“Nhẹ nhàng ư? Các người muốn đấu thế nào?” Thủy Thanh Thanh mở
to đôi mắt ngập nước, nhìn có vẻ rất ngạc nhiên, thật ra trong lòng lại
âm thầm cảnh giác đề phòng.
“Các người muốn chơi trò bịp bợp gì hả?” Hoa Nhược Hề cũng nhíu mày.
“Không dám đánh thì cứ nói không dám đánh, dùng cả những thứ vô dụng kia là có ý gì chứ?” An Tri Hiểu khinh thường bĩu môi.
Tô Linh Phong tiếp tục bình tĩnh ăn điểm tâm ngọt của nàng, bàn đồ ăn bốn người trước mặt nàng đã sắp hết rồi…
Vũ Diên lúng túng im lặng một chút nhưng liền khôi phục bình thường ngay,
mỉm cười tiếp tục nói phương pháp tỷ thí mới,”Lúc trước không phải mấy
vị mỹ nữ nói rượu của chỗ này nhạt nhẽo vô vị, kêu chúng tôi đem rượu
mạnh ra mời các nàng uống sao? Các mỹ nữ đã yêu cầu, chúng tôi tất nhiên sẽ đáp ứng, hay là vậy đi, chúng tôi xin mời các mỹ nữ uống rượu, muốn
loại nào cứ chọn, uống bao nhiêu cũng được, hơn nữa chúng tôi sẽ phụng
bồi mấy vị mỹ nữ uống, nếu như chúng tôi say trước, coi như chúng tôi
thua, nếu như các nàng trước say, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, thấy
thế nào?”
Vũ Diên hạ giọng, còn chưa chờ đám người An Tri Hiểu nói gì thì mọi người xung quanh đã lên tiếng:
“Hừ~~~ so tài uống rượu với con gái, các người không sợ mất mặt à!”
“Đúng vậy! Đây chính là phong độ của các người sao?”
“Còn nói cái gì mà không bắt nạt con gái, ta thấy các người rõ ràng là không dám so thực lực với người ta ấy…”
“Người anh em, không phải các người muốn đợi lúc các nàng ấy say rượu rồi thừa cơ hội làm bậy chứ?”
“…”
Đám người An Tri Hiểu cũng có hơi tức giận.
An Tri Hiểu đưa tay lên vai Vũ Diên vỗ hai cái, sau đó lấy một cái khăn
tay ra, vừa lau tay vừa nói: “Huynh đệ, các người cảm thấy chúng ta
không có đầu óc ư? Hay là các người bị thiểu năng?”
“À… Đừng hiểu lầm…” Vũ Diên giơ tay lên, ý bảo mọi người im lặng một chút,
sau đó nói rất thành thật: “Ta còn chưa nói xong, với tư cách con trai,
bọn ta đương nhiên sẽ nhường con gái một chút, cho nên mấy người bọn ta
có ý là: Các nàng uống một li, bọn ta uống hai li, thế nào? Như vậy công bằng chưa?”
Tỷ thí như vậy, nếu như bọn họ thua thì
là vì bọn họ nhường con gái, không có gì là mất mặt cả, còn nếu thắng,
tất nhiên là quá tốt rồi…
Hơn nữa bất luận thắng hay
thua, bọn họ cũng có thể ngồi cùng bàn uống rượu với mấy cô gái này, vừa hay mượn cơ hội này bồi dưỡng cảm tình.
An Tri Hiểu vốn có tửu lượng tốt, nghe Vũ Diên nói xong thì hơi dao động, nhìn mấy người ngồi cùng bàn hỏi thăm.
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đều lắc đầu nhìn An Tri Hiểu, tỏ vẻ không
đồng ý cuộc tỷ thí này, tuy rằng hai nàng có thể uống một chút nhưng mà
tửu lượng cũng bình thường, mà An Tri Hiểu luôn tự cho là tửu lượng của
mình không tệ nhưng thực ra cũng chỉ là tự nàng cho rằng như vậy thôi.
Các nàng biết rõ Tô Linh Phong có thể uống một chút, tửu lượng Hứa Nặc như
thế nào cũng rõ ràng rồi, coi như là Tô Linh Phong có thế đấu nhưng muốn thắng rất khó!
Hơn nữa, tại sao các nàng phải chấp nhận cuộc tỉ thí nhàm chán này chứ? Có chỗ nào tốt với các nàng sao? Vốn không có mà …
“Ta không có ý kiến, ý kiến tiểu thư chính là ý kiến của ta.” Hứa Nặc liếc nhìn Tô Linh Phong, lạnh nhạt mở miệng.
Ánh mắt An Tri Hiểu cuối cùng tập trung vào Tô Linh Phong: “Học muội, muội nói thế nào?”
Vũ Diên nghe cách xưng hô của Hứa Nặc với Tô Linh Phong thì hơi nhíu lông
mày, hai nữ nhân này là quan hệ chủ tớ ư? Vũ Diên đánh giá Tô Linh Phong một lượt, ngoại trừ tướng mạo tốt, khí chất không tệ, cách ăn mặc lại
rất bình thường, chẳng lẽ lại là con gái nhà quý tộc nào đó?
Cuối cùng, bàn điểm tâm ngọt bốn người bị Tô Linh Phong ăn sạch rồi, rất bụng!
Tô Linh Phong cầm chiếc khăn, ưu nhã lau miệng, cuối cùng cũng ngẩng đầu
lên, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Vũ Diên.
Vũ Diên bị Tô Linh Phong nhìn, ánh mắt không có chút hơi ấm kia làm trong
lòng cậu ta nổi lên cảm giác quái dị, giống như có một làn gió nhẹ
lạnhlẽo thổi vào lòng cậu ta vậy, không kiềm chế được sợ run cả người
“Vậy mới phải chứ, nhất định phải giành mặt mũi cho con gái chúng ta …”
“…”
“Ý của nàng là, các nàng đồng ý đề nghị của bọn ta rồi sao?” Vũ Diên xác
định hỏi. Sao cậu ta cứ cảm thấy có vẻ quái dị vậy, giống như là lạ ở
chỗ nào đó…
An Tri Hiểu, Thủy Thanh Thanh và mấy người đã hiểu, rõ ràng là Tô Linh Phong muốn một mình uống gục hết bọn họ!
Nhưng mà… Tuy rằng Tô Linh Phong uống rượu Bàn Lý Trần cũng không có vấn đề
gì, tửu lượng hẳn là không tệ nhưng nhiều người như vậy thay nhau uống,
nàng có thể thắng sao?
Hứa Nặc cho các nàng một ánh mắt “Yên tâm đi”, ý bảo các nàng không cần lo lắng.
An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh nhìn nhau, tạm thời thả lỏng
người, các nàng nhớ: Hứa Nặc là tì nữ của Tô Linh Phong, có lẽ cũng rõ
tửu lượng của Tô Linh Phong, nàng ấy rất có lòng tin vào tiểu thư mình
như vậy thì nhất định không sao.
Thật ra các nàng
không biết rằng bây giờ vị Hứa cô nương này có một loại sùng bái mù
quáng và tín nhiệm với Tô Linh Phong, tuy rằng trước giờ Tô Linh Phong
chưa từng tính sai…
“Nhưng mà cái gì?” Vũ Diên vội vàng hỏi như sợ Tô Linh Phong đổi ý.
Tô Linh Phong nhìn Vũ Diên mỉm cười, “Cuộc tỉ thí này chúng ta có hơi
thiệt thòi, các người thắng, chúng ta kết bạn với các người, chúng ta
thắng, cũng không có gì tốt, vậy thì không phải quá không công bằng
sao?”
Tô Linh Phong nở nụ cười tà khí, thiếu chút nữa kéo linh hồn nhỏ bé của Vũ Diên đi mất, mấy người đàn ông đứng xung
quanh xem náo nhiệt đều bị nụ cười của Tô Linh Phong làm cho ngây ra cả…
“Này! Hồi hồn đi!” An Tri Hiểu đá vào bắp chân Vũ Diên một cái, thật không
quen nhìn những dáng vẻ đắm đuối như vậy của lũ đàn ông!
“E hèm!” Vũ Diên lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng để che giấu lúng
túng, sau đó trên mặt lại phủ lên chiêu bài mỉm cười ôn nhã: “Vậy vị
tiểu thư này cảm thấy thế nào mới tính là công bằng đây?”
“Không bằng… Chúng ta lại thêm điểm tiền đặt cược chứ sao.” Tô Linh Phong dùng một tay nâng má, dáng vẻ lười biếng, giọng điệu như không đếm xỉa tới.
Hứa Nặc hơi bất ngờ nhìn Tô Linh Phong, tới bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy tiểu thư nhà mình như vậy – cảm giác được một mặt khác của tiểu thư…
“Được, vậy nàng nói thêm tiền đặt cược gì?” Vũ Diên kéo dài giọng có vẻ hưng phấn nói.
“Như vậy đi, các người thắng thì tiền đặt cược lúc trước không thay đổi,
chúng ta kết giao với các người, nếu như các người thua, vậy làm em trai tùy tùng của chúng ta, thấy như thế nào?”
“Bọn họ ư? Làm tùy tùng của chúng ta?”
“Ai muốn bọn họ làm tùy tùng chứ!”
“Xì! Bọn họ có thể có ích gì chứ! Muội không chê bọn họ nhìn chướng mắt à!”
Tô Linh Phong vừa nói đề nghị, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh và An Tri Hiểu liền mở miệng với vẻ ghét bỏ.
“Ừm, thật ra em trai tùy tùng vẫn có công dụng đấy như chân chạy việc, đánh
cho đám người rác rưởi, bày uy phong gì gì đó.” Tô Linh Phong lại khôi
phục dáng vẻ vô cảm, nghiêm trang mà nói.
An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề, Thủy Thanh Thanh: “…”
Đám F4 bản Dị giới: “…”
Mặt khác mọi người xem náo nhiệt: “…”
Hứa Nặc bình tĩnh lại nhanh nhất, bởi vì nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình nói rất có lý, tiểu thư nói cái gì cũng đúng.
“Như thế nào đây? Đồng ý không?” Tô Linh Phong truy vấn.
Vũ Diên quay đầu lại liếc nhìn mấy người đồng bạn của chính mình, thấy bọn họ gật đầu bèn cắn răng nói: “Được! Bọn ta đồng ý!”
“Rất tốt.” Tô Linh Phong mỉm cười.
Vũ Diên phải lặng lẽ véo bắp đùi mình một cái mới không mất phương hướng
lần nữa bởi nụ cười của Tô Linh Phong, cậu ta đề nghị: “Chúng ta đổi
chỗ đi, trong này cũng không có loại rượu nào phù hợp tỉ thí .”
“Không cần, ngay ở chỗ này đi, vừa hay mọi người cũng có thể làm chứng cho
chúng ta, nơi đây không có rượu mạnh cũng không phải vấn đề gì, đi ra
ngoài mua là được.” Tô Linh Phong nói làm đám bồi bàn đứng một bên xem
náo nhiệt vẫy tay.
Một người đã vội vàng đi tới, khom người, mỉm cười, “Xin hỏi tiểu thư có gì sai bảo?”
“Phiền cậu phái người đi mua một ít rượu về, là rượu gì cũng không sao cả
nhưng mà phải mạnh, càng nhiều càng tốt.” Tô Linh Phong chỉ vào George
nói, “Tiền thưởng thì tìm hắn, tiền boa hắn cũng sẽ không bạc đãi các
cậu đâu.”
Cô nương Tô Linh Phong này có trí nhớ rất
tốt, nàng nhớ rõ lúc An Tri Hiểu giới thiệu George có nói: Tên kia rất
có tiền, hơn nữa ra tay xa xỉ.
Một phú nhị đại yêu khoe của, ngu sao mà không làm thịt!
” Vâng, tiểu thư.” Người kia mỉm cười lên tiếng, đi đến vị trí của George.
Đám người Thịnh Vũ Uy, George tất nhiên cũng nghe lời Tô Linh Phong nói
rồi, ánh mắt Thịnh Vũ Uy nhìn về Tô Linh Phong càng thêm nghiền ngẫm,
cũng càng thêm có tính xâm lược rồi.
George liếc nhìn Tô Linh Phong, rất tiêu sái rất tùy ý móc ra một tờ kim phiếu, đếm mấy tấm rồi đưa cho bồi bàn.
Tên bồi bàn kia vội vàng kêu mấy người lên, phát tiền cho bọn họ, để cho bọn họ đi mua rượu.
Mấy bồi bàn đều thật vui vẻ, có náo nhiệt để xem, lại có tiền boa cầm, đây là chuyện tốt hiếm có!
Sau khi bồi bàn mua rượu rời khỏi đây không lâu thì từng tửu quán, quán
rượu liền lần lượt đưa tới các loại rượu, mấy người bồi bàn rất thông
minh, không tự mình ôm bình rượu mang về mà yêu cầu quán rượu mang đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT