Hứa Nặc nhìn động tác của tiểu thư nhà mình mà đần người ra. Nàng
buồn bực, sao trên người tiểu thư lại lơ đãng lộ ra nét phong tình
kiều mị thế này, cuối cùng là đang có chuyện gì thế?
Thật ra Tô Linh Phong cũng không cố ý làm như vậy, chỉ tại…. Gần đây buổi tối Mạc Vấn Trần tìm nàng rất nhiều lần…..
Có nhiều lúc, phụ nữ là thầy của đàn ông, đàn ông cũng là lớp học của phụ nữ…
Thịnh Vũ Uy nhìn Tô Linh Phong chằm chằm, khóe miệng mỉm cười, đứng
lên đi về bàn rượu, bạn của hắn ta cũng đứng lên theo sau hắn
ta tới bàn rượu.
Sở Sở cong môi lên, cũng theo sát sau lưng Thịnh Vũ Uy.
“Đúng đó, có ai rảnh ăn uống tán dóc với các người chứ?”
“Vẫn là con gái sảng khoái hơn.”
Người chung quanh bắt đầu ồn ào nói.
Thịnh Vũ Uy đưa một tay lên ra hiệu im lặng, sau đó nhìn chằm chằm Tô Linh Phong mỉm cười: “Được! Nghe lời nàng, tốc chiến tốc thắng.”
“Các người ai tới trước?” Tô Linh Phong hỏi.
Bên Tô Linh Phong năm người, đối phương nhiều người hơn, theo lý, bọn họ nên chỉ định ra năm người nhưng Tô Linh Phong cảm thấy không
cần, rất lãng phí thời gian.
“Ta, ta trước.”
George hất cằm, kiêu ngạo đi về phía trước, quét mắt nhìn Tô
Linh Phong, cười nói: “Tiểu muội muội, trong mấy người các muội, muội muốn lên trước sao?”
“Đương nhiên, trong
chúng ta thì ta yếu nhất, đương nhiên tới trước, người có thực
lực tốt xuất hiện sau thì mới tạo đủ áp lực cho các người!”
“… ” Bốn người An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh và Hứa Nặc
xấu hổ nghĩ thầm: Tô tiểu thư, khiêm tốn một chút đi.
Thật ra bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, nàng cũng chỉ dọa đối thủ, ly gián bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, George nghe xong lời của Tô Linh Phong, trong lòng không
biết là cảm giác gì, đây không phải là ám chỉ thực lực hắn ta
thấp nhất hay sao?
Tuy nhiên, không tính Sở Sở
và hai người tùy tùng, thực lực của hắn đích thực là thấp
nhất, nhưng mà có ai chịu thừa nhận tửu lượng mình kém bao giờ chứ.
Thật ra, Tô Linh Phong không dùng hai chữ
“tửu lượng” mà hết lần này tới lần khác dùng hai chữ “thực
lực” cho nên George tự bổ não rằng đó là phương diện “giá trị vũ lực”.
Cũng không biết Tô Linh Phong có̀ cố ý hay không nữa…
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi!” Sắc mặt George không tốt lắm sai tiểu nhị: “Rót rượu.”