Edit: Cá Viên

Sau khi xác nhận rằng Chúc Tiêu không biết gì, Hạ Thúc Phượng nhíu mày chặt hơn.

  

Thái độ của Chúc Tiêu quá kỳ lạ... Hắn không thể tiếp tục làm mất thời gian của mình được, hắn muốn đem Văn Thanh Nhạc đi càng sớm càng tốt và tránh xa người bạn Chúc Tiêu nào đó ra.

Không bao lâu sau cuộc bầu cử thứ hai, Văn Thanh Nhạc nhận được tin tức về cuộc thi cuối cùng.

  

Theo thông lệ thông thường, cuộc thi cuối cùng này ban đầu là để so sánh các phẩm chất toàn diện khác nhau, và cuối cùng để cho quần chúng bình chọn xem ai là người đầu tiên sẽ được bầu làm thành chủ thành phố, và những người được bầu sẽ đến gặp Hạ Thúc Phượng và trò chuyện riêng.

  

Lẽ ra mọi chuyện phải như thế này, nhưng khi Văn Thanh Nhạc nhận được tin tức, cậu phát hiện toàn bộ quá trình đã thay đổi.

  

Trong cuộc bầu chọn cuối cùng này, không phải do khán giả lựa chọn nữa mà trực tiếp là Hạ Thúc Phượng.

  

Lý do chính thức là vì hiện tại chỉ cần một thủ lĩnh của thành phố, người này sẽ có mối quan hệ thân thiết nhất với Hạ quốc vương, vì vậy các quy tắc trước đây đã bị bỏ và sử dụng quy tắc mới.

Văn Thanh Nhạc: "......"

Má ơi cậu không phải là sắp nhìn thấy thằng nhóc kia sao?

Văn Thanh Nhạc im lặng một hồi sau khi biết được quy tắc này, như suy tư gì nhìn Hạ Nhiên, Hạ Nhiên nhìn trái nhìn phải, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

  

"Mọi chuyện đã thay đổi, anh càng phải cẩn thận hơn." Chúc Tiêu bình tĩnh phân tích nói xấu trước mặt Hạ Thúc Phượng. "Theo thông tin tôi tìm được, Thủ lĩnh nước này không phải là người dễ ở chung, huống chi để từ bỏ quyền kiểm soát nhiều thành phố như vậy, anh ta phải có một ít tính toán trong đầu. Bất kể anh ta làm gì, anh cần phải đề phòng và suy nghĩ theo hướng xấu nhất. "

Văn Thanh Nhạc gật gật đầu, trong lòng không khỏi khẩn trương lên, không chú ý tới Hạ Nhiên mặt đều đen.  

"Ồ, suy nghĩ theo hướng xấu nhất là có ý gì? Cậu là người nước ngoài, cậu biết điều gì?" Hạ Nhiên mắt trợn trắng, lời lẽ chính chắn nói với Văn Thanh Nhạc, "Em là người của Hạ quốc, biết rất rõ ràng, các Thành chủ thành phố trước đây chưa từng bị áp bức, Hạ Thúc Phượng thân thiện dễ nói chuyện, càng sẽ không làm người khác khó xử!"

Văn Thanh Nhạc: "Hả......"

Văn Thanh Nhạc sửng sốt, không ngờ Hạ Nhiên lại là fan cuồng của Hạ Thúc Phượng?

Không phải cậu không đọc bản báo cáo, hơn nữa hệ thống đã nói với cậu rằng tính cách hiện tại của Hạ Thúc Phượng không liên quan gì đến sự thân thiện và nói chuyện tốt cả.

  

"Haha..." Văn Thanh Nhạc ngượng ngùng cười cười, nghĩ tới đây liền ngập ngừng nói: "Lúc trước cậu không nghe tôi nói chi tiết, cho nên không biết tính chất công việc của chúng ta là như thế nào? Nếu như cậu thích Hạ Thúc Phượng đến mức không cho phép vị trí của hắn bị thử thách, tôi nghĩ... cậu không cần đi theo tôi. "

Lời này vừa nói, Văn Tiêu ngồi ở bên kia phát ra một tiếng cười nhạo.

Hạ Nhiên sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó tái xanh, cuối cùng nở nụ cười: "Không phải, em không cố ý, không phải em thích anh ấy, ý em là nếu làm lãnh đạo thì anh ấy không thích hợp chút nào xứng đáng bị Lục ca lật đổ."

Văn Thanh Nhạc muốn nói gì đó, Hạ Nhiên lập tức mở đề tài:" Nhìn này, tuy rằng Hạ Thúc Phượng tính tình xấu, nhưng Chúc Tiêu của nước bên cạnh còn tệ hơn. Anh ta nắm lấy mọi thứ mình muốn một cách khôn khéo. Phương thức ngoại giao không thể nào tệ hơn được. Bất bình trong nước đang hoành hành, trời ơi, sao anh ta lại có thể là một người lãnh đạo kém như vậy? "

Văn Thanh Nhạc: "......"

Chúc Tiêu: "......"

Hạ Nhiên than nhẹ một hơi: "Em cảm thấy, nếu so sánh với Chúc Tiêu thì Hạ Thúc Phượng xem như có thể đi, Lục ca anh cảm thấy sao?"

Văn Thanh Nhạc trăm triệu lần không nghĩ tới Hạ Nhiên nói xong còn đòi mình đánh giá, không khỏi trầm mặc.

Hạ Nhiên liếc Văn Tiêu một cái, tiếp tục đối với Văn Thanh Nhạc tiến hành dẫn dắt: "Không sao đâu Lục ca, nơi này lại không có người ngoài, anh có nói thì bọn họ nói bậy bọn họ cũng sẽ không nghe thấy, sợ cái gì, cứ việc cùng chúng ta tâm sự."  

Lời này khá đúng, Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng khẳng định không nghe được đánh giá này.

Văn Thanh Nhạc nghĩ như vậy, liền nói thật: "Nói thật, Chúc Tiêu tốt hơn."

  

Việc quản lý đất nước của Chúc Tiêu có thể nhìn thấy bằng mắt thường chính là tốt hơn về mọi mặt và được giữ gìn trật tự. Những người bình thường cũng hạnh phúc và thoải mái hơn. Cậu nói như vậy cũng coi như là công bằng.

  

Hạ Thúc Phượng: "...... Cái gì!"

Chúc Tiêu: "!!!"

Văn Thanh Nhạc liền thấy Hạ Nhiên vẻ mặt lung lay sắp đổ đứng lên, cậu ta tựa hồ không thừa nhận được đả kích này, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài, biểu tình kia, Văn Thanh Nhạc hoài nghi cậu ta trộm chạy tới góc nào đó mà khóc.

Văn Thanh Nhạc: "......?"

Văn Thanh Nhạc có chút mờ mịt, cậu muốn theo sau nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, lại bị Văn Tiêu ngăn cản.

"Đừng lo lắng cậu ta, người cậu ta ủng hộ không được sự đồng ý của anh, cho nên mới gục ngã." Văn Tiêu lạnh lùng nói, "Hiện tại chúng tôi muốn coi anh là chủ, người cậu ta ngưỡng mộ không bằng người kia sau này phải quen dần. "

  

Văn Thanh Nhạc gật đầu, nhìn chằm chằm khóe miệng Văn Tiêu trong chốt lác:"... Nhóc cười sao? "

  

Văn Tiêu nhàn nhạt phủ nhận: "Không có, tôi tại sao lại muốn cười, tôi cũng không hâm mộ Chúc Tiêu."

  

"Ồ." Văn Thanh Nhạc miễn cưỡng tin điều đó, nhưng không lâu sau, Văn Tiêu đang ngồi thất thần đã đập vỡ góc bàn.

  

Văn Thanh Nhạc: "... Cậu làm sao vậy?"

  

Văn Tiêu không trả lời, cúi đầu lau mặt, bước nhanh ra ngoài.

  

Văn Thanh Nhạc lần này xác định.

Văn Tiêu thật sự đang cười.

Văn Thanh Nhạc nghĩ trăm lần cũng không ra, Chúc Tiêu cho cậu cảm giác vui vẻ, chẳng lẽ...... Văn Tiêu cũng là fan của Chúc Tiêu sao?

  

———–

Ngày vận động tranh cử thứ ba sắp đến, bởi vì Hạ Thúc Phượng tham gia chiến dịch này, nên chương trình phát sóng trực tiếp không được mở.

  

Dù quyết định này khá đột ngột nhưng hoàn toàn không ai bất ngờ.

  

【Tôi biết, Vương không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt mình như vậy, sao có thể cho phép phát sóng trực tiếp. 】

  

【 Aiiii...... Hy vọng đừng làm khó dễ Lục Nhâm Giai ca ca. 】

【Tôi đọc được thông tin, Lục Nhâm Giai là người của quốc gia khác, có lẽ không biết tính khí của Boss chúng ta, có lẽ sẽ trực tiếp phạm phải điều cấm kỵ...... chúc cậu gặp nhiều may mắn. 】

  

Văn Thanh Nhạc đang đứng ở trong phòng chờ, xem mấy cái nhận xét này, trong lòng càng thêm căng thẳng, mở ra một cái tài liệu khác.

Đây là một tập tài liệu cực kỳ dài được Văn Tiêu đặc biệt chuẩn bị, nó chứa đựng tất cả những điều kỳ quặc mà Hạ Thúc Phượng hiện tại đang sở hữu. Theo Văn Tiêu, những tư liệu này là sự thật, hoàn toàn không phải là giả, có người bị phạt vì từng điều trong đó, cậu ấy hy vọng mình có thể xem kỹ.

  

Hạ Nhiên cố gắng để Văn Thanh Nhạc xóa những thông tin này, nói rằng đó thật vô ích, bởi vì Hạ Thúc Phượg rất hòa nhã, nhưng Văn Thanh Nhạc không nghe lời cậu ta.

  

Văn Thanh Nhạc bấm mở một đoạn, thấy có nội dung:

【Điều 63: Đừng nhìn thẳng vào mặt.

  

Điều 64: Không được nhìn thẳng vào cơ thể.

  

Điều 65: Không nheo mắt hoặc nhìn anh ta từ khóe mắt. 】

  

Văn Thanh Nhạc: "...... Thứ quỷ quái gì đây."

Nhìn cũng không được, nếu không nhìn được. Sẽ ra sao?

  

Văn Thanh Nhạc xem qua, phát hiện có hơn 500 điều cấm kỵ, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Và những thử thách mà cậu phải đối mặt còn nhiều hơn thế, ngoài những điều kiêng kỵ này, điều quan trọng nhất đối với cậu lúc này là không được để Hạ Thúc Phượng nhận ra mình, nếu không sẽ không tránh khỏi một trận chiến lớn.

  

Văn Thanh Nhạc thở dài, nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng ở đây không có camera giám sát, cậu cẩn thận xé một lỗ nhỏ trên không trung để âm thanh phát ra từ lỗ.

  

Đây là căn phòng mà Hạ Thúc Phượng đã phỏng vấn, Văn Thanh Nhạc không dám xem qua, cho nên chọn phương thức càng thêm che giấu này, tự hỏi Hạ Thúc Phượng bây giờ vô lý như thế nào.

  

"... Tôi sẵn sàng cung cấp cho ngài lòng trung thành tuyệt đối, bất kể khi nào và ở đâu–"

  

Một giọng nam phát ra từ bên trong, nhưng người đàn ông chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang bởi một giọng khinh thường khác.

  

"Trung thành? Cậu không có bất kỳ kỹ năng thực tế nào để nói về loại điều huyễn hoặc này?" Hạ Thúc Phượng chế nhạo, "Cút, đừng lãng phí thời gian của tôi."

  

Không lâu sau, người tiếp theo vào, nhưng mà người kia còn chưa nói lời nào, âm thanh Hạ Thúc Phượng đã vang lên.

  

"Ai cho phép cậu nhìn thẳng vào tôi?" Hạ Thúc Phượng lại chế nhạo, kèm theo tiếng la hét của người khác, "Cậu không dũng cảm, tránh ra!"

  

Tốc độ điều tra này nhanh như chớp, trong nháy mắt, Văn Thanh Nhạc nghe nói rằng bảy hoặc tám người đã bị đuổi đi.

  

Văn Thanh Nhạc xoa lông mày, phát hiện hơn 500 điều kiêng kỵ Văn Tiêu giúp cậu khá toàn diện, bởi vì trong thời gian ngắn như vậy cậu đã nghe được vài điều cấm kỵ trong tài liệu.

  

Hạ Thúc Phượng đúng là có tiếng tai, tin đồn nói rằng hiện tại anh ta thật sự rất khó hòa hợp.

  

Không lâu sau, đến lượt Văn Thanh Nhạc.

  

Văn Thanh Nhạc đi ra khỏi phòng chờ, cố gắng thả lỏng bản thân.

  

Thực ra, không cần quá lo lắng về việc lộ diện, bởi vì chỉ sợ cậu một lời cũng chưa có thể nói, liền bị đuổi ra.  

Văn Thanh Nhạc đi tới cửa, cửa tự động mở ra, nhường cậu một đường.

  

Hạ Thúc Phượng đã ở bên trong.

  

Văn Thanh Nhạc bước vào, khóe mắt nhìn thấy Hạ Thúc Phượng đang đứng ở giữa đại sảnh. Văn Thanh Nhạc cảm thấy không có nơi nào để đặt mắt, sau khi sững sờ, cậu cắn da đầu đặt mắt xuống ghế bên cạnh Hạ Thúc Phượng, bắt đầu nhẩm những dòng tự giới thiệu bản thân.

  

"Xin chào, tôi là số một trăm ba mươi lăm..."

  

Văn Thanh Nhạc còn chưa nói xong, liền thấy Hạ Thúc Phượng đi tới, sau đó, một bàn tay trắng như ngọc vươn tới trước mặt.

  

Văn Thanh Nhạc: "?"

Văn Thanh Nhạc không rõ nguyên do, theo bản năng giương mắt nhìn mặt Hạ Thúc Phượng, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại.

Xin lỗi chứ, nhìn vẻ mặt không bằng lòng của Hạ Thúc Phượng, cậu muốn lạnh cả sống lưng!

  

Khuôn mặt của Hạ Thúc Phượng trưởng thành hơn nhiều so với thời niên thiếu, nhìn thoáng qua đã toát ra vẻ đẹp rất sắc sảo, đôi mắt phượng nhướng lên nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

  

... Một nụ cười nhẹ?

  

Hạ Thúc Phượng không đợi được Văn Thanh Nhạc đưa tay lên, vì vậy chủ động bắt tay cậu.

Văn Thanh Nhạc "?"

"Đừng căng thẳng, những tin đồn đó đều là sai sự thật. Tôi luôn trân trọng nhân tài." Hạ Thúc Phượng một bên trợn mắt nói dối, một bên lôi kéo Văn Thanh Nhạc đi về phía trước "Chúng ta luôn đối đãi nhân tài —với thái độ thân thiết nhất, nào hãy đến uống một chén trà. "

  

Văn Thanh Nhạc: "......"

Có quỷ mới tin cậu!! Đồ nói dối!!! Rõ ràng rất hung dữ mà!!!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play