Quay đầu nhìn một chút, có một nhóm người đã từ đâu kéo tới ngoại khu, người tị nạn nhìn thấy đều tái mặt co rụt vào trong lều không dám nhìn ra. Đám người tới có nam có nữ, thân hình vạm vỡ, xăm kín mình mẩy, còn xách theo mã tấu gậy gộc, nhìn thế nào cũng không phải người hiền lành gì. Dựa trên dáng vẻ run sợ kia của những người xung quanh, Đường Hi có thể khẳng định nhóm người kia chắc chắn là mấy cái băng đảng gì đó trong thành.

Đúng như cô nghĩ, mô hình áp bức cai trị trên nỗi sợ hãi của đám đông.

Không gặp thì thôi, gặp rồi càng khiến Đường Hi ngán ngẩm, cô đảo mắt quan sát một chút. Nơi này là chỗ ở tập trung của người thường, những căn lều dựng san sát nhau, khoảng trống không lớn, không thích hợp để ẩu đả.

"Dương Du." Cô liếc nhìn cậu, thiếu niên lập tức hiểu ý cười cười, còn rất cao hứng làm dấu 'ok'.

...Nếu người khác không biết nhìn vào còn khen cậu ta đáng yêu đấy.

Đám đông vây chặt bọn họ bên trong vòng tròn, đủ loại sắc thái, có người dò xét nghi ngờ, có người khinh khỉnh tự mãn, lại có người tỏ ra thương hại. Dương Du nở một nụ cười nhu hòa, trong mắt đám người kia thì cậu chính là không biết nhận thức tình huống.

"Dù tôi đã đoán được rồi nhưng không nên bỏ qua chào hỏi nhỉ. Xin hỏi mọi người là?"

Nhóm người hơi nhướng mày rồi phá lên cười, còn có một cô gái hất cằm khinh thường, bộ dạng cao cao tại thượng. Cô gái ấy đứng trong đám người lại vô cùng nổi bật, da thịt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, không chỉ trang điểm mà ăn mặc còn rất thời thượng, trong mạt thế đúng là giàu sang phú quý vô kể.

Đối phương chỉ quan sát bọn họ, "Là hai kẻ này à?"

"Đúng vậy." Một người khác liền đáp lời, hằn học lườm Dương Du, cậu vẫn cười không đáp.

Cô gái có vẻ không hứng thú mấy, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nói chuyện với bọn họ, điệu bộ như thể đang ban ơn.

"Tên gì?"

Thiếu niên tóc nâu mỉm cười như ánh nắng, "Dương Du."

Cô gái đảo mắt qua nhìn Đường Hi, nhưng Đường Hi một cái liếc nhìn cũng không thèm cho người ta, sắc mặt phiền chán. Tâm trạng cô không tốt đã đành, còn bị người ta kéo tới làm phiền, đây là phúc phận gì chứ.

Nữ nhân bị cô phớt lờ cau chặt mày, lộ vẻ bất mãn, "Nhóc con, tao cảnh cáo mày đừng tỏ thái độ."

...Thế giới này cứ phải chọc cho cô chửi thề mới vừa lòng đúng không?

Đường Hi vuốt mặt, cố lắm mới không thể hiện sự chán chường của mình ra mặt, câu môi cười vô tội.

"Chị gái tại sao lại đến đây ạ?"

Cô dứt lời lại cười tươi hơn, Dương Du còn khoa trương nhún vai, Đường Hi trong lòng trừng mắt cậu ta nhưng bên ngoài nhịn xuống, chú ý việc chính.

"Nếu em đoán không nhầm thì chị đến chiêu mộ thành viên đi?"

Chiêu mộ thành viên, chuyện dễ hiểu thôi.

Dị năng được đánh giá độ hiếm cao là trân phẩm từ trời rơi xuống, mừng còn không kịp, sao có thể để rơi vào tay người khác. Nghe từ miệng Dương Du thì đám băng đảng này dù ngoài miệng là chiêu mộ nhưng thực chất là ép buộc người có dị năng gia nhập, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, kiếm thật nhiều miếng mồi ngon về để lợi dụng, củng cố lực lượng.

Là cái kiểu giữ trong tay không dám sơ sẩy nhưng lại luôn tham lam chiếm lấy lợi ích.

Cô gái xinh đẹp hất cằm, "Đừng hiểu nhầm. Bọn tôi không đến để chiêu mộ các người, mà là các người cầu xin được vào Tây bang mới đúng."

"..." Mạch não này cô không thể hiểu được nữa.

Má nó Dương Du cậu có nghiêm chỉnh lên không??!

Đường Hi cảm thấy nếu còn kéo dài thêm nữa cô chắc chắn sẽ tăng xông mà chết. Mấy ngày nay nhiều chuyện phiền nhiễu lắm rồi, bớt đi một cái không tốt sao?

Dương Du hình như cảm ứng được cái lườm chết chóc của Đường Hi, cậu hắng giọng một cái để cô gái chú ý, cười nhạt.

"Chúng ta đi nơi khác thảo luận được không? Chỗ này thật sự không tiện lắm."

Cô gái đảo mắt nhìn một chút, đây là khu ở tập trung của người thường, chất lượng sinh hoạt kém không tả nổi. Nữ nhân cau mày vén tóc ra sau tai, bộ dạng thiếu kiên nhẫn.

"Đi đi, tôi không thể chịu nổi bãi rác này nữa."

Đám người kia rất coi trọng lời nói của cô gái kia, vừa dứt lời đã bắt đầu di chuyển, bọn họ cũng không ngừng chú ý hai người Đường Hi, cô cứ thế mặt nặng mày nhẹ bị đám đông dẫn đi. Những người ở ngoại khu lấm lét nhìn bọn họ, cứ nơm nớp lo sợ không dám nhìn quá lâu. Cô thật sự có cảm giác mình là vật triển lãm công cộng vậy.

So với cô thì Dương Du thật sự mười điểm tùy ý, cứ thong thả đi theo mà chẳng dị nghị gì, đã thế vẻ mặt còn rất tươi tỉnh. Cậu ta nhìn thấy biểu tình kháng cự của cô thì nhếch môi.

"Bạn nhỏ nóng tính thế?"

"...Cút." Đường Hi khóe môi run run, "Tôi biết bọn họ không phải tang thi nhưng tôi giết bọn họ luôn bây giờ ổn không nhỉ?"

Dương Du mỉm cười cực kì thánh thiện, "Không được."

...Tôi chỉ nói nhảm thôi được chưa?!!

Đường Hi không phải kiểu người thích mấy thứ giết chóc bạo lực, người ta không có sát tâm với cô, cô tất nhiên sẽ không đụng đến tính mạng người khác. Công bằng mà nói thì Đường Hi rất quý trọng sinh mệnh, tuy không phải thánh nhân gì đó nhưng cũng là công dân tốt lương thiện, chủ yếu là tự vệ chứ không nặng tay.

Cô có tức giận hơn nữa cũng sẽ không tùy tiện giết người đâu??

Đường Hi thật sự là nghẹn một cục tức không nuốt trôi, làm người tốt lúc nào cũng khó hơn người xấu.

Cứ như thế mơ mơ hồ hồ đã bị đoàn người dẫn vào trong nội khu, cô ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao ngất chắn giữa phân chia các khu vực, không nhịn được xoa xoa cổ.

Đúng là nội khu có khác, hào hoa sung sướng, cái bức tường này chẳng biết cao cỡ bao nhiêu tòa lầu nữa.

Trong căn cứ có tổng cộng tám bang phái ứng với tám địa bàn lớn nhỏ, đặt tên dựa trên tám hướng địa lý, trong đó có bốn băng lớn và bốn băng nhỏ. Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt là bốn bang phái lớn, bốn bang còn lại đặt tên dựa trên các hướng phụ.

Này là "bốn phương tám hướng" nhờ?

"1802."

[Ừ?]

Đường Hi trong lòng thầm gọi hệ thống, nó rất chuyên nghiệp đáp lại, cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.

"Vừa nãy cô ta nói là Tây bang nhỉ, còn nói chúng ta cầu xin gia nhập. Khẩu khí lớn như thế chắc bang này cũng không vừa?"

[...Tây bang đứng đầu về sức mạnh.]

"Làm phiền rồi."

Mấy thứ này cô muốn biết cũng dễ thôi, ngặt nỗi Đường Hi không muốn biết nên cũng chẳng bao giờ bỏ sức tìm hiểu. Cô nhướng mày nhìn đoàn người, cảm khái một chút thì ra đây là lí do bọn họ hống hách như vậy à.

Nếu cô nhớ không nhầm thì Dương Du từng đề cập trong các bang phái lớn đều có các dị năng giả trụ cột chống đỡ, nghe phong thanh cũng có dị năng cấp S. Đường Hi nhún vai tỏ vẻ chỉ cần không phải mấy kẻ đáng sợ như cô gái tên Mộ Nhiên đó thì thật ra không đến nỗi.

Thấy qua nhiều kẻ mạnh biến thái quá nên giờ cô sắp chai sạn luôn rồi.

Phúc phận gì vậy chứ...

***

Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị dẫn đến trước một tòa nhà ba tầng. Nếu là trước mạt thế thì loại nhà ở này vô cùng phổ thông, nhưng ở hậu tận thế sở hữu nguyên một tòa nhà đúng là giàu sang.

Đường Hi bị người đi sau đẩy ra khỏi thang máy, động tác thô bạo như muốn hăm dọa, cô cau có bước ra bên ngoài, liếc mắt nhìn người bên cạnh mình.

"Dương Du."

Thiếu niên đang thong dong bước đi nghe cô gọi thì cúi xuống, Đường Hi nhỏ giọng, vẻ mặt không hứng thú mấy, "Nhường anh giải quyết hết đó."

Dương Du hơi nhướng mày, "Cảm giác tôi bị lợi dụng nhỉ."

"Ngại quá, sự thật là vậy đó."

Cậu bật cười rồi xua tay mấy cái, bộ dạng không để tâm mấy, Đường Hi rất tốt bụng xem như cậu ta đồng ý rồi.

Nói chung không phải cô làm không được mà là cô sợ phiền phức. Giải quyết ở đây không chỉ là đánh đám băng đảng một trận, mạt thế lòng người sâu không thấy đáy, muốn duy trì ổn định sẽ không tránh khỏi hi sinh, giết gà dọa khỉ. Đường Hi vẫn chưa đạt đến cái tầm 'mặt không đổi sắc, giọng không đổi tông' ung dung giết người được, hiệu quả làm việc không phải tốt nhất, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ còn do dự.

Lấy mạng một ai đó vì mục đích cá nhân khác hoàn toàn việc tự vệ, Đường Hi vẫn chưa muốn trải nghiệm cảm giác đó quá sớm.

Nói đơn giản là trốn tránh.

Đặt chân lên hành lang thì những âm thanh văng vẳng đã lọt vào tai. Bọn họ bị đẩy vào một căn phòng, vừa mở cửa Đường Hi đã tự giác quay mặt đi, tránh để trí óc nguyên chủ có hình ảnh không tốt đẹp. Dương Du rõ ràng đã biết trong căn phòng này có cái gì nên trước đó đã đi đằng trước che tầm nhìn của Đường Hi, tuy không cần lắm nhưng không nhìn thấy vẫn hơn.

Khung cảnh bên trong là một loạt hình ảnh sống động khiến người ta đỏ mặt tía tai, tất nhiên nó không áp dụng cho cô. Cái mùi hương hăng nồng của tình dục lẫn tiếng rên nỉ non phát ra đều làm Đường Hi không thể ngấm nổi, cả Dương Du cũng bất mãn nhăn mặt.

Trên chiếc giường lớn những cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, người đàn ông trung niên có dáng người đô con thoạt nhìn khác hẳn đám người trong phòng, đôi mắt hẹp, sắc lẻm và mang chút gì ngông cuồng tàn bạo. Gã ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đám Đường Hi đi vào. Cô gái ban nãy chỉ chán ghét nhìn lướt qua rồi hừ lạnh, đám đàn ông lại có chút rục rịch không yên. Đường Hi có một loại xúc động mãnh liệt muốn rời đi.

Gã trung niên bắp thịt cuồng cuộn, cái đầu trọc lóc, nhìn thấy thiếu niên đứng trong đám người thì sáng mắt, hung hăng hất bạn tình của gã sang một bên. Cô gái kia im ru không nói gì, gã kéo quần lên, nhếch môi, rõ là không có ý tốt.

"Ôi trời, được dẫn thẳng đến đây cơ à, cậu không phải là dị năng giả cấp S người ta đang bàn tán chứ? Tôi còn tưởng là lời đồn thổi chứ."

Gã cười giả lả, ánh mắt mang theo thích chí cùng cao ngạo, "Chỉ cần là người có năng lực chúng tôi đều rất hoan nghênh."

Màn hoan nghênh này quá đặc sắc, thứ lỗi cô không nhìn nổi.

Có thể thấy trong phòng trừ người đàn ông kia ra những người khác vẫn tiếp tục cưỡi ngựa xem hoa, hưởng thụ khoái lạc, tiếng rên rỉ lẫn va chạm da thịt đều đập vào tai người nghe, ngay cả cô gái kia cũng có chút không nghe nổi.

Dương Du nhướng mày, trong mắt lóe lên ý cười, "Thật không vậy?"

"Sao lại không? Chỗ chúng tôi đãi ngộ tốt nhất căn cứ, ăn ngon mặc đẹp đều không thiếu, mĩ nhân mĩ thực, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tinh thần sung mãn."

Gã vừa dứt lời thì đám người đi bên cạnh đã nhào tới vồ vập những cô gái trong phòng, không chút kiêng dè mà bắt đầu thực hiện hành động thuộc về người lớn. Cô gái kia tuy nhìn thì thanh cao, khó gần nhưng mặt cũng đỏ lên, bị khung cảnh trong phòng tác động, lòng nhộn nhạo ngứa ngáy.

Đường Hi: ...

Thật muốn bảo vệ tâm hồn trong sáng này của mình.

Đường Hi có chút uể oải, cô bịt tai để không nghe mấy âm thanh nhức đầu đó nữa, lạnh mặt đá vào chân thiếu niên, rốt cuộc lên tiếng càu nhàu, âm lượng lớn khiến những người khác đều nghe rõ mồn một.

"Bớt nói nhảm."

Ba chữ này của Đường Hi tựa hồ giáng một cái tát thẳng mặt gã cầm đầu. Căn phòng giống như phút chốc bị đóng một tầng băng dày, lạnh đến độ người ta run cầm cập.

Cô không để tâm đám người kia, dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn bước qua Dương Du tiến ra phía trước, tận lực né tránh mấy hình ảnh độc hại, nhìn thẳng mặt gã trọc.

"Không gia nhập, vĩnh biệt."

Nói xong cô liền biểu thị mình hết lời rồi, ngay cả ánh mắt cũng không cho gã kia nhiều hơn một cái, Dương Du rất phối hợp cười tươi.

"Đồng ý. Tôi cũng không thích làm đồng minh với đám đần."

Cả căn phong chợt im thin thít, đám người kia trợn mắt không thể tin nổi, mấy mĩ nhân đang ê a trên giường kia cũng lộ ra biểu tình khiếp kinh, cực độ sợ hãi.

Ngay cả cô gái ăn mặc thời thượng đứng cạnh hai người cũng ngạc nhiên đến bất động.

Gã đàn ông đó không ai khác là bang chủ cầm đầu cả Tây bang, thân thể rắn rỏi cường trán, trong căn cứ không ai không biết gã là dị năng giả cấp S đặc biệt hiếm có. Gã trọc vốn xuất thân là người lính, vì giết người mà trở thành tội nhân, mạt thế đến với gã không khác nào mở ra một thiên đường thống trị, cá lớn ăn cá bé.

Đường Hi cũng xem là tinh mắt, từ lúc nhìn thấy đã biết tên đô con này có thục lực vượt trội hơn người thường, lại thêm bản tính tàn nhẫn cuồng vọng của gã càng phù hợp làm kẻ thống trị.

Gã trung niên vừa nghe hết, ánh mắt đã trở nên tàn độc, gã nhếch mép, còn chưa kịp để ai hiểu gì đã nắm đầu cô gái bên cạnh dộng vào tường.

Tiếng thét chói tai đến gần như xé rách màng nhĩ.

Máu me be bét, răng môi lẫn lội, đến khi cả người đổ xuống gương mặt cứ như thế bị hủy đi không thương tiếc, máu vẫn ồ ạt trào tra từ mũi miệng, ngũ quan biến dạng.

Vừa nãy đập đầu cô gái vào tường, gương mặt thậm chí đã nứt ra, cũng không biết răng còn sống không.

Máu giống như tương cà phun mạnh, gã đàn ông đảo mắt quan sát đám Đường Hi, bọn họ ngay cả một cái chớp mắt kinh ngạc cũng không có, thật sự ngoài dự đoán, gã tặc lưỡi.

Gặp phải 'hàng cứng' rồi.

"Ra hai người đây cũng rất từng trải."

Đường Hi chẹp miệng, "Ừ, nên thị uy không có tác dụng với tôi đâu."

Câu nói này quả nhiên không hề nể nang gì, chọc đến tự tôn của gã trung niên. Gã lạnh nhạt lườm Đường Hi một cái, như đang nhìn vật chết.

Cô chỉ quắc mắt, "Ông chú à đừng nhiều lời được không, đánh thì đánh mau đi. Kẻ xấu hay chết vì nói nhiều đấy."

Đường Hi tỏ vẻ người tham chiến cũng không phải cô, cô câu nệ cái cóc khô gì.

Ở một bên Dương Du dĩ nhiên ý thức được mớ rắc rối này lại tiếp tục ụp lên người mình, cậu đỡ trán thở dài, cảm khái con người cô không có kiên nhẫn. Gã trọc bị cậu ngó lơ, mắt hằn tia máu, gân xanh nổi lên trên lớp da vai ù bắp thịt, gã phất tay, đám đàn em ngưng hết những việc đang làm, chẳng nói chẳng rằng đã bao vây Đường Hi và Dương Du trong một vòng tròn.

Bọn họ ai cũng lăm le dao rìu trong tay, tựa hồ sẵn sàng bổ nhào vào giết người bất cứ lúc nào. Đường Hi liếc nhìn một cái, cũng đếm ra vài dị năng giả trong cả bọn, cô lại nhìn sang tên cầm đầu, gã khinh thường hất cằm.

"Xử đứa con gái trước, chặt tứ chi, đừng giết. Máu của nó rất quý, mạng chúng mày đền không nổi."

Quào, sợ ghê chưa. Vì kĩ năng Huyết Độc này mà muốn biến cô thành bình máu à, đã thế còn cung cấp máu làm chất độc nữa.

Thì ra đây là thứ mà đứa trẻ Phù Miên phải trải qua, cưỡng chế cướp đoạt dị năng dẫn đến tử vong.

Cũng không phải là bị rút cạn máu đi?

Đường Hi lục lại những kí ức mơ hồ còn sót lại của Phù Miên, những mảng trắng xóa không thể nhìn rõ, nhưng xám xịt, ảm đạm và đau thương.

Ha ha, ở đâu cũng có tiết mục vô nhân đạo này hết, dù là lăn lộn bên ngoài hay trong căn cứ người sống, sẽ luôn có người tham vọng chiếm đoạt dị năng của người khác.

Đường Hi chậm chạp không mở miệng, lười phải nhiều lời với gã đàn ông kia, cuộc đời này của cô đã gặp qua quá nhiều kẻ tham lam vụ lợi, nhìn đến phát chán rồi. Cô nhàm chán đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở trên người thiếu niên, cậu ta vẫn khẽ cười như vậy, đúng là không thể thích nổi.

Trong ánh mắt khó tin của tất cả người trong phòng, Đường Hi thản nhiên nhìn quanh, đứng giữa vòng vây cũng chẳng thèm đếm xỉa kẻ thù, chỉ thờ ơ buông một câu:

"Đừng giết hết, đừng làm ồn gây chú ý. Chúc may mắn."

"..." Dương Du chỉ đành nhún vai.

Đường Hi nhàn nhã nhắm mắt tịnh tâm, mặc kệ sự đời. Cô không có hứng thú xem mấy thứ đẫm máu bạo lực này, cũng không cần tốn thời gian cân nhắc kết quả, chi bằng mắt không thấy tâm không phiền thì hơn. Mạt thế mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé đã là quy luật, nhà nước kiểm soát không nổi, cuối cùng vẫn bất lực để chế độ đàn áp diễn ra.

Ở tận thế tăm tối càng lâu lòng người càng biến chất, ngay cả đồng loại cũng có thể giết làm thức ăn, mạng sống rẻ rúng như cỏ rác, đến tột cùng nhân tính bản thân cũng đánh mất.

Nói chứ mấy kẻ mạnh đến mức biến thái này không phải được ông trời buff quá rồi sao, cũng có phải đang đóng phim hành động đâu. Đường Hi càng nghĩ càng thấy cuộc đời mình bắt đầu hơi sai sai, cô hoài nghi kiếp trước mình gây ra tội gì để kiếp này toàn đụng trúng mấy boss lớn.

Trong phòng bắt đầu động thủ, Đường Hi không phận sự liền đi ra ngoài, rất tự giác đóng cửa cẩn thận, còn mình nhàn rỗi thả hồn nghĩ vẩn vơ. Đợi đến khi Dương Du mở cửa đi ra cô mới hoàn hồn, vẫy tay chào một cái.

"Vất vả rồi."

"Không hẳn."

Cô ngẩng đầu nhìn một chút, thiếu niên bước ra vẫn một bộ quần áo sạch sẽ phẳng phiu, cả người điềm đạm thanh thuần như gió xuân, ngay cả một cái thở gấp cũng không có. Dương Du tất nhiên không bỏ qua vẻ mặt chán chường của bé gái, "Biểu cảm của nhóc rõ ràng quá đấy."

"Anh có thể ở trong đấy lâu hơn."

"Tôi không thích mùi máu."

Đường Hi chẹp miệng ra vẻ tiếc nuối, dính vào mớ rắc rối này đúng là nhức cả đầu, cô vẫn muốn ở mạt thế sống những ngày tháng yên bình hơn. Bọn họ cứ như thế tiến vào thang máy rời khỏi tòa nhà. Mãi sau đó Đường Hi mới nhớ đến đám băng đảng du côn kia, chỉ thấy Dương Du cười nhu hòa, buông ra hai chữ 'Chưa chết' nhẹ tênh, cô cũng phần nào mường tượng được thế nào là người 'chưa chết'.

Mới sáng sớm đã đâm đâm chém chém, ngày hôm nay có chút không tốt lắm nhỉ.

Nếu trước đây cô bị quăng vào cái vị diện tàn bạo vô nhân đạo này sớm hơn thì chắc là sẽ dựng thành phim hành động kịch tính thật, chỉ là về sau đã dần quen với mấy thứ này rồi.

"Quả nhiên không thể thích nổi nơi này."

"Có vấn đề gì à?"

"Mấy kẻ không muốn gặp, mấy chuyện phiền phức, mà kí ức nguyên chủ ở thế giới này cũng chẳng có gì vui vẻ."

Thiếu niên nhướng mày, trong mắt lộ ra ý cười như đang châm chọc, "Tôi lại cảm thấy không phải vì lí do này?"

"Bớt giùm."

Đường Hi liếc Dương Du rồi quyết định mặc kệ cậu ta, cô phóng tầm mắt ra xa nhìn đường chân trời. Trời càng ngày càng lạnh, nắng cũng thôi ấm áp, mùa thu của cô ở thế giới này cũng sắp kết thúc. Ba vòng tường thành vững chãi như núi hiện ra trước mắt, các loại pháo, bom lắp đặt đủ, tạo cho người ta cảm giác an toàn nhưng không xua đi căng thẳng, lo sợ trong dân chúng.

Sắp vào đông, nó càng ngày càng gần.

Dương Du hình như cảm nhận được ánh mắt lơ đễnh của cô nhìn về phía xa, cậu cười cười, không thể nói rõ là tâm trạng gì.

"Sao nào? Chúng ta có cần rời khỏi đây không?"

"...Sao lại hỏi tôi?"

Cô nhăn mặt, dứt khoát đi thẳng, thiếu niên cười thầm hai tiếng rồi bước theo, rõ ràng đã đoán ra câu trả lời.

Bầu trời ngày hôm ấy quanh đãng. Đường Hi mãi đến sau này cũng không rõ quyết định của cô có đúng đắn hay không, nhưng những sự lựa chọn không phải lúc nào cũng chỉ có hai mặt đúng sai, làm những gì bản thân mình muốn có lẽ là cách tốt nhất bây giờ.

***

Cũng không lâu lắm, lời đồn về Dương Du đã truyền đi khắp căn cứ, từ trên xuống dưới đều biết cậu một mình xử gọn cả bang phái, xầm trụ cột của Tây bang một trận ra trò, đánh đến tàn tật. Không chỉ mấy băng đảng mò tới dùng đủ cách lôi kéo bọn họ gia nhập, mà cả lãnh đạo cũng đến gặp hai người, mời bọn họ tham gia tiệc tùng, chủ yếu vẫn là tâng bốc để dựa dẫm, xây dựng quan hệ.

Dương Du tất nhiên không biết nể mặt người khác, từ chối thẳng thừng, không cho ai đường lui, thành ra mấy người tìm đến cậu cũng chỉ có thể bẽ mặt ra về.

Nhờ danh tiếng cậu ta quá lớn mà trong căn cứ cũng không ai dám làm phiền Đường Hi nữa, có thì cũng nói chuyện khép nép, hòng kéo theo cả Dương Du gia nhập. Đường Hi tình tình còn tốt, đối với lời mời mọc nào cũng im lặng đáp trả, đối phương tự nhiên sẽ hiểu mà bỏ đi.

Chỉ một tháng sau đó, bọn họ đã thực sự nắm quyền phân nửa địa bàn căn cứ, mà chủ yếu là Dương Du đứng tên, còn Đường Hi vô cùng tự nhiên đã quản lí được cả đám người. Mới đầu còn gặp phải nhiều sự phản đối, bé gái rất vui tính dùng bạo lực đàn áp tất cả, cứ vậy nắm giữ nguồn nhân lực.

Mạt thế tuy rằng tàn khốc, nhưng giảm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cơ chế bóc lột của các bang phái bị hai người quấy nhiễu mà hạn chế đi rất nhiều, còn bọn họ thì bắt đầu sắp xếp những chuyến ra ngoài thu thập vật tư. So với những bang khác thực hiện cách bóc lột tàn nhẫn và phân biệt hà khác thì dân thường cũng dần đổ xô về phe bọn họ, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì hầu hết địa bàn đã bị một tay Dương Du thâu tóm. Đường Hi thật sự cảm thấy người này quá rảnh rỗi, nhưng nhờ đối phương mà cô bớt được bao nhiêu là việc nên chắc chắn sẽ không cằn nhằn rồi.

Một tháng nữa cứ như vậy trôi qua, mùa đông rốt cuộc cũng đến trên thành phố này.

Bầu trời khuất dần ánh mặt trời, những đám mây xám xịt và từng cơn gió bấc của đông giá rét ập đến đột ngột. Tận thế đã qua hai tháng, bề ngoài mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng, thật ra bên trong lại chầm chậm rạn nứt. Thiên Sơ là một thành phố lớn, những thứ như lương thực, trang phục, nhà ở, y tế, điều kiện vệ sinh vẫn có thể cầm cự được một thời gian. Nhưng vấn đề nan giải nhất khiến người ta tuyệt vọng, chính là sự sụp đổ của căn cứ lại đến gần hơn, và cũng chỉ có Đường Hi biết điều đó.

"Nhóc trở nên ủy mị từ lúc nào thế?"

"Cút."

Cô nghiến răng liếc thiếu niên, cậu tùy ý nhún vai không nhiều lời nữa, song ánh mắt lại mang vẻ châm chọc. Đường Hi tặc lưỡi, "Không cần anh nhắc, tôi biết mình đang làm gì."

Đường Hi ở thế giới này hai tháng, so với những vị diện cô từng đi qua cũng không tính là dài, nhưng cứ đi đi đến đến ba lần, rốt cuộc lại có quá nhiều thứ để tâm.

Đến cùng một vị diện tận ba lần, cô thể này có được xem là lập kỉ lục trong giới nhiệm vụ giả chưa nhỉ?

[...Nghĩ linh tinh.]

1802 trợn mắt kí chủ nhà nó, Đường Hi bị hệ thống khinh thường hàng ngày cũng quen, không để ý 1802. Nó im lặng một chút, biểu tình bỗng trở nên kì lạ.

Đường Hi tất nhiên nhận ra trạng thái khó xử của 1802, cô xoa đầu A Ly, khóe môi cong cong. Hệ thống cẩn thận để ý cô, cảm thấy tâm trạng kí chủ có vẻ không tệ.

"Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại quyết định ở lại căn cứ này đúng không?"

Phòng khách yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở nhè nhẹ của A Ly, Đường Hi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, cũng không lâu lắm tiểu hồ ly đã ngủ mất, cuộn người thành một cục bông tròn trĩnh.

1802 do dự một lúc rồi mở lời.

[Không hẳn, nhưng cũng giống thế.]

Đường Hi nhún vai, bản thân cô biết thế này không giống cách làm của mình mọi khi lắm, nhưng có thể lợi dụng người khác với cái giá hời như vậy, tại sao phải bỏ qua.

Đường Hi biết 1802 đang nghĩ gì, cô thở dài một tiếng, đỡ trán.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không làm thế vì bọn họ đâu."

Lúc nghe tin căn cứ sẽ chào đón một lượng lớn người sống sót từ Thiên Sơ đến, cô đã mơ hồ đoán được họ là ai rồi, chỉ là khi thấy đám lãnh đạo căn cứ nhắc đến bọn họ với thái độ kính cẩn như vậy, cô vẫn có chút kinh ngạc.

Trái đất này thật tròn, đi đâu cũng gặp người quen.

Lôi Hạo, Lôi Yến Hà.

Hai cái tên này thật sự rất quen thuộc với Đường Hi, khi mà cô vẫn còn là thực tập sinh. Dù chẳng có thân phận gì đặc biệt, thậm chí chẳng có gia đình hay nhà để về, cô trong thân xác một người bình thường vậy mà cùng bọn họ trải qua một năm tình nghĩa, xưng huynh gọi đệ.

Rốt cuộc cô tốt số cỡ nào mà thân được những con người cực phẩm này chứ? Cũng phải hỏi thêm là tại sao lại tồn tại tình huống bọn họ cùng vào tù được vậy??

Lúc trước cô chỉ cảm thấy tình huống này thật vi diệu, bây giờ nghĩ lại đúng là không thực tế.

"Xem chừng bốn năm qua bọn họ sống tốt quá nhỉ? Lên được cái tầm mà mấy lãnh đạo cũng phải khiêm nhường vài phần.

[Hợp tác với nhiều đơn vị trong bộ máy nhà nước, kinh doanh vũ khí, làm ăn với chính trị gia.]

"..." Cô đang nghe cái gì ấy nhỉ?

Đường Hi nghĩ có khi nào tai mình hỏng rồi không, cái chuyện vô lý như vậy sao lại xuất hiện cơ chứ.

[Bọn họ đến căn cứ đồng nghĩa với việc đồng ý hợp tác, chia sẻ vũ khí, tài nguyên với căn cứ. Mấy lãnh đạo mừng còn không kịp, huống hồ nhân lực của họ có không ít dị năng giả.]

Đường Hi: Ha ha.

Loại người như thế cô nên tránh càng xa càng tốt vậy.

Chỉ là thật không ngờ, sớm không đến, muộn không đến lại nhất định đến căn cứ vào mùa đông.

Đường Hi nhớ lại những thông tin vị diện được cung cấp. Đại bộ phận người sống sót trong khu vực Thiên Sơ đều ở tại căn cứ này, bảy ngày tử thần của thi triều, căn cứ thất thủ, rất nhiều người không rõ tung tích, không biết còn sống hay đã chết. Thiên Sơ phồn hoa hưng thịnh cứ như vậy trở thành thành phố hoang, chỉ còn lại một dòng chữ được lưu trong trang sách về một thành phố đã từng đông đúc nhộn nhịp bậc nhất.

"Thảm họa Thiên Sơ" kéo dài tròn một tuần, có lẽ cũng có một chút là nhờ người sống sót ở hầm trú ẩn đã đến đây đi.

Đường Hi chắc chắn không thể làm gì được sự kiện này rồi, mà cũng chẳng có gì để làm, với năng lực của cô mà muốn ngăn chặn thi triều là viển vông. Hơn nữa đây là một cột mốc sự kiện quan trọng, nếu cưỡng chế thay đổi, hậu quả khó nói trước được.

Còn Dương Du, cậu ta chắc chắn không có ý định dính dáng gì đến thế giới này rồi.

Vậy nên Đường Hi mới tạo ra một con đường khác.

"...Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, về sau ta tuyệt đối sẽ không can hệ quá sâu đến mấy vị diện này nữa."

Đường Hi thở dài thườn thượt, mệt mỏi ngã người ra giường, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ một màng đêm tịch mịch. 1802 thấy vậy cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nó mềm giọng khuyên nhủ.

[Khuya rồi mau ngủ đi, đừng để trong lòng nhiều quá. Dù thế nào tôi sẽ luôn ủng hộ quyết định của cô.]

"Tự nhiên hôm nay 1802 ngọt ngào thế nhỉ?"

[...Cút.]

Mi mắt Đường Hi nặng trịch, thật sự không thể gắng thêm nữa, gần đây bận bịu quá nhiều chuyện trong căn cứ, cô vừa nhắm mắt đã ngủ ngay tức khắc, thả lỏng tâm trí.

1802 quan sát bảng trạng thái thấy cô đã ngủ, nó thở hắt một hơi, tắt mọi âm thanh hệ thống có thể làm ồn cô nghỉ ngơi. Thời gian nó đi theo cô không tính là dài, nhưng 1802 chắc chắn hiểu Đường Hi hơn những người khác, vì hiểu nên có rất nhiều chuyện nó không bao giờ hỏi đến. Nhóc hồ ly thối vừa đần vừa ngốc, cái gì thắc mắc cũng hỏi cho bằng được.

Mỗi nhiệm vụ giả đều có rất nhiều thứ không muốn nhắc lại. Nhiệm vụ giả cũng từng là con người, trong quá khứ cũng sẽ trải qua đủ loại cảm xúc hỉ nộ ái ố, cũng có nhiều hối tiếc hay vết thương không muốn chia sẻ với bất cứ ai. 1802 là hệ thống của Đường Hi, chỉ cần cô không muốn nó tất nhiên sẽ không gặng hỏi. Chỉ là người khiến Đường Hi dao động mãnh liệt như thế không nhiều, người mà Đường Hi có quen biết lại càng ít hơn.

Tư Âm là người duy nhất có liên hệ từ trước với kí chủ nhà nó lại không ném ra số mình mong muốn, người đó lại nghĩ rằng ném đủ mười lần thì sẽ ra thôi. Người đàn ông đó cứ tung xúc xắc với suy nghĩ rằng nó sẽ xuất hiện vào lần tới. Có thể là mười lần, hai mươi lần, hay thậm chí là năm mươi lần. Nhưng nếu sau một trăm lần vẫn không được, bạn buộc phải nhận ra rằng đối phương đang chơi gian lận.

Tình huống của Đường Hi so với ví dụ trên còn hi hữu hơn nhiều, nói là trùng hợp có quỷ mới tin.

<Tơ Bạch Cốt> chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, người phó thác nó vào tay Đường Hi cũng chưa chắc là người tốt. Nếu sớm muộn gì cũng biết, chi bằng tự mình đi tìm hiểu, chứng kiến câu trả lời bằng đôi mắt mình.

***
5790 từ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play