“Chắc cháu biết mục đích đám tiểu tử kia ở lại đây chứ?” Tư Đồ Tiêu Sơn đang ám chỉ đám khách chưa đi kia.

“Biết.” Tô Linh Phong nhẹ nhàng gật đầu, chờ Tư Đồ Tiêu Sơn nói tiếp.

“Có thấy ai hợp ý không?” Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn Tô Linh Phong rồi mở miệng.

Tô Linh Phong nghe vậy thì tỏ vẻ đang suy nghĩ, im lặng chốc lát rồi lại nghiêm trang nói một câu: “Cháu thấy bọn họ đều có năng lực.”

“…” Khóe miệng Tư Đồ Tiêu Sơn hơi co lại, hừ một tiếng: “Cháu đừng nên tham lam!”

“Vâng, không tham.” Tô Linh Phong gật đầu, thản nhiên nói: “Ông ngoại cũng không định để cháu chọn ra người trong số bọn họ mà, cần gì phải hỏi cháu vấn đề này.”

Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy thì khóe miệng run rẩy lần thứ hai, giọng điệu nha đầu kia khiến người ta nghĩnó thu đàn ông chứ không phải lập gia đình ấy. Nhưng nếu sau này Tô Linh Phong không trở lại Tô gia, lấy thân phận cháu ngoại của Lăng Vân thành chủ thì như vậy cũng không hẳn là không thể…

Có điều… Tô gia chắc chắn không để nó ở Lăng Vân thành mãi, dù sao nó cũng mang họ Tô…

“Nếu đã có người hợp ý cháu thì cũng chưa chắc ta sẽ không đồng ý. Chẳng lẽ ông ngoại cháu là kẻ không biết lý lẽ sao?” Tư Đồ Tiêu Sơn cố tình trầm mặt nói.

Tô Linh Phong để ý lúc Tư Đồ Tiêu Sơn nói những lời này, đáy mắt thoáng hiện vẻ buồn bã…

Nàng hiểu Tư Đồ Tiêu Sơn đang nghĩ đến chuyện năm đó ông ấy phản đối cha mẹ của thân thể này, Tô Hành và Tư Đồ Dạ Lam đến với nhau.

Tư Đồ Tiêu Sơn nói với nàng những lời kia chẳng lẽ vì hối hận năm đó quá tuyệt tình với con gái của mình nên giờ muốn đền bù cho nàng sao?



Tô Linh Phong nhíu mày. Theo nàng thấy, năm đó Tư Đồ Tiêu Sơn không hề sai, là do Tư Đồ Dạ Lam không biết phân biệt tốt xấu, dễ dàng tin vào lời đường mật của đàn ông nên đã tự tay hủy đi hạnh phúc cả đời của mình.

“Ông ngoại nói nghiêm túc ư?” Tô Linh Phong không chắc chắn hỏi lại.

“Chẳng lẽ ta giống đang nói dối sao?” Tư Đồ Tiêu Sơn hơi mất hứng khi nghe giọng điệu hoài nghi của Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong nghe vậy thì gật đầu, đáp lại: “Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cùng lắm cũng chỉ có bề ngoài đẹp mã thôi. Cháu không thích đàn ông sáo rỗng.” Nói một cách thẳng thắn thì trong mắt nàng, những thanh niên, thiếu niên cùng ăn tối lúc nãy chỉ là đám công tử bột thôi.

Hơn nữa, đám con cháu danh gia vọng tộc kia tuy tướng mạo đều không tệ nhưng Tô Linh Phong đã quen nhìn mỹ nam, không kể đến những minh tinh điện ảnh, người mẫu nam gì gì đấy ở hiện đại, chỉ ở thời không này, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang… đã đều là cực phẩm yêu nghiệt rồi! Còn có Dịch Thủy Giác, Mặc Hạo Thiên… bọn họ cũng là mỹ nam. Vì thế những khuôn mặt ngoài kia tất nhiên không thể lọt vào mắt Tô Linh Phong.

Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy liền nhíu mày nói: “Nếu bọn họ nghe được lời cháu nói chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích mất…” Dù sao đám tiểu bối kia đều được gia tộc cố ý lựa chọn, là nam tử có tướng mạo xuất chúng, lại chưa lập gia đình, tư chất cũng không thể nói là quá kém. Tóm lại vẫn chưa có thế gia danh môn nào dám đưa tới Lăng Vân một bao cỏ nhìn thì xanh nhưng không ăn được.

“Suy cho cùng cũng chỉ là công cụ hòa thân mà thôi.” Mặt Tô Linh Phong vô cảm nói. Là đàn ông mà đến vận mệnh của bản thân cũng không thể nắm giữ thì đưa tới cho nàng làm gì?

“…” Công cụ hòa thân… Miệng lưỡi nha đầu này thật trơn tru, có điều hình như lời này không dùng sai!

“Còn vị Tá Dịch vương tử của Ninh Viễn kia?” Tư Đồ Tiêu Sơn bỗng nhiên thăm dò: “Ta thấy đứa bé kia không tệ, quan hệ hai cháu cũng tốt phải không?”

Nghe Tư Đồ Tiêu Sơn nhắc đến Tá Dịch, đôi mi thanh tú của Tô Linh Phong hơi nhíu, chân thành nói: “Ông ngoại, Tá Dịch trước kia là hộ vệ của cháu, bây giờ cũng coi là bạn bè, tuyệt đối không có quan hệ kia.” Dừng một lát, Tô Linh Phong lại nói: “Hơn nữa, ông ngoại à, ông không cảm thấy Tá Dịch quá già, trong khi cháu vẫn còn nhỏ à?”

Tá Dịch có lẽ hơn nàng gần mười tuổi đó! Thật ra nàng cũng không ngại tìm một người lớn tuổi hơn mình một chút, nhưng vấn đề là tuy tâm lý nàng đã thành thục nhưng thân thể lại chưa hoàn toàn phát dục. Nàng vẫn là một đóa hoa chưa nở đấy, bản thân cũng không thể tiếp nhận việc tảo hôn này xảy ra trên người mình.



“Già à??” Tư Đồ Tiêu Sơn nhướn mày, lên giọng nói: “Già cái gì mà già? Già chỗ nào? Sao có thể tìm một người đàn ông gần bằng tuổi cháu được, thế thì làm sao biết lạnh biết nóng, lại biết rõ cháu đau thế nào chứ?! Năm đó bà ngoại cháu nhỏ hơn ta mười hai tuổi đấy!”

Tư Đồ Tiêu Sơn trợn mắt gào to, trên mặt lại lóe lên vẻ đau thương…

“…” Tô Linh Phong không nghĩ một câu “quá già rồi” của mình lại chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của Tư Đồ Tiêu Sơn nên vội vàng im miệng.

Tư Đồ Tiêu Sơn cũng nhận thấy mình thất thố, liền hòa hoãn cảm xúc, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Tối qua Mặc Vấn Trần đã đưa cháu đến nơi nào đặc biệt rồi hả?”

Tô Linh Phong không biết nên trả lời ông thế nào, chỉ đành “Phải” một tiếng.

Tư Đồ Tiêu Sơn biết rõ Mặc Vấn Trần, cũng biết thân phận thật sự của hắn. Nhưng Tô Linh Phong không biết Tư Đồ Tiêu Sơn biết những gì về cha mẹ hắn.

Tuy nàng không nắm rõ vị trí cụ thể nơi cha mẹ của Mặc Vấn Trần được hợp táng nhưng thấy chỗ đó là bồng lai tiên cảnh, còn có yêu tinh chúc phúc sống lâu năm nên nhất định ở đó có bí mật gì đó mà người ngoài không thể tìm đến. Nàng cũng không muốn tiết lộ bí mật của người khác.

Tư Đồ Tiêu Sơn thấy Tô Linh Phong không muốn nói nhiều cũng lờ mờ đoán được điều nàng đang băn khoăn, bởi vậy ông không tiếp tục hỏi cụ thể đi đến nơi nào, lại đổi chủ đề : “Tiểu tử Vấn Trần kia hình như đối xử với cháu cũng không tệ…”

Tô Linh Phong nhanh chóng ngắt lời Tư Đồ Tiêu Sơn: “Ông ngoại, Mặc Vấn Trần là thầy của Linh Phong!”

“Thầy? Cháu thực sự coi cậu ta là thầy sao?” Tư Đồ Tiêu Sơn hơi cười, đừng tưởng ông mắt mờ nên không nhìn ra nhé, nha đầu này vốn không hề có ý tôn kính Mặc Vấn Trần, ngược lại tiểu tử kia vẫn luôn dụ dỗ nó ấy.

Thật ra hỏi Tô Linh Phong có thấy ai trong đám vương công quý tộc kia vừa mắt không chỉ là dạo đầu thôi, thực ra Tư Đồ Tiêu Sơn chỉ muốn muốn biết thái độ của Tô Linh Phong với hai cậu trai thú vị là Mặc Vấn Trần và Tá Dịch kia mà thôi…

Biểu hiện của Tá Dịch thì rõ ràng rồi. Người sáng suốt cũng nhận ra cậu ta có ý với Tô Linh Phong. Còn về Mặc Vấn Trần, Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn luôn chỉ cảm thấy cậu ta quá nuông chiều Tô Linh Phong thôi, có điều chỉ là do cậu ta quý trọng tài năng thôi chứ không hề có loại yêu thương kia với Tô Linh Phong. Chỉ đến đêm vũ hội, khi thấy sắc mặt khác thường của Mặc Vấn Trần lúc Tô Linh Phong khiêu vũ với người khác, còn việc cậu ta đưa Tô Linh Phong đi, Tư Đồ Tiêu Sơn rốt cuộc mới kịp phản ứng có cái gì không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play