫy bắt ngươi chỉ là mở đầu thôi. Còn rất nhiều bẫy khác trong dinh thự. Cho dù có bao nhiêu sát thủ đi nữa, ta cũng sẽ trả đũa từng kẻ một.”
Juntan bất giác bật cười ngắm dáng vẻ sảng khoái của Tiketo khi cậu nói cậu sẽ lấy đám sát thủ làm túi nệm đánh.
“Cuối cùng cũng chịu cười. Nụ cười là tốt nhất cho trẻ nhỏ đấy.”
Bàn tay Tiketo đặt khẽ lên đầu Juntan rồi xoa mớ tóc mềm.
Tim Juntan ngừng lại một khắc vì bàn tay dịu dàng và nụ cười êm ấy.
“Thế nhé.”
Juntan hốt hoảng gọi theo bóng lưng gần cửa xe ngựa.
“Ngài Tiketo…!”
Tiketo quay đầu.
“Tôi… Có thể gặp lại ngài không?”
“– Ừm. Học hành cho tốt vào.”
Juntan mỉm cười nhìn theo chiếc xe có Tiketo trên đó.
(Tốt quá… Vẫn có thể gặp lại ngài ấy.)
Lần đầu tiên trong đời, cậu bé mong chờ tương lai tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT