Văn Thanh Nhạc bị Hạ Thúc Phượng nắm tay, kéo đến một cái ghế bên cạnh.
"Ngồi." Hạ Thúc Phượng nói, một đôi mắt phượng không chớp mắt nhìn cậu, "Không cần khẩn trương, cứ coi như đây nhà mình."
Văn Thanh Nhạc: "...... Ha ha, được."
Dư quang khóe mắt Văn Thanh Nhạc có thể nhìn thấy đám thuộc hạ của Hạ Thúc Phượng như muốn trừng rớt mắt, phảng phất như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng được.
Văn Thanh Nhạc không biết trong lòng Hạ Thúc Phượng đang tính toán gì cho nên cậu chỉ có thể cùng Hạ Thúc Phượng đáp ứng tất cả, chờ đợi động tác tiếp theo của Hạ Thúc Phượng.
Hạ Thúc Phượng cầm lấy ấm trà và lá trà trên mặt bàn lên, rót trà trong ấm trà ra, giống như đang chuẩn bị pha trà mới.
Tuy nhiên, những tên thuộc hạ ở cách đó không xa đang quan sát lời nói và biểu hiện của họ, vội vàng chạy tới giúp Hạ Thúc Phượng ngâm, nhưng bị ngăn lại.
"Loại chuyện này đương nhiên là tôi tự mình làm, còn cần cậu sao?" Hạ Thúc Phượng rất khó chịu với cấp dưới, "Cậu có thể đi ra ngoài, không được cho phép không cần vào."
Cấp dưới lui đi ngoài, Hạ Thúc Phượng tiếp tục động tác.
Chỉ bằng một cấp dưới nho nhỏ cũng muốn pha trà cho Văn Thanh Nhạc, hừ, cậu ta xứng sao?
Văn Thanh Nhạc nhịn không được, đứng dậy nói: "Để tôi làm cho."
Hạ Thúc Phượng ngẩng đầu nhìn cậu, bản mặt đen xì khi nói chuyện với cấp dưới lập tức biến thành tươi sáng: "Không cần, cậu là khách, chuyện này cứ giao cho tôi."
Văn Thanh Nhạc không thể khuyên, đành phải tiếp tục nhìn chằm chằm.
Bị cậu nhìn chằm chằm Hạ Thúc Phượng có vẻ rất kích động, ngay cả lá trà cũng bị lửa cháy xém rơi ra khỏi tay.
Hạ Thúc Phượng nói: "Pha trà trên than."(?)
Văn Thanh Nhạc: "... Haha, thật sự là mới mẻ. "
Văn Thanh Nhạc lần này chắc chắn, thái độ của Hạ Thúc Phượng với cậu sắp đột phá bầu trời, làm cậu không thể không đề cao cảnh giác.
Đứa nhóc này có phải hay không đã nhận ra cậu, định ám sát ở đây sao? Hay là nước trà có độc, chỉ cần cậu uống vào sẽ chết ngay tại chỗ?
Sau khi pha trà xong, Hạ Thúc Phượng đưa cho Văn Thanh Nhạc một cái tách, rồi lấy một cái tách khác cho mình. Văn Thanh Nhạc vội vàng gọi hệ thống, yêu cầu hệ thống kiểm tra tách trà, sau khi xác nhận không có độc tố trong đó, tự tin uống một ngụm, ngăn Hạ Thúc Phượng đối diện vẫn ôm mặt nhìn chằm chằm không rời.
Văn Thanh Nhạc da đầu tê dại hết sức, liền nghe được hệ thống nói:【 Ký chủ, có phải hắn muốn chới gay với cậu không? 】
Văn Thanh Nhạc cả kinh, ngay sau đó nhớ tới khuôn mặt của mình bây giờ, đã không giống như lúc còn đeo mặt nạ, lại nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Hạ Thúc Phượng, điều này không phải là không thể.
Điều đó thật không ổn, cậu tuy rằng không thèm để ý giới tính đối tượng, nhưng không thể là em trai! Tuyệt đối không!
Lúc này Hạ Thúc Phượng mở miệng nói chuyện: "Tôi đối với anh Lục như vừa gặp đã quen, chắc là kiếp trước đã có duyên phận sâu nặng rồi."
Văn Thanh Nhạc: "...... Ha hả, phải không."
Hạ Thúc Phượng tầm mắt chuyển tới trên tóc của Văn Thanh Nhạc, ánh mắt hơi trầm xuống: "Không biết người yêu của anh ở đâu nhỉ. Vì anh sẽ là thành chủ nên phải ở đây lâu. Đương nhiên, anh ta cũng nên ở cùng anh chứ. Có cần tôi phái người tới đón không? "
Văn Thanh Nhạc cả kinh: "Đã quyết định tôi là thành chủ rồi sao?"
Quá trình này thực sự rất nhanh, Hạ Thúc Phượng còn chưa kịp hỏi cái gì, cũng chưa để cậu bày tỏ lòng trung thành.
Hạ Thúc Phượng nhướng mày và tiếp tục chủ đề mà Văn Thanh Nhạc không trả lời: "Anh cần phải mang theo người yêu để tham dự lễ khánh thành, người yêu của anh đâu rồi?"
"Hắn......" Văn Thanh Nhạc não quay nhanh, tự hỏi tìm từ.
Là một góa phụ có nghĩa là cậu có thể bị lợi dụng và có thể bị theo đuổi.
Nghĩ đến Hạ Thúc Phượng khả năng cao đối với cậu có ý tứ, Văn Thanh Nhạc cả người quả thực đều phải bị xấu hổ bao phủ, hận không thể chạy như điên cách xa ba trăm dặm. Cậu không muốn thống nhất thế giới. Thật thoải mái hơn khi tìm thấy một đỉnh đồi biệt lập với phần còn lại của thế giới.
Để loại bỏ hoàn toàn khả năng đứa nhóc này là đồng tính, cậu cần một người làm lá chắn.
Văn Thanh Nhạc cự tuyệt nói: "Không quấy rầy, anh ấy còn phải theo tôi đi vòng quanh thế giới."
Con ngươi Hạ Thúc Phượng trầm xuống, cả người sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Văn Thanh Nhạc, nhe răng hỏi: "Ai?"
Nếu lúc trước Văn Thanh Nhạc còn cảm thấy Hạ Thúc Phượng đối tốt với cậu là bởi vì cảm thấy cậu là một nhân tài, hoặc là bởi vì thực lực của hai người cấp dưới. Cho nên bây giờ thái độ của Hạ Thúc Phượng lộ ra, thì Văn Thanh Nhạc có thể phủ nhận hai điều đó.
Văn Thanh Nhạc suy tư chậm rãi nói: "Đây là quyền riêng tư cá nhân......"
"Riêng tư?" Hạ Thúc Phượng cười lạnh một tiếng, không biết là nghĩ tới người nào, âm thanh càng lạnh, "Thành chủ thành phố đã được xác định. Có rất nhiều các hoạt động cần tham gia, anh có thể giấu anh ta mãi sao? Hoặc là anh ta không biết xấu hổ?"
Hạ Thúc Phượng nói nhẹ nhàng, " Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với anh ta, sẽ cho người bảo vệ, được không?"
Văn Thanh Nhạc quyết định chủ ý: "Được rồi được rồi, nhưng tính cách anh ấy tương đối hướng nội, tôi trực tiếp nói ra khẳng định anh ấy sẽ giận tôi, không bằng để tôi trở về nói chuyện với anh ấy, lần sau lại mang ra tới gặp ngài."
"Được," Hạ Thúc Phượng tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt sắc mặt nguy hiểm,," Ba ngày sau, tôi rất mong gặp được anh... và người yêu của anh. "
———
Văn Thanh Nhạc trở khách sạn rồi ngã trên giường.
Trên thực tế, cậu không giỏi đối phó với những vướng mắc về tình cảm, và bước ra ngoài với khuôn mặt và mái tóc này, có một lá chắn sống hữu ích hơn nhiều so với lá chắn chết. Trước đây cậu chưa nghĩ đến điều đó, cũng như chưa xem xét đến vấn đề này.
Văn Thanh Nhạc click mở quang não, mở trang web tuyển dụng, vắt óc bắt đầu viết thông tin tuyển dụng:
【Hiện tại tôi đang tìm nam giả thành đôi, không cần thân thiết, động tác cao nhất cũng chỉ có ôm, không cố định giờ làm, lương cơ bản 100.000, Có hoa hồng.
Các yêu cầu cụ thể như sau:
Ngũ quan đoan chính, khả năng ứng phó tốt với sự thay đổi, không tỏ ra rụt rè khi đối mặt với nhiều hoàn cảnh khác nhau, chất lượng tâm lý cao... 】
Văn Thanh Nhạc còn chưa viết xong, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Văn Thanh Nhạc vừa mở cửa, liền nhìn thấy Văn Tiêu đứng ở bên ngoài.
Văn Tiêu không vội nói, mà là trước tiên cẩn thận nhìn Văn Thanh Nhạc từ đầu đến chân, sau khi chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với hắn, mới nói: "Hạ Thúc Phượng có làm cho anh khó xử không?"
"Cậu ta không có làm anh xấu hổ ", Văn Thanh Nhạc đáp," Cậu ta chỉ là – "
Văn Thanh Nhạc nhớ lại, cậu đã nói với Văn Tiêu rằng người đàn ông của cậu đã chết. Nếu cậu đột nhiên có người yêu, Văn Tiêu sẽ là người đầu tiên rời bỏ cậu.
Văn Thanh Nhạc mở cửa rộng hơn, lôi kéo Văn Tiêu đi vào: "Vào đi, anh có chuyện muốn nói với nhóc."
Văn Thanh Nhạc kêu Văn Tiêu ngồi xuống, rót một ly nước cho Văn Tiêu, nghiêm túc đi theo sau. "Anh định thuê người giải làm bạn trai của mình."
"Răng rắc ——"
Ly nước trong tay Văn Tiêu bị vỡ theo phản ứng, nước bên trong nhỏ xuống mặt bàn, một ít nước rơi xuống mép bàn chảy lên quần áo của Văn Thanh Nhạc.
Văn Tiêu cũng không che giấu, ngơ ngác nhìn cậu, trong đôi mắt đen không chút ý cười: "...Anh nói cái gì?"
Văn Thanh Nhạc phát hiện trong lời nói có điểm mơ hồ, liền nhanh chóng giải thích rõ ràng, không để Văn Tiêu nghĩ rằng cậu là một kẻ nói dối.
Sau khi giải thích xong, Văn Thanh Nhạc cúi đầu giả bộ u sầu: "Người yêu của anh đã chết nhiều năm rồi, anh ấy trên trời có linh thiêng cũng nhất định không muốn nhìn thấy anh bị người khác dây dưa. Vì vậy, anh đã nghĩ đến việc tìm một lá chắn với giá cả hợp lý giảm bớt bị người khác quấy rầy, như vậy anh ấy ở trên trời nhìn cũng sẽ vui vẻ rất nhiều."
Văn Thanh Nhạc càng giải thích, Văn Tiêu sắc mặt càng khó nhìn. Đến cuối cùng, Văn Tiêu không chịu nổi dường nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị u ám đến muốn tích ra nước
"Cậu làm sao vậy?" Văn Thanh Nhạc hỏi, "Trên quần áo dính nước mau lau đi, có khó chịu không."
Văn Tiêu không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, qua sau một lúc lâu mở mắt ra, nhìn về phía Văn Thanh Nhạc.
"Tìm được một tấm chắn tốt quả thực có thể cứu được rất nhiều thứ, nhưng anh có thể tìm được một người như vậy ở đâu?" Văn Tiêu nói, "Người mà anh tìm phải rất nghiêm khắc, sẽ không bị tiền bạc dụ dỗ khi đối mặt với Hạ Thúc Phượng, phải giữ chặt miệng. "
Văn Thanh Nhạc:" Những gì cậu nói quả thực có vấn đề... "
Văn Tiêu nói tiếp:" Hơn nữa, anh ta phải có thực lực nhất định, nếu không sẽ bị Hạ Thúc Phượng sẽ gây khó dễ, thậm chí không chống đỡ được sẽ chết, rất nguy hiểm."
Văn Thanh Nhạc nhíu mày:" Anh đã không nghĩ kỹ và không nghĩ đến vấn đề an toàn quan trọng như vậy. Nếu không, kế hoạch này bỏ đi, anh sẽ suy nghĩ về phương án khác— – "
Văn Tiêu ngắt lời cậu:" Tôi biết một ứng viên, rất thích hợp, không có vấn đề gì về những phương diện này. "
Văn Thanh Nhạc ánh mắt sáng lên: "Ai thế, người đó ý sao?"
Văn Tiêu nhìn cậu, chậm rãi nói:
"Tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT