Những chuyện nên xảy ra vẫn xảy ra, những chiếc xe chầm chậm chạy vào bên trong căn cứ, những con người sẽ đến. Đường Hi từ trên ban công nhìn xuống đã thấy được những bóng dáng quen thuộc, bọn họ vẫn như vậy, đứng ở đâu cũng vô cùng nổi bật, khiến người khác không thể rời mắt.

Đường Hi hà hơi vào lòng bàn tay, hơi thở đã dần hóa thành màn sương mờ vì cái lạnh đầu đông, cô ma sát hai tay, trời càng ngày càng rét, tang thi không bị ảnh hưởng, nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo ngoài kia con người khó mà chịu đựng nổi.

Và rồi thì cái ngày định mệnh kia cũng tới, một đêm mưa tuyết bão bùng với những cơn gió mạnh, nhiệt độ hạ xuống nhanh trong đêm. Dị nâng giả vẫn còn tốt, chứ người thường đã lạnh đến độ tay chân đông cứng, răng va lập cập, phải tụm lại ủ ấm nhau mới miễn cưỡng chịu đựng được. Đêm đó Đường Hi ngồi bên cửa sổ rất lâu, từ khi mà mặt đất bắt đầu rung nhẹ, đến khi sấm sét như tiếng gầm xé toạc bầu trời. Ngay trong hôm ấy, tin tức ập đến như khủng bố tinh thần tất cả con người đang run bần bật. Tiếng bước chân vội vã, tiếng hô hào gấp rút, những cuộc điện báo liên hoàn, hay đội hình phòng thủ mức cao nhất được triển khai giữa đêm.

Tối ấy gần như ai nấy đều thức trắng, sợ hãi ôm ghì lấy nhau với nét mặt trắng bệch. Lệnh triệu tập khẩn cấp nhiệm vụ giả được phát trên toàn căn cứ, chuông báo động inh ỏi như ức chế tinh thần người khác, bí bách đến ngạt thở. Cậu lính đứng dưới tường thành run như cầy sấy, cái cảm giác mọi dây thần kinh đều bị kéo căng ra đến cùng cực, hay dãy pháo đen ngòm xếp thành hàng khiến cậu muốn tự nã một phát vào đầu mình để khỏi phải trải qua thời khắc tuyệt vọng sắp đến.

Bỗng một bàn tay vỗ vào lưng cậu, cậu lính sợ đến mức suýt thì bất tỉnh, mấy người đồng đội đứng bên cạnh không ngờ cậu phản ứng dữ dội thế liền phá lên cười, không thể dừng lại được. Cậu thanh niên vừa thẹn vừa giận, một điếu thuốc đã được đưa đến tận mặt. Người đưa cho cậu cũng là một đồng đội trong quân ngũ, tầm bốn mươi tuổi, ông vừa rít điếu thuốc vừa cười khà khà, cậu lính không còn cách nào đành nhận lấy, cũng châm lửa hít một hơi dài, mãi mới bình tâm lại được.

"Đừng căng thẳng quá, còn chưa đến đâu."

Chất giọng ồm ồm đặc trưng của người quen hút thuốc. Lẽ ra cậu cũng sẽ nhầm ông ta thành gã nghiện thuốc lang thang nào đó nếu như không nhìn thấy đôi tay chai sạn sứt sẹo của người kia. Đôi tay chinh chiến sa trường với nhiều kinh nghiệm xương máu sẽ không lẫn đi đâu được, cho dù ông ta có vẻ ngoài chẳng mấy đứng đắn.

"Chú không sợ sao? Lãnh đạo đã phát thông báo khẩn rằng thi triều đang đến gần..."

"Sợ chứ, tôi có bị khùng đâu. Chân tôi sắp đứng hết nổi đây này."

Cậu thanh niên theo phản xạ ngó xuống chân của người đàn ông, chợt nhận ra hành động của mình ngu ngốc không thể tả, ho khan mấy tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, xem như mình chưa làm gì hết. Người đồng đội vỗ vai cậu, mấy người đứng cạnh đó cũng góp vui an ủi, cậu lính xem chừng còn nhiều bỡ ngỡ, cố lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn về phía xa tối đen. Ông chú rít một hơi cuối cùng rồi vứt điếu thuốc xuống đất, lấy đế giày dập tàn lửa. Ông đưa tay ra trước mặt cậu lính, cậu sững người giây lát rồi bắt tay người đàn ông, đang định thắc mắc cũng im bặt.

Người đàn ông cười cười hệt như đang ngại ngùng, "Tay tôi rất run phải không, trời hôm nay cũng lạnh nữa."

Cậu lính xoắn xuýt không biết phải nói gì, ông chú cũng không mấy để tâm, ông quay đầu nhìn bức tường kiên cố sau lưng mình, ánh mắt xa xăm.

"Người hùng không phải người không run sợ trước cái chết, mà là những người dù sợ đến mấy cũng có những thứ không thể buông bỏ. Phía sau bức tường này là vợ con của tôi cha mẹ của tôi, họ hàng của tôi, nhân dân của tôi. Cuộc sống của bao nhiêu con người đều nằm trong đây cả, tôi đâu nỡ đánh mất?"

Người đàn ông gãi đầu, "Lí do không ngầu lắm nhỉ? Nhưng bởi vì tôi còn những thứ ấy, nên tôi mới không trốn chạy, tôi có quá nhiều thứ không thể bỏ lại."

Những lời này của người đàn ông giống như chạm đến đáy lòng sâu kín của mỗi người lính. Cậu lính cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, cậu dập vội điếu thuốc còn đang cháy dở, chùi mạnh lòng bàn tay trên lưng quần rồi dùng cả hai tay bắt tay người đồng đội. Cậu lắc tay người đàn ông, cố nặn ra một nụ cười méo xệch.

"Khi chúng ta trở lại, tôi chắc chắn sẽ tỏ tình với cô gái mình thích!""

Trong quân ngũ của bọn họ có cả người trẻ lẫn người trung niên, bọn họ có vẻ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ấy, trong lòng mỗi người đều cồn lên một cảm giác xen lẫn bi thương và hạnh phúc, cứ thế lần lượt hô to những lời chân thành nhất muốn nói với người ở lại.

"Con đầu lòng của tôi và vợ mới được ba tháng tuổi, tôi muốn trở về bên cạnh vợ con!"

"Cha mẹ à, con yêu hai người lắm!"

"Tôi sẽ cầu hôn bạn gái!"

"Khi trở về tôi sẽ dành thời gian bên gia đình nhiều hơn!"

Đêm triệu tập đông nghẹt người, tất cả đều nhận thức được tình huống sinh tử cận kề đang tới gần, đã có người trong hàng ngũ không kiềm được lệ nóng doanh tròng.

Đường Hi và Dương Du cũng đứng trong số dị năng giả đang đứng chờ bên trong căn cứ, trước đó cậu ta còn nói gì mà tiếp nhận sự bảo hộ của căn cứ thì phải đóng góp sức mình cho căn cứ. Tuy Đường Hi cảm thấy cậu không được bình thường nhưng cũng không từ chối ra tập hợp. Cô đã có chút kinh nghiệm cho mấy tình huống giao tranh này nên không mấy căng thẳng, hơn nữa dị năng giả thời gian đầu không quá có ích cho mấy trận chiến tiêu hao lực lượng này, vai trò chính là làm hậu phương hỗ trợ dàn công tiên phong của quân đội. Chỉ là không ngờ tới lại vô tình xem được một màn xúc động này.

Những tiếng hô cứ lần lượt vang lên, càng đẩy cao cảm xúc và khí thế của đám đông. Có người cảm ơn công ơn sinh thành của cha mẹ, cũng có người xin lỗi vì không thể bảo vệ được người thương, đứng trước hiểm cảnh con người lại như thành thật hơn bao giờ hết, là viễn cảnh mà trước khi chết bạn chắc chắn phải chứng kiến một lần để hiểu được cái không khí và tinh thần quả cảm ấy.

Trước khi Dương Du đi sang phân nhóm di chuyển lên trên tường thành, cậu chợt để ý đến ánh mắt kì lạ của bé gái đứng bên cạnh. Có lẽ là tâm trạng phức tạp, nhưng lại có chút đượm buồn. Đường Hi vẫn dán mắt nhìn về phía đám đông, bỗng bật cười rất khẽ. Thiếu niên nhìn về nơi cô hướng mắt đến không thấy có gì đặc biệt, cậu nhướng mày.

"Sao vậy?"

"À, không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ có lẽ bọn họ là anh hùng trong phim ảnh bước ra nhỉ."

"Nhóc tin vào thứ danh xưng tốt đẹp như anh hùng sao?"

"Không, với tôi mà nói anh hùng không hề tồn tại, cái ảo ảnh đó chỉ do con người thêu dệt nên mà thôi." Cô đương nhiên biết Dương Du đang tích cực châm chọc mình, Đường Hi vứt cho cậu ta một ánh mắt lạnh lẽo rồi quay đi nơi khác, "Nghiêm khắc mà nói thì con người chẳng có ai tốt hay xấu, cũng chẳng có quy định nào về thiện ác, không ai định nghĩa được thiện ác hay tách biệt hoàn toàn hai thứ này. Anh hùng cũng chỉ là cái mác đẹp đẽ người ta thích nghe thôi, mỹ từ vô nghĩa."

Sau khi chết đi, trở thành nhiệm vụ giả, Đường Hi đã đi qua quá nhiều khung cảnh thiện ác bất phân. Sống nhiều kiếp người rồi, đôi khi bạn sẽ thình lình nhận ra trên đời chẳng có tốt hoặc xấu, cũng chẳng có nhân quả tuần hoàn, chẳng có thiên đàng hay địa ngục.

Bạn giết người thì sao, bạn vẫn sống.

Bạn cứu người thì sao, bạn vẫn sống.

Chẳng có ai phán xét bạn là thiện hay ác, cũng chẳng có ai trừng phạt hay tôn vinh bạn, mấy thứ ấy suy cho cùng cũng là tư tưởng được áp vào đầu con người khi họ còn sống thôi. Chỉ cần bạn nhận được sự ủng hộ thì cứu người là anh hùng, giết người là anh hùng, chẳng có sự khác biệt nào để bạn phải đắn đo suy nghĩ.

Dương Du nhếch môi vẽ ra một nụ cười thiếu đánh, "Tiêu cực ghê chưa. Thế tại sao nhóc lại gọi những người đó là anh hùng?"

"Không biết, chắc là tự dưng tôi muốn gọi vậy thôi." Đường Hi chẹp miệng, "Ngoài 'anh hùng' thì tôi chẳng thấy từ nào phù hợp nữa."

Tiếng còi đinh tai vang lên từ phía xa, xem tín hiệu thì có vẻ là bắt đầu tách nhóm. Dương Du liếc mắt nhìn về phía tiếng còi phát ra, đang định đi thì nhớ ra gì đó, cậu hướng mắt sang chỗ cô, đuôi mắt cong cong như có ý cười.

"Vậy theo góc nhìn của người bình thường, nhóc nhận định mình là tốt hay xấu?"

"...Hỏi cái quái gì thế?"

Đường Hi dời mắt, vừa đúng lúc bắt gặp Dương Du đang nhìn cô nhìn cô chòng chọc, nụ cười như mang theo ẩn ý gì đó. Đường Hi nhăn mặt khó hiểu, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời, ánh mắt cô hướng xuống đất như nghĩ đến gì đó, bỗng câu môi cười, là cười nhưng lại có chút mỉa mai.

"Nếu trên đời này thật sự có tốt và xấu, vậy tôi chắc chắn là người xấu rồi."

Mà, đó là theo tiêu chuẩn người bình thường thôi. Từ lâu Đường Hi đã không còn quan tâm đến mấy thứ kiểu như mình muốn trở thành người như thế nào nữa rồi.

Dương Du nhận được câu trả lời mình muốn thì vui tính ồ lên tỏ vẻ đã biết.

"Tôi có thể hiểu được một phần nhỏ lí do tại sao nàng ấy để nhóc giữ <Tơ Bạch Cốt> rồi."

"Cái--?!"

Còn chưa kịp nói hết câu thì Dương Du đã hoàn toàn đi mất hút, Đường Hi trợn tròn mắt, rốt cuộc ngậm bồ hòn làm ngọt di chuyển đến vị trí của mình. Đã thích nghi được với nhiều tình huống sinh tử nên Đường Hi cũng xem là bình tĩnh, chỉ có cảm giác căng thẳng hòa cùng đêm đen bao trùm cả căn cứ.

***

Rạng sáng ngày tiếp theo, trước cả khi ánh sáng chiếu đến thành phố này, thi triều đã ập đến như sóng lớn cuồn cuộn, ác liệt, tàn khốc.

Căn cứ sớm đã bố trí nhiều phòng tuyến bên ngoài cách xa tường thành, những dị năng giả được phân thành từng nhóm có nhiệm vụ khác nhau. Đường Hi tuy không tham gia chiến đấu trực diện nhưng cũng bị đẩy đến những tuyến đầu hỗ trợ. Đạn dược, thuốc thang, nhu yếu phẩm đều phải được cấp trong thời gian ngắn nhất, bảo vệ kho lương, người bị thương, ngăn không cho những con quái đi lẻ vào được bên trong phòng tuyến. Nói là nói vậy nhưng trong chiến tranh giành giật sự sống, thời gian gấp rút không hề cho phép nhóm hỗ trợ hoàn thành đủ việc.

Trong thời gian đó trừ điên cuồng ra thật sự không có từ ngữ nào khác để miêu tả. Tang thi trải qua tiến hóa cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần, trong đó còn có cả dị chủng hay thú biến dị khó xử lí, có những loài di chuyển cực nhanh, né được cả những phát bắn liên hoàn. Tang thi không biết đau, cũng không biết sợ, cứ xông lên như phát rồ phát dại, khiến tinh thần người khác căng như dây đàn nhiều giờ đồng hồ, xả đạn điên cuồng, tuy có dị năng giả nên công đoạn làm nguội nòng pháo ngắn đi rất nhiều nhưng cũng không thể cản được thể lực của mọi người đều đi đến giới hạn. Cứ xả đạn giết liên hồi, giết đến đỏ mắt, mỗi lần đạn pháo oanh tạc là ở giữa lại hình thành một lỗ thủng lớn, tang thi bị nổ cho banh xác, nhưng chỉ chớp mắt một cái những con khác đã nhanh chóng lấp đầy lỗ hỏng.

Cảnh tượng ấy thật sự khó dùng lời mà diễn tả, chỉ có thể nói là điên cuồng giết chóc.

Bị bức đến đường cùng, rất nhiều quân lính vứt súng ôm bom nhảy vào giữa thi triều, cái chết vừa oanh liệt vừa bi thống, nói là thây chất thành đống, máu chảy thành sông cũng không quá.

Đường Hi di chuyển qua lại giữa nhiều phòng tuyến, tưởng như cả thể lực và tinh thần đều bị vắt kiệt. Thân thể một đứa trẻ không thể chịu được tần suất làm việc liên tục này, lại chỉ có thể miễn cưỡng đi theo tiến độ này. Ngày nào cũng nghe thấy mùi thuốc súng, mùi máu và mùi cơ thể cháy khét lẹt, dày vò đến mức cô đi ngủ cũng sẽ mơ thấy tang thi. Có điều vẫn giống như những gì cô biết, phòng tuyến có chắc đến mấy đi nữa thì khi 'nó' xuất hiện, từng cái từng cái một sẽ đổ rạp.

Sau năm ngày, có hai phòng tuyến đã bị xuyên thủng, càng vào sâu bên trong phòng thủ càng vững chắc. Thi triều rõ ràng được ra lệnh từ một sinh vật nào đó có trí tuệ, chúng vây chặt căn cứ từ xa, hình thành một vòng tròn cực lớn ép tất cả con mồi vào bên trong rồi từ từ thu hẹp vòng tròn, nhai đến xương cũng không còn. Đến buổi đêm ngày thứ sáu, cuối cùng Đường Hi cũng được nhìn rõ dáng vẻ của cái gọi là 'truyền kì quái vật', thú đột biến cấp cao làm người khác kinh hãi.

"1802, ngươi có chắc con này không phải rồng không?"

[...Nó họ rắn.]

Nếu không phải nhờ cái mang rắn, dáng đầu dẹt cùng chiếc nanh đặc trưng của loài rắn sợ là cô sẽ con này sang rồng luôn mất.

Hàn Băng Mãng, con quái vật được chính Miên thành chủ Mộ Nhiên nuôi dưỡng. Nói là quái vật thì chi bằng gọi nó là một khối băng được chạm khắc tinh xảo, còn điêu luyện hơn tác phẩm nghệ thuật mà bạn có thể tưởng tượng ra. Cả cơ thể nó cho dù là từng chiếc vảy cũng làm từ băng, lúc ngẩng mình lên phải cao cỡ một tầng nhà, từ trên xuống dưới đều phủ một lớp băng trong suốt, gai góc và nhọn hoắt. Nhưng đáng nói nhất chính là Hàn Băng Mãng có cả bốn chân như loài thằn lằn, và đôi cánh dơi khổng lồ. Nó có đôi mặt màu lam nhợt nhạt, cơ thể làm từ băng cũng mang chút ánh xanh, thở ra hàn khí cực lạnh có thể đóng băng con người và các vật ngay lập tức.

Nếu không phải thứ này mang đến hơi lạnh khiến cả đại địa run rẩy, sợ là không ai có thể tin rằng nó tồn tại bên ngoài những bộ phim huyền huyễn.

Giống như một sinh vật đẹp đẽ được chạm trổ tinh xảo, nhưng lại mang đến nỗi sợ tử vong.

Sự xuất hiện của con quái vật truyền kì này giống như đạp đổ sự kiên cường sau cùng trong lòng mỗi con người.

"Nổ súng, nổ súng! Bắn chết thứ đó cho tôi!!"

Tiếng gầm của chỉ huy giống như treo ngược trái tim của tất cả mọi người, Hàn Băng Mãng mở to đôi mắt nhìn về đám người đang tập hợp chỗ phòng tuyến, nhấc chân một cái đã bay vút lên trời. Đến cái lúc này thì không ai có thể giữ nổi bình tĩnh nữa, súng đạn liên tiếp hướng về phía nó mà bắn. Đường Hi tặc lưỡi, nhiệt độ của quả bom va chạm với không khí lạnh cô đặc, một vụ nổ lớn vang dội trên bầu trời Thiên Sơ. Ánh lửa của nó trong đêm đen càng thêm bắt mắt, như sáng rực cả một mảng trời, tiếng nổ chấn động cùng màn khói đen sì che trời lấp đất. Thời khắc này dường như ai cũng nín thở chờ đợi, có thể không giết được nó nhưng chỉ cần đả thương nó thôi là đủ lắm rồi.

Đường Hi hạ ống nhòm xuống, biểu tình phức tạp nhìn đốm sáng rực lửa ở xa, không nhịn được nghiến răng.

Cách này chắc chắn không được.

Khi màn khói lùi đi để lộ ra sinh vật to lớn nghênh ngang giữa trời, cũng là lúc tuyệt vọng thật sự bao trùm căn cứ. Quái vật truyền kì này từng ở trong thành phố quét sạch cả một đội ngũ, tốc độ tăng trưởng kinh người, trong vòng một tháng đã dần đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần đột phá một lần nữa sẽ thành Hàn Băng Mãng trưởng thành. Độ phá hoại có thể không bằng Bạch Xà nhưng cũng tuyệt đối là tà vật khiến người ta kinh hồn bạt vía. Nếu để nó đột phá thành công, sau này không biết sẽ đứng sợ cỡ nào.

"Bọn họ sẽ chết sạch thôi."

Giọng nói ấm áp trong trẻo của thiếu niên vang lên từ phía sau, cậu tiến tới đứng cạnh bé gái, khẽ tán dương.

"Nhóc tìm được chỗ có tầm nhìn đẹp đấy."

Đường Hi đang phiền não không muốn để ý Dương Du, nhưng người này cứ năm lần bảy lượt gây rối, cô đè xuống cảm giác muốn đánh người, tiếp tục ngây người nhìn về phía chân trời. Dương Du bị làm lơ cũng không bực bội, còn rảnh rỗi tựa vào lan can xem kịch.

"Thấy chưa, bom đạn không thể làm gì được lớp băng của nó đâu."

"Tôi biết. Nhưng anh nói ra mấy lời lạnh lẽo như vậy cũng hơi có lỗi với giọng nói của mình đó."

Chất giọng rất ấm, cũng rất dịu dàng, vẫn còn sự ngây ngô của độ tuổi thiếu niên, không hề hợp với con người này chút nào. Dương Du cười cười.

"Tôi nghe câu này nhiều lắm rồi."

Vài tiếng, phòng tuyến bên ngoài căn cứ chỉ chịu đựng được nhiều nhất là vài tiếng trước khi thi triều vọt đến căn cứ.

Hàn Băng Mãng có sức phá hoại kinh hồn, không những hơi thở cực hàn đóng băng muôn vật, mà mỗi lần móng vuốt của nó chạm vào mặt đất, đại địa như bị xé toàn ra bởi tầng tầng lớp lớp băng nhọn lởm chởm. Vệt băng sắc bén hơn cả cương đao, không chỉ cắt đôi người sống mà cả kim loại cứng cáp cũng bị nó bẻ gãy.

Trật tự trong căn cứ đã không giữ được nữa, người người tháo chạy loạn lạc, náo loạn muốn đẩy cửa bỏ trốn. Nội khu từ sớm đã không còn bóng người, mấy kẻ lãnh đạo đã cao chạy xa bay, bỏ rơi bọn họ bị cô lập trong vòng vây thi triều. Những người có đầu óc đều mơ hồ đoán được chuyện bên trong, một số chạy trốn, một số tuyệt vọng ngồi yên chấp nhận số phận. Chỉ ba tiếng nữa thôi sẽ qua ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng của 'Thảm họa Thiên Sơ', căn cứ thất thủ.

"Này, nhóc đã làm gì vậy?"

Dương Du bỗng nhiên quay ngoắt sang Đường Hi, cô nhàn nhạt hỏi lại, "Ý anh là sao?"

"Đừng vờ vịt nữa, nếu cái căn cứ này thế nào cũng chết thì nhóc đã không tốn thời gian ở đây rồi. Nhóc đang chờ đợi điều gì?"

Thiếu niên tủm tỉm cười, ánh mắt giống như đọc được ý đồ trong đầu cô. Đường Hi cười khẩy, ngồi vắt vẻo trên lan can bắt đầu đung đưa hai chân, ra vẻ thần bí.

"Chẳng sao cả, tôi chỉ làm chệch hướng câu chuyện một chút thôi. Bằng cách mà anh không thể nào đoán ra được."

"Thế cách của nhóc có tác dụng không?"

"Tôi nghĩ là có đấy."

Chỉ duy nhất lần này thôi, về sau cô sẽ không dính dáng gì đến những thứ bên ngoài nhiệm vụ nữa.

Một con đường hoàn toàn khác, vừa tránh được sự nghi ngờ của Mộ Nhiên, vừa hạn chế rủi ro của việc thay đổi mốc sự kiện. Đường Hi hiểu rõ thay đổi một sự kiện hệ trọng có thể dẫn đến hậu quả khủng khiếp như thế nào. Những hành động tưởng như vô thưởng vô phạt cũng có khả năng khiến câu chuyện đi xa cả dặm, trở thành một bi thương khác.

Nhưng mà đó là khi bạn không đủ năng lực thôi.

"Cho dù nó chưa trưởng thành thì thú cưng do Miên thành chủ nuôi dưỡng cũng không phải hạng tầm thường đâu."

"Nó còn mạnh hơn cả tôi, ý anh là vậy đúng không?"

Dương Du mỉm cười, rõ là đang ngầm thừa nhận, Đường Hi vứt cho cậu một cái lườm lạnh, "Để anh thất vọng rồi, nhưng tôi chẳng làm gì cả."

Tận đến khi hiện thực diễn ra trước mắt, Dương Du vẫn có chút không thể tin được, lần đầu tiên trước mặt người khác để lộ ra biểu tình kinh ngạc, khóe môi vô thức cong lên.

Những giây phút đầu tiên của ngày thứ bảy, Hàn Băng Mãng tan biến như thể chưa từng tồn tại.

Nó ở trước mắt tất cả mọi người phát nổ, như quả cầu lửa trên bầu trời đêm, nổ thành nghìn mảnh, không còn nhìn ra hình dạng khổng lồ lúc đầu nữa. Độ nóng của cú nổ như khiến bầu trời thủng ra một lỗ lớn, không biết còn tưởng là thiên đao giáng xuống cứu vớt loài người. Lớp băng cứng cáp của con quái thú vỡ vụn, chạm tới huyết mạch bên trong của Hàn Băng Mãng, máu nổ tung thành vô số giọt li ti như mưa, rơi đầy trên nền đất xám xịt, rồi cô đặc lại thành những mảng dịch đen đặc quánh, bốc ra cái mùi tử thi phân hủy từ trong cốt tủy.

Ai nấy trong thành đều một bộ dạng ngây ra như phỗng, không tin vào mắt mình, kinh hỉ đến quá bất ngờ như cướp đi luôn khả năng ngôn ngữ của mọi người. Có lẽ chỉ những ai đang thật sự ở trong nỗi sợ hãi ấy mới hiểu được thế nào là vui sướng đến phát điên. Thi triều không được điều khiển di chuyển rời rạc, chẳng mấy chốc đã tan rã. Căn cứ sống sót như một kì tích màu hồng, dường như không ai có thể cầm được nước mắt trước niềm vui quá đỗi bất ngờ này.

"Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"

"Trời ạ tôi còn sống, tôi thật sự còn sống này!"

"Cảm ơn, cảm ơn."

Rõ là tai nạn cũng chưa hoàn toàn qua đi, nhưng khắp căn cứ đều truyền tới tiếng reo hò chiến thắng. Họ quây quần bên nhau, không nói gì cả mà chỉ khóc nức nở, hay người mẹ ôm hôn đứa con nhỏ mà nước mắt chảy dài.

***

Đường Hi ngồi ở nơi cao nhìn xuống căn cứ nhộn nhịp vỡ òa trong vui mừng. Từ độ cao này cô như thấy rõ ràng toàn cảnh ăn mừng bên trong căn cứ, đôi mắt hạnh phúc của con người không biết nói dối, có người vui đến mức chạy khắp nơi hét ầm lên, cũng có những người lặng lẽ bụm miệng rơi nước mắt. Khung cảnh này có chút khác cảnh ăn mừng chiến thắng cô thấy ở vị diện trước, khác ở đâu thì khó mà diễn tả bằng lời. Một bên là chiến đấu cho quyền lực, một bên là đấu tranh với khát vọng bảo vệ.

Mà niềm vui của người khác cũng chẳng liên quan đến cô.

Đường Hi thích ngắm nhìn con người từ trên cao, dù là khung cảnh nào không quan trọng, cô chỉ là rất thích góc nhìn từ những nơi cao. Chỉ đơn giản là một sở thích thôi, cũng không có gì đặc biệt.

"Tôi đã kì vọng một viễn cảnh chết chóc tang thương hơn." Dương Du nhìn xuống đám đông bên dưới, tỏ vẻ tiếc nuối.

"Ừ, làm anh thất vọng rồi."

"Không hẳn, nhóc làm tôi bất ngờ đấy, tuy là cái chết chóng vánh như vậy không đủ gây cấn."

Anh còn muốn bắn nhau, chiến đấu đổ máu các thứ nữa à?!

Mấy lời này cho dù Đường Hi không nói ra Dương Du cũng nghe được, cậu cười khúc khích, giương mắt nhìn về nơi xảy ra vụ nổ, có vẻ hào hứng.

"Đây là cách an toàn mà nhóc nói à? Kết thúc trong một nốt nhạc luôn, không đủ mãn nhãn."

"Tôi không phải con người ưa bạo lực." Cô quắc mắt, "Anh cũng đâu thích thú gì mấy thứ máu me, tại sao lại làm như thể mình là kẻ ác thế?"

Thiếu niên chỉ cười không đáp, vừa như không để ý lại vừa như đang lảng tránh Đường Hi, tâm trạng cậu không tồi, tựa hồ đang thưởng thức kết cục không ngờ tới này. Dương Du nheo mắt nhìn ra xa, giọng điệu mang theo thích thú.

"Nhóc làm thế nào biết được gã đó vậy?"

"Không có gì đáng nói cả, trước đây tôi chỉ gặp hắn đúng hai lần, ở vị diện này là lần thứ ba."

Nhờ tên khốn đó mà Đường Hi có thể tránh hoàn toàn việc bị Mộ Nhiên để ý, đổi lại hắn sẽ đặt ra một yêu cầu cho cô, cái giá hời như vậy cô mới không bỏ qua.

Dương Du xoa cằm.

"Người có thể gặp hắn không nhiều đâu. Người có thể biết tên hắn lại càng hiếm hoi."

"Tư Âm, gã đó à." Cô vừa dứt lời liền nhăn mặt, tựa hồ nói ra tên hắn cũng làm chính mình khó chịu, "Một kẻ điên tự nhận mình là thần linh. Ngạo mạn, nhưng hắn có tư cách để ngạo mạn."

Nếu không phải hết cách Đường Hi cũng không muốn phải mắc nợ tên này cái gì.

"Có vẻ tôi bắt đầu hiểu tại sao nhóc lại là người giữ <Tơ Bạch Cốt> rồi."

"Anh nói câu này hơi nhiều đấy." Cô tặc lưỡi, "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Dương Du ngừng một chút, ra vẻ đang nghiền ngẫm gì đó, "Tôi không biết mục đích của nàng ấy là gì, nhưng nếu nhóc có liên hệ với gã đó, vậy nhóc hoàn toàn có tư cách giữ món vũ khí đó."

"Chẳng có quan hệ gì."

Từ lâu Đường Hi đã biết thân phận của tên này tuyệt đối không phải hạng tầm thường có thể công khai, nhưng Dương Du là một kẻ sa đọa, nếu một kẻ sa đọa biết hắn, vậy Tư Âm có lẽ cũng từng là nhiệm vụ giả chăng? Hay thậm chí là một thành chủ??

Thân phận của hắn quả nhiên không phải thứ người khác nên đoán mò.

Tư Âm từng nói rằng hắn là thần linh, câu này kì thực một chút cũng không khoa trương, hắn thật sự là thần linh. Nếu hắn không phải, vậy cái chuyện quái vật truyền kì bị giết lãng nhách kia không thể nào xảy ra được.

Ở một bên khác, Dương Du như nghĩ đến gì đó đột nhiên bật cười, Đường Hi nhìn cậu ta một cách kì quái, nhưng cậu chỉ xua tay.

"Nhóc làm gì thì làm đi, tôi đi trước đây, không muốn chạm mặt gã đó đâu." Thiếu niên mỉm cười, cả người như phát ra hào quang ấm áp như lần đầu gặp, "Hẹn ngày gặp lại!"

"Làm ơn cút đi cho đẹp trời."

Đường Hi nhìn thiếu niên quay lưng rời đi, vẻ mặt cũng trở nên cau có.

Tốt thôi các người thích giấu thì cứ giấu đi, tôi không tin không có ngày tôi đào được bí mật về 'nàng ấy' và mối liên hệ này lên.

***

Hoàng hôn buông xuống ở chân trời phía tây, đổ lên mảnh đất Đường Hi đang đứng một ráng chiều đỏ cam đẹp đẽ. Cô khẽ chạm vào tấm bia đá, mân mê những con chữ được khắc đều, thẳng tắp trên tấm bia. Phía sau dần truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần, rồi dừng lại cách cô chừng vài mét. Đường Hi không cần nhìn cũng biết là ai đến. Cô dựa người vào tấm bia, hít thở sâu, rồi nghiêng đầu cười tươi roi rói, đối diện hai thân ảnh quen thuộc, huơ huơ tay.

"Đại ca, lão tứ, cuối cùng hai người cũng đến rồi."

Ánh chiều tà chiếu lên một bên sườn mặt người kia, cô không thấy được biểu cảm của đối phương, nhưng có thể ngầm hiểu được sự kinh ngạc không thể nói nên lời.

Người đàn ông với dáng người cường tráng trầm mặc, Lôi Hạo một mực giữ im lặng, còn Lôi Yến Hà chỉ thấy đầu óc choáng váng, cậu mở to mắt trân trân nhìn Đường Hi như muốn xác nhận lại hình ảnh trước mắt mình là sự thật. Đối với việc này Đường Hi chỉ ngượng ngịu vuốt mũi.

"Hai người đừng có nhìn như vậy, là tôi thật mà."

Lôi Yến Hà ú ớ mấy tiếng, rồi cậu che mặt, tiếng gọi chẳng có lấy một chút tự nhiên, nghiễm nhiên đã lâu lắm rồi không thốt ra cái tên này.

"...Dạ Ly."

"Ừ, tôi đang đứng trước mặt hai người mà." Cô thở dài, phóng tầm mắt ra xa, cảm thán, "Bốn năm thật sự là mỗi quãng thời gian dài nhỉ? Cậu có nghĩ vậy không?"

"Mẹ kiếp, cậu tại sao lại xuất hiện ở đây, theo cách này..."

Mái tóc màu rượu vang sắp bị Lôi Yến Hà vò cho rối tung lên, khác hẳn bộ dạng gai góc khó gần khi lần đầu gặp lại ở hầm trú ẩn, cậu trai trẻ trước mắt Đường Hi đã trưởng thành hơn, cao hơn, nhưng nội tâm rối bời lại vô tình trùng lặp hình ảnh đứa nhỏ bám người ấy trong kí ức của cô.

Lôi Yến Hà thấy cổ họng đắng ngắt, hai chân như chôn sâu vào mặt đất chẳng thể nào bước ra được. Khi mà hình ảnh lạ lẫm này hòa vào bóng hình xưa cũ, cậu như thể đã thật sự nhìn thấy một người bạn cũ đã lâu không gặp. Âm thanh muốn nói ra nghẹn ứ, run run, cảm giác như hốc mắt nóng lên.

"Đùa tôi chắc, cậu đã chết tận bốn năm đấy, tôi sắp quên mất gương mặt cậu rồi!!"

Lôi Hạo không xúc động mạnh như Lôi Yến Hà, nhưng giọng nói lại mang đến cảm giác dồn nén cực điểm, cảm giác áp bức quen thuộc đến nỗi Đường Hi buồn cười.

"Thời gian qua cậu đã đi đâu?"

"Tôi à? Đi hết nơi này đến nơi khác, sống nhiều thân phận khác nhau." Cô cười hề hề, "Hình như tôi thay đổi nhiều rồi nhỉ, hai người cũng vậy."

Từ nhiệm vụ thứ hai đến thứ năm, nhìn thì không dài, nhưng thật ra là một quãng thời gian quá nhiều biến cố đến nỗi cô khó mà quên được. Sinh tử, hợp tan, tình thân, lòng người, tội ác, chiến tranh. Thời gian này có lẽ còn trắc trở hơn mấy kiếp người của cô cộng lại. Đường Hi cũng đã thay đổi rồi, sắc bén hơn, lí trí hơn mà cũng mềm mại hơn.

Sống nhiều kiếp người khiến cô biết thế nào là đau đớn, nhưng cũng biết thế nào là nhân ái.

Đường Hi cũng đã giết người rồi, không chỉ một mà rất nhiều người, mượn thân phận và sức mạnh của người ủy thác, cuối cùng lại gây ra cái chết thương tâm cho hàng ngàn sinh mạng. Ví dụ là Nguyệt Linh chẳng hạn, thiên phú đã hoàn toàn bị phế, kinh mạch đứt đoạn, vĩnh viễn trở không thể tu luyện trở lại. Hay là Mạc Bối Vy, nhân vật nguyện dành cả đời để phục vụ chủ tử, cuối cùng lại bị chủ tử và bằng hữu gạt ra xa, nói nhẹ là trả lại tự do, nói nặng là không ngày gặp lại.

Ở lần chia tay trước, Đường Hi đã không thể xin lỗi hay chào tạm biệt họ một cách tử tế trước đây, vậy nên cô muốn bù đắp cho điều đó.

"Xin lỗi vì đã để hai người lo lắng nhé, chỉ là lần đó tôi thật sự không thể ngờ được."

Lôi Yến Hà nhanh nhạy ý thức ra điều gì đó, cậu hô lớn, "Cậu lại sắp đi nữa à?!"

Hành động của cô rõ ràng như vậy à?

Đường Hi gãi đầu, có chút khó mở lời, cô cười gượng gạo.

"...Đúng vậy, công việc của tôi không cho phép tôi ở lại."

Bất ngờ làm sao, nơi chôn cất Dạ Ly lại ở rất gần nơi bọn họ từng sống. Thành phố trải qua một lần thanh tẩy như được sống lại, không ai không biết 'Kì tích Thiên Sơ' rúng động lòng người như thế nào, mà anh em họ Lôi lại là một trong số ít người không bỏ rơi những người ở lại. Chẳng mấy chốc bọn họ đã nắm quyền điều hành cả căn cứ, Dương Du sớm đã biến mất từ lần gặp cuối cùng ấy, mà cô cũng không còn gặp Tư Âm nữa, mọi thứ trở lại quỹ đạo vốn có.

Căn cứ đã vượt qua mùa đông ác liệt ấy như một phép màu, và đây là ngày cuối cùng Đường Hi ở lại thế giới này.

"Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, tôi đến đây chỉ để chào hai người thôi. À, tất nhiên là cả Hạ lão đại nữa."

Hạ Khiết Du không có ý định gián đoạn buổi chia ly của bọn họ đang đứng ở phía xa, tiêu sái dựa vào xe, nghe tiếng gọi cũng chỉ nhếch môi một cái coi như chào hỏi. Anh ta vốn ở lại hầm trú ẩn cùng hai phần ba nhân lực, vốn đợi hai người kia liên minh với căn cứ rồi trở về, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn. Hạ Khiết Du cũng coi như còn lương tâm đưa trực thăng đến giúp họ trở về, ngặt nỗi lòng tốt không được tiếp nhận, hai người không ai chịu rời đi. Theo lời Hạ Khiết Du chính là 'Rách việc, vốn cũng có quan hệ gì với căn cứ ấy đâu'.

Hai người kia nghe vậy liền im lặng, Đường Hi cũng biết mình hơi quá đáng, vẫn là xuống nước xin lỗi.

"Đừng giận tôi, công việc của tôi thật sự không tiện gặp hai người, không phải tôi phụ tình nghĩa đâu."

Ở trong thân xác bé gái nói ra hai chữ tình nghĩa này có lẽ sẽ rất kì quặc, nhưng cô cũng không biết nói gì khác.

"Đây có lẽ...là lần cuối cùng gặp nhau rồi, nên tôi muốn đàng hoàng một chút."

Dường như cả ba đều rơi vào trầm tư, cũng đã quá lâu không gặp, có những thứ không còn như trước nữa.

Lần này hơi ngoài dự đoán của Đường Hi khi Lôi Hạo mới là người mở lời, đại ca vẫn như vậy, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt cương nghị, nhưng với những người em luôn có một sự bao dung nhất định.

"Lần này con bé sẽ không đột ngột chết phải không?"

"Sẽ không." Đường Hi gật đầu chắc nịch, "Hi vọng anh có thể bảo vệ tốt đứa trẻ này."

Lôi Hạo cho cô một sự khẳng định, "Được."

Bước cuối cùng phải làm cũng đã làm xong, Đường Hi ngẩng cao đầu nhìn bầu trời hôm ấy, kí ức về thế giới này cứ thế lướt qua đầu, có buồn có vui, nhưng đến lúc rời đi tâm hồn vẫn luôn thanh thản.

Đinh.

[Nhiệm vụ hoàn thành.]

[Thời hạn của nhiệm vụ giả đã hết, xin vui lòng trở về.]

Âm thanh thông báo máy móc được thiết lập sẵn lại vang lên, Đường Hi còn chưa kịp đáp thì một tiếng gọi lớn đã làm cô giật bắn. Lôi Yến Hà đứng ở xa siết chặt hai tay, lớn tiếng:

"Công việc của cậu là gì vậy?"

Ặc, cái này quan trọng lắm sao? Đứa trẻ này thích làm khó cô quá thể.

Đường Hi không định trả lời, nhưng nhìn tới ánh mắt kiên định của cậu, cô rốt cuộc không nhịn được mềm lòng, đấu tranh tư tưởng một chút vẫn lag quyết định nói ra.

"À ừm, tôi đi giúp người khác hoàn thành những tâm nguyện chưa thể hoàn thành."

Nói như vậy chắc không tính là phạm quy đi??

Cô đã tưởng đến đây là xong rồi, nhưng thằng nhóc này thế nào lại hỏi thêm một câu khiến Đường Hi cứng họng.

"Cậu có thích việc này không?"

Má, Lôi Yến Hà cậu đang hỏi loại vấn đề gì thế? Cách giao tiếp của học sinh tiểu học sao??

Tôi đang đi gấp mà!

"Không hẳn, nhưng nó rất thú vị."

Rốt cuộc là cậu muốn gì thế??

Khi Đường Hi còn đang vội muốn chết, Lôi Yến Hà vậy mà thở phào rồi cười tươi với cô, hệt như cái khi vẫn còn ở chung với nhau. Cậu cố nặn ra một nụ cười.

"Làm gì cũng được, nhưng nhất định phải vui vẻ nhé! Tôi tin cậu sẽ giúp được rất nhiều người."

"..."

Gió buổi chiều mát rượi mơn trớn da thịt, người đang đứng trước Đường Hi rõ ràng đã là một chàng trai ưu tú, làm được rất nhiều chuyện cô không thể nào nghĩ tới, nhưng sự chân thành năm xưa lại không vì những thứ đó mà biến mất khỏi cậu.

Những câu trả lời của Đường Hi, kể cả việc khen công việc này thú vị, cùng lắm chỉ là một cách dỗ ngọt cho cậu ta khỏi lo lắng mà thôi.

Làm nhiệm vụ giả kì thực không vui vẻ như những gì bạn tưởng tượng, từ khi được chọn làm nhiệm vụ giả nghĩa là bạn chỉ có hai con đường, một là làm ủy thác, hai là hồn phi phách tán. Những linh hồn được chọn thậm chí không có cơ hội đầu thai, chỉ có làm nhiệm vụ mới có thể tiếp tục sống và tồn tại tạm bợ.

Quá trình này đôi khi rất đau khổ, nó bào mòn con người bạn từ từ cho đến khi bạn hoàn toàn không còn là chính mình, bạn sẽ đánh mất sự lương thiện đã từng có chỉ để làm ủy thác.

Nhưng những thứ này, Đường Hi sẽ không nói cho Lôi Yến Hà.

Cứ để cậu ta giữ một suy nghĩ đẹp đẽ về nó còn hơn là khiến mộng tưởng ấy vỡ vụn trước thực tế nhẫn tâm.

"Được thôi, tôi hứa với cậu."

[Đường Hi, phải đi rồi.]

Tiếng nhắc nhở của 1802 rất mềm mại, không mang theo ý thúc giục gấp gáp nào, Đường Hi đưa A Ly về không gian trước, vẫy tay tạm biệt những con người cô đã gắn bó một thời gian. Đoạn đường này không dài, rồi cũng sẽ trở thành quá khứ, nhưng ít nhất cũng đã giữ cho mình một quá khứ không còn gì để nuối tiếc.

Chúng ta quen biết là vô tình nhưng kết nghĩa huynh đệ thật sự là hữu ý. Hãy coi như là một khoảnh khắc đẹp đi.

"Tôi rất vui...rất vui vì có thể gặp được mọi người."

"Bọn tôi cũng vậy."

***
7000 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play