Nghe Tô Linh Phong thúc dục, Vũ Diên nhìn về phía Thịnh Vũ Uy, trong ánh mắt mang theo sự hỏi thăm.

Thịnh Vũ Uy nghĩ ngợi rồi nhìn người bên cạnh một cái, nói: “Cậu đi.”

Người này là người tùy tùng mà lúc trước Thịnh Vũ Uy sai đi gọi Vũ Diên và Trình An.

Tùy tùng đó bất đắc dĩ phải tiến lên, gật đầu với Tô Linh Phong: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Vừa nói ra, bốn phía liền vang lên tiếng cười trầm thấp, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn ta, người không biết còn tưởng hắn ta đang khiêu chiến với kẻ mạnh lắm nữa cơ.

Người tùy tùng hơi xấu hổ nhếch miệng, lại duỗi tay gãi đầu.

Tô Linh Phong biết rõ hắn ta chỉ là người làm bia đỡ đạn cho Trịnh Vũ Uy, gật đầu với hắn, mặt vô cảm nói: “Không cần khẩn trương như vậy đâu! Sẽ xong ngay thôi”.

“Hả?” Người này chớp chớp mắt, nghe không hiểu ý của Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong cũng không giải thích gì nhiều, duỗi một ngón tay, lại chọn bốn loại rượu, nói với tiểu nhị: “Mở bốn bình này ra, trộn mười loại rượu lại thử xem.”

Người tùy tùng đứng đối diện Tô Linh Phong nghe thấy vậy thì sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch.

Cái gì chứ? Mười loại ư?

Tửu lượng của hắn ta không bằng Trình An, mà Trình An chỉ uống sáu loại rượu đã vậy, hắn ta mà uống đến mười loại rượu, muốn chuốc chết hắn sao?

Người chung quanh bắt đầu thấp giọng thầm thì:

“Thoáng một cái đã bỏ thêm bốn loại…”

“Cô bé này cũng ác thật nhỉ.”

“Không biết tên xui xẻo này uống được mấy chén nữa.”

“… “

Lúc George ngã xuống, mọi người còn hoài nghi nguyên nhân là do tửu lượng của hắn quá kém, thế nhưng đến lúc Trình An ngã xuống, bọn họ đã không còn hoài nghi độ mạnh của rượu này nữa.

Tiểu nhị đã mở nắp bốn bình Tô Linh Phong vừa chỉ ra, sau đó đặt chung với sáu bình rượu kia, bắt đầu hòa trộn mười loại rượu.

Bờ môi của tùy tùng nam thoáng run rẩy, bỗng nhiên mở miệng nói: “Mười loại thì hơi nhiều. Không bằng…”

Hắn ta muốn nói là ba loại rượu là đủ rồi.

Thế nhưng Tô Linh Phong tuyệt đối không cho hắn cơ hội này, ngắt lời của hắn: “Nếu cậu không dám thì có thể nhận thua luôn!”

Tên tùy tùng muốn nhận thua nhưng lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Thịnh Vũ Uy cùng với ánh mắt cảnh cáo của hắn, tên tùy tùng không thể không nuốt ngược lời nói thua lại vào bụng.

Tiểu nhị đã rót rượu, Tô Linh Phong khoát tay, nói với hắn: “Bắt đầu đi.”

Tên tùy tùng bưng bát rượu lên, đứng cả buổi vẫn không dám đưa lên miệng uống.

Mọi người chung quanh bắt đầu ồn ào:

“Uống đi, uống nhanh lên…”

“Đúng đấy, uống lẹ đi… “

“Lề mề cái gì thế chứ…”

“.. “

Hắn ta thầm than một tiếng, nhắm chặt mắt, ngửa cổ, uống hết mười loại rượu.



Cuối cùng thì hắn ta cũng cảm nhận được rồi, cái cảm giác như muốn cắt đứt yết hầu vậy.

“Choảng…..”

Chỉ một chén rượu, hắn ta đã choáng váng, không thể cầm nổi cái chén, cứ thế để nó rơi xuống đất.

Chân hắn ta cũng không do đại não không chế nữa, lảo đảo vài bước, cuối cùng vấp phải cái ghế, té xuống đất.

Ngay lúc hắn ta ngã xuống đất, rốt cuộc hắn ta đã hiểu được câu nói “Sẽ xong ngay thôi” của Tô Linh Phong là ý gì rồi.

Một chén hắn ta cũng chịu không nổi.

Mọi người mở to mắt nhìn, trên mặt đều là sự kinh ngạc.

Lúc này An Tri Hiểu rất bình tĩnh, nhìn tình huống của ba người có thể biết rượu này tuyệt đối không dễ uống, nàng ấy suy nghĩ, người ta là vì tỷ thí, không uống không được, còn nàng không cần uống mà lại cứ ngoan cố uống vào, không phải là tự chuốc khổ vào thân sao.

Chúc mừng An Tri Hiểu, cuối cùng thì đại não đã suy nghĩ như người bình thường rồi.

“Kế tiếp.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

Bởi vì vừa rồi tùy tùng kia uống một chén đã say nên theo lệ Tô Linh Phong không cần phải uống.

“Cậu đi.” Thịnh Vũ Uy để tiểu nhị kéo tên tùy tùng đã uống say xuống, sau đó nói với người tùy tùng còn lại.

“Thịnh ca.” Vẻ mặt người này cầu xin, trong giọng nói lộ ra sự khẩn cầu.

Thịnh Vũ Uy nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Ta đi, ta đi.” Người này cũng bất đắc dĩ tiến về phía trước, vẻ mặt đau khổ nói với Tô Linh Phong: “Tiểu muội muội, không phải là cô còn muốn thêm loại rượu khác nữa chứ.”

Tô Linh Phong cười nhạt một tiếng: “Tạm thời không cần thêm, vẫn là mười loại. “

Người này cũng không vì vậy mà vui mừng, sắc mặt vẫn rất khổ sở, cuối cùng thở dài, ra vẻ thấy chết không sờn bưng bát rượu lên uống.

Người này kiên trì lâu hơn người trước thì một chút, nầng chén thứ hai lên, ngay lúc uống được một nửa thì rốt cuộc không thể cầm cự nữa, “choang” một tiếng, chén rớt xuống, người cũng mềm nhũn ngã xuống.

Mọi người nhìn cảnh này này thì toàn bộ đã hoàn toàn im lặng, bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Thật ra rượu nà, nếu là ở hiện đại thì hiệu quả chưa chắc đã như vậy.

Nhưng ở dị giới này mà nói thì rượu của nữ uống chỉ là rượu nho, chỉ có một chút cồn mà thôi, nhưng đàn ông thì khác, bọn họ ưu thích rượu mạnh, nồng độ cồn rất cao, mười loại rượu này lại hòa chung, lại còn uống một chén lớn thì tạo ra kết quả này cũng là bình thường.

Kiếp trước, tửu lưởng của Tô Linh Phong là ngàn chén không say, là kết quả của cuộc huấn luyện, nhưng hôm nay thân thể tại dị giới này cũng chưa trải qua huấn luyện gì.

Mặc dù tửu lượng của nàng rất tốt nhưng thân thể này cũng chưa chắc có thể uống được mấy chén.

Nàng làm như vậy là muốn tốc chiến tốc thắng mà thôi, cũng có thể nói rằng khi bắt đầu cuộc tỷ thí này, nàng không có ý định so từng ly với họ.Vả lại nàng cũng không có nhiều thời gian để chơi với bọn họ.

Hơn nữa cho dù không say, dạ dày nàng cũng không chịu nổi, nàng cũng không muốn ra vào nhà vệ sinh thường xuyên đâu.

Tiểu nhị đã kéo tùy tùng kia đi nghỉ ngơi, lúc quay lại đã nhìn một người nằm trên mặt đất, bèn lắc đầu, bất đắc dĩ kéo hắn lên ghế.

“Tiếp tục.” Tô Linh Phong tiếp tục nói. Nàng cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người, nàng thầm nghĩ phải nhanh chóng dừng cuộc tỷ thí nhàm chán này lại.

Đúng vậy. Là tỷ thí nhàm chán.

Ngay từ đầu lúc chấp nhận tỷ thí này, Tô Linh Phong cũng đã rất chán rồi, nàng chỉ muốn trêu chọc những tên này thôi, nhưng bây giờ nàng đã mất kiên nhẫn lắm rồi, cảm thấy trò chơi này rất ngây thơ, mà nàng lại còn tham gia trò chơi này, thật sự là… Sao nàng lại rảnnh rỗi thế chứ?

Vũ Diên và Thịnh Vũ Uy liếc nhau một cái, cuối cùng Vũ Diên khổ sở thở dài, bất đắc dĩ đi ra.

Đám tiểu nhị mua về tổng cộng mười bảy loại rượu, Tô Linh Phong nhìn thoáng qua, còn lại bảy loại rượu, mỉm cười với Vũ Diên: “Gần kết thúc rồi, không thể lãng phí rượu, không bằng hòa bảy loại còn lại với mười loại trước đi!”



“Hả?” Vũ Diên hóa ngốc rồi, không phải chứ. Toàn bộ rượu hòa làm một sao? Nha đầu kia muốn giết hắn à?

Tô Linh Phong không nhìn sắc mặt của Vũ Diên, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà cái bát này không đủ mười bảy loại rượu đâu đó.” Nàng nghĩ ngợi, sau đó vẫy tay với tiểu nhị: “Làm phiền cậu, đi lấy mấy cái chén lớn tới.”

Vũ Diên: “… “

Hắn chưa uống nhưng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.

Thịnh Vũ Uy: “… “

Hắn đã hiểu rồi, nha đầu kia vốn là không cần uống, bởi vì nàng biết được mười bảy loại rượu hòa làm một thì Vũ Diên không thể uống hết, dù chỉ là một chén.

An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh, Hứa Nặc: “…”

Các nàng nhìn Tô Linh Phong với ánh mắt phức tạp xen lẫn mâu thuẫn, là sùng bái, là sợ hãi, tất cả đều nhất trí trong lòng: về sau ngàn vạn lần tuyệt đối không nên chọc vào Tô Linh Phong.

Mọi người: “… “

Bọn họ đã không thể nói gì nữa rồi, tiểu cô nương này quá độc ác.

Tiểu nhị ngây ngốc một hồi, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó chạy đi lấy chén, bắt đầu hòa trộn rượu.

Tiểu nhị lùi về sau, Tô Linh Phong đưa tay, nói với Vũ Diên: “Mời.”

“Ối!” Cuối cùng thì Vũ Diên cũng phục hồi tinh thần, nhìn hai chén rượu lớn trước mặt, không dám đưa tay bưng lên.

“Cậu có thể bắt đầu.” Tô Linh Phong thúc giục.

“Điều này…Điều này….” Vũ Diên đổ đầy mồ hôi, ngoại trừ nói “Điều này” thì cũng không còn biết nói gì nữa.

“Mời.” Tô Linh Phong đưa tay lần nữa.

Vũ Diên: “…”

Tô Linh Phong nhíu mày, giọng nói có phần không kiên nhẫn: “Cậu đừng lãng phí thời gian của ta và mọi người nữa.”

Vũ Diên ngậm miệng, cuối cùng cũng nâng bát rượu lên.

Nhưng mà….

“Ta nhận thua… ” Vũ Diên rũ tay xuống, khẽ cúi đầu, bất đắc dĩ nói.

Biết rõ nếu uống rượu đó cũng không có khả năng thắng, hắn cần gì phải uống bát rượu kia cho mang mệt vào thân.

Tuyrằng trực tiếp nhận thua thì rất mất mặt nhưng nếu giống bốn người trước ngã ra đất thì không phải càng mất mặt sao.

Hơn nữa, uống xong chén rượu này, không biết mạng hắn có còn không nữa.

Tô Linh Phong nghe vậy thì khẽ cong khóe môi, Vũ Diên coi như sáng suốt, người ta đã nhận thua thì nàng cũng không bức bách người ta làm gì.

“Như vậy, cuộc tỷ thí này là chúng ta thắng chứ?” Tô Linh Phong nhướng mày hỏi.

Vũ Diên không nói gì, chỉ là hắn quay đầu nhìn Thịnh Vũ Uy.

Thịnh Vũ Uy cũng không nói gì, với loại rượu này, nếu là hắn cũng sẽ lựa chọn như Vũ Diên mà thôi.

Thế nhưng nha đầu kia cũng quá giảo hoạt rồi! Từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối, nàng cũng chỉ uống có hai chén, nhưng bọn hắn bốn người say, một người nhận thua, rõ ràng đã thiết kế sẵn cái bẫy rồi.

Nhưng còn có thể nói cái gì đây. Với tình huống này, bọn họ còn có thể nói gì sao.

Thịnh Vũ Uy nhìn chằm chằm Tô Linh Phong nửa ngày, mắt lóe lên tia sáng, cũng không biết hắn ta suy nghĩ cái gì, nhưng cuối cùng hắn ta cũng mở miệng nói: “Được, các cô thắng, chúng ta nhận thua!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play