Đã là thời gian ăn cơm chiều, mùi đồ ăn phiêu tán trong phòng nhỏ được bố trí một cách ấm áp, nhưng đồ ăn tinh mỹ bày biện trên bàn lại không được đụng đến, mà bị đẩy sang một bên một cách hỗn độn.

Bốn thiếu niên vốn dĩ ngồi vây quanh ở trước bàn giờ bị ngã xuống đất, trong mắt bọn họ tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin được, tất cả cùng nhìn về thanh niên đang đứng trước mặt mình.

Người thanh niên dáng người mảnh khảnh, trên mặt đeo mang một chiếc mặt nạ, khiến người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu. Chỉ là mái tóc đen tuyền cùng với cái cổ trắng nõn gần như trong suốt lại lộ ra một vẻ đẹp hoa lệ.

"Biểu cảm của bọn mày......thật nực cười". Thanh niên ngồi xổm xuống thu hẹp khoảng cách với các thiếu niên, ngữ khí hài hước, "Bọn mày không thực sự cho rằng tao xuất phát từ lòng hảo tâm thu lưu bọn mày chứ?"

Vài thiếu niên bị ngã trên mặt đất do bị đánh lén lúc không đề phòng, hiện giờ không thể cử động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ cảm xúc của chính mình.

Bọn họ bị người thân cận nhất tính kế, nhưng so với phẫn nộ cùng căm hận, trong mắt họ càng nhiều hơn là sự không tin cùng nghi hoặc.

"Ha....Ngây thơ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.". Thanh niên khẽ cười một tiếng, vươn tay ấn vào một bên gáy của thiếu niên, âm u nói, "...... Dị năng của bọn mày, tất cả đều thuộc về tao."

——–Tôi là đoạn phân cách thời gian——-

Văn Thanh Nhạc: "!"

Văn Thanh Nhạc đột nhiên mở mắt ra, nhìn bóng tối tĩnh lặng xung quanh, suy nghĩ dần dần thu hồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

May mắn chỉ là một giấc mơ, không phải trở lại thế giới kia lần nữa.

Giấc mơ tưởng chừng như vô lý, viển vông, nhưng từng cảnh trong mơ đã từng xảy ra trước đó.

Văn Thanh Nhạc đã từng xuyên qua một lần, ở thế giới đó, cậu tình cờ 1 cứu được 4 đứa trẻ rồi làm việc cực khổ để nuôi bọn chúng. Nhưng mà không đợi cậu hưởng thụ thành quả của mình, một hệ thống đột nhiên xuất hiện, nói với cậu rằng Buff 2 khiến bản thân xuyên qua đã được sửa chữa, nó sẽ đưa cậu trở lại thế giới ban đầu trong vòng mười phút.

[1 ] Gốc là Cơ duyên xảo hợp [机缘巧合]: "Cơ duyên" [机缘] "cơ hội và duyên phận", "​xảo hợp" [巧合] "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp"

[2] Lỗi

Tin tức đến quá đột ngột khiến Văn Thanh Nhạc không kịp suy nghĩ biện pháp đối phó. Mặc dù biết rằng sau khi cậu rời đi có thể sẽ có người sẽ không tiếp nhận được sự thật này, thế là trong lúc hốt hoảng liền làm ra một việc vô cùng ngu ngốc. Văn Thanh Nhạc dứt khoát bôi xấu hình ảnh chính mình, khiến một số người càng ghét cậu càng tốt.

Cuối cùng, cậu giả vờ nổ tung rồi chết vì không thể hấp thụ quá nhiều năng lực, để trở về thế giới ban đầu một cách suôn sẻ.

Mỗi lần nghĩ tới Văn Thanh Nhạc đều khen ngợi sự cơ trí cùng tài diễn xuất của mình, phương pháp này có thể nhất thời khiến những người đó cảm thấy ghê tởm và ngớ ngẩn về quá khứ này, nhưng về lâu dài sẽ không có vấn đề gì với bọn họ, sẽ thận trọng hơn khi đối mặt với những thứ khác sau này.

Nếu muốn cậu nói về nhược điểm, điều bất lợi duy nhất có lẽ là hình ảnh của bản thân trong lòng những người đó chỉ sợ đã thấp như trung tâm trái đất 3, và có thể sẽ bị bao vây đánh đập mỗi khi gặp lại.

[3] Gốc là 地心: Địa tâm = Trung tâm của Trái Đất

Nhưng cậu sẽ không xuyên qua một lần nào nữa đâu, cho nên kế hoạch này là một kế hoạch hoàn hảo!

Văn Thanh Nhạc cảm thấy có chút khát, từ trên giường đứng dậy định đi phòng bếp rót cho mình một ly nước. Cậu đưa tay sờ công tắc đèn trong phòng ngủ cạnh giường, đã lâu không chạm vào, công tắc hình như không có.

Văn Thanh Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không cố chấp muốn bật đèn theo cách thủ công, mà hướng về phía loa trí năng kêu: "Bật đèn."

"Đã nhận!". Loa điện tử sôi nổi vang lên, "Đã lâu không nghe thấy giọng nói của ngài!".

Làm sao vậy? Đã lâu không nghe thấy giọng nói của cậu, không phải cậu mỗi ngày đều......

Đèn bật sáng, Văn Thanh Nhạc đột nhiên mở to mắt, hô hấp như nghẹn lại.

Ánh đèn chiếu lên phòng ngủ bố trí sạch sẽ và ấm áp, người sống ở đây rõ ràng là rất trân trọng tất cả các đồ trang trí trong phòng, mọi thứ đều đẹp không tì vết, một số đồ trang trí nhỏ mặc dù đã rất cũ nhưng vẫn chưa được thay thế mà được đặt đúng vị trí.

Đây không phải là nơi cậu ngủ mấy năm gần đây, đây là... khi cậu xuyên đến một thế giới khác, là nơi cậu sống lâu nhất, cũng là căn nhà cuối cùng mà cậu ở.

Mọi thứ trước mắt dường như kết hợp với giấc mơ cách đây không lâu khiến người ta nghi ngờ rằng đây cũng là một giấc mơ. Văn Thanh Nhạc lại ngẩn người nằm xuống, dùng chăn bông che khuất chính mình: "Tắt đèn cho tao, cám ơn."

"Đã nhận, chúc ngài một đêm tốt đẹp."

Bóng tối lại bao trùm toàn bộ căn phòng, Văn Thanh Nhạc nhắm mắt lại, vừa định bình tĩnh lại, thì trong đầu lại vang lên tiếng máy móc: 【Ding! Chúc mừng ngài đã xuyên qua! Tôi là hệ thống giúp ngài trở thành vương giả. Rất vui được gặp ngài! 】

Văn Thanh Nhạc: "......"

【Bạn đã bao giờ mơ về việc trở thành một vị vương giả nắm trong tay quyền kiểm soát thế giới? Bạn đã bao giờ mơ tưởng về việc để những người từng cao cao tại thượng 4 ấy nghe lệnh của bạn? Tất cả những điều này sẽ không còn là giấc mơ nữa, hãy để tôi giúp bạn thực hiện ước mơ của mình! 】 Giọng điệu của hệ thống càng thêm cuồng nhiệt, 【Còn chần chờ gì nữa mà không mau hành động】

[4] Cao cao tại thượng – 高高在上 – gāo gāo zài shàng (cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế)

Đây là quả thực là điều tốt đối với vô số người, nhưng đối với Văn Thanh Nhạc thì đó như một cú đấm giáng thẳng vào mặt.

Văn Thanh Nhạc gian nan duy trì lễ phép:【 Tao không muốn làm vương giả, phiền đem tao trở về, cảm ơn 】

【 A? 】 Hệ thống ngoài ý muốn với sự từ chối của Văn Thanh Nhạc, yếu ớt nói 【 Nhưng mà nhà cậu ở bên kia đã xảy ra hỏa hoạn, một khi trở về thì tỉ lệ tử vong cao tới 99%, kí chủ xác định trở về sao? 】

Văn Thanh Nhạc sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, có tiếng người bước vào.

Ai, là ai đang sống trong ngôi nhà này? Đó là người mà cậu không biết, hay là người mà cậu biết....

Tiếng chuông báo động trong lòng Văn Thanh Nhạc vang lên, cậu nín thở nhằm giảm bớt cảm giác tồn tại, nhưng người đi vào rõ ràng là đã nhìn thấy cậu, bước chân đi lại cũng dừng lại, gần như cùng lúc đó, một bàn tay xương đã đập vỡ mặt đất, hướng thẳng đến chỗ Văn Thanh Nhạc.

Bàn tay xương mang theo một cỗ khí tức lạnh lẽo, không ngừng lao thẳng vào tử huyệt của Văn Thanh Nhạc, muốn đem cậu một đòn giết chết.

Hệ thống đã sợ tới mức máy móc không thể hoạt động, nó trăm triệu lần không nghĩ tới, vừa xuyên qua đã gặp đòn tấn công mạnh như vậy.

Thật là quá xui xẻo, làm sao lại có thể vừa vặn gặp Boss tối cao! Kí chủ vừa mới xuyên qua, nhất định không có cách nào chặn được đòn này. Mà nhiệm vụ không hoàn thành mà nó cũng không có vòng bảo hộ năng lượng, chẳng lẽ chủ tớ đáng thương bọn họ cứ như vậy liền ra đi sao!!!

Hệ thống đang muốn gâu gâu khóc lớn, lại thấy bàn tay xương cốt có vẻ cực kỳ khó đối phó kia đã bị Văn Thanh Nhạc nhanh chóng tát một cái, trực tiếp bay theo đường cũ trở về, rơi đầy đất.

Hệ thống: 【......? 】

Chỉ trong một động tác ngắn ngủi này tiếng bước chân của người bên ngoài đã truyền đến trước cửa phòng ngủ, sát khí của người đàn ông như thật, mắt thấy cửa phòng sắp bị phá vỡ.

Hệ thống vội vàng la lên: 【Không thể cùng hắn đối mặt, hắn rất mạnh, ký chủ chạy mau, nhảy cửa sổ, nhảy cửa sổ! 】

Văn Thanh Nhạc nhìn cửa, không tiếng động thở dài, vươn tay hướng vào trong khoảng không, trực tiếp tách ra một lỗ hổng. Một giây trước khi những người bên ngoài chuẩn bị bước vào, cậu đã bước vào.

Đi trên con đường an toàn, cậu thở ra một hơi

Người vừa mới trở lại phòng kia...... cậu biết là ai.

Đó là một trong những đứa trẻ được cậu từng thu lưu.

Văn Thanh Nhạc không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mi lại:【 Hệ thống, mày có biết người vừa công kích chúng ta là ai không? 】

【 A, biết! 】Hệ thống sửng sốt, lấy lại tinh thần, trả lời nói: 【 Chúc Tiêu, là người đứng đầu khu vực này, và là trở ngại lớn nhất trên con đường trở thành vương giả của chúng ta!】

Văn Thanh Nhạc càng thêm cau mày, nếu đã là người đứng đầu khu vực này, muốn nhà nào mà không có, còn sống trong căn nhà nát của mình làm gì?

Văn Thanh Nhạc nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng không thiện cảm của Chúc Tiêu sau đó nghĩ đến tính tình muốn có thù tất báo của Chúc Tiêu, trong lòng liền nhanh chóng xóa bỏ lựa chọn này.

Với tính cách bướng bỉnh của Chúc Tiêu, 80% là sống theo thói quen và không muốn đến những nơi mới.

Mà hệ thống trả lời xong vấn đề của Văn Thanh Nhạc, liền điên cuồng bắt đầu ôm đùi:【 Ba ba! Cầu xin cậu mang tôi theo ba ba! Cậu là một thiên tài độc nhất vô nhị!! Cậu bảo tôi đi hướng đông và tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, tôi tuyệt đối nghe lời cậu! 】

Văn Thanh Nhạc:【...... Con trai, con lớn rồi, cũng nên học được cách tự mình cố gắng. 】

Văn Thanh Nhạc xoa lông mày, lần nữa hỏi lại: 【 Mày thật sự không biết thực lực của tao trước đây sao? 】

Hệ thống chân thành nói:【 Không biết. 】

【...... Vậy thì tại sao mày dự dịnh trói buộc với tao 】

Hệ thống ngượng ngùng nói: 【 Bởi vì nhìn mặt ngài liền thấy có khả năng thống nhất thiên hạ, liền không suy xét đến vấn đề thực lực. 】

Văn Thanh Nhạc: "......"

Này chắc không phải hệ thống đứng đắn gì đâu ha?

Hệ thống quan sát thần sắc Văn Thanh Nhạc, rèn sắt khi còn nóng nói:【 Tôi sẽ cho ngài tư liệu về thân phận của người vừa rồi——】

Văn Thanh Nhạc thở dài:【 Không cần. 】

Trên thế giới này, chỉ sợ rằng không có người nào quen thuộc với tính cách của Chúc Tiêu hơn cậu.

Xuyên trở về chờ đợi cậu là cái chết, còn không bằng tại nơi này thử lại một lần.

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cậu luôn phải đeo một chiếc mặt nạ trong lần xuyên qua vừa rồi, nên những người khác cũng không biết tướng mạo cậu, chỉ cần cậu cẩn thận che giấu thân phận của mình, có lẽ sẽ không ai nhận ra cậu.

Hệ thống còn đang nghi hoặc, Văn Thanh Nhạc dứt khoát nói đơn giản một chút sự tình trước kia, hệ thống kinh hô một tiếng: 【 A, ngài còn có thể cùng bọn họ hòa giải sao? Chỉ cần nói rằng đó là hiểu lầm, họ, họ sẽ có thể tha thứ cho ngài! 】

【 Tha thứ? 】 Văn Thanh Nhạc cười nhạo một tiếng, 【 Không có khả năng. 】

Tại sao không có khả năng?

Hệ thống bí mật nhìn sắc mặt Ôn Thanh Lạc, ánh đèn đường nhiều màu chiếu vào khuôn mặt này khiến người ta say mê.

Hệ thống đã được huấn luyện trước khi nó rời khỏi nhà máy và có ba tam quan 5 nhất định, nhưng tại thời điểm này, ba tam quan của nó đã bị đánh bại bởi năm giác quan trước mặt

[5] "Tam quan" -三观: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan

Không phải chỉ là cố giết những kẻ đó để cướp dị năng sao, có gì to tát không? Đây rõ ràng là một vinh dự cho bọn họ!!

Văn Thanh Nhạc không hề biết hệ thống đang phun tào gì trong đầu: 【 Không thể đụng tới bọn họ. Bọn họ có hai tử huyệt 6: Một trong số đó chính là bị người tính kế cướp đi dị năng, cho nên muốn bắt tay giảng hòa khả năng cực kỳ bé nhỏ. 】

[6] Tử huyệt: huyệt nguy hiểm, có thể làm chết người khi bị tác động; cũng dùng để chỉ nơi bị coi là điểm yếu

Hệ thống tức thì bị dời đi lực chú ý: 【Vậy thì....một cái tử huyệt còn lại gì? 】

【 Cái kia... 】 Văn Thanh Nhạc dừng lại hỏi, 【 Mày có biết trên thế giới này điều kiện đổi màu tóc là gì không? 】

【 Tôi không biết, đợi một lát, tôi sẽ tải thông tin liên quan ngay bây giờ. 】 Hệ thống vội vàng tải xuống thông tin, sau đó đọc được, 【 Ở đây màu tóc không thay đổi theo tuổi tác, chỉ liên quan đến cuộc sống hài hòa. Tóc càng nhạt màu đại biểu cho việc bị chồng yêu thương—— 】

Âm thanh của hệ thống đột ngột dừng lại.

【 Đây là một tử huyệt khác mà những trai thẳng như họ không thể nhắc tới như căn bệnh ung thư.】Văn Thanh Nhạc gật gật đầu, chậm rì rì mà tiếp tục đi về phía trước. 【 Bọn họ cực kỳ chán ghét nam nhân màu tóc sáng, đặc biệt là Chúc Tiêu. Hắn trước kia từng nói với tao, nếu ngày nào màu tóc nhạt đi thì chắc chắn giữa em và người ấy sẽ có người không tốt. 】

Âm thanh hệ thống yếu ớt: 【 Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó bước lên cả hai?】

Văn Thanh Nhạc mỉm cười: 【 Vậy thì nên chọn cách biến mất nhanh nhất, dù sao thì họ cũng sẽ tìm ra kẻ đó và giết chết dù phải đào xuyên tâm Trái Đất. 】

Văn Thanh Nhạc đi ngang qua một gian trưng bày toàn bộ bằng kính, cậu liếc nhìn vào bên trong, đôi mắt đột nhiên mở to.

Trên mặt kính phản chiếu một bóng người mảnh mai, chủ nhân dáng người có đường nét thanh tú, nhìn như một thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, khiến người ta muốn giao tất cả cho hắn.

Phía trên ngũ quan có một sợi tóc trắng như tuyết đầu mùa, mái tóc trắng như tuyết mềm mại kia che khuất khuôn mặt, khiến cho mọi thứ như là một giấc mộng.

Văn Thanh Nhạc:"..... Má"

—————

Tác giả có điều muốn nói:

Viết một câu chuyện mới, chương 1 nhắc nhở một cái, công đã xác định, là người chuẩn bị phá cửa phòng thụ. Sủng văn có Tu la tràng, nhưng tuyến tình cảm của công và thụ phát triển trước, suất diễn của công sẽ nhiều hơn các vai phụ khác

Bị yêu thương càng nhiều, tóc càng sáng. Đó là sự sáng tạo của 7, không phải nguyên bản và được trao quyền

[7] Biệt danh của tác giả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play