Tần Hằng chỉ có một niềm tin, Chung Khiết tuyệt đối không thể chết, một khi Chung Khiết chết thì thế giới của anh sẽ sụp đổ mất.
Vì vậy, anh truyền hết nội lực của mình cho Chung Khiết.
Điều này tương đương với việc anh đưa mạng sống của mình cho Chung Khiết!
Được nội lực của Tần Hằng truyền vào, sắc mặt Chung Khiết dần dần trở nên hồng hào hơn. Nhưng thực ra đây là cách chữa trị tạm thời chứ không phải chữa trị tận gốc, muốn Chung Khiết khỏi bệnh thì chỉ có thể giải độc cho cô ta.
“Anh Tần, được rồi, hô hấp của cô Chung Khiết đã ổn định rồi!” Tiểu Phong khuyên anh. Nếu Tần Hằng cứ tiếp tục truyền nội lực nữa thì cơ thể của anh sẽ không chịu nổi nữa mất.
Tần Hằng từ từ bỏ tay xuống, cơ thể kiệt sức té xuống đất, may mà Tiểu Nguyệt đỡ anh, nếu không anh nhất định sẽ ngã xuống đất.
“Anh Tần, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Tiểu Phong đỡ Chung Khiết nằm xuống giường, sau đó đỡ Tần Hằng nằm xuống giường, để anh cùng Chung Khiết nằm cùng nhau.
Nhìn thấy bộ dạng Chung Khiết chuyển biến tốt hơn, tâm trạng của Tần Hằng mới thả lỏng một chút, vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực, anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Yêu Nguyệt Cung cũng gọi điện đến cho đám người Tiểu Phong.
"Chị Phong, chị sắp tới chưa? Đám người Dị Vực nói bọn họ không sợ tôn chủ, bọn họ còn nói rằng tôn chủ đến đúng lúc lắm, bọn họ muốn... muốn thu thập tôn chủ, để tôn chủ rửa chân cho họ."
"Cái gì, bọn khốn kiếp này sống lâu quá rồi nhỉ? Bây giờ đừng đánh nhau với bọn chúng, cố gắng kéo dài thời gian, đợi tôn chủ đến sẽ thu thập bọn khốn kiếp này!" Tiểu Phong tức giận nói.
"Vâng, chỉ là người của bọn họ ngày càng đông. Có lẽ nhóm người chị Phong còn chưa đến thì Yêu Nguyệt Cung đã bị bọn họ phá hủy rồi."
"Dùng cách gì cũng được, nhất định phải giữ chân bọn họ cho đến khi bọn chị quay về! Đến lúc đó sẽ là ngày chết của bọn họ!" Tiểu Phong ra lệnh.
“Tiểu Tuyết, nhanh lên, chị em chúng ta đang gặp nguy hiểm!” Tiểu Phong ngồi ở ghế phó lái nói.
“Ừm, anh Tần thế nào rồi?” Tiểu Tuyết hỏi.
Tiểu Phong không quay đầu lại mà nhìn về phía trước, anh Tần vừa hao tổn nhiều thể lực như vậy, nếu lát nữa đánh nhau với băng đảng Dị Vực thì anh có thể bảo vệ được Yêu Nguyệt Cung không?
Chiếc xe vẫn phóng nhanh trên đường cao tốc, lúc này trên đường cao tốc không còn thấy phương tiện nào khác, màn đêm đã từ từ buông xuống.Nhiệt độ xung quanh giảm thêm vài độ, trên đỉnh núi dần dần xuất hiện màu trắng xóa, kia là tuyết, Thiên Sơn tuyết phủ quanh năm.
Ba tiếng sau, xe dừng lại.
Tiểu Tuyết Tiểu Phong bước đến khoang sau xe.
"Anh Tần." Tiểu Phong vỗ vỗ mặt Tần Hằng, Tần Hằng từ từ tỉnh lại.
“Đến rồi sao?” Tần Hằng hỏi.
"Ừm, từ đây đến Yêu Nguyệt Cung phải đi bộ một đoạn nữa! Xe ô tô không thể đi vào được!" Tiểu Phong nói, lại quan tâm hỏi: "Cơ thể anh không sao chứ?"
“Không sao, đi thôi!” Tần Hằng đứng lên, nội lực của anh rất thâm hậu, ngủ một giấc đã khôi phục lại như cũ, bây giờ phải nhanh đến Yêu Nguyệt Cung để chữa trị cho Chung Khiết.
Nói xong, Tần Hằng cõng Chung Khiết trên lưng rồi đi xuống xe.
“Đừng vội, anh Tần, mặc cái này cho cô Chung Khiết đi!” Tiểu Phong lấy một chiếc áo khoác ra: “Đây là áo lông cáo, rất ấm. Nhiệt độ ở Thiên Sơn rất lạnh. Mấy người chúng tôi đi bộ sẽ nóng người thôi, nhưng cô Chung Khiết không vận động thì sẽ lạnh, anh mặc vào cho cô ấy đi."
Tần Hằng mặc áo lông cáo cho Chung Khiết, sau đó điểm vào huyệt ngủ của Chung Khiết rồi cõng Chung Khiết trên lưng bước xuống xe.
Nhiệt độ bên ngoài thực sự rất lạnh, ước tính âm 5 độ.
Khi nói chuyện, hơi nóng phả ra.
“Anh Tần, nếu không thì bốn người chúng tôi sẽ cõng cô Chung Khiết nhé?” Tiểu Phong đề nghị, bọn họ rất rõ ràng về thân phận của đầy tớ, đầy tớ phải san sẻ công việc cho tôn chủ.
"Đi thôi! Mau đến Yêu Nguyệt Cung." Tần Hằng bỏ qua lời đề nghị của Tiểu Phong.
"Vâng!"
Tiểu Phong và Tiểu Hoa đi phía trước dẫn đường, còn Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đi phía sau.
Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, khung cảnh xung quanh rất rõ ràng.
Đám người Tần Hằng đi bộ khiến cơ thể nóng lên cho nên cũng không thấy lạnh lắm.
Sau khi đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ đã nhìn thấy có một điểm sáng trên đỉnh Nhĩ Mộc.
“Anh Tần, đó là Yêu Nguyệt Cung!” Tiểu Phong chỉ vào điểm sáng đó rồi nói với Tần Hằng.
"Được, chúng ta mau đi thôi!"
Khi đám người Tần Hằng càng ngày càng đến gần Yêu Nguyệt Cung thì bọn họ phát hiện trên đất có xác chết của các băng đảng khác, cũng có của Yêu Nguyệt Cung.
Tâm trạng của bốn người phụ nữ "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" cũng vô cùng kích động! Bọn họ nóng lòng muốn lao đến Yêu Nguyệt Cung chém chết các băng đảng xâm nhập vào Yêu Nguyệt Cung.
Khi họ chỉ còn cách Yêu Nguyệt Cung 500 mét thì bọn họ nhìn thấy một nhóm người đang đứng trước cổng Yêu Nguyệt Cung!
Đó là người của các băng đảng khác nhau, có khoảng vài nghìn người.
Có mấy trăm phụ nữ đang bị bọn họ bao vây.
"Lam Nhãn Vương, tôi đã cảnh cáo các người rồi. Tôn chủ của Yêu Nguyệt Cung chúng tôi đang trên đường trở về. Các người còn dám xông vào Yêu Nguyệt Cung, các người đang muốn chết đúng không!"
Một người phụ nữ mặc đồ xanh đứng đầu Yêu Nguyệt Cung, cô ta đứng trước mặt thủ lĩnh của các băng đảng không chút sợ hãi.
Cô ta tên là A Thanh, sau khi bốn người phụ nữ "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" rời khỏi Yêu Nguyệt Cung, thì tất cả mọi việc đều do cô ta tạm thời quản lý.
“Cô Thanh này, đúng vậy, mấy tiếng trước cô đã nói câu này rồi, mà tôi cũng đã trả lời rồi. Nếu trí nhớ cô không tốt mà hỏi lại lần nữa vậy thì tôi sẽ trả lời cho cô một lần nữa vậy!” Đứng trước mặt A Thanh một người đàn ông trung niên mạnh mẽ, ông ta đắc ý nói.
truyện ngôn tìnhÔng ta là Lam Nhãn Vương trong miệng A Thanh, ông ta là thủ lĩnh của băng đảng Dị Vực, bởi vì đôi mắt ông ta có màu xanh nên ông ta có biệt danh là "Lam Nhãn Vương"!
"Trước đây, những băng nhóm của chúng tôi đều phải lấy lòng Yêu Nguyệt Cung các người, nhưng trong lòng chúng tôi lại không phục! Nhưng vì Tôn chủ Bích Ngọc bà bà của các cô quả thật rất lợi hại, chúng tôi đánh không lại nên chỉ có thể nghe theo các người!"
"Trong khoảng thời gian này, chúng tôi phát hiện ra mấy tháng nay Bích Ngọc bà bà không trở về! Tôi đã âm thầm thuyết phục các băng nhóm khác để tất cả các băng nhóm của chúng tôi liên kết lại san bằng Yêu Nguyệt Cung! Tôi không ngờ thủ lĩnh của các băng nhóm khác cũng có suy nghĩ giống tôi. Bọn tôi có suy nghĩ giống nhau cho nên mới có cục diện như ngày hôm nay!"
"Bây giờ, toàn bộ 13 băng đảng lớn, 36 băng đảng nhỏ ở Thiên Sơn đều tập trung ở đây để san bằng Yêu Nguyệt Cung, chúng tôi ra tay dễ như trở bàn tay, chẳng phải vừa nãy cô nói Bích Ngọc bà bà sẽ trở về sao? Vậy đúng lúc lắm, chúng tôi thu dọn luôn một thể, đỡ tốn sức. Tôi không tin, cho dù võ công của Bích Ngọc bà bà có lợi hại đến đâu thì cũng không có thể đánh lại gần trăm cao thủ ở đây được!"
Lam Nhãn Vương nhìn A Thanh, thong thả nói, ông ta lại nhìn về phía những tên cầm đầu băng đảng khác hỏi: "Mọi người nói phải hay không!"
Ngay lập tức, các tên cầm đầu khác lần lượt đáp lại.
“Không sai!”
"Bích Ngọc bà bà đến đây chờ chết đi!"
"Hồi đó Bích Ngọc bà bà đánh tôi mù một con mắt. Nếu hôm nay bà ta dám đến, tôi sẽ khiến bà ta bồi thường gấp đôi!"
"Yêu Nguyệt Cung của các người đã nằm trong tay chúng tôi rồi, mau đầu hàng đi!"
......
“Mấy người đừng mơ, võ công của tôn chủ rất mạnh, gấp người lần các người cũng không phải là đối thủ của bà bà chúng tôi!” A Thanh chửi rủa.
"Con nhóc này, mày đừng có mạnh miệng. Tao khuyên mày nên hạ vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn chào đón chúng tao, sau đó trở về phòng tắm rửa sạch sẽ chờ chúng tao. Nếu bọn mày phục vụ tốt cho anh em bọn tao thì bọn tao có thể sẽ bỏ qua cho bọn mày." Một người đàn ông mập lùn bước tới nói, tên ông ta là "Truy Địa Thử", là thủ lĩnh của "Bang Trụy Hồn".
Vừa dứt lời, tất cả đệ tử của các băng đảng xung quanh đều bật cười.
"Đúng vậy, hầu hạ bọn tao cho tốt thì bọn tao sẽ bỏ qua cho chúng mày."
"Nghe nói giường trong Yêu Nguyệt Cung rất lớn và thoải mái nữa."
"Yêu Nguyệt Cung chỉ có hơn 700 phụ nữ. Bọn tao ở đây có mấy chục ngàn người. Mấy anh em chơi một em cũng được!"
"Phụ nữ ở Yêu Nguyệt Cung đều rất xinh đẹp, nhìn một cái đã khiến lòng người mê mẩn."
…….