Tần Hằng mỉm cười lạnh lùng nói: “Cậu Tôn, câu hỏi của tôi anh còn chưa trả lời kìa, nếu tôi thật sự có thể khởi động chiếc Ferrari này, anh định làm thế nào?”
Tôn Kiện “hừ” một tiếng, lớn tiếng nói: “Nếu cậu thật sự khởi động được, tên của ông đây sẽ viết ngược lại, ông sẽ rời khỏi đây, mặc cậu xử lí! Nếu cậu không khởi động được, hừ, tôi không cần cậu làm gì cả, chỉ cần quỳ giữa quảng trường, ôm đầu hát quốc ca, tự mắng “tôi là kẻ ngu ngốc”, cuối cùng cách xa cô Long chút là được, nghe hiểu chứ!”
Tần Hằng gật đầu nói: “Được.”
Đám người Giang Tuệ lập tức lớn tiếng cười, bọn họ cảm thấy Tần Hằng đã trúng kế kích tướng của cậu Tôn, chiếc Ferrari cao cấp này sao có thể bị tên tầm thường Tần Hằng khởi động được.
“Đúng là đồ ngu.”
“Không, tôi tin tôi nhất định có thể khởi động được, chắc chắn đó, haha.”
“Tần Hằng, ban nãy chủ nhân của chiếc xe này là một cô gái xinh đẹp, nếu cậu muốn khởi động được thì phải hắng giọng giả làm gái đó nha.”
…
Long Nghiên lo lắng cho Tần Hằng, khẽ nhéo eo Tần Hằng, nhỏ giọng nói: “Không cần cược với anh ta, hay là chúng ta đi thôi?”
“Không cần, cô đứng bên cạnh nhìn cho kĩ là được, tôi không sao.” Tần Hằng mỉm cười nói xong, bước đến trước chiếc Ferrari, khẽ sờ nắp xe, quay đầu nhìn Tôn Kiện, mỉm cười nói: “Cậu Tôn, nhớ rõ lời anh nói ban nãy.”
Tần Hằng quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Lốc Xoáy, khởi động!”
Tần Hằng vừa dứt lời, đèn xe Ferrari sáng lên! Khiến mọi người xung quanh giật mình, bọn họ đều ngừng động tác đang dở tay lại, nghi hoặc nhìn chiếc Ferrari, chẳng lẽ chiếc Ferrari này sắp khởi động rồi sao?
Lúc bọn họ đang nghi hoặc, chiếc xe kêu lên một tiếng, tiếng động cơ vang lên như tiếng khóc của trẻ sơ sinh!
Mấy người đứng gần chiếc Ferrari nhất giật mình ngã xuống đất.
“Vù vù vù!” Tiếng xe Ferrari vang lên như tiếng sấm, đèn xe cũng vụt sáng lên!
Mọi ngươi xung quanh thấy kinh ngạc, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ và cảm thán nhìn Tần Hằng.
“Ferrari khởi động rồi!”
“Mẹ ơi, người này thật sự đã khởi động được Ferrari rồi.”
“Anh ta may mắn thật đó.” …
Tần Hằng nhìn Tôn Kiện, chỉ thấy Tôn Kiện và đám người Giang Tuệ, gương mặt đều là vẻ kinh ngạc, khó mà tin nổi, nhìn thấy Tần Hằng đều chấn động, Tôn Kiện lùi về phía sau một bước, Tần Hằng mỉm cười nói: “Cậu Tôn, tôi đã khởi động rồi, anh nên thực hiện lời hứa của mình rồi đó?”
“Cái gì…” Tôn Kiện hoảng loạn trong giây phút rồi nhanh chóng ổn định lại biểu cảm, anh ta cười lạnh nói: “Tên tầm thường này, cũng chỉ là kĩ thuật của chiếc Ferrari này có lỗ hổng thôi nên cậu mới khởi động được, còn muốn tôi thực hiện lời hứa, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu xứng sao?”
Long Nghiên đi đến bên cạnh Tần Hằng, chỉ vào Tôn Kiện mắng: “Tôn Kiện, anh đúng là vô liêm sỉ, không giữ chữ tín, anh không phải đàn ông.” Long Nghiên kéo tay Tần Hằng, nói: “Chúng ta đi, đừng để ý tên xấu xa này.”
Tần Hằng không di chuyển, nói: “Đợi tôi xử lí xong chuyện này rồi đi cũng không muộn.” Anh nhìn Tôn Kiện, vẻ mặt rét lạnh, cười như không cười nói: “Cậu Tôn, anh đang chuẩn bị nuốt lời sao?”
Tôn Kiện cười lớn: “Ha, tôi chuẩn bị nuốt lời đó, cậu có thể làm gì được? Đồ tầm thường, ông đây bóp chết cậu dễ như bóp chết một con kiến, cậu còn dám khiêu khích tôi!”
“Được, vậy thì đừng trách tôi.” Tần Hằng nói xong, lại quay về phía Ferrari, lớn tiếng nói: “Mở cửa!”
Một âm thanh giống âm thanh của người máy vang lên, cửa xe Ferrari chậm rãi nâng lên! Mọi người xung quanh lại kinh ngạc, cảm thán một phen nữa, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Hằng càng cung kính hơn, thanh niên này không phải dựa vào may mắn mà khởi động được Ferrari, chẳng lẽ anh ta là chủ nhân của chiếc Ferrari này sao?
Tần Hằng kéo tay Long Nghiên, đi lên Ferrari, Tần Hằng cầm vô lăng, chậm rãi lái xe đi, xông về phía Tôn Kiện.
“Sao cậu ta… đợi đã, cậu ta muốn làm gì!” Tôn Kiện thấy, Tần Hằng lái xe xông về phía mình, lập tức sợ hãi gần như mất hồn, đám người Giang Tuệ sợ hãi toàn thân tê liệt, lập tức chạy loạn tứ phía, chỉ sợ Ferrari đâm phải mình.
“Aa!” Tôn Kiện thấy Ferrari đang lái nhanh về phía này, anh ta ngơ ra tại chỗ, nhắm mắt lại, toàn thân cứng nhắc, hai chân mềm nhũn, cảm giác như ngay sau anh ta sẽ bị Ferrari tông bay lên trời, mọi người xung quanh cũng hét lớn lên, sợ hãi che mắt lại.
Tôn Kiện mãi cũng không cảm nhận được bản thân bị đâm, anh ta sợ hãi mở mắt ra, chỉ thấy đuôi Ferrari cách anh ta chỉ vỏn vẹn mười centimet, ban nãy Tần Hằng đã đánh một vòng quay 180° đẹp đẽ, vì quá mức căng thẳng nên Tôn Kiện đã không nghe thấy.
Tôn Kiện thấy Tần Hằng ngồi trong xe đang nhìn anh ta cười lạnh, lòng khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy có gì đó đang quấn lấy chân anh ta, cúi đầu thì thấy, hai sợi dây bạc từ gầm xe bay ra trói chân anh ta lại.
Mọi người xung quanh thấy kì lạ:
“Vãi thật, chiếc Ferrari này đỉnh thật đấy, kĩ thuật xấu xa quá đi.”
“Ngầu quá, nếu tôi có tiền, cho dù có là mấy trăm tỉ tôi cũng phải mua một chiếc xe ngầu như này về!”
Tần Hằng lái Ferrari về phía trước, Tôn Kiện bị dây thừng kéo theo, mất cân bằng, ngã “bịch” tại chỗ, Tần Hằng đi quanh quảng trường hai vòng, Tôn Kiện nằm dưới đất, vừa lăn lộn, lưng vừa bị cọ xát mạnh, đau đến mức kêu gào thảm thiết.
Đợi Tần Hằng dừng xe lại, sự đau khổ của Tôn Kiện mới tạm thời thuyên giảm, bộ quần áo trên người anh ta đã rách tan ra, giống một tên ăn mày.
Thấy dáng vẻ thảm hại này của Tôn Kiện, người xung quanh cũng không nhẫn tâm nhìn nữa, trái tim của đám người Giang Tuệ run rẩy sợ hãi treo lơ lửng trên không trung, chỉ sợ Tần Hằng cũng đối xử với mình như vậy.
Tôn Kiện loạng choạng bò tới từ dưới đất, lưng của anh ta lộ ra bên ngoài, bị ma sát đến mức đen xì, còn có một vài vết máu nữa!
Tần Hằng nhìn thấy Tôn Kiện đứng dậy từ kính chiếu hậu, ấn ào nút phun lửa của xe Ferrari, bốn ống xả của Ferrari phun ra bốn ngọn lửa, bắn thẳng vào người Tôn Kiện, tóc Tôn Kiện bị cháy xém, trên người anh ta còn vài vết máu, bị lửa phun như vậy, cơn đau vốn đang giảm bớt lại bắt đầu trở nên nhức nhối! Tôn Kiện nhắm chặt hai mắt lại, há lớn miệng kêu gào thảm thiết, giống như đang giết lợn vậy.
Ngọn lửa dần dập tắt, cũng không thật sự khiến người ta bị thương.
Thấy Tôn Kiện đã bị giày vò đến mức chết đi sống lại, Tần Hằng mỉm cười, mở cửa xe, cùng Long Nghiên xuống xe.
Mọi người xung quanh nhìn Tần Hằng vừa kính trọng, vừa sợ hãi, đứng bên cạnh nhỏ giọng bàn luận.
“Hóa ra anh ta là chủ nhân của Ferrari.”
“Đúng vậy, anh ta khiêm tốn thật đó.”
“Ban nãy người bị thiêu kia còn huênh hoang mắng người ta, bây giờ thì hay rồi, bị cậu ấm thật sự xử lí rồi, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
…
Đám người Giang Tuệ thấy Tần Hằng xuống xe, bọn họ cũng không dám chạy đi, Tần Hằng có thể lái chiếc xe này, thế lực nhất định cũng rất ghê gớm, nhất định có thể tìm ra bọn họ, bọn họ run rẩy đi đến trước mặt Tần Hằng, nghĩ đến cậu ấm như cậu Tôn cũng bị Tần Hằng chỉnh đốn thảm hại như vậy, Giang Tuệ cong chân, quỳ xuống trước mặt Tần Hằng: “Cậu Tần, xin lỗi, tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, mong anh tha cho tôi lần này.”
Bạn bè của Giang Tuệ cũng quỳ xuống, lần lượt dập đầu:
“Cậu Tần, tôi sai rồi.”
“Tôi không dám nữa.”
“Tôi không phải người, mong anh khoan hồng đại lượng, bỏ qua cho tôi.”
…
Nghĩ đến lời nói và hành động trước đó của mấy người này, Tần Hằng lại muốn khiến bọn họ nếm thử mùi vị của Tôn Kiện.
Long Nghiên kéo tay Tần Hằng, ánh mắt dịu dàng nói: “Tần Hằng, bỏ qua cho cô ta đi, dù sao cô ta cũng là bạn của tôi.”
Tần Hằng thở dài một hơi, gật đầu. Đám người Giang Tuệ vui mừng, vội vàng dập đầu cảm ơn.
“Cảm ơn anh.” Sắc mặt Long Nghiên vui mừng, lại nhìn Giang Tuệ đang quỳ dưới đất, trịnh trọng nói: “Giang Tuệ, tôi biết cô thích tiền, nhưng sau này mong cô đừng giúp mấy người kiểu này rồi có ý đồ gì đó với tôi, nếu không, đến cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm được.”
“Được được, tôi biết rồi, Long Nghiên, cảm ơn cô đã nói giúp bọn tôi.” Giang Tuệ vội nói, đám người kia cũng ở phía sau nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”, “Cảm ơn cô nói giúp chúng tôi”…
“Được rồi, mấy người có thể cút rồi!” Tần Hằng lạnh lùng nói.
Đám người Giang Tuệ nghe thấy lời mang tính sỉ nhục này của Tần Hằng, lại vui mừng giống như đang nghe nhạc thần tiên vậy, bò dậy khỏi mặt đất, cúi người cảm ơn Tần Hằng rồi vội chạy đi.
Long Nghiên nhìn Tần Hằng, ánh mắt dừng trên gương mặt Tần Hằng quan sát tới quan sát lui, mỉm cười nói: “Hóa ra anh có nhiều tiền như vậy, sao anh phải giả nghèo chứ?”
Câu nói này của Long Nghiên đã nhắc nhở Tần Hằng, chiếc xe này vẫn là của Bành Mộng, liệu có phải cô đã nghe thấy tiếng kêu của xe rồi đi ra không, xong rồi, bây giờ dáng vẻ này của anh, sao mà gặp cô được?
“À… thật ra tôi là bạn tốt của chủ chiếc xe này mà thôi, chúng ta mau đi đi.” Tần Hằng đang định kéo Long Nghiên rời đi, thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng phía sau: “Tần Hằng!”
Cơ thể Tần Hằng run rẩy, anh nghe ra đó là giọng của Bành Mộng, không biết tại sao, nội tâm vốn đang phức tạp, giây phút nghe thấy giọng nói của cô lại trở nên yên bình và tĩnh lặng.
Tần Hằng chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Bành Mộng đứng cách đó năm mét, ánh mắt sát sao nhìn anh đang khẽ tỏa sáng, vẻ mặt cô có ba phần kích động, ba phần lo lắng, ba phần vui mừng, còn có một chút nỗi nhớ không thể che giấu, ánh mắt đó tràn đầy sự mềm mại, tình yêu, người bên cạnh có thể không cảm nhận được, Tần Hằng lại thật sự có thể cảm nhận được.
Bành Mộng bước đến trước mặt Tần Hằng, cô kích động, cố gắng kiềm chế lại, khẽ hỏi: “Anh vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt! Em thì sao?” Tần Hằng cũng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười.
“Em cũng rất tốt, lần này em đến Lâm An xem Olympic, không ngờ lại… lại gặp được anh.” Bành Mộng đỏ ửng mặt nói, rồi hỏi: “Anh xảy ra chuyện gì rồi sao? Tại sao quản lý Lý của ngân hàng Hoa Kỳ lại đưa chiếc Ferrari này cho em?”
“Đúng là xảy ra chút chuyện nhỏ, có điều sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Tần Hằng cũng không muốn Bành Mộng lo lắng cho mình, nếu để cô biết anh thành cái dáng vẻ đầu đường xó chợ này, có lẽ cô sẽ ở bên cạnh để giúp đỡ anh.
Tần Hằng nghĩ: “Trước đó mình đã ghi âm lại giọng Bành Mộng cho chiếc Ferrari này, cũng đổi tên chủ xe thành cô ấy, trên danh nghĩa xe này là của Bành Mộng, nên Lý Huy của ngân hàng Hoa Kỳ mới đưa xe cho cô ấy đúng không?”
“Vậy anh tìm được Chung Khiết chưa?” Bành Mộng lại hỏi.
“Ừm, tìm được rồi, chỉ là bây giờ giữa bọn anh có chút hiểu lầm chưa được gỡ bỏ, nhưng rất nhanh sẽ tốt lại thôi.” Tần Hằng cười nói.
“Vậy thì tốt, em và Cổ Tuyết phải trở về bây giờ rồi, sau này anh và Chung Khiết trở về Kim Lăng, có thể đến tìm em.” Bành Mộng nhàn nhạt nói.
Nói xong, Bành Mộng gật đầu với Tần Hằng và Long Nghiên, lên Ferrari, chậm rãi lái khỏi quảng trường.
Trên xe, Cổ Tuyết hỏi: “Bành Mộng, cậu đến Lâm An thật sự không phải vì tìm Tần Hằng sao? Tại sao gặp được anh ta lại không cùng anh ta ăn một bữa cơm?”
Sắc mặt Bành Mộng bình tĩnh, cô cười nói: “Có thể nhìn thấy anh ấy, tớ cũng đã rất thỏa mãn rồi, anh ấy và Chung Khiết mới là một đôi đẹp nhất, tớ sẽ chúc phúc cho bọn họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT