Vì đến gần sông, Văn Thanh Nhạc đi bắt một ít cá, nhìn thấy Kỷ Văn Lê cũng đã mang về một ít hoa quả và thịt.

Văn Thanh Nhạc có ý đồ đem cá phân cho Kỷ Văn Lê một ít, Kỷ Văn Lê không nhận, mà một mình bắt đầu nhóm lửa nướng thịt. Cuối cùng vẫn là Thời Lãng nhận mấy con cá Văn Thanh Nhạc đưa cho Kỷ Văn Lê mới xong chuyện.

Thời Lãng khuyên nhủ: "Anh nên coi cậu ta như một công cụ hình người. Đừng có quá nhiều gánh nặng tâm lý về công cụ hình người này. Càng để tâm thì càng để bụng đúng không?

Văn · công cụ người · Thanh Nhạc: "......"

Tôi nghe được đấy nhé, mấy người cứ thế mà nói trước mặt tôi là sao!!!???

Kỷ Văn Lê tuy rằng nhận lấy cá, nhưng cũng không tính làm đồ ăn cho Văn Thanh Nhạc, Văn Thanh Nhạc chỉ có thể tự mình làm.

Văn Thanh Nhạc không sốt ruột, cậu tạm thời khôi phục thân phận tự do, đứng ở bên cạnh Kỷ Văn Lê câu được câu không cùng Kỷ Văn Lê đáp lời: "Thịt xử lý như thế này sao?" "Tôi cảm thấy móng vuốt cần được xử lí kĩ hơn"

Nắng hè, giọng điệu của người này, ngay cả cách nói chuyện, mọi thứ đều quá quen thuộc, khiến Kỷ Văn Lê dường như quay về quá khứ.

Văn Thanh Nhạc luôn thích nghĩ ra ý tưởng khi anh nấu ăn, lúc đó anh rất vui và sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu quái đản của Văn Thanh Nhạc.

Kỷ Văn Lê nghĩ rằng mình đã đủ cảnh giác, nhưng lúc này vẫn mất trí, con dao đang cắt thịt chuẩn bị cắt vào ngón tay của chính mình.

Kỷ Văn Lê cả kinh, chưa kịp phản ứng thì con dao đã bị một tay khác cầm.

Kỷ Văn Lê theo bản năng đưa mắt nhìn qua, liền thấy thanh niên tóc bạc cau mày, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy kể từ khi bị bọn họ bắt, trong mắt cậu ta vẫn chứa đựng sự chỉ trích và quan tâm: "Khi nấu ăn phải cẩn thận chứ., mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, cậy mạnh làm gì, để đó tôi giúp cậu."

Kỷ Văn Lê ngây người ra nhìn một lúc, đột ngột đẩy kính, chỉ tay về phía khoảng không xa xăm: "Qua bên kia, đừng giả làm người tốt ở đây, đừng để tôi nghe thấy tiếng nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình"

Khi người thanh niên tóc trắng rời đi, Kỷ Văn Lê vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của mình đập.

Lợi hại, thật sự là lợi hại, không hổ là người có thể thu phục Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng, thực lực không thể coi thường, không thể cho cậu ta một chút cơ hội nào cả!

Nếu không, sẽ bị thu hút bởi sự giống nhau đến tột độ, vạn kiếp bất phục.

Văn Thanh Nhạc bị đuổi tới một bên xử lý nguyên liệu nấu ăn, thời điểm cậu xử lý đồ ăn, Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng toàn bộ quá trình đều không có nhìn cậu một cái.

Bọn họ hiện tại rốt cuộc cảm nhận được chỗ đáng sợ của người này, hoàn toàn học được kinh nghiệm và bài học của Hạ Thúc Phượng khi bị cậu ta mê hoặc, tuyệt đối không cho người giả danh Văn Thanh Nhạc một cơ hội nào để lừa họ. Bất cứ điều gì người này làm, chỉ cần họ không tin, sẽ vĩnh viễn bất khả xâm phạm.

Văn Thanh Nhạc không có gia vị và chỉ có thể nướng cá một cách đơn giản. Cậu tập trung nhìn vào hai đứa nhóc kia con trong khi ăn.

Cậu nhớ rõ Kỷ Văn Lê nấu ăn tương đối ngon, hoàn toàn có thể so với đầu bếp năm sao, cho dù không có bất kỳ gia vị nào, cũng có thể làm cho mọi thứ cực kỳ hấp dẫn. Bây giờ cậu nấu gì cũng không có gia vị, chỉ có thể nhìn đồ ăn của họ cho đỡ thèm.

Nhưng mà khi Văn Thanh Nhạc nhìn qua, tức khắc sửng sốt.

Những thứ trong tay Kỷ Văn Lê đều đen kịt, làm người không hề muốn ăn, người làm ra hiển nhiên không quan tâm đến mùi vị, mà chỉ đơn giản muốn làm cho chúng chín.

...... Nói ngắn gọn, nó trông kinh khủng không thể ăn được.

Văn Thanh Nhạc quý trọng nắm chặt món cá nướng của mình, xem ra Kỷ Văn Lê nắm quyền quá lâu đã quên mất cách nấu nướng, nghề này không bằng cậu rồi!

Kỷ Văn Lê đem thịt nướng cầm lên, mặt vô biểu tình thổi thổi.

Dù cho có tỉ mỉ học nấu nướng thì người có thể khiến anh ta muốn nấu ăn cho không hề có ở đây, về phần Thời Lãng, chỉ cần ăn không chết là được.

"Chọn bất cứ thứ gì anh muốn." Kỷ Văn Lê đối với Thời Lãng sâu kín nói.

Thời Lãng: "...... Ha hả, thật hào phóng mà."

Thời Lãng đối mặt với một loạt dãy đồ ăn không phải tệ nhất mà chỉ tệ hơn không đưa ra nhận xét nào cầm lấy một cái yên lặng ăn.

Giải quyết xong vấn đề cơm nước, bọn họ tiếp tục lên đường.

Lúc này đây, Kỷ Văn Lê cuối cùng cũng thuận lợi đem bọn họ đưa tới địa điểm đến—— một nơi dừng chân tạm thời.

Đây là một nơi nằm trong quốc gia thuộc quyền quản lý của Kỷ Văn Lê, vì nơi mà Văn Thanh Nhạc bị bắt cóc quá xa so với thủ đô nên một điểm đến đã được thiết lập ở giữa để họ có thể bổ sung năng lượng và nghỉ ngơi.

Một đám người tiến đến chào hỏi, người đứng đầu là một người đàn ông có đôi mắt hình tam giác, tóc gần như che khuất mắt, ánh mắt nặng trĩu, dừng lại khi nhìn thấy Văn Thanh Nhạc trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc cùng thèm muốn.

Văn Thanh Nhạc đối với ánh mắt như vậy không biết gặp qua bao nhiêu lần, lập tức lui về phía sau một bước, trốn ở sau lưng Thời Lãng.

"Lão đại, Kỷ thủ lĩnh." Người kia đi lên trước chào hỏi, sau đó che dấu nhìn về phía Văn Thanh Nhạc, "Vị khách quý kia, tôi dẫn cậu đi nghỉ ngơi nhé?

Thời Lãng cũng nhận ra điều gì đó, liền ra lệnh cho một tên thủ hạ khác có vẻ ngoài thành thật: "Cậu đi."

Phân phó xong, Thạch Lãng nói với người đàn ông có tóc dài hơn mắt, "Đi xuống đợi lệnh."

Người nọ tạm dừng một chút, không nói gì, lui xuống.

Tiểu binh phụ trách trông giữ Văn Thanh Nhạc vui như lên trời, ngừng thở xin chỉ thị nói: "Lão đại, người này mang đi nơi nào?"

Thời Lãng cau mày nói: "Phòng tồi tệ nhất, đừng cho cậu ta ra ngoài."

Thủ hạ vẻ mặt khiển trách cùng không ủng hộ, nhưng lại không phản đối Thời Lãng, hắn ta mang theo Văn Thanh Nhạc rời đi, khi đã đi xa, Thời Lãng vẫn còn có thể nghe thấy thủ hạ kia hỏi Văn Thanh Nhạc có muốn ăn đồ ăn vặt hay không, hắn có thể từ quầy vật phẩm tư nhân lấy cho cậu.

Thời Lãng: "......"

Hừ, không hổ là người có thể chinh phục Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng quả thật có chút tài năng. Bất quá ở nơi này của họ, người này cũng chỉ có thể chinh phục binh lính tầng chót nhất, tuyệt đối không có biện pháp chinh phục hắn!

Bên kia, Văn Thanh Nhạc, đã uyển chuyển từ chối món quà ăn vặt của người lính, bước vào phòng, ngồi xuống và vươn vai.

Khi chỉ có một mình, Văn Thanh Nhạc bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, nhìn hai đứa kia đi mất, nghĩ đến mục đích bị bắt của mình: 【 Hệ thống, mày nói bọn họ bắt tao làm con tin, là muốn đòi lợi ích từ Hạ Thúc Phượng, phải không? 】

Hệ thống: 【 Đó là đương nhiên rồi, không có ai muốn bỏ ra công sức này một cách vô nghĩa cả, chắc là muốn thay đổi lãnh thổ đi. 】

"Aiiii." Văn Thanh Nhạc thở dài.

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn là chuyện bình thường, Văn Thanh Nhạc đành chịu thua.

【 Là tao quá lý tưởng hóa...... Nhưng tao hy vọng tình anh em của bọn họ không vì lợi ích này mà thay đổi. 】 Văn Thanh Nhạc cau mày, 【Tình anh em mà họ cùng lớn lên, thật đáng tiếc nếu nó biến mất. 】

Hệ thống:【 Có đôi khi lý tưởng hóa cũng không phải chuyện gì xấu, cậu có thể đem nó trở thành một loại động lực. Chờ đến khi thống nhất bốn nước, bọn họ đều thành cấp dưới của cậu, không phải có thể gắn kết lại tình cảm được sao. Nếu bọn họ không muốn làm cấp dưới của cậu, đoàn kết chống lại cậu cũng là một cách để xây dựng tình bạn. 】

Văn Thanh Nhạc suy nghĩ một chút: 【 Tao không cần đoàn kết chống lại, tiếp tục đấu đá đi thì tốt hơn. Nhưng để họ chung sống hòa bình và làm việc cho tao... Đây là điều cần cân nhắc, tao sẽ cố gắng hết sức xem sao. 】

*

Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng ở trong đại sảnh thương lượng đối sách tiếp theo, chờ đến lúc Chúc Tiêu đem đồ vật đưa đến, bọn họ một tay giao người một tay nhận hàng, sau đó thì làm gì nữa.

"Cậu ta bị cướp mất thứ gì đó, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận đánh lại đây, đến lúc đó anh tính sao?" Thời Lãng hỏi, "Trốn đi đâu?"

Đúng vậy, hắn biết Kỷ Văn Lê nhất định sẽ tìm một chỗ rời xa trận phân tranh này, bởi vì hắn cũng có ý tưởng này. Chỉ cần đồ của Văn Thanh Nhạc tới tay là được, những thứ khác không cần quan tâm đến làm gì cả, Chúc Tiêu muốn nghiêng trời lệch đất cũng cùng hắn không có quan hệ.

"Lúc này tìm hiểu tung tích của tôi, không khỏi quá mất tự nhiên đi." Kỷ Văn Lê sâu kín hỏi, "Vậy anh tính trốn ở đâu?"

Thời Lãng trầm mặc một lát, hai người ha hả cười, uống xong một chén trà.

Cuộc đấu tranh giành di vật giữa hai người vẫn chưa biết ai thua ai thắng, vì vậy chỉ có kẻ ngốc mới cho biết mình đang trốn ở đâu.

Ngay khi vừa uống vào, Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Trong trà có độc.

Là ai hạ độc?

Hai người liếc nhau, làm bộ đau đớn khó nhịn bò đến trên mặt bàn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Kỷ Văn Lê ở trong lòng cười lạnh, đối với độc này khịt mũi coi thường.

Anh, Chúc Tiêu, Hạ Thúc Phượng, Thời Lãng bốn người, từ nhỏ đã sống cuộc sống như thế nào, không ai biết cả, ngoại trừ chính họ.

Độc dược, bọn họ không biết đã ăn bao nhiêu loại độc, chút độc này muốn làm hại họ chỉ là mơ mộng hão huyền. Bọn họ ngược lại muốn xem xem ai dám cả gan có ý đồ bất chính với họ.

Trong khi chờ đợi, Kỷ Văn Lê nhớ lại quá khứ.

Có lẽ là quá thiếu cảm giác an toàn, bọn họ rõ ràng không sợ đau hay độc, nhưng luôn thích vây quanh Văn Thanh Nhạc, nói cho anh ấy biết biết mình sợ hãi như thế nào, thể chất mẫn cảm của mình, một giọt thuốc độc có thể khiến bọn họ đau đớn khó nhịn, sau đó hôn mê.

Mà Văn Thanh Nhạc cũng sẽ tin tưởng bọn họ, không nhẹ không nặng xoa đầu tóc họ, ôn nhu cho bọn họ một cái ôm an ủi.

Tiếng an ủi này, có lẽ đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể ở trong mộng nghe được.

Nhưng trên thực tế, Văn Thanh Nhạc thậm chí không hề muốn đi vào trong mộng.

...... Anh ấy đã hoàn toàn chán ghét bọn họ, cho nên mới có thể tình nguyện tử vong, cũng không muốn tiếp tục nhìn bọn họ.

Trên khóe miệng Kỷ Văn Lê âm thầm xuất hiện nụ cười đầy chua xót và căm hận bản thân.

Tại sao lúc đó anh không thể phát hiện ra rằng Văn Thanh Nhạc đã chán ghét bọn họ? Điều mà mình nên sớm nghĩ đến, bốn người bọn họ làm sao có thể khiến người khác yêu thích được.

Văn Thanh Nhạc có lòng tốt đưa bọn họ cứu ra, câu chuyện này vốn nên dừng lại ở đây, mà bọn họ lại không biết liêm sỉ tiếp tục dính lên, khiến Thanh Nhạc nhận nuôi bọn họ.

Sớm phát hiện một chút, có lẽ là có thể đủ để ngăn cản ——

Suy nghĩ của Kỷ Văn Lê đột ngột kết thúc, anh cảm giác được bên người có một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện.

Người vừa xuất hiện đột nhiên cầm tách trà có chứa độc dược lên, quan sát rồi lại đặt xuống, tách trà phát ra tiếng động nhẹ trên mặt bàn.

Kỷ Văn Lê cảm thấy nhịp tim của mình lập tức tăng nhanh, người này xuất hiện như thế nào? Cửa ra vào và cửa sổ ở đây rõ ràng là không được đẩy ra, mà anh ta luôn cảnh giác, tại sao khi người này đi vào lại không phát hiện ra điều gì, chỉ khi đi xung quanh mới phát hiện ra?

Kỷ Văn Lê không ngốc, anh ta nhanh chóng nghĩ ra một khả năng - người này có dị năng không gian giống như anh ta, đã trực tiếp dịch chuyển đến đây từ một nơi khác.

Là một người có sức mạnh không gian tương tự, anh ta sẽ phong tỏa không gian xung quanh mình mỗi khi đi đâu, chỉ để ngăn chặn những sức mạnh không gian khác tấn công bất ngờ.

...... Nếu người này có thể vượt qua vòng phong tỏa, điều đó có nghĩa là cấp độ dị năng ở trên anh ta.

Một người có dị năng không gian cao hơn anh ta... sẽ là ai?

Rõ ràng biết điều đó là không thể, nhưng Kỷ Văn Lê lại không thể khống chế được mình, sinh ra ảo tưởng.

Người tới đột nhiên tiến lại gần, một bàn tay ấm áp đặt lên vai Kỷ Văn Lê, cái tay kia hơi hơi dùng sức, nâng thân thể Kỷ Văn Lê từ trên bàn lên.

Kỷ Văn Lê cảm thấy bàn tay kia của người đó đưa xuống dưới mũi mình, đặt như bình thường. Người dám làm như vậy đã sớm bị anh ta đánh cho đến chết. Nhưng bây giờ, Kỷ Văn Lê, người đang ôm một ảo tưởng nào đó, đã dung thứ cho người này lộng hành.

Sau khi xác định hắn vẫn còn hơi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng đặt trở lại trên bàn, xoa đầu Kỷ Văn Lê.

Lực độ xoa vừa phải như đã làm hàng nghìn lần, đó là lực độ mà Kỷ Văn Lê quen thuộc nhất.

Kỷ Văn Lê đôi mắt đau xót, cơ hồ muốn nhịn không được.

...... Có lẽ hắn đã bị độc hôn mê, hiện tại đang ở trong mơ. Mà Văn Thanh Nhạc hận mình nhiều năm như vậy, rốt cuộc đồng ý tới nhìn một cái.

Nếu đây là mộng, như vậy anh ta nguyện ý vĩnh viễn không tỉnh lại.

"Răng rắc ——"

Kỷ Văn Lê nghe được cửa bị đẩy phát ra tiếng vang, tiếp theo là một người đi vào cùng với tiếng bước chân.

Văn Thanh Nhạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một người tiến vào, người này có mái tóc che khuất tầm mắt.

Người kia nhìn thấy cậu có hơi ngây người, rồi lộ ra một nụ cười đáng khinh: "Tiểu mỹ nhân, cậu ở chỗ này sao."

Người đàn ông liếc nhìn về phía sau Văn Thanh Nhạc, thấy Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng đều đã hôn mê, gã thả lỏng người, lớn mật đem tầm mắt lộ liễu tầm phóng tới trên người Văn Thanh Nhạc.

Thân ảnh trước mặt có hơi thở của sự ngây ngô và chín muồi, nhưng rõ ràng đây chỉ là ảo giác, với mái tóc trắng nõn, người này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đã bị khai phá triệt để, từ trong ra ngoài đều bị hung hăng yêu thương

"Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy...... Bọn họ chắc đều đã chơi qua rồi đi? Bọn họ chịch cậu bao nhiêu lần rồi?" Gã đàn ông kia nói, nuốt một ngụm nước miếng, đôi tay mở ra làm ra làm một tư thế ôm, bước tới gần Văn Thanh Nhạc, "Tôi vừa thấy cậu, liền biết cậu sẽ không thể sống thiếu đàn ông...... Hà hà, có phải hiện tại trong thân thể cậu vẫn còn thứ đồ chơi khác cắm vào hay không?"

Văn Thanh Nhạc nhăn lại mi, cậu không có trốn, mà là đứng ở trước người Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng, phòng ngừa người này đột nhiên ra tay.

Giọng điệu của người đàn ông ái muội mơ hồ, sự háo hức trong đôi mắt tam giác của gã ta gần như sắp lộ ra: "Hay là cậu đi theo tôi đi, tôi hứa sẽ thỏa mãn cậu mỗi ngày, đem con cháu của tôi—— "

Văn Thanh Nhạc ngắt lời người này: "Anh là người hạ độc bọn họ sao?"

Người đàn ông nhìn Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng, trong mắt có không phục trào ra: "Là tao, năng lực của tao chỉ kém họ một chút, vậy sao họ có thể ngồi vào vị trí đó? Vị trí này đáng lẽ phải là của tao, tao cũng rất mạnh, tao có dị năng cấp bậc A+!"

"Tao đã thu xếp nhiều năm như vậy, hiện tại nơi này là người của tao từ trong ra ngoài. Bây giờ chỉ cần tao phá hủy tinh thần thể của họ, hai quốc gia này sẽ nằm trong tay tao!" Gã vừa nói vừa tiến lại gần Văn Thanh Nhạc.

Khi nhìn Văn Thanh Nhạc, sự tức giận của gã đối với Kỷ Văn Lê và những người khác rút đi, thay bằng sự say mê, thứ bên dưới gần như xuyên thủng quần gã, "Cậu đi theo tôi, tôi sẽ làm cho cậu trở thành vương hậu."

Văn Thanh Nhạc đã không còn muốn nói nhảm với gã: "Thuốc giải đâu."

Người đàn ông cười lớn: "Thuốc giải? Thuốc giải ở trong thắt lưng của tôi. Nếu cậu hầu hạ tôi thoải mái, đến lúc đó họ chưa chết, tôi sẽ cho họ uống thuốc giải, để họ sống thêm vài ngày!"

Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng giả bộ hôn mê nghe đến đó nhẫn nại đã đạt tới cực hạn. Cho dù trước kia có không quan tâm người thanh niên này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng loại thủ đoạn này để đối phó với cậu ta.

Nhưng không nghĩ tới vừa mở mắt, Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng liền nhìn thấy thanh niên tóc bạc đưa lưng về phía bọn họ ra tay.

Những bộ xương nhô ra khỏi mặt đất ôm chặt lấy chân người đàn ông, ngăn gã ta tiến thêm bất kỳ bước nào. Người đàn ông cúi đầu, kinh hãi cảm thấy máu thịt nơi những bộ xương chạm vào nhanh chóng khô héo, chẳng mấy chốc chỉ còn lại xương khô.

Điều này đau đớn đến nỗi người đàn ông không thể không hét lên.

"Suỵt, đừng đánh thức bọn họ, tôi không muốn bị nhận ra." Văn Thanh Nhạc làm mỉm cười "Cảm giác nửa người trên thịt nửa người dưới là xương thế nào? Đáng tiếc hai chân mà anh lấy làm tự hào, hiện tại..... đã không còn nữa"

Người đàn ông liều mạng mà giãy giụa, nhưng mà lấy dị năng A+ của gã, thế nhưng không thể lay chuyển những bộ xương đang tóm lấy mình.

"Hãy tha cho tôi, tha cho tôi, tôi thực xin lỗi, tôi không dám nữa ——" gã muốn xin tha, nhưng tất cả giọng nói đều bị chặn lại trong cổ họng, gã ta chỉ có thể im lặng, cảm nhận máu thịt của chính mình..... rút dần từ dưới lên trên.

Trong lúc tuyệt vọng, người đàn ông chợt nhớ ra điều gì đó. Thôi thúc thế giới tinh thần.

Không sao, không sao! Đây chỉ là một thế giới ảo! Gã chết ở đây, nhưng vẫn là một trang hảo hán ở ngoài đời.

Nhưng mà chờ đợi một hồi lâu, người đàn ông phát hiện ra mình vẫn ở địa ngục trần gian này.

"Log out cũng không được đâu nha, tôi đã khóa chặt không gian xung quang anh rồi." Văn Thanh Nhạc trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Xin lỗi, hôm nay tôi muốn anh chết ở chỗ này."

Mọi hy vọng đều tan tành, nỗi tuyệt vọng như đỉnh trời lại xuất hiện, người đàn ông mở to hai mắt tuyệt vọng.

Người này... là ai vậy? Tại sao, tại sao lại mạnh như vậy.

Vấn đề này gã vĩnh viễn cũng không có khả năng biết, vì đã hoàn toàn biến thành một khối xương trắng.

Một bàn tay xương moi ra một lọ thuốc giải từ quần áo bọc trong xương, nịnh nọt đưa cho Văn Thanh Nhạc.

"Ha......" Văn Thanh Nhạc ghét bỏ nhìn cái chai, liếc mắt một cái, hoàn toàn không muốn duỗi tay nhận.

Sau khi để hệ thống giúp xác nhận quả thật có thuốc giải bên trong, Văn Thanh Nhạc chỉ huy xương cốt đem thuốc giải rót vào trong miệng Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng đang hôn mê, sau đó một quả cầu lửa bốc lên, xương cốt của đối phương và quần áo bị thiêu rụi thành tro khiến cảnh tượng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Làm xong này hết thảy, Văn Thanh Nhạc phất tay áo rời đi không chút lưu tình.

Làm việc tốt không để lại danh phận, cậu thực sự là một Lôi Phong sống.

Hôm nay cũng không bị đám nhóc kia nhận ra, hoàn mỹ!

Trong đại sảnh.

Cảm giác được hơi thở kia biến mất, Kỷ Văn Lê nhanh chóng mở mắt ra ngồi dậy, bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc cùng không thể tin được của Thời Lãng cũng

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhãi con: Đồng tử động đất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play