“Các ngươi nói đã đủ rồi chứ?!” Hứa Nặc tức giận trợn mắt nhìn bọn người
Đoạn Hiểu Phong, cười lạnh nói: “Sao? Các ngươi còn định ép mua ép bán
hay sao?” “Một hạ nhân mà thôi, còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện với Gia!”
Đoạn Hiểu Phong hừ mũi với Hứa Nặc một tiếng, lại nhướn mày nhìn Tô Linh Phong, hung dữ càn quấy nói: “Này, tiền ngươi cầm rồi, đưa tiểu tử
trên người của ngươi kia cho Mật Mật, chúng ta cũng là người phân rõ
phải trái, đừng có nói chúng ta keo kiệt.”
Hứa Nặc giận tới cực đỉnh, đưa tay đặt lên chuôi kiếm, làm như muốn rút kiếm ra.
Tô Linh Phong đưa tay kéo Hứa Nặc một cái, ngăn động tác của nàng lại.
Đối phương có tới bốn người, đứng trước mặt có ba người, còn có một nam
tử áo xanh vẫn lười biếng ngồi ở bàn bên, bê chén trà, híp mắt nhìn náo
nhiệt, thực lực của bọn họ như thế nào vẫn chưa biết.
Chỉ riêng ba người này thôi, với tài kiếm mới học vài ngày của Hứa Nặc
cũng chưa đánh được, dù sao cô bé cũng chỉ mới là kiếm sĩ trung cấp mà
thôi, tuy có thể phát huy vượt cấp nhưng gặp người mạnh vẫn chưa đủ, về
phần Tiếu Minh Lãng… Nàng còn chưa biết thực lực y thế nào, cũng không
thể tin tưởng hoàn toàn được.
Theo như phân tích tình thế trước mắt, động thủ cũng không phải lựa chọn sáng suốt.
“Sao? Muốn đánh nhau phải không?” Đoạn Hiểu Phong chú ý tới Hứa Nặc và
động tác của Tô Linh Phong, khinh thường bĩu môi.
“Hiểu Phong!” Đường Hiên kéo Đoạn Hiểu Phong một cái, ra hiệu hắn câm
miệng, sau đó lại lấy thêm hai tờ kim phiếu trong ngực ra, đưa cho Tô
Linh Phong, “Vị tiểu thư này, cô xem, chừng này kim tệ hẳn là đã đủ
rồi?”
Đoạn Hiểu Phong nhìn lướt qua mệnh giá hai tờ kim phiếu Đường Hiên
xuất ra kia, lập tức giơ chân nói: “Đường Hiên, huynh đúng là coi tiền
như rác! Một con ma thú vô dụng chả làm được gì, mua cho Mật Mật chơi mà thôi! Sao phải bỏ ra những 2000 kim phiếu???”
“Ha ha ha…” Tiểu Bạch há nhỏ không có răng, cười ngửa tới ngửa lui,
nước mắt cũng tuôn ra, “Hắn vẫn có chút mắt nhìn đấy, biết con thú yếu
ớt này nhìn xinh nhưng chả làm được gì, ha ha ha…”
Đoàn Tử nổi giận! Thực nổi giận! Ngươi mới vô dụng! Cả nhà các ngươi đều vô dụng!
Đoàn Tử “NGAO ——” một tiếng, nhảy dựng lên từ trên bờ Tô Linh Phong,
vọt thẳng tới mặt Đoạn Hiểu Phong, giơ một nắm tay thịt nhỏ lên, nhắm
vào một con mắt của Đoạn Hiểu Phong mà đánh!
“Aaaa ——!” Đoạn Hiểu Phong bị một quyền của Đoàn Tử quật ngã trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, bịt kín con mắt!
Đoàn Tử một chiêu đắc thủ, cũng không ham chiến, nhảy vọt lên, lại vững vàng rơi xuống trong ngực Tô Linh Phong, trừng mắt bồ đào, giơ nắm tay
nhỏ thị uy với bọn người Đường Hiên.
Xảy ra chuyện này, đừng nói Đường Hiên, Đường Mật Mật choáng váng mà
ngay cả Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng đều ngây ngẩn cả người.
“Mẹ, Đoàn Tử không thích đám… bại hoại này!” Hừ! Nó đường đường là một
Thú luân hồi, chỉ bằng đám phàm nhân ngu xuẩn này cũng dám khinh thường
nó hả!
Tô Linh Phong bình tĩnh nâng chung trà lên, đưa đến bên miệng Đoàn Tử cho nó uống thuận khí.
Đoàn Tử uống nước xong, cảm xúc bình ồn lại không ít, lại nhảy trở lại
trên vai Tô Linh Phong, ôm cổ của nàng cọ cọ, ” Vẫn là mẹ tốt nhất…”
“Hừ!” Tiểu Bạch quay mặt, “Lại bắt đầu làm nũng, vuốt mông ngựa!”
“Hiểu Phong ca ca…”
“Hiểu Phong, đệ không sao chứ?”
Huynh muội Đường gia phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi nâng Đoạn Hiểu Phong lên.
Đoạn Hiểu Phong kêu rên đứng lên.
“Hiểu Phong ca ca, cho muội xem một chút, vết thương của huynh thế nào rồi?” Đường Mật Mật nói.
Đoạn Hiểu Phong hạ tay, con mắt bị Đoàn Tử đánh một quyền đã sưng húp
lên, mí mắt cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ, biến thành
tròn như quả ổi, xanh xanh đen đen…
Huynh muội Đường gia thấy thế đều không thể tin mở to hai mắt nhìn,
chuyện này… Chuyện này thật sự là do nắm cơm trắng trắng mềm mềm kia làm ra sao? Nó lấy đâu ra sức lớn như vậy?!
Hứa Nặc hé miệng, suýt nữa cười thành tiếng.
Tiếu Minh Lãng hơi kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn Đoàn Tử cũng có thêm vài cảm xúc hàm ý…
“Chết tiệt! Ngươi nuôi cái quỷ gì thế? Không phải cắn người thì là đánh người! Ta hôm nay nhất định phải lột da nó!” Đoạn Hiểu Phong nhe răng
nhếch miệng kêu gào, muốn xông lại bắt lấy Đoàn Tử.
Tô Linh Phong nhìn thẳng Đoạn Hiểu Phong, ngữ khí không mang theo chút độ ấm nói: “Sao? Một quyền vừa rồi nhẹ lắm hả?”
Đoàn Tử trừng mắt Đoạn Hiểu Phong, phối hợp lời của Tô Linh Phong, giơ nắm tay bé xíu ra.
“Này, sao ngươi dám để ma sủng đánh người như thế!” Đường Mật Mật mở miệng nói.
Ma sủng vốn chính là phối hợp cùng chủ nhân trong tác chiến, không đánh nhau thì nuôi để ăn thịt à? Khóe miệng Tô Linh Phong rút lại, mặc kệ
Đường Mật Mật.
“Mật Mật, muội cũng câm miệng lại cho ta!”
“Ca ca…”
Đường Hiên trầm mặt, trừng mắt với Đường Mật Mật.
Đường Mật Mật tủi thân vểnh cái miệng nhỏ nhắn, nhưng cũng không dám nói nhiều lời hơn nữa.
Đoạn Hiểu Phong bị đánh một quyền, trong lòng không cam lòng, muốn lấy
lại danh dự, nhưng nhìn Đoàn Tử đang gầm gè cũng thấy sợ, lại thêm Đường Hiên ngăn cản nên liền thuận thế nhịn xuống, không tiếp tục giãy giụa.
Đến lúc này, hắn mà còn không nhìn ra Đoàn Tử không phải là ma sủng người ta nuôi chơi thì đúng là kẻ đần mất!
Nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, trừng mắt với Tô Linh Phong, hét lên: “Không phải là một con ma thú thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người
đâu, ma thú phẩm cấp kém nhất nhà của chúng ta nuôi dưỡng còn mạnh hơn
cái thứ này!”
Đoàn Tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Giả vờ giả vịt vuốt
cánh tay kiểu vén tay áo, “Đồ con người thiếu giáo dục này! Đoàn Tử nhất định phải giáo huấn hắn, đánh hắn thành đầu heo, cho cha mẹ hắn nhận
không nổi hắn nữa mới thôi!”
Tô Linh Phong lại bỏ Đoàn Tử từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực.
“Mẹ, buông Đoàn Tử ra, mẹ đừng cản Đoàn Tử…” Đoàn Tử đạp chân nói.
“Còn gào nữa ta bán ngươi cho họ đấy.” Tô Linh Phong uy hiếp.
“Bán đi bán đi, bán đi thì tốt biết bao!” Tiểu Bạch sủa bậy ở một bên.
“Ô… Mẹ đừng bán Đoàn Tử mà, Đoàn Tử yêu mẹ nhất mà…” Đoàn Tử cũng chẳng buồn đánh Đoạn Hiểu Phong nữa, cố gắng lại leo lên trên vai Tô Linh
Phong, ôm lấy cổ Tô Linh Phong cọ cọ, hết sức lấy lòng.
Lúc này Đường Hiên cũng đã nhìn ra nữ tử áo trắng lạnh lùng này là
người chứng vị cao nhất trong ba người, liền lập tức áy náy nói với
nàng: “Thực xin lỗi, là chúng ta đường đột rồi, không biết ma thú này
là ma sủng tiểu thư yêu quý, kính xin tiểu thư có thể tha thứ cho sự
vô lễ của chúng ta.”
Tô Linh Phong không nói tiếp, tiện tay nhẹ nhàng vung lên, tiện tay thu hết đồ ăn Đoàn Tử còn chưa ăn được bao nhiêu vào nhẫn trữ vật, sau đó
đứng dậy, nhàn nhạt nói với Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng: “Chúng ta đi thôi.”