Du Chí Hòa đã đồng ý
Du Minh cùng với các vị phú nhị đại ở Lâm An, còn có các quản lý cấp cao đều vô cùng kinh ngạc.
Tập đoàn Hoa Hiệp là do một tay Du Chí Hòa xây dựng, tại sao ông ta có thể chắp tay dâng tâm huyết của mình cho người khác, đây không phải là phong cách làm việc của anh hùng.
“Ba, ba hồ đồ rồi hả?” Trên mặt Du Minh tràn đầy lo lắng, có làm như thế nào anh ta cũng không hiểu được cách làm của Du Chí Hòa.
“Ông Du, không thể để cái tên họ Tào chiếm tiện nghi được!”
“Mọi người tin tưởng Hoa Hiệp có thể vượt qua khó khăn!”
“Cho dù Hoa Hiệp có thật sự phá sản đi nữa thì cũng không thể giao lại cho loại người tiểu nhân như Tào Ninh và Mã Phúc Thụy được?”
...
Nhóm phú nhị đại đều đang khuyên nhủ Du Chí Hòa, hi vọng là Du Chí Hòa có thể thay đổi quyết định.
Bọn họ đều là đám con cháu trẻ tuổi, Du Chí Hòa là vương giả đã tung hoành ở thượng hải nhiều năm, vấn đề mà ông ta suy nghĩ, phương diện mà ông ta cân nhắc nhiều hơn bọn họ rất nhiều, nếu như có lựa chọn khác, Du Chí Hòa sao có thể tặng xí nghiệp của mình cho người khác? Chỉ là bởi vì hiện tại đã không còn cách nào khác.
“Tập đoàn Hoa Hiệp là một xí nghiệp chủ chốt ở Lâm An, nó không chỉ là của gia đình nhà họ Du, nó còn thuộc về toàn bộ nhân dân ở Lâm An. Một khi tập đoàn Hoa Hiệp xuất hiện vấn đề hoặc là bất hạnh phải đóng cửa, vậy sẽ ảnh hưởng đến chín nghìn tám trăm nhân viên đang làm việc, đây chính là chín nghìn tám trăm gia đình, gián tiếp ảnh hưởng đến ba mươi nghìn người, chỉ sợ sẽ sinh ra thay đổi rất lớn đối với xã hội.
Tập đoàn Hoa Hiệp có thể có được thành tựu như ngày hôm nay không thể rời khỏi sự ủng hộ của nhân dân, lúc này chúng ta lại có chuyện như thế, sao lại có thể suy nghĩ cho mình mà không để ý đến nhân dân ở Lâm An được chứ? Cho nên tập đoàn Hoa Hiệp tuyệt đối không phải xảy ra chuyện được.
Hiện tại tập đoàn Hoa Hiệp ở trong tay của tôi, tôi không có cách nào duy trì sự phồn vinh của nó, nếu như nhà họ Tào có ý muốn tiếp nhận, tập đoàn Hoa Hiệp đang phải đứng trước cục diễn rối rắm, tôi đồng ý giao tập đoàn Hoa Hiệp lại cho bọn họ, cũng coi như là tâm ý cuối cùng của tôi đối với nhân dân ở Lâm An?”
Du Chí Hòa nhìn Du Minh cùng với những phú nhị đại khác, nói một cách sâu sắc, ông ta hy vọng những người trẻ tuổi có thể hiểu được quyết định của ông ta.
Nghe những lời nói của Du Chí Hòa, bọn người Du Minh có hơi trầm mặt, những gì mà ba anh ta nói hoàn toàn chính xác, cảnh giới của ba anh ta là thứ mà bọn họ không đạt được. Bọn họ không còn lời nào để nói nữa rồi, nhưng mà khi nghĩ đến tập đoàn Hoa Hiệp sẽ rơi vào trong tay của nhà họ Tào, trong lòng vẫn vô cùng không cam lòng.
Phóng viên ở đây nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng của Du Chí Hòa, trong lòng của bọn họ cũng cảm thấy vô cùng cảm động, đây là một phú hào có giá trị bản thân mấy nghìn tỷ lại có thể kiên định giữ vững quy tắc làm người, chẳng trách có thể làm giàu đến tận đây.
“Được lắm, quả nhiên là chú Du có ý chí bao la, cháu đây bội phục vô cùng.”
Tào Ninh khẽ cười nói, anh ta lấy một xấp tài liệu từ trong tay của cấp dưới đưa tới trước mặt của Du Chí Hòa rồi nói.
“Chú Du, tôi đã sớm đánh một phần hợp đồng thu mua rồi, mời chú Du xem qua, nếu như không có vấn đề gì thì mời chú Du ký tên trên hợp đồng, tôi sẽ lập tức chuyển chín mươi nghìn tỷ vào trong tài khoản của nhà họ Du?”
Du Chí Hòa lật tài liệu ra, trong tài liệu là tài sản còn lại của tập đoàn Hoa Hiệp và của ông ta ở Lâm An, tất cả đều được viết ở trong đó. Du Chí Hòa cười khổ không thôi, nhà họ Tào đã chuẩn bị đuổi nhà họ Du bọn họ khỏi Lâm An.
Nhưng mà lúc này ông ta cũng chỉ có ký tên.
Du Chí Hòa cầm cây bút máy lên muốn ký tên của mình trên hợp đồng.
Bọn người Du Minh và phú nhị đại vô cùng không tình nguyện, bọn họ muốn ngăn cản Du Chí Hòa, nhưng mà bọn họ hiểu rằng bọn họ không thể làm như vậy.
Hai ba con Tào Ninh, Mã Phúc Thụy cùng với Tần Nguyên quan sát tất cả những chuyện này thông qua camera giám sát, ánh mắt đều toát ra thần sắc mừng rỡ.
“Chờ đã?” Lúc này có một âm thanh truyền đến từ cửa phòng họp.
Trong lòng của Long Nghiên lập tức vui mừng, cô ta nhìn sang cửa phòng họp, liền nhìn thấy Tần Hằng nhẹ nhàng tuấn lãng sải bước đi vào từ cửa.
Nhìn thấy Tần Hằng, nhóm phú nhị đại ở Lâm An đều khẽ run rẩy theo bản năng, lần đó trong hôn lễ của Du Minh và Long Linh, một mình anh bá khí đánh bại Khổ Huyền đạo nhân, mà Khổng Qúy Quân ở T Thành, nhà họ Du đều là thuộc hạ của anh, anh là một "cậu cả" nhà họ Tần thần bí, ngày hôm đó bọn họ đều phải quỳ xuống chân Tần Hằng.
Cảnh tượng hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bọn phú nhị đại nhìn thấy Tần Hằng, ai nấy cũng đều có một loại cảm giác sợ hãi.
Bọn phú nhị đại này không biết nhà họ Tần là một sự tồn tại như thế nào, liên quan đến tin tức Tần Hằng đã bị trục xuất khỏi gia tộc lại càng không có người nào biết tới.
Mà Tào Ninh nhìn thấy Tần Hằng đến đây, trong lòng giật mình, sao anh ta lại tới đây vậy chứ?
Có điều là Tào Ninh đã tận mắt nhìn thấy Tần Hằng bị trục xuất khỏi gia tộc ở tiên đảo, anh ta cũng không cần phải có bất cứ kiêng kị gì với Tần Hằng, dù sao thì hiện tại Tần Hằng là người bình thường, căn bản không thể điều động lực lượng nhà họ Tần được.
“Cậu cả Tần?” Du Chí Hòa nhẹ giọng nói, trong lòng của ông ta bỗng nhiên cảm thấy có một tia hi vọng.
"Cậu chủ Tần, nhiều ngày không gặp, bây giờ anh đang làm gì vậy?” Tào Ninh cười hỏi, anh ta thấy có lẽ là cậu chủ Tần Nguyên ở đầu camera bên kia cũng muốn biết bây giờ Tần Hằng đang làm cái gì, anh ta lại không nghĩ tới hai ngày trước Tần Nguyên vừa mới chứng kiến Tần Hằng đã đánh bại Ngưỡng Thiên trong đấu trường quyền anh ngầm.
“Tôi đang làm bảo vệ ở Yên Đại?” Tần Hằng nói xong, anh cảm thấy lúc này khí chất của Tào Ninh cùng với lúc ban đầu anh ta ở đại học Lâm An hoàn toàn khác biệt nhau.
“Đừng có nói nhảm với anh ta nữa, lập tức để Du Chí Hòa ký hợp đồng đi?” Trong tai nghe bluetooth truyền ra giọng nói vội vàng xúc động của Tần Nguyên, làm chấn động lỗ tai Tào Ninh nhức nhối, trên mặt anh ta hiện ra một biểu cảm đau nhói, anh ta liền dựa theo chỉ thị của Tần Nguyên, nhìn về phía Du Chí Hòa rồi nói: “Mong chú nhanh ký hợp đồng đi?”
Biểu cảm này đã bị Tần Hằng nhạy bén nắm bắt được, Tần Hằng suy nghĩ một chút liền đoán được tình hình trước mắt, có lẽ là Tần Nguyên đang khống chế hết tất cả những chuyện này.
“Cậu Tào cần gì phải gấp gáp như vậy?”
Tần Hằng đi đến trước mặt Tào Ninh, cười nói: “Nói chuyện hợp tác là chuyện người tình ta nguyện, cậu tích cực như vậy mà trong lòng của ông Du lại cảm thấy không chắc chắn sẽ muốn bán xí nghiệp của mình?”
“Cái thằng nhóc này đến từ nơi nào vậy, từ đâu lăn tới đây! Đừng làm chậm trễ chuyện của chúng tôi?” Mã Phúc Thụy thấy Tần Hằng cứ dài dòng ở đây, sắc mặt căm hận mắng.
Tần Hằng đoán ra người đàn ông lùn này chính là người mà Long Nghiên đã nói với mình, chính là Mã Phúc Thụy không nói đạo nghĩa, không nói hai lời, anh liền bất động thanh sắc cầm lấy một cây bút ở trên bàn họp, ngón tay búng một cái nắp bút đã bắn vào chân của Mã Phúc Thụy.
“Ui da?” Mã Phúc Thụy bị anh bắn trúng bắp chân dẫn đến mất trọng tâm, thân thể lắc lư một cái ngã "rầm", cái trán đâm vào cạnh bàn họp, sưng to phồng lên.
“Ai ngán chân tao?” Mã Phúc Thụy biết có người đang hại mình, nhưng mà ông ta căn bản không nhìn thấy rõ là ai đã dùng đồ vật ném vào bắp chân của ông ta.
Truyện mới cập nhậtLời nói của ông ta làm nhóm phú nhị đại trào phúng: "mình không có mắt nhìn còn trách người khác", "đây chính là báo ứng", "ai mà thèm ngán chân ông cơ chứ, ông còn tưởng mình là ai?”…
Bọn họ đã sớm thấy Mã Phúc Thụy không thuận mắt, nhìn thấy ông ta đụng phải một cái bọc lớn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Cậu cả Tần, bây giờ tôi không còn cách nào hết?” Du Chí Hòa đau khổ nói với Tần Hằng.
“Cậu Tần, mong cậu giúp đỡ cho gia đình chúng tôi, là hai cái tên hèn Tào Ninh và Mã Phúc Thụy bắt tay lại hãm hại nhà họ Du chúng tôi..." Du Minh vội vàng nói với Tần Hằng, anh ta cảm thấy sự xuất hiện của Tần Hằng đã mang đến chút hy vọng đại gia đình của bọn họ vượt qua khó khăn lần này.
“Ông Du, chỉ cần ông nói không muốn bán, tôi có thể giúp ông bảo vệ tốt tập đoàn Hoa Hiệp?” Tần Hằng nói, anh cần một câu trả lời chính xác của Du Chí Hòa.
“Được, tôi không muốn bán, tôi muốn để tập đoàn Hoa Hiệp nhanh chóng thay đổi cục diện?” Du Chí Hòa có thể nhìn thấy được sự tự tin mạnh mẽ từ trong ánh mắt của Tần Hằng, ông ta nói kỳ vọng từ sâu trong nội tâm của mình ra.
Nghe thấy Du Chí Hòa nói không muốn bán, trong lòng của Du Minh cùng với nhóm phú nhị đại đều vô cùng kích động, bọn họ âm thầm cổ vũ cho Du Chí Hòa.
“Được, tôi hứa với ông tập đoàn Hoa Hiệp sẽ không bị thu mua?” Tần Hằng cười nói.
“Cậu Tần, anh đang nói cái gì vậy hả? Anh nói không mua thì tôi sẽ không thu mua à? Ha, thật là nực cười?” Tào Ninh cười lạnh nói, hiện tại Tần Hằng là người bình thường, anh có thể làm cái gì được chứ?
Tần Hằng không phản ứng lại lời nói của Tào Ninh, mà lại nhìn về phía các phóng viên đang giơ camera lên chụp ảnh trong phòng họp.
Lời tiếp theo anh muốn nói sẽ làm liên lụy tới nhà họ Tần, chuyện của nhà họ Tần nhất định không thể để người bên ngoài biết được, cho nên đám phóng viên này không thể có mặt ở hiện trường.
“Thưa các bạn phóng viên, chúng tôi có một vài chuyện cơ mật, mời mọi người ra ngoài một chút?” Tần Hằng lễ phép nói.
“Tại sao, chúng tôi là phóng viên, có quyền để phỏng vấn, nhân dân cần có tư liệu trực tiếp của chúng tôi?”
“Không sai, chúng tôi vất vả lắm mới có thể vào đây, chúng tôi mới chắc không ra ngoài đâu?”
“Anh chỉ là một tên bảo vệ, có tư cách gì để chỉ huy cho phóng viên chúng tôi, chúng tôi không đi ra đó?”
Đám phóng viên này không hề để Tần Hằng vào trong mắt, có mấy người phóng viên khinh bỉ nhìn Tần Hằng, một bộ dạng sống chết không chịu đi.
Xem ra là để đối phó với đám phóng viên này thì không thể khách khí được rồi, Tần Hằng mỉm cười, tay phải lấy ra một lưỡi dao âm thầm quăng đi, lưỡi dao bay về phía người phóng viên kiêu ngạo nhất mới nói chuyện hồi nãy cắt đứt dây lưng của phóng viên, quần của người phóng viên đó trượt xuống lộ ra hai chân trắng cùng với một cái quần lót màu đỏ chót.
“Tách tách tách", trong lúc nhất thời tất cả phóng viên đều điên cuồng chụp ảnh anh ta, ảnh chụp như thế này mà được đăng lên trên mạng chắc chắn sẽ có lưu lượng.
“Là mày giở trò quỷ!” Người phóng viên đó vội vàng kéo quần lên, chỉ về phía Tần Hằng, anh ta chỉ nhìn thấy tay của Tần Hằng bỗng nhiên cử động một cái, quần của anh ta liền biến mất, chắc chắn là do anh đã làm.
“Nếu như các người còn không chịu đi ra ngoài, có lẽ là quần của các người cũng sẽ rơi xuống giống như người này?” Tần Hằng nhìn nhóm phóng viên xung quanh, mở miệng nói.
Những phóng viên nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy hỗn loạn, nhất là một vài phóng viên nữ, đơn giản là bọn họ biết vô cùng rõ ràng, một khi bị chụp ảnh mất quần thì nhất định sẽ được đăng lại với một số lượng lớn ở trên mạng, tạo thành tổn hại nghiêm trọng với danh dự của bọn họ, nếu như dính đến danh dự của công ty, vậy thì bát cơm của bọn họ cũng sắp không giữ được nữa.
Lúc này, bọn họ không còn gì để do dự, mấy phóng viên nữ dẫn đầu vượt lên phía trước đi ra khỏi phòng họp, tất cả các phóng viên ở phía sau đều đi theo ra ngoài.
Tần Hằng đi đến cửa đóng cửa phòng họp lại.
“Cậu Tần, rốt cuộc là anh muốn làm trò xiếc gì vậy hả?” Tào Ninh bất mãn hỏi, nếu như không phải sự xuất hiện của Tần Hằng thì hiện tại Du Chí Hòa đã ký hợp đồng xong rồi.
“Tôi biết cậu đang điều khiển tất cả chuyện này ở bên ngoài?” Tần Hằng nhìn Tào Ninh, giống như là đang nói chuyện với một người khác, những người khác nhìn thấy như vậy, ai nấy cũng đều lộ ra bộ dạng rất quỷ dị.
Tần Nguyên nhìn Tần Hằng trong màn hình, trong ánh mắt hàm chứa hận ý, trong lòng của anh ta có một ngọn lửa giận đang từ từ thiêu đốt.
“Tần Hằng, có phải là tôi gọi anh là cậu Tần nên anh quên mất thân phận của mình rồi không, bây giờ anh không phải là người của nhà họ Tần, chỉ là một tên bảo vệ nho nhỏ, chẳng lẽ anh còn muốn lấy vào sức lực của một tên bảo vệ mà ngăn cản chủ nhân của tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp? Thật là buồn cười?” Tào Ninh cười nói.
Tần Hằng căn bản không thèm phản ứng Tào Ninh, trong mắt của anh, anh ta chỉ là một con chó của Tần Nguyên mà thôi.
“Nhà họ Du đang kiếm tiền cho nhà họ Tần, vậy mà cậu lại đến công kích xí nghiệp của gia tộc, đây là một chuyện để cho người ta phải khó hiểu, tôi nghĩ là gia chủ nhà họ Tần còn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?
Nếu như cậu để con rối của cậu đến đây thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, tôi sẽ báo lại chuyện này cho gia chủ, tôi nghĩ là sau khi gia chủ biết chuyện này thì sẽ có hậu quả như thế nào, chắc là cậu cũng rõ ràng có đúng không?” Tần Hằng thoải mái cười nói.