1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300
“Điều kiện?” Lạc Y sửng sốt một chút, lại lập tức cười xinh đẹp:
“Tiểu mỹ nữ muốn cùng ta bàn điều kiện gì? Ta muốn nghe một
chút.”
Tô Linh Phong bình tĩnh mở miệng: “Lạc Y sư phụ có thể viết cho
Linh Phong một vài lễ nghi cơ bản, ta sẽ tự học. Còn thời gian
học Linh Phong sẽ tự mình sắp xếp. Khi lên lớp, sư phụ chỉ cần giả vờ là được. Nếu người đồng ý thì mỗi lần lên lớp, ta
sẽ đưa Đoàn Tử cho người chơi.” “Oa hu hu.. mẹ, đừng…” Đoàn Tử nghe vậy, hai chân lại bắt đầu đạp, cố gắng đưa móng vuốt về phía Tô Linh Phong: “Mẹ, Đoàn Tử rất nghe lời, cũng rất biết điều. Mẹ không được để Đoàn Tử…” Tô Linh Phong không trả lời nó. Nàng nhìn Lạc Y, đợi nàng ấy phản ứng. “Việc này sao mà được. Thành chủ đại nhân mời ta dạy muội, ta nhất định phải làm hết phận sự của mình…” “Những gì dạy học sinh vẫn là người quyết định.” “Nhưng mà…” Lạc Y xoa nắn cơ thể mềm mại, trong lòng rất rối: “Nếu thành chủ đại nhân kiểm tra…” “Sư phụ yên tâm. Những lễ nghi này không làm khó được ta.” Tô Linh
Phong nhìn thẳng Lạc Y, ngữ khí không sợ hãi: “Sư phụ nên biết, Linh Phong họ Tô. Người của Tô gia còn chưa không đến mức chưa
từng học qua chút lễ nghi của quý tộc.” Lạc Y nhướn mày nói: “Tiểu mỹ nữ biết gì về âm luật?” “Ông ngoại yêu cầu như thế nào?” Tô Linh Phong hỏi “Thành chủ đại nhân muốn dạy muội sử dụng nhạc khí thật tốt. Còn
về phần nhạc cụ gì cho phép muội tự chọn.” Lạc Y một tay ôm
Đoàn Tử, một tay nâng cằm, nhìn Tô Linh Phong, cười đến là xinh
đẹp: “Nếu tiểu mỹ nhân đã có sở trường về nhạc khí, vậy
việc dạy âm luật có thể giảm đi…” Tô Linh Phong hơi kinh ngạc, liếc nhìn Lạc Y, không ngờ nàng còn
chưa kịp đề xuất, Lạc Y đã nói ra trước, liền lập tức đáp:
“Được. Cái nào giảm được thì giảm đi.” “Tiểu mỹ nhân, muội còn chưa nói rốt cuộc muội biết nhạc khí gì.
Muội phải cho ta biết rõ ngọn nguồn đó. Hoặc là muội có thể
biểu diễn cho ta xem một lần?” “Ta cảm thấy không cần đâu. Nếu sư phụ không tin ta, chi bằng trả
lại Đoàn Tử cho ta. Sau này Linh Phong sẽ chăm chú nghe sư phụ
giảng bài.” “Ấy.. Được rồi được rồi. Trước hết cho muội nghỉ ngơi vài ngày đã…” Lạc Y dừng lại một lúc, lại nói thêm: “Thành chủ đại nhân đã phái người phát thiệp mời sinh nhật của muội. Ngày đó vô cùng quan trọng với muội. Do vậy, trước khi yến hội được tổ chức,
ta sẽ kiểm tra lễ nghi và âm luật của muội.” “Được. Ta đã biết.” Tô Linh Phong và Lạc Y đã đạt được thỏa thuận, Đoàn Tử lại rưng rưng nước mắt: mẹ bán nó rồi! “Huuu oa… Mẹ, Đoàn Tử muốn mẹ…” Tiểu Bạch khoanh tay, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, có chút hả hê nói: “Đồ yếu đuối, đồ tham ăn. Thì ra ngươi cũng có chút
tác dụng. Đừng bày ra bộ mặt cầu xin như vậy, khó coi chết đi
được. Vì chủ nhân chia sẻ phiền não, ngăn cản rắc rối, ngươi
phải cảm thấy vinh dự mới đúng…” Đoàn Tử tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: “Người ta không nói
chuyện với ngươi. Đoàn Tử ghét ngươi! Hu hu… Mẹ…” Tô Linh Phong không để ý đến Đoàn Tử hai mắt đẫm lệ, chỉ muốn
nó làm người khác vui vẻ thôi, không phải thực sự bán nó. Buổi chiều, Tô Linh Phong lấy một quyển sách về thuật luyện kim cơ bản chăm chú đọc. Lạc Y nhanh chóng viết ra một ít lễ nghi cơ bản của quý tộc và
những điều cần chú ý cho Linh Phong, sau đó quay sang Đoàn Tử
đang ỉu xìu nằm một chỗ, mải mê đến quên cả trời đất. Hai người không ai làm phiền đến ai, không khí hòa hợp. Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa… Chuẩn bị ra về, Lạc Y lưu luyến ôm hôn Đoàn Tử, trong khi nó mặt mũi khó chịu, hờ hững. Lạc Y đi rồi, nó mới cuộn tròn trong ngực Tô Linh Phong, thút thít: “Mẹ không yêu Đoàn Tử rồi…” Tô Linh Phong không nói gì, chỉ vỗ vỗ thân thể bé nhỏ trong ngực như trấn an. Buổi chiều, Mặc Vấn Trần tới phòng Tô Linh Phong theo thường lệ, ôm nàng vào lòng… Tiểu Bạch lại bay tới trước giường, nghển cổ lên xem hai người trên
giường rồi lại bay trở lại nóc giường, đợi động tĩnh… Tô Linh Phong rúc vào ngực Mặc Vấn Trần, thò tay nhéo ngực hắn một cái. “E hèm…” Mặc Vấn Trần buồn bực hừ một tiếng, bắt lấy móng
vuốt không thành thật của ai kia, khàn khàn nói: “Tiểu nha đầu,
nàng đang làm gì?” Nàng không trả lời, chỉ xoay người ngồi dậy. “Phong Nhi, làm sao vậy?” Mặc Vấn Trần cũng ngồi dậy. Tô Linh Phong nhíu mày: “Huynh định nằm trên giường của ta trong bao lâu nữa?” “Cả đời…” Mặc Vấn Trần trả lời. “Nói cái gì?” Tô Linh Phong nheo mắt, nắm chặt cổ áo hắn. “Ấy… Đợi đến lúc nào phần tử cơ bản trong cơ thể nàng ổn định đã…” Mặc Vấn Trần sửa lời. “Bao lâu?” Tô Linh Phong hỏi ngắn gọn. “Đợi nàng đột phá linh thuật cấp hai, có lẽ có thể khống chế minh hệ trong cơ thể rồi…” “Ta hỏi bao lâu!” Tô Linh Phong nhắc lại. “Cái này không nói trước được… Có thể vài ngày, vài tháng, cũng có thể vài năm…” Tô Linh Phong buông cổ áo Mặc Vấn Trần, trầm mặc không nói. Mặc Vấn Trần vươn tay ôm lấy Tô Linh Phong, thì thầm bên tai nàng:
“Phong Nhi không thích ta ở bên cạnh nàng sao? Có phải… lòng nàng
đang rối loạn?” “Không!” Tô Linh Phong ngay lập tức phủ nhận. “Không gì? Không thích ta ở bên cạnh nàng sao?” Mặc Vấn Trần cố ý hỏi. Tô Linh Phong không đáp, cánh tay dùng sức để thoát khỏi lồng
ngực hắn. Nhưng thân thể Mặc Vấn Trần lại vững chắc như núi,
không hề suy chuyển. “Phong Nhi… Nàng tức giận rồi…” Khóe môi Mặc Vấn Trần nở nụ cười hấp dẫn, thấp giọng nói: “Là vì ta sao?” “Huynh cứ ở đó với chứng vọng tưởng của huynh đi!” Tô Linh Phong hừ lạnh. Chứng vọng tưởng ? Mặc Vấn Trần thấy từ này rất lạ. Nhưng cứ theo
nghĩa từng chữ thì cũng không khó để hiểu rõ. Hắn lập tức
lắc đầu cười khẽ: “Phong Nhi, nàng thật mạnh miệng…” “Dừng ngay!” Tô Linh Phong bĩu môi, mặc kệ cái têń đang tự hài lòng, nằm xuống ngủ. Mặc Vấn Trần khẽ thở dài một tiếng, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng
ôm lấy thân thể Tô Linh Phong, kiểm soát bàn tay nhỏ bé, tập
trung tinh thần, để lực lượng bên trong cơ thể mình dần chuyển
qua cho nàng… Trước đây, động tác của hắn rất nhẹ, nàng vốn không nhận ra. Nhưng hôm nay, rõ ràng hắn tăng thêm rất nhiều lực, Tô Linh Phong chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng từ nơi tiếp xúc giữa bàn tay của
hai người chậm rãi chảy vào trong thân thể, lan khắp tứ chi… Tô Linh Phong cảm giác được thân thể Mặc Vấn Trần dính vào áo
lót, có mồ hôi thấm qua. Thân thể nàng không khỏi cứng đờ, đưa
tay dò xét bả vai Mặc Vấn Trần. Ẩm ướt! “Huynh đang làm gì?” Tô Linh Phong Nhíu mày hỏi. Mặc Vấn Trần dịu dàng trả lời: “Không phải Phong Nhi muốn linh thuật của nàng nhanh chóng đột phá sao…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300