“Mã Phúc Thụy?” Du Minh phẫn nộ quát lên, kích động muốn vọt tới trước mặt của Mã Phúc Thụy để ông ta ăn vài nắm đấm mạnh của mình.
“Du Minh, dừng lại đi!” Lúc này Du Chí Hòa gọi Du Minh lại, Mã Phúc Thụy là công thần đã gây dựng giang sơn với ông ta, cho dù như thế nào thì ông ta cũng không thể để con trai của mình đánh họ được.
“Ba..?” Lúc này Du Minh vô cùng không hiểu ba của mình, nhưng mà lời nói của ba chính là mệnh lệnh, anh ta tức giận nhìn chằm chằm vào Mã Phúc Thụy, không bước lên đánh ông ta.
“Ha ha, cháu trai ngoan, muốn đánh tôi à? Kiếp sau đi, hiện tại cậu vẫn nên tính toán cẩn thận với Du Chí Hòa làm sao có thể bán tập đoàn Hoa Hiệp cho cậu Tào?” Mã Phúc Thụy đắc ý cười nói.
“Tào Ninh, cái thằng chó này, rốt cuộc là mày đã bị ai sai bảo hả, mày lại nhằm vào nhà họ Du. Mày quên mày chỉ là một kẻ ở bên ngoài, lúc trước vì để gia nhập vào cái vòng này của bọn tao mày đã làm bao nhiêu loại chuyện lấy lòng người khác, lúc đó bọn tao không chấp nhận mày, lúc đó là ai đã bênh vực mày, để mày gia nhập vào vòng tròn phú nhị đại chúng tao? Chính là cậu Du, bây giờ mày lại vong ơn bội nghĩa!”
Lập tức có phú nhị đại đứng ra bênh vực cho Du Minh.
Tào Ninh và Mã Dương giống như nhau, đều không phải là người chơi với cậu Du từ nhỏ. Mười năm trước nhà bọn họ mới đến Lâm An dốc sức làm ăn, ở trước mặt của những người khác, Tào Ninh là một sự tồn tại không đáng chú ý tới.
Sau khi Tào Ninh biết ở Lâm An có một vòng tròn phú nhị đại, anh ta đặc biệt muốn tham gia vào trong đó, anh ta đã nhờ bạn học ở trong trường liên lạc với những phú nhị đại khác, lại tích cực giới thiệu bạn gái cho những phú nhị đại khác, sau đó lại đưa tiền tiêu vặt của mình cho những phú nhị đại khác tiêu dùng.
Nhưng mà những phú nhị đại khác đều xem Tào Ninh như là một kẻ ngốc đùa nghịch, chỉ nhận lợi ích từ anh ta, nhưng mà lại không cho anh ta tiến vào mối quan hệ này.
Cuối cùng vẫn là Du Minh thấy anh ta đáng thương cho nên mới tự mình dẫn anh ta tới tụ hội trong nhóm của bọn họ, chính thức tuyên bố Tào Ninh trở thành một thành viên của bọn họ.
Sau khi trở thành thành viên trong vòng tròn này, cũng bởi vì nhà họ Tào có thể nắm bắt thông tin nhanh nhạy cho nên đạt được sự phát triển rất lớn trong phương diện làm ăn.
Hiện tại, Tào Ninh vậy mà lại làm chó săn cho ai đó đến thu mua xí nghiệp nhà họ Du, bọn phú nhị đại ai có thể nhìn được chứ?
“Bạch nhãn lang?”
“Nếu như lúc trước không phải cậu Du cho mày gia nhập vào trong vòng tròn của bọn tao, đến bây giờ nhà họ Tào cũng chỉ là một gia tộc nhỏ đứng thứ hai, sao có thể có được thành tựu như hiện tại, người vong ơn bội nghĩa là mày?”
“Lúc trước đúng là mắt bị mù rồi, quen biết với cái thứ như mày. Phi! Nhìn mày là thấy buồn nôn rồi?”
Nhóm phú nhị đại vô cùng xúc động lên án Tào Ninh một cách mạnh mẽ, còn có những phú nhị đại đối xử đặc biệt tốt với cậu Du vừa mắng vừa nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt Tào Ninh.
“Ha ha, cái loại người không có mặt mũi như mày nên bị người ta phun nước bọt, bởi vì thanh danh của mày rất thối tha, linh hồn dơ bẩn, mày căn bản không xứng làm người?” Phú nhị đại phun nước bọt lên trên mặt còn đang mắng nhiếc Tào Ninh.
Tào Ninh dùng tay gạt nước bọt ở trên mặt, anh ta nhìn chằm chằm vào phú nhị đại đang chế giễu anh ta, chậm rãi đi về phía người đó.
“Mày cũng biết con người tao yêu nhất là sạch sẽ?” Tào Ninh rít ra mấy từ ngữ lạnh lùng từ trong kẽ răng.
“Chát?”
Anh ta nâng bàn tay thon dài lên đánh lên trên mặt của phú nhị đại vừa mới nhục nhã anh ta, ánh mắt toát ra hận ý nồng đậm, từ trên mặt của anh ta di chuyển qua mặt của những phú nhị đại khác.
Tào Ninh hung tợn nói: “Tôi nhắc nhở các người, ngày hôm nay tôi nhất định phải có được tập đoàn Hoa Hiệp và nhà họ Du, sau ngày hôm nay Lâm An sẽ không còn nhà họ Du, danh hiệu gia tộc đệ nhất ở Lâm An sẽ rơi vào tay nhà họ Tào chúng tôi. Đến lúc đó,.
Tôi sẽ có được khối tài sản mấy chục nghìn tỷ của nhà họ Tào, những người bây giờ cảm thấy không phục tôi, sỉ nhục tôi, tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này tôi sẽ thanh toán với các người từng chút từng chút một. Nếu như các người tin rằng dựa vào thực lực của gia tộc các người có thể ngăn cản được sự tấn công của tôi, bây giờ vẫn có thể tiếp tục nhục mạ tôi?”
Tào Ninh uy hiếp nhóm phú nhị đại.
Anh ta nói như vậy, nhóm phú nhị đại đều do dự, đúng vậy đó, nhìn tình thế trước mắt nhà họ Tào có cơ hội thay thế nhà họ Du, nếu như nhà họ Tào thật sự trở thành gia tộc đệ nhất ở Lâm An, vậy thì Tào Ninh muốn đối phó với bọn họ chính là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Hiện tại nhóm phú nhị đại im lặng, mặc dù là trong lòng của bọn họ cảm thấy vô cùng bất mãn đối với Tào Ninh, nhưng mà bọn họ cũng không thể mắng chửi anh ta được nữa. Mắng Tào Ninh, đây chính là đánh cược vận may của gia tộc mình vào cùng.
“Các bạn nhỏ à, tôi lấy thân phận người lớn để khuyên nhủ các người, lúc nãy các cậu vừa xúc phạm cậu Tào như thế, cho dù là người có ý chí to lớn đến đâu cũng sẽ không có khả năng xem như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ chuyện mà các người phải làm hẳn là không nên đứng ngây ngốc ở chỗ đó mà là phải để cậu Tào tha thứ cho các người, nếu không chờ đến lúc nhà họ Tào trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, vậy thì sau này các người muốn xin lỗi cũng đã trễ rồi?”
Mã Phúc Thụy nói vài lời thấm thía.
Lời này của ông ta có ai mà nghe không hiểu cơ chứ, chính là để các vị phú nhị đại lấy lòng Tào Ninh, từ bỏ ảo tưởng nhà họ Du còn có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà cho dù nhóm phú nhị đại hiểu ý của Mã Phúc Thụy, bọn họ vẫn không có ý muốn nói xin lỗi.
Trước kia, Tào Ninh ở trong lòng của bọn họ cũng chỉ là một nhân vật cấp hai, trong lòng của bọn họ vô cùng xem thường bộ dạng "nhà giàu mới nổi" như hiện tại của Tào Ninh, quan trọng hơn đó chính là nếu như hiện tại bọn họ nói xin lỗi với Tào Ninh, không phải sẽ cho thấy bọn họ cũng cảm thấy nhà họ Tào sẽ thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, nhà họ Du đã hoàn toàn không có hi vọng à?
Du Minh là anh cả của bọn họ, vào thời khắc này bọn họ là anh em, tuyệt đối sẽ không cắm anh em một dao.
Nhưng mà trong đó có một người có suy nghĩ khác biệt.
Anh ta chính là Mã Dương, Mã Dương đối với Du Minh cũng chẳng có tình cảm thân thiết bạn thời thơ ấu, anh ta biết rất rõ ràng nhà họ Du là mặt trời sắp lặn, nhà họ Tào nhất định có thể thu mua tập đoàn Hoa Hiệp.
Hiện tại đối nghịch với Tào Ninh chính là một hành động tìm cái chết.
Tất cả nhóm phú nhị đại đều không ủng hộ Tào Ninh, nếu như anh ta ủng hộ vậy thì chắc chắn sẽ làm nổi bật sự quý giá của anh ta.
Đợi đến lúc nhà họ Tào trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, nhà bọn họ không chỉ có thể tránh khỏi sự tấn công của nhà họ Tào, ngược lại còn có thể nhận được sự quan tâm của nhà họ Tào.
“Được rồi, các người đã có cốt khí, số của nhà họ Du sắp hết, các người còn muốn đi cùng với bọn họ, tôi nể các người lắm!”
Trong lời nói của Tào Ninh mang theo sự châm chọc: “Trước tiên tôi nói cho các người biết trước, chờ đến lúc nhà họ Tào trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, tôi sẽ tiêu diệt từng gia tộc trong hai mươi gia tộc lớn ở Lâm An, trong số những người chất vấn thực lực của tôi, tôi có thể đánh bại nhà họ Du, các người là cái thá gì ở trước mặt của tôi chứ?”
Tào Ninh lạnh lùng nói, lúc này anh ta đã không còn là phú nhị đại đang học đại học, giống như biến thành một anh hùng.
“Cậu Tào tôi ủng hộ cậu Tào?”
Lúc này Mã Dương lớn tiếng kêu lên, Điền Tinh ở bên cạnh anh ta cũng giật nảy cả mình, cô ta kéo quần áo của Mã Dương ra hiệu anh ta đừng nên nói bậy bạ, lúc này mà phản bội nhà họ Du thì thật sự không nói chuyện nghĩa khí, quá dối trá, cái này sẽ làm hỏng hình tượng của Mã Dương, sau này cũng đừng nghĩ là bọn họ có thể lăn lộn trong nhóm phú nhị đại được nữa.
Mã Dương căn bản không phản ứng lại lời nhắc nhở của Điền Tinh, trong mắt của anh ta, hiện tại chính là một thời cơ tốt nghìn năm có một để ủng hộ Tào Ninh, anh ta nhất định phải nắm chặt nó.
“Cậu Tào, tôi ủng hộ ngài."
Mã Dương đi đến trước mặt Tào Ninh trong ánh mắt xem thường của đám người: “Cậu Tào, lúc nãy tôi không nói xấu ngài một câu nào hết, đều là do bọn họ nói, tôi cảm thấy ngày hôm nay trôi qua nhà họ Tào nhất định sẽ trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, hi vọng đến lúc đó nhà họ Tào có thể trợ giúp nhà họ Mã chúng tôi?”
“Vẫn là Mã Dương có mắt nhìn?”
Tào Ninh khẽ cười nói, anh ta được Mã Dương vuốt mông ngựa rất dễ chịu, lại nhìn Mã Dương rồi nói: “Nếu như anh đã có lựa chọn đứng bên phía tôi, vậy thì anh cũng nên phân rõ giới hạn với nhà họ Du, hiện tại anh có gì muốn nói với cậu Du và chú Du không thế?”
Trong lòng của Mã Dương giống như có một tấm gương sáng, Tào Ninh đang thử anh ta, ở trước mặt của nhà họ Tào và nhà họ Du, anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn một.
Nếu như Mã Dương đã lựa chọn nhà họ Tào, vậy thì anh ta phải theo sát bước chân của Tào Ninh, hung ác châm biếm nhà họ Du để có được công danh với Tào Ninh.
“Trong mắt của tôi, nhà họ Du đã chết rồi. Lúc trước nhà họ Du không có chuyện gì để làm cứ thích ra lệnh cho các gia tộc lớn ở Lâm An, ra vẻ ta đây, bây giờ thì hay rồi, hiện tại gia đình của bọn họ đã sắp sụp đổ. Đối với người ở Lâm An mà nói đây chính là một chuyện vô cùng thỏa mãn lòng người, tôi hận không thể đốt pháo chúc mừng ở trước cửa?”
Mã Dương ra vẻ tươi cười nói, anh ta vừa nhìn về phía hai ba con Du Chí Hòa vừa nói: “Ba con nhà họ Du đừng tự mình lừa mình nữa, tập đoàn Hoa Hiệp đã không có khả năng thay đổi thất bại, hiện tại các người cũng chỉ có thể nhanh chóng để cậu Tào thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, đây mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất, nếu không thì cẩn thận chết không có chỗ chôn?”
Nụ cười của Mã Dương cùng với giọng điệu chế giễu đều để cho mọi người có một loại xúc động muốn đánh chết anh ta, nhóm phú nhị đại run rẩy cả người, Mã Dương thật sự rất quá đáng.
“Thằng chó, tại sao lúc trước lại không nhìn rõ bộ mặt của mày?”
“Vội vàng bày tỏ sự trung thành với chủ của mình, thứ chó?”
“Trước đó làm bạn bè với cái loại người như mày tao cảm thấy rất mất mặt?”
...
Điền Tinh bước nhanh đi đến bên cạnh Mã Dương, cô ta cảm thấy mình có thể sẽ bị những người khác đánh, trong lòng của Điền Tinh cũng cảm thấy Mã Dương làm rất quá đáng. Nếu như Mã Dương thật sự muốn leo lên nhà họ Tào, hoàn toàn có thể làm trong âm thầm, bây giờ lại đê tiện ở trước mặt của mọi người như vậy sẽ bị người ta căm ghét.
Nhưng mà Mã Dương đã làm rồi, thân là người phụ nữ của Mã Dương, cô ta cũng chỉ có thể gánh chịu cùng với Mã Dương.
“Rất tốt?” Tào Ninh vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Mã Dương: “Chờ ngày hôm nay qua đi, tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp và trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến nhà họ Mã của các người. Đương nhiên, đồng thời tôi cũng sẽ "đặc biệt quan tâm" đến những gia tộc "không có mắt" như bọn họ?”
Trong tai nghe bluetooth trong lỗ tai của Tào Ninh lại truyền đến giọng nói của Tần Nguyên: “Cho nhà họ Du một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng?”
Tào Ninh lập tức nhìn về phía Du Chí Hòa đang im lặng ngồi ở trên ghế: “Chú Du, thời gian của tôi rất quý giá, tôi cho chú một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, để cho chú đưa ra quyết định. Một tiếng đồng hồ sau nếu như chú còn không thể cho tôi câu trả lời, vậy thì tôi xin lỗi, tôi không thu mua nữa. Tôi nghĩ là dựa vào kinh nghiệm dốc sức làm ăn nhiều năm của chú ở T Thành, chắc chắn chú có thể đưa ra lựa chọn chính xác?”
Nói xong, Tào Ninh lại mỉm cười ngồi ở trên một cái ghế khác khoan thai bắt đầu chơi điện thoại.
Mà Du Chí Hòa thì yên tĩnh ngồi ở trên ghế, trong đầu của ông ta nhanh chóng cân nhắc tự hỏi. Du Minh cùng với những phú nhị đại khác cũng không dám phát ra tiếng, bọn họ đợi Du Chí Hòa đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Long Nghiên lặng lẽ đi ra ngoài phòng họp, cô ta nói tất cả những chuyện vừa mới xảy ra hồi lúc nãy cho Tần Hằng nghe.
Lúc này Tần Hằng đã xuống máy bay, đang trên đường đến tòa cao ốc tổng bộ Hoa Hiệp.
Người thu mua tập đoàn Hoa Hiệp chính là Tào Ninh à?
Cậu ta có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ.
Nghe thấy Long Nghiên nói tin tức này, trong lòng Tần Hằng lập tức hiểu ngay chuyện này là do ai đã giở trò sau lưng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt một tiếng đồng hồ đã tới.
“Chú Du, bây giờ chú có thể cho tôi đáp án rồi chứ?”
Tào Ninh đứng dậy mỉm cười nhìn Du Chí Hòa, lúc nãy cậu chủ Tần Nguyên nói cho Tào Ninh biết phán đoán của anh ta trong tai nghe bluetooth, chắc chắn là Du Chí Hòa sẽ đồng ý để anh ta thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, cho nên lúc này Tào Ninh vô cùng tin tưởng.
Du Chí Hòa vẫn im lặng ngồi ở trên ghế không nói một lời, nhưng mà ánh mắt của ông ta rất thâm trầm, nhưng mà nó lại đang bộc lộ cảm giác đau khổ và giãy dụa ở trong lòng của ông ta.
“Nhà họ Du bọn tao sẽ không để mày thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, mày đi đi?” Du Minh thấy ba của mình không nói chuyện, tự mình làm chủ mà nói với Tào Ninh.
“Chờ đã?” Lúc này Du Chí Hòa mở miệng nói, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tào Ninh, khó khăn nó ra ba chữ: "tôi... đồng ý?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT