“Đương nhiên là nhớ, bọn ta rất vui vì có thể cống hiến sức mình
phục vụ mấy vị tiểu thư xinh đẹp, không biết chúng ta có thể
làm những gì đây cho mấy vị tiểu thư đây.” Tuy trong miệng nói
“mấy vị tiểu thư” nhưng ánh mắt Thịnh Vũ Uy chỉ nhìn mỗi Tô
Linh Phong.
“Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa
mắt sẽ lồi ra đấy!” An Tri Hiểu khó chịu phát hỏa, Thịnh Vũ
Uy là cái thá gì mà dám nhìn Tô Linh Phong như vậy chứ.
“Hiểu Hiểu…” Hoa Nhược Hề kéo tay An Tri Hiểu.
Thịnh Vũ Uy cũng không để ý tới lời nói của An Tri Hiểu, đôi mắt
vẫn nhìn chằm chằm Tô Linh Phong như trước, hỏi: “Tiểu thư cần
chúng ta làm gì vậy?”
“Tạm thời không cần các cậu làm gì cả, nhưng về sau các cậu sẽ không nhàn rỗi đâu.” Tô
Linh Phong nói xong cũng không để ý Thịnh Vũ Uy làm gì mà quay
đầu nói với đám người An Tri Hiểu: “Chúng ta đi thôi.”
“Hừ!” An Tri Hiểu nhìn Thịnh Vũ Uy rồi hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay của Tô Linh Phong: “Được, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
“Đi thôi.”
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đều gật đầu đồng ý, các nàng cũng không muốn ngồi ngây ngốc ở đây nữa.
Tuy tỷ thí chiến thắng, mấy cô gái rất vui mừng nhưng lại nghĩ sau
này có tùy tùng dính chặt lấy mình thì đều bất đắc dĩ.
Tô Linh Phong gật đầu với Hứa Nặc, có kẻ coi tiền như rác muốn trả tiền thay nàng, vậy để bọn họ trả.
Tô Linh Phong lại nói với tiểu nhị: “Bán cho ta vài món điểm tâm
ngọt, nhớ gói lại để ta mang đi.” Đã đồng ý với Tiểu Bạch và
Đoàn Tử là sẽ đem điểm tâm ngọt về cho chúng rồi.
Tiểu nhị nhanh chóng đưa điểm tâm ngọt cho Tô Linh Phong, Hứa Nặc vội vàng nhận lấy điểm tâm.
Bởi vì nơi này rất nhiều người nên Tô Linh Phong không sử dụng nhẫn trữ vật, chỉ có thể để Hứa Nặc mang về.
“Đi thôi!” Tô Linh Phong dẫn đầu đi tới cửa.
An Tri Hiểu vẫn kéo tay Tô Linh Phong như trước, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh và Hứa Nặc theo sát phía sau.
“Chúng tôi còn chưa biết tên của các vị tiểu thư.” Thịnh Vũ Uy ở phía sau la lớn hỏi.
“Về sau cậu sẽ biết.” Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại.
Rời khỏi quán ăn, Tô Linh Phong cùng với Hoa Nhược Hề và An Tri
Hiểu, Thủy Thanh Thanh hẹn nhau ngày mai gặp ở học viện, sau đó
nàng trở về cùng Hứa Nặc.
Quỷ Mị trở lại bên
cạnh Tô Linh Phong, nhìn điểm tâm trong tay Hứa Nặc, lại nói với vẻ ghen ghét: “Ôi! Khẩu vị hai đứa nhóc thật tốt nhỉ. Minh Thần của
ta ơi! Tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, cô ko sợ bị chúng ăn cả cô à!”
Trước kia có Tiểu Bạch làm bạn với Quỷ Mị hắn còn không biết gì, bây
giờ cả ngày nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Tiểu Bạch và Đoàn Tử,
trong lòng hắn không biết là vị gì.
Đợi con cáo kia tỉnh lại thì ba đứa nhóc bọn chúng tụ lại sẽ được ăn rất ngon
nhé, mà người già như hắn chỉ biết ở một bên giương mắt nhìn
bọn chúng, thật đúng là…Thật sđúng là…Ngược đãi như lão già
hắn mà. A không phải. Là ngược lão đại soái ca hắn, hơi bị quá đáng đó.
Tô Linh Phong liếc Quỷ Mị, mặt vô cảm
nói: “Người nào đào được nhiều bảo thạch cực phẩm thì tất nhiên
ta sẽ chăm sóc chúng tốt hơn rồi.”
Nếu như nàng tới lớp luyện kim thì sẽ phải qua cuộc khảo nghiệm
thần lực, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần của
nàng vô cùng mênh mông, không có giới hạn, loại tinh thần lực
này rất đặc biệt trong Nhân tộc.
Như vậy sau
khi có kết quả khảo nghiệm sẽ có rất nhiều phiền pjwcs, đến
lúc đó nàng muốn ít xuất hiện cũng không được.
Nàng không sợ phiền phức nhưng nàng cũng không thích phiền phức.
Rốt cuộc thì phải xử lí như thế nào đây?
Đúng lúc này, Tô Linh Phong cảm giác được sự quen thuộc trong không
khí, không gian vặn vẹo, Mặc Vấn Trần xuất hiện từ trong không
gian, tiện tay lập kết giới âm thanh.
“Ngày mai khai giảng, ta học lớp luyện kim, có lẽ sẽ phải khảo thí
tinh thần lực. Huynh có biện pháp nào để ta tránh cuộc kiểm
tra kia không?”
Nói trắng ra là Tô tiểu thư muốn đi cửa sau, nếu hôm nay Mặc Vấn Trần không tìm nàng thì hôm sau nàng cũng sẽ đi tìm Mặc Vấn Trần.
Miệng của Mặc Vấn Trần khẽ co quắp, nói: “Phong Nhi, không tham gia khảo thí là không được đâu.”
“Nếu nhất định phải khảo thí thì ta dứt khoát không đi, dù sao với
ta đi học viện hay không cũng không quan trọng gì.” Tô Linh Phong
trực tiếp uy hiếp.
Tô Linh Phong tò mò mở hộp, bên trong là một đôi bông tai màu trắng,
có một hạt châu nhỏ, thoạt nhìn giống trân châu nhưng lại khác
trân châu một chút.
“Bông tai à?”
“Đúng vậy.” Mặc Vấn Trần vừa đeo vào tai Tô Linh Phong vừa giải thích: “Cái này gọi là “Khống linh châu”, nó có thể che dấu sức mạnh
tinh thần, hơn nữa còn có thể giúp nàng khống chế sức mạnh tinh thần theo ý mình, ngày mai nàng mang cái này theo đi khảo thí
thì sẽ không có người nào phát hiện được sức mạnh tinh thần thật sự của nàng là bao nhiêu được.”
“Mang theo cái
này sẽ không bị phát hiện chứ?” Học viện Thanh Kiều Linh Vũ có
lẽ sẽ lắp đặt thiết bị phản quấy nhiễu loại lớn.
“Yên tâm, đây là vật lúc trước mẫu thân ta để lại cho ta, là vật
thuộc Ma tộc, học viện kia có ít người luyện kim, sẽ không bị
phát hiện đâu.” Mặc Vấn Trần nói xong lại cầm một bông tai
khác lên, đeo lên tai Tô Linh Phong.
“Ồ.” Tô Linh
Phong đưa tay sờ sờ hoa tai, hơi im lặng, có thứ này là tốt
rồi, trên tay, cổ, tai đều là đồ do Mặc Vấn Trần đưa cho nàng,
vậy lần sau hắn đưa đồ vật gì đó thì sẽ không phải đeo lên chân
chứ.
“A…” Mặc Vấn Trần không để ý, bị cắn đến đau nhức, kêu ra tiếng:
“Cô nhóc bại hoại!” Sau đó lại lập tức hôn mạnh lên đôi môi nhỏ của
nàng, áp nàng dưới thân.
Cuối cùng…
Vẫn là lửa bùng lên nhưng không được dập như trước, “tiểu Vấn Trần” thật sự rất phiền muộn.
Một đêm này, Mặc Vấn Trần và Tô Linh Phong không vào không gian tùy
thân, hai người cứ nằm như vậy ở trên giường Tô Linh Phong ngủ
say, hôm sau thức dậy, Mặc Vấn Trần niệm chú ngữ rồi biến mất
khỏi phòng.