Đúng là Văn Thanh Nhạc không thể kìm được nụ cười, chính mắt nhìn thấy mấy đứa nhóc bình an khỏe mạnh, đối với cậu mà nói không thể không tốt hơn. Hơn nữa hai đứa này còn kết bè kết đội xuất hiện, cái này mình chứng cho điều gì? Chứng tỏ tình bạn giữa chúng vẫn còn!
Tuyệt vời!
Nụ cười trên mặt Văn Thanh Nhạc càng thêm hiền lành, nhưng hai người trước mặt lại cau mày, cùng nhau lùi lại một bước.
"Chạy cái gì?" Văn Thanh Nhạc cười cười, "Tôi cũng không ăn thịt mấy người."
Văn Thanh Nhạc một bên nói một bên hiền từ đánh giá hai người trước mặt cậu.
Đứng ở bên trái, nhóc con đeo kính một bên này gọi là Kỷ Văn Lê, trước kia là áo bông tri kỉ của cậu, nhưng bây giờ đã là chiếc áo khoác sắt nhỏ, là loại có gai bên trong.
Mà cái đứa đứng bên phải vừa tỏ vẻ hung dữ là Thời Lãng, là hạt dẻ cười trước đây của cậu.
"Ngài thật đẹp trai." Văn Thanh Nhạc chân thành khen ngợi, "Còn đẹp trai hơn so trên TV."
Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng liếc nhau, thấy được cảnh giác trong mắt đối phương.
Người này có thể làm cho Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng khuất phục, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tâm tư không đơn giản chút nào.
"Thành thật vào," Kỷ Văn Lê lạnh lùng đánh giá Văn Thanh Nhạc, cảnh cáo nói "Chúng ta không phải Hạ Thúc Phượng, cũng không phải Chúc Tiêu, không bị bộ dạng này của cậu mê hoặc, thu tiểu tâm tư vào."
Văn Thanh Nhạc: "...... Cái gì? Liên quan gì đến Chúc Tiêu?"
Chẳng lẽ là hai tên này tra được cậu ở bên chỗ Chúc Tiêu cũng có một cái thành, cho nên cảm thấy cậu cùng Chúc Tiêu cũng có một chân, liền nghĩ rằng Chúc Tiêu gay???
Trời ơi, làm sao mà thẳng nam- thẳng như sắt như Chúc Tiêu lại thích đàn ông được chứ?
Văn Thanh Nhạc khá bối rối, hai đứa nhóc kia cũng không giải thích, xoay người đi đến chỗ cách cậu mười mét ngồi xuống.
Nơi này không chỉ chắc chắn rằng hàng giả sẽ không tán gẫu với bọn họ, mà còn khiến cho hàng giả không có cơ hội chạy trốn.
A, có Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng là hai vết xe đổ, bọn họ tuyệt đối sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ, bị hàng giả mê hoặc.
Văn Thanh Nhạc: "......"
Văn Thanh Nhạc đến gần vài bước, thấy hai đứa nhóc kia nhăn lại mi. Cậu lại đi, hai đứa này nhăn mày đến càng sâu, cuối cùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đất xung quanh Văn Thanh Nhạc sụp xuống một tiếng, tạo thành một cái hố sâu, chỉ có phần đất dưới chân là vẫn còn nguyên vẹn.
Nếu Văn Thanh Nhạc tiếp tục đi về phía trước, cậu sẽ rơi xuống hố trước mặt.
"Cứ ở yên đó đừng nhúc nhích," Kỷ Văn Lê bước tới và cảnh cáo lần nữa, trong giọng nói có sát khí khó chịu, "Đừng tưởng rằng cậu là con tin, chúng tôi sẽ không tấn công cậu."
Văn Thanh Nhạc: "......"
Ai, tiểu áo bông tri kỷ như thế nào lại biến thành áo giáp sắt lạnh lùng là như thế nào? Con cái lớn rồi cũng không còn đáng yêu nữa, ba ba đau lòng lắm.
Hàng giả giống như bị bọn họ hù dọa, an tĩnh lại. Kỷ Văn Lê lại lần nữa trở về, rốt cuộc có cơ hội mở ra quang não xem xét.
Vừa mở ra, bọn họ từng người phát hiện quang não nhét đầy tin nhắn đến từ Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng.
Trước làm lơ tin tức của Hạ Thúc Phượng, chủ yếu xem tin của Chúc Tiêu trước Chúc Tiêu:【 Có phải mấy người làm không? 】
Công việc thương lượng với Chúc Tiêu luôn do Kỷ Văn Lê đảm nhiệm, Kỷ Văn Lê đẩy kính và trả lời từng chữ:
【Đúng. 】
Chúc Tiêu nhanh chóng trả lời: 【 Điều kiện. 】
"Điều kiện? Chúng ta còn có thể có điều kiện gì? Để cho hắn trả lại đồ vật, chúng ta đã nói với hắn vô số lần không đếm xuể!" Thời Lãng ở một bên nhìn cả giận nói: "Giả bộ hồ đồ, đây là thành ý của hắn? Tôi nghĩ là hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dứt khoát một cánh tay tên kia đi!"
Kỷ Văn Lê cho ánh mắt tạm dừng lo lắng, và tiếp tục trả lời Chúc Tiêu:
【 Người có thể cho cậu, nhưng phải trả lại đồ cho chúng tôi. 】
【... Những thứ mà anh ấy để lại, tôi muốn được trả lại thật nhiều. Tôi nhớ lại đồ đạc trong nhà, tổng cộng có 138 cái, nếu thiếu một cái, người kia sẽ không thể trở về. 】
Chúc Tiêu bên kia lâm vào trầm mặc, không biết là ở trầm mặc vì có thể nói ra con số này chính xác như vậy, hay là vì không tình nguyện.
Kỷ Văn Lê cảm thấy là lý do thứ hai.
Nếu là anh ta đừng nói đem đồ Văn Thanh Nhạc từng sở hữu, yêu cầu anh ta lấy ra một cái cũng đủ khiến anh ta cảm giác như dao cắt.
Một cái hàng giả, ngay cả một cái bát Văn Thanh Nhạc đã từng sử dụng đều không sánh bằng, huống chi là nhiều di vật như vậy?
Kỷ Văn Lê tuy rằng trong lòng cảm thấy cái hàng giả kia so ra kém Văn Thanh Nhạc nửa ngón tay, nhưng tiếp tục sử dụng phép khích tướng với Chúc Tiêu:
【 Cậu nên suy xét rõ ràng, tuy rằng nơi này không phải hiện thực mà là giả thuyết, nhưng chúng tôi có rất nhiều phương pháp tra tấn cậu ta. Huống chi nơi này cũng không phải hoàn toàn không liên hệ hiện thực, một khi công kích tinh thần thể, cậu ta ở trong thế giới hiện thực nếu biến thành người thực vật, tôi cũng mặc kệ. 】
Phép khích tướng này đối với Chúc Tiêu tựa hồ rất hữu dụng, Chúc Tiêu trả lời lại ngay:
【 Đổi. 】
【 Đồ vật tôi có thể cho anh, nhưng người tôi muốn không bị một vết xước nào. 】
【 Nếu người có việc gì, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình. 】
Đây là lần đầu tiên Chúc Tiêu đồng ý đem đồ vật Văn Thanh Nhạc để lại giao ra đây.
Chỉ vì một điều như vậy.
Rõ ràng là có được thứ mình muốn nhưng Kỷ Văn Lê không thể vui nổi, một cơn tức giận không tên trào dâng trong lòng khiến anh muốn lao vào màn lôi Chúc Tiêu ra đánh một trận.
Thời Lãng ngồi ở một bên cũng không nhịn được nữa, lúc này tất cả tu tâm dưỡng tính đều tan tành, lấy đi quang não của Kỷ Văn Lê, tức giận gõ:
【 Mày chỉ vì một người trên dưới chỉ có mặt đẹp liền giao đồ ra? Cậu ta ở trên giường làm mày sung sướng lắm sao? Nửa người dưới đều lớn lên ở trên đầu à? Tôi đệt cả nhà chú mày, thật ghê tởm khi nghĩ đến những thứ của anh ấy nằm trong tay người như mày bấy lâu nay! Mày đã bao giờ nghĩ về những áp lực mà anh ấy đã phải chịu để đem chúng ta cứu ra chưa???】
Kỷ Văn Lê còn giữ lại vài phần lý trí, anh ta đẩy đẩy mắt kính, kéo lại cánh tay Thời Lãng, không cho hắn tiếp tục đánh chữ: "Đừng xúc động. Cậu ta đồng ý giao ra đối với chúng ta là chuyện tốt, không cần nói nhiều như vậy, chờ đồ vật tới tay lại mắng."
Thời Lãng hít sâu một hơi, nắm lấy tóc rồi đem quang não ném về trên tay Kỷ Văn Lê.
Hắn nhìn thoáng qua Kỷ Văn Lê, Kỷ Văn Lê cũng nhìn thoáng qua hắn, hai người đều không dấu vết cách xa đối phương ra một chút.
Trong lòng tất cả bọn họ đều rất rõ ràng, bọn họ mỗi người đều tưởng độc chiếm đồ vật Văn Thanh Nhạc để lại. Chờ đến Chúc Tiêu đem đồ vật giao lại đây, có thể là ngày liên minh của hai người tan vỡ.
*
Đáng lẽ trong đội ngũ này còn có một Hạ Thúc Phượng, nhưng tên kia là phản đồ, đã không có tư cách lại chạm vào đồ của Văn Thanh Nhạc.
Kỷ Văn Lê cũng đã gửi cho Chúc Tiêu địa điểm giao dịch, yêu cầu Chúc Tiêu đêm đồ vật gửi qua bưu điện. Chờ lấy được đồ vật, sẽ đem người thả đi.
Giải quyết xong Chúc Tiêu, Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng lại đi xem tin tức Hạ Thúc Phượng gửi.
Hạ Thúc Phượng vẫn luôn đầy chờ mong ở buổi lễ được trao quyền trượng cho Văn Thanh Nhạc, hắn phấn khích đến mức suýt chút nữa không cầm được hình ảnh cao quý và quyến rũ của mình.
Tuy nhiên hắn không chờ được Văn Thanh Nhạc đến mà lại nhận được tin Văn Thanh Nhạc bị bắt đi.
Chờ xem xong video Văn Thanh Nhạc bị bắt đi, Hạ Thúc Phượng ngay lập tức liền xác định mục tiêu của mình.
Hạ Thúc Phượng:【 Là mấy người? Có phải là mấy người hay không! 】
Bởi vì Hạ Thúc Phượng gửi tin nhắn trong nhóm liên minh, bởi vậy Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng đều nhìn thấy những gì hắn gửi.
Thời Lãng cười lạnh một tiếng: "Kẻ phản bội này, cậu ở trong nhóm liên minh mà nói không thấy xấu hổ sao?"
Kỷ Văn Lê nghĩ nghĩ, hỏi:【 Chúc Tiêu đáp ứng đem đồ vật của anh ấy đều cho chúng ta, cậu vì người kia lựa chọn cùng hắn kết minh, hối hận sao? 】
Hạ Thúc Phượng phẫn nộ tột đỉnh:【 Hối hận cái rắm! Các anh có tật xấu gì đi, tôi khi nào cùng Chúc Tiêu kết minh! Tôi cảnh cáo mấy người, nếu anh ấy thiếu một cọng lông tơ, tôi liền băm mấy người ra! 】
Hạ Thúc Phượng:【 Vốn dĩ tôi không muốn nói, ai biết các anh -hai đối thủ ngu xuẩn lại có thể làm ra chuyện như vậy! Người đó chính là anh ấy, mấy anh lo mà phục vụ tốt cho tôi! 】
Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng trầm mặc nhìn Hạ Thúc Phượng câu cuối cùng một lát, đồng thời cười lạnh một tiếng.
"Tôi cho rằng Hạ Thúc Phượng nhiều nhất đem hàng giả kia làm thế thân, không nghĩ tới hắn vậy mà coi là thật." Thời Lãng lại mắng một tiếng, "Ngu ngốc, không có đầu óc."
Hạ Thúc Phượng vẫn luôn phát tin tức lại đây, nói người kia chính là Văn Thanh Nhạc, hơn nữa đưa ra đủ loại lý do chứng to đây là sự thật, muốn Kỷ Văn Lê cùng Thời Lãng cần phải đối xử cẩn thận.
Kỷ Văn Lê hừ lạnh một tiếng, đá Hạ Thúc Phượng ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm, thuận tiện kéo vào danh sách đen. Thời Lãng cũng làm như vậy.
Người chết không thể sống lại đây là sự thật mà học sinh tiểu học đều biết.
Kỷ Văn Lê đóng lại quang não, lạnh lùng nhìn thanh niên tóc trắng. Người này đó, đàng hoàng không chút sợ hãi, có vẻ như cậu ta không phải là bị bắt cóc, mà như đi dạo một chuyến vậy.
Cậu ta dường như chắc chắn rằng Chúc Tiêu sẽ giải cứu mình bằng mọi giá, vì vậy cậu ta không cần phải lo lắng.
Kỷ Văn Lê ánh mắt càng ngày càng lạnh, hắn dặn dò Thời Lãng: "Tôi không biết hắn có thủ đoạn gì, nhưng tôi biết hiện tại hắn rắp tâm gây rối, chúng ta nhất định không được mắc bẫy của hắn."
————
Trận nghỉ ngơi này mau kết thúc, Kỷ Văn Lê lại lần nữa mang theo người dời đi, nhưng lần này vẫn như cũ không có tới đích, mà là đáp xuống một bờ sông.
Thời Lãng: "Có chuyện gì, anh cố ý sao?"
Kỷ Văn Lê cũng thực hoang mang, thực lực của anh ta đủ để cho anh ta đi xa, nhưng quãng đường di chuyển hôm nay quá ngắn, chỉ một đoạn đường đã khiến anh ta cảm thấy mệt mỏi.
Nói như vậy, trừ phi anh ta mang theo mấy người có dị năng cao hơn mình, sẽ làm cho dị năng của anh ta tiêu hao nhanh hơn, không nên sẽ xuất hiện loại tình huống này mới đúng.
Thời Lãng anh ta đã hiểu tận gốc rễ, dị năng trình độ cùng mình xấp xỉ, chẳng lẽ...... Là người thanh niên này có vấn đề?
Kỉ Văn Lê nhìn người thanh niên tóc trắng mà mình đang mang theo, với mái tóc trắng và khuôn mặt như vậy, người thanh niên này trông không giống một cao thủ vô song.
Văn Thanh Nhạc có chút chột dạ, nhưng vẫn là tận lực đúng lý hợp tình cùng Kỷ Văn Lê đối diện, giả bộ chính mình rất nhu nhược.
Gương mặt này rất có tính lừa tình, trọng tâm của Kỷ Văn Lê dời xuống người Văn Thanh Nhạc.
Nếu người này thực sự mạnh, sao có thể bị bọn họ bắt được dễ dàng như vậy?
Hơn nữa, một dị năng giả mạnh như vậy không thể nào tự nhiên sinh ra, bởi vì mọi người sẽ được kiểm tra cấp độ dị năng từ khi còn nhỏ, và anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người này trước đây, cũng chưa bao giờ nghe nói về người này.
Có lẽ là do những lý do không xác định khác, chẳng hạn như Hạ Thúc Phượng đã đặt một thiết bị đặc biệt trên địa điểm hành lễ, khiến anh ta không thể nhanh chóng chạy đi.
Kỷ Văn Lê đặt hai người ở bờ sông, lăn lộn một hồi, anh ta cảm thấy đói, nên sau khi bàn bạc với Thời Lãng, anh ta quyết định đi tìm thức ăn, còn Thời Lãng sẽ phụ trách trông giữ hàng giả.
Văn Thanh Nhạc bị ngăn cách bởi nơi xa, chỉ loáng thoáng nghe được "Ăn", "Tôi đi tìm" và những từ khác, sau đó liền nhìn thấy Kỷ Văn Lê rời đi một mình.
Cảnh giác của Thời Lãng hiển nhiên không bằng Kỷ Văn Lê, hoặc là hắn ta quá tin tưởng mình sẽ không bị người như vậy lừa, nên không đi đến nơi tránh cho Văn Thanh Nhạc có thể giao lưu cùng mình.
Văn Thanh Nhạc không chút nào khách khí mở miệng hỏi: "Cậu ấy đi tìm đồ ăn sao?"
Thời Lãng không để ý tới cậu, cúi đầu chơi quang não, một người sống sờ sờ chỉ lộ ra mỗi tóc.
Văn Thanh Nhạc tiếp tục nói: "Một mình kiếm đồ ăn đã rất vất vả rồi, chúng ta cùng nhau giúp thì sao."
Thời Lãng lần này ngẩng đầu lên, dùng một bộ "Cậu có thể sao" ánh mắt liếc cậu một cái, cười nhạo một tiếng.
Văn Thanh Nhạc đã gặp qua Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng, hơn nữa còn tiếp xúc rồi, mà hai người kia đều không có nhận ra cậu. Không thể không nói, cái này làm cho Văn Thanh Nhạc tự tin rất nhiều, không hề giống như trước nơm nớp lo sợ mình sẽ ngã ngựa.
Văn Thanh Nhạc không muốn trở thành mối quan hệ thù địch với mấy người này, cậu hy vọng sẽ cải thiện mối quan hệ này, không làm anh em thân thiết, trở thành một người bạn có thể trò chuyện cũng được.
Văn Thanh Nhạc tiếp tục nói: " Có rất nhiều người có thực lực mạnh, cậu ấy một thân một mình làm sao mà tìm được nhiều đồ như vậy, ăn no bụng rồi lên đường không phải tốt sao? Bằng không nửa đường đói đến thần chí không rõ, đem chúng ta đưa tới địa phương nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"
Chuyện này có chút sự thật, Thạch Lãng nghi ngờ cảnh cáo: "Đừng giở trò quỷ, tôi nói cho cậu biết, vô dụng."
"Tôi không muốn giở trò." Văn Thanh Nhạc cười, cậu biết tính cách của những người này, biết bới lông tìm vết là hữu dụng nhất đối với Thạch Lãng, vì vậy cậu nói với giọng điệu mà trước đây thường dùng để dỗ trẻ con: "Anh cũng bị thương, nên tiết kiệm sức mà nhìn tôi. Tôi đi thu dọn đồ ăn. Như vậy đã đủ thành thật chưa? "
Thời Lãng nghe những lời này, suy tư một lát, gật gật đầu.
Mang người này qua đi hỗ trợ hẳn là cũng không vấn đề gì, dù sao có hắn nhìn, tiểu bạch kiểm nãy không dậy nổi sóng gió gì.
Kỷ Văn Lê nhìn đến Thời Lãng mang theo người đi tới, tức khắc nhăn lại mi, dăm ba câu hỏi xong sự việc, tức thì nổi giận.
Kỷ Văn Lê trầm mặt đem Thời Lãng kéo đến một bên: "Anh tin cậu ta làm gì! Nếu không cẩn thận từng bước một, đến cuối cùng cậu ta sẽ trực tiếp công thành đoạt đất, đến lúc đó anh sẽ giống Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng!"
Thời Lãng: "......"
"Anh có phải hay không quá nhạy cảm," Thời Lãng cảm rất không nói nên lời, "Tôi chỉ là dẫn cậu ta tới giúp một chút, nếu thật sự có cái này tâm tư này, tôi cũng sẽ cảnh giác."
Kỷ Văn Lê nhíu mày nhìn Thời Lãng sau một lúc lâu, buông ra tay: "Được, tùy anh."
Nếu Thời Lãng cuối cùng thật sự bị hồ ly tinh kia mê hoặc choáng váng đầu óc, phản bội liên minh, anh ta liền một mình mang hồ ly tinh kia đi. Đến lúc đó trực tiếp dùng hồ ly tinh đổi lấy toàn bộ đồ của Văn Thanh Nhạc, còn có thể giảm bớt một đối thủ.
Chỉ là anh ta rốt cuộc không phục, người kia vừa thấy chính là muốn bắt chước Văn Thanh Nhạc, một đám kia đều cho người nọ cơ hội.
Thế thân, ai có thể làn thế thân của Văn Thanh Nhạc, bọn họ cũng xứng?
Thôi, người khác anh ta quản không được, quản chính mình là được, mặc cho người kia dùng nhiều thủ đoạn, cũng sẽ tuyệt đối sẽ không trúng chiêu!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT